**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không chỉ rách mà còn sưng lên nữa!” Nguyệt Quang nhìn chằm chằm vào cánh môi của Tô Linh Phong, đôi mắt hoa đào nháy hai cái rồi lại nhíu mày nói: “Chẳng lẽ nơi này cũng có muỗi sao? Ái chà chà
đáng ghét quá, chích ai không chích, thế nào lại chích lên môi Tô Linh Phong chứ!” “Phì… Ha ha ha ha
~” Dạ Vi Lương ở sau lưng Tô Linh Phong nghe xong lời nói của Nguyệt Quang thì cười đến run rẩy cả người: “Buồn cười chết mất ~~ bị muỗi chích à, ha ha ha…”
“Mi cười cái gì?” Nguyệt Quang nhìn sang Dạ Vi Lương, nghi hoặc hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha ha ha
Tinh linh thật trong sáng ~~ ha ha ha, anh nhìn đâu ra được là nàng bị muỗi chích hả? Thật sự là rất đáng yêu nhé…” Dạ Vi Lương cười chảy cả nước mắt, mặc dù nụ hôn đầu của nàng chưa trao cho ai nhưng từ kinh nghiệm nhiều năm xem tiểu thuyết, phim điện ảnh, kịch truyền hình mà suy đoán, nàng có thể khẳng định, bờ môi rách sưng đỏ của Tô Linh Phong trăm phần trăm là do hôn môi quá mãnh liệt mà thành!
Tại sao hắn lại bị một con ma thú khen ngợi thuần khiết, đáng yêu chứ? Đồ hồ ly thối, mi mới đáng yêu ấy! Cả nhà mi đều đáng yêu! Mi mới trong sáng ấy! Hừ! Mặc dù… Hắn không có kinh nghiệm thực chiến nhưng hắn cũng từng theo đuổi con gái rồi, mà còn không chỉ một người đâu đấy! Sắc mặt Nguyệt Quang hơi thối hỏi lại: “Không phải do muỗi chích, thế tại sao lại thành như vậy??”
Tô Linh Phong hung dữ lườm Dạ Vi Lương, dùng kết nối chủ sủng cảnh cáo nàng: “Câm miệng ngay! Nếu cô dám nói thêm nửa lời thì hôm nay liền không được ăn cơm!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được rồi
Người ta không nói nữa là được…” Dạ Vi Lương vội vàng dùng hai cái móng vuốt che lại miệng hồ ly vểnh nhọn của mình.
Tô Linh Phong ngẩng đầu thấy Nguyệt Quang với đang tò mò nhìn nàng thì đen mặt nói: “Cắn phải!” Nàng cũng không nói dối, thật đúng là cắn mà.
“Vậy hả? Sao lại không cẩn thận như vậy…” Nguyệt Quang nhìn chằm chằm vào cái miệng của Tô Linh Phong, hay là hắn cũng cắn xem thử…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha ha ha
cắn đấy…” Dạ Vi Lương lại bắt đầu cười, cũng không biết là anh đẹp trai nào cắn! Nhưng mà suy nghĩ hèn mọn này của nàng cũng chỉ giữ trong lòng, cũng không dám nói ra, “Ha ha… Nấc…”
Được rồi, cô nương này nấc cụt rồi…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Linh Phong không để ý đến Nguyệt Quang và Dạ Vi Lương nữa, nhấc chân tiếp tục đi tới vị trí trú quân.
Đoàn Tử mút đầu ngón tay, khó hiểu hỏi: “Mẹ, con bích hồ kia đang cười cái gì vậy?”
“À, cô ta mắc phải chứng động kinh.”
“A, mẹ ơi mẹ, chứng động kinh là cái gì?” Đoàn Tử lại chớp đôi mắt to, tò mò hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Con coi cô ta đã động kinh đến mức nào rồi thì là bệnh trạng của chứng động kinh đấy.” Tô Linh Phong bình tĩnh giải thích.
