Đan Ni Nhĩ Tư chậm rãi đi tới bên người Trần Sâm, cúi chào theo đúng lễ nghi của một thuộc hạ đối với chủ nhân, sau đó mới ngồi xuống đối diện với Trần Sâm.
Trên khóe miệng Trần Sâm toát lên một tia tiếu ý, khuấy cái thìa trong tách trà sửa mấy cái, mới thấp giọng nói: “Đan Ni Nhĩ Tư, trên thế giới này không có một người thuộc hạ nào kiêu ngạo như ngươi a, dám ngồi nghênh ngang trước mặt chủ nhân là một ma pháp sư như ngươi cả a?”
Đan Ni Nhĩ Tư hơi cúi đầu, chịu đựng cười nói: “Điều này không phải nói ngươi là một ma pháp sư tao nhã sao chứ? Suốt ngày cau có kỳ dị, làm cho người ta thấy mà chán ghét, có mấy người mà hoan nghênh hả, dù thực lực là cường đại, nhưng đối với người khác chỉ có sợ hãi thôi, chứ không làm cho người ta kính nể đâu.”
Trần Sâm nhàn nhạt cười, cũng không có trả lời, trái lại hỏi: "Vậy ngươi hiện tại sắm vai gì đó? Cuồng chiến sĩ hả?"
Kỳ thực Trần Sâm hỏi như vậy cũng không phải không có căn cứ, tại hải vân đại lục, có hai chức nghiệp đại diện cho thế lực cường giả, đó là ma pháp sư và võ giả, thế nhưng đi sâu vào thì có điểm khác nhau.
Nếu như phân chia rạch ròi thì ma pháp sư chia ra làm hai: chân chính ma pháp sư và dược tề sư (nhà bào chế thuốc), còn võ giả thì chia ra càng nhiều hơn: kiếm sĩ, kỹ sĩ, thương binh, cung tiến thủ, ám sát giả và cuồng chiến sĩ.
Cũng đúng như tên gọi của nó, kiếm sĩ chỉ những võ giả sử dụng kiếm cực kỳ cao siêu, kỵ sĩ đại diện cho hầu hết những kỵ binh, bao quát cả Thành điện kỵ sĩ đoàn cùng với quân đội của đế quốc, thương binh (người dùng thương…) và cung tiến thủ chỉ những người sử dụng vũ khí dài , những vỏ giả tấn công từ xa, ám sát giả là những người dạ hành hay sử dụng những kỳ chiêu quái lạ để lấy tính mạng đối phương, cuối cùng là cuồng chiến sĩ không có biểu thị là tài nghệ gì cả, chỉ ỷ vào sức mạnh thiện phú để uy hiếp tấn công đối phương thu chiến thắng.
Dù là một trong những chức nghiệp kể trên, nhưng cuồng chiến sĩ cũng khiến cho người ta coi thường, bởi vì ngoại trừ một thân cậy mạnh ra, cơ bản là không có cái tài nghệ gì khác cả.
Cho nên, Trần Sâm nhìn thấy Đan Ni Nhĩ Tư hóa trang giống như là một cuồng chiến sĩ, thì nói giỡn với lão, nhưng đối với Đan Ni Nhĩ Tư mà nói thì đó là một châm chọc, đã kích lớn.
Đan Ni Nhĩ Tư hừ một tiếng, cười khổ nói: “Ngươi… đã gặp qua một chức nghiệp khác dùng lang nha bỗng chưa hả? Không lẻ chỉ có cường chiến sĩ mới sử dụng lang nha bỗng sao?”
Trần Sâm gật đầu, lại nhìn từ trên xuống dưới quan sát Đan Ni Nhĩ Tư vài lần, mới nói: "Đúng thế, ta không có nghe nói qua cái chức nghiệp khác dùng lang nha bổng, ta chỉ cho rằng, đế quốc đệ nhất võ giả, nói như thế nào cũng không phải tầm thường để lộ ra, đối với ngươi mà nói, phá vỡ cái truyền thống này nhất định là có ý định gì đây hả?"
