Edit: Thảo My
Quý Phi Nhi thật sự không nghĩ ra Túc Ly Mị rốt cuộc muốn làm gì, tự mình buông tha hạ độc, hoặc là nói sau khi hạ độc thất bại, nàng liền có chút cam chịu rồi.
Nhìn dáng dấp hắn vừa bắt đầu cũng biết canh có vấn đề, tâm sáng như gương, chỉ là không có vạch trần nàng, nhìn biểu hiện kế tiếp của nàng thôi, suy nghĩ một chút cũng phải, mình chỉ là một nhân loại nho nhỏ, làm sao có thể chống lại người tu luyện yêu ma ngàn vạn năm. Nếu như Túc Ly Mị thật sự muốn nàng chết, coi như nàng cái gì cũng không làm, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Thôi, hay là buông tha đi, mạng nhỏ của nàng vẫn còn treo ngược ở giữa không trung, tất cả chỉ nhìn tâm tình của Túc Ly Mị, về sau nàng ăn được uống được, có thể kiếm một ngày là một ngày đi.
. . . . . .
Quý Phi Nhi nhấc một hộp đựng thức ăn trở về phòng, nàng cũng không quên mang thức ăn cho Tiểu Bạch Xà, ở nơi Yêu Giới đáng sợ này, nàng ngước mắt không quen, không thể tin tưởng người, chỉ có cái người bạn nhỏ Tiểu Bạch.
Nhưng mà nàng lại không muốn để cho người khác biết quan hệ của nàng và Tiểu Bạch Xà, bây giờ mình tự bảo vệ bản thân cũng thành vấn đề, đến lúc đó liên lụy Tiểu Bạch Xà làm sao bây giờ, cho nên nàng chỉ nói mình muốn trở về phòng ăn, cố ý tìm lấy một cái cớ như vậy.
Sau khi vào phòng, nàng để hộp đựng thức ăn lên bàn, bắt đầu tìm Tiểu Bạch Xà khắp nơi.
Đệm giường, chăn, gầm giường, gầm bàn. . . . . . Tóm lại nơi nào đều lật tung rồi, cũng không có bóng dáng Tiểu Bạch Xà.
Quý Phi Nhi có chút kỳ quái, Tiểu Bạch đi nơi nào rồi? Thời điểm Lục Khởi và Lục Ý đi vào rõ ràng nàng đặt nó vào trong chăǹ, nhưng mà lúc Lục Khởi sửa sang lại giường đệm vén chăn lên cũng đã mất. Lúc ấy cho rằng nó chui vào chỗ khác thì không quá để ý, nghĩ lại trở về sẽ tìm, nhưng mà bây giờ không tìm thấy!
Nàng một đầu chui vào gầm giường, suy nghĩ lại tìm một lần nữa, cũng nhưng không nghĩ, lúc
Quý Phi Nhi thật sự không nghĩ ra Túc Ly Mị rốt cuộc muốn làm gì, tự mình buông tha hạ độc, hoặc là nói sau khi hạ độc thất bại, nàng liền có chút cam chịu rồi.
Nhìn dáng dấp hắn vừa bắt đầu cũng biết canh có vấn đề, tâm sáng như gương, chỉ là không có vạch trần nàng, nhìn biểu hiện kế tiếp của nàng thôi, suy nghĩ một chút cũng phải, mình chỉ là một nhân loại nho nhỏ, làm sao có thể chống lại người tu luyện yêu ma ngàn vạn năm. Nếu như Túc Ly Mị thật sự muốn nàng chết, coi như nàng cái gì cũng không làm, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Thôi, hay là buông tha đi, mạng nhỏ của nàng vẫn còn treo ngược ở giữa không trung, tất cả chỉ nhìn tâm tình của Túc Ly Mị, về sau nàng ăn được uống được, có thể kiếm một ngày là một ngày đi.
. . . . . .
Quý Phi Nhi nhấc một hộp đựng thức ăn trở về phòng, nàng cũng không quên mang thức ăn cho Tiểu Bạch Xà, ở nơi Yêu Giới đáng sợ này, nàng ngước mắt không quen, không thể tin tưởng người, chỉ có cái người bạn nhỏ Tiểu Bạch.
Nhưng mà nàng lại không muốn để cho người khác biết quan hệ của nàng và Tiểu Bạch Xà, bây giờ mình tự bảo vệ bản thân cũng thành vấn đề, đến lúc đó liên lụy Tiểu Bạch Xà làm sao bây giờ, cho nên nàng chỉ nói mình muốn trở về phòng ăn, cố ý tìm lấy một cái cớ như vậy.
Sau khi vào phòng, nàng để hộp đựng thức ăn lên bàn, bắt đầu tìm Tiểu Bạch Xà khắp nơi.
Đệm giường, chăn, gầm giường, gầm bàn. . . . . . Tóm lại nơi nào đều lật tung rồi, cũng không có bóng dáng Tiểu Bạch Xà.
Quý Phi Nhi có chút kỳ quái, Tiểu Bạch đi nơi nào rồi? Thời điểm Lục Khởi và Lục Ý đi vào rõ ràng nàng đặt nó vào trong chăǹ, nhưng mà lúc Lục Khởi sửa sang lại giường đệm vén chăn lên cũng đã mất. Lúc ấy cho rằng nó chui vào chỗ khác thì không quá để ý, nghĩ lại trở về sẽ tìm, nhưng mà bây giờ không tìm thấy!
Nàng một đầu chui vào gầm giường, suy nghĩ lại tìm một lần nữa, cũng nhưng không nghĩ, lúc
/120
|