Quý Phi Nhi do dự liếc mắt nhìn xe ngựa, cũng không nhìn thấy Túc Ly Mị, lại thấy Mẫu Đơn đang ở cửa sổ nhìn mình.
Nhớ đến đêm hôm đó nàng và Túc Ly Mị thổ lộ tình cảm với nhau, rốt cuộc nàng gật đầu một cái: Được
Vì vậy, nàng theo Cảnh Hiên đi về phía trước, người phía sau cách bọn họ càng ngày càng xa, nơi này, chỉ có hai người bọn họ.
Quý Phi Nhi nhìn thân thể gầy yếu của Cảnh Hiên, cảm thấy hết sức đau lòng, nhất định hắn biết tin mình muốn rời đi cho nên mới phải chạy tới gấp gáp như vậy, thế cho nên áo quần đều không sửa sang. Hơn nữa trên người hắn còn có vết thương, thật sự lo lắng hắn đứng trong gió rét như vậy sẽ không chống đỡ được.
Cảnh Hiên, ngươi có chuyện gì, nói mau đi.
Nhưng thật ra nàng nghĩ cho thân thể của hắn, nhưng mà xem ra Cảnh Hiên cho rằng nàng không muốn ở cùng với hắn, cho nên nàng mới phải thúc giục như vậy.
Nhìn ra được, Túc Ly Mị thật tâm đối tốt với nàng, cho nên, ta cũng không còn tiếc nuối gì nữa. Trước kia ta từng thề, sẽ vĩnh viễn ở bên nàng, bảo vệ nàng không phải bị tổn thương, nhưng mà ta lại không làm được, từ khoảnh khắc trơ mắt nhìn nàng gả cho Túc Ly Mị, ta cũng đã mất đi tư cách yêu nàng rồi.
Cảnh Hiên, ngươi đừng như vậy. . . . . . Nàng nghe được, bây giờ hắn cảm thấy rất đau đớn.
Nàng yên tâm, ta nói buông xuống, cũng sẽ không làm khó nàng. Phi Yên, ta tới nói một câu chuyện cũ cho nàng thôi.
Quý Phi Nhi gật đầu một cái.
Ngày trước, có một tiểu nữ hài. Nàng vừa sinh ra, mẫu thân không ở bên cạnh, chỉ có thể giao cho ma ma và thị nữ trong cung chăm sóc, một lần một người thiếu niên đi theo mẫu thân vào cung, ở dưới tàng cây của một gốc Cổ Dong, thấy được một xích đu nho nhỏ, nằm bên trong là một con tiểu hồ ly mới sinh ra không lâu, thiếu niên rất có hứng thú đi qua xem, nàng còn nhỏ như vậy, yếu như vậy, thậm chí ngay cả năng lực biến hóa thành hình người cũng không có, nhưng tiểu nam hài lại có hứng thú, thường quấn lấy mẫu thân muốn vào cung, vì chính là có thể nhìn tiểu nữ một cái.
Quý Phi Nhi rất nghiêm túc lắng nghe, chuyện xưa, mới nói phần mở đầu, nàng không biết hắn muốn nói gì, nhưng có thể cảm thấy hoài niệm và bi thương của hắn, cái này. . . . . . Chính là ngọn nguồn bi thương đi.
Về sau, tiểu hồ ly từng ngày lớn lên, rốt cuộc có một ngày nàng có thể hoá thành hình người, biến thành một tiểu nữ nhi nho nhỏ. Nam hài thấy tiểu nữ nhi trắng trắng mềm mềm, hết sức đáng yêu, nên rất vui mừng, về sau số lần vào cung thì càng tăng, vì có thể hầu ở bên người của nàng, nhìn nàng từ từ lớn lên, trong lòng thiếu niên tràn đầy cảm giác thành tựu. Cuộc sống ngày ngày trôi qua, nữ nhi dần dần biến thành tiểu cô nương, nam hài bắt đầu dạy nàng nói chuyện, nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng chính hắn cũng sẽ cười khúc khích ra tiếng. Dù cho mẫu thân thiếu niên phản đối hắn và tiểu cô nương qua lại, coi như hắn chịu đựng bị đánh dữ dội cũng phải khăng khăng đi xem tiểu cô nương đó.
