Lộ không hiểu vì sao Tịch Ân đi tới chỗ binh lính bị thương mà nàng lại phải đi cùng hắn, hắn có thể mang đệ tử đi cùng để học tập không phải tốt hơn sao? Vì sao chỉ mang một gã tiểu nam hài và nàng? Nàng thực sự không đoán ra dụng ý của hắn, nhưng cũng khôn ngoan không đề cập tới nghi ngờ này..
Ở trước mặt Tịch Ân, nàng vĩnh viễn là cô gái nông thôn vụng về không biết gì lại hay thẹn thùng đích kia, nhưng Lị Lị vẫn là vấn đề huyền bí không thể hiểu được.
Ba người đều mang các rổ đựng đầy thức ăn, đi dưới ánh mặt trời chói chang thật là nóng, nàng mệt mỏi cố gắng lấy mu bàn tay lau đi mồ hôi trên trán, không hiểu sao nhiệt độ ban ngày giống như bị đống lửa lớn thiêu đốt. Nhưng mà nhìn Tịch Ân lại giống như không hề chịu ảnh hưởng gì, toàn thân vô cùng mát mẻ, khiến nàng ghen tị không thôi.
Tiểu nam hài đi theo bên người Tịch Ân, thân mình nho nhỏ cũng rất nghiêm túc, im lặng, giống như hình ảnh thu nhỏ của Tịch Ân. Lộ bĩu môi châm biếm, đoán rằng lúc nhỏ Tịch Ân cũng giống tiểu nam hài này. Sư phụ và đệ tử, đều khiến người khác chán ghét như nhau!
Ở trong thần điện nhiều ngày, ngoại trừ việc ngày ngày giúp thị nữ quét dọn, nàng không có việc gì làm, Tịch Ân cũng không nhắc lại việc giải trừ tà mà pháp.
Việc trên người nàng có tà ma pháp, chẳng lẽ hắn nhìn thấy manh mối gì rồi sao? Mặc kệ nguyên nhân vì sao, nàng càng phải làm việc cẩn thận mới được, có lẽ nàng phải ra tay trước, đầu tiên là mở miệng hỏi hắn khi nào phải giải trừ tà ma pháp trên người nàng, dù sao nàng cũng là người có liên quan, nếu không nhắc tới lại lộ ra lo lắng, không khỏi khiến kẻ địch nghi ngờ, mà biết đâu trong khi nàng trả lời có thể biết được mưu kế của hắn.
Tiểu nam hài đi theo bên người Tịch Ân, học theo trí tuệ của sư phụ, trong lòng cũng có nghi vấn. Hắn không biết vì sao sư phụ lại để cho Lị Lị đi theo, từ trước đến nay đều là một mình hắn và sư phụ, chưa bao giờ có thị nữ đi theo bên cạnh, hơn nữa cũng không có thị nữ có thể ở lại thần điện nha.
Hắn đoán không ra trong lòng sư phụ có chủ ý gì, mà năng lực của hắn cũng không cao cường đến mức có thể dò xét ra, cho nên hắn chờ đợi lúc sư phụ nguyện ý nói cho hắn biết.
Việc này coi như là thử thách tính nhẫn nại cho hắn, sư phụ nói, tất cả sự vật bên ngoài đối với hắn đều là thử thách, xem hắn đối mặt như thế nào, đồng thời cũng biết kết quả mà hắn tu luyện. Hắn đi theo bên người sư phụ nhiều năm, đương nhiên không thể làm cho sư phụ thất vọng.
“Lị Lị, bởi vì phải phân phát rất nhiều thức ăn, cho nên phiền ngươi đi theo hai thầy trò chúng ta, ngươi sẽ không để ý chứ?” Dọc đường đi Tịch Ân chưa nói nửa câu, đột nhiên thốt ra câu này.
“Không, đương,… đương nhiên sẽ không, có thể,… có thể đi cùng tư tế, tư tế. . . . . . cùng ngài,… ngài xuất hiện, là,… là may mắn của ta..”
Nguyên nhân đích thực như lời Tịch Ân nói sao? Hắn rất hoài nghi.
Đúng là đồ ăn trong tay Tịch Ân nhiều hơn bình thường, hơn nữa vì tôn kính với Tịch Ân, tiểu nam hài không nói ra nghi vấn, lập tức chấp nhận lời nói của Tịch Ân.
“Đây tất cả đều là thương binh của cuộc giao chiến giữa nước ta và đế quốc Phổ Mạn, bọn họ bị thương chưa khỏi, do đó chưa thể về quê, có người đi thăm bọn họ, có thể khiến trong lòng bọn họ sung sướng, thương thế cũng sẽ mau chóng khôi phục.” Tịch Ân chậm rãi nói.