“"Phá vỡ truyền thống là sao hả?” Đan Ni Nhĩ Tư nhẹ nhàng lắc đầu, không tự chủ được đem cái trọng tâm câu chuyện này chuyển hướng, hỏi: "Thật ra ngươi, đêm qua ở chỗ này có hài lòng không? Sáng sớm ngày hôm nay bên trong phố lớn ngõ nhỏ đều đồn đãi, ở đế quốc Norah chúng ta, có ma pháp sư tuổi còn trẻ mới vừa tới đế đô ở trong đấu thú tràng phải lòng một nữ nhi quý tộc nghèo túng a, bây giờ nhà nhà đều nói thế, nữ nhân kia vận khí thật là tốt a, cư nhiên gặp loại chuyện này. Các cô nương bình dân ở Đế đô nghe nói ma pháp sư này tuổi còn trẻ không chỉ cường đại hơn nữa còn háo sắc, ngày hôm nay có người nói rằng có rất nhiều nàng trang điểm xinh đẹp trang phục đắc tiền, chuẩn bị tới nơi này hảo hảo biểu hiện một phen, nói không chừng sáng sớm ngày mai có thể từ chim sẻ bay lên biến thành phượng hoàng."
Trần Sâm cười khổ một chút, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy có nhiều thiếu nữ ở chung quanh đấu thú tràng, chỉ là đấu thú tràng dù sao cũng là nơi quý tộc thường lui tới, phương cách phòng vệ làm vô cùng tốt, người bình dân đâu có cơ hội có thể tiếp cận?
"Thế nào?" Đan Ni Nhĩ Tư chỉ chỉ bên ngoài, "Có muốn đi ra bên ngoài một vòng không, ta bảo đảm ngươi lập tức có thể dắt mỹ nhân trở về."
Nữ nhân. . . Mỹ nhân. . .
Trong lòng Trần Sâm thở dài một hơi, trên phòng có một người đã khó đối phó rồi …, huống chi, ngày hôm nay cũng đâu có thời gian đi tìm mỹ nhân chứ.
Nghĩ tới đây, Trần Sâm phất phất tay, ý bảo bồi bàn đem cho Đan Ni Nhĩ Tư một phần điểm tâm, rồi nói: "Quên đi, không nói cái này nữa, đêm qua ngươi đi đâu lâu như vậy, đi làm gì đó, với tính cách của ngươi mà nói, thế nào lại khó làm như vậy a?"
Đan Ni Nhĩ Tư nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nhìn một chút chung quanh, nói: "Nói ở chỗ này sao?"
Trần Sâm xoay người nhìn thoáng qua, chỉ thấy khi Đan Ni Nhĩ Tư xuất hiện đã khiến cho những quý tộc này chú ý, bây giờ đã có mấy người len lén nhìn qua, trời ạ! Có thể là minh bạch thân phận của Trần Sâm, trong đó có một người dáng dấp phu nhân trét đầy son phấn trên mặt, đang len lén dùng mị nhãn nhìn qua.
Trần Sâm vô ý thức nghe lạnh trong lòng, trong nháy mắt muốn ly khai khỏi chỗ này, nhưng ở đế đô bây giờ biết đi đâu đây, trên phòng thì có Annie tiểu thư, không thể là chỗ nói chuyện riêng được.
Chỉ lo lắng trong chốc lát, hắn không cần để ý tới sự kinh ngạc của đám quý tộc này, nhẹ nhàng vung tay lên, tức thì chung quanh hai người bày ra một cái phong hệ cách âm kết giới.
Thấy động tác của Trần Sâm, Đan Ni Nhĩ Tư con mắt tinh quang chợt lóe, có điểm vô cùng kinh ngạc nói: "Xem ra, đêm qua tại đây đấu thú tràng ngươi thu hoạch thực sự không nhỏ a."
"Đâu chỉ là không nhỏ, " Trần Sâm cười cười, lộ ra trên tay một trữ vật nhẫn (giới chỉ), "Lão bản tặng ta một chút lễ vật, ma pháp sư làm ra một chút biểu hiện là có thể nhận được không ít chỗ tốt a.”
Đan Ni Nhĩ Tư cười cười, nói: "Cũng là bao quát cả người nữ nhân kia trong phòng ngươi sao?"
"Nữ nhân sao?" Trần Sâm ý vị thâm trường (sâu xa) cười, nhàn nhạt nói, "Đan Ni Nhĩ Tư lão sư, ta nói mặc kệ bất luận là kẻ nào, rốt cuộc nhất định chỉ sợ cũng đoán không ra nữ nhân kia trong phòng ta là ai đâu?"
Đan Ni Nhĩ Tư bĩu môi, nói: "Chỉ cần không phải Marina (Mã-lệ-na) công chúa điện hạ, ta tuyệt đối sẽ không nghĩ có gì kỳ quái."
"Phải?" Trần Sâm ác ý nở nụ cười, sau đó dùng thanh âm trầm thấp nói: "Cái người nữ kia có tên tự, là Annie, Annie. Thản tây."
Đan Ni Nhĩ Tư chấn động, vừa bưng lên ly trà sữa lại bị đổ hơn phân nửa, hắn ngơ ngác nhìn Trần Sâm, một chữ cũng không tin, nói: "Không có khả năng!"
