Dưới ánh trăng, trên mặt bàn tam kiện lễ vật không ngừng lóe ra quang mang, dưới ánh mắt nhìn của Bối Căn, Trần Sâm biết là không thể cự tuyệt, huống chi là bản thân hắn cũng không có ý cự tuyệt, bởi vì mấy thứ này cho dù có tiền cũng chưa chắt là có thể mua được, bây giờ bọn hắn đưa mấy thứ này đến trước mắt, lại khỏi mất tiền mua, nếu mà không nhận lấy, bớt giỡn đi, có phải kẻ ngu không đó.
Chậm rãi vươn tay ra, trước tiên lấy bản ma đạo thư đem cầm trong tay, nắm trong lòng tay trái mở ra, trong nháy mắt bản ma đạo thư hóa thành hình dạng một giọt nước dung nhập vào trong cánh tay trái của Trần Sâm.
Trần Sâm cảm thấy ý thức không gian tựa hồ bị cái gì đó trùng kích mãnh liệt mở rộng ra vài lần, tụ tập tại vùng phụ cận của Vô tự Thiên thư, ma lực chậm rãi chảy xuôi tới chung quanh “Phong vương kết giới”, Trần Sâm cảm nhận được ma lực của hắn đã cường đại dị thường so với lúc đầu.
Chắc chắn là quyển ma đạo thư này cao cấp hơn “Băng tiễn” nhiều, trong lòng Trần Sâm thở dài một tiếng, có bản ma đạo thư này sợ rằng thực lực của mình lại đại tiến a? Chỉ tiếc là sáu năm trước hắn không có nó… Nếu mà có sáu năm trau dồi miệt mài với nó, có lẻ thực lực là không thể tưởng tương được a…
Âm thầm tiếc nối một chút, Trần Sâm bình tĩnh đem cái trữ vật giới chỉ mang trên ngón tay, tiếp đó lại cầm lấy chuôi ma khí Thất dạ đem cất vào trữ vật giới chỉ.
Chỉ thấy trên mặt giới chỉ, truyền đến một trận ba động yếu ớt, Thất dạ trước mắt đột nhiên biến mất trong giới chỉ.
Cái này thật đúng là thích thú a, sau này không còn phải sợ khi mang nhiều vật tùy thân, Trần Sâm tư lự trong chốc lát sau đó lấy trương tạp phiến cất vào giới chỉ.
Bối Căn một mực yên lặng đứng nhìn những động tác của Trần Sâm, mãi cho đến khi thấy Trần Sâm đem trương tạp phiến thu vào giới chỉ, hắn mới cúi đầu nói: “Trần Sâm, ngươi đối với… những lễ vật này thỏa mãn chứ hả ?”
Trần Sâm cười nói: "Đương nhiên thoả mãn, bất quá, những ... lễ vật này là quá quý trọng a."
"Quý trọng?" Bối Căn trong mắt hiện lên một tia quang mang kỳ dị, tiếp đó hắn cúi đầu nói, "Trương tạp phiến này còn giá trị hơn thế nữa, mấy thứ này không đáng một đồng a, không thể so sánh a, chúng nó càng không có nhiều giá trị so với trương tạp phiến kia, cuối cùng đêm nay ta có một điều này nói với ngươi."
Trần Sâm gật đầu, nói: "Bối Căn các hạ mời nói a, nếu như ta đoán không sai, hẳn là cùng với thế cục của đế đô hiện tại có liên quan?”
Bối Căn mỉm cười: "Chính ngươi rõ ràng là tốt rồi, hiện tại thế cục đế đô, căn bản là cục diện đáng buồn, mặc dù trong mắt ta có thể chỉ là một khởi đầu trò chơi nhỏ, thế nhưng đối với người ta mà nói, là không khác gì mưa rền gió dữ, ta biết nếu như khuyên ngươi không nên tham gia vào đó khẳng định là vô dụng, cho nên ta chỉ có thể cho ngươi một lời khuyên, đó chính là vô luận lúc nào, cũng không nên đem Á Lịch Khắc Tư cái thân phận này lộ liễu ra, bởi vì ... đối với ngươi một điểm chỗ tốt cũng không có. Hơn nữa, nếu như phát hiện sự tình bất khả như ý muốn, cũng không được miễn cưỡng, dù ngươi có một chút thực lực, thế nhưng hiện tại ngươi vô pháp chống lại."