“Đúng vậy, mỗi lần chúng ta tới, bọn họ đều rất vui vẻ, tất cả bọn họ đều là người tốt, ngươi sẽ thích bọn họ, Lị Lị tiểu thư.” Tiểu nam hài phụ họa theo, giọng điệu rất giống Tịch Ân.
“Ừ!” Lộ vuốt cằm một chút. Thật ra trong lòng không hề dao động trong lời nói của hai người bọn họ, từ lúc nàng còn nhỏ tới giờ, chưa từng thích qua cái gì, càng đừng nói những thương binh nàng sẽ gặp qua này, nàng không có nhiệm vụ thích bọn họ, cũng sẽ không thích bọn họ, nàng hoàn toàn khẳng định điều này.
“Chúng ta tới rồi.” Đi vào một tòa nhà sạch sẽ, Tịch Ân nói.
Lộ ngẩng đầu liếc mắt một cái tòa kiến trúc màu trắng hùng vĩ kia, dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng, chỉ mỗi bề ngoài cũng khiến người khác ghét, tin chắc rằng người ở bên trong cũng sẽ không hay ho chút nào, chẳng qua thân phận bây giờ của nàng là Lị Lị, nàng sẽ sắm vai diễn của mình hoàn hảo, tuyệt đối không lộ ra vẻ chán ghét.
“Tư tế đến kìa!” Có người mắt sáng lên khi nhìn thấy Tịch Ân ngoài cửa, vui mừng hô lên.
“Khinh Hồng cũng đến kìa.” Có người gọi tên tiểu nam hài!
Lộ liếc mắt nhìn tiểu nam hài, hóa ra tên hắn là Khinh Hồng, vẫn cảm thấy hắn không phải là nhân vật quan trọng, cho nên chưa từng mất công hỏi tên của hắn, thậm chí khi có người bên cạnh nhắc tới hắn, nàng cũng không chú ý.
“Tư tế , Khinh Hồng, hoan nghênh các ngươi đến đây, còn có vị tiểu thư này.” Có người đi ra chào đón, là nữ nhân làm cho người ta vừa thấy đã có cảm giác thỏa mái không nói ra lời.
“Cảm ơn, cám ơn ngươi, phu nhân, ta, tên ta là Lị Lị.” Lộ hướng nàng hành lễ, cố ý tránh nữ nhân làm cho người ta thỏa mái khiến nàng thấy khó chịu kia.
“Lị Lị, đừng khách sáo với ta, mọi người đang chờ các ngươi, vào đi!”Nữ nhân không để cho nàng né tránh, tự động cầm lấy tay nàng, đem ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền sang trong lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng.
Ở trước mặt Tịch Ân, nàng vĩnh viễn là cô gái nông thôn vụng về không biết gì lại hay thẹn thùng đích kia, nhưng Lị Lị vẫn là vấn đề huyền bí không thể hiểu được.
Ba người đều mang các rổ đựng đầy thức ăn, đi dưới ánh mặt trời chói chang thật là nóng, nàng mệt mỏi cố gắng lấy mu bàn tay lau đi mồ hôi trên trán, không hiểu sao nhiệt độ ban ngày giống như bị đống lửa lớn thiêu đốt. Nhưng mà nhìn Tịch Ân lại giống như không hề chịu ảnh hưởng gì, toàn thân vô cùng mát mẻ, khiến nàng ghen tị không thôi.
Tiểu nam hài đi theo bên người Tịch Ân, thân mình nho nhỏ cũng rất nghiêm túc, im lặng, giống như hình ảnh thu nhỏ của Tịch Ân. Lộ bĩu môi châm biếm, đoán rằng lúc nhỏ Tịch Ân cũng giống tiểu nam hài này. Sư phụ và đệ tử, đều khiến người khác chán ghét như nhau!
Ở trong thần điện nhiều ngày, ngoại trừ việc ngày ngày giúp thị nữ quét dọn, nàng không có việc gì làm, Tịch Ân cũng không nhắc lại việc giải trừ tà mà pháp.
Việc trên người nàng có tà ma pháp, chẳng lẽ hắn nhìn thấy manh mối gì rồi sao? Mặc kệ nguyên nhân vì sao, nàng càng phải làm việc cẩn thận mới được, có lẽ nàng phải ra tay trước, đầu tiên là mở miệng hỏi hắn khi nào phải giải trừ tà ma pháp trên người nàng, dù sao nàng cũng là người có liên quan, nếu không nhắc tới lại lộ ra lo lắng, không khỏi khiến kẻ địch nghi ngờ, mà biết đâu trong khi nàng trả lời có thể biết được mưu kế của hắn.
