Ma Kiếm Lục

Chương 5: Dạ sấm Liễu phủ, Thập Nhất hiển thân thủ

/272


Nghe Thập Kiệt Nhất càu nhàu suốt buổi tối, Liễu Dật chỉ lặng lẽ uống rượu, lòng miên man một câu hỏi: “A Cửu này là ai, sao lại có được Bàn Long Ngọc? Thật bí ẩn quá!” Trăng lặn sao mờ, ngắm sắc trời đã không còn sớm sủa nữa. Liễu Dật nhìn sang Thập Kiệt Nhất, có lẽ y uống đã đủ rồi, miệng vẫn không ngừng làu nhàu, ôi... hỏi thế gian tình là gì... Quả thực Thập Kiệt Nhất đang trách y đã đuổi A Cửu, không cho gã cơ hội để nói chuyện. Y vỗ vỗ vai Thập Kiệt Nhất: “Đi đi, về ngủ đi, muộn quá rồi, đừng ở đây làu nhàu nữa, sau này nhất định sẽ có cơ hội!” Thập Kiệt Nhất mở to cặp mắt say mông lung, nhìn Liễu Dật, lắc lư người đứng lên: “Cái này, là huynh nói đấy nhé. Lần... lần sau, nhất định phải cho đệ cơ hội nói chuyện đấy!” Liễu Dật đúng là hết cách với gã ngốc này. Y xoay mình đi về hướng phòng riêng, vừa đi vừa bảo: “Ta cho đệ cơ hội nói chuyện ư? Chẳng biết A Cửu đó có chịu không nữa!” Vừa đẩy cửa ra, Thập Kiệt Nhất đã len vào phòng, kêu hừ hừ, đổ vật ra cái giường hẹp ngủ liền. Thắp ngọn lạp chúc lên, Liễu Dật lắc lắc đầu, cảm thán: “Vô tư lự hiếm thấy, nếu có thể giống như Thập Kiệt Nhất này, mỗi ngày chỉ biết nốc rượu, thì tự tại biết là chừng nào!”

Vừa lẩm bẩm, y vừa dùng hết sức đẩy Thập Kiệt Nhất dịch về một bên giường, rồi cũng ngả mình xuống. Liễu Dật vừa định thổi tắt nến, Thập Kiệt Nhất đột nhiên mở miệng: “Lão đại, A Cửu cô nương là người ở đâu, sau này có thể gặp lại không?” Liễu Dật giật bắn mình “Mẹ ơi! Thập Nhất, đệ làm người ta sợ chết khiếp!” Thập Kiệt Nhất mở to mắt, nhưng không phải là đôi mắt say sưa, mà là một đôi mắt lấp lánh tinh quang và có thần. Đương nhiên Liễu Dật không nhận ra đó là đôi mắt mà hạng cao thủ giang hồ mới có. Thập Kiệt Nhất xoay mình, đối diện với Liễu Dật: “Xin lỗi lão đại, đệ chỉ hỏi thế thôi. E rằng sau này không gặp lại được A Cửu cô nương nữa.” Liễu Dật vừa bị giật mình, giờ còn tâm trí nào đi trả lời câu hỏi của gã nữa, miễn cưỡng đáp: “Thôi nào, thôi nào, thế giới nhỏ như vậy, đệ chắc chắn sẽ gặp lại cô ta mà.” Đúng vào lúc Thập Kiệt Nhất đang định truy vấn, đột nhiên Liễu Dật thấy gã hét lên: “Là kẻ nào?” rồi cùng lúc, gã lăng mình ra ngoài cửa, động tác thật là nhanh. Liễu Dật tuy không biết đã xảy ra sự gì, nhưng nghe thấy tiếng hét của Thập Kiệt Nhất, đoán rằng có kẻ đến viếng thăm. Trước đây những việc như vậy đã từng phát sinh rồi, nhưng đám khách đó sau khi ăn nắm đấm của Thập Kiệt Nhất, đều đã tản mát cả, không ngờ hôm nay lại có người đến nữa. Liễu Dật vội xỏ giày, vì y biết, theo sát gã ngốc là sự lựa chọn tốt nhất. Trăng soi hiển nhiên không đủ sáng, nhưng cũng có thể lờ mờ thấy trước mặt Thập Kiệt Nhất có hai người. Họ đều mặc đồ dạ hành bó sát thân, tay cầm trường kiếm, qua bộ đồ bó sát, có thể khẳng định rằng, đó là hai nữ nhân. Thập Kiệt Nhất lúc này tỉnh táo như chưa hề uống rượu, gã giơ tay phải lên, trỏ vào hai người, lớn giọng hỏi: “Đêm khuya đến đây, làm ra cái bộ dạng như vậy, không biết hai vị có dụng ý gì?” Lúc này Thập Kiệt Nhất trở nên vô cùng linh mẫn. Mỗi khi sắp động thủ, và chỉ khi động thủ, Thập Kiệt Nhất mới linh mẫn, và hung hãn nữa. Một trong hai hắc y nữ nhân nén họng, trả lời với giọng thật thấp thật trầm: “Dụng ý à, đương nhiên là nhắm vào kẻ sau lưng ngươi!” Rõ ràng ả ta đang cố ý che giấu thanh âm thật của mình. Thập Kiệt Nhất phá lên cười: “Con nha đầu vô tri, hãy quá chưởng với ta rồi nói sau!” Lời vừa dứt, người đã xông đến trước mặt hai nữ nhân nọ, chưởng nặng giáng xuống họ, trong chưởng ẩn chứa nội công thượng thừa.