Trên khóe miệng Trần Sâm toát lên một tia tiếu ý, khuấy cái thìa trong tách trà sửa mấy cái, mới thấp giọng nói: “Đan Ni Nhĩ Tư, trên thế giới này không có một người thuộc hạ nào kiêu ngạo như ngươi a, dám ngồi nghênh ngang trước mặt chủ nhân là một ma pháp sư như ngươi cả a?”
Đan Ni Nhĩ Tư hơi cúi đầu, chịu đựng cười nói: “Điều này không phải nói ngươi là một ma pháp sư tao nhã sao chứ? Suốt ngày cau có kỳ dị, làm cho người ta thấy mà chán ghét, có mấy người mà hoan nghênh hả, dù thực lực là cường đại, nhưng đối với người khác chỉ có sợ hãi thôi, chứ không làm cho người ta kính nể đâu.”
Trần Sâm nhàn nhạt cười, cũng không có trả lời, trái lại hỏi: "Vậy ngươi hiện tại sắm vai gì đó? Cuồng chiến sĩ hả?"
Kỳ thực Trần Sâm hỏi như vậy cũng không phải không có căn cứ, tại hải vân đại lục, có hai chức nghiệp đại diện cho thế lực cường giả, đó là ma pháp sư và võ giả, thế nhưng đi sâu vào thì có điểm khác nhau.
Nếu như phân chia rạch ròi thì ma pháp sư chia ra làm hai: chân chính ma pháp sư và dược tề sư (nhà bào chế thuốc), còn võ giả thì chia ra càng nhiều hơn: kiếm sĩ, kỹ sĩ, thương binh, cung tiến thủ, ám sát giả và cuồng chiến sĩ.
Cũng đúng như tên gọi của nó, kiếm sĩ chỉ những võ giả sử dụng kiếm cực kỳ cao siêu, kỵ sĩ đại diện cho hầu hết những kỵ binh, bao quát cả Thành điện kỵ sĩ đoàn cùng với quân đội của đế quốc, thương binh (người dùng thương…) và cung tiến thủ chỉ những người sử dụng vũ khí dài , những vỏ giả tấn công từ xa, ám sát giả là những người dạ hành hay sử dụng những kỳ chiêu quái lạ để lấy tính mạng đối phương, cuối cùng là cuồng chiến sĩ không có biểu thị là tài nghệ gì cả, chỉ ỷ vào sức mạnh thiện phú để uy hiếp tấn công đối phương thu chiến thắng.
Dù là một trong những chức nghiệp kể trên, nhưng cuồng chiến sĩ cũng khiến cho người ta coi thường, bởi vì ngoại trừ một thân cậy mạnh ra, cơ bản là không có cái tài nghệ gì khác cả.
Cho nên, Trần Sâm nhìn thấy Đan Ni Nhĩ Tư hóa trang giống như là một cuồng chiến sĩ, thì nói giỡn với lão, nhưng đối với Đan Ni Nhĩ Tư mà nói thì đó là một châm chọc, đã kích lớn.
Đan Ni Nhĩ Tư hừ một tiếng, cười khổ nói: “Ngươi… đã gặp qua một chức nghiệp khác dùng lang nha bỗng chưa hả? Không lẻ chỉ có cường chiến sĩ mới sử dụng lang nha bỗng sao?”
Trần Sâm gật đầu, lại nhìn từ trên xuống dưới quan sát Đan Ni Nhĩ Tư vài lần, mới nói: "Đúng thế, ta không có nghe nói qua cái chức nghiệp khác dùng lang nha bổng, ta chỉ cho rằng, đế quốc đệ nhất võ giả, nói như thế nào cũng không phải tầm thường để lộ ra, đối với ngươi mà nói, phá vỡ cái truyền thống này nhất định là có ý định gì đây hả?"
“"Phá vỡ truyền thống là sao hả?” Đan Ni Nhĩ Tư nhẹ nhàng lắc đầu, không tự chủ được đem cái trọng tâm câu chuyện này chuyển hướng, hỏi: "Thật ra ngươi, đêm qua ở chỗ này có hài lòng không? Sáng sớm ngày hôm nay bên trong phố lớn ngõ nhỏ đều đồn đãi, ở đế quốc Norah chúng ta, có ma pháp sư tuổi còn trẻ mới vừa tới đế đô ở trong đấu thú tràng phải lòng một nữ nhi quý tộc nghèo túng a, bây giờ nhà nhà đều nói thế, nữ nhân kia vận khí thật là tốt a, cư nhiên gặp loại chuyện này. Các cô nương bình dân ở Đế đô nghe nói ma pháp sư này tuổi còn trẻ không chỉ cường đại hơn nữa còn háo sắc, ngày hôm nay có người nói rằng có rất nhiều nàng trang điểm xinh đẹp trang phục đắc tiền, chuẩn bị tới nơi này hảo hảo biểu hiện một phen, nói không chừng sáng sớm ngày mai có thể từ chim sẻ bay lên biến thành phượng hoàng."
