Hắn rất dễ dàng bóc trần nỗi băn khoăn của Nhược Khê: Ngươi rất sợ Bổn vương?
Nhược Khê run run, nhưng vẫn dũng cảm lắc đầu một: Không có.
Hắn cảm thấy nàng rõ ràng rất sợ hãi như vậy, lại muốn hết sức nhịn lại dáng vẻ cố giả bộ trấn định xác thực thật đáng yêu, liền muốn trêu chọc nàng.
Đã như vậy, vì sao không dám ngẩng đầu nhìn Bổn vương?
Nhược Khê thận trọng nhìn hắn một, sau khi chống lại con ngươi xinh đẹp của hắn, lại bị kinh sợ hù dọa cúi đầu: Nếu như Lang Vương không có chuyện gì, vậy tiểu nữ lui xuống trước.
Nàng cảm thấy thật khẩn trương, trái tim chưa từng đập nhanh như hiện tại, nhất là thời điểm nhìn thẳng vào mắt hắn, bị sợ đến hô hấp cũng muốn dừng lại, muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này, để giải cởi bỏ cục diện mệt mỏi.
Thương Mặc Tuyết lại ngăn trở nàng: Gấp cái gì? Chẳng lẽ Bổn vương khiến ngươi sợ như vậy, chi sợ tránh không kịp?
Giờ khắc này, hắn nghĩ tới Mẫu Đơn, hắn biết người trong lòng Mẫu Đơn chỉ có Túc Ly Mị, không khỏi có chút phiền muộn, nguyên nhân Mẫu Đơn không thích hắn là cái gì chứ?
Yêu Ma Giới cũng rất nhiều người hết sức sợ hãi hắn, nhưng thời điểm hắn đối đãi với Mẫu Đơn cũng đã dùng hết tất cả dịu dàng như nước, nhưng còn không có được, tâm của Mẫu Đơn, hắn thế nào cũng không bắt được, cũng không thăm dò được.
Hiện tại, hắn nghĩ muốn dùng phương thức giống như vậy đối đãi nữ tử trước mắt, bộ dáng nàng lại giống như vô cùng kinh sợ, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao?
Thương Mặc Tuyết không muốn để cho nàng đi, cho nên vội vàng gọi nàng ở lại.
Không có. . . . . . Không có. Nhược Khê bị sợ đến muốn khóc, nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp tình hình như vậy, cùng nam tử xa lạ ở chung một chỗ, còn là Lang Vương bệ hết sức uy phong ở Yêu Ma Giới đều biết đến, địa vị chỉ dưới Đế Quân.
Thương Mặc Tuyết thấy bộ dáng này của nàng, cảm giác hết sức bất đắc dĩ, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy nữ tử nhát gan như vậy, nhìn thấy hắn giống như chuột thấy mèo, hận không được vội vàng chạy đi.
Để tránh cho nước mắt của nàng không đến nỗi một giây kế tiếp chảy xuống, Thương Mặc Tuyết rốt cuộc hạ giọng nói: Bây giờ không phải là cung yến, làm sao ngươi đột nhiên chạy ra, còn ở nơi này khiêu vũ?
Hắn không thể không thừa nhận, dáng nhảy của nàng, là dáng nhảy đẹp nhất hắn từng nhìn thấy ở trên đời này, trong khoảng thời gian ngắn, lại bị hấp dẫn.
Nhược Khê đang trầm tư, mình nên trả lời thế nào, nàng sẽ không nói khoác, nhưng nếu như nói thẳng ra, nàng cảm thấy cung yến rất nhàm chán, cũng không ưa thích nhiều người như vậy tụ chung một chỗ, có thể rất thất lễ hay không, hơn nữa bây giờ nàng cũng không hiểu rõ hỉ nộ ái ố của Lang Vương, cho nên không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhỏ giọng hỏi ra miệng.
Vậy Lang Vương tại sao lại ở chỗ này?
Thương Mặc Tuyết cười ha ha, hình như rốt cuộc phát hiện một mặt khác của tiểu nữ tử nhát gan này, cảm thấy thú vị, cũng không có giấu giếm: Bổn vương không thích nơi nịnh nọt đó, chẳng bằng mình đi ra ngoài còn tốt hơn nhiều.
Nhược Khê lấy làm kinh hãi, nhưng trong lòng có kích động nho nhỏ, không ngờ hắn cùng có suy nghĩ giống bản thân.
Chẳng lẽ, ngươi cũng là như thế?
Nàng đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu một: Tiểu nữ nhất thời ham chơi, Lang Vương chớ nên trách tội mới đúng.
Sau một hồi hai người hàn huyên, lại trở về cung yến.
Ấn tượng của hắn với nàng, chính là một tiểu nữ tử nhát gan, dễ xấu hổ.
Ấn tượng của nàng đối với hắng, Lang Vương cũng không phải là loại nóng nảy đáng sợ như trong miệng phụ vương nói, vẫn rất bình dị gần gũi, hơn nữa còn là một người khiêm tốn.
Đây chính là bọn họ mới quen, không tính là quá khắc sâu, trong lòng cũng có một ấn tượng sâu sắc.
Sau khi trở về Tinh linh tộc, nàng thường thường nhớ tới Lang Vương bệ hạ có duyên gặp một lần, tâm thiếu nữ bắt đầu nảy mầm mới, càng không thể vãn hồi.