Dạ Vi Lương không cười nữa, “Cô mới động kinh ấy! Cô mới bị mắc chứng động kinh! Nấc…”
Tô Linh Phong “…”
Đến tận lúc, Tô Linh Phong trở lại nơi trú quân, Hứa Nặc mới mơ mơ màng màng đi ra từ lều vải, nàng dụi dụi con mắt, cảm thấy kỳ lạ trong lòng. Tối hôm qua hình như nàng ngủ rất sâu, một giấc đến hừng đông, chẳng lẽ là vì trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi sao? Xem ra nàng phải uống ít thuốc nâng cao tinh thần, trong chuyến rèn luyện dã ngoại này mà không có tính cảnh giác cũng không tốt…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nha đầu Hứa Nặc, hôm nay cô lại dậy muộn cơ đấy ~~” Tiếu Minh Lãng đang nấu cháo ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Nặc. Bình thường nha đầu kia thức dậy rất sớm, sao hôm nay lại ngủ đến lúc này?
“À, sau này tôi sẽ chú ý hơn.” Hứa Nặc cười xấu hổ, đến bên dòng suối rửa mặt.
Lúc ăn điểm tâm, Nguyệt Quang chú ý thấy miệng của Mặc Vấn Trần cũng bị rách sưng đỏ, vội hoảng sợ nói: “Ối? Thương Ngô, chẳng lẽ cậu cũng cắn môi sao?”
“Ừ, đúng vậy.” Mặt Mặc Vấn Trần không đổi sắc gật đầu. “Không cẩn thận, cắn một cái.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hả? Cắn môi?
Đám người Tá Dịch, Tiếu Minh Lãng và Hứa Nặc đều chú ý tới từ mấu chốt trong câu nói của Nguyệt Quang, các ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn vào miệng của mấy người đang ngồi ở đây một phen, cuối cùng cùng nhau dừng lại trên cái miệng nhỏ sưng đỏ của Tô Linh Phong…
Tô Linh Phong ưu nhã nhấp ngụm cháo, sau đó bình tĩnh liếc quét mọi người, “Nhìn cái gì? Các ngươi chưa từng cắn phải môi sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“…” Hứa Nặc cúi đầu ăn cơm.
“…” Tiếu Minh Lãng nghi ngờ nhướng lông mày, sau đó cũng cúi đầu tiếp tục dùng cháo.
“…” Khuôn mặt tuấn tú của Tá Dịch hơi đen lại, môi mỏng nhếch lên, nắm tay siết lại, hắn hi vọng sự thật không giống như điều hắn đang nghĩ…
Nguyệt Quang nhìn Mặc Vấn Trần, lại nhìn Tô Linh Phong, vẻ mặt ngơ ngác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dạ Vi Lương cũng liếc nhìn Mặc Vấn Trần rồi lại nhìn Tô Linh Phong, vẻ mặt của tiểu hồ ly có vẻ hèn mọn và bỉ ổi, nàng cảm thấy có vẻ như mình đã ngửi được mùi gian tình rồi…
Sau khi ăn xong, mọi người thu dọn đồ đạc gấp rút để đi tiếp.
Hai tên Tiểu Bạch và Quỷ Mị cũng ngủ đủ rồi, lao nha lao nhao đòi ra ngoài cho thoáng khí.
Tô Linh Phong thả bọn họ ra, rõ ràng Dạ Vi Lương yên tĩnh không ít, thấp giọng hỏi Tô Linh Phong, “Tại sao trong Ma Sủng của cô lại có hai Hồn ma vậy? Trong đó còn có một con Hồn rồng nữa??”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Linh Phong thấy Dạ Vi Lương hơi sợ hãi, chợt cười tà ác: “Sau này cô sẽ biết!”
