Nếu thật sự là như vậy, tại sao Đại Vương lại không quan tâm? Dù thế nào mẫu thân muội cũng là Vương phi mà! Đương nhiên mấy chuyện xấu này sẽ bị người của vương cung giấu kỹ, Nguyệt Phi Yên trước đây cũng chưa từng nhắc tới, vì thế hắn cũng không biết gì.
Quý Phi Nhi cười lạnh. Ông ta còn mong mẹ con chúng ta chết đi đấy.
Phi Yên, muội phải chịu khổ rồi, muội yên tâm, nhất định huynh sẽ giúp muội cứu vương phi ra ngoài, sau đó chúng ta cùng rời khỏi nơi này.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đột ngột cúi đầu, hôn lên khóe môi nàng, sau đó xoay người chạy mất.
Quý Phi Nhi sững sờ một lúc mới tiêu hóa được thông tin mình bị sàm sỡ, trời ạ, rốt cuộc Cảnh Hiên này bị sao vậy?
Nàng vô thức nhìn xung quanh, tối như mực, không có một ai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ nếu như bị Túc Ly Mị thấy được, nhất định hắn sẽ giận dữ, Cảnh Hiên kia cũng phải chết rất thảm, bởi vì tham muốn chiếm giữ của yêu nghiệt này thật sự rất lớn.
Sau khi trở lại bữa tiệc, nàng phát hiện chỗ ngồi của Cảnh Hiên quả nhiên là trống không, hắn không quay lại nữa.
Vừa bước vào, nàng liền cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo, nàng biết là ai đang nhìn mình. Không hiểu sao, nàng cảm thấy hôm nay Thương Mặc Tuyết rất đáng sợ.
Ngay cả khi gặp hắn ở đình nghỉ mát trong Đế Cung ngày đó, lúc hắn muốn ra tay giết nàng thời, trong lòng nàng cũng không sợ hãi như vậy.
Trong lòng có chút thấp thỏm ngồi xuống chỗ của mình, Lam Nguyệt lại vạch lá tìm sâu.
Phi Yên vừa mới đi ra ngoài, Cảnh Hiên đã nói có chuyện xin rời đi, hai người các ngươi, thật đúng là ăn ý. Bà ta chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Quý Phi Nhi vội vàng trả lời: Vậy sao? Nhưng nữ nhi lại không gặp huynh ấy ở ngoài kia, nói không chừng Cảnh Hiên công tử thật sự có việc gấp nên đã rời đi rồi.
A, con vừa đi nó cũng đi theo, sẽ có sự trùng hợp như thế sao? Phi Yên à, bây giờ con đã là Đế phi rồi, có một số việc không cần mẫu hậu phải nói nhiều.
Dạ, mẫu hậu nói phải, Phi Yên đã nhớ.
Nàng không cãi lại câu nào, thậm chí còn hùa theo lời bà ta khiến Lam Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên là vô cùng hài lòng.
Đế hậu thì sao, còn không phải là bà ta nói gì nghe nấy à, nhìn Lang Vương cũng không hề có ý muốn che chở nơ, thậm chí còn không bằng thị nữ tên Mẫu Đơn kia.
Sau khi tiệc tàn, Nguyệt Vô Tu lấy lý do hai phụ nữ (phụ thân - nữ nhi) đã nhiều ngày không gặp, muốn giữ nàng lại. Vì lời hứa lúc trước, Quý Phi Nhi lập tức gật đầu đồng ý, nhưng Thương Mặc Tuyết lại từ chối thẳng thừng
Lang Vương, Đế hậu chính là nữ nhi ruột thịt của Bổn vương, bây giờ ngươi ngăn cản Bổn vương ở chung với nữ nhi là có ý gì?
Bổn vương nghe theo mệnh lệnh của Đế Quân, bảo vệ an toàn cho Đế hậu, một tấc cũng không rời, nếu Đế hậu xảy ra chuyện gì, Bổn vương không gánh nổi.
Ngươi nói cái gì, chẳng lẽ Bổn vương lại hại nữ nhi ruột thịt của mình sao?
