Áo màu xanh nhạt, vạt áo màu nâu sẫm, xứng hợp với mái tóc màu đen, tuy rằng chỉ có mười tuổi, nhưng nhìn Trần Sâm trong gương đồng thật anh tuấn tiêu sái, tốt rồi a, chỉ mười tuổi nhưng thật khó thấy được nét trẻ con trên gương mặt.
Bước đi không được tự nhiên cho lắm, Trần Sâm quay đầu lại nhìn vẻ mặt ưu nhã của nữ nhân hỏi : “Mật-nhĩ-na lão sư, một đứa trẻ mười tuổi ăn mặc khoa trương như vậy đi tham gia yến hội liệu có thanh lịch không đó ?”
Mật-nhĩ-na nhìn Trần Sâm từ trên xuống dưới vài lần, rồi nói: “Không sai, ta tuy rằng nghe các người hầu trong phủ công tước nói, thiếu gia Á lich khắc tư là một người không thích ăn diện, thế nhưng ngươi ăn mặt dáng dấp như thế này, cũng sẽ không đánh mất đi mặt mũi của phủ công tước a.”
Là như thế sao ? Trần Sâm rất bực bội, trong lòng buồn bực không thôi, để có quần áo này, Mật-nhĩ-na đã tốn không ít thời gian phối hợp hòa chọn, mủ nón áo quần, trời củng đã ngã về chiều, hoàng hôn buông xuống, mặc dù không ai nói gì nhưng có lẻ yến tiệc cũng sắp bắt đầu rồi.
“Được rồi!” Mật-nhĩ-na vỗ vỗ tay, tiến vào binh khí khố của công tước phủ, tuyển chọn trong hàng nghìn thanh lấy ra một thanh kiếm đem đeo bên hông của Trần Sâm, sau đó cười nói: “Ngươi đi tham gia yến hội với bộ dáng này, thì không ai dám nói học sinh của ta không có lễ nghi phong phạm a. ”
Trần Sâm vẽ mặt đau khổ, nhìn bên trong gương đồng, xác thực hiện tại sợ rằng không ai có thể nhận ra thiếu niên trong gương có thần thái sáng láng kia là trạch nam trong công tước phủ.
Ngay sau đó, Trần Sâm bị Mật-nhĩ-na kéo ra phòng khách của công tước phủ, ở đó công tước và cộng tước phu nhân đã chờ hắn lâu rồi.
Chứng kiến dáng dấp cùng với trang phục của nhi tử, công tước phu nhân tươi cười trên mặt đầy vẽ hài lòng, bà đứng lên đi tới trước mặt Mật-nhĩ-na cảm kích nói: “Đa tạ ngươi, Mật-nhĩ-na tiểu thư, nhi tử ta đã làm cho ngươi hao tâm tổn trí a.”
Mật-nhĩ-na mỉm cười hoàn lễ, nói: “Có gì đâu, thưa phu nhân, Á lịch khắc tư là con trai nhị vị, nhưng đồng thời cũng là đệ tử của ta, nếu mà đệ tử xấu hỗ, mất mặt, thì mặt mũi của lão sư ta đây chỉ sợ là cũng không ngẫng đầu được a”
Nói xong, trước khi cáo từ chia tay,với sắc mặt cổ quái kỳ lạ liếc mắt nhìn Trần Sâm.
Chẳng qua Trần Sâm cũng không có chú ý tới điểm này, hắn chỉ suy nghĩ về ánh mắt của lão sư, ý niệm trong đầu biến chuyển liên tục: nữ nhân này là một tiểu thư a, ân, đây đúng là tiêu chẫn mẫu mực của một tiểu thư dù là kiếp trước hay kiếp này, vậy là nàng chưa có lập gia đình ? Nghĩ tới đây, Trần Sâm nắm chặt quyền đầu, trong lòng kiên quyết thầm nhủ: loại nữ nhân này, nhất quyết là phải lấy làm vợ a (!!! Bắt đầu dzê… ND), người xưa nói nữ tử vô tài tiện thị đức, thật đúng là một điểm cũng không sai mà.
Đây chỉ là những suy nghĩ trong đầu Trần Sâm, người hầu đưa Trần sâm tới cửa lớn (đại môn khẩu) của phủ công tước, lần ra ngoài đầu tiên sau nhiều năm, Trần Sâm hẳn nhiên sẽ không bỏ qua cảnh quan trước mắt.
Rất rõ ràng, phủ công tước là nơi ở của quý tộc thuộc đế quốc, từ trong đại môn nhìn ra, một mảnh không gian cảnh tượng, tráng lệ thơ mộng, và thậm chí cả những con đường được che phủ bằng đá có vẻ sang trọng vô cùng.
Trên con đường sang trong này, có một mã xa đang đậu càng thêm khoa trương.
