Bởi vì những điều mà con người thực sự sợ hãi, thường đều không phải là bản thân của sự vật mà chẳng qua chỉ là tưởng tượng về sự vật ấy mà thôi.
(Cổ Long - Luận)
Lúc xuống núi đã là buổi chiều, tuy tiết trời có đôi chút oi bức, song xuống núi quả thật là nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cát Lợi Nhi ở phía trước, vừa ngâm nga khúc hát quê hương vừa đi như bay xuống núi. Liễu Dật đi ngay phía sau, thấy Cát Lợi Nhi đi nhanh như vậy rất sợ nàng bị trượt chân lại trở thành chiếc vòng bánh xe lăn xuống dưới nên đã bảo mấy lần nhưng Cát Lợi Nhi đều không nghe, mà càng đi càng nhanh. Hai người lúc leo lên núi mất đến gần bốn canh giờ, xuống núi chỉ dùng không đến hai canh giờ. Xuống đến chân núi, đã có thể trông thấy ba gian nhà cỏ, Cát Lợi Nhi vui mừng tót đến bên Liễu Dật: “Ha ha, chúng ta đi nhanh quá, chỉ mất có hai ngày, thông thường muội đi hái những thứ thuốc này, một mình lên núi phải ở mất nửa tháng.” Nói đoạn, cũng không chờ Liễu Dật trả lời đã chạy về phía ngôi nhà cỏ. Liễu Dật chỉ còn biết lắc đầu, đi theo về phía ngôi nhà cỏ. Vừa vào đến sân đã thấy Đại Đao Vương đang đánh cờ với Mạc Anh, vừa đánh cờ vừa uống trà, trông rất tự tại. Điều này khiến Liễu Dật cảm thấy hơi bực, mình vừa mới đến đây lão Mạc đã bắt đi hái thuốc, còn Đại Đao Vương đến thì lại nhàn hạ ngồi đánh cờ, rồi lại còn uống trà nữa. Liễu Dật bước đến bên hai người, chào Mạc Anh, vừa định mở miệng thì Lão Mạc lên tiếng: “Ngồi đi!” Liễu Dật ngồi xuống, nghĩ thầm: “Cũng không biết là do tính nết của lão ông này kì quái hay là do mồm mép của Đại Đao Vương này lợi hại, xem ra cả hai người đều có vấn đề.”
Đúng lúc ấy, Đại Đao Vương vừa chuyên tâm quan sát thế cờ vừa nói: “Liễu lão đại, việc huynh nhờ ta làm ta đã làm xong rồi, nếu như A Cửu cô nương không có ý kiến, ít nhất có thể ở đây ba tháng.” Liễu Dật nhìn Đại Đao Vương một cách kinh ngạc, sao lại không sớm phát hiện một nhân tài như thế này nhỉ? Liễu Dật vội hỏi: “Sao ngươi lại về nhanh thế, chỉ muộn hơn chúng ta có hai ngày.” Đại Đao Vương vừa tiếp tục nhìn nước cờ vừa nói: “Không phải là ta nhanh mà là các huynh chậm chạp, ta đã đi cả ngày lẫn đêm, đã thay mười hai con ngựa Hãn Huyết, ngày đi hàng nghìn dặm, đêm đi tám trăm dặm, huynh nói xem không nhanh sao được?” Liễu Dật càng kinh ngạc hơn, cười nói: “Tốt, tốt, rất có trách nhiệm, sau này có việc gì ta nhất định thuê ngươi với giá cao.” Đại Đao Vương vừa nghe nói đến giá cao, lập tức rời mắt khỏi bàn cờ, quay đầu lại: “Bao nhiêu?” Liễu Dật toát mồ hôi, trả lời: “Điều này... phải xem tầm quan trọng của công việc như thế nào, nhưng lần này thực sự là ngươi đã rất nhanh nhẹn, ta rất vui.” Khi ấy, Mạc Anh im lặng suốt từ nãy giờ mới lên tiếng: “Anh bạn trẻ, ngươi cũng rất nhanh đấy, mới có hai ngày mà đã cùng với Lan San hái đủ thuốc, khá lắm, ta cũng rất mừng, hà hà.” Nói đoạn lại làm một ngụm trà. Liễu Dật xoa xoa tay khiêm tốn đáp: “Mạc thần y đã quá khen, chẳng qua là chúng ta gặp vận may đó thôi.” Đại Đao Vương cũng làm một ngụm trà, vừa đánh cờ vừa nói: “Liễu lão đại này, Mạc đại ca khen huynh, huynh nhận là được rồi, khiêm tốn làm gì? Khiêm tốn quá mức sẽ thành giả tạo đấy.” Mạc Anh cũng cười mà rằng: “Đại Đao huynh đệ nói rất phải, lão ghét nhất là những người giả dối.” Liễu Dật có chút bối rối, không hiểu ra làm sao, sao hai người lại xưng huynh đệ với nhau, hoàn toàn không xem mình ra gì? Liễu Dật đành phải đứng dậy nói: “Ta đi thăm Thập Kiệt Nhất và A Cửu đây, hai người cứ nói chuyện nhé.” Mạc Anh gật gật đầu, vừa đi một nước cờ vừa nói: “Lần này thuốc đã hái đủ, nếu như không có gì, A Cửu nằm thêm bảy ngày nữa là không sao, không cần đến ba tháng.” Liễu Dật cười giả lả: “Dạ, dạ, đa tạ Mạc tiền bối.”