Nàng là một thuật sĩ Vong Linh, sau này sẽ không tránh khỏi việc phải liên hệ với các sinh vật linh hồn hơn. Bây giờ mới có hai, hơn nữa ngoại hình của linh hồn cũng không tệ lắm, dáng vẻ đẹp như vậy mà Dạ Vi Lương còn thấy sợ hãi, không biết về sau sẽ dọa cô nương xui xẻo này thế nào…
Dạ Vi Lương nhìn thấy nụ cười của Tô Linh Phong thì rùng mình một cái, tại sao nàng lại cảm thấy Tô Linh Phong cười như vậy không có ý tốt gì nhỉ…
Dường như Đoàn Tử rất có hứng thú với Dạ Vi Lương. Lần đầu tiên không bám dính lấy Tô Linh Phong mà nhảy xuống từ trên vai Tô Linh Phong, nhảy vào trong lòng Dạ Vi Lương cọ cọ vào bộ lông mềm mại trơn mượt của nàng, “Vi Lương ôm một cái nào ~~”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dạ Vi Lương vẫn rất là yêu thích con thú nhỏ đáng yêu Đoàn Tử, bế cơ thể nhỏ bé thơm tho của Đoàn Tử lên, sáp đến hôn nhẹ lên miệng, “Mi là Đoàn Tử à, thật đáng yêu quá!”
“Cô cũng rất đáng yêu!” Đoàn Tủ mân mê cái miệng nhỏ nhắn, hôn “Bẹp” một cái lên mặt Dạ Vi Lương.
“Hứ!” Tiểu bạch bĩu môi, hai con thú cái, vừa hôn vừa cọ thì có gì hay chứ! Đáng ghét!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Linh Phong nhìn Đoàn Tử dính trên người Dạ Vi Lương, trong lòng động một cái, dùng kết nối chủ sủng hỏi: “Đoàn Tử rất thích Dạ Vi Lương sao?”
“Đúng vậy đó, đúng vậy, rất thích!” Đoàn Tử vươn đầu lưỡi ra liếm miệng, “Trên người cô ấy thơm quá! Thịt của cô ấy, máu của cô ấy ngửi đều có vẻ rất ngon …” Nước miếng chảy ra.
Đoàn Tử nói lời này mà không dùng kết nối chủ sủng cho nên Dạ Vi Lương, Tiểu Bạch và Quỷ Mị cũng có thể nghe được.
Quỷ Mị xáp quá ngửi Dạ Vi Lương, không có mùi gì mà.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiểu Bạch cũng hít hà, chả ngửi thấy gì, cặp mắt rồng to xanh thẫm đảo qua: “Nói bậy! Làm sao lại có mùi thơm chứ, có mùi hương cũng nhất định là rất thối!” Con hồ ly thối!
Dạ Vi Lương lại “A” một tiếng, ném Đoàn Tử vào lòng Tô Linh Phong, “Nó lại muốn ăn thịt ta, uống máu của ta, ông trời ơi! Tô cô nương, sao ma sủng cô nuôi đều là kinh khủng như vậy chứ!”
Từ đó về sau, Dạ Vi Lương không bao giờ chịu ôm Đoàn Tử nữa, hơn nữa còn tận lực duy trì khoảng cách an toàn với Đoàn Tử. Nàng cũng không muốn bỗng nhiên một ngày nào đó bị tiểu tử thú này cắn cổ hút máu, cuối cùng mấy miếng thịt hồ ly tội nghiệp vốn không có mấy ở trên người nàng cũng sẽ bị tiểu Đông Tà này nuốt hết vào bụng…
Vậy xem ra, con hồn rồng kiêu ngạo và hồn ma mắt xanh kia an toàn hơn một chút, tuy rằng điệu “Bay bay” gì đó có hơi lạnh người nhưng cũng chỉ dọa người chứ không ăn thịt người.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Á, sai rồi, là dọa hồ ly chứ không ăn hồ ly…
Tô Linh Phong lại thầm nghĩ, xem ra trong cơ thể Dạ Vi Lương có vật chất đặc thù ấp dẫn ma sủng…
Ra khỏi cốc Cổ Tạp thì khoảng cách đến hành lang Thán Tức không xa lắm, vì thời gian dư dả nên Tô Linh Phong và mọi người cũng không đi vội mà vừa rèn luyện, vừa đi chầm chậm tới hành lang Thán Tức.
