Ma Pháp Cấm Thư

Chương 3: Ma pháp đạo lộ

/53


Nữ sư phó sau đó thì ly khai, Trần Sâm cũng vừa tròn bảy tuổi, cùng thời bắt đầu nghênh đón vị lão sư thứ hai tới chỉ dạy.

Vào ngày này, Trần Sâm lại một lần nữa gặp lại phụ thân mình, bình thường thì vì quân vụ nên công tước đại nhân thường không ở nhà, vì vậy bố con, trong một năm gặp nhau cũng không nhiều.

Trần Sâm nhìn thấy ngoài phụ thân của mình ra, phía sau còn có lão đầu bạch phát mà một năm trước đã gặp, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần hưng phấn.

“Mang Duy pháp sư, đây là con trai ta Á lịch khắc tư, ta nghĩ một năm trước ngươi đã gặp rồi” công tước đại nhân khách khí nói, sau đó mang hai người vào một mật thất đã chuẫn bị sẵn, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn con trai, rồi lui ra ngoài, trong lòng hắn nghĩ, cũng không có gì phải quá lo lắng cho con trai.

Đợi cho bóng dáng của công tước hoàn toàn biến mất, Mang Duy pháp sư tóc trắng đưa tay đỡ gọng kiếng thủy tinh trên mũi, với giọng trầm thấp nói: “Ta là Mang Duy, chính là một ma pháp sư.”

Trần Sâm gật đầu, hứng thú nhìn vị ma pháp sư này, nếu như hắn đoán không có sai, thì vị ma pháp sư hẳn là huy động ma pháp trương và đọc những chú ngữ thần bí, có thể làm cho quân địch bị cát bay đá chạy phủ vây, hôi yên phi diệt. Nói thật, ở thời đại này còn hơn là vũ kỹ, đối với Trần Sâm thì ma pháp thật là hứng thú a.

Có thể xem thấu thấy Trần Sâm có ý thích ma pháp, Mang Duy pháp sư đứng tại chỗ xoay xoay mấy giới chỉ, sau đó mới hỏi: “Á lịch khắc tư, thiếu gia, ta hỏi ngươi, ngươi biết cái gì là ma pháp không hả ?”

Trần Sâm suy nghĩ một lát, thành thật lắc đầu.

Mang Duy pháp sư tựa hổ cũng không để tâm, hắn chú ý làm một thủ thế, sau đó vung tay lên, trong mật thất ánh nến biến mất.

Ngay sau đó, Trần Sâm cảm thấy tại đây có một không gian khép kín, với một làng sóng không khí tinh tế dao động, tiếp đó từ mặt trên một vật gì đó phát ra tia quang mang yếu ớt, Trần Sâm tỉ mỉ nhìn một hồi, ngạc nhiên phát hiện, Tia quang mang yếu ớt đó đúng là phát ra từ tay trái của Mang Duy pháp sư, đúng là trên tay trái của pháp sư có hình xăm giống như một mặt người phát ra quang mang, sau cùng thì quang mang này chậm rãi ngưng tụ, biến thành một quyển sách hư ảo, Mang Duy pháp sư đang xoa xoa nhẹ nhàng trên mặt quyển sách đó.

Trong nháy mắt, một con hỏa long bạo liệt từ trên mặt quyển sách bừng lên, chiếu sáng toàn bộ mật thất, cũng đốt sáng lên ánh nến vừa tắt.

Qua một lúc thật lâu sau đó, hỏa long rốt cuộc cũng chậm rãi tiêu thất, mà quyển sách cũng biến thành trạng thái ban đầu, trở về dung nhập trên cánh tay trái của Mang Duy pháp sư.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Trần Sâm chấn động… Cái tình cảnh này… Điều này không phải là “Xuyên Việt Bảo Điễn” bám vào chính tay trái của mình, giống như của pháp sư sao ?

Một cách vô thức, Trần Sâm sờ sờ vào chính tay trái của mình, trong lòng rối loạn cực điểm, lẻ nào, nó đúng là “Xuyên Việt Bảo Điễn” thât ư ???

Mang Duy pháp sư nhìn thần tình kinh ngạc của thiếu niên trước mặt, nở một nụ cười, lại hỏi: “Hiện tại, ngươi biết cái gì là ma pháp rồi chứ hả ?”

Trần Sâm chần chờ trong chốc lát, lần thứ hai lại lắc đầu.

Mang Duy pháp sư tựa hồ đối với phương thức biểu đạt này của hắn cũng không ngại, tiếp tục bằng một giọng thấp nói: “Cái gọi là ma pháp a, chỉ là sử dụng ma lực, thôi động ngoại giới ma pháp nguyên tố tự do rồi tiến hành không chế, để đạt được hiệu quả cụ thể của một kỹ năng”

Trần Sâm gật đầu, thế nhưng trong lóng lại nghi vấn: “Vậy cái gì mới là ma lực ?”

