Vầng trăng chếch ngang đỉnh đầu đã mất dần ánh sáng chứng tỏ trời đẫ sắp bình minh.
Trên Xà Yêu Hồ vắng lặng, bỗng ngân lên 21 tiếng chuông thong thả vang lên.
¢m ba run run kéo dài trong không khí và lan dần ra tận bốn phía xa.
Mặt hồ Xà Yêu bỗng dưng cuồn cuộn nổi lên những đợt sóng hãi hùng…
Hàng ngàn muôn con rắn to kết thành năm con một hàng từ bờ hồ bên này nối nhau chẳng dứt lội qua bên kia hồ, và lại bắt đầu từ bên kia lội ngược lại.
Cứ thế, mặt hồ xao động lúc nhúc đâu đâu cũng toàn rắn với rắn!
Cùng khi ấy, một bóng người kẹp theo tay một người, với một tốc độ lạ lùng, thi triển thân pháp "Bình thuỷ đăng ba", lướt nhanh trên mặt hồ như bay.
Chợt nhìn thấy những đợt sóng rắn từ khắp hang hốc xung quanh bờ đổ ra cuồn cuộn lúc nhúc hôi tanh nồng ngạt cả mũi, bóng ấy chẳng khỏi khẽ rùng mình kinh hãi!
Bóng nọ chậm bớt đi tốc độ thân pháp buột miệng kêu ồ lên:
- Xà Yêu Trận của mụ yêu ấy quả thật là thiên cổ kỳ trận, ta làm sao vượt qua đây?
Người đang bị kẹp nách liền lên tiếng:
- Lão tiền bối hãy để vãn bối xuống, cứ mặc vãn bối nơi đây, không thể nào kẹp theo vãn bối mà xông qua trận được đâu!
Bóng nọ liền cười to:
- Sống chết đồng chung, ta đã cứu mi ra được chỗ này, đâu lẽ giữa đường gặp nguy lại bỏ mặc mi chẳng ngó ngàng đến? Này, mau thót lên lưng ra, để rảnh tay phát chưởng mới được.
Ngay khi đó, từ giữa hồ một lượn sóng to cuốn ào đến chỗ hai người, trong lượn sóng ấy, năm con rắn to bề kinh mỗi con lớn bằng miệng tô, đang hả họng le lưỡi mổ tới.
Người nọ quát lên một tiếng to, đón chưởng nhấc lên, phóng túa ra một luồng gió kinh quét thẳng vào đầu lũ rắn.
Năm con rắn to vừa phóng đến kia, bị chưởng phong quét phải lập tức lặn sâu xuống đáy hồ, và năm con khác ở kẽ đá tiếp đó xông tới…
Tay chưởng của người nọ lại tủa ra như sét chớp…
Như đã được huấn luyện qua, năm con rắn nọ nhanh nhẹn lặn sâu xuống mặt nước mất dạng.
Trước tình thế ấy, người nọ chừng như rất kinh hãi, vụt nhấc mình lên khỏi mặt nước vọt xa một cái hơn ba trượng đáp thân lên một khúc cây to đang nổi lềnh bềnh giữa hồ, ánh mắt như sao băng quét cùng bốn phía.
Nhìn thấy hằng vạn con rắn to kết thành từng đội ngũ, lúc nhúc phóng tới, người nọ biến sắc than lên:
Xà Yêu Trận của tên yêu phụ quả thật lợi hại phi thường! Chúng ta khó mà thoát khỏi phạm vi của Xà Yêu Hồ này!
Thình lình từ dưới khúc cây nọ nhoi lên một đầu người, chỉ khẽ uốn mình đã nhảy gọn lên khúc cây ấy, hả họng cười to:
- Ha ha! Thiên Nhai Cuồng Nhân, xem ra thối chí rồi chăng?
Ngườinọ định thần lại nhìn kĩ kẻ vừa nhảy lên mặt nước té ra là Phong Trần Tuý Khách.
Nhìn thấy thần thái sửng sốt của đối phương, Phong Trần Tuý Khách lại cất tiếng cười phá lên:
- Thiên Nhai Cuồng Nhân mi giả trang thành lão trọc Liễu Liễu chỉ qua được mắt Xà Hà Tiên Tử, chứ đâu qua mắt nổi lão say này được.
Hoa Sĩ Kiệt kịp khi ấy mới vỡ lẽ, vị Liễu Liễu hoà thượng đã cứu chàng ra khỏi hang hùm chính là Thiên Nhai Cuồng Nhân giả trang ra!
Chàng nhìn sửng con người khoác chiếc áo cà sa, mặt trùm kín trong vuông khăn vàng, kinh ngạc kêu lên:
- Té ra tiền bối chính là Thiên Nhai Cuồng Nhân mà 20 năm trước đây đã lừng danh khắp giang hồ đó chăng?
Thiên Nhai Cuồng Nhân chẳng đáp mà chỉ cất tiếng cười ha hả:
- Trước mặt Xà Hà Tiên Tử lở khoác lác quá trớn, các người xem kìa!
Hoa Sĩ Kiệt vội quay đầu nhìn theo hướng chỉ, nhìn thấy vô số rắn to, từng hàng năm con, ào ào phóng mình về hướng ba người.
Phong Trần Tuý Khách nhíu mày lên tiếng:
- Lũ rắn to này, nọc trong mình chúng rất độc, nếu bị cắn phải, chẳng kịp thời chữa trị khó sống được ba ngày, may mà lão say này đêm qua lén bò vào được trong Xà Độc cung của Xà Hà Tiên Tử, đổ đầy hai bồ rượu …
Hoa Sĩ Kiệt kinh ngạc ngắt lời:
- Lão tiền bối đêm qua té xuống hồ, được người cứu vào "Xà độc cung" phải chăng?
Phong Trần Tuý Khách cười ha hả:
- Trường Giang. Hoàng hà lão phu còn chưa chết đuối thay, huống hồ khoảnh hồ nhỏ nhít này đáng gì? Chỉ tiếc là ta vì nhất thời gian uống quá, thanh bê trễ cả thì giờ, lúc đến được ngoài căn phòng chỗ các người đấm đá nhau thì kịch hay văn đã rồi?
Thiên Nhai Cuồng Nhân hơi tức mắng to:
- Con quỉ rượu mi ác thật, ham ăn hốt uống, suýt chút nữa là lão cuồng này bỏ thây trong căn phòng đó rồi!
Bất thần, một lượn sóng to ập tới giữa ánh nước trắng xoá, năm con rắn to cất cổ cao hơn trượng, phóng bổ đến chỗ ba người.
Hoa Sĩ Kiệt đỡ lấy thanh kiếm trên tay Thiên Nhai Cuồng Nhân, quát to một tiếng, hoành kiếm phạt ngang ra một nhát, bầy rắn vừa cất cổ mổ đến lập tức bị đứt lìa thành hai đoạn, rơi tỏm xuống lòng hồ.
Phong Trần Tuý Khách khoái trá cười to:
- Ranh con dỏng tuy dỏng thật, nhưng tiếc là trên hồ có đến hằng ngàn con, mi có thể giết hết được chăng?
Thiên Nhai Cuồng Nhân tức tối gắt to:
- Vậy không lẽ chúng ta đứng yên nơi đây, chờ bầy rắn kéo đến phân thây à?
Phong Trần Tuý Khách lại ngửa cổ cười khanh khách, chẳng buồn đáp lời Cuồng Nhân, tháo lấy một hồ rượu trên vai rưới quanh khúc cây to đang đứng, bật lửa đốt lên.
Lửa gặp hơi rượu, phừng phừng cháy thành một vòng tròn bọc quanh ba người. Lão ngồi xổm lên khúc cây, ngửa cổ tu ừng ực, ngất ngưởng ca vang:
"Mặc cho ngày tháng cứ trôi dần
Danh lợi dại gì buộc lấy thân?
Say sưa được lúc say cho khoả
Nhăn nhó cùng ai thế lão ngông? "
Bị đối phương gọi mình là lão ngông, Thiên Nhai Cuồng Nhân tròn mắt giận dữđịnh lớn tiếng gây sự, chợt, nhìn thấy bầy rắn đã phóng đến nơi, lão xua tay kêu lên:
- Con quỉ say, có thôi uống rượu không? Mở mắt to mà trông bầy rắn kéo đến xé mi ra kìa!
Phong Trần Tuý Khách cười ha hả:
- Lão ngông sao mà quá bồn chồn thế, rắn rất kỵ lửa, chúng tài gì mà dám xông qua vòng lửa. Chúng ta cứ tha hồ uống rượu vui say, xem Xà Yêu Trận của mụ yêu quái ấy làm gì được chúng ta!
Đột nhiên một giọng cười lanh lảnh như sương băng vang lên:
- Lão quỉ say, xem vòng lửa của mi cháy đến lúc nào cho biết? Một khi lửa tắt cũng là lúc bọn ngươi chôn thây vào bụng rắn đấy!
Phong Trần Tuý Khách cất tiếng cười tỗn răng đáp lại:
- Lúc nào có rượu là ta cứ say! Người đời chẳng biết tuỳ thời gian hưởng lạc là kẻ dại! Nầy Thiên Nhai Cuồng Nhân chúng ta cùng cạn với nhau ba chén thử xem!
Hoa Sĩ Kiệt đứng im bên cạnh bàng quang, đối với thái độ thản nhiên trước cái chết của Phong Trần Tuý Khách, không khỏi thầm kính phục.
Chàng sâu xa cảm nhận, nếu một người trước lãnh vực tử sanh, mà vẫn còn có thể giữ được thái độ bình tĩnh ứng phó, rất có thể chuyển nguy thành an, đổi hoạ ra phúc.
Và Phong Trần Tuý Khách đây tuy ngông nghênh rất mực nhưng quả không hổ là môt vị đại hiệp đầy kinh nghiệm!
Qua sự suy tưởng ấy, chàng bình tĩnh ngồi xuống trên khúc cây, điều khí vận công để phục hồi sức lực.
Quá giây phút sau, chàng đã vào đến giai đoạn lãng quên đi cái ta, chân khí đã vận hành đượcmộttiểu châu thiên,nộithương nhờ thế đã giảm đi được phần nào.
Lúc ấy, bầy rắn dữ trong Xà Yêu Trận, bị phải hơi nóng của lửa đốt chết khá nhiều, khắp mặt hồ trong khoảnh khắc đầy xác rắn!
Phong Trần Tuý Khách đắcý cườivangdậy:
- Xà Hà Tiên Tử, mau thâu hồi đám tôn đồ tử của ngươi lại, bằng không lão say đốt sạch chẳng còn một mống!
Từ giữa hồ liền vẳng lại một giọng cười thật âm trầm:
- Lão quỉ say, xem chất rượu của ngươi đốt được bao lâu, đêm nay chẳng dìm được ngươi xuống lòng hồ, bổn giáo chủ thể chẳng đặt chân vào giang hồ!
O0o
Vầng thái dương đỏ rực như quả cam chín mộng đã chầm chậm nhoi lên khỏi mặt hồ, Thiên Nhai Cuồng Nhân ngẩng mặt nhìn màu trời, lo lắng chép miệng:
- Mặt nhật đã mọc cao, thế mà trong hồ vẫn sương mù cháy xoá, tại hạ ngửi thấy hơi sương ấy dường như có mùi hơi khác…
Phong Trần Tuý Khách đang ngất ngưởng thưởng thức chất rượu nồng, nghe Thiên Nhai Cuồng Nhân nói xong, liền ngẩng phất đầu lên quan sát…
Quả nhiên, từ giữa hồ, từng đợt từng đợt sương trắng dày đặc bốc lên, không sao nhìn rõ được phương hướng.
Phong Trần Tuý Khách nhíu mày lo lắng:
- Không hiểu mụ yêu ấy lạigiở trò quỉchiđây?
Từ trong vầng sương trắng mù mịt ấy bỗng vang lên một chuỗi cười sắc lạnh như dao:
- Đám sa mù nầy là khí thể do độc xà nhả ra, bọn người đều trúng phải nọc độc, khó sống được một giờ sau, còn gì chẳng bó tay cho rồi?
