Edit: Thảo My
Quý Phi Nhi cố làm ra vẻ không chú ý nhắc tới: Đúng rồi phụ vương, Cảnh Hiên biểu ca còn có trưởng công chúa cô cô đâu? Lần này ta trở lại, còn chưa được nói chuyện với hắn.
Nguyệt Vô Tu vội vàng trả lời: Cô cô của ngươi không có ở trong cung, nhưng mà Cảnh Hiên, hôm nay hắn đã tới rất sớm, sau khi thỉnh an ta, đã nói muốn đi tìm ngươi, xem trí nhớ của phụ vương ta này, thế nhưng lại quên nói việc này cho ngươi.
Cái gì, ngươi nói biểu ca lại đi tìm ta?
Nguyệt Vô Tu nhíu nhíu mày, có chút kỳ quái trước kia nàng và Cảnh Hiên không phải thật tâm yêu nhau sao, bây giờ lại chủ động gọi hắn là biểu ca.
Ban đầu nàng và Cảnh Hiên yêu chết đi sống lại, nhưng mà Lưu Sương cũng thích Cảnh Hiên, dưới sự bức bách của Vương hậu, hắn để cho trưởng công chúa gây áp lực, khiến Cảnh Hiên và Nguyệt Phi Yên chia tay, nhất định phải làm cho hắn và Nguyệt Lưu Sương ở chung một chỗ.
Nhưng mà Cảnh Hiên trời sinh tính cố chấp, hơn nữa có tình cảm rất sâu với Nguyệt Phi Yên, nói gì cũng không chịu, thậm chí không tiếc làm trái mệnh lệnh của phụ mẫu. Sau này Vương Hậu uy hiếp Nguyệt Phi Yên, nói muốn nàng bất hòa chia tay Cảnh Hiên, nếu không sẽ giết mẫu thân của nàng, Nguyệt Phi Yên vì mẫu thân nhịn đau đoạn tuyệt với Cảnh Hiên. Sau này, truyền ra tin tức Cảnh Hiên say rượu cuối cùng lại ngủ cùng một chỗ với Lưu Sương, Cảnh Hiên là nhân tuyển làm phò mã không thể nghi ngờ.
Cảnh Hiên là thanh niên tài tuấn ở Hồ Tộc, từ nhỏ cố gắng tu luyện, hết sức chịu khó, pháp lực thâm hậu, thân phận tôn quý, cho nên được rất nhiều nữ tử xem trọng, Nguyệt Vô Tu dưới gối chỉ có hai nàng, không có nhi tử, cho nên Cảnh Hiên chính là nhân tuyển tốt nhất thừa kế vương vị Hồ Tộc sau này, Nguyệt Lưu Sương tự nhiên cũng muốn bám lấy hắn không thả.
Nhưng mà sau lại vừa nghe nói Nguyệt Phi Yên trở thành Đế hậu Yêu ma giới, nàng liền hoàn toàn ném Cảnh Hiên ra sau đầu, chạy đi Đế đô, làm mộng Đế hậu của nàng.
Nguyệt Vô Tu liếc mắt nhìn Túc Ly Mị ngồi ở một bên, cảm thấy vào lúc này Quý Phi Nhi nhắc tới Cảnh Hiên hết sức không ổn.
Bởi vì một đoạn tình lúc trước của Nguyệt Phi Yên và Cảnh Hiên cả Yêu ma giới đều biết, sau lại truyền ra Nguyệt Phi Yên trời sinh tính phóng đãng sau đó bị Cảnh Hiên chán ghét vứt bỏ, cuối cùng thanh danh mất sạch, hiện tại nàng đã thành Đế hậu, lại nhắc tới ở trước mặt Thương Mặc Tuyết là huynh đệ tốt của Túc Ly Mị, hiện tại vốn là muốn hạ độc hắn vào lúc hắn buông lỏng cảnh giác, tại sao có thể nhắc tới loại chuyện như vậy chứ?
Quý Phi Nhi đứng dậy muốn rời khỏi, nhưng mà Nguyệt Vô Tu lại ngăn cản nàng.
