Rốt cuộc Quý Phi Nhi biết, bà chịu đựng bí mật này đã lâu, bà có chết cũng không chịu nói ra nỗi khổ tâm, quả nhiên là như vậy.
Có thể bà biết bây giờ mình phải chết, ở một khắc hấp hối cuối cùng, vừa đúng lúc bà và Nguyệt Vô Tu gặp nhau, có thể nói ra tất cả không cố kỵ chút nào.
Cuối cùng Nguyệt Vô Tu sụp đổ, đưa bọn họ vào trong chuyện xưa tiết lộ từng việc theo lời Tố Hoa, phòng tuyến trong lòng ông hoàn toàn sụp đổ.
Tại sao? Tại sao có thể như vậy, không phải Lam Nguyệt sao? Tại sao ban đầu người cứu ta chính là nàng?
Khối ngọc bội kia, không sai là mẫu phi để lại cho ông, bà cũng nói chính xác trước kia bọn ông có xảy ra chuyện xưa, ngay cả chuyện xưa này Lam Nguyệt cũng chưa từng được biết, bà lại nói ra tất cả, a. . . . . . Ông chỉ cảm thấy trời cao cho ông một trò đùa thiên hạ.
Nếu như. . . . . . Nếu như có thể lựa chọn một lần nữa, như vậy ban đầu ở tại lúc ngươi hỏi tên nữ tử kia, nàng sẽ nói cho ngươi biết, nàng tên là Tố Hoa, nàng nguyện ý chờ ngươi cưới nàng làm tân nương của ngươi, nhưng trên cái thế giới này lại không có nếu như. Nàng bị Lam Nguyệt hãm hại bị hủy dung, bị gia tộc vứt bỏ, bị mọi người khinh bỉ, nàng không muốn làm liên lụy đến ngươi, nên lựa chọn sống chịu nhục, biết ngươi tới nhà cầu thân, nàng rất vui mừng, dù biết người sẽ gả cho ngươi không phải nàng, nàng vui mừng là ngươi hết lòng tuân thủ lời hứa giữa hai người, nàng cứu không lầm người. Vào cung làm thị nữ hồi môn của Lam Nguyệt, nhìn các ngươi sống ân ái, nàng cũng không có gì tiếc nuối. Âm thanh của bà nhẹ vô cùng, cực kỳ yếu ớt, bà thật sự dùng hết hơi sức toàn thân mới nói ra được những lời này, bà sắp không được rồi.
Cuối cùng Nguyệt Vô Tu tỉnh ngộ lại: Không, không phải như vậy, ta nghĩ muốn lấy chẳng qua là khi đó nữ tử kia cứu ta một mạng, nếu như mà ta biết là nàng, vậy ta cũng sẽ không cưới Lam Nguyệt , muôn vàn yêu thương nàng ta cũng chỉ là bởi vì coi nàng ta là nàng.
Chỉ tiếc, số phận cho chúng ta một trò cười thiên hạ, nhưng mà ta lại không có cách nào hận ngươi, trời cao đối xử với ta không tệ, ta cứu ngươi một mạng, ngươi cho ta một nữ nhi, giữa chúng ta, coi như là hòa nhau!
Mặt của Nguyệt Vô Tu xưa nay kiêu căng, thế nhưng nước mắt chảy ngang dọc trên khuôn mặt già nua, tràn đầy hối hận, ông vùng vẫy bò qua đây, muốn kéo tay Tố Hoa, lại bị vẻ mặt Quý Phi Nhi căm ghét quát lớn: Ngươi có tư cách gì chạm vào mẫu thân ta?
Nguyệt Vô Tu giống như không nghe thấy lời của nàng, vẫn còn run rẩy tiếp tục bò về phía trước, thân thể ông bị thương nặng, công lực cũng đã tàn phế rồi, nhưng lúc này, cái gì ông cũng không quan tâm.
Tố Hoa, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Một câu thật xin lỗi, đã dùng hết cả đời kiêu ngạo và hối hận của hắn rồi.
Thật xin lỗi có ích lợi gì, ngươi phá hủy thuốc giải của mẫu thân ta, còn không lấy thêm thuốc giải cho bà nhanh một chút.
Không có. . . . . . Thật không có, chỉ còn lại một viên cuối cùng này, lại bị ta phá hủy, Tố Hoa, ta thực sự xin lỗi nàng! Nguyệt Vô Tu hối hận cực kỳ, ông lại tự tay phá hủy thuốc cứu mạng nữ nhân hắn thích nhất.