Nhưng Mạc Anh lại không nói gì, rõ ràng là Mạc lão đầu không có ấn tượng tốt về Liễu Dật, còn Liễu Dật cũng không để ý, quay người đi về gian nhà cỏ ở giữa. Thời gian hai ngày bảo dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không phải ngắn, nhưng Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất từ nhỏ đến lớn chưa hề rời nhau, phải nói hai ngày này thực sự là rất nhớ tay tiểu tử ngốc Thập Kiệt Nhất này. Khẽ vén bức rèm cửa bước vào, căn phòng rất gọn gàng, Thập Kiệt Nhất đang ngủ gục trên cái bàn bên cạnh giường A Cửu, Liễu Dật nghĩ thầm: “Tay ngốc này, xem ra hai ngày này đã thấm mệt rồi.” Liễu Dật nhẹ nhàng chuyển bước ra ngoài, chợt thấy Thập Kiệt Nhất quay ngoắt đầu lại: “Ai?” Thật không ngờ mới hai ngày không gặp, võ công của hắn lại tiến bộ nhanh thế, không biết sư phụ hắn dạy hắn bằng cách nào, không luyện công mà cũng tiến bộ vượt bậc như thế. Liễu Dật cười: “Là ta đây, không đến mức ngay cả đại ca ngươi ngươi cũng quên rồi à?” Thập Kiệt Nhất dụi mắt: “Đại ca, huynh về rồi, thế nào, có hái được đủ thuốc không?” Liễu Dật ngồi xuống bên bàn, tự rót cho mình một cốc trà: “Hây, đã hái đủ rồi. Mạc tiền bối nói A Cửu chỉ nằm thêm ba ngày nữa là có thể khỏi rồi”. Uống thêm ngụm trà, Liễu Dật lại tiếp: “Nàng ta sao rồi? Sao lại cứ nhắm mắt mãi thế?” Thập Kiệt Nhất đáp: “Mạc tiền bối nói phải phong kín phần lớn kinh mạch, huyệt đạo trên người nàng ấy, khiến nàng nằm yên như chết, như vậy Xích Long Trùng trong máu của nàng sẽ dần dần chết đi vì không có được chất dinh dưỡng và không khí cần thiết.” Liễu Dật thiếu chút nữa thì phun cả nước trà ra ngoài, vội hỏi: “Như vậy nàng ta chẳng phải cũng sẽ chết sao?” Thập Kiệt Nhất đáp: “Mạc thần y nói nếu như không muốn A Cửu chết thì phải xem các người có hái được Lưu Ly Thảo gì đó không.” Khi ấy Liễu Dật mới hiểu ra vì sao Cát Lợi Nhi lại bảo Lưu Ly Thảo quý đến như vậy, hóa ra có thể quyết định sống chết của A Cửu là hoàn toàn dựa vào cây Lưu Ly Thảo ấy. Liễu Dật hỏi tiếp: “Vậy đệ đã nằm ở đây hai ngày rồi? Không mệt sao?” Thập Kiệt Nhất cười hì hì: “Mệt chứ, sao lại không. Nhưng nhìn thấy người yêu quý của mình ở trước mặt, dù có vất vả nữa cũng hạnh phúc. Hì hì...”