Sau đó thì sao? Quý Phi Nhi bắt đầu cảm thấy có chút không đúng, hắn muốn nói rốt cuộc là ý gì, nam hài hắn nói chính là hắn sao? Nữ hài tử kia, chính là Nguyệt Phi Yên?
Về sau, tiểu cô nương từng ngày lớn lên, rốt cuộc trưởng thành thiếu nữ đoan trang thanh tú, dung nhan tướng mạo xinh đẹp, mà thiếu niên cũng đã không còn là thiếu niên, trở thành một nam nhân chân chính. Dần dần, hắn nhìn thiếu nữ với ánh mắt càng ngày càng sâu, tình cảm cũng bắt đầu phát sinh biến hóa. Nhìn thấy thiếu nữ với người khác phái nói chuyện vui đùa, hắn sẽ thấy đáy lòng xông lên sự ghen tức mãnh liệt, giống như đồ vật mình yêu thích tự tay bồi dưỡng ra bị người khác cướp đoạt, hắn rất tức giận, lần đầu tiên hắn nổi giận với nàng, cũng cảnh cáo nàng nữ tử phải dè dặt, không cho nói chuyện với các nam nhân, thiếu nữ đó thật biết điều, cũng rất nghe lời. Dần dần, thiếu nữ cũng có tình cảm với nam nhân đó, hai người bọn họ thật lòng yêu nhau.
Thiếu nữ ở trong cung được dối xử vô cùng không tốt, tất cả mọi người khi dễ nàng, nàng rất khổ sở, năn nỉ nam nhân mang nàng cao chạy xa bay, nhưng là nam nhân đó quá hèn nhát, hắn kiêng dè người nhà của mình, nên cự tuyệt yêu cầu của nàng. Sau đó, tình yêu của bọn họ bị phụ mẫu hai bên phản đối, nhưng bọn họ lại quyết định chống lại đến cùng, nên vì lẫn nhau cố gắp tiếp. Nam nhân từng muốn, chỉ cần thiếu nữ không buông tay, hắn cũng vĩnh viễn sẽ không buông tay. Nhưng mà tất cả, thiếu nữ biết được mẫu thân ruột của mình vẫn còn sống trên đời, hơn nữa chịu khổ khi bị nhốt, hoàn toàn thay đổi. Ở dưới bị vương hậu uy hiếp, nàng vì bận tâm đến tính mạng của mẫu thân, chịu nhục, nàng đồng ý mọi điều kiện không bình đẳng, thậm chí bao gồm muốn nàng và người yêu nàng chia tay.
Khi hắn nói đến đây, Quý Phi Nhi biết rõ, hắn nói người chính là Nguyệt Phi Yên.
Thiếu nữ kiên cường từ trước đến giờ lại khóc, khóc rất thương tâm, nàng nói tại sao từ nhỏ nàng lại đau khổ như vậy, không thể lựa chọn vận mệnh của mình, ở trên thế giới này người duy nhất đối tốt với nàng, nàng cũng không thể có. Nam nhân bảo đảm với nàng lời thề son sắt, chỉ cần nàng không buông tay, thì tình cảm của hắn dành cho nàng vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Nhưng nàng lại nói, người không thể quên gốc, mẫu thân ruột của nàng vì nàng chịu khổ bị nhốt, chịu đủ đau khổ, nếu như nàng không nghe vương hậu ra lệnh, chỉ sợ mẫu thân khó giữ được tính mạng. Nam nhân hết sức không cam lòng, liều mạng khuyên tiếp, cuối cùng đồng ý để cho nàng suy nghĩ trong một đêm, sẽ đưa ra lựa chọn cẩn thận.
Mà đêm ấy, tỷ tỷ của thiếu nữ tìm đến nam nhân đó, tâm tình hắn đang phiền não nên uống rượu cùng nàng ta, uống đến say mèm, vì vậy phạm phải sai lầm lớn. Vào sáng sớm thời gian ước định của hắn và thiếu nữ đã đến, thiếu nữ chạy tới, thấy một màn hắn và một nữ nhân khác cả người trần truồng ngủ ở trên một cái giường, hắn vĩnh viễn đều không quên được ánh mắt lúc ấy của thiếu nữ tan nát cõi lòng. Hắn muốn giải thích với nàng, thiếu nữ xoay người rời đi, hắn nổi giận, chuyện đến lúc này, giải thích sẽ có người tin tưởng sao?”.
