Ma Kiếm Lục

Chương 8: Hoàng đế mật chỉ, bi tùng thiên thượng lai

/272


Bấm đốt ngón tay, đã sang ngày thứ bảy. Theo như A Cửu nói, bây giờ lẽ ra tranh đã phải đưa về tới rồi. Thời gian lúc đó đã là giữa ngọ, A Cửu tại sao vẫn chưa trở lại? Liễu Dật trầm tư suy nghĩ. Ban đầu tống tiễn được A Cửu, y cho rằng vậy là đã giải quyết được một tiểu sát tinh, nhưng giờ khi ả nha đầu đó không quay lại... lẽ nào... A Cửu đã lừa y? Lơ đãng nghe Băng Nhi dạo cầm, lơ đãng xem Thanh Nhi nhảy múa, Liễu Dật cứ uống hết chén rượu này đến chén rượu khác.

Còn Thập Kiệt Nhất, gã đã trông chờ A Cửu suốt bảy ngày. Hôm nay, từ sáng gã đã chạy ra cửa ngóng đợi. Đúng lúc ấy, Thập Kiệt Nhất hoảng hốt chạy vào, Liễu Dật nhìn thấy gã, vội hỏi: “Sao rồi? Phải chăng đã có tin tức gì?” Thập Kiệt Nhất lập cập gật đầu: “Phải, lão đại!” đoạn gã cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Liễu Dật hỏi: “Thế người đâu? Đang ở đâu?” “Người ở đây!”

Một câu nói, bởi một giọng bán nam bán nữ, nghe như phát ra từ một yêu nhân. Liễu Dật ngoảnh lại lé mắt nhìn, Liễu Mục Tịch đang từ hướng đại sảnh đi tới, sau lưng là ba người ăn vận kiểu thái giám cung đình. Liễu Dật nhận ra người vừa cất tiếng là kẻ dìu đỡ hoàng thượng lần trước, lúc y đến dâng tranh. Nghe nói lão yêu tinh đó rất được hoàng thượng sủng ái.

Y vội đứng dậy, tiến lên đón, khom mình nói: “Tạ công công vẫn mạnh giỏi!” Tên thái giám cung đình được gọi là Tạ công công khoát tay: “Các ngươi lui hết ra!” đoạn đuổi cả phụ thân của Liễu Dật là Liễu Mục Tịch đi. Chớp mắt cả hậu hoa viên chỉ còn lại ba người Liễu Dật, Thập Kiệt Nhất và Tạ công công đó. Liễu Dật vội thỉnh Tạ công công ngồi, rồi giải thích: “Tạ công công, người Liễu mỗ nhắc ban nãy không phải là công công, mà là... một cô nương.”

Tạ công công mỉm cười gật đầu: “Một cô nương? Tên gọi A Cửu phải không?” “"Hỏng rồi, lão sao lại biết tên cô ta? Lẽ nào... Bức họa đó đã bị người của hoàng thượng phát hiện?” Liễu Dật lập tức đoán rằng Tạ thái giám đã biết về bức Long Phụng Trình Tường Đồ thứ hai. Nhưng Thập Kiệt Nhất miệng thông thống như cống không đậy nắp thì vội vàng kêu lên: “Công công, sao ông biết vị cô nương đó tên là A Cửu?”

“Trời, Thập Nhất ơi Thập Nhất, cả đời Liễu Dật này bị hủy trong tay ngươi rồi!” Liễu Dật vốn đang suy nghĩ tìm một lý do lấp liếm cho qua, không ngờ Thập Kiệt Nhất lanh miệng đến thế, lại nói tuột hết cả ra. Nét mặt Tạ công công bỗng dưng đông cứng: “Liễu Dật, ngươi biết tội chưa?”

Liễu Dật nghe thấy, sớm đã sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu bức họa đó của A Cửu bị hoàng thượng biết được, thì toàn gia Liễu phủ lớn bé hơn một ngàn người đều khó bảo toàn được tính mệnh, tội khi quân này ai có thể gánh nổi. Ôi! Nhất thất túc thành thiên cổ hận(1). Liễu Dật trong lòng lúc này ngập tràn những ăn năn. Liễu Dật vội đứng dậy, cúi đầu thưa: “Liễu Dật biết tội!” nói ra câu ấy xong, mặt y lấm tấm đầy những hạt mồ hôi lớn. Tạ công công cũng đứng dậy: “Biết tội là tốt rồi. Lần này hoàng thượng phái ta đích thân đến Giang Nam, truyền mật chỉ cho ngươi, mong ngươi có thể lập công chuộc tội.”