Thân xe của mã xa chỉ dùng loại gỗ thông thường chế tạo thành, thậm chí không có trang trí gì, nhưng mặt trên của thân xe được điêu khắc rất nhiều hoa văn, với học thức của Trần Sâm bây giờ tự nhiên là nhìn ra được, những hoa văn này là mô phỏng theo hình dạng của ma đạo thư mà thành, có tác dụng phòng hộ (?), phía trước thùng xe là sáu chiến mã, được bao phủ bởi chiến giáp của thời chiến tranh.
Quả nhiên là võ huân gia tộc a ! Trong lòng Trần Sâm cảm thán, coi như là bên trong đế đô tùy thời, tùy lúc đều làm tốt công tác phục vụ chiến tranh, thực sự là không biết do cẫn thận hay là quá khoa trương đây.
Lúc này, tại một bên thùng xe đang đứng một người thân mang ngân lượng khải giáp kỵ sĩ, thấy Trần sâm từ trong phủ đi ra, tiến đến nghênh đón, khom người nói: “Á lịch khắc tư, thiếu gia, mời lên xe.”
Trần sâm gật đầu, hắn lưỡng lự không vào trong xe ngồi, trong lòng hơi kỳ, tò mò bước xuống xe nhìn mã phu hỏi: “Phụ thân và mẫu thân ta đâu ?”
Kỵ sĩ kia tựa hồ có chút kỳ quái, liếc mắt nhìn Trần Sâm, rồi mới nói: “ Á lịch khắc tư thiếu gia, người không biết sao ? Công tước đại nhân và công tước phu nhân cởi ngựa đi đằng sau.” Nói đến đây hắn do dự một chút rồi nói tiếp: “Vốn là như vầy, phủ công tước của chúng ta không sử dụng mã xa, tất cả đều là kỵ sĩ, chỉ là công tước phu nhân lo lắng cho thiếu gia không có học qua thuật cưỡi ngựa, cho nên mói chuẫn bị riêng cho thiếu gia một mã xa.”
Trần Sâm gật đầu, lúc này hắn là võ huân gia tộc hình dáng, nếu như tùy tiện xuất nhập, đều là dùng hoa mã xa, Trần Sâm hoài nghi có ngày sẽ bị loại này sinh hoạt làm cho hủ hóa (tham ô)
Kỵ sĩ lui lại vài bước, nhẹ nhàng buông rèm cửa chung quanh xuống, Trần Sâm thú vị leo lên xe.
Ngay sau đó, ngồi phía trước thùng xe, không biết từ nơi nào kỵ sĩ lấy ra một cây roi ngựa (mã tiên) nhẹ nhàng vung lên, mã xa làu nhàu chạy tới.
Cùng lúc đó, phía trước phủ công tước đứng mười hai ngân lượng khải giáp kỵ sĩ đồng thời bay lên lưng ngựa, trong đó có bốn kỵ sĩ chạy tới phía trước mã xa mở đường, bốn kỵ sĩ chạy phía sau, còn lại bốn kỵ sĩ chia làm hai, chạy theo hai bên mã xa, hình thành một vòng bảo hộ hiệu quả.
Trần Sâm đi vào trong xe nhưng cũng thấy được một màn này, hắn mặt mày ngẫn ngơ cảm thán, quả nhiên là quý tộc a.
Chỉ thấy, trong xe được phủ bằng nhung màu trắng, cả hai mặt của tọa ỷ (ghế ngồi) đều được bao phủ bằng loại da thú không biết tên, trên cái bàn nhỏ giữa thùng xe rất nhiều dưa và các loại trái cây, Trần sâm một điểm cũng không nghi ngờ là nếu như bây giờ không phài là mười tuổi mà là hai mươi tuổi, sợ rằng những… này dưa và trái cây sẽ biến thành rượu ngon, và trên ghế ngồi hai bên sẽ là mấy mỹ nhân (ý dzâm đây mà… ND) đấy hả ???
Thực sự là …. a!
Trần Sâm thốt lên cảm thán, hắn nằm ngủ trong xe, đêm đầu xuân khí trời mát lạnh, cảm giác nằm trong chăn nhung này thật sản khoái, sống trong công tước phủ nhiều năm như vậy, trước ánh mắt của nhiều người, cố gắng làm như là người thông minh, láu lĩnh, hắn đã trở thành cục cưng, nếu mà nói là có khổ cực gì thì đó chỉ là giả tạo, bây giờ hắn nằm đây một mình, không có ngoại nhân chung quanh, thả lỏng toàn thân thật là tốt a.
