Trước mặt Trần Sâm là một gian phòng rất rộng, ngay chính giữa phòng là một cái giường lớn, ở một góc phòng là cái bàn, trên đó có ít vật dụng, cuối phòng có một cửa nhỏ, hẳn đó là lối vào phong tắm…
Trên đỉnh phòng có treo một lưu ly đăng thật lớn, những tia sáng nhu hòa từ trên đó tỏa xuống khắp phòng, khiến cho cách bài biện thêm ấm áp dễ chịu.
Đồng thời, trong phòng vẫn có một giòng không khí thoải mái lưu động, dường như có hơi hám của ba động ma pháp lực yếu ớt, làm cho Trần Sâm hơi nhíu mày.
Hắn đi vòng vòng trong phòng vài lần, sau đó thì cũng hiểu ra.
Nguyên là từ lưu ly đăng trên đỉnh phòng, người ta dùng một quyển hỏa hệ ma pháp sách giả bày một cái ma pháp trận, cũng có bố trí thêm một cái phong hệ ma pháp trận nữa trong góc phòng, giống như là ở kiếp trước người ta dùng hệ thống điều hòa vậy, còn trong phòng tắm thì người ta sử dung thủy hệ ma pháp sách giả để bày trận.
Nói chung tại đây thoạt nhìn thì thấy rất xa hoa hào nhoáng, mỗi phòng chắc là tốn không dưới hai nghìn kim tệ, chỉ có thể nói là quá xa xỉ a! Thật quá mức xa xỉ ! Chỉ sợ là tại hoàng cung đế quốc Nặc Lạp cũng không có khoa trương như vậy.
Dù sao cũng không trách được bề ngoài của đấu thú tràng, nói gì thì nói nó cũng là một trong những địa phương mà giới quyền quý quý tộc đế quốc thích đến nhất.
Trần Sâm thở dài, ngồi xuống một cái ghế, trên bàn trước mặt đã đặt một bữa đầy những tinh mỹ điểm tâm, lại còn có một ấm hồng trà, thật là quá khoa trương, còn có một vài quyển sách trên một góc bàn nũa.
Trần Sâm tiện tay chọn đại một quyển, trong lòng Trần Sâm hơi buồn cười, bởi vì… minh bạch được đây là chuẫn bị cho ma pháp sư “Đại lục ma thú”, những quyển còn lại cũng là loại sách mà chỉ có ma pháp sư mới thấy hứng thú.
Cái lão bản của đấu thú tràng này cũng thật là thú vị a, phỏng chừng biết được mình sẽ đến đấu thú tràng, cho nên đã dặn dò người làm chu toàn tất cả, như vậy khó tránh khỏi có vài phần vuốt mông ngựa a, nhưng nói đi rồi cũng nói lại, người ta đối với mình có thái độ cung kính, rốt cuộc cũng là lo cho tính tình cổ quái của dạng ma pháp sư này được thoải mái.
Bên ngoài vang lên tiếng gỏ cửa, sau đó một thanh âm cung kính nói: “Ma pháp sư đại nhân, y phục ngài yêu cầu đã chuẫn bị đầy đủ, đưa vào trong cho ngài hay là để ngoài cửa đây?”
Trần Sâm suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi đem vào đi."
Âm thanh những lời này cũng không lớn lắm, thế nhưng người nọ bên ngoài cũng nghe rõ, một âm thanh lách cách mở cửa, cửa lớn mở ra, một làng gió mát nhán nhạt mang đầy hương khí tràn vào, làm cho cảm giác có vài phần vui vẽ thoải mái.
Trần Sâm ngẫng đầu nhìn thoáng qua, trong lòng có hơi bất ngờ, hắn không có để ý tới người bên ngoài là nam hay nữ, thế nhưng bây giờ trước mặt hắn là một thiếu nữ tướng mạo thanh tú, thoạt nhìn dáng dấp khoảng hơn hai mươi tuổi, với mái tóc dài mềm mại, tùy ý quấn lên được cài bởi một cây trâm, có điểm lồi lõm ẫn hiện, loại cảm giác này thật là hấp dẫn con người ta mà.
Nàng đang cầm trong tay một bộ quần áo, đứng e dè ở cửa, tựa hồ không biết bước kế tiếp nên làm cái gì đây.