Chắc hẳn sau khi Cảnh Hiên đi biết ngươi không có ở đó, sẽ rời đi, hoặc là hắn biết ngươi ở bên này, sẽ tìm đến gặp ngươi.
Nếu như nàng vội vã muốn gặp Cảnh Hiên như vậy, khiến cho Thương Mặc Tuyết bất mãn, nàng sẽ không có cơ hội hạ độc hắn.
Quý Phi Nhi vẫn suy nghĩ muốn trở về, nàng biết, Cảnh Hiên đi phát hiện nàng không có ở đó, nhất định sẽ ở lại nơi đó đợi nàng, bởi vì bọn họ phải nói chuyện, nhưng tuyệt đối không thể để người ngoài biết.
Túc Ly Mị đưa cho nàng một ánh mắt, Quý Phi Nhi lập tức khéo léo nói: Dạ, phụ vương, nữ nhi biết.
Thâm trầm trên khuôn mặt già nua của Nguyệt Vô Tu lộ ra một tia cười hòa ái: Từ nhỏ tình cảm của Phi Nhi và biểu ca của nàng đã tốt rồi, không nghĩ vậy mà lại gây ra một vài lời đồn đãi không tốt, kính xin Lang Vương không lấy làm phiền lòng.
Túc Ly Mị cười lạnh một tiếng: Đương nhiên sẽ không, tiểu vương làm sao dám sinh lòng nghi ngờ với Đế hậu chứ?
Nguyệt Vô Tu gọi thị nữ: Dâng trà.
Sau khi nước trà rót xong, Nguyệt Vô Tu và Quý Phi Nhi đều bưng lên uống, nhưng Túc Ly Mị lại vẫn không nhúc nhích.
Nguyệt Vô Tu thấy một màn như vậy, trong lòng ngầm giật mình, không trách được Quý Phi Nhi nói chuyện khó làm, tính cảnh giác của hắn lại cao như vậy.
Hắn khách khí cười cười: Lang Vương, chẳng lẽ là ngại trà này không ngon? Người tới. . . . . . Hắn vừa mới chuẩn bị gọi thị nữ lại
Quý Phi Nhi cố làm ra vẻ không chú ý nhắc tới: Đúng rồi phụ vương, Cảnh Hiên biểu ca còn có trưởng công chúa cô cô đâu? Lần này ta trở lại, còn chưa được nói chuyện với hắn.
Nguyệt Vô Tu vội vàng trả lời: Cô cô của ngươi không có ở trong cung, nhưng mà Cảnh Hiên, hôm nay hắn đã tới rất sớm, sau khi thỉnh an ta, đã nói muốn đi tìm ngươi, xem trí nhớ của phụ vương ta này, thế nhưng lại quên nói việc này cho ngươi.
Cái gì, ngươi nói biểu ca lại đi tìm ta?
Nguyệt Vô Tu nhíu nhíu mày, có chút kỳ quái trước kia nàng và Cảnh Hiên không phải thật tâm yêu nhau sao, bây giờ lại chủ động gọi hắn là biểu ca.
Ban đầu nàng và Cảnh Hiên yêu chết đi sống lại, nhưng mà Lưu Sương cũng thích Cảnh Hiên, dưới sự bức bách của Vương hậu, hắn để cho trưởng công chúa gây áp lực, khiến Cảnh Hiên và Nguyệt Phi Yên chia tay, nhất định phải làm cho hắn và Nguyệt Lưu Sương ở chung một chỗ.
Nhưng mà Cảnh Hiên trời sinh tính cố chấp, hơn nữa có tình cảm rất sâu với Nguyệt Phi Yên, nói gì cũng không chịu, thậm chí không tiếc làm trái mệnh lệnh của phụ mẫu. Sau này Vương Hậu uy hiếp Nguyệt Phi Yên, nói muốn nàng bất hòa chia tay Cảnh Hiên, nếu không sẽ giết mẫu thân của nàng, Nguyệt Phi Yên vì mẫu thân nhịn đau đoạn tuyệt với Cảnh Hiên. Sau này, truyền ra tin tức Cảnh Hiên say rượu cuối cùng lại ngủ cùng một chỗ với Lưu Sương, Cảnh Hiên là nhân tuyển làm phò mã không thể nghi ngờ.