Liễu Dật nghe nói có thể lấy công chuộc tội, không biết là công gì? Hoàng thượng bắt ta làm gì? Tạ công công nói ngay: “Lần này, Cửu công chúa lén trốn ra khỏi cung, hoàng thượng cũng rất phiền lòng. Có điều... khi biết Cửu công chúa mang Long Phụng Trình Tường Đồ theo, hoàng thượng anh minh liền đoán ra, Cửu công chúa nhất định sẽ đến Giang Nam tìm Liễu công tử.”

(1) Một kiếp sa chân, muôn kiếp hận

Lão ngừng một lát rồi tiếp: “Nên biết, bức tranh đó và Cửu công chúa đều là mệnh căn của hoàng thượng. Cửu công chúa đi biệt đã nửa tháng, không có một chút tin tức gì. Sau đó mật thám hoàng cung cấp báo: Cửu công chúa trên đường từ Giang Nam trở về đã biến mất một cách vô cớ.” “Khoan, khoan đã!”

Liễu Dật càng nghe càng không hiểu, y vốn cho rằng Tạ công công phát hiện ra mình vẽ cho A Cửu bức Long Phụng Trình Tường Đồ thứ hai mới tới để vấn tội, nhưng hóa ra không phải. Cửu công chúa mà Tạ công công nói là ai vậy? Cửu công chúa đem bức Long Phụng Trình Tường Đồ đến Giang Nam tìm y làm gì? Lão thái giám lạ lùng nhìn Liễu Dật: “Làm sao thế, Liễu công tử?”

Liễu Dật hỏi: “Tạ công công nói Cửu công chúa đó là...”

Lão thái giám đáp: “Chính là cô nương tự xưng ‘A Cửu’ đó, mà nàng còn đem theo rất nhiều châu bảo danh quý đến thăm Liễu công tử, lẽ nào Liễu công tử không có ấn tượng gì, hay là, quên rồi...”

Liễu Dật vội vã gật đầu: “Ồ, đúng, phải phải!” Thì ra A Cửu cô nương là tiểu công chúa được sủng ái nhất bên mình hoàng thượng, ta sao có thể ăn nói ngạo mạn. Liễu Dật bắt đầu hiểu.

Rồi y hỏi: “Không biết mật chỉ của hoàng thượng ra sao?” Lão thái giám nói: “Tuy việc Cửu công chúa thất tung không liên quan gì đến Liễu công tử, nhưng mà...Cửu công chúa rốt cục vẫn vì Liễu công tử mà mất tích. Vì vậy, hoàng thượng hi vọng Liễu công tử trong vòng ba tháng phải tìm thấy Cửu công chúa, đưa công chúa hoàn toàn nguyên vẹn về cho hoàng thượng.”

Liễu Dật cảm thấy khó xử: “Việc này... e là, Tạ công công, thời gian ba tháng chẳng phải là gấp quá sao, mà tiểu sinh hiện giờ lại chẳng có chút manh mối gì.”

Lão thái giám nói: “Nhưng ý của hoàng thượng là như vậy đấy!” Liễu Dật khiếp đảm hỏi: “Công công, nếu... trong ba tháng mà không tìm được Cửu công chúa... thì sao?”

Tạ công công làm một động tác hết sức dễ hiểu, tay phải chìa ra, xoẹt ngang qua cổ, miệng còn thêm một câu: “Nhục nhã!”

Liễu Dật hoang mang: “Công công nói rằng hoàng thượng sẽ chặt đầu Liễu mỗ ư?” Lão thái giám lắc đầu: “Làm sao mà chặt đầu công tử được?”

Liễu Dật áp tay lên ngực: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt...” Tạ công công nói: “Nhưng mà nhất định là chặt đầu toàn gia công tử!”

Liễu Dật nghe dứt, xém tí nữa bất tỉnh: “Công công, xin người trước mặt hoàng thượng hãy nói giúp cho Liễu mỗ vài lời.”

Tạ công công cười: “Việc này đơn giản, sau này chưa chừng còn phải phiền Liễu công tử vẽ giúp một bức tranh.

Chỉ có điều Liễu công tử cần thu xếp cho kịp, ta ở trước mặt hoàng thượng cũng sẽ cố nói giúp để kéo dài thời gian thêm ít lâu.” Liễu Dật nghe xong, lo lắng đến ướt đẫm đầu tóc, vô duyên vô cớ lại nảy sinh cái chuyện tày trời này, y vội vã: “Công công yên tâm, Liễu Dật nhất định sẽ đưa Cửu công chúa an toàn về bên hoàng thượng.”