Đây chỉ là suy nghĩ một phía của Hồ Vương, chuyện Bổn vương cần làm chính là lo lắng an nguy cho Đế hậu, nếu Hồ Vương thật sự muốn trao đổi tình cảm phụ nữ với Đế hậu, vậy cứ coi như Bổn vương không tồn tại là được. Hắn kiên quyết tỏ rõ lập trường, nhất định phải chờ cạnh Quý Phi Nhi, Nguyệt Vô
Quý Phi Nhi cười lạnh. Ông ta còn mong mẹ con chúng ta chết đi đấy.
Phi Yên, muội phải chịu khổ rồi, muội yên tâm, nhất định huynh sẽ giúp muội cứu vương phi ra ngoài, sau đó chúng ta cùng rời khỏi nơi này.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đột ngột cúi đầu, hôn lên khóe môi nàng, sau đó xoay người chạy mất.
Quý Phi Nhi sững sờ một lúc mới tiêu hóa được thông tin mình bị sàm sỡ, trời ạ, rốt cuộc Cảnh Hiên này bị sao vậy?
Nàng vô thức nhìn xung quanh, tối như mực, không có một ai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ nếu như bị Túc Ly Mị thấy được, nhất định hắn sẽ giận dữ, Cảnh Hiên kia cũng phải chết rất thảm, bởi vì tham muốn chiếm giữ của yêu nghiệt này thật sự rất lớn.
Sau khi trở lại bữa tiệc, nàng phát hiện chỗ ngồi của Cảnh Hiên quả nhiên là trống không, hắn không quay lại nữa.
Vừa bước vào, nàng liền cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo, nàng biết là ai đang nhìn mình. Không hiểu sao, nàng cảm thấy hôm nay Thương Mặc Tuyết rất đáng sợ.
Ngay cả khi gặp hắn ở đình nghỉ mát trong Đế Cung ngày đó, lúc hắn muốn ra tay giết nàng thời, trong lòng nàng cũng không sợ hãi như vậy.
Trong lòng có chút thấp thỏm ngồi xuống chỗ của mình, Lam Nguyệt lại vạch lá tìm sâu.
Phi Yên vừa mới đi ra ngoài, Cảnh Hiên đã nói có chuyện xin rời đi, hai người các ngươi, thật đúng là ăn ý. Bà ta chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Quý Phi Nhi vội vàng trả lời: Vậy sao? Nhưng nữ nhi lại không gặp huynh ấy ở ngoài kia, nói không chừng Cảnh Hiên công tử thật sự có việc gấp nên đã rời đi rồi.
A, con vừa đi nó cũng đi theo, sẽ có sự trùng hợp như thế sao? Phi Yên à, bây giờ con đã là Đế phi rồi, có một số việc không cần mẫu hậu phải nói nhiều.
Dạ, mẫu hậu nói phải, Phi Yên đã nhớ.
Nàng không cãi lại câu nào, thậm chí còn hùa theo lời bà ta khiến Lam Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên là vô cùng hài lòng.
Đế hậu thì sao, còn không phải là bà ta nói gì nghe nấy à, nhìn Lang Vương cũng không hề có ý muốn che chở nơ, thậm chí còn không bằng thị nữ tên Mẫu Đơn kia.
Sau khi tiệc tàn, Nguyệt Vô Tu lấy lý do hai phụ nữ (phụ thân - nữ nhi) đã nhiều ngày không gặp, muốn giữ nàng lại. Vì lời hứa lúc trước, Quý Phi Nhi lập tức gật đầu đồng ý, nhưng Thương Mặc Tuyết lại từ chối thẳng thừng
Lang Vương, Đế hậu chính là nữ nhi ruột thịt của Bổn vương, bây giờ ngươi ngăn cản Bổn vương ở chung với nữ nhi là có ý gì?
Bổn vương nghe theo mệnh lệnh của Đế Quân, bảo vệ an toàn cho Đế hậu, một tấc cũng không rời, nếu Đế hậu xảy ra chuyện gì, Bổn vương không gánh nổi.
Ngươi nói cái gì, chẳng lẽ Bổn vương lại hại nữ nhi ruột thịt của mình sao?
Đây chỉ là suy nghĩ một phía của Hồ Vương, chuyện Bổn vương cần làm chính là lo lắng an nguy cho Đế hậu, nếu Hồ Vương thật sự muốn trao đổi tình cảm phụ nữ với Đế hậu, vậy cứ coi như Bổn vương không tồn tại là được. Hắn kiên quyết tỏ rõ lập trường, nhất định phải chờ cạnh Quý Phi Nhi, Nguyệt Vô
/120
|