Cảnh Hiên là thanh niên tài tuấn ở Hồ Tộc, từ nhỏ cố gắng tu luyện, hết sức chịu khó, pháp lực thâm hậu, thân phận tôn quý, cho nên được rất nhiều nữ tử xem trọng, Nguyệt Vô Tu dưới gối chỉ có hai nàng, không có nhi tử, cho nên Cảnh Hiên chính là nhân tuyển tốt nhất thừa kế vương vị Hồ Tộc sau này, Nguyệt Lưu Sương tự nhiên cũng muốn bám lấy hắn không thả.
Nhưng mà sau lại vừa nghe nói Nguyệt Phi Yên trở thành Đế hậu Yêu ma giới, nàng liền hoàn toàn ném Cảnh Hiên ra sau đầu, chạy đi Đế đô, làm mộng Đế hậu của nàng.
Nguyệt Vô Tu liếc mắt nhìn Túc Ly Mị ngồi ở một bên, cảm thấy vào lúc này Quý Phi Nhi nhắc tới Cảnh Hiên hết sức không ổn.
Bởi vì một đoạn tình lúc trước của Nguyệt Phi Yên và Cảnh Hiên cả Yêu ma giới đều biết, sau lại truyền ra Nguyệt Phi Yên trời sinh tính phóng đãng sau đó bị Cảnh Hiên chán ghét vứt bỏ, cuối cùng thanh danh mất sạch, hiện tại nàng đã thành Đế hậu, lại nhắc tới ở trước mặt Thương Mặc Tuyết là huynh đệ tốt của Túc Ly Mị, hiện tại vốn là muốn hạ độc hắn vào lúc hắn buông lỏng cảnh giác, tại sao có thể nhắc tới loại chuyện như vậy chứ?
Quý Phi Nhi đứng dậy muốn rời khỏi, nhưng mà Nguyệt Vô Tu lại ngăn cản nàng.
Chắc hẳn sau khi Cảnh Hiên đi biết ngươi không có ở đó, sẽ rời đi, hoặc là hắn biết ngươi ở bên này, sẽ tìm đến gặp ngươi.
Nếu như nàng vội vã muốn gặp Cảnh Hiên như vậy, khiến cho Thương Mặc Tuyết bất mãn, nàng sẽ không có cơ hội hạ độc hắn.
Quý Phi Nhi vẫn suy nghĩ muốn trở về, nàng biết, Cảnh Hiên đi phát hiện nàng không có ở đó, nhất định sẽ ở lại nơi đó đợi nàng, bởi vì bọn họ phải nói chuyện, nhưng tuyệt đối không thể để người ngoài biết.
Túc Ly Mị đưa cho nàng một ánh mắt, Quý Phi Nhi lập tức khéo léo nói: Dạ, phụ vương, nữ nhi biết.
Thâm trầm trên khuôn mặt già nua của Nguyệt Vô Tu lộ ra một tia cười hòa ái: Từ nhỏ tình cảm của Phi Nhi và biểu ca của nàng đã tốt rồi, không nghĩ vậy mà lại gây ra một vài lời đồn đãi không tốt, kính xin Lang Vương không lấy làm phiền lòng.
Túc Ly Mị cười lạnh một tiếng: Đương nhiên sẽ không, tiểu vương làm sao dám sinh lòng nghi ngờ với Đế hậu chứ?
Nguyệt Vô Tu gọi thị nữ: Dâng trà.
Sau khi nước trà rót xong, Nguyệt Vô Tu và Quý Phi Nhi đều bưng lên uống, nhưng Túc Ly Mị lại vẫn không nhúc nhích.
Nguyệt Vô Tu thấy một màn như vậy, trong lòng ngầm giật mình, không trách được Quý Phi Nhi nói chuyện khó làm, tính cảnh giác của hắn lại cao như vậy.
Hắn khách khí cười cười: Lang Vương, chẳng lẽ là ngại trà này không ngon? Người tới. . . . . . Hắn vừa mới chuẩn bị gọi thị nữ lại
/120
|