Kiếm quang đầy trời vạn thiên sụp đổ, hoả diễm phần thiên hư không băng diệt. Ma kiếm cùng thần diễm va chạm, kinh phá bầu trời, uy chấn cửu thiên thập địa.
Phanh!
Giữa thiên địa vang vang tiếng oanh minh, khiến cho người ta có cảm giác trời cũng muốn sụp. Trong khoảnh khắc mà thôi, lực lượng bộc phát ra quá mức kinh tâm động phách, khiến cho quỷ khóc thần gào.
Lực lượng huỷ diệt còn chưa kịp tán đi, hai cái bóng người đã lần nữa lâm vào đại chiến. Thỉnh thoảng lại tuôn trào ra thần hoả, văng ra kiếm khí cuồng điên. Cường đại khí lãng khuấy động khắp trời đất, như muốn quét sạch toàn bộ đại địa, song phương cường đại đến khó có thể hình dung.
Hôn thiên ám địa cũng không biết trôi qua bao lâu thời gian, phảng phất như rất lâu sau đó, hai người mới lần nữa tách ra, đối lập ngự không trên một phiến trời.
- Không hổ là tồn tại Thượng Cổ… Dù cho chỉ thức tỉnh một chút ít cũng cường đại đến khó tin.
Người thần bí nhẹ than, trên thân thể xuất hiện vô số vết thương chồng chất, máu tươi chảy dài. Đương thời có thể khiến hắn bị thương đến mức này, ngoài chủ nhân ra quả thực khó mà tìm ra được người thứ hai. Nhất là khi hắn đoạt được đại tạo hoá trong động phủ, đột phát Hoá Linh cảnh giới.
- Ta có một kiếm, từ lúc lĩnh ngộ đến bây giờ còn chưa bao giờ thi triển qua. Vừa hay có ngươi ở đây, thử tiếp một kiếm của ta xem thế nào!
Nói ra một lời, thần sắc của hắn bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Hắc kiếm trong tay bị hắn nắm chặt, giơ lên trời cao. Gió nhẹ vờn quanh, mới đầu còn chầm chậm nhẹ nhàng, sau đó là vù vù phần phật như giông bão, cường độ ngày một khủng bố như rời sông lấp bể.
Khởi đầu là gió, tiếp đến là ma. Ma khí quanh thân hắn đản sinh, cuồn cuộn đem thiên không nhuộm tối. Sau lưng hắn vang lên tiếng thét dài, rung động khắp cửu thiên thập địa. Chỉ thấy giữa thiên không lúc này ngập chìm trong vô tận ma khí, sát na sau tiếng thét chợt ngưng tụ ra một cái hư ảnh khổng lồ, đỉnh thiên lập địa.
Đó là một cái bóng hình cực kỳ to lớn, quanh thân mang theo từng cỗ tang thương chi khí, tựa như đến từ vạn cổ thời không. Mỗi một nhịp hô hấp của hắn, thinh không đều gây nên gió lốc mây mù, mỗi một cái chớp mắt đều làm cho thiên địa chập chùng khi sáng khi u, mỗi một nhịn tim đập đều khiến cho trời đất rung lên như tuỳ thời sụp đổ.
Dường như trời đất lúc này, đều bị sự tồn tại của hắn làm cho sợ hãi. Xung quanh thân thể hắn, ma khí cuồn cuộn một màu đen đặc, trở thành một vòng xoáy cắn nuốt cả thương mang. Cường đại khí tức hạo đãng mà qua, mạnh mẽ đến mức để cho đất trời lúc này cũng phải lặng xuống, an phận thủ thường.
- Thiên Tà Tịch Diệt…
Trong hư không yên tĩnh bỗng nhiên truyền ra bốn chữ, vang vang khắp đất trời. Từng thanh âm cứ thế văng vẳng, đánh sâu vào từng ngõ ngách, thậm chí là tận trong linh hồn tu sỹ, để lại một dấu ấn chẳng thể nào phai nhoà.
Hôm ấy, đã có người đánh ra một chiêu – Thiên Tà Tịch Diệt.
Nếu như năm xưa cổ nhân cho rằng thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Thì lúc này đây trước một chiêu kiếm này, thiên địa cũng chỉ là cỏ rác.
Thiên Tà… Thiên Tà… một khi Thiên tà, tất sẽ tịch diệt.