Trần Sâm cười khổ một chút, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy có nhiều thiếu nữ ở chung quanh đấu thú tràng, chỉ là đấu thú tràng dù sao cũng là nơi quý tộc thường lui tới, phương cách phòng vệ làm vô cùng tốt, người bình dân đâu có cơ hội có thể tiếp cận?
"Thế nào?" Đan Ni Nhĩ Tư chỉ chỉ bên ngoài, "Có muốn đi ra bên ngoài một vòng không, ta bảo đảm ngươi lập tức có thể dắt mỹ nhân trở về."
Nữ nhân. . . Mỹ nhân. . .
Trong lòng Trần Sâm thở dài một hơi, trên phòng có một người đã khó đối phó rồi …, huống chi, ngày hôm nay cũng đâu có thời gian đi tìm mỹ nhân chứ.
Nghĩ tới đây, Trần Sâm phất phất tay, ý bảo bồi bàn đem cho Đan Ni Nhĩ Tư một phần điểm tâm, rồi nói: "Quên đi, không nói cái này nữa, đêm qua ngươi đi đâu lâu như vậy, đi làm gì đó, với tính cách của ngươi mà nói, thế nào lại khó làm như vậy a?"
Đan Ni Nhĩ Tư nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nhìn một chút chung quanh, nói: "Nói ở chỗ này sao?"
Trần Sâm xoay người nhìn thoáng qua, chỉ thấy khi Đan Ni Nhĩ Tư xuất hiện đã khiến cho những quý tộc này chú ý, bây giờ đã có mấy người len lén nhìn qua, trời ạ! Có thể là minh bạch thân phận của Trần Sâm, trong đó có một người dáng dấp phu nhân trét đầy son phấn trên mặt, đang len lén dùng mị nhãn nhìn qua.
Trần Sâm vô ý thức nghe lạnh trong lòng, trong nháy mắt muốn ly khai khỏi chỗ này, nhưng ở đế đô bây giờ biết đi đâu đây, trên phòng thì có Annie tiểu thư, không thể là chỗ nói chuyện riêng được.
Chỉ lo lắng trong chốc lát, hắn không cần để ý tới sự kinh ngạc của đám quý tộc này, nhẹ nhàng vung tay lên, tức thì chung quanh hai người bày ra một cái phong hệ cách âm kết giới.
Thấy động tác của Trần Sâm, Đan Ni Nhĩ Tư con mắt tinh quang chợt lóe, có điểm vô cùng kinh ngạc nói: "Xem ra, đêm qua tại đây đấu thú tràng ngươi thu hoạch thực sự không nhỏ a."
"Đâu chỉ là không nhỏ, " Trần Sâm cười cười, lộ ra trên tay một trữ vật nhẫn (giới chỉ), "Lão bản tặng ta một chút lễ vật, ma pháp sư làm ra một chút biểu hiện là có thể nhận được không ít chỗ tốt a.”
Đan Ni Nhĩ Tư cười cười, nói: "Cũng là bao quát cả người nữ nhân kia trong phòng ngươi sao?"
"Nữ nhân sao?" Trần Sâm ý vị thâm trường (sâu xa) cười, nhàn nhạt nói, "Đan Ni Nhĩ Tư lão sư, ta nói mặc kệ bất luận là kẻ nào, rốt cuộc nhất định chỉ sợ cũng đoán không ra nữ nhân kia trong phòng ta là ai đâu?"
Đan Ni Nhĩ Tư bĩu môi, nói: "Chỉ cần không phải Marina (Mã-lệ-na) công chúa điện hạ, ta tuyệt đối sẽ không nghĩ có gì kỳ quái."
"Phải?" Trần Sâm ác ý nở nụ cười, sau đó dùng thanh âm trầm thấp nói: "Cái người nữ kia có tên tự, là Annie, Annie. Thản tây."
Đan Ni Nhĩ Tư chấn động, vừa bưng lên ly trà sữa lại bị đổ hơn phân nửa, hắn ngơ ngác nhìn Trần Sâm, một chữ cũng không tin, nói: "Không có khả năng!"
/53
|