Hai nữ nhân đâu ngờ bên cạnh Liễu Dật lại có một chiến thần như thế này. Gã thật dũng mãnh, nói đánh là đánh, tốc độ kinh nhân, mà sức mạnh lại càng kinh nhân hơn. Trong lúc hoang mang, nữ tử vừa lên tiếng đành vội lắc mình sang bên, hòng tránh khỏi một quyền của Thập Kiệt Nhất. Nhưng Thập Kiệt Nhất đâu phải là một tên mãng phu bình thường. Trọng quyền bọc giữa một màn Tiên Thiên chân khí lạ lùng, giáng thẳng vào bả vai nữ tử vừa cất tiếng, chỉ có điều chạm hơi nhẹ. Hắc y nữ tử tránh qua rồi, vội vàng dùng tay phải ấn lên vai trái. Đau quá, quyền phong của Thập Kiệt Nhất như đập nứt cả xương vai của ả. Chỉ bằng một quyền, Thập Kiệt Nhất đã tách riêng hai nữ nhân, rồi lại đả thương một người, gã liền phá lên cười: “Tẻ nhạt quá, có vài miếng thế mà cũng đi học kẻ khác rình rình mò mò sao?” Đúng lúc ấy, sau lưng gã, giọng thanh tao của nữ nhân còn lại vang lên: “Dám đả thương tiểu thư nhà ta, hãy đón trường kiếm đây!” Cứ xem tốc độ, Thập Kiệt Nhất cũng nhận thấy, người tự xưng là nha hoàn đằng sau lưng gã hiển nhiên còn lợi hại hơn tiểu thư kia nhiều, nhưng gã tài cao mật lớn, đời nào thèm bận tâm đến ả ta. Gã khẽ xoay mình, hữu thủ bọc trong Tiên Thiên chân khí như cái kềm sắt nắm cứng lấy trường kiếm trên tay nữ tử nọ, khiến trường kiếm của ả không thể tiến lại gần gã dù chỉ một phân. Đúng vào lúc Thập Kiệt Nhất đang đắc ý, đột nhiên lại nghe thấy sau lưng có tiếng nói. Không phải, tiếng nói ấy không nhằm về phía gã, mà là... hướng về phía lão đại. Gã ngoái lại, thì thấy nữ tử ban nãy thọ thương đang xông về phía Liễu Dật. Thập Kiệt Nhất tức giận, hữu thủ dụng lực chấn gãy thanh kiếm, rồi khua tả chưởng lên, đánh bật hắc y nữ tử trước mặt văng xa đến một trượng. Lúc hất ả đi, Thập Kiệt Nhất chỉ là tiện tay, chứ chưa hề dùng lực. Rồi gã vội vàng tung mình lên, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo hắc y nữ tử đang lao về phía Liễu Dật. Trong lúc gấp gáp, Thập Kiệt Nhất cũng không sử chiêu thức, chỉ chăm chăm tư thế như mãnh hổ vồ mồi, mong chặn được hắc y nữ tử nọ. Vừa đúng lúc hắc y nữ tử nghe thấy tiếng động sau lưng, bèn quay đầu lại nhìn, không cẩn thận liền va luôn phải Thập Kiệt Nhất đang lao tới. Thập Kiệt Nhất nào ngờ còn có kẻ ngốc nghếch hơn cả mình, đang chạy giữa đường tự nhiên dừng lại, nhưng gã không kịp trụ vững thân hình nữa. “Sầm” một tiếng, thân thể to nặng của Thập Kiệt Nhất ngã đè luôn lên thân hình nữ tử mặc bộ đồ bó sát.