Liễu Dật lắc lắc đầu, uống ngụm trà: “Đệ thật là...” “Hai huynh đang nói gì mà vui thế?” Cát Lợi Nhi bưng một khay trên có đặt một cái bát lớn bốc hơi nghi ngút đi đến. Liễu Dật nhắm mắt, vừa hít hà vừa khen: “Thơm quá, đó là món ngon gì vậy?” Cát Lợi Nhi bưng ra một bát đầy, nói: “Canh nấm, đồ ngốc nhà huynh chẳng phải nằng nặc đòi ăn canh nấm do bản cô nương nấu sao? Đừng có nói là muội đã không nấu cho huynh đấy nhé.” Thập Kiệt Nhất đứng phắt dậy, định giành ngay lấy bát canh trong tay Cát Lợi Nhi: “Thật đúng lúc, ta đói chết rồi đây, ha ha.” Cát Lợi Nhi thấy Thập Kiệt Nhất có ý giành bát canh, hoảng hốt nói ngay: “Bát canh này không phải cho huynh, là mang cho Liễu đại ca, muốn ăn thì tự đi mà lấy.” Nói rồi đưa bát canh đến trước mặt Liễu Dật, Thập Kiệt Nhất gườm gườm nói: “Đi lấy thì đi lấy, có gì là ghê gớm chứ, ta còn sợ trong bát canh của cô có độc cơ đấy.” Nói xong bèn đi thẳng qua căn phòng bên cạnh. Cát Lợi Nhi vừa nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, thúc: “Liễu đại ca, ăn đi cho nóng, đừng nghe gã hộ pháp ấy nói bừa.” Liễu Dật nhìn vẻ mặt khác lạ của Cát Lợi Nhi, cho rằng Thập Kiệt Nhất đã chọc tức nàng, liền an ủi: “Đừng để ý đến Thập Kiệt Nhất, hắn tính thẳng ruột ngựa, nói nhưng không nghĩ gì đâu.” Cát Lợi Nhi tươi tắn cười: “Đâu có, muội đâu có bực với Thập Kiệt Nhất đại ca, muội chỉ thấy huynh bảo là muốn ăn canh nấm, giờ muội đã nấu rồi, huynh lại không ăn.” Liễu Dật vội đáp: “Ăn chứ, ăn chứ, bây giờ huynh sẽ ăn hết, món canh thơm ngon như vậy làm sao lại không ăn được chứ, hơn nữa lại là do đại tiểu thư Cát Lợi Nhi nấu.” Nói rồi, cũng chẳng sợ bỏng, làm một mạch hết bát canh. Nhìn Liễu Dật ăn hết canh trong bát, trên mặt Cát Lợi Nhi lộ ra vẻ thỏa mãn... dường như trong vẻ thỏa mãn ấy có chút gì đó giảo hoạt. Là cái gì đây? Chẳng lẽ trong canh thực sự có độc hay sao?
(Cổ Long - Luận)
Lúc xuống núi đã là buổi chiều, tuy tiết trời có đôi chút oi bức, song xuống núi quả thật là nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cát Lợi Nhi ở phía trước, vừa ngâm nga khúc hát quê hương vừa đi như bay xuống núi. Liễu Dật đi ngay phía sau, thấy Cát Lợi Nhi đi nhanh như vậy rất sợ nàng bị trượt chân lại trở thành chiếc vòng bánh xe lăn xuống dưới nên đã bảo mấy lần nhưng Cát Lợi Nhi đều không nghe, mà càng đi càng nhanh. Hai người lúc leo lên núi mất đến gần bốn canh giờ, xuống núi chỉ dùng không đến hai canh giờ. Xuống đến chân núi, đã có thể trông thấy ba gian nhà cỏ, Cát Lợi Nhi vui mừng tót đến bên Liễu Dật: “Ha ha, chúng ta đi nhanh quá, chỉ mất có hai ngày, thông thường muội đi hái những thứ thuốc này, một mình lên núi phải ở mất nửa tháng.” Nói đoạn, cũng không chờ Liễu Dật trả lời đã chạy về phía ngôi nhà cỏ. Liễu Dật chỉ còn biết lắc đầu, đi theo về phía ngôi nhà cỏ. Vừa vào đến sân đã thấy Đại Đao Vương đang đánh cờ với Mạc Anh, vừa đánh cờ vừa uống trà, trông rất tự tại. Điều này khiến Liễu Dật cảm thấy hơi bực, mình vừa mới đến đây lão Mạc đã bắt đi hái thuốc, còn Đại Đao Vương đến thì lại nhàn hạ ngồi đánh cờ, rồi lại còn uống trà nữa. Liễu Dật bước đến bên hai người, chào Mạc Anh, vừa định mở miệng thì Lão Mạc lên tiếng: “Ngồi đi!” Liễu Dật ngồi xuống, nghĩ thầm: “Cũng không biết là do tính nết của lão ông này kì quái hay là do mồm mép của Đại Đao Vương này lợi hại, xem ra cả hai người đều có vấn đề.”