Lời của ông khiến tâm tất cả mọi người chìm vào đáy cốc, thuốc giải. . . . . . Không có!
Tố Hoa hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Hơn nữa cũng đã kéo dài thời gian như vậy, độc đã công tâm, dù là thuốc giải tới, cũng không còn cứu được nữa! Tất cả đều là Nguyệt Vô Tu làm hại.
Thật xin lỗi có ích lợi gì, ngươi hạ độc với mẫu thân ta, không có thuốc giải, bà rất nhanh sẽ chết, ngươi là hung thủ giết người, còn mặt mũi nào sống trên đời nữa? Ta. . . . . . Ta hiện tại phải giết chết ngươi. Quý Phi Nhi tức giận run rẩy, nhìn khắp nơi có thể tìm dao găm sắc bén gì hay không, đáng tiếc trong phòng không có.
Túc Ly Mị vội vàng ngăn cản nàng, kéo nàng sang một bên: Bây giờ bọn họ tự mình xử lý chuyện lúc trước, nàng để cho mẫu thân ở thời điểm cuối cùng của sinh mệnh để kết thúc một khoảnh khắc đẹp này đi, về phần Nguyệt Vô Tu, coi như nàng không giết ông ta, bây giờ chỉ sợ ông ta sống không bằng chết.
Không có Quý Phi Nhi ngăn cản, Nguyệt Vô Tu bò đến bên giường, kéo tay Tố Hoa thật chặt: Là ta. . . . . . Đều là ta không tốt, vậy mà không nhận ra nàng, thậm chí còn dung túng Lam Nguyệt nhốt nàng nhiều năm như vậy, lợi dụng nàng tới uy hiếp Phi Yên làm việc cho ta, thiếu chút nữa hại chết nữ nhi của chúng ta, Bây giờ lại hại nàng thành bộ dáng này, ta là súc sinh, sau khi chết nhất định sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, nhưng. . . . . . Tố Hoa, van cầu nàng...nàng đừng chết, chúng ta vừa mới quen biết nhau, còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, người chết là ta mới đúng.
Tố Hoa lại vùng vẫy hất tay của ông ra: Ta là người có tội, cái kết cục này, chính là sự trừng phạt với ta, ta cũng thản nhiên tiếp nhận.
Không, nếu như mà ta biết nàng chính là nữ tử ban đầu kia, coi như hy sinh mạng chính mình, cũng không muốn tổn thương nàng nửa phần, Tố Hoa, nàng đang vạch rõ quan hệ giữa chúng ta sao? Không nên như vậy, ta làm tất cả đều vì nàng.
Nhưng ngươi. . . . . . lại in sự sỉ nhục vĩnh viễn lên trên người ta, cho nên ta không muốn nói ra là không muốn để người ta biết, ban đầu cứu ngươi người có tội giết người như ngóe, kẻ chủ mưu chính là ta, ngươi làm bao nhiêu chuyện xấu không thể tha thứ, trời cao sẽ trả thù lên trên người của ta, để cho nữ nhi ta bị ngươi hành hạ, để cho ta được kết quả như hôm nay, đây đều là báo ứng của ta.
Quý Phi Nhi ở bên cạnh nhìn, lệ rơi đầy mặt, Túc Ly Mị sợ nàng quá mức đau lòng không tốt cho thân thể, chỉ có thể ôm lấy nàng thật chặt, cho nàng an ủi.
Mặc dù trên mặt Mẫu Đơn là vẻ mặt lo lắng, nhưng trong lòng của nàng lại có một ý nghĩ dễ chịu.
Không ngờ chân tướng sự việc lại là như vậy, Tố Hoa xấu xí này mới là nữ tử cứu Nguyệt Vô Tu lúc trước, mà Lam Nguyệt thay thế thân phận của bà vào cung gả cho Nguyệt Vô Tu thành vương hậu, nói cách khác, là Lam Nguyệt vô liêm sỉ đoạt đi tất cả của Tố Hoa, bao gồm phu quân của bà.
Nhớ đến nữ nhân Lam Nguyệt kia, điêu ngoa ương ngạnh, nàng vẫn khó hiểu tại sao Nguyệt Vô Tu có thể dễ dàng tha thứ cho nàng như vậy, còn sủng ái bao dung nàng như vậy, thì ra là nhìn lại chuyện tình cảm lúc trước.