“Bị áp bức về áp lực, nam nhân chỉ có thể tạm thời đồng ý ở chung một chỗ với tỷ tỷ của thiếu nữ đó, nhưng trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ, nhất định có thể bẻ cong cục diện trước mắt, một lần nữa ở cùng một chỗ với nàng . Nhưng cuối cùng hắn chờ đến là tin thiếu nữ lấy đế quân ở xa. Chờ đến khi hắn biết, đã không kịp ngăn cản, hắn đứng ở cửa thành, nhìn đội ngũ đưa dâu dần dần đi xa, tan nát cõi lòng. Kể từ ngày đó, hắn tự giận mình, thân phận của phò mã, vinh hoa phú quý, thậm chí tương lai của thân phận vương thượng, hắn đều không để ý, mỗi ngày mượn rượu giải sầu,trải qua cuộc sống sống không bằng chết. Mấy ngày sau khi thiếu nữ rời đi, hắn một mực nghĩ, nếu như lần đầu tiên thiếu nữ yêu cầu hắn mang nàng rời đi, nếu như hắn lập tức đồng ý chuyện cũng sẽ không biến thành cục diện như thế này, có lẽ, bây giờ bọn họ đang ở một nơi bồng lai tiên cảnh không người biết, trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ, có lẽ bọn họ còn có thể sinh thêm mấy tiểu oa nhi, làm phu thê ân ái chân chính. Cái gì mà giang sơn đế vương, cái gì mà mẫu kẻ thù hận, đều không có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ. Nghĩ sai thì hỏng hết, nhưng thay đổi lại to lớn như vậy.
Nói tới chỗ này, giữa hai lông mày nam tử mang theo khuôn mặt ưu thương u sầu nhàn nhạt, vậy mà lại rơi lệ.
Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa động tới chỗ đau lòng, Quý Phi Nhi bị rung động thật sâu, tình cảm của hắn với Nguyệt Phi Yên sâu sắc hơn nàng tưởng tượng.
Cảnh Hiên. . . . . .
Không cần nói lời đồng tình, tất cả, chỉ vì người nam nhân kia quá hèn nhát, gieo gió gặt bão, cho nên bây giờ phải nhận lấy báo ứng, là hắn hèn nhát, hại chết nữ nhân hắn yêu. Câu nói sau cùng, hắn chịu đựng thống khổ to lớn mới nói ra được.
Quý Phi Nhi ngẩn ra: Cảnh Hiên, ngươi. . . . . .
Hắn đây là ý gì? Chẳng lẽ. . . . . .
Ha ha, có lẽ, ta không nên gọi ngươi là Phi Yên, nhưng mà để cho ta xem ngươi trở thành Phi Yên một lần cuối cùng thôi. Đứng trước mặt ta , là thân thể của Phi Yên, một đôi lông mày luôn quen thuộc như vậy, ta sẽ nhớ mãi không quên bộ dáng của nàng, vĩnh viễn sẽ không quên.
Quý Phi Nhi giật mình nhìn hắn: Ngươi đều biết?
Là ngươi để mẫu thân nói với ta kia chỉ là một giấc mộng sao? Ngươi căn bản chưa có tới, tất cả chỉ là của ảo giác ta? Nhưng mà ở thời điểm lúc ta nghe ngươi muốn rời đi, ta liều mạng chạy tới tìm ngươi, thì nhớ ra tất cả, ngươi ở cạnh giường ta nói, ngươi nói. . . . Phi Yên đã chết, ngươi chỉ là một hồn phách sống nhờ trong thân thể của nàng, là thật sao?
Quý Phi Nhi gật đầu một cái, không ngờ trong lúc hắn vẫn còn đang hôn mê, lại có thể nghe thấy nàng nói gì.
Thật xin lỗi, ta thật sự không phải là Nguyệt Phi Yên, nhưng nhìn thấy ngươi thích nàng như vậy, ta không đành lòng nói cho ngươi biết sự thật.
Thật ra thì, ngươi không phải nói ta cũng sớm biết rồi, chỉ là ta không muốn thừa nhận, thân thể của Phi Yên làm sao lại là một người khác chứ? Hắn cười giễu một tiếng: Ngươi có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa ngươi và phi Yên là cái gì không?
Quý Phi Nhi lắc đầu một cái: Là cái gì?