Thiên Nhai Cuồng Nhân nghe xong giật mình, vội vận khí thử thần sắc đầy vẻ kinh dị quay sang Tuý Khách:
- Tại hạ cảm thấy trong người có khác thật, lão quỉ rượu cảm thấy thế nào?
Phong Trần Tuý Khách đã mất đi vẻ khinh đời ngạo thế bình thường, sắc mặt đượm đầy nghiêm trọng, hấp tấp chuyển khí thành công, quả nhiên trong cơ thể có khác thường dường như đã trúng phải độc!
Thiên Nhai Cuồng Nhân thở khìmột hơi chán nản:
- Bốn phía trùng trùng nguy hiểm, phải chăng chúng ta đành bỏ mạng trong tay yêu phụ tất cả?
Phong Trần Tuý Khách nghiêng người nhìn sang Hoa Sĩ Kiệt thấy chàng đang chăm chú hành công, sắc mặt hồng hào, không một hiện tượng chi gọi là trúng độc cả.
¤ng buộc miệng kinh ngạc:
- Chú bé này dường như không trúng độc thì phải?
Thiên Nhai Cuồng Nhân đưa mắt nhìn kĩ sắc diện chàng một lúc, đoạn gật đầu:
- Chính thế, gã không những chẳng trúng độc, mà qua một lúc điều tức hành công, nội thương đã lành hẳn!
Phong Trần Tuý Khách càng lạlùng:
- Không lẽ gã chẳng sợ độc?
Thiên Nhai Cuồng Nhân trầm tư một lúc, mới cất tiếng:
- Oắt con này có thể gặp được nhiều kỳ ngẫu, dường như gã biến thành người Tuyết, đêm rồi trong đại chiến cùng Xà Hà Tiên Tử, nếu chẳng ngờ gã phóng ra hai luồng chưởng phong cực hàn, lão phu thiếu chút nữa đã bị nguy dưới ngọn "Nhật Quang thần chưởng" của Xà Hà Tiên Tử!
Phong Trần Tuý Khách lắc đầu:
- Không lẽ gã biến thành "người tuyết" rồi chẳng sợ độc à?
Thiên Nhai Cuồng Nhân đắn đo giây lâu rồi mới tiếp:
- Chỉ có uống được "Vạn niên tuyết quy hoàn" của Băng Hồn tiên cơ và nếu đã phục được linh dược ấy, có thể kháng cự bất cứ loại độc dược nào trên đời!
Phong Trần Kiếm Khách không dằn được nữa, lớn tiếng hỏi:
- Hoa lão đệ, cảm giác của đệ thế nào?
Hoa Sĩ Kiệt mở bừng mắt ra, cười nhẹ:
- Vãn bối thật chẳng hề trúng độc, song le, vãn bối vẫn sợ bị rắn cắn, đêm qua bị chúng cắn cho một cái suýt vong mạng!
Thiên Nhai Cuồng Nhân hấp tấp đề nghị:
- Ngươi không sợ độc, vậy nên đi tiên phong, chúng ta phía sau đoạn hậu, mau xông ra khỏi chỗ quỉ quái này được chăng?
Hoa Sĩ Kiệt cười thảm não:
- Nhưng vãn bối thuỷ thuật quá kém, không thể đi trên nước được, đêm qua té xuống hồ, nếu không nhờ Tần Hương Linh cứu mạng, giờ đây có lẽ…
Giọng chàng bỗng trở thành nghẹn ngào thở dài một tiếng mới có thể tiếp lời:
- Tiếc thay, vãn bối chưa báo được ân, nàng đã bỏ mạng rồi!
Phong Trần Tuý Khách thấy ngọn lửa bao quanh đã tàn vội hét to:
- Người đã chết không sao cứu được, còn nhớ nàng làm gì, mau xông ra cho rồi!
Lồng trong tiếng thét, thân hình ông đã nhấc cao khỏi mặt nước lao bắn về phía trước hơn batrượng xa.
Thiên Nhai Cuồng Nhân vội kẹp lấy Hoa Sĩ Kiệt phóng theo bên gót.
Trong vần sương độc trắng xoá, bên thân hình Phong Trần Tuý Khách vùn vụt lao đi như đang bay lượn giữa mây trời, bất thần…
Chân ông vướng vào một mảng lưới, thân hình lập tức mất đi thăng bằng, té sấp trở xuống.
Hoa Sĩ Kiệt nhãn quang rất sắc bén kêu lên:
- Không, Phong Trần lão tiền bối đã rơi xuống kìa!
Lời chàng vừa thoát hết khỏi vành môi, Thiên Nhai Cuồng Nhân cũng loạng choạng bước chân và ngã dúi trở xuống giữa một màng lưới vô cùng mềm mại.
Hoa Sĩ Kiệt nhanh như cắt, tung mình đứng phắt dậy, quát một tiếng to, gọn "Thất độc thần kiếm" trên tay lập tức loé ngời đường chớp xẹt chém thẳng vào màng lưới.
Một tiếng "soẹt" vang lên cùng lúc với ánh thép nhoáng động, mảng lưới đã bị róc một đường khá dài.
Hoa Sĩ Kiệt uốn người vọt nhanh qua khỏi mảng lưới, trong lớp sa mù trắng xoá khó nhìn rõ vật chỉ, chàng cảm thấy chân mình đáp lên sàn cây một chiếc thuyền.
Cùng theo đó, hai tiếng "lỏm bỏm" vang lên, Phong Trần Tuý Khách cùng Thiên Nhai Cuồng Nhân đã rớt ra khỏi màng lưới và rơi tỏm xuống nước!
Hoa Sĩ Kiệt vừa mới định thần, lập tức thấy năm gã đại hán áo hồng hăm hở xông
đến.
Chàng hừ một tiếng, quát to:
- Bọn ngươi là ai?
Năm gã đại hán áo hồng chẳng buồn lên tiếng, năm ngọn trường kiếm trên tay, rập ràng vung tới tấn công.
Hoa Sĩ Kiệt cả giận, ngọn Thất độ thần kiếm trên tay lồng theo tiếng quát vung lên như chớp xẹt sao giăng…
Liên tiếp những tiếng rú thảm thiết, ba tên trong bọn từ bả vai trở xuống, bị rọc lìa hai mảnh.
Hai tên còn lại, trường kiếm trên tay rắc lên một tiếng gãy gọn làm đôi!
Cả hai vô cùng kinh hoàng, vội tháo lui luôn mấy bước.
Hoa Sĩ Kiệt khẽ lắc mình đã xê lên sát mặt hai người dằn giọng quát:
- Nơi đây là đâu?
Một tên trong bọn, ánh mắt chớp lia lịa vì sợ lí nhí đáp:
- Đây là "Thuyền Độc".
Hoa Sĩ Kiệt nhíu mày chẳng hiều:
- Thuyền độc? Tại hạ chưa bao giờ nghe nói đến cái chi là thuyền độc cả.
Bất thần, từ trong khoang thuyền vọng ra một chuỗi cười dài lanh lảnh âm trầm:
- Phải đó! Đây là độc thuyền, kẻ nào đặt chân vào thuyền, lập tức trúng độc mà chết, vô phương cứu chữa!
Hoa Sĩ Kiệt thản thốt giật mình, vội nhìn ra trước, thấy từ trong khoang thuyền chậm rãi bước ra lão già cổ quái áo xanh, mày ngắn, mắt xệ, râu rồng, mũi quặp, vóc dáng lại lùn thấp khác thường, tuổi tác trông ra có hơn go, thanh gậy trúc trong tay, xanh ngời bóng loáng.
Đã thế, lại chột hết một mắt, và từ con mắt duy nhất ấy, bắn ra một luồng tinh quang xanh ngời, mường tượng như một lưỡi dao nhọn lướt nhanh trên khắp mặt chàng.
Hoa Sĩ Kiệt mới nghe qua giọng thốt đã khiếp hải ngầm, lại thấy thêm dáng dấp kỳ lạ của ông lão già, lòng càng thêm rung động, trầm giọng hỏi ngay:
- Lão trượng là ai?
- Lão già chột mắt lại quét ánh mắt duy nhất nhìn Hoa Sĩ Kiệt, đoạn di động luồng nhãn tuyến sắc bén đảo nhanh khắp khoang thuyền, thấy ba gã áo hồng chết thảm trong khoang, dường như khá kinh ngạc, xoay ánh mắt chiếu thẳng vào thanh thất độc thần kiếm trên tay chàng, hỏi thay vì đáp:
- Thanh kiếm trên tay tiểu tử là của ai?
Hoa Sĩ Kiệt thấy đối phương không đáp lại lời chàng hỏi, dằn giọng nhắc lại:
- Tại hạ hỏi trước lão trượng là ai?
Thanh âm của chàng rền rền như vang vọng khắp khoang thuyền, chấn động cả màng tai.
Lão già một mắt càng ngạc nhiên hơn, lầm bầm khẽ:
- Tên ranh này đâu có hiện tượng chi tỏ ra trúng độc cả, mà cho đến mảnh lưới "Vạn niên độc tơ" cũng bị gã chém rách, thanh kiếm trong tay gã…
ánh mắt chợt xanh lơ của lão lại chiếu bắn vào khuôn mặt tuấn tú của chàng.
Đột nhiên, một tiếng hự to vang lại từ sau lưng Hoa Sĩ Kiệt. Chàng cả kinh vội xoay đầu lại không khỏi khẽ ồ lên kinh ngạc.
Vì Phong Trần Tuý Khách và Thiên Nhai Cuồng Nhân rơi tõm xuống lòng hồ lúc nãy, không biết đã leo lên thuyền từ lúc nào, quần áo ướt sũng, đang ngồi xếp bằng trên sạp thuyền, thân hình co rúm lại, mặt lại lờ mờ hiện ra sắc đen.
Cạnh ông, Thiên Nhai Cuồng Nhân cũng đang ngồi im nhắm mắt, điều khí vận công, nhưng tinh thần cũng hốc hác khác thường!
Thoáng nhìn qua đã nhận ra ngay hai người đã trúng độc rất nặng, độc tính đang phác tác trong cơ thể.
Chàng lập tức xoay người trở lại, mũi kiếm chĩa thẳng vào người lão già, quát to:
- Nếu lão trượng chẳng giải trừ chất độc trên cơ thể của hai vị bằng hữu của tại hạ, bắt buộc tại hạ sẽ giết ông ngay!
Lão già chột mắt đáp lại cử chỉ của chàng bằng một chuỗi cười vang dậy.
Tiếng cười làm chuyển rung cả chiếc thuyền, chứng tỏ lão ta có một nội lực cực kì hùng hậu.
Hoa Sĩ Kiệt càng thêm giận, thanh Thất Độc Thần Kiếm trên tay nhoáng động, ngập ngời xanh biếc, chân nhích lên ba bước, dằn giọng rít lên:
- Cười gì? Mau đưa thuốc giải ra, bằng không đừng trách tại hạ sao thô lỗ!
Lão già chột mắt dứt ngang tiếng cười, âm trầm tiếp lời:
- Lão phu cười mi ranh con chưa biết sợ cọp, giá như ranh con biết được lão phu là Thanh Hải "Độc Long Cốc Chủ" tất không còn ngông nghêng quá thế!
Hoa Sĩ Kiệt thầm rung động, lo âu:
- Lão ta là Độc Long Cốc Chủ, một trong Thanh Hải nhị cốc? Nếu thế hai cốc chủ Thanh Hảiđều đến Trung Nguyên cấu kếtcùng XàHàTiên Tử?
Lời trối trăn của Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân trong khoảnh khắc hiện vang rõ trong căn não chàng. Giữa ông và hai cốc chủ Thanh Hải có mối thù to, và chàng đã trịnh trọng hứa sẽ vì ông mà báo thù, giờ đây gặp nhau, dễ đâu bỏ qua cho được?
Chàng sạm ngay nét mặt cười gằn:
- Đại danh của tôn giá ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ đang có ý định đến Độc Long Cốc tìm người.
Lão già một mắt tự dưng là Độc Long Cốc Chủ thoáng kinh ngạc"
Ngươi muốn đến Thanh Hải tìm lão phu? Vậy tiểu tử là ai thế?