Nhưng bây giờ chân tướng bị vạch trần, nữ tử năm đó là Tố Hoa, mà ân nhân cứu mạng của ông ta lại bị ông nhốt hành hạ nhiều năm, lúc này trong lòng ông ta đến tột cùng là loại khổ sở như thế nào chứ, nàng thật sự rất muốn hiểu rõ.
Nhìn bộ dạng Quý Phi Nhi đau lòng, Tố Hoa bị độc phát khổ sở tê tâm liệt phế với Nguyệt Vô Tu, khỏi phải nói nàng cao hứng biết bao, nhìn những người này khổ sở nàng rất vui vẻ, đây đều là bọn họ tự làm tự chịu, đáng đời!
Lúc ấy nàng vì rửa sạch hiềm nghi của mình mới dùng thân xông vào nguy hiểm đi lấy thuốc giải, trên thực tế nàng không có chút nào nghĩ muốn cứu Tố Hoa, bây giờ mượn tay Nguyệt Vô Tu phá hủy viên thuốc giải cuối cùng này, Tố Hoa hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nàng chết rồi, nhất định Quý Phi Nhi sẽ đau lòng muốn chết.
Nhìn nàng đau lòng, nàng thấy rất vui mừng.
. . . . . .
Nguyệt Vô Tu luôn van xin sự tha thứ của bà, nhưng Tố Hoa không muốn liên quan nhiều đến việc trước kia nữa.
Hơn nữa, thân thể của bà càng ngày càng suy yếu, cảm giác mí mắt cũng nặng trĩu rồi, thì ra đây chính là tử vong, lúc trước nàng vô số lần muốn tìm chết, vì nữ nhi mình đều phải chịu đựng, hiện tại cảm nhận khoảng cách gần cái chết như vậy, bà lại cảm thấy một loại cảm giác giải thoát khó hiểu.
Cứ thế mà chết đi tốt vô cùng, bí mật lớn nhất trong lòng đã nói ra, bên cạnh nữ nhi cũng có phu quân làm bạn và yêu nàng, thật không có gì tiếc nuối nữa.
Dùng hết khí lực cuối cùng, bà liếc ông một cái thật sâu: Ta cho ngươi biết những chuyện này, chỉ hi vọng là ở khoảnh khắc cuối cùng của sinh mạng ta, ngươi vẫn còn có một chút lương tri, sám hối với những người bị ngươi hại chết, ta cũng đã an tâm rồi.
Được, ta sám hối, nàng muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó, Tố Hoa, ta biết sai rồi, chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không dám cầu xin sự tha thứ của nàng, ta tội ác tày trời.
Nhìn Nguyệt Vô Tu chân thành đang sám hối, Tố Hoa khẽ mỉm cười, cảm thấy rốt cuộc giải quyết xong chuyện lớn trong lòng.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, tất cả mọi chuyện cũng không còn tiếc nuối gì nữa rồi, bà thản nhiên tiếp nhận cái chết.
Cùng Nguyệt Vô Tu làm bạn bên dưới, bà nhắm hai mắt lại một cách thanh thản.
Mẫu thân. . . . . . Nhiều ngày nay tâm tư lao lực quá mệt mỏi, hơn nữa bị đả kích như vậy, Quý Phi Nhi cuối cùng không chịu nổi nữa, té xỉu ở trong ngực Túc Ly Mị.
Hắn nhìn bọn Nguyệt Vô Tu một cái, không do dự nữa, ôm tiểu thê tử sải bước rời đi.
Mẫu Đơn cũng được thị nữ ở đây đỡ rất nhanh ra ngoài.
Phòng lớn như thế chỉ còn lại hai người Nguyệt Vô Tu và Tố Hoa, mà Tố Hoa đã tắt thở.
Nguyệt Vô Tu chỉ biết là, chứng kiến Tố Hoa chết đi trong nháy mắt, tim của ông hoàn toàn trống rỗng.
Cho dù thời điểm nhìn Lam Nguyệt chết, ông đều không có cảm giác như thế, mặc dù đau lòng, cũng không tê tâm liệt phế như bây giờ, lại trống rỗng như vậy.