Hắc kiếm chém qua, tốc độ không nhanh chút nào, nhưng lại như đem toàn bộ thinh không đóng băng, khiến người ta không thể nào động đậy nổi. Mà nơi lưỡi kiếm, đi đến đâu không gian run rẩy đùng đùng nổ nát đến đấy, thanh âm toái nát vang vọng đất trời.
- Khí tức này… Trấn Đạo Kiếm, Kiếm Ma Chi Đạo… Ngươi… Ngươi là…
Trước một chiêu kiếm này, Phần Diễm bên trong Bạch Khôi thần sắc đột nhiên biến trướng, lộ ra hoảng sợ vô cùng. Thậm chí lời nói tuôn ra còn không đủ khí lực, lẩy bẩy chẳng hết lời. Lấy một tồn tại Thượng Cổ như Phần Diễm đều bị doạ sợ đến mức nói không nên lời, có thể thấy Thiên Tà Tịch Diệt khủng bố đến mức nào.
Phần Diễm, với tư cách một tồn tại đã từng chìm nổi trăm ngàn vạn năm, đã từng tham gia vạn cổ chi chiến, kiến thức của hắn tự nhiên khủng bố vô cùng. Lẽ dĩ nhiên, hắn cũng nhận biết được lai lịch của một chiêu kiếm này, thậm chí đã từng tận mắt chứng kiến nó uy lực, một chiêu kiếm để lại cho hắn một ký ức khủng khiếp, mãi mãi không thể phai nhoà.
Thiên Tà Tịch Diệt, thức thứ hai trong Trấn Đạo Kiếm pháp, một thời rực rỡ khắp chiến trường Thượng Cổ. Một cái tên mà khi nghe tới, bất cứ cự đầu nào cũng phải hãi nhiên biến sắc, không dám nhiều lời.
Kẻ sáng tạo ra Trấn Đạo Kiếm pháp là người có lai lịch vô cùng thần bí, không một ai rõ ràng. Chỉ biết hắn năm đó một đường đi theo Kiếm Ma Chi Đạo, đánh khắp chiến trường không địch thủ. Là một tồn tại khủng bố tuyệt luân, dù cho chư thiên thần ma, thánh thần bất tử đối với hắn cũng chỉ là sâu kiến.
Cũng vì nguyên nhân này mà Phần Diễm trở nên thất thố như thế. Bởi hơn ai hết, hắn rõ ràng bản thân trước tồn tại như thế này chẳng khác nào cỏ rác, không có tư cách sánh cùng. Càng đáng sợ hơn là, hắn lúc này như đoán ra được một chút bí mật liên quan đến lai lịch của tồn tại kia, một bí mật kinh thiên động địa mà hắn không thể nào tiêu hoá nổi.
Một kiếm tới, thiên hà băng, đại địa diệt, không có một bất cứ thứ gì có tư cách tồn tại. Trong nháy mắt không gian xuất hiện loạn lưu, nơi kiếm chém qua, thời không đều là đoạn đứt, hóa thành mênh mông không gian đổ nát.
- Thương!
Coi như Phần Diễm là tồn tại Thượng Cổ, sức mạnh khủng bố đến mức nào cũng khó lòng mà chống đỡ, hướng về phía huỷ diệt mà đi. Vốn là thần diễm phần thiên, lúc này tựa như ngọn đèn trước gió, lay lắt yếu ớt đến vô cùng. Trước vô thượng kiếm đạo khí tức, Phần Diễm đều như bị chém ra bản nguyên, toả ra thần quang sáng chói.
Chỉ có điều, Phần Diễm thuỷ chung không phải kẻ yếu. Trước nguy cơ sống còn, hắn điên cuồng thúc dục ra chân mệnh bản nguyên, đốt cháy không gian hòng tìm đường đào thoát. Một thoáng thần diễm tuôn ra, thiên địa như lâm vào trong hỗn độn trắng xoá. Không gian cháy ra một lỗ hổng đen ngòm, lôi điện cửu trùng thiên.
Không bỏ lỡ cơ hội đào sinh, Phần Diễm cắn răng chịu mất đi một phần thân thể của Bạch Khôi, chớp mắt chui vào đường hầm thời không biến mất khỏi thiên địa này.