Hoa Sĩ Kiệt hoành ngang thế kiếm, sang sảng đáp:
- Tại hạ là Thất Độc Thần Kiếm Khách Hoa Sĩ Kiệt.
Lão già chột mắt khẽ nhíu mày:
- Thất Độc Thần Kiếm Khách? Ngươi là hậu thế của Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân?
Hoa Sĩ Kiệt cười lạnh nhạt:
- Tại hạ không phải là truyền nhân của ông ta nhưng tại hạ hôm nay thay người mà rửa sạch mối thù 70 năm về trước!
Lão già chột mắt ngửng đầu ngạo nghễ:
- Ranh con quả chẳng biết trời cao đất dày, lão phu hiện thời có hai vấn đề cần hỏi, nếu ngươi thành thật trả lời, lão phu không những đưa thuốc giải độc ra, còn đưa ba người ra khỏi Thuyền Độc này!
Dứt lời, lão lôi trong túi ra ba hoàn thuốc nhỏ như hạt đậu, màu xanh óng ánh để giữa lòng bàn tay!
Hoa Sĩ Kiệt nghiêm mặt trịnh trọng:
- Tôn giả cứ hỏi, vấn đề thứ nhất là chi?
ánh mắt chột của Độc Long Cốc Chủ vụt ngời lên kì lạ:
- Câu hỏi thứ nhất: Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân hiện giờở đâu?
Hoa Sĩ Kiệt nhẹ thở dài bùi ngùi:
- ¤ng ta đã qua đời cách đây mấy tháng!
Độc Long Cốc chủ trố mắt kinh ngạc:
- Theo lời đồn, Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân bị vây công rơi từ trên tuyệt đỉnh Tung Sơn xuống vực sâu 70 năm trời vẫn chưa chết, quả nhiên không phải là lời đồn ngoa…
Lão ngừng lại đôi chút, đoạn chép miệng tiếc rẻ:
- Tiếc thay y đã chết rồi, bằng không lão phu phải đổi lại cho được con mắt chột
Hoa Sĩ Kiệt hừ lên một tiếng thay câu đáp.
Độc Long Cốc chủ trừng mắt giận dữ:
Ranh con hừ gì? Thi hài của thằng già ấy nếu còn, lão phu cũng chẳng bỏ qua
này! đâu!
Hoa Sĩ Kiệt cũng đã nổi xung lên quát lại:
- Còn vấn đề thứ hai là gì, hỏi mau, đừng lải nhải phí lời!
Độc Long Cốc chủ cố nén giận hỏi tiếp:
- Lời đồn phong phanh là bảy bức kỳ đồ vào Băng quốc cũng ở trên người lão Lang Sơn Quân, ranh con đã được Thất Độc Thần Kiếm của y, tất cũng biết được bảy bức kì đồ ấy ở nơi nào?
Hoa Sĩ Kiệt cười khẩy:
- ¤ng chưa xứng để hỏi!
Độc Long Cốc Chủ cười hừ hừ luôn mấy tiếng:
- Ranh con nếu chẳng chịu nói ra, cả lũ sẽ bỏ thây trên độc thuyền này!
Hoa Sĩ Kiệt đã s½n kế hoạch định trong lòng, chờ đối phương vừa thu nhanh ba hoàn thuốc, chàng bất thình lình phóng mình tới giơ tay cướp lấy ba viên thuốc nọ.
Vì đã tính thế từ trước, nên thế chộp vào viên thuốc của chàng nhanh mãnh tuyệt cùng. Độc Long Cốc chủ chưa kịp giật mình phản ứng, ba viên thuốc đã lọt gọn và trong tay Hoa Sĩ Kiệt rồi.
Một chiêu đắc chủ, chàng đắc ý nhìn đối phương mỉm cười:
- Sự tình bấtđắcdĩ,xin dung tạihạmạomuộicướpthuốccủatôn giả.
Miệng thốt, chàng đã nhanh nhẹn lui lại phía sau sát bên cạnh Tuý Khách và Cuồng Nhân nhét vội vào miệng mỗi người một viên, còn lại một viên trao trả lại cho lão già chột.
Xin hoàn lại tôn giả, tại hạ không cần đến!
Độc Long Cốc chủ đầu tiên rất giận dữ vừa định xuất thủ chợt thấy Hoa Sĩ Kiệt trao trả viên thuốc còn lại, lão rất kinh ngạc nhủ thầm:
- Tên ranh này do đâu mà chẳng sợ độc, không lẽ gã có tà thuật?
Sắc kinh ngạc chỉ thoáng nhanh qua rồi tắt mất, mặt lão vụt hiện lên một luồng sát khí dữ dằn, lầm lì từng bước tiến đến trước mặt Hoa Sĩ Kiệt, từng tiếng thoát qua kẽ răng:
- Ranh con dám cả gan đoạt thuốc trong tay lão phu, có lẽ hết muốn sổng rồi chắc?
Vừa chớp tay định xuất thủ, bất thần từ sau khoang thuyền tạo ra một bóng xám nhanh như một đường chớp xẹt.
Đến trước mặt Độc Long Cốc Chủ, bóng xám liền dừng nhanh thân pháp, vòng tay cúi đầu:
- Xin Cốc chủ bớt giận, đối phó với tên chó vô danh cần chi phải nhọc đến cốc chủ phải ra tay?
Độc Long Cốc chủ ngước hòn mắt chột nhìn lên, té ra là Thần cung Thiết bích Trương Dực, một trong ba đại cao thủ của Cốc, liền khẽ gật đầu:
- Tốt lắm, nhưng ngươi cũng khá cẩn thận lưỡi kiếm xanh trên tay gã tiểu tử ấy!
Thần cung Thiết bích Trương Dực vội rạp mình:
- Ti chức đã hiểu!
Tuy bên ngoài vâng dạ như thế, nhưng thật tâm Thần Cung Thiết Bích chẳng xem Hoa Sĩ Kiệt ra chi, cây Thiết Cung trong tay gã từ Thanh Hải đến Trung Nguyên, suốt đường chưa gặp qua địch thủ, thanh cung trên tay đã tàn sát vô số nhân vật võ lâm.
Gã ngạo nghễ tiến lên vài bước, chỉ ngay Hoa Sĩ Kiệt quát hỏi:
- Phải ranh con lúc nãy đã lấy được tiên dược của Cốc chủ không>
Hoa Sĩ Kiệt cười khẩy:
- ác đồ tên gì, dám buông lời bậy bạ, rõ ràng là Cốc chủ đồng ý trao đổi hai câu hỏi với tại hạ, sao trở lại trách người…
Thần Cung Thiết Bích quát to một tiếng cắt đứt lời của Hoa Sĩ Kiệt:
- Dám buông lời hỗn láo, hãy đỡ một cung của lão phu.
Một mặt cùng đối phương đối đáp, Hoa Sĩ Kiệt một mặt ước lượng tài nghệ đối phương qua sắc thái bên ngoài.
Nhìn thấy Trương Dực thân hình khôi vũ, khoác chiếc áo màu tro, tay lăm lăm cung sắt, đôi mắt ngời ngời tinh quang, chứng tỏ một thân nội ngoại công phu đều hùng hậu.
Chàng chẳng dám chậm trễ, vừa thấy Trương Dực kéo mạnh cán cung, chàng lập tức vận sức lên hai tay, bồng kiếm ngang trước ngực, ánh mắt dồn thẳng lên mũi kiếm, đứng vững tựa sơn nhạc.
Thần Cung Thiết Bích Trương Dực kéo mạnh đường cung thật hết đà "O" lên một tiếng, kình lực theo giây cung vừa buông, bắn tới như bão tố.
Hoa Sĩ Kiệt cười lên một tiếng khinh miệt, ánh mắt bỗng tuôn ngời bạch quang, ngọn "Thất độc thần kiếm" trên tay đồng thời vung mạnh, bảy luồng lục quang như điện chớp tủa ra…
Đôi luồng sóng kình chạm mạnh nhau một tiếng "bừng" kỳ lạ theo gió vang lên, thanh cung sắttrên tay Trương Dực lập tức gãy thành hai đoạn.
Thần Cung Thiết Bích Trương Dực, mặt xám như tro chết, "ồ" lên một tiếng vọt lùi luôn ba bước, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn trừng trừng lấy Hoa Sĩ Kiệt, lầm bầm kêu lên:
- Gã là ai? Lại có một thần dõng như thế?
Hoa Sĩ Kiệt lạnh lùng:
- Tại hạ là Thất Độc Thần Kiếm Khách Hoa Sĩ Kiệt!
Trương Dực càng kinh ngạc:
- Danh Thất Độc Thần Kiếm đã thạnh truyền trên võ lâm có 70 năm dư, nhưng Thất Độc Thần Kiếm khách thật chưa nghe ai nhắc đến, ranh con là sư phái nào?
Hoa Sĩ Kiệt cười ngạo nghễ:
- Mi là kẻ sắp chết có nói cho mi nghe cũng chẳng sao, tại hạ là chưởng môn nhân đời thứ 24 của Nga Mi phái.
Trương Dực càng như từ cung trăng vừa rơi xuống:
- Ta là kẻ sắp chết? Dù bảo cung của lão phu bị gãy, nhưng chưa hẳn bị bại trong tay ranh con mi?
Hoa Sĩ Kiệt bỗng buông tiếng cười to:
- Phàm kẻ nào sau khi cùng Thất Độc thần kiếm giao tay tất trong tay bị trúng cực độc, chất độc ấy không thuốc chi giải nổi…
Trương Dực mặt liền biến sắc, vội xoè hai tay ra nhìn, quả nhiên 10 ngón tay y đã lờ mờ đổi sang sắc đen, lửa giận càng ngun ngút sôi trào.
Độc Long Cốc Chủ cũng vội bước sang nhìn vào tay của Trương Dực xong, nheo mắt lo lắng:
- Đôi tay mi khi nãy bị làn lục quang của độc kiếm quét qua, nếu chẳng kịp thời chặt bỏ đôi tay, chất độc sẽ theo máu công vào tim hết thể trị.
Thần cung Thiết bích Trương Dực nghe xong lửa giận thêm phừng sôi, quát lên một tiếng, song quyền thời đảo ra như thác cuộn.
Biết rõ mình sắp tàn phế, gã quên cả sinh mạng, liều lĩnh cùng đối phương một mất một còn.
Hoa Sĩ Kiệt buông lời cười nhạt, kiếm chuyển theo thân người, luồng lục quang như tia chớp xẹt xỉa thẳng vào yếu huyệt giữa kẽ mãy của đối thủ.
¤i chao!
Kẹp theo tiếng rú hãi hùng, thân hình Trương Dực ngã vật ra phía sau, văng ra năm thước, trên huyệt mi tâm của gã một vết kiếm dài, máu bắn ra chẳng dứt.
Độc Long Cốc chủ thầm rung động, lão không ngờ một cao thủ Trương Dực chỉ trong hai chiêu đã gảy cung vong mạng.
Luồng lục quang sáng quắc từ ánh mắt chột của lão lại lần nữa soi mói lên người Hoa Sĩ Kiệt,vừa kinh ngạc,vừa như oán độc…
Cùng khi ấy…
Từ sau khoang thuyền lại vọt ra hai bóng người, nhanh như hai đường tên lao thẳng trước mặt Hoa Sĩ Kiệt.
Thoáng trông qua thân hình nhẹ nhàng của hai bóng nọ, Hoa Sĩ Kiệt hơi gờm thuật khinh công cao diệu của đối phương, phóng mắt định thân chờ xem biến cuộc.
Bóng bên phải là một đạo sĩ trung niên, với chiếc đạo bào đen phủ chân, mắt tròn mày rậm, sắc mặt dữ dội như ác sát hung thần.
Bóng bên trái là một hoà thượng tuổi đã sồn sồn, mặc chiêc cà sa màu xám, trươc ngực lòng thòng một xâu chuỗi Phật, đôi mắt láo liên lấp lánh, không có vẻ chi là một kẻ xuất gia hiền hậu.
Một tăng một đạo thành đôi kia chính là song sắt của Thanh Hải Độc Long Cốc, cùng Thần Cung Thiết Bích Trương Dực hợp xưng là Độc Long Cốc tam đại cao thủ!