Ngươi rất đơn thuần, thiện lương, mềm lòng. Nhưng Phi Yên, cũng không mềm lòng với ta, vì mẫu thân của nàng, nàng có thể buông tha tất cả, bao gồm cả ta, bao gồm chính sinh mạng của nàng. Ta biết rõ nàng yêu thích ta như thế, rồi lại nhẫn tâm trừng phạt mình, ta có thể nhìn ra từ trong mắt nàng vùng vẫy đau khổ, nhưng mà ngươi lại hoàn toàn không có. Ta nhìn ánh mắt của ngươi, là một mảnh trấn tĩnh, ngươi lần lượt mềm lòng với ta, rõ ràng là không muốn tổn thương ta.
Bởi vì. . . . . . Đây là ta thiếu nàng, bây giờ nếu ta đã trở thành thân phận của nàng, nên muốn vì nàng làm mọi chuyện. Ta rấ tiếc cuối cùng không thể cứu mẫu thân của nàng ra, ít nhất, ta không thể để cho ngươi bị tổn thương.
Ngươi đã làm rất tốt, ta tin thời điểm vương phi qua đời, trong lòng hết sức yên tĩnh. Mà ta bây giờ cũng như thế. . . . . . Phi Yên đã không có ở đây, nhưng mà ta lại biết nàng vẫn còn yêu ta sâu đậm, về sau, ta sẽ mang theo những kỉ niệm tốt đẹp của chúng ta mà sống cho thật tốt.
Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.
Ta có thể biết tên của ngươi không? Cảnh Hiên nhìn nàng, rất nghiêm túc hỏi ra miệng.
Quý Phi Nhi.
Phi Nhi. . . . . . Phi Yên, quả nhiên vẫn không giống nhau. Chỉ là, Phi Nhi, vẫn cám ơn ngươi làm tất cả vì ta.
Ngươi cứu qua mạng của ta, là ta nên cám ơn ngươi mới đúng. Đúng rồi, lúc trước ta rời đi, còn do dự có nên nói cho ngươi biết sự thật hay không, ngươi đã biết rồi, như vậy vật này, ta cũng nên giao vào trong tay của ngươi.
Nàng cầm hà bao trong tay bỏ ra trước mặt của hắn, cầm hà bao tinh xảo lên, thêu một chữ Cảnh .
Nhớ đến đêm hôm đó nàng và Túc Ly Mị thổ lộ tình cảm với nhau, rốt cuộc nàng gật đầu một cái: Được
Vì vậy, nàng theo Cảnh Hiên đi về phía trước, người phía sau cách bọn họ càng ngày càng xa, nơi này, chỉ có hai người bọn họ.
Quý Phi Nhi nhìn thân thể gầy yếu của Cảnh Hiên, cảm thấy hết sức đau lòng, nhất định hắn biết tin mình muốn rời đi cho nên mới phải chạy tới gấp gáp như vậy, thế cho nên áo quần đều không sửa sang. Hơn nữa trên người hắn còn có vết thương, thật sự lo lắng hắn đứng trong gió rét như vậy sẽ không chống đỡ được.
Cảnh Hiên, ngươi có chuyện gì, nói mau đi.
Nhưng thật ra nàng nghĩ cho thân thể của hắn, nhưng mà xem ra Cảnh Hiên cho rằng nàng không muốn ở cùng với hắn, cho nên nàng mới phải thúc giục như vậy.
Nhìn ra được, Túc Ly Mị thật tâm đối tốt với nàng, cho nên, ta cũng không còn tiếc nuối gì nữa. Trước kia ta từng thề, sẽ vĩnh viễn ở bên nàng, bảo vệ nàng không phải bị tổn thương, nhưng mà ta lại không làm được, từ khoảnh khắc trơ mắt nhìn nàng gả cho Túc Ly Mị, ta cũng đã mất đi tư cách yêu nàng rồi.
Cảnh Hiên, ngươi đừng như vậy. . . . . . Nàng nghe được, bây giờ hắn cảm thấy rất đau đớn.
Nàng yên tâm, ta nói buông xuống, cũng sẽ không làm khó nàng. Phi Yên, ta tới nói một câu chuyện cũ cho nàng thôi.
Quý Phi Nhi gật đầu một cái.