Tiểu nam hài đi theo bên người Tịch Ân, học theo trí tuệ của sư phụ, trong lòng cũng có nghi vấn. Hắn không biết vì sao sư phụ lại để cho Lị Lị đi theo, từ trước đến nay đều là một mình hắn và sư phụ, chưa bao giờ có thị nữ đi theo bên cạnh, hơn nữa cũng không có thị nữ có thể ở lại thần điện nha.
Hắn đoán không ra trong lòng sư phụ có chủ ý gì, mà năng lực của hắn cũng không cao cường đến mức có thể dò xét ra, cho nên hắn chờ đợi lúc sư phụ nguyện ý nói cho hắn biết.
Việc này coi như là thử thách tính nhẫn nại cho hắn, sư phụ nói, tất cả sự vật bên ngoài đối với hắn đều là thử thách, xem hắn đối mặt như thế nào, đồng thời cũng biết kết quả mà hắn tu luyện. Hắn đi theo bên người sư phụ nhiều năm, đương nhiên không thể làm cho sư phụ thất vọng.
“Lị Lị, bởi vì phải phân phát rất nhiều thức ăn, cho nên phiền ngươi đi theo hai thầy trò chúng ta, ngươi sẽ không để ý chứ?” Dọc đường đi Tịch Ân chưa nói nửa câu, đột nhiên thốt ra câu này.
“Không, đương,… đương nhiên sẽ không, có thể,… có thể đi cùng tư tế, tư tế. . . . . . cùng ngài,… ngài xuất hiện, là,… là may mắn của ta..”
Nguyên nhân đích thực như lời Tịch Ân nói sao? Hắn rất hoài nghi.
Đúng là đồ ăn trong tay Tịch Ân nhiều hơn bình thường, hơn nữa vì tôn kính với Tịch Ân, tiểu nam hài không nói ra nghi vấn, lập tức chấp nhận lời nói của Tịch Ân.
“Đây tất cả đều là thương binh của cuộc giao chiến giữa nước ta và đế quốc Phổ Mạn, bọn họ bị thương chưa khỏi, do đó chưa thể về quê, có người đi thăm bọn họ, có thể khiến trong lòng bọn họ sung sướng, thương thế cũng sẽ mau chóng khôi phục.” Tịch Ân chậm rãi nói.
“Đúng vậy, mỗi lần chúng ta tới, bọn họ đều rất vui vẻ, tất cả bọn họ đều là người tốt, ngươi sẽ thích bọn họ, Lị Lị tiểu thư.” Tiểu nam hài phụ họa theo, giọng điệu rất giống Tịch Ân.
“Ừ!” Lộ vuốt cằm một chút. Thật ra trong lòng không hề dao động trong lời nói của hai người bọn họ, từ lúc nàng còn nhỏ tới giờ, chưa từng thích qua cái gì, càng đừng nói những thương binh nàng sẽ gặp qua này, nàng không có nhiệm vụ thích bọn họ, cũng sẽ không thích bọn họ, nàng hoàn toàn khẳng định điều này.
“Chúng ta tới rồi.” Đi vào một tòa nhà sạch sẽ, Tịch Ân nói.
Lộ ngẩng đầu liếc mắt một cái tòa kiến trúc màu trắng hùng vĩ kia, dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng, chỉ mỗi bề ngoài cũng khiến người khác ghét, tin chắc rằng người ở bên trong cũng sẽ không hay ho chút nào, chẳng qua thân phận bây giờ của nàng là Lị Lị, nàng sẽ sắm vai diễn của mình hoàn hảo, tuyệt đối không lộ ra vẻ chán ghét.
“Tư tế đến kìa!” Có người mắt sáng lên khi nhìn thấy Tịch Ân ngoài cửa, vui mừng hô lên.
“Khinh Hồng cũng đến kìa.” Có người gọi tên tiểu nam hài!
Lộ liếc mắt nhìn tiểu nam hài, hóa ra tên hắn là Khinh Hồng, vẫn cảm thấy hắn không phải là nhân vật quan trọng, cho nên chưa từng mất công hỏi tên của hắn, thậm chí khi có người bên cạnh nhắc tới hắn, nàng cũng không chú ý.
“Tư tế , Khinh Hồng, hoan nghênh các ngươi đến đây, còn có vị tiểu thư này.” Có người đi ra chào đón, là nữ nhân làm cho người ta vừa thấy đã có cảm giác thỏa mái không nói ra lời.
“Cảm ơn, cám ơn ngươi, phu nhân, ta, tên ta là Lị Lị.” Lộ hướng nàng hành lễ, cố ý tránh nữ nhân làm cho người ta thỏa mái khiến nàng thấy khó chịu kia.
“Lị Lị, đừng khách sáo với ta, mọi người đang chờ các ngươi, vào đi!”Nữ nhân không để cho nàng né tránh, tự động cầm lấy tay nàng, đem ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền sang trong lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng.
/62
|