Tên đạo sĩ trung niên chân vừa vững bộ, ánh mắt liền rơi trên thi hài thảm thương của Trương Dực, đôi mày vụt cau lại, âm trầm cất tiếng:
- Ranh con, mi đã giết Thần Cung Trương Dực đấy à?
Hoa Sĩ Kiệt ngạo nghễ nhìn lại:
- Giết một tên vô danh tiểu tốt, đáng chi mà đạo trưởng phải quan tâm đến thế?
Nhìn kĩ vẻ ngạo nghễ của Hoa Sĩ Kiệt, trung niên đạo sỷ nhận càng phừng cao quát lớn:
- Dáng diệc cuồng ngạo khinh người như thế chắc chắn phải thân đầy tuyệt học, có thể cho bần đạo rõ đại danh chăng?
Hoa Sĩ Kiệt cười dửng dưng, đáp lại bằng một câu hỏi khác:
- Tại hạ tài chưa đáng chi, đạo trưởng quá khen thêm thẹn. Nghe khẩu âm của đạo trưởng, dường như là người Trung thổ thì phải, chẳng hay trước đây trụ trì chùa nào? Vì sao phải xuất thân cầu cạnh người mà đi ngoài biên thuỳ…
Trung niên đạo sĩ vụt quát lớn ngắt lời:
- Ranh con câm miệng! Mỗi người đều có chí riêng, ranh con mục thị cô nhân như thế, thử đỡ một chiêu của bần đạo xem sao?
Dứt lời, từ bên ngoài lôi ra một chiếc vòng màu vàng óng ánh, tung bổng vào khoảng không, khắp khoang thuyền lập tức ánh vàng ngời chiếu rực rỡ.
Hoa Sĩ Kiệt ngạc nhiên vội nhấc mắt nhìn lên, thấy khắp thuyền đều bao trùm những vòng tròn màu, kim nhắm vào các đại huyệt chân thân chàng chụp xuống.
Hoa Sĩ Kiệt khiếp hãi, kêu thầm:
- Chiếc vòng kia của lão mũi trâu quả thật tà môn. Dám đâu chậm trễ, chàng vội lia trọn ngọn Thất Độc Thần Kiếm trên tay, quát lên một tiếng lớn thúc động luồng khí quét thẳng vào những vòng tròn đang sà xuống…
Liên tiếp những tiếng ngân "loong coong" vang động từng vòng màu kim thi nhau rơi lả tả xuống khoang thuyền.
Trung niên đạo sĩ mặt mày thất sắc, vội vàng tháo lui.
Hoa Sĩ Kiệt một chiêu vừa đắc thế, cang phấn chấn tinh thần, xê mình thét lên, quát vang như sấm:
- Lão mũi trâu hãy nếm thêm ta một chỉ!
Tay trái chàng cáp thời xỉa ra, ngón trỏ lắc lay chỉ thẳng vào người đạo sĩ.
Lão hoà thượng áo xám đứng bên cạnh khoanh tay bàng quang nãy giờ, bỗng hốt hoảng kêu lên:
- Thiên cơ chỉ! Đạo trưởng tránh mau!
Cùng trong tiếng thét kinh hoàng, chiếc tay áo rộng thùng thình phát ra một ngọn kình phong chạm lấy chỉ lực của đối thủ.
Hoa Sĩ Kiệt nhếch môi cười sắc lạnh:
- Lão hoà thượng có muốn cứu cũng chẳng xong!
Thanh độc kiếm trên tay đồng thời huy động, chém vụt vào tay áo nhà sư.
Soẹt! …
Chiếc tay áo nhà sư lập tức bị hớt phăng hết nửa, sắc mặt lão hoà thượng như đất xám, hấp tấp xoay người định chuồn đi.
Nhưng Hoa Sĩ Kiệt dễ đâu buông tha cho hai người, một thế "Xào Yến Xuyên Vân" bắn mình đuổi theo như làm tên vừa bật nỏ.
Lão hoà thượng càng rụng rời hồn vía, hấp tấp định tháo xâu chuỗi trên ngực xuống ném ra cứu nguy, nhưng ánh xanh đã nhoáng động trước mắt, cả chiếc đầu với một mảnh vai đã rơi phẳng xuống khoang thuyền không kịp một tiếng trỗi chết.
Gã trung niên đạo sĩ lúc ấy vừa vặn ở sau lưng chàng thừa cơ cấp tốc tung ra một chưởng đối kích.
Nghe tiếng gió lạ, Hoa Sĩ Kiệt quay mình lại tức khắc một thế "Thế Phụng Xung Thiên" thót người lên cao hơn trượng tránh khỏi một chưởng của đối phương thật dễ dàng.
Thế chưởng vừa rơi vào khoảng trống, gã đạo sĩ vội xoay tay để tránh tréo ra sau thêm một đòn, nhưng chưa kịp hành động đã thấy quanh bóng trảo trùng trùng chụp tới bản thân.
Gã vừa há họng kêu lên "Thất cẩm Trảo" thì chiếc đầu gã đã bị Hoa Sĩ Kiệt rứt lìa
cổ!
Hoa Sĩ Kiệt chân vừa đáp xuống khoang thuyền, tay nhanh như chớp quăng ngay chiếc thủ cấp bê bết máu tươi vào người Độc Long Cốc Chủ, đông thời nhấc mình vọt tới trước.
Độc Long Cốc Chủ chiếc trường bào xanh bỗng phình to gấp ba bình thường, thân hình đồng thời lùn đi hơn phân nửa, hòn mắt chột lục quang càng ngời ngời bắn toé, tay phải bất thần chộp vút vào khoảng không…
Thình lình…
Từ phía sau thuyền vang lên một giọng thét trong thanh:
- Cha! Đừng nên dùng "Độc Long Trảo" giết y!
Hoa Sĩ Kiệt ngạc nhiên ngửng đầu nhìn ra là một thiếu nữ áo tím, tuổi độ 18, 19 trở lại.
Độc Long Cốc chủ Tư đồ Hạnh vừa định dùng độc môn công phu Độc long trảo để hạ sát đối phương chợt nghe tiếng cô gái cưng Tư Đồ Hồng thét gọi, vội thu nhanh ngay thế trảo trở về, kinh ngạc hỏi:
- Hồng nhi, chuyện gì thế?
Tư Đồ Hồng đôi mắt tình tứ long lanh, liếc nhanh về phía Hoa Sĩ Kiệt, đôi mắt vụt phớt ánh hồng vội gầm đầu trở xuống vân vê tà áo:
Chưa chi cha đã dùng Độc long trảo hại người không thấy tàn nhẫn quá sao?
Tư Đồ Hạnh thoáng sắc giận:
- Con nói năng quá hồ đồ, tên ranh này giết chết ba đại cao thủ trong cốc ta, cha làm sao buông tha cho gã được?
Tư Đồ Hồng lắc đầu:
- Ba người đi đánh một người, đánh chẳng lại chết là phải, hạng bị thịt vô dụng như thế cố sống cũng tích sự gì cho bổn cốc!
Tư Đồ Hạnh càng giận càng x½ng giọng:
- Con ăn nói càng lúc càng chẳng ra gì cả, đấy là lỗi tại cha nuông chiều quá đáng, mau lui vào trong, nếu còn đứng đó nói nhảm, cha…
Tư Đồ Hồng xịu mặt ngay:
- Con không đi đâu cả, cha cứ đánh chết con đi… con nhỏ không mẹ này mà… có ai bênh vực… che chở cho đâu… chết… chết đi còn sướng hơn… hu hu…
Tư Đồ Hạnh lắc đầu thở dài:
- Cũng vì tại cha quá chiều chuộng con quỉ nhỏ đến thành thói quen bướng bỉnh thế này! ¤i, nếu mẹ mi còn đây, có lẽ…
Trong khoảnh khắc, hình ảnh của mẫu thân Tư Đồ Hồng: người vợ yêu quí của ông Lí Mai Vân, bỗng hiện rõ lên trí não. Vì một lời lầm lỡ, khiến Lí Mai Vân đã bỏ cốc ra đi hơn 70 năm trời nay, trong rừng mênh mông, ông đã lê gót chân khắp vùng, nhưng không sao tìm thấy lại người vợ yêu quí…
Lần đến trung thổ này, chủ yếu là ông dò tìm tông tích Lý Mai Vân, kế đó là liên kết cùng Xà Hà Tiên Tử nhờ sức người tìm Thất Độc Thần Kiếm để rửa hận!
Đang triền miên trong dĩ vãng đau thương, chợt thấy cô gái cũng nhoẻn miệng cười vui vẻ:
- Cha không giết hắn nữa chứ? Cha thương con quá!
Tiếng nói của Tư Đồ Hồng kéo ông trở về thực tai:
- Hừ! Ai bảo với con là cha không giết hắn! Cha đang nhớ đến mẹ con..
Hoa Sĩ Kiệt thấy bỗng dưng một thiếu nữ mĩ lệ hiện ra, năn nỉ giúp chàng, lòng rất đỗi hoang mang, vì rằng giữa cô gái áo tím và chàng chưa hề gặp mặt qua.
Nhưng kịp đến những lời sau cùng của Tư Đồ Hạnh, khiến chàng lửa giận bừng cao, hừ lên lạnh lạt:
- Tại hạ không phải là dạng dễ ai chạm đến được trừ phi hai tay tại hạ trở thành bột nặn.
Tư Đồ Hạnh đỏ mặt giận dữ:
- Ranh con nói chi đó?
Hoa Sĩ Kiệt định hăm hở xông tới, Tư Đồ Hồng đỏ mặt nhỏ nhẹ:
- Thiếu hiệp nên nhẹ lời một chút, đừng để cha tôi sanh giận thi thố "Độc long trảo" ra, sợ e thiếu hiệp…
Hoa Sĩ Kiệt cười khẩy:
- Mỷ ý của cô nương, tại hạ xin tâm lãnh, song lẽ từ lúc tại hạ xuất đạo đến giờ, thà chết chứ không thể chịu nhục, xin cô nương chớ bận tâm…
Tư Đồ Hạnh vụt rống lên:
- Ranh con dám vô lễ với ái nữ của bổn cốc chủ như thế, mi hết muốn sống rồi chăng?
Hoa Sĩ Kiệt ngạo nghễ:
- Độc Long Cốc chủ tuy danh trấn võ lâm, nhưng tại hạ lòng ngay khí tráng, chẳng biết sợ ai…
Tư Đồ Hạnh lửa giận bừng bừng ra ánh mắt:
- Ranh con bướng bỉnh cùng bổn cốc chủ đến thế, hôm nay phải giết chết mi để mọi người lấy làm gương.
Dứt lời, tay phải vụt nhấc lên quất vèo ra trước một chưởng.
Hoa Sĩ Kiệt ung dung lách đầu sang một phía, từ đôi mắt vụt loé ngời hai luồng bạch quang như hai cung ánh thép lạnh bắn thẳng vào mặt Tư Đồ Hạnh, thẳng nhếch môi cười ầm thầm:
- Tôn giả đánh ta một chưởng, tại hạ xin trả lại một kiếm!
Tay hoành Thất Độc Thần Kiếm ra trước ngực, chàng mím môi quát tiếp:
- Độc Long Cốc chủ mau rút khí giới ra!
Tư Đồ Hồng mặt tái sắc, xe mình chẹn lấy trước mặt Hoa Sĩ Kiệt, giọng tràn lo âu:
- Thiếu hiệp không nên động chủ, không thể nào thiếu hiệp đỡ nổi Độc Long Trảo, hãy tin lời tôi, tôi…
Tư Đồ Hạnh thấy con gái mình như thế, nóng mặt quát vang:
- Con quỉ nhỏ dang ra! Tiểu tử, bổn cốc chủ phải cần đến binh khí à? Trước sự khinh thường quà sức của đối phương, Hoa Sĩ Kiệt dễ đâu nhịn được, một tiếng rú to vừa thoát ra khỏi miệng, thân hình đã nhấc cao hơn trượng, vượt qua đỉnh đầu Tư Đồ Hồng, kiếm thế lắc lư kỳ ảo, xĩa thẳng vào Tư Đồ Hạnh.
Tư Đồ Hạnh hừm lên một tiếng to:
- Con mau xê ra, để cha thanh toán tên ngông cuồng này!