Ngày trước, có một tiểu nữ hài. Nàng vừa sinh ra, mẫu thân không ở bên cạnh, chỉ có thể giao cho ma ma và thị nữ trong cung chăm sóc, một lần một người thiếu niên đi theo mẫu thân vào cung, ở dưới tàng cây của một gốc Cổ Dong, thấy được một xích đu nho nhỏ, nằm bên trong là một con tiểu hồ ly mới sinh ra không lâu, thiếu niên rất có hứng thú đi qua xem, nàng còn nhỏ như vậy, yếu như vậy, thậm chí ngay cả năng lực biến hóa thành hình người cũng không có, nhưng tiểu nam hài lại có hứng thú, thường quấn lấy mẫu thân muốn vào cung, vì chính là có thể nhìn tiểu nữ một cái.
Quý Phi Nhi rất nghiêm túc lắng nghe, chuyện xưa, mới nói phần mở đầu, nàng không biết hắn muốn nói gì, nhưng có thể cảm thấy hoài niệm và bi thương của hắn, cái này. . . . . . Chính là ngọn nguồn bi thương đi.
Về sau, tiểu hồ ly từng ngày lớn lên, rốt cuộc có một ngày nàng có thể hoá thành hình người, biến thành một tiểu nữ nhi nho nhỏ. Nam hài thấy tiểu nữ nhi trắng trắng mềm mềm, hết sức đáng yêu, nên rất vui mừng, về sau số lần vào cung thì càng tăng, vì có thể hầu ở bên người của nàng, nhìn nàng từ từ lớn lên, trong lòng thiếu niên tràn đầy cảm giác thành tựu. Cuộc sống ngày ngày trôi qua, nữ nhi dần dần biến thành tiểu cô nương, nam hài bắt đầu dạy nàng nói chuyện, nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng chính hắn cũng sẽ cười khúc khích ra tiếng. Dù cho mẫu thân thiếu niên phản đối hắn và tiểu cô nương qua lại, coi như hắn chịu đựng bị đánh dữ dội cũng phải khăng khăng đi xem tiểu cô nương đó.
Sau đó thì sao? Quý Phi Nhi bắt đầu cảm thấy có chút không đúng, hắn muốn nói rốt cuộc là ý gì, nam hài hắn nói chính là hắn sao? Nữ hài tử kia, chính là Nguyệt Phi Yên?
Về sau, tiểu cô nương từng ngày lớn lên, rốt cuộc trưởng thành thiếu nữ đoan trang thanh tú, dung nhan tướng mạo xinh đẹp, mà thiếu niên cũng đã không còn là thiếu niên, trở thành một nam nhân chân chính. Dần dần, hắn nhìn thiếu nữ với ánh mắt càng ngày càng sâu, tình cảm cũng bắt đầu phát sinh biến hóa. Nhìn thấy thiếu nữ với người khác phái nói chuyện vui đùa, hắn sẽ thấy đáy lòng xông lên sự ghen tức mãnh liệt, giống như đồ vật mình yêu thích tự tay bồi dưỡng ra bị người khác cướp đoạt, hắn rất tức giận, lần đầu tiên hắn nổi giận với nàng, cũng cảnh cáo nàng nữ tử phải dè dặt, không cho nói chuyện với các nam nhân, thiếu nữ đó thật biết điều, cũng rất nghe lời. Dần dần, thiếu nữ cũng có tình cảm với nam nhân đó, hai người bọn họ thật lòng yêu nhau.
Thiếu nữ ở trong cung được dối xử vô cùng không tốt, tất cả mọi người khi dễ nàng, nàng rất khổ sở, năn nỉ nam nhân mang nàng cao chạy xa bay, nhưng là nam nhân đó quá hèn nhát, hắn kiêng dè người nhà của mình, nên cự tuyệt yêu cầu của nàng. Sau đó, tình yêu của bọn họ bị phụ mẫu hai bên phản đối, nhưng bọn họ lại quyết định chống lại đến cùng, nên vì lẫn nhau cố gắp tiếp. Nam nhân từng muốn, chỉ cần thiếu nữ không buông tay, hắn cũng vĩnh viễn sẽ không buông tay. Nhưng mà tất cả, thiếu nữ biết được mẫu thân ruột của mình vẫn còn sống trên đời, hơn nữa chịu khổ khi bị nhốt, hoàn toàn thay đổi. Ở dưới bị vương hậu uy hiếp, nàng vì bận tâm đến tính mạng của mẫu thân, chịu nhục, nàng đồng ý mọi điều kiện không bình đẳng, thậm chí bao gồm muốn nàng và người yêu nàng chia tay.
