Edit: Lạc Thần
Bởi vì cố kỵ lúc này đang ở Hồ Tộc, xác thực còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, cho nên Túc Ly Mị cũng không có giống như trước đây trắng đêm yêu thương nàng, trước khi nàng ngất xỉu để lại một tia khí lực cho nàng.
Quý Phi nhi thở phì phò từng ngụm từng ngụm, chôn ở trong ngực của hắn, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Vốn dĩ lúc này nàng phải ở gian phòng của mình ngủ cùng Mẫu Đơn, thế nhưng hiện tại bị hắn đưa đến nơi này, còn làm chuyện tình tu nhân như vậy. Hoàn hảo những người khác không biết, bằng không nàng không còn mặt mũi nhìn người nữa.
Túc Ly Mị buồn cười nhìn nàng: Vợ chồng làm chuyện như vậy vốn là thiên kinh địa nghĩa, không có gì mà phải xấu hổ.
Chàng còn nói. Nàng quả thực muốn trực tiếp chui đầu vào trong chăn.
Được, không nói. Hắn đứng dậy, dùng khăn nhúng nước, muốn rửa sạch trên người nàng một chút.
Trước đây mỗi lần đều là sau khi nàng ngất xỉu mới làm, nhưng lần này nàng lại rất tỉnh táo, chuẩn bị xốc chăn của nàng lên, Quý Phi nhi xấu hổ không dám ngẩng đầu lên: Không cần, thiếp tự mình làm là được rồi.
Hắn thản nhiên nhíu mày: Như thế nào, chẳng lẽ nàng còn có sức lực? Xem ra vừa mới rồi vi phu còn chưa ra đủ sức, một khi đã như vậy, thì lại đến một lần nữa đi.
Lại đến một lần nữa, kia làm sao có thể, nàng liều mạng lắc đầu: Đừng, thiếp mệt chết đi được, thật sự mệt chết rồi.
Ta đây giúp nàng tẩy rửa thân thể một chút cho thật tốt, nàng cũng không thể cứ như vậy mà đi ngủ chứ?
Quý Phi nhi không dám cự tuyệt, một cái là lại làm một lần nữa, một cái là để cho hắn giúp nàng rửa sạch thân thể nàng chỉ có thể chọn một, thì nàng chỉ có thể chọn cái sau.
Đây mới thật là một quá trình vô cùng dài lâu mà lại dày vò, Quý Phi nhi gắt gao nhắm mắt lại, thân thể đang run rẩy, cảm giác độ ấm trên mặt có thể nấu chín một quả trứng gà.
Cuối cùng rốt cuộc chấm dứt, nàng đỏ mặt tìm quần áo khắp nơi, muốn mặc quần áo, Túc Ly Mị lại ngăn trở nàng.
Đừng mặc, ta cũng không muốn ôm quần áo ngủ.
Thiếp...... Thiếp là chuẩn bị phải về phòng nha, nếu Mẫu Đơn tỉnh lại nhìn không thấy thiếp, nhất định sẽ kỳ quái.
Nghe được tên Mẫu Đơn, Túc Ly Mị không nhịn được chau mày: Nàng ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, chờ đến khi trời gần sáng, ta sẽ đưa nàng trở về.
Quý Phi nhi kéo chặt chăn trên người, cảm giác có chút ngượng ngùng và bất an: Như vậy được không?
Có cái gì không được, hai ngày này chúng ta không thể ở cùng một chỗ thân thiết, chẳng lẽ nàng không nghĩ tới ta sao?
Khụ...... Này, tất nhiên là có, nhưng mà dù sao thì hiện tại cũng là thời kì hết sức đặc biệt, chờ hết thảy đi qua thì tốt rồi.
Đúng, lần này sở dĩ ta đi theo nàng cùng lại đây, trừ bỏ cứu người, cũng là vì giải quyết chuyện của Hồ Tộc, không thể lại buông tha nữa. Hiện tại Mặc Uyên đang ở khắp nơi tìm ta, tuy rằng ta đã bày kết giới ở bốn phía yêu ma giới, nhưng mà trong thời gian quá dài cũng không lừa được hắn, chờ ta giải quyết Nguyệt Vô Tu, lập tức sẽ đi tìm Mặc Uyên làm một cái kết thúc.
Quý Phi nhi có chút khẩn trương, nàng thiếu chút nữa đã quên, còn một Mặc Uyên, còn có toàn bộ Tiên giới cùng hắn là địch.
Nàng vẫn đều trôi qua vô ưu vô lự, hắn cũng không ở trước mặt nàng nhắc tới việc này.
Không phải chàng đã nói thiếp là Tử Huyên hay sao? Mặc Uyên chính là sư phụ thiếp, thiếp đi giải thích với hắn, để cho hắn không cần nhằm vào chàng, không cần đối địch với chàng.
Không được, chuyện này không cần nàng quan tâm. Hắn lập tức ngăn cản: Phi nhi, chuyện nàng trở về, ta không muốn làm cho bất luận kẻ nào biết, bởi vì ta thật sự chịu không nổi bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Nhưng hắn là sư phụ thiếp, hẳn là sẽ không hại thiếp nha.
Chính vì quan hệ như vậy, mới có thể làm cho hắn càng thêm lo lắng, hắn còn chưa biết rõ tình cảm mà Mặc Uyên đối với Tử Huyên rốt cuộc là cái dạng gì, vạn nhất Mặc Uyên đã biết thân phận của nàng, muốn mang nàng đi theo bên cạnh hắn, đó là chuyện hắn không thể thừa nhận nhất.
