**********
Tá Dịch cùng Tô Linh Phong và Nguyệt Quang đi tới một tiểu viện ở thành Đông, đưa tay gõ vào cánh cửa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một lát sau cánh cửa mở ra, một cụ già gầy gò nhô đầu ra, thấy rõ người đứng trước cửa là Tá Dịch, con mắt đục ngầu bỗng nhiên sáng lên, ông ta vội vàng mở rộng cửa chính, cung kính nói: "Chủ nhân, ngài đã trở về."
"Ừ." Tá Dịch gật đầu, đi vào trong viện.
Tô Linh Phong nhướn mày, ánh mắt chợt hiện lên vẻ thâm thúy, vốn nàng cho rằng Tô gia có nhà cửa gì ở Gia Thành, xem ra nàng sai rồi, nhưng nàng cũng không nhiều lời, đi theo Tá Dịch vào sân sau.
"Chú Tường, nhanh đi chuẩn bị nước nóng, người ta muốn tắm rửa rồi." Nguyệt Quang cuối cùng cũng tiến vào sân, nhưng dường như lại không có chút xa lạ nào với nơi này, vừa quen việc vừa phân phó ông già kia.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Vâng, Nguyệt Quang các hạ."
Tô Linh Phong đánh giá tiểu viện này, tiểu viện cũng không lớn nhưng mọi thứ đều rất ngăn nắp sạch sẽ, trang trí cũng rất lịch sự tao nhã, lại thư thái dễ chịu, vẫn còn tốt hơn ở khách điếm nhiều.
Trong phòng tiếp khách.
"Vị này chính là tiểu thư, sau này nếu tiểu thư có dặn dò cái gì thì mọi người phải nghe theo." Tá Dịch đứng đối diện nói với một đôi nam nữ hơn năm mươi tuổi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người đàn ông vừa mở cửa là chú Tường, còn người phụ nữ chính là vợ của ông ta, thím Phúc, đến nay trong nhà vẫn không có đầy tớ, chỉ có hai người bọn họ.
"Vâng, chủ nhân." Chú Tường và thím Phúc nghe chính miệng chủ nhân gọi Tô Linh Phong là tiểu thư liền kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu đáp.
"Chúng ta khả năng sẽ ở đây hai ngày, hai người đi chuẩn bị đi."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chú Tường và thím Phúc khẽ trả lời rồi lui ra ngoài.
"Điều kiện đúng là không tệ." Tô Linh Phong nhấp một ngụm nước trà, nhàn nhạt nói.
"Ở tạm nơi này mà thôi, tiểu thư không chê nơi đây quá đơn sơ là tốt rồi."
"A..." Tô Linh Phong khẽ ngâm giọng, hứng thú nhìn Tá Dịch.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tùy tiện đi đến thành thị cũng có một chỗ ở tạm thời? Đây là may mắn sao? Hay là hộ vệ của nàng chính là một người có nhiều của cải? Tô Linh Phong cúi đầu nhìn chén trà trong tay, cái chén này hình như cũng không phải loại rẻ tiền đâu...
Thoải mái ngâm mình trong nước nóng, cơm tối lại còn được ăn đủ loại đồ ăn nóng hổi, thơm phức, Nguyệt Quang ăn xong liền trở về phòng, ôm cái chăn mềm mại đi ngủ.
Trong khoảng thời gian này, nhà gỗ nhỏ của Nguyệt Quang cứ nhường cho Tô Linh Phong, hắn đã rất lâu không được nằm trên giường ngủ rồi, quả thực là nhớ quá đi mà!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tinh thần của Tô Linh Phong cực kỳ tốt, không có một chút cảm giác mệt nhọc nào, sau khi ăn xong cơm tối, nàng dự định sẽ đi dạo phố một lát.
Tá Dịch thấy Tô Linh Phong muốn đi ra ngoài cũng không hỏi mà lặng lẽ theo sát ở phía sau Tô Linh Phong.
Bởi vì tin tức dị thú xuất thế nên Gia thành tụ họp rất nhiều nhà phiêu lưu, nhà trọ, quán rượu, vũ khí, ma sủng, cửa hàng đều vô cùng náo nhiệt.
Tô Linh Phong đi vào tiệm thuốc mua một ít thuốc cầm máu, một vài đan dược hồi linh, lúc chiến đấu rèn luyện, trong tổ đội không có linh thuật sĩ thì đây là những thứ cần thiết.. Trước khi đến rừng Lạc Nguyệt để rèn luyện, bọn họ cũng mang theo không ít nhưng cũng đã dùng gần hết rồi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ra khỏi tiệm thuốc, Tô Linh Phong lại bước vào một cửa hàng bán vũ khí, chủ cửa hàng ôm đến một chiếc pháp trượng thuộc hệ Hỏa, lựa mất một lúc, nàng chọn được một cây pháp trượng lam phẩm khảm ma thạch hệ hỏa cấp 3.
"Tiểu thư, cô mua pháp trượng làm gì vậy?" Tá Dịch nghi hoặc hỏi.
"Ta thích." Tô Linh Phong bình tĩnh nói.
"..." Khóe miệng Tá Dịch khẽ giật, không tiếp tục hỏi nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Tỷ tỷ, tỷ chờ một chút!" Hai người vừa định rời khỏi cửa hàng vũ khí, chưa đi được mấy bước đã thấy một cậu bé mặc quần áo cũ nát thở hồng hộc đuổi theo, kiễng chân đưa cho Tô Linh Phong một tờ giấy: "Cái này... cho tỷ tỷ."
/300
|