“Cái gọi là ma lực a.” Mang Duy pháp sư thở dài một hơi nói: “Chính là bảo vật vĩ đại nhất mà thần ban cho nhân loại, ngàn người có một, chỉ có con người tài năng mới được thần ban.”

Ngàn người có một, thế nhưng nếu có năng lực có thể chuyễn đỗi.

Trần Sâm bị cái thuyết pháp này khiến cho hồ đồ, có điểm không biết phản ứng như thế nào.

Thế nhưng, Mang Duy pháp sư có thể lý giải điều này, lão kéo tay áo trên cánh tay trái, sau đó chỉ vào hình xăm nhàn nhạt, nói: “Đây chính là ma lực.”

Trần Sâm nhíu nhíu mày, bắt đầu cảm thấy cái gọi là ma thuật, không phải là một cái gì đó trong trí tưởng tượng của riêng mình, trong cuộc sống trước đó, Trần Sâm cũng có hứng thú nghiên cứu ma pháp phương tây, đã xem rất nhiều thư tịch, sau đó lý giải và biết một ít khái niệm, ma lực cũng chính là tinh thần lực, trong mỗi con người đều có, còn tài năng thì rất hiếm, chỉ thưa thớt mà thôi, thế nhưng hiện tại,Mang Duy pháp sư đưa ra loại thuyết pháp này, so với khái niệm trong đầu trước đây của hắn hoàn toàn mâu thuẫn.

Rốt cuộc, Trần Sâm nhịn không được hỏi: “Cái gọi là ma lực, hẳn không phải là mỗi con người đều có sẵn sao ?”

Mang Duy pháp sư nghe hắn hỏi như vậy cũng không tức giận, mà lại hỏi ngược lại: “Như vậy ta hỏi ngươi, trên phiến đại lục này, ma pháp sư toán là cái gì ?”

Toán là cái gì ? Trần Sâm không chút do dự đáp: “Là Ma pháp sư, tại bất cứ địa phương nào cũng tượng trưng cho thân phận cao quý, bao gồm cả quý tộc, hoàng quyền, thậm chí một ma pháp sư cường đại nếu có nguyện ý cũng có thể tiến nhập Thần thánh giáo đình, thân phận chí ít cũng có thể ngang bằng hồng y giáo sĩ, mà điều tối trong yếu là một ma pháp sư cường đại, có thể trong nháy mắt với thực lực của mình biến một thành thị thành hôi phi yên diệt”

“Tốt” Mang Duy pháp sư thỏa mãn gật đầu, “Như vậy ta hỏi ngươi, nếu như mỗi người có điều kiện đều trờ thành ma pháp sư, như vậy thì mỗi người đều có thể trở thành hồng y giáo sĩ sao ? Mỗi người có thể trong nháy mắt biến một thành thị thành hôi phi yên diệt sao ?”

Trần Sâm ngơ ngẫn, thế nhưng trong nháy mắt cũng hiểu được, như vậy nhân vật ma pháp sư, là cá nhân có thực lực cường đại, nếu mà loại cường đại này là từ cơ sở những thường nhân hình thành, như vậy nếu như mỗi người đều có thể trở thành cá nhân cường đại, thì như vậy ma pháp sư không đáng giá một chút nào, thế nhưng hiện tại trên phiến hải vân đại lục này thì thân phận ma pháp sư là cao cao tại thượng, nguyên nhân duy nhất là có ít mà lại cường đại.

Bất quá khi suy nghĩ cẫn thận vấn đề này, Trần Sâm lại có một nghi vấn, vào một năm trước đây hắn không rõ ràng cho lắm, thế nhưng hiện tại thì hắn cũng minh bạch ma pháp sư loại này ở đâu cũng đáng tiền, với một công tước nho nhỏ ở đế quốc Nặc Lạp (Norah), làm sao có thể thỉnh một ma pháp sư đến nhà làm sư phó riêng cho con mình.

Tựa hồ xem thấu ý nghĩ của Trần Sâm, Mang Duy pháp sư cười nói: “Gia tộc của ta, mọi thời đại đều là con dân của đế quốc Nặc Lạp, tuy rằng bây giờ trở thành một ma pháp sư, nhưng con người chung quy không thể quên cội nguồn” Huống chi, công tước đối với ta,có đại ân, nên có yêu cầu gì đối với ta, ta đều đáp ứng.

Trần Sâm gật đầu, đại khái đã minh bạch hiểu chuyện gì đã xảy ra, bất quá chỉ là chuyện tán gẫu giữa hai người, cũng không có gì quan trong.

Mang Duy pháp sư lại hỏi tiếp: “Như vậy, ngươi có nuốn biết trên phiến hải vân đại lục này có tổng cộng bao nhiêu ma pháp sư không ?”

Mang Duy pháp sư cũng không đợi Trần Sâm trã lời, mà là tiếp tục nói: “Tại trước đây, trên phiến hải vân đại lục, tối đa chỉ có thể một vạn ba nghìn tám trăm ma pháp sư, hoặc là ít hơn một chút.”


/53

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status