Trần Sâm thở dài một hơi, hắn sớm cũng đã bắt đầu nhận thấy được chuyện ở đế đô bên trong dính dáng rất nhiều gì đó, thế nhưng hiện tại nghe Bối Căn nói, tựa hồ căn bản là không có biện pháp đối phó với tình huống này.
Tuy rằng đối với suy nghĩ này của Bối Căn, trong lòng Trần Sâm có vài phần hoài nghi, thế nhưng hắn cũng rõ ràng, nếu như đúng như những gì người này nói đều là sự thật, như vậy hiện tại hắn cũng không cần phải…
Còn lừa gạt hắn thì…, bởi vì hiện nay Trần Lâm rất mong muốn, nghe một chút sự tình về chuyện xảy ra ở đế đô, nhưng chỉ sợ dù là một chút… cũng không có a? Không biết là khi biết hắn có loại tâm tính này, có thể lợi dụng hắn không ?
Trần Sâm ở trong lòng cười khổ một chút, ngẩng đầu nhìn trước mắt tinh không rộng lớn không gì sánh được, còn có tinh không phía dưới là đế đô phồn hoa không gì sánh bằng, thế nhưng lại biết đây chỉ là loại phồn hoa giả tạo, đã sớm bị sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Trần Sâm hơi gật đầu, nói: "Các hạ, cảm tạ ngươi nhắc nhở, ta nhất định sẽ nhớ kỹ lời nói của ngươi... Bất quá, ta còn có một nghi vấn, ngay từ đầu ngươi cố ý làm nhiều như vậy chỉ là an bài đem ta dẫn tới đây, còn lấy mấy thứ này đưa đến trước mặt ta, vậy đến tột cùng là vì sao? Ta tự hỏi một người như ta vậy, cũng không có đáng giá ngươi nỗ lực lớn như vậy tiền bạc lôi kéo, thế nhưng, các hạ ngươi nhưng đối với ta như vậy coi trọng, điểm này thật sự là làm cho ta không rõ, ta Á Lịch Khắc Tư, rốt cuộc có chỗ nào đáng giá mà ngươi ưu ái như vậy chứ?"
"Á Lịch Khắc Tư, " Bối Căn nhẹ nhàng cười, "Bất luận khi nào ta đều không xem nhẹ bất kỳ ai, bao quát chính ngươi, ta nếu tuyển trạch ngươi, như vậy ngươi nhất định sẽ có giá trị của ngươi, dù là bây giờ chưa có, ta nghĩ tương lai nhất định cũng sẽ có, điểm này, ta nghĩ chính ngươi so với ta càng thêm rõ ràng hơn?"
Trần Sâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Bối Căn ánh mắt sửng sốt, còn có nụ cười bí hiểm trên mặt gả, trong lòng kinh nghi bất định, lẽ nào, cái gả Bối Căn thực sự có thể nhìn ra bản thân Trần Sâm là ai?
Bất quá điểm này là tuyệt đối không hề có khả năng, trước mắt người này coi như là khá thông minh, hắn cũng tuyệt đối không có khả năng đoán ra bản thân Trần Sâm rốt cuộc là ai có thể làm xảy ra chuyện tình gì.
Nghĩ thông suốt điểm này, Trần Sâm đem tâm tình lắng dịu xuống, bất quá cái trọng tâm câu chuyện này dưới tình huống như vậy cũng không thích hợp thảo luận ra dài dòng, lập tức Trần Sâm lại chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, cùng Bối Căn nói đến một ít chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt.