Mất đi đối tượng công kích, bóng kiếm nương theo quán tính mà đi, trảm mạnh lên đại địa. Một cỗ hủy thiên diệt địa dư âm từ lòng đất bộc phá khuấy động ngược lên cửu thiên, toàn bộ trời đất đều lâm vào ầm vang bạo nổ.
Đại kiếp nạn huỷ diệt, khiến cho toàn bộ người quan chiến như nhập vào ác mộng kinh khủng nhất, liều mạng chạy trốn đến khu vực an toàn.
U! U! U!
Huỷ diệt qua đi, không gian chỉ còn lại tiếng u u rung động. Không rõ là do thiên địa run rẩy mà ra, hay là do tai người bị chấn hỏng không còn nghe được nữa.
Cũng không biết trôi qua thời gian bao lâu, khi mà bụi mù hoàn toàn lắng xuống, một vùng đất hoang tàn mới lộ diện ra bên ngoài. Từ trong bừa bộn đất đá, từng cái tu sỹ chật vật bò ra ngoài, sắc mặt tái nhợt hoảng loạn đến không nói nên lời. Bọn hắn mặc dù rất may mắn, đều từ trong kiếp nạn mà giữ được tính mạng, thoát khỏi bàn tay của thần chết, nhưng là tuyệt nhiên không có một kẻ nào cao hứng.
Oanh, oanh!
Đúng tại thời điểm này, khi mà tất cả đều nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, trên bầu trời đột nhiên lại vang lên tiếng nổ lớn kéo dài.
Kéo theo tiếng nổ rung trời, toàn bộ đại địa vốn hôn ám lúc này đột nhiên trở nên bừng sáng. Từng tia chớp cuồng điên phách động, xoẹt qua trời đất như muốn đánh nát thiên khung.
Cả thiên địa lúc này đột nhiên xuất hiện một cỗ hơi thở nặng nề, đè ép cả thương thiên xuống dưới. Người ta bỗng nhiên nhìn thấy một cái bàn tay từ thương khung duỗi xuống, như kích nát đất trời. Vạn vạn tia chớp xung quanh vốn mạnh mẽ như thần long xuất kích, đều bị một chi bàn tay này quất nát, không thể nào phản kháng.
Một cái bàn tay, lúc này tựa như đại biểu ý chí của thương thiên, đem thiên địa vạn vật đều sinh sinh nắm xuống. Tựa như, chỉ một ý niệm cũng có thể đem vạn vật sinh linh tiêu diệt. Toàn bộ lực lượng của Cửu U Chi Địa lúc này đều hướng về bàn tay tụ tập tới, khiến cho khí tức của nó càng trở nên thần thánh, như trở thành chúa thể càn khôn, thiên địa kẻ sáng thế.
Một màn này diễn ra tại Cửu U Chi Địa, nhưng ảnh hưởng lại to lớn đến vô cùng. Thậm chí trên toàn bộ Nguyên Giới, dù ở bất cứ nơi đâu cũng có thể nhìn tới được dị biến, nhìn tới được bàn tay này.
Dị tượng khủng bố làm kinh hãi hết tất thảy vạn vật sinh linh trên Nguyên Giới, vô số cự đầu tồn tại cũng đều hai chân run rẩy, lắp bắp nhìn về thinh không.
- Trấn Ma Thủ… Thiên Không Trấn Ma Tháp đã bao nhiêu năm không có phong ấn qua Ma, hôm nay lại muốn tới sao.
Tại một nơi nào đó của Thiên Nguyên Đại Lục, Lâm Thanh Phong thần sắc ngưng trọng nhìn qua bầu trời. Hơn ai hết, ông hiểu rõ được lai lịch cùng mục đích xuất hiện của bàn tay này. Một bí mật kinh thiên của Nguyên Giới mà chỉ khi đạt đến Quy Nguyên, ngươi mới có tư cách để chạm tới.
Mà bên trong Cửu U Chi Địa, chi bàn tay này vừa xuất, liền hướng về nơi người thần bí đang đứng mà qua. Năm ngón tay to lớn như năm ngọn núi khổng lồ, chớp mắt như hoá thành lồng giam chộp lấy người thần bí.
- Thiên Địa Ác Ma… Thiên Không Trấn Áp!
Một lời vang vọng không biết tự phương nào vang ra, tựa như từ trời, cũng tựa như từ đất không thể nào nắm bắt. Một lời đại biểu thiên địa thẩm phán, một tay như đại biểu thiên địa chi quân, muốn đem ác ma trấn áp.