Ông run rẩy đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo tay Tố Hoa: Nàng biết không? Về sau mẫu phi chết, ta không hề tin tưởng bất kì kẻ nào nữa, mà nàng là ánh mặt trời duy nhất trong cuộc đời của ta, ta liều mạng tu luyện pháp thuật, trở về báo thù, ngồi lên vị trí cao nhất trong Hồ Tộc này, bởi vì ta nghĩ muốn cho nàng cuộc sống tốt nhất, dù là muốn chỗ ngồi đế quân, cũng là muốn cho nàng cảm thụ một chút nữ nhân tôn quý nhất vinh dự nhất của giới yêu ma. Nhưng mà. . . . . . Ta không nhận ra nàng, để Lam Nguyệt trở thành nàng, để cho nàng chịu đủ hành hạ, ta không cách nào tha thứ cho mình.
Nhìn ngọc bội rơi xuống cạnh tay bà, ông vùng vẫy đứng dậy, đeo ngọc bội lên trên cổ của bà: Chỉ có nàng, mới xứng có được vật duy nhất mẫu phi để lại cho ta, ta coi như sinh mạng.
Tố Hoa, ta rất mau sẽ tới bồi nàng, sau này có ta hầu ở bên cạnh nàng, cho nàng chuộc tội, tuyệt đối sẽ không để cho nàng cô đơn.
Tại ống tay áo ông lấy ra một con dao găm, sau đó hung hăng cắm vào trái tim của mình.
Như vậy, có tính vì những người đã từng bị ông hại chết hay không, cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng?
Sinh mạng đang dần mất đi, thế nhưng ông lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, giống như tháo xuống một gánh nặng toàn thân vậy, như vậy mình có phải có tư cách hầu ở bên người Tố Hoa rồi hay không ?
Nắm thật chặt tay của bà, Nguyệt Vô Tu tựa vào bên giường, sau đó nhắm hai mắt lại, cứ như vậy, rời khỏi thế giới này.
Người cho ông sinh mạng lần đầu tiên là mẫu phi của ông, ông dùng nửa đời của mình vì bà báo thù báo ân.
Người cho ông sinh mạng lần thứ hai chính là Tố Hoa, nhưng ông lại không quý trọng, chờ tỉnh ngộ lại đã quá muộn rồi, bà vẫn bị chính ông hại chết, nợ bà, chỉ có thể trả lại vào kiếp sau.
Có thể bà biết bây giờ mình phải chết, ở một khắc hấp hối cuối cùng, vừa đúng lúc bà và Nguyệt Vô Tu gặp nhau, có thể nói ra tất cả không cố kỵ chút nào.
Cuối cùng Nguyệt Vô Tu sụp đổ, đưa bọn họ vào trong chuyện xưa tiết lộ từng việc theo lời Tố Hoa, phòng tuyến trong lòng ông hoàn toàn sụp đổ.
Tại sao? Tại sao có thể như vậy, không phải Lam Nguyệt sao? Tại sao ban đầu người cứu ta chính là nàng?
Khối ngọc bội kia, không sai là mẫu phi để lại cho ông, bà cũng nói chính xác trước kia bọn ông có xảy ra chuyện xưa, ngay cả chuyện xưa này Lam Nguyệt cũng chưa từng được biết, bà lại nói ra tất cả, a. . . . . . Ông chỉ cảm thấy trời cao cho ông một trò đùa thiên hạ.
Nếu như. . . . . . Nếu như có thể lựa chọn một lần nữa, như vậy ban đầu ở tại lúc ngươi hỏi tên nữ tử kia, nàng sẽ nói cho ngươi biết, nàng tên là Tố Hoa, nàng nguyện ý chờ ngươi cưới nàng làm tân nương của ngươi, nhưng trên cái thế giới này lại không có nếu như. Nàng bị Lam Nguyệt hãm hại bị hủy dung, bị gia tộc vứt bỏ, bị mọi người khinh bỉ, nàng không muốn làm liên lụy đến ngươi, nên lựa chọn sống chịu nhục, biết ngươi tới nhà cầu thân, nàng rất vui mừng, dù biết người sẽ gả cho ngươi không phải nàng, nàng vui mừng là ngươi hết lòng tuân thủ lời hứa giữa hai người, nàng cứu không lầm người. Vào cung làm thị nữ hồi môn của Lam Nguyệt, nhìn các ngươi sống ân ái, nàng cũng không có gì tiếc nuối. Âm thanh của bà nhẹ vô cùng, cực kỳ yếu ớt, bà thật sự dùng hết hơi sức toàn thân mới nói ra được những lời này, bà sắp không được rồi.