Cái này Bối Căn, tựa hồ cũng đã sớm liệu đến Trần Sâm sẽ như vậy, hắn tuyệt không chú ý, cùng Trần Sâm tán gẫu, từ đại lục thông sử đến đế đô huy hoàng, sau đó lại đến thơ ca nghệ thuật, hầu như bất cứ chuyện tình gì trên đại lục này, tựa hồ hắn đều biết một chút..
Về phương diện này, Trần Sâm đối với hắn có điểm âm thầm tâm phục, phải biết rằng Trần Sâm có thái độ làm người hai lần (lưỡng thế: 2 thế giới), học thức với kinh nghiệm căn bản là điều không phải người thường có thể bằng được, huống chi đã biết Bối tử (hắn) thời kì niên thiếu có mấy người lão sư không một người nào không là ngưu nhân…, việc giáo dục gì đó tự nhiên cũng không kém chút nào rồi.
Thế nhưng mỗi khi đem một ít kiến thức cùng với thời gian sự kiện về những nơi hẻo lánh trên đại lục này hỏi tới, nhưng cái gả Bối Căn này cũng có thể trả lời như thường, điểm này làm Trần Sâm thực là bội phục a.
Hai người cứ như vậy ngươi hỏi ta đáp, bất tri bất giác hơn phân nửa đêm trôi qua, trong đó đối thoại như thường không cần tế biểu, thế nhưng khi đang nói, mỗi lần Trần Sâm nói bóng nói gió một ít về chuyện tình đế đô, nhưng Bối Căn luôn luôn có ý định như vô ý tách ra, tựa hồ không muốn liên quan đến bên trong trường phong ba của đế đô, nhưng thật ra điểm này lại làm Trần Sâm phiền muộn không ít.
Phải biết rằng hắn hiện tại mặc dù có Đan Ni Nhĩ Tư kỵ sĩ hỗ trợ, thế nhưng dù sao chỉ có thể rốt cuộc một mình chiến đấu hăng hái thôi, nếu như cái tổ chức này có thể đem thánh điện kỵ sĩ đoàn biến thành người chết kỵ sĩ đoàn, tên này mà nguyện ý bang trợ như gả nói, thì khi hắn quay về đế đô muốn làm chuyện gì thì có hơn phân nữa là thành công rồi sao?
Chậm rãi vươn tay ra, trước tiên lấy bản ma đạo thư đem cầm trong tay, nắm trong lòng tay trái mở ra, trong nháy mắt bản ma đạo thư hóa thành hình dạng một giọt nước dung nhập vào trong cánh tay trái của Trần Sâm.
Trần Sâm cảm thấy ý thức không gian tựa hồ bị cái gì đó trùng kích mãnh liệt mở rộng ra vài lần, tụ tập tại vùng phụ cận của Vô tự Thiên thư, ma lực chậm rãi chảy xuôi tới chung quanh “Phong vương kết giới”, Trần Sâm cảm nhận được ma lực của hắn đã cường đại dị thường so với lúc đầu.
Chắc chắn là quyển ma đạo thư này cao cấp hơn “Băng tiễn” nhiều, trong lòng Trần Sâm thở dài một tiếng, có bản ma đạo thư này sợ rằng thực lực của mình lại đại tiến a? Chỉ tiếc là sáu năm trước hắn không có nó… Nếu mà có sáu năm trau dồi miệt mài với nó, có lẻ thực lực là không thể tưởng tương được a…
Âm thầm tiếc nối một chút, Trần Sâm bình tĩnh đem cái trữ vật giới chỉ mang trên ngón tay, tiếp đó lại cầm lấy chuôi ma khí Thất dạ đem cất vào trữ vật giới chỉ.
Chỉ thấy trên mặt giới chỉ, truyền đến một trận ba động yếu ớt, Thất dạ trước mắt đột nhiên biến mất trong giới chỉ.
Cái này thật đúng là thích thú a, sau này không còn phải sợ khi mang nhiều vật tùy thân, Trần Sâm tư lự trong chốc lát sau đó lấy trương tạp phiến cất vào giới chỉ.