Trên Xà Yêu Hồ vắng lặng, bỗng ngân lên 21 tiếng chuông thong thả vang lên.
¢m ba run run kéo dài trong không khí và lan dần ra tận bốn phía xa.
Mặt hồ Xà Yêu bỗng dưng cuồn cuộn nổi lên những đợt sóng hãi hùng…
Hàng ngàn muôn con rắn to kết thành năm con một hàng từ bờ hồ bên này nối nhau chẳng dứt lội qua bên kia hồ, và lại bắt đầu từ bên kia lội ngược lại.
Cứ thế, mặt hồ xao động lúc nhúc đâu đâu cũng toàn rắn với rắn!
Cùng khi ấy, một bóng người kẹp theo tay một người, với một tốc độ lạ lùng, thi triển thân pháp "Bình thuỷ đăng ba", lướt nhanh trên mặt hồ như bay.
Chợt nhìn thấy những đợt sóng rắn từ khắp hang hốc xung quanh bờ đổ ra cuồn cuộn lúc nhúc hôi tanh nồng ngạt cả mũi, bóng ấy chẳng khỏi khẽ rùng mình kinh hãi!
Bóng nọ chậm bớt đi tốc độ thân pháp buột miệng kêu ồ lên:
- Xà Yêu Trận của mụ yêu ấy quả thật là thiên cổ kỳ trận, ta làm sao vượt qua đây?
Người đang bị kẹp nách liền lên tiếng:
- Lão tiền bối hãy để vãn bối xuống, cứ mặc vãn bối nơi đây, không thể nào kẹp theo vãn bối mà xông qua trận được đâu!
Bóng nọ liền cười to:
- Sống chết đồng chung, ta đã cứu mi ra được chỗ này, đâu lẽ giữa đường gặp nguy lại bỏ mặc mi chẳng ngó ngàng đến? Này, mau thót lên lưng ra, để rảnh tay phát chưởng mới được.
Ngay khi đó, từ giữa hồ một lượn sóng to cuốn ào đến chỗ hai người, trong lượn sóng ấy, năm con rắn to bề kinh mỗi con lớn bằng miệng tô, đang hả họng le lưỡi mổ tới.
Người nọ quát lên một tiếng to, đón chưởng nhấc lên, phóng túa ra một luồng gió kinh quét thẳng vào đầu lũ rắn.
Năm con rắn to vừa phóng đến kia, bị chưởng phong quét phải lập tức lặn sâu xuống đáy hồ, và năm con khác ở kẽ đá tiếp đó xông tới…
Tay chưởng của người nọ lại tủa ra như sét chớp…
Như đã được huấn luyện qua, năm con rắn nọ nhanh nhẹn lặn sâu xuống mặt nước mất dạng.
Trước tình thế ấy, người nọ chừng như rất kinh hãi, vụt nhấc mình lên khỏi mặt nước vọt xa một cái hơn ba trượng đáp thân lên một khúc cây to đang nổi lềnh bềnh giữa hồ, ánh mắt như sao băng quét cùng bốn phía.
Nhìn thấy hằng vạn con rắn to kết thành từng đội ngũ, lúc nhúc phóng tới, người nọ biến sắc than lên:
Xà Yêu Trận của tên yêu phụ quả thật lợi hại phi thường! Chúng ta khó mà thoát khỏi phạm vi của Xà Yêu Hồ này!
Thình lình từ dưới khúc cây nọ nhoi lên một đầu người, chỉ khẽ uốn mình đã nhảy gọn lên khúc cây ấy, hả họng cười to:
- Ha ha! Thiên Nhai Cuồng Nhân, xem ra thối chí rồi chăng?
Ngườinọ định thần lại nhìn kĩ kẻ vừa nhảy lên mặt nước té ra là Phong Trần Tuý Khách.
Nhìn thấy thần thái sửng sốt của đối phương, Phong Trần Tuý Khách lại cất tiếng cười phá lên:
- Thiên Nhai Cuồng Nhân mi giả trang thành lão trọc Liễu Liễu chỉ qua được mắt Xà Hà Tiên Tử, chứ đâu qua mắt nổi lão say này được.
Hoa Sĩ Kiệt kịp khi ấy mới vỡ lẽ, vị Liễu Liễu hoà thượng đã cứu chàng ra khỏi hang hùm chính là Thiên Nhai Cuồng Nhân giả trang ra!
Chàng nhìn sửng con người khoác chiếc áo cà sa, mặt trùm kín trong vuông khăn vàng, kinh ngạc kêu lên:
- Té ra tiền bối chính là Thiên Nhai Cuồng Nhân mà 20 năm trước đây đã lừng danh khắp giang hồ đó chăng?
Thiên Nhai Cuồng Nhân chẳng đáp mà chỉ cất tiếng cười ha hả:
- Trước mặt Xà Hà Tiên Tử lở khoác lác quá trớn, các người xem kìa!
Hoa Sĩ Kiệt vội quay đầu nhìn theo hướng chỉ, nhìn thấy vô số rắn to, từng hàng năm con, ào ào phóng mình về hướng ba người.
Phong Trần Tuý Khách nhíu mày lên tiếng:
- Lũ rắn to này, nọc trong mình chúng rất độc, nếu bị cắn phải, chẳng kịp thời chữa trị khó sống được ba ngày, may mà lão say này đêm qua lén bò vào được trong Xà Độc cung của Xà Hà Tiên Tử, đổ đầy hai bồ rượu …
Hoa Sĩ Kiệt kinh ngạc ngắt lời:
- Lão tiền bối đêm qua té xuống hồ, được người cứu vào "Xà độc cung" phải chăng?
Phong Trần Tuý Khách cười ha hả:
- Trường Giang. Hoàng hà lão phu còn chưa chết đuối thay, huống hồ khoảnh hồ nhỏ nhít này đáng gì? Chỉ tiếc là ta vì nhất thời gian uống quá, thanh bê trễ cả thì giờ, lúc đến được ngoài căn phòng chỗ các người đấm đá nhau thì kịch hay văn đã rồi?
Thiên Nhai Cuồng Nhân hơi tức mắng to:
- Con quỉ rượu mi ác thật, ham ăn hốt uống, suýt chút nữa là lão cuồng này bỏ thây trong căn phòng đó rồi!
Bất thần, một lượn sóng to ập tới giữa ánh nước trắng xoá, năm con rắn to cất cổ cao hơn trượng, phóng bổ đến chỗ ba người.
Hoa Sĩ Kiệt đỡ lấy thanh kiếm trên tay Thiên Nhai Cuồng Nhân, quát to một tiếng, hoành kiếm phạt ngang ra một nhát, bầy rắn vừa cất cổ mổ đến lập tức bị đứt lìa thành hai đoạn, rơi tỏm xuống lòng hồ.
Phong Trần Tuý Khách khoái trá cười to:
- Ranh con dỏng tuy dỏng thật, nhưng tiếc là trên hồ có đến hằng ngàn con, mi có thể giết hết được chăng?
Thiên Nhai Cuồng Nhân tức tối gắt to:
- Vậy không lẽ chúng ta đứng yên nơi đây, chờ bầy rắn kéo đến phân thây à?
Phong Trần Tuý Khách lại ngửa cổ cười khanh khách, chẳng buồn đáp lời Cuồng Nhân, tháo lấy một hồ rượu trên vai rưới quanh khúc cây to đang đứng, bật lửa đốt lên.
Lửa gặp hơi rượu, phừng phừng cháy thành một vòng tròn bọc quanh ba người. Lão ngồi xổm lên khúc cây, ngửa cổ tu ừng ực, ngất ngưởng ca vang:
"Mặc cho ngày tháng cứ trôi dần
Danh lợi dại gì buộc lấy thân?
Say sưa được lúc say cho khoả
Nhăn nhó cùng ai thế lão ngông? "
Bị đối phương gọi mình là lão ngông, Thiên Nhai Cuồng Nhân tròn mắt giận dữđịnh lớn tiếng gây sự, chợt, nhìn thấy bầy rắn đã phóng đến nơi, lão xua tay kêu lên:
- Con quỉ say, có thôi uống rượu không? Mở mắt to mà trông bầy rắn kéo đến xé mi ra kìa!
Phong Trần Tuý Khách cười ha hả:
- Lão ngông sao mà quá bồn chồn thế, rắn rất kỵ lửa, chúng tài gì mà dám xông qua vòng lửa. Chúng ta cứ tha hồ uống rượu vui say, xem Xà Yêu Trận của mụ yêu quái ấy làm gì được chúng ta!
Đột nhiên một giọng cười lanh lảnh như sương băng vang lên:
- Lão quỉ say, xem vòng lửa của mi cháy đến lúc nào cho biết? Một khi lửa tắt cũng là lúc bọn ngươi chôn thây vào bụng rắn đấy!
Phong Trần Tuý Khách cất tiếng cười tỗn răng đáp lại:
- Lúc nào có rượu là ta cứ say! Người đời chẳng biết tuỳ thời gian hưởng lạc là kẻ dại! Nầy Thiên Nhai Cuồng Nhân chúng ta cùng cạn với nhau ba chén thử xem!
Hoa Sĩ Kiệt đứng im bên cạnh bàng quang, đối với thái độ thản nhiên trước cái chết của Phong Trần Tuý Khách, không khỏi thầm kính phục.
Chàng sâu xa cảm nhận, nếu một người trước lãnh vực tử sanh, mà vẫn còn có thể giữ được thái độ bình tĩnh ứng phó, rất có thể chuyển nguy thành an, đổi hoạ ra phúc.
Và Phong Trần Tuý Khách đây tuy ngông nghênh rất mực nhưng quả không hổ là môt vị đại hiệp đầy kinh nghiệm!
Qua sự suy tưởng ấy, chàng bình tĩnh ngồi xuống trên khúc cây, điều khí vận công để phục hồi sức lực.
Quá giây phút sau, chàng đã vào đến giai đoạn lãng quên đi cái ta, chân khí đã vận hành đượcmộttiểu châu thiên,nộithương nhờ thế đã giảm đi được phần nào.
Lúc ấy, bầy rắn dữ trong Xà Yêu Trận, bị phải hơi nóng của lửa đốt chết khá nhiều, khắp mặt hồ trong khoảnh khắc đầy xác rắn!
Phong Trần Tuý Khách đắcý cườivangdậy:
- Xà Hà Tiên Tử, mau thâu hồi đám tôn đồ tử của ngươi lại, bằng không lão say đốt sạch chẳng còn một mống!
Từ giữa hồ liền vẳng lại một giọng cười thật âm trầm:
- Lão quỉ say, xem chất rượu của ngươi đốt được bao lâu, đêm nay chẳng dìm được ngươi xuống lòng hồ, bổn giáo chủ thể chẳng đặt chân vào giang hồ!
O0o
Vầng thái dương đỏ rực như quả cam chín mộng đã chầm chậm nhoi lên khỏi mặt hồ, Thiên Nhai Cuồng Nhân ngẩng mặt nhìn màu trời, lo lắng chép miệng:
- Mặt nhật đã mọc cao, thế mà trong hồ vẫn sương mù cháy xoá, tại hạ ngửi thấy hơi sương ấy dường như có mùi hơi khác…
Phong Trần Tuý Khách đang ngất ngưởng thưởng thức chất rượu nồng, nghe Thiên Nhai Cuồng Nhân nói xong, liền ngẩng phất đầu lên quan sát…
Quả nhiên, từ giữa hồ, từng đợt từng đợt sương trắng dày đặc bốc lên, không sao nhìn rõ được phương hướng.
Phong Trần Tuý Khách nhíu mày lo lắng:
- Không hiểu mụ yêu ấy lạigiở trò quỉchiđây?
Từ trong vầng sương trắng mù mịt ấy bỗng vang lên một chuỗi cười sắc lạnh như dao:
- Đám sa mù nầy là khí thể do độc xà nhả ra, bọn người đều trúng phải nọc độc, khó sống được một giờ sau, còn gì chẳng bó tay cho rồi?
Thiên Nhai Cuồng Nhân nghe xong giật mình, vội vận khí thử thần sắc đầy vẻ kinh dị quay sang Tuý Khách:
- Tại hạ cảm thấy trong người có khác thật, lão quỉ rượu cảm thấy thế nào?