Liễu Dật đứng trông, hai nữ thích khách, một người bay ra xa bất tỉnh, một người bị Thập Kiệt Nhất đè lên, y cảm thấy buồn cười bèn lấy quạt ra quạt, miệng la: “Thảm quá, thảm quá...!” Thập Kiệt Nhất không có ý muốn nhỏm dậy, sợ nhỏm dậy xong, nữ tử này lại lao đến Liễu Dật, gã nhìn lên: “Lão đại, đệ đã khống chế được hai ả này rồi, huynh muốn làm sao đây?” Nữ tử bên dưới đời nào chịu để một gã đàn ông bự con như vậy đè lên người mình, tay phải ả huơ trường kiếm, định đâm Thập Kiệt Nhất. Nhưng ả tuy nhanh, mà Thập Kiệt Nhất còn nhanh hơn, gã thò tay trái ra, nắm cứng lấy cổ tay cô nàng, “canh canh” một tiếng, trường kiếm rơi xuống, tay phải của nữ tử nọ bị tay trái của Thập Kiệt Nhất ấn lên. Nơi đâu có áp bức, nơi đó có phản kháng, nhưng nơi đâu phản kháng ghê gớm, áp bức nơi ấy lại càng ghê gớm hơn. Tay trái, rồi hai chân của nữ tử đồng thời xuất động, toan đẩy gã đàn ông trên người mình xuống, nhưng Thập Kiệt Nhất cũng dùng biện pháp thủ công y hệt, tay phải của gã, rồi hai chân, đè nghiến lên tay trái và hai chân của nữ tử. Cứ như vậy, tư thế trông không nhã quan một chút nào. Liễu Dật vừa phẩy quạt, vừa nhìn Thập Kiệt Nhất, lắc đầu nói: “Chậc chậc... được, Thập Nhất, xem ra trong bao nhiêu kỳ công của đệ, chiêu này là thực dụng nhất, đẹp mắt nhất, không biết... gọi là gì? Cũng là do sư phụ đệ truyền cho phải không?” Thập Kiệt Nhất nghe Liễu Dật tán thưởng mình, vội vã ngẩng đầu dậy, cười hắc hắc mà rằng: “Lão đại, đây không phải là chiêu sư phụ dạy đâu, là đệ tự phát minh, đặt tên gì nhỉ? Đệ chưa nghĩ ra!” Nói đoạn nét mặt gã lộ vẻ hết sức đắc ý. Liễu Dật ngồi xổm xuống, đập quạt lên đầu Thập Kiệt Nhất: “Đệ ngốc thật hay ngốc giả hả, phí sức như vậy làm gì? Điểm huyệt ả ta chẳng phải là tiện hơn sao?” Thập Kiệt Nhất nghe xong, gật đầu hoài: “Có lý, sao đệ lại không nghĩ ra?” Liễu Dật lắc đầu, đứng dậy: “Đơn giản lắm, vì đệ là Thập Kiệt Nhất, ta là Liễu Dật. Đệ mà nghĩ ra mới là lạ đó!” Ngừng một lát, y tiếp: “Gỡ mạng che mặt của ả xuống, để ta xem xem thần tiên phương nào lại đến làm phiền Liễu Dật ta!” Nhưng Liễu Dật không chú ý đến vẻ mặt Thập Kiệt Nhất. Bây giờ tứ chi gã đều áp lên tứ chi đối phương, chỉ cần động đậy thân mình, đối phương cũng động đậy được,

