Bây giờ đến trong Đế Cung, chỗ nào cũng có thể nghe được bát quái về Cảnh Hiên và Nhược Khê.
Chuyện này đối với Quý Phi Nhi thích náo nhiệt mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện vui vẻ nhất, wow, kha kha kha, chính nàng cũng bội phục mình ngay lúc đó anh minh quyết định.
Vì vậy, cho hai người bọn hắn cơ hội càng nhanh phát triển hơn.
So hiện nay ngày uống trà, sẽ phải kêu người đến uống cùng, nếu chỉ gọi một nữ nhân đến, vẫn còn có chút không thú vị, nếu gọi một nam nhân đến, đồ rắn hẹp hòi nhà nàng nhất định sẽ xé nát người kia, cho nên một nam một nữ là tốt nhất.
Tỷ như, lần sau nữa đi thưởng hoa, mỗ nữ bắt chước làm theo, đương nhiên là dùng cùng lý do.
Vốn là người vương tộc khác không thể tùy tiện ở lại Đế Đô, nhưng Đế hậu nương nương xuất thân từ Hồ Tộc, Cảnh Hiên là vương Hồ Tộc. Nhược Khê vừa là nghĩa muội của Đế Quân, quan hệ thân thích này, ai dám nói gì chứ.
Nhưng mà, cố tình lại có người muốn chặn ngang một cước đi vào, khiến Quý Phi Nhi cảm thấy, người này căn bản không phải là nhìn Nhược Khê không vừa mắt, mà là cố ý muốn đối nghịch với mình.
Suy nghĩ đi, lần trước nàng khuyên bảo hết nước hết cái, hắn vẫn không nghe, không phải là đối nghịch với mình thì là cái gì.
Nhìn sau khi Mẫu Đơn trở về Tiên Giới , một mình hắn tịch mịch sinh ra sai lầm? Cho nên mới không có việc gì tìm cho mình chút chuyện làm? Trải qua mấy lần, xem hắn thành người tàng hình, chỉ cần hắn chớ làm quá giới hạn.
Vốn là lo lắng lấy việc Cảnh Hiên lạnh nhạt còn Nhược Khê xấu hổ, hai người kia cọ sát ra tia lửa khẳng định là rất khó, cho dù cọ sát ra, cũng sẽ bởi vì nguyên nhân tính tình mà chùn bước. nhưng này căn bản hoàn toàn không cần nàng đi lo lắng cái gì, bởi vì Cảnh Hiên hết sức chủ động, mỗi ngày đều sẽ đi gặp Nhược Khê, Nhược Khê cũng hoàn toàn không bài xích hắn, kết quả này tốt biết bao.
Nhược Khê, ta đã nói với muội, Hồ Tộc có rất nhiều nơi chơi vui, phong cảnh không tồi, chờ lần này Cảnh Hiên trở về, muội cũng có thể đi qua nhìn một chút.
Nhược Khê vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên phát hiện một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình, nàng cũng không dám ngẩng đầu lên: Ta. . . . . . Lần này tới Đế Cung, nhiệm vụ là làm bạn với Phi Nhi tỷ, sao có thể để mình ham chơi?
Thương Mặc Tuyết cười lạnh: Xem như ngươi tự biết mình, cho dù không nhịn được, cũng phải sau đại hôn, nếu không còn thể thống gì?
Quý Phi Nhi nghe không hiểu khó chịu: Không sao, ta có thể đi theo muội nha, khụ, Bổn cung cũng là từ Hồ Tộc ra, Hồ Tộc là nhà mẹ của ta, đi về nhìn một chút cũng là chuyện đương nhiên. Muội phải đi cùng với ta, đương nhiên là cùng ta đi.
Thấy Quý Phi Nhi quấy rối, sắc mặt Thương Mặc Tuyết càng đen hơn.
Ngẫu nhiên Cảnh Hiên cũng cười gật đầu một cái: Bổn vương cũng đang có ý đó, không ngờ Đế hậu lại nói ra trước, như vậy quá tốt, với tính tình Nhược Khê như vậy, khẳng định thường ngày không ra khỏi khuê các một bước, Bổn vương cũng muốn để cho nàng đi xem nhiều cảnh đẹp, cũng bớt việc ở nhà một mình.
Nói đến đây, hắn vô tình hay cố ý nhìn Thương Mặc Tuyết một cái, sau đó ưu nhã nhấp một miếng trà nóng.
Quý Phi Nhi hì hì một tiếng bật cười, thật là không phát hiện ra, thì ra Cảnh Hiên cũng là người rất hài hước nha, hơn nữa còn là dí dỏm ngầm.
Thương Mặc Tuyết nắm ly trà xuất hiện mấy cái tiếng vỡ ra.
Nhìn Nhược Khê không có gì ý cự tuyệt, giống như chuyện cứ như vậy phát triển, trong lòng hắn tràn đầy căm giận bất bình, a. . . . . . Nữ nhân kia thật sự xem mình là Vương Hậu Hồ Tộc sao?
Cảnh Hiên nhất định là không biết thủ đoạn của nàng mà thôi, nếu như bị hắn biết nàng thật ra đã là một tàn hoa bại liễu, hơn nữa còn không biết liêm sỉ quyến rũ nam nhân, nhất định sẽ không cần nàng.
Một lát sau, Quý Phi Nhi nói muốn cho Nhược Khê xem Bảo bối mới của nàng, mang Nhược Khê đi, chỉ để lại hai người Thương Mặc Tuyết cùng Cảnh Hiên.
Thương Mặc Tuyết lạnh lùng, Cảnh Hiên dịu dàng nho nhã, một ánh mắt giống như hàn băng vạn năm, một nhếch miệng mỉm cười, đem Hàn Băng hòa tan.