Phong Trần Tuý Khách đã mất đi vẻ khinh đời ngạo thế bình thường, sắc mặt đượm đầy nghiêm trọng, hấp tấp chuyển khí thành công, quả nhiên trong cơ thể có khác thường dường như đã trúng phải độc!
Thiên Nhai Cuồng Nhân thở khìmột hơi chán nản:
- Bốn phía trùng trùng nguy hiểm, phải chăng chúng ta đành bỏ mạng trong tay yêu phụ tất cả?
Phong Trần Tuý Khách nghiêng người nhìn sang Hoa Sĩ Kiệt thấy chàng đang chăm chú hành công, sắc mặt hồng hào, không một hiện tượng chi gọi là trúng độc cả.
¤ng buộc miệng kinh ngạc:
- Chú bé này dường như không trúng độc thì phải?
Thiên Nhai Cuồng Nhân đưa mắt nhìn kĩ sắc diện chàng một lúc, đoạn gật đầu:
- Chính thế, gã không những chẳng trúng độc, mà qua một lúc điều tức hành công, nội thương đã lành hẳn!
Phong Trần Tuý Khách càng lạlùng:
- Không lẽ gã chẳng sợ độc?
Thiên Nhai Cuồng Nhân trầm tư một lúc, mới cất tiếng:
- Oắt con này có thể gặp được nhiều kỳ ngẫu, dường như gã biến thành người Tuyết, đêm rồi trong đại chiến cùng Xà Hà Tiên Tử, nếu chẳng ngờ gã phóng ra hai luồng chưởng phong cực hàn, lão phu thiếu chút nữa đã bị nguy dưới ngọn "Nhật Quang thần chưởng" của Xà Hà Tiên Tử!
Phong Trần Tuý Khách lắc đầu:
- Không lẽ gã biến thành "người tuyết" rồi chẳng sợ độc à?
Thiên Nhai Cuồng Nhân đắn đo giây lâu rồi mới tiếp:
- Chỉ có uống được "Vạn niên tuyết quy hoàn" của Băng Hồn tiên cơ và nếu đã phục được linh dược ấy, có thể kháng cự bất cứ loại độc dược nào trên đời!
Phong Trần Kiếm Khách không dằn được nữa, lớn tiếng hỏi:
- Hoa lão đệ, cảm giác của đệ thế nào?
Hoa Sĩ Kiệt mở bừng mắt ra, cười nhẹ:
- Vãn bối thật chẳng hề trúng độc, song le, vãn bối vẫn sợ bị rắn cắn, đêm qua bị chúng cắn cho một cái suýt vong mạng!
Thiên Nhai Cuồng Nhân hấp tấp đề nghị:
- Ngươi không sợ độc, vậy nên đi tiên phong, chúng ta phía sau đoạn hậu, mau xông ra khỏi chỗ quỉ quái này được chăng?
Hoa Sĩ Kiệt cười thảm não:
- Nhưng vãn bối thuỷ thuật quá kém, không thể đi trên nước được, đêm qua té xuống hồ, nếu không nhờ Tần Hương Linh cứu mạng, giờ đây có lẽ…
Giọng chàng bỗng trở thành nghẹn ngào thở dài một tiếng mới có thể tiếp lời:
- Tiếc thay, vãn bối chưa báo được ân, nàng đã bỏ mạng rồi!
Phong Trần Tuý Khách thấy ngọn lửa bao quanh đã tàn vội hét to:
- Người đã chết không sao cứu được, còn nhớ nàng làm gì, mau xông ra cho rồi!
Lồng trong tiếng thét, thân hình ông đã nhấc cao khỏi mặt nước lao bắn về phía trước hơn batrượng xa.
Thiên Nhai Cuồng Nhân vội kẹp lấy Hoa Sĩ Kiệt phóng theo bên gót.
Trong vần sương độc trắng xoá, bên thân hình Phong Trần Tuý Khách vùn vụt lao đi như đang bay lượn giữa mây trời, bất thần…
Chân ông vướng vào một mảng lưới, thân hình lập tức mất đi thăng bằng, té sấp trở xuống.
Hoa Sĩ Kiệt nhãn quang rất sắc bén kêu lên:
- Không, Phong Trần lão tiền bối đã rơi xuống kìa!
Lời chàng vừa thoát hết khỏi vành môi, Thiên Nhai Cuồng Nhân cũng loạng choạng bước chân và ngã dúi trở xuống giữa một màng lưới vô cùng mềm mại.
Hoa Sĩ Kiệt nhanh như cắt, tung mình đứng phắt dậy, quát một tiếng to, gọn "Thất độc thần kiếm" trên tay lập tức loé ngời đường chớp xẹt chém thẳng vào màng lưới.
Một tiếng "soẹt" vang lên cùng lúc với ánh thép nhoáng động, mảng lưới đã bị róc một đường khá dài.
Hoa Sĩ Kiệt uốn người vọt nhanh qua khỏi mảng lưới, trong lớp sa mù trắng xoá khó nhìn rõ vật chỉ, chàng cảm thấy chân mình đáp lên sàn cây một chiếc thuyền.
Cùng theo đó, hai tiếng "lỏm bỏm" vang lên, Phong Trần Tuý Khách cùng Thiên Nhai Cuồng Nhân đã rớt ra khỏi màng lưới và rơi tỏm xuống nước!
Hoa Sĩ Kiệt vừa mới định thần, lập tức thấy năm gã đại hán áo hồng hăm hở xông
đến.
Chàng hừ một tiếng, quát to:
- Bọn ngươi là ai?
Năm gã đại hán áo hồng chẳng buồn lên tiếng, năm ngọn trường kiếm trên tay, rập ràng vung tới tấn công.
Hoa Sĩ Kiệt cả giận, ngọn Thất độ thần kiếm trên tay lồng theo tiếng quát vung lên như chớp xẹt sao giăng…
Liên tiếp những tiếng rú thảm thiết, ba tên trong bọn từ bả vai trở xuống, bị rọc lìa hai mảnh.
Hai tên còn lại, trường kiếm trên tay rắc lên một tiếng gãy gọn làm đôi!
Cả hai vô cùng kinh hoàng, vội tháo lui luôn mấy bước.
Hoa Sĩ Kiệt khẽ lắc mình đã xê lên sát mặt hai người dằn giọng quát:
- Nơi đây là đâu?
Một tên trong bọn, ánh mắt chớp lia lịa vì sợ lí nhí đáp:
- Đây là "Thuyền Độc".
Hoa Sĩ Kiệt nhíu mày chẳng hiều:
- Thuyền độc? Tại hạ chưa bao giờ nghe nói đến cái chi là thuyền độc cả.
Bất thần, từ trong khoang thuyền vọng ra một chuỗi cười dài lanh lảnh âm trầm:
- Phải đó! Đây là độc thuyền, kẻ nào đặt chân vào thuyền, lập tức trúng độc mà chết, vô phương cứu chữa!
Hoa Sĩ Kiệt thản thốt giật mình, vội nhìn ra trước, thấy từ trong khoang thuyền chậm rãi bước ra lão già cổ quái áo xanh, mày ngắn, mắt xệ, râu rồng, mũi quặp, vóc dáng lại lùn thấp khác thường, tuổi tác trông ra có hơn go, thanh gậy trúc trong tay, xanh ngời bóng loáng.
Đã thế, lại chột hết một mắt, và từ con mắt duy nhất ấy, bắn ra một luồng tinh quang xanh ngời, mường tượng như một lưỡi dao nhọn lướt nhanh trên khắp mặt chàng.
Hoa Sĩ Kiệt mới nghe qua giọng thốt đã khiếp hải ngầm, lại thấy thêm dáng dấp kỳ lạ của ông lão già, lòng càng thêm rung động, trầm giọng hỏi ngay:
- Lão trượng là ai?
- Lão già chột mắt lại quét ánh mắt duy nhất nhìn Hoa Sĩ Kiệt, đoạn di động luồng nhãn tuyến sắc bén đảo nhanh khắp khoang thuyền, thấy ba gã áo hồng chết thảm trong khoang, dường như khá kinh ngạc, xoay ánh mắt chiếu thẳng vào thanh thất độc thần kiếm trên tay chàng, hỏi thay vì đáp:
- Thanh kiếm trên tay tiểu tử là của ai?
Hoa Sĩ Kiệt thấy đối phương không đáp lại lời chàng hỏi, dằn giọng nhắc lại:
- Tại hạ hỏi trước lão trượng là ai?
Thanh âm của chàng rền rền như vang vọng khắp khoang thuyền, chấn động cả màng tai.
Lão già một mắt càng ngạc nhiên hơn, lầm bầm khẽ:
- Tên ranh này đâu có hiện tượng chi tỏ ra trúng độc cả, mà cho đến mảnh lưới "Vạn niên độc tơ" cũng bị gã chém rách, thanh kiếm trong tay gã…
ánh mắt chợt xanh lơ của lão lại chiếu bắn vào khuôn mặt tuấn tú của chàng.
Đột nhiên, một tiếng hự to vang lại từ sau lưng Hoa Sĩ Kiệt. Chàng cả kinh vội xoay đầu lại không khỏi khẽ ồ lên kinh ngạc.
Vì Phong Trần Tuý Khách và Thiên Nhai Cuồng Nhân rơi tõm xuống lòng hồ lúc nãy, không biết đã leo lên thuyền từ lúc nào, quần áo ướt sũng, đang ngồi xếp bằng trên sạp thuyền, thân hình co rúm lại, mặt lại lờ mờ hiện ra sắc đen.
Cạnh ông, Thiên Nhai Cuồng Nhân cũng đang ngồi im nhắm mắt, điều khí vận công, nhưng tinh thần cũng hốc hác khác thường!
Thoáng nhìn qua đã nhận ra ngay hai người đã trúng độc rất nặng, độc tính đang phác tác trong cơ thể.
Chàng lập tức xoay người trở lại, mũi kiếm chĩa thẳng vào người lão già, quát to:
- Nếu lão trượng chẳng giải trừ chất độc trên cơ thể của hai vị bằng hữu của tại hạ, bắt buộc tại hạ sẽ giết ông ngay!
Lão già chột mắt đáp lại cử chỉ của chàng bằng một chuỗi cười vang dậy.
Tiếng cười làm chuyển rung cả chiếc thuyền, chứng tỏ lão ta có một nội lực cực kì hùng hậu.
Hoa Sĩ Kiệt càng thêm giận, thanh Thất Độc Thần Kiếm trên tay nhoáng động, ngập ngời xanh biếc, chân nhích lên ba bước, dằn giọng rít lên:
- Cười gì? Mau đưa thuốc giải ra, bằng không đừng trách tại hạ sao thô lỗ!
Lão già chột mắt dứt ngang tiếng cười, âm trầm tiếp lời:
- Lão phu cười mi ranh con chưa biết sợ cọp, giá như ranh con biết được lão phu là Thanh Hải "Độc Long Cốc Chủ" tất không còn ngông nghêng quá thế!
Hoa Sĩ Kiệt thầm rung động, lo âu:
- Lão ta là Độc Long Cốc Chủ, một trong Thanh Hải nhị cốc? Nếu thế hai cốc chủ Thanh Hảiđều đến Trung Nguyên cấu kếtcùng XàHàTiên Tử?
Lời trối trăn của Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân trong khoảnh khắc hiện vang rõ trong căn não chàng. Giữa ông và hai cốc chủ Thanh Hải có mối thù to, và chàng đã trịnh trọng hứa sẽ vì ông mà báo thù, giờ đây gặp nhau, dễ đâu bỏ qua cho được?
Chàng sạm ngay nét mặt cười gằn:
- Đại danh của tôn giá ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ đang có ý định đến Độc Long Cốc tìm người.
Lão già một mắt tự dưng là Độc Long Cốc Chủ thoáng kinh ngạc"
Ngươi muốn đến Thanh Hải tìm lão phu? Vậy tiểu tử là ai thế?
Hoa Sĩ Kiệt hoành ngang thế kiếm, sang sảng đáp:
- Tại hạ là Thất Độc Thần Kiếm Khách Hoa Sĩ Kiệt.