Khi hắn nói đến đây, Quý Phi Nhi biết rõ, hắn nói người chính là Nguyệt Phi Yên.
Thiếu nữ kiên cường từ trước đến giờ lại khóc, khóc rất thương tâm, nàng nói tại sao từ nhỏ nàng lại đau khổ như vậy, không thể lựa chọn vận mệnh của mình, ở trên thế giới này người duy nhất đối tốt với nàng, nàng cũng không thể có. Nam nhân bảo đảm với nàng lời thề son sắt, chỉ cần nàng không buông tay, thì tình cảm của hắn dành cho nàng vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Nhưng nàng lại nói, người không thể quên gốc, mẫu thân ruột của nàng vì nàng chịu khổ bị nhốt, chịu đủ đau khổ, nếu như nàng không nghe vương hậu ra lệnh, chỉ sợ mẫu thân khó giữ được tính mạng. Nam nhân hết sức không cam lòng, liều mạng khuyên tiếp, cuối cùng đồng ý để cho nàng suy nghĩ trong một đêm, sẽ đưa ra lựa chọn cẩn thận.
Mà đêm ấy, tỷ tỷ của thiếu nữ tìm đến nam nhân đó, tâm tình hắn đang phiền não nên uống rượu cùng nàng ta, uống đến say mèm, vì vậy phạm phải sai lầm lớn. Vào sáng sớm thời gian ước định của hắn và thiếu nữ đã đến, thiếu nữ chạy tới, thấy một màn hắn và một nữ nhân khác cả người trần truồng ngủ ở trên một cái giường, hắn vĩnh viễn đều không quên được ánh mắt lúc ấy của thiếu nữ tan nát cõi lòng. Hắn muốn giải thích với nàng, thiếu nữ xoay người rời đi, hắn nổi giận, chuyện đến lúc này, giải thích sẽ có người tin tưởng sao?”.
“Bị áp bức về áp lực, nam nhân chỉ có thể tạm thời đồng ý ở chung một chỗ với tỷ tỷ của thiếu nữ đó, nhưng trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ, nhất định có thể bẻ cong cục diện trước mắt, một lần nữa ở cùng một chỗ với nàng . Nhưng cuối cùng hắn chờ đến là tin thiếu nữ lấy đế quân ở xa. Chờ đến khi hắn biết, đã không kịp ngăn cản, hắn đứng ở cửa thành, nhìn đội ngũ đưa dâu dần dần đi xa, tan nát cõi lòng. Kể từ ngày đó, hắn tự giận mình, thân phận của phò mã, vinh hoa phú quý, thậm chí tương lai của thân phận vương thượng, hắn đều không để ý, mỗi ngày mượn rượu giải sầu,trải qua cuộc sống sống không bằng chết. Mấy ngày sau khi thiếu nữ rời đi, hắn một mực nghĩ, nếu như lần đầu tiên thiếu nữ yêu cầu hắn mang nàng rời đi, nếu như hắn lập tức đồng ý chuyện cũng sẽ không biến thành cục diện như thế này, có lẽ, bây giờ bọn họ đang ở một nơi bồng lai tiên cảnh không người biết, trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ, có lẽ bọn họ còn có thể sinh thêm mấy tiểu oa nhi, làm phu thê ân ái chân chính. Cái gì mà giang sơn đế vương, cái gì mà mẫu kẻ thù hận, đều không có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ. Nghĩ sai thì hỏng hết, nhưng thay đổi lại to lớn như vậy.
Nói tới chỗ này, giữa hai lông mày nam tử mang theo khuôn mặt ưu thương u sầu nhàn nhạt, vậy mà lại rơi lệ.
Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa động tới chỗ đau lòng, Quý Phi Nhi bị rung động thật sâu, tình cảm của hắn với Nguyệt Phi Yên sâu sắc hơn nàng tưởng tượng.
Cảnh Hiên. . . . . .
Không cần nói lời đồng tình, tất cả, chỉ vì người nam nhân kia quá hèn nhát, gieo gió gặt bão, cho nên bây giờ phải nhận lấy báo ứng, là hắn hèn nhát, hại chết nữ nhân hắn yêu. Câu nói sau cùng, hắn chịu đựng thống khổ to lớn mới nói ra được.
