Ban đêm, Quý Phi Nhi đang chìm đắm trong bi thương, vừa nghĩ tới ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng, Tố Hoa sẽ bị độc phát mà chết, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đe dọa cám dỗ đều dùng, ngày ngày để cho người đi thương lượng, nhưng Nguyệt Vô Tu quyết tâm không chịu giao ra thuốc giải, còn nói cho dù chết cũng sẽ không để cho bọn họ sống dễ chịu, tại sao lại có người ích kỷ như thế chứ?
Túc Ly Mị không biết an ủi nàng thế nào, điều có thể làm là chỉ có thể ở bên người giúp đỡ nàng, an ủi nàng.
Suốt đêm, bọn họ đều không ngủ, dưới tình huống này sao có thể ngủ được đây?
Trời, sắp sáng rồi!
Đột nhiên, Túc Ly Mị mở to hai mắt, cảnh giác giống như phát hiện ra cái gì đó, sau đó ngồi dậy, nhìn phương hướng ngoài cửa.
Sao thế? Quý Phi Nhi tò mò nhìn hắn, chẳng lẽ hắn nghĩ ra cách cứu Tố Hoa rồi hả?
Không ngờ Túc Ly Mị lại làm một động tác chớ lên tiếng, sau đó vẫn là mặt cảnh giác nhìn về phía ngoài cửa, một lát sau, hắn bèn đứng dậy mặc quần áo.
Rốt cuộc thế nào? Mới vừa rồi nàng còn tưởng sẽ có người đi vào, kết quả không có gì cả.
Không phải nàng muốn biết cuối cùng người nào tố giác tiết lộ kế hoạch của chúng ta sao? Bây giờ cơ hội tới rồi, nhanh lên một chút.
Quý Phi Nhi vừa nghe mới vội vàng xuống giường bắt đầu mặc quần áo, đây là thời điểm không thể coi thường, nàng đã sớm căm thù đến tận xương tuỷ với cái tên khốn kia rồi, nếu không phải người nọ tiết lộ kế hoạch của bọn họ, chuyện cũng sẽ không trở thành bộ dáng như bây giờ.
Túc Ly Mị làm một phép thuật, toàn bộ cửa phòng giống như trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, mà nàng cũng vừa hay nhìn thấy Mẫu Đơn vào lúc này lén lút từ trước cửa bọn họ đi ra ngoài.
Hiện tại là giờ nào, trời còn sáng nữa chứ? Nhìn Mẫu Đơn lúc này mặc chỉnh tề đi ra ngoài làm cái gì?
Quý Phi Nhi như đang có một tia nghi ngờ, âm thanh của Túc Ly Mị vang lên bên tai nàng: Muốn biết nàng đi làm cái gì không?
Muốn, dĩ nhiên muốn! Nhưng nàng lại có chút thấp thỏm, nhớ ngày đó Túc Ly Mị nói lời đó với nàng, chẳng lẽ thật sự là Mẫu Đơn? Không, nhất định có hiểu lầm gì đó, nói không chừng Mẫu Đơn ra ngoài có lẽ còn có chuyện khác, không thể dễ dàng lại định tội nàng như vậy.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Túc Ly Mị dẫn nàng rất nhanh rời khỏi nơi này.
Nhìn cung điện quen thuộc cách đó không xa kia, cho dù hóa thành tro nàng cũng nhận ra. . . . . . Là Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt ở tẩm cung, mặc dù bọn họ đã bị Túc Ly Mị phế bỏ thân phận, nhưng trước mắt vẫn ở nơi này, bên ngoài có rất nhiều thị vệ canh giữ.
Một lát sau, lại thấy một bóng dáng mặc áo trắng đi tới nơi này, trùng hợp lúc này là thời gian thị vệ đổi ca, bởi vì Túc Ly Mị đã hạ lệnh không cho phép bọn họ bước ra nơi này, cũng không cho phép người khác tùy ý đi vào, nhưng Mẫu Đơn lại mượn cơ hội này đi thẳng vào.
Vậy mà nàng thật sự tiến vào!
Nàng đi làm cái gì? Quý Phi Nhi thật không thể tưởng tượng được.
Chuyện cho tới bây giờ, nàng còn tin Mẫu Đơn trong sạch sao?
Ta. . . . . . Thật sự nàng không nói ra lời, mắt thấy mới là thật, nàng tận mắt nhìn Mẫu Đơn lén lén lút lút chạy tới tẩm cung của Nguyệt Vô Tu, nàng còn có thể nói gì đây?
À, lúc trước ta đã nghi ngờ Mẫu Đơn có cái gì đó không đúng, không ngờ bây giờ nàng lại thiếu kiên nhẫn, chạy đến chỗ Nguyệt Vô Tu, hiện tại Nguyệt Vô Tu đã sa cơ lỡ vận, nàng tới tìm hắn vào lúc này làm cái gì?
Đúng vậy, tại sao nàng phải làm như vậy? Ta thật lòng coi nàng như bằng hữu, tại sao nàng muốn đối xử với ta như thế, nàng trợ giúp Nguyệt Vô Tu, có ích lợi gì với nàng hay sao? Đầu óc Quý Phi Nhi có chút rối loạn, trống rỗng, nàng chỉ biết nàng tận mắt nhìn thấy Mẫu Đơn vào tẩm cung, cũng không biết nên nói cái gì.
Cái này chỉ sợ cũng chỉ có chính nàng biết, bây giờ có thể xác định rồi chứ? Người tố giác nhất định là nàng không thể nghi ngờ. Nguyệt
/120
|