Ma Thần Hoàng Thiên - Đình Kiên
Phanh!
Giữa thiên địa vang vang tiếng oanh minh, khiến cho người ta có cảm giác trời cũng muốn sụp. Trong khoảnh khắc mà thôi, lực lượng bộc phát ra quá mức kinh tâm động phách, khiến cho quỷ khóc thần gào.
Lực lượng huỷ diệt còn chưa kịp tán đi, hai cái bóng người đã lần nữa lâm vào đại chiến. Thỉnh thoảng lại tuôn trào ra thần hoả, văng ra kiếm khí cuồng điên. Cường đại khí lãng khuấy động khắp trời đất, như muốn quét sạch toàn bộ đại địa, song phương cường đại đến khó có thể hình dung.
Hôn thiên ám địa cũng không biết trôi qua bao lâu thời gian, phảng phất như rất lâu sau đó, hai người mới lần nữa tách ra, đối lập ngự không trên một phiến trời.
- Không hổ là tồn tại Thượng Cổ… Dù cho chỉ thức tỉnh một chút ít cũng cường đại đến khó tin.
Người thần bí nhẹ than, trên thân thể xuất hiện vô số vết thương chồng chất, máu tươi chảy dài. Đương thời có thể khiến hắn bị thương đến mức này, ngoài chủ nhân ra quả thực khó mà tìm ra được người thứ hai. Nhất là khi hắn đoạt được đại tạo hoá trong động phủ, đột phát Hoá Linh cảnh giới.
- Ta có một kiếm, từ lúc lĩnh ngộ đến bây giờ còn chưa bao giờ thi triển qua. Vừa hay có ngươi ở đây, thử tiếp một kiếm của ta xem thế nào!
Nói ra một lời, thần sắc của hắn bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Hắc kiếm trong tay bị hắn nắm chặt, giơ lên trời cao. Gió nhẹ vờn quanh, mới đầu còn chầm chậm nhẹ nhàng, sau đó là vù vù phần phật như giông bão, cường độ ngày một khủng bố như rời sông lấp bể.
Khởi đầu là gió, tiếp đến là ma. Ma khí quanh thân hắn đản sinh, cuồn cuộn đem thiên không nhuộm tối. Sau lưng hắn vang lên tiếng thét dài, rung động khắp cửu thiên thập địa. Chỉ thấy giữa thiên không lúc này ngập chìm trong vô tận ma khí, sát na sau tiếng thét chợt ngưng tụ ra một cái hư ảnh khổng lồ, đỉnh thiên lập địa.
Đó là một cái bóng hình cực kỳ to lớn, quanh thân mang theo từng cỗ tang thương chi khí, tựa như đến từ vạn cổ thời không. Mỗi một nhịp hô hấp của hắn, thinh không đều gây nên gió lốc mây mù, mỗi một cái chớp mắt đều làm cho thiên địa chập chùng khi sáng khi u, mỗi một nhịn tim đập đều khiến cho trời đất rung lên như tuỳ thời sụp đổ.
Dường như trời đất lúc này, đều bị sự tồn tại của hắn làm cho sợ hãi. Xung quanh thân thể hắn, ma khí cuồn cuộn một màu đen đặc, trở thành một vòng xoáy cắn nuốt cả thương mang. Cường đại khí tức hạo đãng mà qua, mạnh mẽ đến mức để cho đất trời lúc này cũng phải lặng xuống, an phận thủ thường.
- Thiên Tà Tịch Diệt…
Trong hư không yên tĩnh bỗng nhiên truyền ra bốn chữ, vang vang khắp đất trời. Từng thanh âm cứ thế văng vẳng, đánh sâu vào từng ngõ ngách, thậm chí là tận trong linh hồn tu sỹ, để lại một dấu ấn chẳng thể nào phai nhoà.
Hôm ấy, đã có người đánh ra một chiêu – Thiên Tà Tịch Diệt.
Nếu như năm xưa cổ nhân cho rằng thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Thì lúc này đây trước một chiêu kiếm này, thiên địa cũng chỉ là cỏ rác.
Thiên Tà… Thiên Tà… một khi Thiên tà, tất sẽ tịch diệt.