Thương Mặc Tuyết rốt cuộc vẫn không nhịn được,
Chuyện này đối với Quý Phi Nhi thích náo nhiệt mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện vui vẻ nhất, wow, kha kha kha, chính nàng cũng bội phục mình ngay lúc đó anh minh quyết định.
Vì vậy, cho hai người bọn hắn cơ hội càng nhanh phát triển hơn.
So hiện nay ngày uống trà, sẽ phải kêu người đến uống cùng, nếu chỉ gọi một nữ nhân đến, vẫn còn có chút không thú vị, nếu gọi một nam nhân đến, đồ rắn hẹp hòi nhà nàng nhất định sẽ xé nát người kia, cho nên một nam một nữ là tốt nhất.
Tỷ như, lần sau nữa đi thưởng hoa, mỗ nữ bắt chước làm theo, đương nhiên là dùng cùng lý do.
Vốn là người vương tộc khác không thể tùy tiện ở lại Đế Đô, nhưng Đế hậu nương nương xuất thân từ Hồ Tộc, Cảnh Hiên là vương Hồ Tộc. Nhược Khê vừa là nghĩa muội của Đế Quân, quan hệ thân thích này, ai dám nói gì chứ.
Nhưng mà, cố tình lại có người muốn chặn ngang một cước đi vào, khiến Quý Phi Nhi cảm thấy, người này căn bản không phải là nhìn Nhược Khê không vừa mắt, mà là cố ý muốn đối nghịch với mình.
Suy nghĩ đi, lần trước nàng khuyên bảo hết nước hết cái, hắn vẫn không nghe, không phải là đối nghịch với mình thì là cái gì.
Nhìn sau khi Mẫu Đơn trở về Tiên Giới , một mình hắn tịch mịch sinh ra sai lầm? Cho nên mới không có việc gì tìm cho mình chút chuyện làm? Trải qua mấy lần, xem hắn thành người tàng hình, chỉ cần hắn chớ làm quá giới hạn.
Vốn là lo lắng lấy việc Cảnh Hiên lạnh nhạt còn Nhược Khê xấu hổ, hai người kia cọ sát ra tia lửa khẳng định là rất khó, cho dù cọ sát ra, cũng sẽ bởi vì nguyên nhân tính tình mà chùn bước. nhưng này căn bản hoàn toàn không cần nàng đi lo lắng cái gì, bởi vì Cảnh Hiên hết sức chủ động, mỗi ngày đều sẽ đi gặp Nhược Khê, Nhược Khê cũng hoàn toàn không bài xích hắn, kết quả này tốt biết bao.
Nhược Khê, ta đã nói với muội, Hồ Tộc có rất nhiều nơi chơi vui, phong cảnh không tồi, chờ lần này Cảnh Hiên trở về, muội cũng có thể đi qua nhìn một chút.
Nhược Khê vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên phát hiện một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình, nàng cũng không dám ngẩng đầu lên: Ta. . . . . . Lần này tới Đế Cung, nhiệm vụ là làm bạn với Phi Nhi tỷ, sao có thể để mình ham chơi?
Thương Mặc Tuyết cười lạnh: Xem như ngươi tự biết mình, cho dù không nhịn được, cũng phải sau đại hôn, nếu không còn thể thống gì?
Quý Phi Nhi nghe không hiểu khó chịu: Không sao, ta có thể đi theo muội nha, khụ, Bổn cung cũng là từ Hồ Tộc ra, Hồ Tộc là nhà mẹ của ta, đi về nhìn một chút cũng là chuyện đương nhiên. Muội phải đi cùng với ta, đương nhiên là cùng ta đi.
Thấy Quý Phi Nhi quấy rối, sắc mặt Thương Mặc Tuyết càng đen hơn.
Ngẫu nhiên Cảnh Hiên cũng cười gật đầu một cái: Bổn vương cũng đang có ý đó, không ngờ Đế hậu lại nói ra trước, như vậy quá tốt, với tính tình Nhược Khê như vậy, khẳng định thường ngày không ra khỏi khuê các một bước, Bổn vương cũng muốn để cho nàng đi xem nhiều cảnh đẹp, cũng bớt việc ở nhà một mình.
Nói đến đây, hắn vô tình hay cố ý nhìn Thương Mặc Tuyết một cái, sau đó ưu nhã nhấp một miếng trà nóng.
Quý Phi Nhi hì hì một tiếng bật cười, thật là không phát hiện ra, thì ra Cảnh Hiên cũng là người rất hài hước nha, hơn nữa còn là dí dỏm ngầm.
Thương Mặc Tuyết nắm ly trà xuất hiện mấy cái tiếng vỡ ra.
Nhìn Nhược Khê không có gì ý cự tuyệt, giống như chuyện cứ như vậy phát triển, trong lòng hắn tràn đầy căm giận bất bình, a. . . . . . Nữ nhân kia thật sự xem mình là Vương Hậu Hồ Tộc sao?
Cảnh Hiên nhất định là không biết thủ đoạn của nàng mà thôi, nếu như bị hắn biết nàng thật ra đã là một tàn hoa bại liễu, hơn nữa còn không biết liêm sỉ quyến rũ nam nhân, nhất định sẽ không cần nàng.
Một lát sau, Quý Phi Nhi nói muốn cho Nhược Khê xem Bảo bối mới của nàng, mang Nhược Khê đi, chỉ để lại hai người Thương Mặc Tuyết cùng Cảnh Hiên.
Thương Mặc Tuyết lạnh lùng, Cảnh Hiên dịu dàng nho nhã, một ánh mắt giống như hàn băng vạn năm, một nhếch miệng mỉm cười, đem Hàn Băng hòa tan.
Thương Mặc Tuyết rốt cuộc vẫn không nhịn được,
/120
|