Bối Căn một mực yên lặng đứng nhìn những động tác của Trần Sâm, mãi cho đến khi thấy Trần Sâm đem trương tạp phiến thu vào giới chỉ, hắn mới cúi đầu nói: “Trần Sâm, ngươi đối với… những lễ vật này thỏa mãn chứ hả ?”
Trần Sâm cười nói: "Đương nhiên thoả mãn, bất quá, những ... lễ vật này là quá quý trọng a."
"Quý trọng?" Bối Căn trong mắt hiện lên một tia quang mang kỳ dị, tiếp đó hắn cúi đầu nói, "Trương tạp phiến này còn giá trị hơn thế nữa, mấy thứ này không đáng một đồng a, không thể so sánh a, chúng nó càng không có nhiều giá trị so với trương tạp phiến kia, cuối cùng đêm nay ta có một điều này nói với ngươi."
Trần Sâm gật đầu, nói: "Bối Căn các hạ mời nói a, nếu như ta đoán không sai, hẳn là cùng với thế cục của đế đô hiện tại có liên quan?”
Bối Căn mỉm cười: "Chính ngươi rõ ràng là tốt rồi, hiện tại thế cục đế đô, căn bản là cục diện đáng buồn, mặc dù trong mắt ta có thể chỉ là một khởi đầu trò chơi nhỏ, thế nhưng đối với người ta mà nói, là không khác gì mưa rền gió dữ, ta biết nếu như khuyên ngươi không nên tham gia vào đó khẳng định là vô dụng, cho nên ta chỉ có thể cho ngươi một lời khuyên, đó chính là vô luận lúc nào, cũng không nên đem Á Lịch Khắc Tư cái thân phận này lộ liễu ra, bởi vì ... đối với ngươi một điểm chỗ tốt cũng không có. Hơn nữa, nếu như phát hiện sự tình bất khả như ý muốn, cũng không được miễn cưỡng, dù ngươi có một chút thực lực, thế nhưng hiện tại ngươi vô pháp chống lại."
Trần Sâm thở dài một hơi, hắn sớm cũng đã bắt đầu nhận thấy được chuyện ở đế đô bên trong dính dáng rất nhiều gì đó, thế nhưng hiện tại nghe Bối Căn nói, tựa hồ căn bản là không có biện pháp đối phó với tình huống này.
Tuy rằng đối với suy nghĩ này của Bối Căn, trong lòng Trần Sâm có vài phần hoài nghi, thế nhưng hắn cũng rõ ràng, nếu như đúng như những gì người này nói đều là sự thật, như vậy hiện tại hắn cũng không cần phải…
Còn lừa gạt hắn thì…, bởi vì hiện nay Trần Lâm rất mong muốn, nghe một chút sự tình về chuyện xảy ra ở đế đô, nhưng chỉ sợ dù là một chút… cũng không có a? Không biết là khi biết hắn có loại tâm tính này, có thể lợi dụng hắn không ?
Trần Sâm ở trong lòng cười khổ một chút, ngẩng đầu nhìn trước mắt tinh không rộng lớn không gì sánh được, còn có tinh không phía dưới là đế đô phồn hoa không gì sánh bằng, thế nhưng lại biết đây chỉ là loại phồn hoa giả tạo, đã sớm bị sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Trần Sâm hơi gật đầu, nói: "Các hạ, cảm tạ ngươi nhắc nhở, ta nhất định sẽ nhớ kỹ lời nói của ngươi... Bất quá, ta còn có một nghi vấn, ngay từ đầu ngươi cố ý làm nhiều như vậy chỉ là an bài đem ta dẫn tới đây, còn lấy mấy thứ này đưa đến trước mặt ta, vậy đến tột cùng là vì sao? Ta tự hỏi một người như ta vậy, cũng không có đáng giá ngươi nỗ lực lớn như vậy tiền bạc lôi kéo, thế nhưng, các hạ ngươi nhưng đối với ta như vậy coi trọng, điểm này thật sự là làm cho ta không rõ, ta Á Lịch Khắc Tư, rốt cuộc có chỗ nào đáng giá mà ngươi ưu ái như vậy chứ?"