Hắc kiếm chém qua, tốc độ không nhanh chút nào, nhưng lại như đem toàn bộ thinh không đóng băng, khiến người ta không thể nào động đậy nổi. Mà nơi lưỡi kiếm, đi đến đâu không gian run rẩy đùng đùng nổ nát đến đấy, thanh âm toái nát vang vọng đất trời.
- Khí tức này… Trấn Đạo Kiếm, Kiếm Ma Chi Đạo… Ngươi… Ngươi là…
Trước một chiêu kiếm này, Phần Diễm bên trong Bạch Khôi thần sắc đột nhiên biến trướng, lộ ra hoảng sợ vô cùng. Thậm chí lời nói tuôn ra còn không đủ khí lực, lẩy bẩy chẳng hết lời. Lấy một tồn tại Thượng Cổ như Phần Diễm đều bị doạ sợ đến mức nói không nên lời, có thể thấy Thiên Tà Tịch Diệt khủng bố đến mức nào.
Phần Diễm, với tư cách một tồn tại đã từng chìm nổi trăm ngàn vạn năm, đã từng tham gia vạn cổ chi chiến, kiến thức của hắn tự nhiên khủng bố vô cùng. Lẽ dĩ nhiên, hắn cũng nhận biết được lai lịch của một chiêu kiếm này, thậm chí đã từng tận mắt chứng kiến nó uy lực, một chiêu kiếm để lại cho hắn một ký ức khủng khiếp, mãi mãi không thể phai nhoà.
Thiên Tà Tịch Diệt, thức thứ hai trong Trấn Đạo Kiếm pháp, một thời rực rỡ khắp chiến trường Thượng Cổ. Một cái tên mà khi nghe tới, bất cứ cự đầu nào cũng phải hãi nhiên biến sắc, không dám nhiều lời.
Kẻ sáng tạo ra Trấn Đạo Kiếm pháp là người có lai lịch vô cùng thần bí, không một ai rõ ràng. Chỉ biết hắn năm đó một đường đi theo Kiếm Ma Chi Đạo, đánh khắp chiến trường không địch thủ. Là một tồn tại khủng bố tuyệt luân, dù cho chư thiên thần ma, thánh thần bất tử đối với hắn cũng chỉ là sâu kiến.
Cũng vì nguyên nhân này mà Phần Diễm trở nên thất thố như thế. Bởi hơn ai hết, hắn rõ ràng bản thân trước tồn tại như thế này chẳng khác nào cỏ rác, không có tư cách sánh cùng. Càng đáng sợ hơn là, hắn lúc này như đoán ra được một chút bí mật liên quan đến lai lịch của tồn tại kia, một bí mật kinh thiên động địa mà hắn không thể nào tiêu hoá nổi.
Một kiếm tới, thiên hà băng, đại địa diệt, không có một bất cứ thứ gì có tư cách tồn tại. Trong nháy mắt không gian xuất hiện loạn lưu, nơi kiếm chém qua, thời không đều là đoạn đứt, hóa thành mênh mông không gian đổ nát.
- Thương!
Coi như Phần Diễm là tồn tại Thượng Cổ, sức mạnh khủng bố đến mức nào cũng khó lòng mà chống đỡ, hướng về phía huỷ diệt mà đi. Vốn là thần diễm phần thiên, lúc này tựa như ngọn đèn trước gió, lay lắt yếu ớt đến vô cùng. Trước vô thượng kiếm đạo khí tức, Phần Diễm đều như bị chém ra bản nguyên, toả ra thần quang sáng chói.
Chỉ có điều, Phần Diễm thuỷ chung không phải kẻ yếu. Trước nguy cơ sống còn, hắn điên cuồng thúc dục ra chân mệnh bản nguyên, đốt cháy không gian hòng tìm đường đào thoát. Một thoáng thần diễm tuôn ra, thiên địa như lâm vào trong hỗn độn trắng xoá. Không gian cháy ra một lỗ hổng đen ngòm, lôi điện cửu trùng thiên.
Không bỏ lỡ cơ hội đào sinh, Phần Diễm cắn răng chịu mất đi một phần thân thể của Bạch Khôi, chớp mắt chui vào đường hầm thời không biến mất khỏi thiên địa này.
Mất đi đối tượng công kích, bóng kiếm nương theo quán tính mà đi, trảm mạnh lên đại địa. Một cỗ hủy thiên diệt địa dư âm từ lòng đất bộc phá khuấy động ngược lên cửu thiên, toàn bộ trời đất đều lâm vào ầm vang bạo nổ.