Quý Phi Nhi ngẩn ra: Cảnh Hiên, ngươi. . . . . .
Hắn đây là ý gì? Chẳng lẽ. . . . . .
Ha ha, có lẽ, ta không nên gọi ngươi là Phi Yên, nhưng mà để cho ta xem ngươi trở thành Phi Yên một lần cuối cùng thôi. Đứng trước mặt ta , là thân thể của Phi Yên, một đôi lông mày luôn quen thuộc như vậy, ta sẽ nhớ mãi không quên bộ dáng của nàng, vĩnh viễn sẽ không quên.
Quý Phi Nhi giật mình nhìn hắn: Ngươi đều biết?
Là ngươi để mẫu thân nói với ta kia chỉ là một giấc mộng sao? Ngươi căn bản chưa có tới, tất cả chỉ là của ảo giác ta? Nhưng mà ở thời điểm lúc ta nghe ngươi muốn rời đi, ta liều mạng chạy tới tìm ngươi, thì nhớ ra tất cả, ngươi ở cạnh giường ta nói, ngươi nói. . . . Phi Yên đã chết, ngươi chỉ là một hồn phách sống nhờ trong thân thể của nàng, là thật sao?
Quý Phi Nhi gật đầu một cái, không ngờ trong lúc hắn vẫn còn đang hôn mê, lại có thể nghe thấy nàng nói gì.
Thật xin lỗi, ta thật sự không phải là Nguyệt Phi Yên, nhưng nhìn thấy ngươi thích nàng như vậy, ta không đành lòng nói cho ngươi biết sự thật.
Thật ra thì, ngươi không phải nói ta cũng sớm biết rồi, chỉ là ta không muốn thừa nhận, thân thể của Phi Yên làm sao lại là một người khác chứ? Hắn cười giễu một tiếng: Ngươi có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa ngươi và phi Yên là cái gì không?
Quý Phi Nhi lắc đầu một cái: Là cái gì?
Ngươi rất đơn thuần, thiện lương, mềm lòng. Nhưng Phi Yên, cũng không mềm lòng với ta, vì mẫu thân của nàng, nàng có thể buông tha tất cả, bao gồm cả ta, bao gồm chính sinh mạng của nàng. Ta biết rõ nàng yêu thích ta như thế, rồi lại nhẫn tâm trừng phạt mình, ta có thể nhìn ra từ trong mắt nàng vùng vẫy đau khổ, nhưng mà ngươi lại hoàn toàn không có. Ta nhìn ánh mắt của ngươi, là một mảnh trấn tĩnh, ngươi lần lượt mềm lòng với ta, rõ ràng là không muốn tổn thương ta.
Bởi vì. . . . . . Đây là ta thiếu nàng, bây giờ nếu ta đã trở thành thân phận của nàng, nên muốn vì nàng làm mọi chuyện. Ta rấ tiếc cuối cùng không thể cứu mẫu thân của nàng ra, ít nhất, ta không thể để cho ngươi bị tổn thương.
Ngươi đã làm rất tốt, ta tin thời điểm vương phi qua đời, trong lòng hết sức yên tĩnh. Mà ta bây giờ cũng như thế. . . . . . Phi Yên đã không có ở đây, nhưng mà ta lại biết nàng vẫn còn yêu ta sâu đậm, về sau, ta sẽ mang theo những kỉ niệm tốt đẹp của chúng ta mà sống cho thật tốt.
Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.
Ta có thể biết tên của ngươi không? Cảnh Hiên nhìn nàng, rất nghiêm túc hỏi ra miệng.
Quý Phi Nhi.
Phi Nhi. . . . . . Phi Yên, quả nhiên vẫn không giống nhau. Chỉ là, Phi Nhi, vẫn cám ơn ngươi làm tất cả vì ta.
Ngươi cứu qua mạng của ta, là ta nên cám ơn ngươi mới đúng. Đúng rồi, lúc trước ta rời đi, còn do dự có nên nói cho ngươi biết sự thật hay không, ngươi đã biết rồi, như vậy vật này, ta cũng nên giao vào trong tay của ngươi.
Nàng cầm hà bao trong tay bỏ ra trước mặt của hắn, cầm hà bao tinh xảo lên, thêu một chữ Cảnh .
/120
|