Phi nhi, đáp ứng ta, chuyện này trăm ngàn lần nàng không cần xen vào, ta sẽ giải quyết tốt, giống như
Bởi vì cố kỵ lúc này đang ở Hồ Tộc, xác thực còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, cho nên Túc Ly Mị cũng không có giống như trước đây trắng đêm yêu thương nàng, trước khi nàng ngất xỉu để lại một tia khí lực cho nàng.
Quý Phi nhi thở phì phò từng ngụm từng ngụm, chôn ở trong ngực của hắn, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Vốn dĩ lúc này nàng phải ở gian phòng của mình ngủ cùng Mẫu Đơn, thế nhưng hiện tại bị hắn đưa đến nơi này, còn làm chuyện tình tu nhân như vậy. Hoàn hảo những người khác không biết, bằng không nàng không còn mặt mũi nhìn người nữa.
Túc Ly Mị buồn cười nhìn nàng: Vợ chồng làm chuyện như vậy vốn là thiên kinh địa nghĩa, không có gì mà phải xấu hổ.
Chàng còn nói. Nàng quả thực muốn trực tiếp chui đầu vào trong chăn.
Được, không nói. Hắn đứng dậy, dùng khăn nhúng nước, muốn rửa sạch trên người nàng một chút.
Trước đây mỗi lần đều là sau khi nàng ngất xỉu mới làm, nhưng lần này nàng lại rất tỉnh táo, chuẩn bị xốc chăn của nàng lên, Quý Phi nhi xấu hổ không dám ngẩng đầu lên: Không cần, thiếp tự mình làm là được rồi.
Hắn thản nhiên nhíu mày: Như thế nào, chẳng lẽ nàng còn có sức lực? Xem ra vừa mới rồi vi phu còn chưa ra đủ sức, một khi đã như vậy, thì lại đến một lần nữa đi.
Lại đến một lần nữa, kia làm sao có thể, nàng liều mạng lắc đầu: Đừng, thiếp mệt chết đi được, thật sự mệt chết rồi.
Ta đây giúp nàng tẩy rửa thân thể một chút cho thật tốt, nàng cũng không thể cứ như vậy mà đi ngủ chứ?
Quý Phi nhi không dám cự tuyệt, một cái là lại làm một lần nữa, một cái là để cho hắn giúp nàng rửa sạch thân thể nàng chỉ có thể chọn một, thì nàng chỉ có thể chọn cái sau.
Đây mới thật là một quá trình vô cùng dài lâu mà lại dày vò, Quý Phi nhi gắt gao nhắm mắt lại, thân thể đang run rẩy, cảm giác độ ấm trên mặt có thể nấu chín một quả trứng gà.
Cuối cùng rốt cuộc chấm dứt, nàng đỏ mặt tìm quần áo khắp nơi, muốn mặc quần áo, Túc Ly Mị lại ngăn trở nàng.
Đừng mặc, ta cũng không muốn ôm quần áo ngủ.
Thiếp...... Thiếp là chuẩn bị phải về phòng nha, nếu Mẫu Đơn tỉnh lại nhìn không thấy thiếp, nhất định sẽ kỳ quái.
Nghe được tên Mẫu Đơn, Túc Ly Mị không nhịn được chau mày: Nàng ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, chờ đến khi trời gần sáng, ta sẽ đưa nàng trở về.
Quý Phi nhi kéo chặt chăn trên người, cảm giác có chút ngượng ngùng và bất an: Như vậy được không?
Có cái gì không được, hai ngày này chúng ta không thể ở cùng một chỗ thân thiết, chẳng lẽ nàng không nghĩ tới ta sao?
Khụ...... Này, tất nhiên là có, nhưng mà dù sao thì hiện tại cũng là thời kì hết sức đặc biệt, chờ hết thảy đi qua thì tốt rồi.
Đúng, lần này sở dĩ ta đi theo nàng cùng lại đây, trừ bỏ cứu người, cũng là vì giải quyết chuyện của Hồ Tộc, không thể lại buông tha nữa. Hiện tại Mặc Uyên đang ở khắp nơi tìm ta, tuy rằng ta đã bày kết giới ở bốn phía yêu ma giới, nhưng mà trong thời gian quá dài cũng không lừa được hắn, chờ ta giải quyết Nguyệt Vô Tu, lập tức sẽ đi tìm Mặc Uyên làm một cái kết thúc.
Quý Phi nhi có chút khẩn trương, nàng thiếu chút nữa đã quên, còn một Mặc Uyên, còn có toàn bộ Tiên giới cùng hắn là địch.
Nàng vẫn đều trôi qua vô ưu vô lự, hắn cũng không ở trước mặt nàng nhắc tới việc này.
Không phải chàng đã nói thiếp là Tử Huyên hay sao? Mặc Uyên chính là sư phụ thiếp, thiếp đi giải thích với hắn, để cho hắn không cần nhằm vào chàng, không cần đối địch với chàng.
Không được, chuyện này không cần nàng quan tâm. Hắn lập tức ngăn cản: Phi nhi, chuyện nàng trở về, ta không muốn làm cho bất luận kẻ nào biết, bởi vì ta thật sự chịu không nổi bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Nhưng hắn là sư phụ thiếp, hẳn là sẽ không hại thiếp nha.
Chính vì quan hệ như vậy, mới có thể làm cho hắn càng thêm lo lắng, hắn còn chưa biết rõ tình cảm mà Mặc Uyên đối với Tử Huyên rốt cuộc là cái dạng gì, vạn nhất Mặc Uyên đã biết thân phận của nàng, muốn mang nàng đi theo bên cạnh hắn, đó là chuyện hắn không thể thừa nhận nhất.
Phi nhi, đáp ứng ta, chuyện này trăm ngàn lần nàng không cần xen vào, ta sẽ giải quyết tốt, giống như
/120
|