Dạ Vi Lương sốt ruột muốn biến thành người đẹp để đi tìm trai đẹp mà yêu thương cho nên rất chăm chỉ, cố gắng tăng thực lực. Lúc Tô Linh Phong săn giết ma thú, nàng ấy nhất định cũng đi theo hỗ trợ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế nhưng việc này lại không hợp với ma thú hệ lôi, nàng không biết dùng kỹ năng căn bản mà chỉ biết xé, cắn, vồ, đập, đè…
Cũng may, suốt đoạn đường này không có ma thú có cấp bậc cao hơn Da Vi Lương nên dù nhóc này không biết dùng kỹ năng thì cũng không chịu thiệt thòi gì…
Mọi người rất yên tĩnh, âm thầm đồng tình với Tô Linh Phong, quả là làm khó nàng khi làm chủ nhân của một con ma sủng vô dụng như vậy…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy vậy mọi người cũng không phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, vào lúc Dạ Vi Lương tham gia chiến đấu, ma thú cũng tụ tập lại càng ngày càng nhiều, thậm chí có một vài ma thú cấp thấp còn nổi điên chủ động tới công kích Dạ Vi Lương!
Mọi người không đoán được chuyện gì khiến những con ma thú điên cuồng như vậy nhưng trong lòng Tô Linh Phong lại rất rõ, nói thầm trong lòng: “Nhóc Dạ Vi Lương này tuy vô dụng khi đánh quái nhưng dùng miếng “Thịt Đường Tăng” này đảm đương nhiệm công cụ dụ quái vẫn rất tốt đấy… “
Lúc này, ma sủng Tiểu Trùng của Mặc Vấn Trần cũng thường thể hiện thái độ, dù nó ra không phải tham gia chiến đấu mà đi ra hóng gió giống như bọn Đoàn Tử, Tiểu Bạch.
Mặc Vấn Trần nói, Tiểu Trùng ở không gian ma sủng quá oi bức nên chủ động yêu cầu ra ngoài chơi đùa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đoàn Tử và Tiểu Trùng đã kết tình hữu nghị thắm thiết giữa hai con thú, ăn uống vui chơi cùng nhau, rất vui vẻ.
Tiểu Bạch ở một bên thấy mà lòng nóng như lửa đốt, xông tới phun mạnh hơi Rồng vào Tiểu Trùng, thậm chí còn thừa dịp không có người bèn giải trừ trạng thái tàng hình, lộ thân hình rồng của mình để hù Tiểu Trùng.
Còn Tiểu Trùng lại chỉ là liếc Tiểu Bạch khinh bỉ rồi hoàn toàn coi như không thấy sự hiện hữu của nó.
Một con hồn rồng đến cơ thể cũng không có mà dám khiêu chiến với nó, hừ!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiểu Bạch phiền muộn, Tiểu Bạch tức giận, Tiểu Bạch nóng nảy!!
Cứ đợi nó khôi phục thân xác rồng rồi nhất định nó sẽ đánh một phát vào cái đầu của con rắn thối đáng ghét này! Đánh đến cha mẹ nó cũng nhìn không ra! Sau đó đá văng ra khỏi bên cạnh Đoàn Tử, đá nó thật xa, hừ! Nhất định!
Thật ra Tiểu Trùng càng cảm thấy hứng thú với con Bích hồ biến dị này hơn, luôn thử đến gần Dạ Vi Lương, thế nhưng lần nào Dạ Vi Lương cũng thét chói tai rồi né ra, điên cuồng gào thét bằng tiếng thét bén nhọn đâm rách màng nhĩ mọi người: “Rắn ~~ rắn kia
cút đi, cái đồ bò sát lạnh như băng, không được tới gần ta!!! Nấc~~”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiểu Trùng rất đau buồn, tại sao lại kỳ thị nó vậy? Vì sao chứ?? Dù gì thì nó cũng cứu mạng của tiểu hồ ly mà, vì sao lại đối xử với nó như vậy…
Tiểu Trùng khổ sở, Tiểu Bạch liền vui vẻ. Đột nhiên nó cảm thấy con hồ ly đần Dạ Vi Lương này cũng không đáng ghét như vậy….
Quỷ Mị xem náo nhiệt đến là vui vẻ, cười hèn mọn bỉ ổi: “Đúng là mối quan hệ thú- thú đầy hỗn loạn…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
/300
|