Trần Sâm cười cười, cũng biết được thị nữ này đã được giáo huấn kỹ lưỡng trước, bằng không nàng cũng không có quá khẫn trương như vậy, hắn quay lại nhìn thị nữ phất phất tay, nói: “Được rồi, ngươi đem y phục đặt xuống đây, sau đó để tự ta xử lý.”
Thị nữ cũng không có lui xuống, nàng đem y phục tới đặt trên bàn trước mặt Trần Sâm, sau đó khẻ cắn môi, dường như đã hạ quyết tâm, đột nhiên tiến đến quỳ trước mặt Trần Sâm, nói: “Ma… Ma pháp sư đại nhân, van cầu người hãy buông tha cho ta…”
Trần Sâm thoáng ngây người, trong lòng có điểm dỡ khóc dỡ cười, thế nào lại có một thị nữ chạy ra van cầu thả người, lẽ nào ta có hình tượng xấu xa như vậy sao? Thế nhưng, minh bạch là mình không có làm chuyện gì xấu mà?
Hắn cười khổ lắc đầu, nói: “Vị này… vị tiểu thư này, ngươi có thể giải thích cho ta một chút không? Ta đã làm chuyện xấu gì chứ hả ?”
“Không… không phải,” thị nữ rất khẫn trương, không biết thế nào, mặt đỏ lên, “Ta chỉ van cầu ngài, có thể hay không đừng cho ta hầu hạ ngài ngủ (thị tẩm), ta… ta…”
Nói đến đây, nàng dường như có điểm không nói được nữa, chỉ là ngẫng đầu lên có điểm thương cảm đau đớn nhìn Trần Sâm, đột nhiên Trần Sâm tựa hồ cảm giác như có ai đánh vào sau gáy của mình.
Thị tẩm? Trần sâm ngây người một chút, sau đó mới nhớ lại, tại tiêu kim quật của đấu thú tràng này, nói trắng ra là nơi phong nguyệt a, gặp tình huống này thì cũng không có gì là kỳ quái khi thị nữ trước mắt đây cho rằng mình là một sắc lang, cho nên mới van xin mình buông tha cho nàng, nghe nàng nói như vậy thì cũng không trách được nàng a.
Trần Sâm lắc đầu, nói: “Ngươi trước tiên hãy đứng lên rồi nói chuyện, ta sẽ không bảo ngươi phải thị tẩm ta đâu.”
"Thật vậy chăng?" Thị nữ kia vẽ mặt sợ hãi nhìn Trần Sâm, thế nhưng lại đứng dậy rất nhanh, “Nếu như, ngài nói thật, có cơ hội ta nhất định bào đáp ngài.”
Trần Sâm nghe nàng nói vậy, lại có phần hứng thú. Vốn lần này quay về đế đô, mục đích chính là muốn lý giải một chút tình huống của đế đô, sau đó là nhanh chóng tìm ra tên chuyên đi ám sát quý tộc, dù sao, Trần Sâm đối với chuyện mình bị ám sát lúc trước vẫn canh cánh bên lòng.
Cho nên, nguyên hắn đối với những… chuyện này cũng không có hứng thú gì, dù sao một nữ nhân tại phong nguyệt trường, cũng có chút đáng thương, họ cũng có chút hận trong lòng, căn bản là ngoại nhân thì không thể hiểu được.
Thế nhưng nữ nhân trước mắt này, tựa hồ đối vớ nhiềui thứ lại có vẽ cực kỳ xa lạ, có lẻ là lần đầu tiên đi đến địa phương này làm việc, thần sắc sợ hãi rụt rè, không khỏi làm cho người ta có vài phần thương hại.
Trong lóng Trần Sâm thở dài một hơi, hắn chỉ vào cái ghế đối diện nói: “Ngồi đi, nếu như được, thì hãy đem chuyện của ngươi nói cho ta nghe thử xem, ngươi cũng biết ta thân phận là ma pháp sư, ở địa phương này cũng không có giúp ích cho ngươi nhiều lắm, thế nhưng ta mới vừa quen với ngươi, mà vận khí của ngươi cũng tốt, hôm nay tâm tình ta rất là tốt, ngươi là một nữ nhân thông minh hẳn là biết sẽ phải làm như thế nào chứ?”
Thị nữ gật đầu, hơi do dự chốc lát mới nói: “Kỳ thực, tên của ta là Annie, Annie Thản Tây, là tôn nữ tiền nhiệm đế quốc tài chính đại thần”
Trần Sâm tức thì có chút choáng váng, hắn trừng mắt nhìn, chăm chú nhìn vài lần thiếu nữ trước mắt, như là bị sét đánh.