Thấm thoát, hắn đã đến thế giới này mười năm rồi, tuy rằng thời gian đầu rất thích thú, thế nhưng sao mình đối với thế giới này cũng không có mấy cảm tình nhĩ ? Trần Sâm yếu ớt nghĩ, sau đó mơ màng theo nhịp xe lắc lư tiến vào giấc ngủ.
Bước đi không được tự nhiên cho lắm, Trần Sâm quay đầu lại nhìn vẻ mặt ưu nhã của nữ nhân hỏi : “Mật-nhĩ-na lão sư, một đứa trẻ mười tuổi ăn mặc khoa trương như vậy đi tham gia yến hội liệu có thanh lịch không đó ?”
Mật-nhĩ-na nhìn Trần Sâm từ trên xuống dưới vài lần, rồi nói: “Không sai, ta tuy rằng nghe các người hầu trong phủ công tước nói, thiếu gia Á lich khắc tư là một người không thích ăn diện, thế nhưng ngươi ăn mặt dáng dấp như thế này, cũng sẽ không đánh mất đi mặt mũi của phủ công tước a.”
Là như thế sao ? Trần Sâm rất bực bội, trong lòng buồn bực không thôi, để có quần áo này, Mật-nhĩ-na đã tốn không ít thời gian phối hợp hòa chọn, mủ nón áo quần, trời củng đã ngã về chiều, hoàng hôn buông xuống, mặc dù không ai nói gì nhưng có lẻ yến tiệc cũng sắp bắt đầu rồi.
“Được rồi!” Mật-nhĩ-na vỗ vỗ tay, tiến vào binh khí khố của công tước phủ, tuyển chọn trong hàng nghìn thanh lấy ra một thanh kiếm đem đeo bên hông của Trần Sâm, sau đó cười nói: “Ngươi đi tham gia yến hội với bộ dáng này, thì không ai dám nói học sinh của ta không có lễ nghi phong phạm a. ”
Trần Sâm vẽ mặt đau khổ, nhìn bên trong gương đồng, xác thực hiện tại sợ rằng không ai có thể nhận ra thiếu niên trong gương có thần thái sáng láng kia là trạch nam trong công tước phủ.
Ngay sau đó, Trần Sâm bị Mật-nhĩ-na kéo ra phòng khách của công tước phủ, ở đó công tước và cộng tước phu nhân đã chờ hắn lâu rồi.
Chứng kiến dáng dấp cùng với trang phục của nhi tử, công tước phu nhân tươi cười trên mặt đầy vẽ hài lòng, bà đứng lên đi tới trước mặt Mật-nhĩ-na cảm kích nói: “Đa tạ ngươi, Mật-nhĩ-na tiểu thư, nhi tử ta đã làm cho ngươi hao tâm tổn trí a.”
Mật-nhĩ-na mỉm cười hoàn lễ, nói: “Có gì đâu, thưa phu nhân, Á lịch khắc tư là con trai nhị vị, nhưng đồng thời cũng là đệ tử của ta, nếu mà đệ tử xấu hỗ, mất mặt, thì mặt mũi của lão sư ta đây chỉ sợ là cũng không ngẫng đầu được a”
Nói xong, trước khi cáo từ chia tay,với sắc mặt cổ quái kỳ lạ liếc mắt nhìn Trần Sâm.
Chẳng qua Trần Sâm cũng không có chú ý tới điểm này, hắn chỉ suy nghĩ về ánh mắt của lão sư, ý niệm trong đầu biến chuyển liên tục: nữ nhân này là một tiểu thư a, ân, đây đúng là tiêu chẫn mẫu mực của một tiểu thư dù là kiếp trước hay kiếp này, vậy là nàng chưa có lập gia đình ? Nghĩ tới đây, Trần Sâm nắm chặt quyền đầu, trong lòng kiên quyết thầm nhủ: loại nữ nhân này, nhất quyết là phải lấy làm vợ a (!!! Bắt đầu dzê… ND), người xưa nói nữ tử vô tài tiện thị đức, thật đúng là một điểm cũng không sai mà.
Đây chỉ là những suy nghĩ trong đầu Trần Sâm, người hầu đưa Trần sâm tới cửa lớn (đại môn khẩu) của phủ công tước, lần ra ngoài đầu tiên sau nhiều năm, Trần Sâm hẳn nhiên sẽ không bỏ qua cảnh quan trước mắt.
Rất rõ ràng, phủ công tước là nơi ở của quý tộc thuộc đế quốc, từ trong đại môn nhìn ra, một mảnh không gian cảnh tượng, tráng lệ thơ mộng, và thậm chí cả những con đường được che phủ bằng đá có vẻ sang trọng vô cùng.
Trên con đường sang trong này, có một mã xa đang đậu càng thêm khoa trương.