Lão già chột mắt khẽ nhíu mày:
- Thất Độc Thần Kiếm Khách? Ngươi là hậu thế của Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân?
Hoa Sĩ Kiệt cười lạnh nhạt:
- Tại hạ không phải là truyền nhân của ông ta nhưng tại hạ hôm nay thay người mà rửa sạch mối thù 70 năm về trước!
Lão già chột mắt ngửng đầu ngạo nghễ:
- Ranh con quả chẳng biết trời cao đất dày, lão phu hiện thời có hai vấn đề cần hỏi, nếu ngươi thành thật trả lời, lão phu không những đưa thuốc giải độc ra, còn đưa ba người ra khỏi Thuyền Độc này!
Dứt lời, lão lôi trong túi ra ba hoàn thuốc nhỏ như hạt đậu, màu xanh óng ánh để giữa lòng bàn tay!
Hoa Sĩ Kiệt nghiêm mặt trịnh trọng:
- Tôn giả cứ hỏi, vấn đề thứ nhất là chi?
ánh mắt chột của Độc Long Cốc Chủ vụt ngời lên kì lạ:
- Câu hỏi thứ nhất: Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân hiện giờở đâu?
Hoa Sĩ Kiệt nhẹ thở dài bùi ngùi:
- ¤ng ta đã qua đời cách đây mấy tháng!
Độc Long Cốc chủ trố mắt kinh ngạc:
- Theo lời đồn, Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân bị vây công rơi từ trên tuyệt đỉnh Tung Sơn xuống vực sâu 70 năm trời vẫn chưa chết, quả nhiên không phải là lời đồn ngoa…
Lão ngừng lại đôi chút, đoạn chép miệng tiếc rẻ:
- Tiếc thay y đã chết rồi, bằng không lão phu phải đổi lại cho được con mắt chột
Hoa Sĩ Kiệt hừ lên một tiếng thay câu đáp.
Độc Long Cốc chủ trừng mắt giận dữ:
Ranh con hừ gì? Thi hài của thằng già ấy nếu còn, lão phu cũng chẳng bỏ qua
này! đâu!
Hoa Sĩ Kiệt cũng đã nổi xung lên quát lại:
- Còn vấn đề thứ hai là gì, hỏi mau, đừng lải nhải phí lời!
Độc Long Cốc chủ cố nén giận hỏi tiếp:
- Lời đồn phong phanh là bảy bức kỳ đồ vào Băng quốc cũng ở trên người lão Lang Sơn Quân, ranh con đã được Thất Độc Thần Kiếm của y, tất cũng biết được bảy bức kì đồ ấy ở nơi nào?
Hoa Sĩ Kiệt cười khẩy:
- ¤ng chưa xứng để hỏi!
Độc Long Cốc Chủ cười hừ hừ luôn mấy tiếng:
- Ranh con nếu chẳng chịu nói ra, cả lũ sẽ bỏ thây trên độc thuyền này!
Hoa Sĩ Kiệt đã s½n kế hoạch định trong lòng, chờ đối phương vừa thu nhanh ba hoàn thuốc, chàng bất thình lình phóng mình tới giơ tay cướp lấy ba viên thuốc nọ.
Vì đã tính thế từ trước, nên thế chộp vào viên thuốc của chàng nhanh mãnh tuyệt cùng. Độc Long Cốc chủ chưa kịp giật mình phản ứng, ba viên thuốc đã lọt gọn và trong tay Hoa Sĩ Kiệt rồi.
Một chiêu đắc chủ, chàng đắc ý nhìn đối phương mỉm cười:
- Sự tình bấtđắcdĩ,xin dung tạihạmạomuộicướpthuốccủatôn giả.
Miệng thốt, chàng đã nhanh nhẹn lui lại phía sau sát bên cạnh Tuý Khách và Cuồng Nhân nhét vội vào miệng mỗi người một viên, còn lại một viên trao trả lại cho lão già chột.
Xin hoàn lại tôn giả, tại hạ không cần đến!
Độc Long Cốc chủ đầu tiên rất giận dữ vừa định xuất thủ chợt thấy Hoa Sĩ Kiệt trao trả viên thuốc còn lại, lão rất kinh ngạc nhủ thầm:
- Tên ranh này do đâu mà chẳng sợ độc, không lẽ gã có tà thuật?
Sắc kinh ngạc chỉ thoáng nhanh qua rồi tắt mất, mặt lão vụt hiện lên một luồng sát khí dữ dằn, lầm lì từng bước tiến đến trước mặt Hoa Sĩ Kiệt, từng tiếng thoát qua kẽ răng:
- Ranh con dám cả gan đoạt thuốc trong tay lão phu, có lẽ hết muốn sổng rồi chắc?
Vừa chớp tay định xuất thủ, bất thần từ sau khoang thuyền tạo ra một bóng xám nhanh như một đường chớp xẹt.
Đến trước mặt Độc Long Cốc Chủ, bóng xám liền dừng nhanh thân pháp, vòng tay cúi đầu:
- Xin Cốc chủ bớt giận, đối phó với tên chó vô danh cần chi phải nhọc đến cốc chủ phải ra tay?
Độc Long Cốc chủ ngước hòn mắt chột nhìn lên, té ra là Thần cung Thiết bích Trương Dực, một trong ba đại cao thủ của Cốc, liền khẽ gật đầu:
- Tốt lắm, nhưng ngươi cũng khá cẩn thận lưỡi kiếm xanh trên tay gã tiểu tử ấy!
Thần cung Thiết bích Trương Dực vội rạp mình:
- Ti chức đã hiểu!
Tuy bên ngoài vâng dạ như thế, nhưng thật tâm Thần Cung Thiết Bích chẳng xem Hoa Sĩ Kiệt ra chi, cây Thiết Cung trong tay gã từ Thanh Hải đến Trung Nguyên, suốt đường chưa gặp qua địch thủ, thanh cung trên tay đã tàn sát vô số nhân vật võ lâm.
Gã ngạo nghễ tiến lên vài bước, chỉ ngay Hoa Sĩ Kiệt quát hỏi:
- Phải ranh con lúc nãy đã lấy được tiên dược của Cốc chủ không>
Hoa Sĩ Kiệt cười khẩy:
- ác đồ tên gì, dám buông lời bậy bạ, rõ ràng là Cốc chủ đồng ý trao đổi hai câu hỏi với tại hạ, sao trở lại trách người…
Thần Cung Thiết Bích quát to một tiếng cắt đứt lời của Hoa Sĩ Kiệt:
- Dám buông lời hỗn láo, hãy đỡ một cung của lão phu.
Một mặt cùng đối phương đối đáp, Hoa Sĩ Kiệt một mặt ước lượng tài nghệ đối phương qua sắc thái bên ngoài.
Nhìn thấy Trương Dực thân hình khôi vũ, khoác chiếc áo màu tro, tay lăm lăm cung sắt, đôi mắt ngời ngời tinh quang, chứng tỏ một thân nội ngoại công phu đều hùng hậu.
Chàng chẳng dám chậm trễ, vừa thấy Trương Dực kéo mạnh cán cung, chàng lập tức vận sức lên hai tay, bồng kiếm ngang trước ngực, ánh mắt dồn thẳng lên mũi kiếm, đứng vững tựa sơn nhạc.
Thần Cung Thiết Bích Trương Dực kéo mạnh đường cung thật hết đà "O" lên một tiếng, kình lực theo giây cung vừa buông, bắn tới như bão tố.
Hoa Sĩ Kiệt cười lên một tiếng khinh miệt, ánh mắt bỗng tuôn ngời bạch quang, ngọn "Thất độc thần kiếm" trên tay đồng thời vung mạnh, bảy luồng lục quang như điện chớp tủa ra…
Đôi luồng sóng kình chạm mạnh nhau một tiếng "bừng" kỳ lạ theo gió vang lên, thanh cung sắttrên tay Trương Dực lập tức gãy thành hai đoạn.
Thần Cung Thiết Bích Trương Dực, mặt xám như tro chết, "ồ" lên một tiếng vọt lùi luôn ba bước, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn trừng trừng lấy Hoa Sĩ Kiệt, lầm bầm kêu lên:
- Gã là ai? Lại có một thần dõng như thế?
Hoa Sĩ Kiệt lạnh lùng:
- Tại hạ là Thất Độc Thần Kiếm Khách Hoa Sĩ Kiệt!
Trương Dực càng kinh ngạc:
- Danh Thất Độc Thần Kiếm đã thạnh truyền trên võ lâm có 70 năm dư, nhưng Thất Độc Thần Kiếm khách thật chưa nghe ai nhắc đến, ranh con là sư phái nào?
Hoa Sĩ Kiệt cười ngạo nghễ:
- Mi là kẻ sắp chết có nói cho mi nghe cũng chẳng sao, tại hạ là chưởng môn nhân đời thứ 24 của Nga Mi phái.
Trương Dực càng như từ cung trăng vừa rơi xuống:
- Ta là kẻ sắp chết? Dù bảo cung của lão phu bị gãy, nhưng chưa hẳn bị bại trong tay ranh con mi?
Hoa Sĩ Kiệt bỗng buông tiếng cười to:
- Phàm kẻ nào sau khi cùng Thất Độc thần kiếm giao tay tất trong tay bị trúng cực độc, chất độc ấy không thuốc chi giải nổi…
Trương Dực mặt liền biến sắc, vội xoè hai tay ra nhìn, quả nhiên 10 ngón tay y đã lờ mờ đổi sang sắc đen, lửa giận càng ngun ngút sôi trào.
Độc Long Cốc Chủ cũng vội bước sang nhìn vào tay của Trương Dực xong, nheo mắt lo lắng:
- Đôi tay mi khi nãy bị làn lục quang của độc kiếm quét qua, nếu chẳng kịp thời chặt bỏ đôi tay, chất độc sẽ theo máu công vào tim hết thể trị.
Thần cung Thiết bích Trương Dực nghe xong lửa giận thêm phừng sôi, quát lên một tiếng, song quyền thời đảo ra như thác cuộn.
Biết rõ mình sắp tàn phế, gã quên cả sinh mạng, liều lĩnh cùng đối phương một mất một còn.
Hoa Sĩ Kiệt buông lời cười nhạt, kiếm chuyển theo thân người, luồng lục quang như tia chớp xẹt xỉa thẳng vào yếu huyệt giữa kẽ mãy của đối thủ.
¤i chao!
Kẹp theo tiếng rú hãi hùng, thân hình Trương Dực ngã vật ra phía sau, văng ra năm thước, trên huyệt mi tâm của gã một vết kiếm dài, máu bắn ra chẳng dứt.
Độc Long Cốc chủ thầm rung động, lão không ngờ một cao thủ Trương Dực chỉ trong hai chiêu đã gảy cung vong mạng.
Luồng lục quang sáng quắc từ ánh mắt chột của lão lại lần nữa soi mói lên người Hoa Sĩ Kiệt,vừa kinh ngạc,vừa như oán độc…
Cùng khi ấy…
Từ sau khoang thuyền lại vọt ra hai bóng người, nhanh như hai đường tên lao thẳng trước mặt Hoa Sĩ Kiệt.
Thoáng trông qua thân hình nhẹ nhàng của hai bóng nọ, Hoa Sĩ Kiệt hơi gờm thuật khinh công cao diệu của đối phương, phóng mắt định thân chờ xem biến cuộc.
Bóng bên phải là một đạo sĩ trung niên, với chiếc đạo bào đen phủ chân, mắt tròn mày rậm, sắc mặt dữ dội như ác sát hung thần.
Bóng bên trái là một hoà thượng tuổi đã sồn sồn, mặc chiêc cà sa màu xám, trươc ngực lòng thòng một xâu chuỗi Phật, đôi mắt láo liên lấp lánh, không có vẻ chi là một kẻ xuất gia hiền hậu.
Một tăng một đạo thành đôi kia chính là song sắt của Thanh Hải Độc Long Cốc, cùng Thần Cung Thiết Bích Trương Dực hợp xưng là Độc Long Cốc tam đại cao thủ!