Đúng lúc ấy, Đại Đao Vương vừa chuyên tâm quan sát thế cờ vừa nói: “Liễu lão đại, việc huynh nhờ ta làm ta đã làm xong rồi, nếu như A Cửu cô nương không có ý kiến, ít nhất có thể ở đây ba tháng.” Liễu Dật nhìn Đại Đao Vương một cách kinh ngạc, sao lại không sớm phát hiện một nhân tài như thế này nhỉ? Liễu Dật vội hỏi: “Sao ngươi lại về nhanh thế, chỉ muộn hơn chúng ta có hai ngày.” Đại Đao Vương vừa tiếp tục nhìn nước cờ vừa nói: “Không phải là ta nhanh mà là các huynh chậm chạp, ta đã đi cả ngày lẫn đêm, đã thay mười hai con ngựa Hãn Huyết, ngày đi hàng nghìn dặm, đêm đi tám trăm dặm, huynh nói xem không nhanh sao được?” Liễu Dật càng kinh ngạc hơn, cười nói: “Tốt, tốt, rất có trách nhiệm, sau này có việc gì ta nhất định thuê ngươi với giá cao.” Đại Đao Vương vừa nghe nói đến giá cao, lập tức rời mắt khỏi bàn cờ, quay đầu lại: “Bao nhiêu?” Liễu Dật toát mồ hôi, trả lời: “Điều này... phải xem tầm quan trọng của công việc như thế nào, nhưng lần này thực sự là ngươi đã rất nhanh nhẹn, ta rất vui.” Khi ấy, Mạc Anh im lặng suốt từ nãy giờ mới lên tiếng: “Anh bạn trẻ, ngươi cũng rất nhanh đấy, mới có hai ngày mà đã cùng với Lan San hái đủ thuốc, khá lắm, ta cũng rất mừng, hà hà.” Nói đoạn lại làm một ngụm trà. Liễu Dật xoa xoa tay khiêm tốn đáp: “Mạc thần y đã quá khen, chẳng qua là chúng ta gặp vận may đó thôi.” Đại Đao Vương cũng làm một ngụm trà, vừa đánh cờ vừa nói: “Liễu lão đại này, Mạc đại ca khen huynh, huynh nhận là được rồi, khiêm tốn làm gì? Khiêm tốn quá mức sẽ thành giả tạo đấy.” Mạc Anh cũng cười mà rằng: “Đại Đao huynh đệ nói rất phải, lão ghét nhất là những người giả dối.” Liễu Dật có chút bối rối, không hiểu ra làm sao, sao hai người lại xưng huynh đệ với nhau, hoàn toàn không xem mình ra gì? Liễu Dật đành phải đứng dậy nói: “Ta đi thăm Thập Kiệt Nhất và A Cửu đây, hai người cứ nói chuyện nhé.” Mạc Anh gật gật đầu, vừa đi một nước cờ vừa nói: “Lần này thuốc đã hái đủ, nếu như không có gì, A Cửu nằm thêm bảy ngày nữa là không sao, không cần đến ba tháng.” Liễu Dật cười giả lả: “Dạ, dạ, đa tạ Mạc tiền bối.”
Nhưng Mạc Anh lại không nói gì, rõ ràng là Mạc lão đầu không có ấn tượng tốt về Liễu Dật, còn Liễu Dật cũng không để ý, quay người đi về gian nhà cỏ ở giữa. Thời gian hai ngày bảo dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không phải ngắn, nhưng Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất từ nhỏ đến lớn chưa hề rời nhau, phải nói hai ngày này thực sự là rất nhớ tay tiểu tử ngốc Thập Kiệt Nhất này. Khẽ vén bức rèm cửa bước vào, căn phòng rất gọn gàng, Thập Kiệt Nhất đang ngủ gục trên cái bàn bên cạnh giường A Cửu, Liễu Dật nghĩ thầm: “Tay ngốc này, xem ra hai ngày này đã thấm mệt rồi.” Liễu Dật nhẹ nhàng chuyển bước ra ngoài, chợt thấy Thập Kiệt Nhất quay ngoắt đầu lại: “Ai?” Thật không ngờ mới hai ngày không gặp, võ công của hắn lại tiến bộ nhanh thế, không biết sư phụ hắn dạy hắn bằng cách nào, không luyện công mà cũng tiến bộ vượt bậc như thế. Liễu Dật cười: “Là ta đây, không đến mức ngay cả đại ca ngươi ngươi cũng quên rồi à?” Thập Kiệt