Thân xe của mã xa chỉ dùng loại gỗ thông thường chế tạo thành, thậm chí không có trang trí gì, nhưng mặt trên của thân xe được điêu khắc rất nhiều hoa văn, với học thức của Trần Sâm bây giờ tự nhiên là nhìn ra được, những hoa văn này là mô phỏng theo hình dạng của ma đạo thư mà thành, có tác dụng phòng hộ (?), phía trước thùng xe là sáu chiến mã, được bao phủ bởi chiến giáp của thời chiến tranh.
Quả nhiên là võ huân gia tộc a ! Trong lòng Trần Sâm cảm thán, coi như là bên trong đế đô tùy thời, tùy lúc đều làm tốt công tác phục vụ chiến tranh, thực sự là không biết do cẫn thận hay là quá khoa trương đây.
Lúc này, tại một bên thùng xe đang đứng một người thân mang ngân lượng khải giáp kỵ sĩ, thấy Trần sâm từ trong phủ đi ra, tiến đến nghênh đón, khom người nói: “Á lịch khắc tư, thiếu gia, mời lên xe.”
Trần sâm gật đầu, hắn lưỡng lự không vào trong xe ngồi, trong lòng hơi kỳ, tò mò bước xuống xe nhìn mã phu hỏi: “Phụ thân và mẫu thân ta đâu ?”
Kỵ sĩ kia tựa hồ có chút kỳ quái, liếc mắt nhìn Trần Sâm, rồi mới nói: “ Á lịch khắc tư thiếu gia, người không biết sao ? Công tước đại nhân và công tước phu nhân cởi ngựa đi đằng sau.” Nói đến đây hắn do dự một chút rồi nói tiếp: “Vốn là như vầy, phủ công tước của chúng ta không sử dụng mã xa, tất cả đều là kỵ sĩ, chỉ là công tước phu nhân lo lắng cho thiếu gia không có học qua thuật cưỡi ngựa, cho nên mói chuẫn bị riêng cho thiếu gia một mã xa.”
Trần Sâm gật đầu, lúc này hắn là võ huân gia tộc hình dáng, nếu như tùy tiện xuất nhập, đều là dùng hoa mã xa, Trần Sâm hoài nghi có ngày sẽ bị loại này sinh hoạt làm cho hủ hóa (tham ô)
Kỵ sĩ lui lại vài bước, nhẹ nhàng buông rèm cửa chung quanh xuống, Trần Sâm thú vị leo lên xe.
Ngay sau đó, ngồi phía trước thùng xe, không biết từ nơi nào kỵ sĩ lấy ra một cây roi ngựa (mã tiên) nhẹ nhàng vung lên, mã xa làu nhàu chạy tới.
Cùng lúc đó, phía trước phủ công tước đứng mười hai ngân lượng khải giáp kỵ sĩ đồng thời bay lên lưng ngựa, trong đó có bốn kỵ sĩ chạy tới phía trước mã xa mở đường, bốn kỵ sĩ chạy phía sau, còn lại bốn kỵ sĩ chia làm hai, chạy theo hai bên mã xa, hình thành một vòng bảo hộ hiệu quả.
Trần Sâm đi vào trong xe nhưng cũng thấy được một màn này, hắn mặt mày ngẫn ngơ cảm thán, quả nhiên là quý tộc a.
Chỉ thấy, trong xe được phủ bằng nhung màu trắng, cả hai mặt của tọa ỷ (ghế ngồi) đều được bao phủ bằng loại da thú không biết tên, trên cái bàn nhỏ giữa thùng xe rất nhiều dưa và các loại trái cây, Trần sâm một điểm cũng không nghi ngờ là nếu như bây giờ không phài là mười tuổi mà là hai mươi tuổi, sợ rằng những… này dưa và trái cây sẽ biến thành rượu ngon, và trên ghế ngồi hai bên sẽ là mấy mỹ nhân (ý dzâm đây mà… ND) đấy hả ???
Thực sự là …. a!
Trần Sâm thốt lên cảm thán, hắn nằm ngủ trong xe, đêm đầu xuân khí trời mát lạnh, cảm giác nằm trong chăn nhung này thật sản khoái, sống trong công tước phủ nhiều năm như vậy, trước ánh mắt của nhiều người, cố gắng làm như là người thông minh, láu lĩnh, hắn đã trở thành cục cưng, nếu mà nói là có khổ cực gì thì đó chỉ là giả tạo, bây giờ hắn nằm đây một mình, không có ngoại nhân chung quanh, thả lỏng toàn thân thật là tốt a.
Thấm thoát, hắn đã đến thế giới này mười năm rồi, tuy rằng thời gian đầu rất thích thú, thế nhưng sao mình đối với thế giới này cũng không có mấy cảm tình nhĩ ? Trần Sâm yếu ớt nghĩ, sau đó mơ màng theo nhịp xe lắc lư tiến vào giấc ngủ.
/53
|