Trên đỉnh phòng có treo một lưu ly đăng thật lớn, những tia sáng nhu hòa từ trên đó tỏa xuống khắp phòng, khiến cho cách bài biện thêm ấm áp dễ chịu.
Đồng thời, trong phòng vẫn có một giòng không khí thoải mái lưu động, dường như có hơi hám của ba động ma pháp lực yếu ớt, làm cho Trần Sâm hơi nhíu mày.
Hắn đi vòng vòng trong phòng vài lần, sau đó thì cũng hiểu ra.
Nguyên là từ lưu ly đăng trên đỉnh phòng, người ta dùng một quyển hỏa hệ ma pháp sách giả bày một cái ma pháp trận, cũng có bố trí thêm một cái phong hệ ma pháp trận nữa trong góc phòng, giống như là ở kiếp trước người ta dùng hệ thống điều hòa vậy, còn trong phòng tắm thì người ta sử dung thủy hệ ma pháp sách giả để bày trận.
Nói chung tại đây thoạt nhìn thì thấy rất xa hoa hào nhoáng, mỗi phòng chắc là tốn không dưới hai nghìn kim tệ, chỉ có thể nói là quá xa xỉ a! Thật quá mức xa xỉ ! Chỉ sợ là tại hoàng cung đế quốc Nặc Lạp cũng không có khoa trương như vậy.
Dù sao cũng không trách được bề ngoài của đấu thú tràng, nói gì thì nói nó cũng là một trong những địa phương mà giới quyền quý quý tộc đế quốc thích đến nhất.
Trần Sâm thở dài, ngồi xuống một cái ghế, trên bàn trước mặt đã đặt một bữa đầy những tinh mỹ điểm tâm, lại còn có một ấm hồng trà, thật là quá khoa trương, còn có một vài quyển sách trên một góc bàn nũa.
Trần Sâm tiện tay chọn đại một quyển, trong lòng Trần Sâm hơi buồn cười, bởi vì… minh bạch được đây là chuẫn bị cho ma pháp sư “Đại lục ma thú”, những quyển còn lại cũng là loại sách mà chỉ có ma pháp sư mới thấy hứng thú.
Cái lão bản của đấu thú tràng này cũng thật là thú vị a, phỏng chừng biết được mình sẽ đến đấu thú tràng, cho nên đã dặn dò người làm chu toàn tất cả, như vậy khó tránh khỏi có vài phần vuốt mông ngựa a, nhưng nói đi rồi cũng nói lại, người ta đối với mình có thái độ cung kính, rốt cuộc cũng là lo cho tính tình cổ quái của dạng ma pháp sư này được thoải mái.
Bên ngoài vang lên tiếng gỏ cửa, sau đó một thanh âm cung kính nói: “Ma pháp sư đại nhân, y phục ngài yêu cầu đã chuẫn bị đầy đủ, đưa vào trong cho ngài hay là để ngoài cửa đây?”
Trần Sâm suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi đem vào đi."
Âm thanh những lời này cũng không lớn lắm, thế nhưng người nọ bên ngoài cũng nghe rõ, một âm thanh lách cách mở cửa, cửa lớn mở ra, một làng gió mát nhán nhạt mang đầy hương khí tràn vào, làm cho cảm giác có vài phần vui vẽ thoải mái.
Trần Sâm ngẫng đầu nhìn thoáng qua, trong lòng có hơi bất ngờ, hắn không có để ý tới người bên ngoài là nam hay nữ, thế nhưng bây giờ trước mặt hắn là một thiếu nữ tướng mạo thanh tú, thoạt nhìn dáng dấp khoảng hơn hai mươi tuổi, với mái tóc dài mềm mại, tùy ý quấn lên được cài bởi một cây trâm, có điểm lồi lõm ẫn hiện, loại cảm giác này thật là hấp dẫn con người ta mà.
Nàng đang cầm trong tay một bộ quần áo, đứng e dè ở cửa, tựa hồ không biết bước kế tiếp nên làm cái gì đây.
Trần Sâm cười cười, cũng biết được thị nữ này đã được giáo huấn kỹ lưỡng trước, bằng không nàng cũng không có quá khẫn trương như vậy, hắn quay lại nhìn thị nữ phất phất tay, nói: “Được rồi, ngươi đem y phục đặt xuống đây, sau đó để tự ta xử lý.”