Nhất dụi mắt: “Đại ca, huynh về rồi, thế nào, có hái được đủ thuốc không?” Liễu Dật ngồi xuống bên bàn, tự rót cho mình một cốc trà: “Hây, đã hái đủ rồi. Mạc tiền bối nói A Cửu chỉ nằm thêm ba ngày nữa là có thể khỏi rồi”. Uống thêm ngụm trà, Liễu Dật lại tiếp: “Nàng ta sao rồi? Sao lại cứ nhắm mắt mãi thế?” Thập Kiệt Nhất đáp: “Mạc tiền bối nói phải phong kín phần lớn kinh mạch, huyệt đạo trên người nàng ấy, khiến nàng nằm yên như chết, như vậy Xích Long Trùng trong máu của nàng sẽ dần dần chết đi vì không có được chất dinh dưỡng và không khí cần thiết.” Liễu Dật thiếu chút nữa thì phun cả nước trà ra ngoài, vội hỏi: “Như vậy nàng ta chẳng phải cũng sẽ chết sao?” Thập Kiệt Nhất đáp: “Mạc thần y nói nếu như không muốn A Cửu chết thì phải xem các người có hái được Lưu Ly Thảo gì đó không.” Khi ấy Liễu Dật mới hiểu ra vì sao Cát Lợi Nhi lại bảo Lưu Ly Thảo quý đến như vậy, hóa ra có thể quyết định sống chết của A Cửu là hoàn toàn dựa vào cây Lưu Ly Thảo ấy. Liễu Dật hỏi tiếp: “Vậy đệ đã nằm ở đây hai ngày rồi? Không mệt sao?” Thập Kiệt Nhất cười hì hì: “Mệt chứ, sao lại không. Nhưng nhìn thấy người yêu quý của mình ở trước mặt, dù có vất vả nữa cũng hạnh phúc. Hì hì...”
Liễu Dật lắc lắc đầu, uống ngụm trà: “Đệ thật là...” “Hai huynh đang nói gì mà vui thế?” Cát Lợi Nhi bưng một khay trên có đặt một cái bát lớn bốc hơi nghi ngút đi đến. Liễu Dật nhắm mắt, vừa hít hà vừa khen: “Thơm quá, đó là món ngon gì vậy?” Cát Lợi Nhi bưng ra một bát đầy, nói: “Canh nấm, đồ ngốc nhà huynh chẳng phải nằng nặc đòi ăn canh nấm do bản cô nương nấu sao? Đừng có nói là muội đã không nấu cho huynh đấy nhé.” Thập Kiệt Nhất đứng phắt dậy, định giành ngay lấy bát canh trong tay Cát Lợi Nhi: “Thật đúng lúc, ta đói chết rồi đây, ha ha.” Cát Lợi Nhi thấy Thập Kiệt Nhất có ý giành bát canh, hoảng hốt nói ngay: “Bát canh này không phải cho huynh, là mang cho Liễu đại ca, muốn ăn thì tự đi mà lấy.” Nói rồi đưa bát canh đến trước mặt Liễu Dật, Thập Kiệt Nhất gườm gườm nói: “Đi lấy thì đi lấy, có gì là ghê gớm chứ, ta còn sợ trong bát canh của cô có độc cơ đấy.” Nói xong bèn đi thẳng qua căn phòng bên cạnh. Cát Lợi Nhi vừa nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, thúc: “Liễu đại ca, ăn đi cho nóng, đừng nghe gã hộ pháp ấy nói bừa.” Liễu Dật nhìn vẻ mặt khác lạ của Cát Lợi Nhi, cho rằng Thập Kiệt Nhất đã chọc tức nàng, liền an ủi: “Đừng để ý đến Thập Kiệt Nhất, hắn tính thẳng ruột ngựa, nói nhưng không nghĩ gì đâu.” Cát Lợi Nhi tươi tắn cười: “Đâu có, muội đâu có bực với Thập Kiệt Nhất đại ca, muội chỉ thấy huynh bảo là muốn ăn canh nấm, giờ muội đã nấu rồi, huynh lại không ăn.” Liễu Dật vội đáp: “Ăn chứ, ăn chứ, bây giờ huynh sẽ ăn hết, món canh thơm ngon như vậy làm sao lại không ăn được chứ, hơn nữa lại là do đại tiểu thư Cát Lợi Nhi nấu.” Nói rồi, cũng chẳng sợ bỏng, làm một mạch hết bát canh. Nhìn Liễu Dật ăn hết canh trong bát, trên mặt Cát Lợi Nhi lộ ra vẻ thỏa mãn... dường như trong vẻ thỏa mãn ấy có chút gì đó giảo hoạt. Là cái gì đây? Chẳng lẽ trong canh thực sự có độc hay sao?
/272
|