Tên đạo sĩ trung niên chân vừa vững bộ, ánh mắt liền rơi trên thi hài thảm thương của Trương Dực, đôi mày vụt cau lại, âm trầm cất tiếng:
- Ranh con, mi đã giết Thần Cung Trương Dực đấy à?
Hoa Sĩ Kiệt ngạo nghễ nhìn lại:
- Giết một tên vô danh tiểu tốt, đáng chi mà đạo trưởng phải quan tâm đến thế?
Nhìn kĩ vẻ ngạo nghễ của Hoa Sĩ Kiệt, trung niên đạo sỷ nhận càng phừng cao quát lớn:
- Dáng diệc cuồng ngạo khinh người như thế chắc chắn phải thân đầy tuyệt học, có thể cho bần đạo rõ đại danh chăng?
Hoa Sĩ Kiệt cười dửng dưng, đáp lại bằng một câu hỏi khác:
- Tại hạ tài chưa đáng chi, đạo trưởng quá khen thêm thẹn. Nghe khẩu âm của đạo trưởng, dường như là người Trung thổ thì phải, chẳng hay trước đây trụ trì chùa nào? Vì sao phải xuất thân cầu cạnh người mà đi ngoài biên thuỳ…
Trung niên đạo sĩ vụt quát lớn ngắt lời:
- Ranh con câm miệng! Mỗi người đều có chí riêng, ranh con mục thị cô nhân như thế, thử đỡ một chiêu của bần đạo xem sao?
Dứt lời, từ bên ngoài lôi ra một chiếc vòng màu vàng óng ánh, tung bổng vào khoảng không, khắp khoang thuyền lập tức ánh vàng ngời chiếu rực rỡ.
Hoa Sĩ Kiệt ngạc nhiên vội nhấc mắt nhìn lên, thấy khắp thuyền đều bao trùm những vòng tròn màu, kim nhắm vào các đại huyệt chân thân chàng chụp xuống.
Hoa Sĩ Kiệt khiếp hãi, kêu thầm:
- Chiếc vòng kia của lão mũi trâu quả thật tà môn. Dám đâu chậm trễ, chàng vội lia trọn ngọn Thất Độc Thần Kiếm trên tay, quát lên một tiếng lớn thúc động luồng khí quét thẳng vào những vòng tròn đang sà xuống…
Liên tiếp những tiếng ngân "loong coong" vang động từng vòng màu kim thi nhau rơi lả tả xuống khoang thuyền.
Trung niên đạo sĩ mặt mày thất sắc, vội vàng tháo lui.
Hoa Sĩ Kiệt một chiêu vừa đắc thế, cang phấn chấn tinh thần, xê mình thét lên, quát vang như sấm:
- Lão mũi trâu hãy nếm thêm ta một chỉ!
Tay trái chàng cáp thời xỉa ra, ngón trỏ lắc lay chỉ thẳng vào người đạo sĩ.
Lão hoà thượng áo xám đứng bên cạnh khoanh tay bàng quang nãy giờ, bỗng hốt hoảng kêu lên:
- Thiên cơ chỉ! Đạo trưởng tránh mau!
Cùng trong tiếng thét kinh hoàng, chiếc tay áo rộng thùng thình phát ra một ngọn kình phong chạm lấy chỉ lực của đối thủ.
Hoa Sĩ Kiệt nhếch môi cười sắc lạnh:
- Lão hoà thượng có muốn cứu cũng chẳng xong!
Thanh độc kiếm trên tay đồng thời huy động, chém vụt vào tay áo nhà sư.
Soẹt! …
Chiếc tay áo nhà sư lập tức bị hớt phăng hết nửa, sắc mặt lão hoà thượng như đất xám, hấp tấp xoay người định chuồn đi.
Nhưng Hoa Sĩ Kiệt dễ đâu buông tha cho hai người, một thế "Xào Yến Xuyên Vân" bắn mình đuổi theo như làm tên vừa bật nỏ.
Lão hoà thượng càng rụng rời hồn vía, hấp tấp định tháo xâu chuỗi trên ngực xuống ném ra cứu nguy, nhưng ánh xanh đã nhoáng động trước mắt, cả chiếc đầu với một mảnh vai đã rơi phẳng xuống khoang thuyền không kịp một tiếng trỗi chết.
Gã trung niên đạo sĩ lúc ấy vừa vặn ở sau lưng chàng thừa cơ cấp tốc tung ra một chưởng đối kích.
Nghe tiếng gió lạ, Hoa Sĩ Kiệt quay mình lại tức khắc một thế "Thế Phụng Xung Thiên" thót người lên cao hơn trượng tránh khỏi một chưởng của đối phương thật dễ dàng.
Thế chưởng vừa rơi vào khoảng trống, gã đạo sĩ vội xoay tay để tránh tréo ra sau thêm một đòn, nhưng chưa kịp hành động đã thấy quanh bóng trảo trùng trùng chụp tới bản thân.
Gã vừa há họng kêu lên "Thất cẩm Trảo" thì chiếc đầu gã đã bị Hoa Sĩ Kiệt rứt lìa
cổ!
Hoa Sĩ Kiệt chân vừa đáp xuống khoang thuyền, tay nhanh như chớp quăng ngay chiếc thủ cấp bê bết máu tươi vào người Độc Long Cốc Chủ, đông thời nhấc mình vọt tới trước.
Độc Long Cốc Chủ chiếc trường bào xanh bỗng phình to gấp ba bình thường, thân hình đồng thời lùn đi hơn phân nửa, hòn mắt chột lục quang càng ngời ngời bắn toé, tay phải bất thần chộp vút vào khoảng không…
Thình lình…
Từ phía sau thuyền vang lên một giọng thét trong thanh:
- Cha! Đừng nên dùng "Độc Long Trảo" giết y!
Hoa Sĩ Kiệt ngạc nhiên ngửng đầu nhìn ra là một thiếu nữ áo tím, tuổi độ 18, 19 trở lại.
Độc Long Cốc chủ Tư đồ Hạnh vừa định dùng độc môn công phu Độc long trảo để hạ sát đối phương chợt nghe tiếng cô gái cưng Tư Đồ Hồng thét gọi, vội thu nhanh ngay thế trảo trở về, kinh ngạc hỏi:
- Hồng nhi, chuyện gì thế?
Tư Đồ Hồng đôi mắt tình tứ long lanh, liếc nhanh về phía Hoa Sĩ Kiệt, đôi mắt vụt phớt ánh hồng vội gầm đầu trở xuống vân vê tà áo:
Chưa chi cha đã dùng Độc long trảo hại người không thấy tàn nhẫn quá sao?
Tư Đồ Hạnh thoáng sắc giận:
- Con nói năng quá hồ đồ, tên ranh này giết chết ba đại cao thủ trong cốc ta, cha làm sao buông tha cho gã được?
Tư Đồ Hồng lắc đầu:
- Ba người đi đánh một người, đánh chẳng lại chết là phải, hạng bị thịt vô dụng như thế cố sống cũng tích sự gì cho bổn cốc!
Tư Đồ Hạnh càng giận càng x½ng giọng:
- Con ăn nói càng lúc càng chẳng ra gì cả, đấy là lỗi tại cha nuông chiều quá đáng, mau lui vào trong, nếu còn đứng đó nói nhảm, cha…
Tư Đồ Hồng xịu mặt ngay:
- Con không đi đâu cả, cha cứ đánh chết con đi… con nhỏ không mẹ này mà… có ai bênh vực… che chở cho đâu… chết… chết đi còn sướng hơn… hu hu…
Tư Đồ Hạnh lắc đầu thở dài:
- Cũng vì tại cha quá chiều chuộng con quỉ nhỏ đến thành thói quen bướng bỉnh thế này! ¤i, nếu mẹ mi còn đây, có lẽ…
Trong khoảnh khắc, hình ảnh của mẫu thân Tư Đồ Hồng: người vợ yêu quí của ông Lí Mai Vân, bỗng hiện rõ lên trí não. Vì một lời lầm lỡ, khiến Lí Mai Vân đã bỏ cốc ra đi hơn 70 năm trời nay, trong rừng mênh mông, ông đã lê gót chân khắp vùng, nhưng không sao tìm thấy lại người vợ yêu quí…
Lần đến trung thổ này, chủ yếu là ông dò tìm tông tích Lý Mai Vân, kế đó là liên kết cùng Xà Hà Tiên Tử nhờ sức người tìm Thất Độc Thần Kiếm để rửa hận!
Đang triền miên trong dĩ vãng đau thương, chợt thấy cô gái cũng nhoẻn miệng cười vui vẻ:
- Cha không giết hắn nữa chứ? Cha thương con quá!
Tiếng nói của Tư Đồ Hồng kéo ông trở về thực tai:
- Hừ! Ai bảo với con là cha không giết hắn! Cha đang nhớ đến mẹ con..
Hoa Sĩ Kiệt thấy bỗng dưng một thiếu nữ mĩ lệ hiện ra, năn nỉ giúp chàng, lòng rất đỗi hoang mang, vì rằng giữa cô gái áo tím và chàng chưa hề gặp mặt qua.
Nhưng kịp đến những lời sau cùng của Tư Đồ Hạnh, khiến chàng lửa giận bừng cao, hừ lên lạnh lạt:
- Tại hạ không phải là dạng dễ ai chạm đến được trừ phi hai tay tại hạ trở thành bột nặn.
Tư Đồ Hạnh đỏ mặt giận dữ:
- Ranh con nói chi đó?
Hoa Sĩ Kiệt định hăm hở xông tới, Tư Đồ Hồng đỏ mặt nhỏ nhẹ:
- Thiếu hiệp nên nhẹ lời một chút, đừng để cha tôi sanh giận thi thố "Độc long trảo" ra, sợ e thiếu hiệp…
Hoa Sĩ Kiệt cười khẩy:
- Mỷ ý của cô nương, tại hạ xin tâm lãnh, song lẽ từ lúc tại hạ xuất đạo đến giờ, thà chết chứ không thể chịu nhục, xin cô nương chớ bận tâm…
Tư Đồ Hạnh vụt rống lên:
- Ranh con dám vô lễ với ái nữ của bổn cốc chủ như thế, mi hết muốn sống rồi chăng?
Hoa Sĩ Kiệt ngạo nghễ:
- Độc Long Cốc chủ tuy danh trấn võ lâm, nhưng tại hạ lòng ngay khí tráng, chẳng biết sợ ai…
Tư Đồ Hạnh lửa giận bừng bừng ra ánh mắt:
- Ranh con bướng bỉnh cùng bổn cốc chủ đến thế, hôm nay phải giết chết mi để mọi người lấy làm gương.
Dứt lời, tay phải vụt nhấc lên quất vèo ra trước một chưởng.
Hoa Sĩ Kiệt ung dung lách đầu sang một phía, từ đôi mắt vụt loé ngời hai luồng bạch quang như hai cung ánh thép lạnh bắn thẳng vào mặt Tư Đồ Hạnh, thẳng nhếch môi cười ầm thầm:
- Tôn giả đánh ta một chưởng, tại hạ xin trả lại một kiếm!
Tay hoành Thất Độc Thần Kiếm ra trước ngực, chàng mím môi quát tiếp:
- Độc Long Cốc chủ mau rút khí giới ra!
Tư Đồ Hồng mặt tái sắc, xe mình chẹn lấy trước mặt Hoa Sĩ Kiệt, giọng tràn lo âu:
- Thiếu hiệp không nên động chủ, không thể nào thiếu hiệp đỡ nổi Độc Long Trảo, hãy tin lời tôi, tôi…
Tư Đồ Hạnh thấy con gái mình như thế, nóng mặt quát vang:
- Con quỉ nhỏ dang ra! Tiểu tử, bổn cốc chủ phải cần đến binh khí à? Trước sự khinh thường quà sức của đối phương, Hoa Sĩ Kiệt dễ đâu nhịn được, một tiếng rú to vừa thoát ra khỏi miệng, thân hình đã nhấc cao hơn trượng, vượt qua đỉnh đầu Tư Đồ Hồng, kiếm thế lắc lư kỳ ảo, xĩa thẳng vào Tư Đồ Hạnh.
Tư Đồ Hạnh hừm lên một tiếng to:
- Con mau xê ra, để cha thanh toán tên ngông cuồng này!
/71
|