Đại kiếp nạn huỷ diệt, khiến cho toàn bộ người quan chiến như nhập vào ác mộng kinh khủng nhất, liều mạng chạy trốn đến khu vực an toàn.
U! U! U!
Huỷ diệt qua đi, không gian chỉ còn lại tiếng u u rung động. Không rõ là do thiên địa run rẩy mà ra, hay là do tai người bị chấn hỏng không còn nghe được nữa.
Cũng không biết trôi qua thời gian bao lâu, khi mà bụi mù hoàn toàn lắng xuống, một vùng đất hoang tàn mới lộ diện ra bên ngoài. Từ trong bừa bộn đất đá, từng cái tu sỹ chật vật bò ra ngoài, sắc mặt tái nhợt hoảng loạn đến không nói nên lời. Bọn hắn mặc dù rất may mắn, đều từ trong kiếp nạn mà giữ được tính mạng, thoát khỏi bàn tay của thần chết, nhưng là tuyệt nhiên không có một kẻ nào cao hứng.
Oanh, oanh!
Đúng tại thời điểm này, khi mà tất cả đều nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, trên bầu trời đột nhiên lại vang lên tiếng nổ lớn kéo dài.
Kéo theo tiếng nổ rung trời, toàn bộ đại địa vốn hôn ám lúc này đột nhiên trở nên bừng sáng. Từng tia chớp cuồng điên phách động, xoẹt qua trời đất như muốn đánh nát thiên khung.
Cả thiên địa lúc này đột nhiên xuất hiện một cỗ hơi thở nặng nề, đè ép cả thương thiên xuống dưới. Người ta bỗng nhiên nhìn thấy một cái bàn tay từ thương khung duỗi xuống, như kích nát đất trời. Vạn vạn tia chớp xung quanh vốn mạnh mẽ như thần long xuất kích, đều bị một chi bàn tay này quất nát, không thể nào phản kháng.
Một cái bàn tay, lúc này tựa như đại biểu ý chí của thương thiên, đem thiên địa vạn vật đều sinh sinh nắm xuống. Tựa như, chỉ một ý niệm cũng có thể đem vạn vật sinh linh tiêu diệt. Toàn bộ lực lượng của Cửu U Chi Địa lúc này đều hướng về bàn tay tụ tập tới, khiến cho khí tức của nó càng trở nên thần thánh, như trở thành chúa thể càn khôn, thiên địa kẻ sáng thế.
Một màn này diễn ra tại Cửu U Chi Địa, nhưng ảnh hưởng lại to lớn đến vô cùng. Thậm chí trên toàn bộ Nguyên Giới, dù ở bất cứ nơi đâu cũng có thể nhìn tới được dị biến, nhìn tới được bàn tay này.
Dị tượng khủng bố làm kinh hãi hết tất thảy vạn vật sinh linh trên Nguyên Giới, vô số cự đầu tồn tại cũng đều hai chân run rẩy, lắp bắp nhìn về thinh không.
- Trấn Ma Thủ… Thiên Không Trấn Ma Tháp đã bao nhiêu năm không có phong ấn qua Ma, hôm nay lại muốn tới sao.
Tại một nơi nào đó của Thiên Nguyên Đại Lục, Lâm Thanh Phong thần sắc ngưng trọng nhìn qua bầu trời. Hơn ai hết, ông hiểu rõ được lai lịch cùng mục đích xuất hiện của bàn tay này. Một bí mật kinh thiên của Nguyên Giới mà chỉ khi đạt đến Quy Nguyên, ngươi mới có tư cách để chạm tới.
Mà bên trong Cửu U Chi Địa, chi bàn tay này vừa xuất, liền hướng về nơi người thần bí đang đứng mà qua. Năm ngón tay to lớn như năm ngọn núi khổng lồ, chớp mắt như hoá thành lồng giam chộp lấy người thần bí.
- Thiên Địa Ác Ma… Thiên Không Trấn Áp!
Một lời vang vọng không biết tự phương nào vang ra, tựa như từ trời, cũng tựa như từ đất không thể nào nắm bắt. Một lời đại biểu thiên địa thẩm phán, một tay như đại biểu thiên địa chi quân, muốn đem ác ma trấn áp.
Ma Thần Hoàng Thiên - Đình Kiên
/463
|