(My cũng không biết sao tác giả lại đặt tiêu đề như vậy nữa)
Edit: Thảo My
Nàng hầm hừ tức giận trở về phòng, Mẫu Đơn thấy bộ dáng này của nàng, thì có chút nghi ngờ.
Thế nào Phi Nhi, chẳng lẽ chuyện tiến triển không thuận lợi sao?
Đừng nói nữa, không có chút nào thuận lợi, chỗ nào cũng không thuận lợi. Vốn theo Nguyệt Vô Tu ra ngoài nàng vẫn không có cảm giác gì quá lớn, ngược lại cuối cùng bị Thương Mặc Tuyết làm cho tức giận thành bộ dáng này.
Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, Mặc Tuyết không phải đi cùng với ngươi, hắn ở bên cạnh bảo vệ ngươi, hẳn là sẽ không để cho ngươi bị khi dễ mới đúng.
A người khi dễ ta chính là hắn.
Làm sao có thể chứ?
Ta cũng không biết rốt cuộc sao lại thế này, chung quy hắn hoài nghi ta và Cảnh Hiên, còn hung dữ với ta như vậy, không có chút nào tin tưởng ta, thật là sắp bị hắn làm tức chết rồi.
Cho dù Mẫu Đơn hoài nghi nàng, Thương Mặc Tuyết cũng không nên hoài nghi nàng, bởi vì Thương Mặc Tuyết biết nàng không phải Nguyệt Phi Yên chân chính, cho dù Cảnh Hiên là người yêu trước kia của Nguyệt Phi Yên, cũng không có bất cứ chuyện gì với Quý Phi Nhi nàng.
Cái này quả thực cũng rất kỳ quái, có thể hắn và Mị huynh đệ tình thâm, cho nên bất bình cho Mị thôi.
Dù là như vậy, hắn quản cũng quá nhiều chuyện hay không.
Được rồi, ngươi đừng tức giận, lần này chúng ta tới là vì cứu người, cũng đừng đầu tiên đã rối loạn trận tuyến, mặc kệ Mặc Tuyết thế nào cũng hướng về bên chúng ta, ngươi mau nói cho ta biết ở phụ thân ngươi bên kia đã xảy ra chuyện gì.
Quý Phi Nhi hầm hừ tức giận từ trong tay áo lấy ra bình sứ nhỏ: Nguyệt Vô Tu bảo ta hạ độc Thương Mặc Tuyết, nói muốn diệt trừ hắn trước.
Mẫu Đơn cực kỳ sợ hãi: Diệt trừ Mặc Tuyết?
Đúng vậy, bởi vì ta lừa hắn nói đã hạ độc Tiểu Bạch, hiện tại công lực hắn hoàn toàn biến mất, Nguyệt Lưu Sương ở lại nơi đó chính là vì kiềm chế hắn, bọn họ tin lời ta nói, nói hiện tại uy hiếp lớn nhất chính là Thương Mặc Tuyết, muốn tự ta nghĩ biện pháp giết hắn. Thật là đáng giận, vốn ta muốn hỏi ra tung tích của mẫu thân, không ngờ bọn họ hèn hạ như vậy, lại vẫn muốn ta tiếp tục giết người làm việc ác giúp bọn hắn.
Vậy chuyện này, Mặc Tuyết hắn biết chưa?
Không biết, đại khái đã biết đi, hắn không phải ẩn thân ở chỗ tối sao?
Vậy ngươi cũng không thương lượng một chút kế sách nào với hắn?
Hừ, ngược lại ta nghĩ, ngươi không nhìn thấy bộ dạng mới vừa của hắn, tựa như ta nợ hắn, đáng đời hắn bị người ta để mắt tới.
Phi Nhi, bây giờ không phải là thời điểm giận dỗi, chúng ta nên đoàn kết.
Quý Phi Nhi suy nghĩ một chút cũng phải, nhưng mà vẫn rất tức giận: Ta mặc kệ, dù sao ta nói việc này cho ngươi, nếu không thì ngươi đi thương lượng tốt với hắn, trở về nói lại cho ta, dù sao ta chịu đủ khuôn mặt giống như khối băng của hắn, tạm thời không muốn gặp lại hắn.
Mẫu Đơn có chút bất đắc dĩ: Được rồi, vậy ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tìm Mặc Tuyết, ngươi đừng tức giận.
Bởi vì gian phòng ở ngay cách vách, cả các viện đều bị Thương Mặc Tuyết bày kết giới, cho nên nàng đi ra ngoài một lát vẫn không sao
Thương Mặc Tuyết quả nhiên đang ở trong phòng, thấy Mẫu Đơn đi vào, hắn ngẩng đầu liếc nhìn, lại miễn cưỡng nhắm hai mắt lại.
Trong lòng Mẫu Đơn có chút kỳ quái, lại có chút bất mãn, hắn lạnh nhạt với Quý Phi Nhi cũng thôi, sao đối với mình cũng là một bộ dạng không quá quan tâm tới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng đóng cửa lại, sau đó đi vào: Mặc Tuyết, làm sao ngươi lại cãi nhau với Phi Nhi, thế nào không biết nhường nàng một chút chứ?
Hắn cũng không trả lời, ngược lại trực tiếp hỏi: Ngươi tới đây làm gì?
Ta thấy các ngươi gây gổ, cho nên muốn đi qua khuyên nhủ ngươi. Mặc Tuyết, cho dù Phi Nhi thật sự thích Cảnh Hiên, đó cũng là chuyện của hai người nàng và Đế Quân, nếu ngươi nhúng tay vào bên trong như vậy sẽ rất khó xử, đến lúc đó nếu như Đế Quân không tin ngươi, tình huynh đệ của các ngươi chẳng phải sẽ bị ảnh hưởng sao?