Cuối cùng Nguyệt Vô Tu tỉnh ngộ lại: Không, không phải như vậy, ta nghĩ muốn lấy chẳng qua là khi đó nữ tử kia cứu ta một mạng, nếu như mà ta biết là nàng, vậy ta cũng sẽ không cưới Lam Nguyệt , muôn vàn yêu thương nàng ta cũng chỉ là bởi vì coi nàng ta là nàng.
Chỉ tiếc, số phận cho chúng ta một trò cười thiên hạ, nhưng mà ta lại không có cách nào hận ngươi, trời cao đối xử với ta không tệ, ta cứu ngươi một mạng, ngươi cho ta một nữ nhi, giữa chúng ta, coi như là hòa nhau!
Mặt của Nguyệt Vô Tu xưa nay kiêu căng, thế nhưng nước mắt chảy ngang dọc trên khuôn mặt già nua, tràn đầy hối hận, ông vùng vẫy bò qua đây, muốn kéo tay Tố Hoa, lại bị vẻ mặt Quý Phi Nhi căm ghét quát lớn: Ngươi có tư cách gì chạm vào mẫu thân ta?
Nguyệt Vô Tu giống như không nghe thấy lời của nàng, vẫn còn run rẩy tiếp tục bò về phía trước, thân thể ông bị thương nặng, công lực cũng đã tàn phế rồi, nhưng lúc này, cái gì ông cũng không quan tâm.
Tố Hoa, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Một câu thật xin lỗi, đã dùng hết cả đời kiêu ngạo và hối hận của hắn rồi.
Thật xin lỗi có ích lợi gì, ngươi phá hủy thuốc giải của mẫu thân ta, còn không lấy thêm thuốc giải cho bà nhanh một chút.
Không có. . . . . . Thật không có, chỉ còn lại một viên cuối cùng này, lại bị ta phá hủy, Tố Hoa, ta thực sự xin lỗi nàng! Nguyệt Vô Tu hối hận cực kỳ, ông lại tự tay phá hủy thuốc cứu mạng nữ nhân hắn thích nhất.
Lời của ông khiến tâm tất cả mọi người chìm vào đáy cốc, thuốc giải. . . . . . Không có!
Tố Hoa hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Hơn nữa cũng đã kéo dài thời gian như vậy, độc đã công tâm, dù là thuốc giải tới, cũng không còn cứu được nữa! Tất cả đều là Nguyệt Vô Tu làm hại.
Thật xin lỗi có ích lợi gì, ngươi hạ độc với mẫu thân ta, không có thuốc giải, bà rất nhanh sẽ chết, ngươi là hung thủ giết người, còn mặt mũi nào sống trên đời nữa? Ta. . . . . . Ta hiện tại phải giết chết ngươi. Quý Phi Nhi tức giận run rẩy, nhìn khắp nơi có thể tìm dao găm sắc bén gì hay không, đáng tiếc trong phòng không có.
Túc Ly Mị vội vàng ngăn cản nàng, kéo nàng sang một bên: Bây giờ bọn họ tự mình xử lý chuyện lúc trước, nàng để cho mẫu thân ở thời điểm cuối cùng của sinh mệnh để kết thúc một khoảnh khắc đẹp này đi, về phần Nguyệt Vô Tu, coi như nàng không giết ông ta, bây giờ chỉ sợ ông ta sống không bằng chết.
Không có Quý Phi Nhi ngăn cản, Nguyệt Vô Tu bò đến bên giường, kéo tay Tố Hoa thật chặt: Là ta. . . . . . Đều là ta không tốt, vậy mà không nhận ra nàng, thậm chí còn dung túng Lam Nguyệt nhốt nàng nhiều năm như vậy, lợi dụng nàng tới uy hiếp Phi Yên làm việc cho ta, thiếu chút nữa hại chết nữ nhi của chúng ta, Bây giờ lại hại nàng thành bộ dáng này, ta là súc sinh, sau khi chết nhất định sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, nhưng. . . . . . Tố Hoa, van cầu nàng...nàng đừng chết, chúng ta vừa mới quen biết nhau, còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, người chết là ta mới đúng.