Thị nữ cũng không có lui xuống, nàng đem y phục tới đặt trên bàn trước mặt Trần Sâm, sau đó khẻ cắn môi, dường như đã hạ quyết tâm, đột nhiên tiến đến quỳ trước mặt Trần Sâm, nói: “Ma… Ma pháp sư đại nhân, van cầu người hãy buông tha cho ta…”
Trần Sâm thoáng ngây người, trong lòng có điểm dỡ khóc dỡ cười, thế nào lại có một thị nữ chạy ra van cầu thả người, lẽ nào ta có hình tượng xấu xa như vậy sao? Thế nhưng, minh bạch là mình không có làm chuyện gì xấu mà?
Hắn cười khổ lắc đầu, nói: “Vị này… vị tiểu thư này, ngươi có thể giải thích cho ta một chút không? Ta đã làm chuyện xấu gì chứ hả ?”
“Không… không phải,” thị nữ rất khẫn trương, không biết thế nào, mặt đỏ lên, “Ta chỉ van cầu ngài, có thể hay không đừng cho ta hầu hạ ngài ngủ (thị tẩm), ta… ta…”
Nói đến đây, nàng dường như có điểm không nói được nữa, chỉ là ngẫng đầu lên có điểm thương cảm đau đớn nhìn Trần Sâm, đột nhiên Trần Sâm tựa hồ cảm giác như có ai đánh vào sau gáy của mình.
Thị tẩm? Trần sâm ngây người một chút, sau đó mới nhớ lại, tại tiêu kim quật của đấu thú tràng này, nói trắng ra là nơi phong nguyệt a, gặp tình huống này thì cũng không có gì là kỳ quái khi thị nữ trước mắt đây cho rằng mình là một sắc lang, cho nên mới van xin mình buông tha cho nàng, nghe nàng nói như vậy thì cũng không trách được nàng a.
Trần Sâm lắc đầu, nói: “Ngươi trước tiên hãy đứng lên rồi nói chuyện, ta sẽ không bảo ngươi phải thị tẩm ta đâu.”
"Thật vậy chăng?" Thị nữ kia vẽ mặt sợ hãi nhìn Trần Sâm, thế nhưng lại đứng dậy rất nhanh, “Nếu như, ngài nói thật, có cơ hội ta nhất định bào đáp ngài.”
Trần Sâm nghe nàng nói vậy, lại có phần hứng thú. Vốn lần này quay về đế đô, mục đích chính là muốn lý giải một chút tình huống của đế đô, sau đó là nhanh chóng tìm ra tên chuyên đi ám sát quý tộc, dù sao, Trần Sâm đối với chuyện mình bị ám sát lúc trước vẫn canh cánh bên lòng.
Cho nên, nguyên hắn đối với những… chuyện này cũng không có hứng thú gì, dù sao một nữ nhân tại phong nguyệt trường, cũng có chút đáng thương, họ cũng có chút hận trong lòng, căn bản là ngoại nhân thì không thể hiểu được.
Thế nhưng nữ nhân trước mắt này, tựa hồ đối vớ nhiềui thứ lại có vẽ cực kỳ xa lạ, có lẻ là lần đầu tiên đi đến địa phương này làm việc, thần sắc sợ hãi rụt rè, không khỏi làm cho người ta có vài phần thương hại.
Trong lóng Trần Sâm thở dài một hơi, hắn chỉ vào cái ghế đối diện nói: “Ngồi đi, nếu như được, thì hãy đem chuyện của ngươi nói cho ta nghe thử xem, ngươi cũng biết ta thân phận là ma pháp sư, ở địa phương này cũng không có giúp ích cho ngươi nhiều lắm, thế nhưng ta mới vừa quen với ngươi, mà vận khí của ngươi cũng tốt, hôm nay tâm tình ta rất là tốt, ngươi là một nữ nhân thông minh hẳn là biết sẽ phải làm như thế nào chứ?”
Thị nữ gật đầu, hơi do dự chốc lát mới nói: “Kỳ thực, tên của ta là Annie, Annie Thản Tây, là tôn nữ tiền nhiệm đế quốc tài chính đại thần”
Trần Sâm tức thì có chút choáng váng, hắn trừng mắt nhìn, chăm chú nhìn vài lần thiếu nữ trước mắt, như là bị sét đánh.
/53
|