không chừng đến lúc đó lại bị ả điểm huyệt trước. Thập Kiệt Nhất lộ vẻ khổ sở nói: “Lão đại, đệ không cử động được, huynh tự lại gỡ mạng che của ả ra!” Liễu Dật sốt ruột kêu: “Đệ còn miệng động đậy được mà? Dùng miệng...” Lời vừa nói ra, hắc y nữ tử biết Liễu Dật bắt đầu xử mình, mà gã ngốc đại nằm trên lại nghe lời y quá, y nói gì, gã nhất định làm nấy, trong lúc cấp bách, ả hét toáng lên: “Vô sỉ, hạ lưu, hổ cho cái danh Giang Nam Thư Sinh! ” Liễu Dật nghe xong, không giận mà lại cười: “Tiểu nha đầu, Giang Nam Thư Sinh chẳng phải là ta tự xưng, mà là người đời tặng cho ta, nhé! Ta thật chẳng cần gì cái danh đó, huống hồ ta vốn không phải người tốt. Lẽ nào đến Giang Nam này rồi, mà chưa nghe kể về ta ư?” Đoạn đổi giọng: “Thập Nhất, gỡ mạng che mặt của ả ra cho ta, bản công tử phải xem xem là nhân vật cỡ nào, lại dám bảo ta vô sỉ, hạ lưu. Quân đạo tặc mà còn nói lý... phản rồi, phản rồi! ” Thập Kiệt Nhất thật cũng rất nghe lời. Thực ra cũng là do sư phụ dạy bảo gã, từ nhỏ đã biết phục tùng Liễu Dật, đi theo Liễu Dật, bảo vệ Liễu Dật. Thập Kiệt Nhất cũng là một người trung thực, nhiều năm nay vẫn một mực nghe lời sư phụ, đảm bảo an toàn cho Liễu Dật. Thập Kiệt Nhất nhìn nữ nhân nằm bên dưới mình, nói: “Cô nương, đừng trách ta nhé, lão đại bảo ta làm vậy... Hơn nữa giờ ta chỉ còn cái mồm này là động đậy được thôi!” Nói đoạn, quả thực gã dùng miệng ngoạm lấy tấm mạng che mặt của nữ tử. Nếu sư phụ Thập Kiệt Nhất mà biết mình có một tên đồ đệ thế này, chắc cũng tức đến thất khiếu bốc khói. Nữ tử muốn hét, muốn chửi, nhưng không biết phải nói năng làm sao. Tên xú nam nhân này đang nằm phục trên người mình, muốn lấy mạng che của mình, bây giờ ả chỉ có cách ngoảnh đầu sang một bên. “Lão đại, là... là...” Thập Kiệt Nhất kinh ngạc không nói nên lời. Liễu Dật sốt ruột quay lại: “Là, là, là cái gì, đệ nói đi... Ô, thì ra là A Cửu cô nương, ta lại tưởng ai to gan quá đi mất. Muộn thế này rồi, A Cửu cô nương đến tìm tại hạ có việc gì?” Thập Kiệt Nhất nhận ra phía dưới là thánh nữ của mình, muốn nói gì đó mà không sao mở miệng được. Rồi đột nhiên cảm thấy nằm đè lên nàng như thế này thật không hay, gã bèn vội vàng nhổm dậy, cũng không dám điểm huyệt, lắp bắp: “A Cửu... Cửu...

Cửu cô nương. Thật... thật xấu hổ quá! Ta... ta không biết... là cô!” Gã vội vã tha thiết xin lỗi mãi. Lại nói A Cửu đứng dậy được rồi, cũng không buồn phủi bụi đất bám trên mình, chỉ giơ tay phải bưng lấy vai trái, xem ra rất đau đớn, nét mặt nhợt nhạt. A Cửu đứng dậy, không màng đến Thập Kiệt Nhất, chỉ quay sang nói với Liễu Dật: “Được lắm, Liễu đại tài tử, ngươi còn giở trò mèo khóc chuột, ngươi lợi hại lắm, chẳng phải chỉ vì một bức họa sao? Bản cô nương không cần vẽ nữa!” Nói đoạn nàng xoay mình đi về phía a hoàn, nhưng thân hình lắc lư lảo đảo, có lẽ ban nãy Thập Kiệt Nhất giáng quyền mạnh quá, khiến nàng chịu không nổi. Thập Kiệt Nhất bèn ai oán kêu: “Lão đại, huynh đi hỏi cho rõ ràng đi, xem có thể giúp được nàng thì giúp... coi như giúp Thập Nhất đệ đây, được không?” Liễu Dật ngắm Thập Kiệt Nhất, biết nếu nói không, gã ngốc tiểu tử này dám trách móc mình suốt cả cuộc đời. Y lắc đầu than: “Đúng là hết cách rồi, ta về hậu hoa viên, ở đó đợi cô nàng, đệ đi gặp nàng nói chuyện đi... ”


/272

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status