Tố Hoa lại vùng vẫy hất tay của ông ra: Ta là người có tội, cái kết cục này, chính là sự trừng phạt với ta, ta cũng thản nhiên tiếp nhận.
Không, nếu như mà ta biết nàng chính là nữ tử ban đầu kia, coi như hy sinh mạng chính mình, cũng không muốn tổn thương nàng nửa phần, Tố Hoa, nàng đang vạch rõ quan hệ giữa chúng ta sao? Không nên như vậy, ta làm tất cả đều vì nàng.
Nhưng ngươi. . . . . . lại in sự sỉ nhục vĩnh viễn lên trên người ta, cho nên ta không muốn nói ra là không muốn để người ta biết, ban đầu cứu ngươi người có tội giết người như ngóe, kẻ chủ mưu chính là ta, ngươi làm bao nhiêu chuyện xấu không thể tha thứ, trời cao sẽ trả thù lên trên người của ta, để cho nữ nhi ta bị ngươi hành hạ, để cho ta được kết quả như hôm nay, đây đều là báo ứng của ta.
Quý Phi Nhi ở bên cạnh nhìn, lệ rơi đầy mặt, Túc Ly Mị sợ nàng quá mức đau lòng không tốt cho thân thể, chỉ có thể ôm lấy nàng thật chặt, cho nàng an ủi.
Mặc dù trên mặt Mẫu Đơn là vẻ mặt lo lắng, nhưng trong lòng của nàng lại có một ý nghĩ dễ chịu.
Không ngờ chân tướng sự việc lại là như vậy, Tố Hoa xấu xí này mới là nữ tử cứu Nguyệt Vô Tu lúc trước, mà Lam Nguyệt thay thế thân phận của bà vào cung gả cho Nguyệt Vô Tu thành vương hậu, nói cách khác, là Lam Nguyệt vô liêm sỉ đoạt đi tất cả của Tố Hoa, bao gồm phu quân của bà.
Nhớ đến nữ nhân Lam Nguyệt kia, điêu ngoa ương ngạnh, nàng vẫn khó hiểu tại sao Nguyệt Vô Tu có thể dễ dàng tha thứ cho nàng như vậy, còn sủng ái bao dung nàng như vậy, thì ra là nhìn lại chuyện tình cảm lúc trước.
Nhưng bây giờ chân tướng bị vạch trần, nữ tử năm đó là Tố Hoa, mà ân nhân cứu mạng của ông ta lại bị ông nhốt hành hạ nhiều năm, lúc này trong lòng ông ta đến tột cùng là loại khổ sở như thế nào chứ, nàng thật sự rất muốn hiểu rõ.
Nhìn bộ dạng Quý Phi Nhi đau lòng, Tố Hoa bị độc phát khổ sở tê tâm liệt phế với Nguyệt Vô Tu, khỏi phải nói nàng cao hứng biết bao, nhìn những người này khổ sở nàng rất vui vẻ, đây đều là bọn họ tự làm tự chịu, đáng đời!
Lúc ấy nàng vì rửa sạch hiềm nghi của mình mới dùng thân xông vào nguy hiểm đi lấy thuốc giải, trên thực tế nàng không có chút nào nghĩ muốn cứu Tố Hoa, bây giờ mượn tay Nguyệt Vô Tu phá hủy viên thuốc giải cuối cùng này, Tố Hoa hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nàng chết rồi, nhất định Quý Phi Nhi sẽ đau lòng muốn chết.
Nhìn nàng đau lòng, nàng thấy rất vui mừng.
. . . . . .
Nguyệt Vô Tu luôn van xin sự tha thứ của bà, nhưng Tố Hoa không muốn liên quan nhiều đến việc trước kia nữa.
Hơn nữa, thân thể của bà càng ngày càng suy yếu, cảm giác mí mắt cũng nặng trĩu rồi, thì ra đây chính là tử vong, lúc trước nàng vô số lần muốn tìm chết, vì nữ nhi mình đều phải chịu đựng, hiện tại cảm nhận khoảng cách gần cái chết như vậy, bà lại cảm thấy một loại cảm giác giải thoát khó hiểu.
Cứ thế mà chết đi tốt vô cùng, bí mật lớn nhất trong lòng đã nói ra, bên cạnh nữ nhi cũng có phu quân làm bạn và yêu nàng, thật không có gì tiếc nuối nữa.