Sau phụ vương lại đi Đế Cung triêu bái Đế
Nhược Khê run run, nhưng vẫn dũng cảm lắc đầu một: Không có.
Hắn cảm thấy nàng rõ ràng rất sợ hãi như vậy, lại muốn hết sức nhịn lại dáng vẻ cố giả bộ trấn định xác thực thật đáng yêu, liền muốn trêu chọc nàng.
Đã như vậy, vì sao không dám ngẩng đầu nhìn Bổn vương?
Nhược Khê thận trọng nhìn hắn một, sau khi chống lại con ngươi xinh đẹp của hắn, lại bị kinh sợ hù dọa cúi đầu: Nếu như Lang Vương không có chuyện gì, vậy tiểu nữ lui xuống trước.
Nàng cảm thấy thật khẩn trương, trái tim chưa từng đập nhanh như hiện tại, nhất là thời điểm nhìn thẳng vào mắt hắn, bị sợ đến hô hấp cũng muốn dừng lại, muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này, để giải cởi bỏ cục diện mệt mỏi.
Thương Mặc Tuyết lại ngăn trở nàng: Gấp cái gì? Chẳng lẽ Bổn vương khiến ngươi sợ như vậy, chi sợ tránh không kịp?
Giờ khắc này, hắn nghĩ tới Mẫu Đơn, hắn biết người trong lòng Mẫu Đơn chỉ có Túc Ly Mị, không khỏi có chút phiền muộn, nguyên nhân Mẫu Đơn không thích hắn là cái gì chứ?
Yêu Ma Giới cũng rất nhiều người hết sức sợ hãi hắn, nhưng thời điểm hắn đối đãi với Mẫu Đơn cũng đã dùng hết tất cả dịu dàng như nước, nhưng còn không có được, tâm của Mẫu Đơn, hắn thế nào cũng không bắt được, cũng không thăm dò được.
Hiện tại, hắn nghĩ muốn dùng phương thức giống như vậy đối đãi nữ tử trước mắt, bộ dáng nàng lại giống như vô cùng kinh sợ, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao?
Thương Mặc Tuyết không muốn để cho nàng đi, cho nên vội vàng gọi nàng ở lại.
Không có. . . . . . Không có. Nhược Khê bị sợ đến muốn khóc, nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp tình hình như vậy, cùng nam tử xa lạ ở chung một chỗ, còn là Lang Vương bệ hết sức uy phong ở Yêu Ma Giới đều biết đến, địa vị chỉ dưới Đế Quân.
Thương Mặc Tuyết thấy bộ dáng này của nàng, cảm giác hết sức bất đắc dĩ, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy nữ tử nhát gan như vậy, nhìn thấy hắn giống như chuột thấy mèo, hận không được vội vàng chạy đi.
Để tránh cho nước mắt của nàng không đến nỗi một giây kế tiếp chảy xuống, Thương Mặc Tuyết rốt cuộc hạ giọng nói: Bây giờ không phải là cung yến, làm sao ngươi đột nhiên chạy ra, còn ở nơi này khiêu vũ?
Hắn không thể không thừa nhận, dáng nhảy của nàng, là dáng nhảy đẹp nhất hắn từng nhìn thấy ở trên đời này, trong khoảng thời gian ngắn, lại bị hấp dẫn.
Nhược Khê đang trầm tư, mình nên trả lời thế nào, nàng sẽ không nói khoác, nhưng nếu như nói thẳng ra, nàng cảm thấy cung yến rất nhàm chán, cũng không ưa thích nhiều người như vậy tụ chung một chỗ, có thể rất thất lễ hay không, hơn nữa bây giờ nàng cũng không hiểu rõ hỉ nộ ái ố của Lang Vương, cho nên không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhỏ giọng hỏi ra miệng.
Vậy Lang Vương tại sao lại ở chỗ này?
Thương Mặc Tuyết cười ha ha, hình như rốt cuộc phát hiện một mặt khác của tiểu nữ tử nhát gan này, cảm thấy thú vị, cũng không có giấu giếm: Bổn vương không thích nơi nịnh nọt đó, chẳng bằng mình đi ra ngoài còn tốt hơn nhiều.
Nhược Khê lấy làm kinh hãi, nhưng trong lòng có kích động nho nhỏ, không ngờ hắn cùng có suy nghĩ giống bản thân.
Chẳng lẽ, ngươi cũng là như thế?
Nàng đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu một: Tiểu nữ nhất thời ham chơi, Lang Vương chớ nên trách tội mới đúng.
Sau một hồi hai người hàn huyên, lại trở về cung yến.
Ấn tượng của hắn với nàng, chính là một tiểu nữ tử nhát gan, dễ xấu hổ.
Ấn tượng của nàng đối với hắng, Lang Vương cũng không phải là loại nóng nảy đáng sợ như trong miệng phụ vương nói, vẫn rất bình dị gần gũi, hơn nữa còn là một người khiêm tốn.
Đây chính là bọn họ mới quen, không tính là quá khắc sâu, trong lòng cũng có một ấn tượng sâu sắc.
Sau khi trở về Tinh linh tộc, nàng thường thường nhớ tới Lang Vương bệ hạ có duyên gặp một lần, tâm thiếu nữ bắt đầu nảy mầm mới, càng không thể vãn hồi.
Sau phụ vương lại đi Đế Cung triêu bái Đế
/120
|