Nàng nói là tới giải
Edit: Thảo My
Nàng hầm hừ tức giận trở về phòng, Mẫu Đơn thấy bộ dáng này của nàng, thì có chút nghi ngờ.
Thế nào Phi Nhi, chẳng lẽ chuyện tiến triển không thuận lợi sao?
Đừng nói nữa, không có chút nào thuận lợi, chỗ nào cũng không thuận lợi. Vốn theo Nguyệt Vô Tu ra ngoài nàng vẫn không có cảm giác gì quá lớn, ngược lại cuối cùng bị Thương Mặc Tuyết làm cho tức giận thành bộ dáng này.
Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, Mặc Tuyết không phải đi cùng với ngươi, hắn ở bên cạnh bảo vệ ngươi, hẳn là sẽ không để cho ngươi bị khi dễ mới đúng.
A người khi dễ ta chính là hắn.
Làm sao có thể chứ?
Ta cũng không biết rốt cuộc sao lại thế này, chung quy hắn hoài nghi ta và Cảnh Hiên, còn hung dữ với ta như vậy, không có chút nào tin tưởng ta, thật là sắp bị hắn làm tức chết rồi.
Cho dù Mẫu Đơn hoài nghi nàng, Thương Mặc Tuyết cũng không nên hoài nghi nàng, bởi vì Thương Mặc Tuyết biết nàng không phải Nguyệt Phi Yên chân chính, cho dù Cảnh Hiên là người yêu trước kia của Nguyệt Phi Yên, cũng không có bất cứ chuyện gì với Quý Phi Nhi nàng.
Cái này quả thực cũng rất kỳ quái, có thể hắn và Mị huynh đệ tình thâm, cho nên bất bình cho Mị thôi.
Dù là như vậy, hắn quản cũng quá nhiều chuyện hay không.
Được rồi, ngươi đừng tức giận, lần này chúng ta tới là vì cứu người, cũng đừng đầu tiên đã rối loạn trận tuyến, mặc kệ Mặc Tuyết thế nào cũng hướng về bên chúng ta, ngươi mau nói cho ta biết ở phụ thân ngươi bên kia đã xảy ra chuyện gì.
Quý Phi Nhi hầm hừ tức giận từ trong tay áo lấy ra bình sứ nhỏ: Nguyệt Vô Tu bảo ta hạ độc Thương Mặc Tuyết, nói muốn diệt trừ hắn trước.
Mẫu Đơn cực kỳ sợ hãi: Diệt trừ Mặc Tuyết?
Đúng vậy, bởi vì ta lừa hắn nói đã hạ độc Tiểu Bạch, hiện tại công lực hắn hoàn toàn biến mất, Nguyệt Lưu Sương ở lại nơi đó chính là vì kiềm chế hắn, bọn họ tin lời ta nói, nói hiện tại uy hiếp lớn nhất chính là Thương Mặc Tuyết, muốn tự ta nghĩ biện pháp giết hắn. Thật là đáng giận, vốn ta muốn hỏi ra tung tích của mẫu thân, không ngờ bọn họ hèn hạ như vậy, lại vẫn muốn ta tiếp tục giết người làm việc ác giúp bọn hắn.
Vậy chuyện này, Mặc Tuyết hắn biết chưa?
Không biết, đại khái đã biết đi, hắn không phải ẩn thân ở chỗ tối sao?
Vậy ngươi cũng không thương lượng một chút kế sách nào với hắn?
Hừ, ngược lại ta nghĩ, ngươi không nhìn thấy bộ dạng mới vừa của hắn, tựa như ta nợ hắn, đáng đời hắn bị người ta để mắt tới.
Phi Nhi, bây giờ không phải là thời điểm giận dỗi, chúng ta nên đoàn kết.
Quý Phi Nhi suy nghĩ một chút cũng phải, nhưng mà vẫn rất tức giận: Ta mặc kệ, dù sao ta nói việc này cho ngươi, nếu không thì ngươi đi thương lượng tốt với hắn, trở về nói lại cho ta, dù sao ta chịu đủ khuôn mặt giống như khối băng của hắn, tạm thời không muốn gặp lại hắn.
Mẫu Đơn có chút bất đắc dĩ: Được rồi, vậy ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tìm Mặc Tuyết, ngươi đừng tức giận.
Bởi vì gian phòng ở ngay cách vách, cả các viện đều bị Thương Mặc Tuyết bày kết giới, cho nên nàng đi ra ngoài một lát vẫn không sao
Thương Mặc Tuyết quả nhiên đang ở trong phòng, thấy Mẫu Đơn đi vào, hắn ngẩng đầu liếc nhìn, lại miễn cưỡng nhắm hai mắt lại.
Trong lòng Mẫu Đơn có chút kỳ quái, lại có chút bất mãn, hắn lạnh nhạt với Quý Phi Nhi cũng thôi, sao đối với mình cũng là một bộ dạng không quá quan tâm tới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng đóng cửa lại, sau đó đi vào: Mặc Tuyết, làm sao ngươi lại cãi nhau với Phi Nhi, thế nào không biết nhường nàng một chút chứ?
Hắn cũng không trả lời, ngược lại trực tiếp hỏi: Ngươi tới đây làm gì?
Ta thấy các ngươi gây gổ, cho nên muốn đi qua khuyên nhủ ngươi. Mặc Tuyết, cho dù Phi Nhi thật sự thích Cảnh Hiên, đó cũng là chuyện của hai người nàng và Đế Quân, nếu ngươi nhúng tay vào bên trong như vậy sẽ rất khó xử, đến lúc đó nếu như Đế Quân không tin ngươi, tình huynh đệ của các ngươi chẳng phải sẽ bị ảnh hưởng sao?
Nàng nói là tới giải
/120
|