Dùng hết khí lực cuối cùng, bà liếc ông một cái thật sâu: Ta cho ngươi biết những chuyện này, chỉ hi vọng là ở khoảnh khắc cuối cùng của sinh mạng ta, ngươi vẫn còn có một chút lương tri, sám hối với những người bị ngươi hại chết, ta cũng đã an tâm rồi.
Được, ta sám hối, nàng muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó, Tố Hoa, ta biết sai rồi, chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không dám cầu xin sự tha thứ của nàng, ta tội ác tày trời.
Nhìn Nguyệt Vô Tu chân thành đang sám hối, Tố Hoa khẽ mỉm cười, cảm thấy rốt cuộc giải quyết xong chuyện lớn trong lòng.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, tất cả mọi chuyện cũng không còn tiếc nuối gì nữa rồi, bà thản nhiên tiếp nhận cái chết.
Cùng Nguyệt Vô Tu làm bạn bên dưới, bà nhắm hai mắt lại một cách thanh thản.
Mẫu thân. . . . . . Nhiều ngày nay tâm tư lao lực quá mệt mỏi, hơn nữa bị đả kích như vậy, Quý Phi Nhi cuối cùng không chịu nổi nữa, té xỉu ở trong ngực Túc Ly Mị.
Hắn nhìn bọn Nguyệt Vô Tu một cái, không do dự nữa, ôm tiểu thê tử sải bước rời đi.
Mẫu Đơn cũng được thị nữ ở đây đỡ rất nhanh ra ngoài.
Phòng lớn như thế chỉ còn lại hai người Nguyệt Vô Tu và Tố Hoa, mà Tố Hoa đã tắt thở.
Nguyệt Vô Tu chỉ biết là, chứng kiến Tố Hoa chết đi trong nháy mắt, tim của ông hoàn toàn trống rỗng.
Cho dù thời điểm nhìn Lam Nguyệt chết, ông đều không có cảm giác như thế, mặc dù đau lòng, cũng không tê tâm liệt phế như bây giờ, lại trống rỗng như vậy.
Ông run rẩy đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo tay Tố Hoa: Nàng biết không? Về sau mẫu phi chết, ta không hề tin tưởng bất kì kẻ nào nữa, mà nàng là ánh mặt trời duy nhất trong cuộc đời của ta, ta liều mạng tu luyện pháp thuật, trở về báo thù, ngồi lên vị trí cao nhất trong Hồ Tộc này, bởi vì ta nghĩ muốn cho nàng cuộc sống tốt nhất, dù là muốn chỗ ngồi đế quân, cũng là muốn cho nàng cảm thụ một chút nữ nhân tôn quý nhất vinh dự nhất của giới yêu ma. Nhưng mà. . . . . . Ta không nhận ra nàng, để Lam Nguyệt trở thành nàng, để cho nàng chịu đủ hành hạ, ta không cách nào tha thứ cho mình.
Nhìn ngọc bội rơi xuống cạnh tay bà, ông vùng vẫy đứng dậy, đeo ngọc bội lên trên cổ của bà: Chỉ có nàng, mới xứng có được vật duy nhất mẫu phi để lại cho ta, ta coi như sinh mạng.
Tố Hoa, ta rất mau sẽ tới bồi nàng, sau này có ta hầu ở bên cạnh nàng, cho nàng chuộc tội, tuyệt đối sẽ không để cho nàng cô đơn.
Tại ống tay áo ông lấy ra một con dao găm, sau đó hung hăng cắm vào trái tim của mình.
Như vậy, có tính vì những người đã từng bị ông hại chết hay không, cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng?
Sinh mạng đang dần mất đi, thế nhưng ông lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, giống như tháo xuống một gánh nặng toàn thân vậy, như vậy mình có phải có tư cách hầu ở bên người Tố Hoa rồi hay không ?
Nắm thật chặt tay của bà, Nguyệt Vô Tu tựa vào bên giường, sau đó nhắm hai mắt lại, cứ như vậy, rời khỏi thế giới này.
Người cho ông sinh mạng lần đầu tiên là mẫu phi của ông, ông dùng nửa đời của mình vì bà báo thù báo ân.
Người cho ông sinh mạng lần thứ hai chính là Tố Hoa, nhưng ông lại không quý trọng, chờ tỉnh ngộ lại đã quá muộn rồi, bà vẫn bị chính ông hại chết, nợ bà, chỉ có thể trả lại vào kiếp sau.
/120
|