"Á Lịch Khắc Tư, " Bối Căn nhẹ nhàng cười, "Bất luận khi nào ta đều không xem nhẹ bất kỳ ai, bao quát chính ngươi, ta nếu tuyển trạch ngươi, như vậy ngươi nhất định sẽ có giá trị của ngươi, dù là bây giờ chưa có, ta nghĩ tương lai nhất định cũng sẽ có, điểm này, ta nghĩ chính ngươi so với ta càng thêm rõ ràng hơn?"
Trần Sâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Bối Căn ánh mắt sửng sốt, còn có nụ cười bí hiểm trên mặt gả, trong lòng kinh nghi bất định, lẽ nào, cái gả Bối Căn thực sự có thể nhìn ra bản thân Trần Sâm là ai?
Bất quá điểm này là tuyệt đối không hề có khả năng, trước mắt người này coi như là khá thông minh, hắn cũng tuyệt đối không có khả năng đoán ra bản thân Trần Sâm rốt cuộc là ai có thể làm xảy ra chuyện tình gì.
Nghĩ thông suốt điểm này, Trần Sâm đem tâm tình lắng dịu xuống, bất quá cái trọng tâm câu chuyện này dưới tình huống như vậy cũng không thích hợp thảo luận ra dài dòng, lập tức Trần Sâm lại chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, cùng Bối Căn nói đến một ít chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt.
Cái này Bối Căn, tựa hồ cũng đã sớm liệu đến Trần Sâm sẽ như vậy, hắn tuyệt không chú ý, cùng Trần Sâm tán gẫu, từ đại lục thông sử đến đế đô huy hoàng, sau đó lại đến thơ ca nghệ thuật, hầu như bất cứ chuyện tình gì trên đại lục này, tựa hồ hắn đều biết một chút..
Về phương diện này, Trần Sâm đối với hắn có điểm âm thầm tâm phục, phải biết rằng Trần Sâm có thái độ làm người hai lần (lưỡng thế: 2 thế giới), học thức với kinh nghiệm căn bản là điều không phải người thường có thể bằng được, huống chi đã biết Bối tử (hắn) thời kì niên thiếu có mấy người lão sư không một người nào không là ngưu nhân…, việc giáo dục gì đó tự nhiên cũng không kém chút nào rồi.
Thế nhưng mỗi khi đem một ít kiến thức cùng với thời gian sự kiện về những nơi hẻo lánh trên đại lục này hỏi tới, nhưng cái gả Bối Căn này cũng có thể trả lời như thường, điểm này làm Trần Sâm thực là bội phục a.
Hai người cứ như vậy ngươi hỏi ta đáp, bất tri bất giác hơn phân nửa đêm trôi qua, trong đó đối thoại như thường không cần tế biểu, thế nhưng khi đang nói, mỗi lần Trần Sâm nói bóng nói gió một ít về chuyện tình đế đô, nhưng Bối Căn luôn luôn có ý định như vô ý tách ra, tựa hồ không muốn liên quan đến bên trong trường phong ba của đế đô, nhưng thật ra điểm này lại làm Trần Sâm phiền muộn không ít.
Phải biết rằng hắn hiện tại mặc dù có Đan Ni Nhĩ Tư kỵ sĩ hỗ trợ, thế nhưng dù sao chỉ có thể rốt cuộc một mình chiến đấu hăng hái thôi, nếu như cái tổ chức này có thể đem thánh điện kỵ sĩ đoàn biến thành người chết kỵ sĩ đoàn, tên này mà nguyện ý bang trợ như gả nói, thì khi hắn quay về đế đô muốn làm chuyện gì thì có hơn phân nữa là thành công rồi sao?
/53
|