Lão thái giám cười gật đầu: “Ừ, tốt... Liễu công tử đã hiểu rõ thánh ý, vậy lão ** cáo từ thôi!”

Liễu Dật cười mơn: “Để Liễu mỗ tiễn công công...” Cuối cùng cũng tống táng được lão yêu nhân chết tiệt, nhưng Liễu Dật mặt mày buồn rười rượi, cùng Thập Kiệt Nhất ngồi lặng lẽ uống rượu trong hậu hoa viên. Thập Kiệt Nhất vừa uống vừa cảm thán: “Thật không ngờ, A Cửu cô nương lại là Cửu công chúa của hoàng thượng.”

Liễu Dật cũng gật đầu: “Ta cũng sơ suất quá, để cho tiểu nha đầu đó lừa, giờ thì chúng ta phiền phức to rồi. Thời hạn chỉ có ba tháng, nếu không kiếm được Cửu công chúa, toàn gia Liễu phủ, già trẻ lớn bé đều khó giữ được cái đầu!”

Thập Kiệt Nhất nói: “Thế ngày mai chúng ta ra ngoài tìm thử xem, không chừng sẽ tìm được A... Cửu công chúa đấy!” Liễu Dật lắc đầu: “Trời đất bao la thế này, tìm một người khác nào đáy bể mò kim. Nếu có người cố ý đem giấu công chúa đi, thì chúng ta lại càng không có cách nào tìm được.”

Thập Kiệt Nhất nghe vậy, cũng bắt đầu trở nên buồn bực. Việc này làm thế nào, lão đại nói quả không sai, trời đất bao la như vậy, muốn tìm một người thật khó, huống hồ nếu nàng đã bị người ta bắt, thì đúng là hết cách thật. Đúng lúc đó Liễu Mục Tịch từ đại sảnh vội vàng chạy tới: “Dật nhi, đã xảy ra chuyện gì, làm sao sủng thần của hoàng thượng lại đến nhà chúng ta thế?”

Liễu Dật đứng dậy: “Lại chẳng phải là vì A Cửu kia hay sao!” Liễu Mục Tịch nhăn tít cặp lông mày: “A Cửu cô nương ấy à?”

Liễu Dật phẩy quạt, đem câu chuyện ban nãy kể ra. Liễu Mục Tịch thở dài: “Ôi! Làm sao... làm sao lại phát sinh chuyện này? A Cửu đó... công chúa... hại chết Liễu phủ ta rồi. Vô sự thì ở nhà chơi gì mà không được, cô ta chạy tới Giang Nam làm gì không biết.”

Nhìn vẻ bất an của Liễu Mục Tịch, Liễu Dật đứng dậy nói: “Cha ơi, cha đừng lo. Dật nhi đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ thu dọn hành lý, ra ngoài đi tìm kiếm tin tức công chúa, đằng nào cũng còn thời hạn ba tháng nữa, con tin rằng chỉ cần con đi tìm, nhất định sẽ có kết quả.” Liễu Mục Tịch thở dài: “

Thiên hạ rộng lớn như thế, làm sao tìm nổi một người?” Liễu Dật suy nghĩ, tựa hồ sớm đã có đáp án: “Con nhớ rõ hình dáng A Cửu rồi, chỉ cần con vẽ một người giống hệt, âm thầm đi dò hỏi chắc cũng được!”

Liễu Mục Tịch nghe vậy, vội kêu: “Con không được vẽ nữa, vẽ một bức tuổi thọ con giảm đi một năm đó!”

Liễu Dật lắc lắc đầu: “Cha, hiện giờ đã quan hệ đến toàn gia Liễu phủ, lẽ nào Liễu Dật chỉ vì tham luyến một năm dương thế mà không nỗ lực vì tính mệnh của hơn một ngàn người trong nhà?”

Liễu Mục Tịch nhìn Liễu Dật, gật đầu: “Dật nhi, con quả thực đã trưởng thành rồi, nếu vậy con hãy cố gắng đi làm đi. Cha sẽ chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho con. Nếu ông trời khăng khăng muốn lấy mạng Liễu gia, Liễu Mục Tịch ta cũng đành nhắm mắt.” Nói đoạn, lệ già chan chứa, đối mặt với tai bay vạ gió, lão nhân này có thể làm gì đây? Nam nhi nhiệt huyết, thấy người thân bi thương như vậy, có thể làm được gì?


/272

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status