Hoàng Thiên cứ như thế đại bại, thụ lấy trọng thương nghiêm trọng. Khả năng chiến đấu của hắn hoàn toàn bị đánh nát, có chút vô lực buông xuống hai cánh tay. Trạng thái Âm Dương Ma Thần Đạo mất đi ý chí điều khiển, nhanh chóng giải khai về nhân dạng bình thường.
Xuất hiện trước mắt mọi người là một thân thể rách nát thấm đẫm máu tươi, thậm trí trên người còn ghim vào một cái chiến mâu bằng dây leo, thê thảm không thể tả.
Nữ tử thấy Hoàng Thiên còn chưa có chết, sát cơ vẫn như cũ không tan. Cánh tay lần nữa huyễn hoá ra dây leo hình chiến đao, cấp tốc bay tới muốn chính thức kết liễu thanh niên này.
- Chủ mẫu…
Hoàng Thiên gặp nạn, Cố Sở trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng Thiên Phương không có cho phép, lão nào dám ra tay ứng cứu, chỉ biết hô lên vội vã.
Thiên Phương ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn chưa rời Hoàng Thiên, thần sắc vẫn lạnh lùng như trước, nhưng khoé mắt đã sớm đỏ lên. Trông thấy nam nhân của mình đổ máu, lòng nàng sao không đau đớn cho được. Nhưng khi nhìn thấy cái nét quật cường trong hắn, nàng lại không dám ra tay ngăn cản. Nàng biết hắn vì sao lại như thế, vì sao lại cứng đầu ương ngạnh, không tiếc đẩy bản thân đến cận kề cái chết để bức phá.
Là hắn muốn biến cường, là hắn khao khát bản thân trở thành cường giả. Và không có ai trên thế giới này có thể ngăn cản được hắn, kể cả nàng. Hắn như vậy, không phải là vì ham muốn ích kỷ của bản thân, không phải là vì hắn xem trọng quyền lực vô nghĩa. Mà là vì hắn biết được, chỉ khi trở thành cường giả, hắn mới có tư cách để bảo hộ nàng.
- Phương lão bà… mau cứu phu quân ah.
Tiếng hô ngượng ngùng của Hoàng Thiên bất chợt vang lên, có chút ngắt quãng vì vô lực. Ngẩng cái đầu quá nửa là vết máu về phía Thiên Phương, hắn nhe răng cười ngây ngô.
Lời nói của hắn khiến Thiên Phương thoáng đỏ mặt, có chút trừng trừng nhìn hắn như đang giận dỗi. Nhưng thực ra trong lòng lại đang ngập tràn ấm áp, hạnh phúc đến không nói nên lời. Tên đầu đất này, ngươi rốt cục phải cầu ta rồi sao.
Công kích của nữ tử kia vẫn còn đang chém về phía Hoàng Thiên, nàng lại như không có nhìn thấy, tuỳ ý búng tay một cái. Thế giới dưới một cái búng tay này như lâm vào lay động, đạo vận vô biên vô hạn trong không gian khuếch tán, không những đánh tan dây leo chiến đao của nữ tử, thậm chí chấn cho hai cánh tay của nàng đều vỡ nát, hoá thành vô cùng mưa máu.
Nữ tử bị áp lực đánh tới mà kinh hồn táng đảm, muốn điên cuồng dãy dụa nhưng không cách nào thoát ra, chỉ có thể buông xuôi cho đôi cánh tay vỡ nát, thân thể bay ngược về phía sau. Cũng may là Thiên Phương đối với nàng không hề có sát ý, chỉ là phế đi hai cánh tay đã đánh thương Hoàng Thiên mà thôi.
- Không biết xấu hổ, ai là lão bà của ngươi?
Nhẹ nhàng bay đến bên cạnh Hoàng Thiên, nàng lườm lườm hắn mà nói. Giọng điệu nghe qua có vẻ hờn dỗi, nhưng cánh tay vẫn ôm lấy hắn, sau đó bay trở lại bàn ăn, nơi duy nhất còn chưa có bị đánh sập của tửu lâu này.
- Các ngươi rốt cục là ai?
Trông thấy Thiên Phương chỉ cần búng nhẹ một cái tay liền phế đi nữ tử, lão giả sợ đến đứng cũng không vững, kinh nghi hỏi. Tiểu thư nhà lão tu vi đã sớm đột phá đến cấp bậc Hồng Trần, lại thêm bí thuật cường đại của gia tộc thì dù đối mặt với Vấn Đỉnh sơ kỳ cũng có khả năng trốn chạy. Vậy mà vừa nãy, thiếu nữ kia chỉ tuỳ ý búng tay liền có thể khiến nàng vô pháp chống cự, làm sao lão không hoảng sợ cho được.
- Ngươi không có tư cách biết.
Cố Sở lạnh lùng nhìn về phí lão giả này, bàn tay bỗng nhiên xoè ra. Một cỗ lực lượng bất chợt ngưng tụ trong không trung, như hoá thành một cái bàn tay vô hình, túm lấy cả ba người kéo về phía bên này.
Quá mạnh mẽ, không có tư cách dãy dụa, cũng không thể nào chống cự. Cả ba người như ba con kiến bị đóng băng, cứ thế lết trở về vị trí bàn ăn.
- Các ngươi muốn làm gì? ]
Lão giả mặc dù hoảng sợ trước thực lực của đối phương, nhưng ngữ khí vẫn mang trong đó sự cao ngạo tự đại. Thân phận của lão và nữ tử kia rất không tầm thường, đối phương lại mạnh hơn nữa thì lại như thế nào. Chỉ cần đụng tới tính mệnh của hai người, cả Tuyết Vũ đại lục này sẽ không có chốn cho bọn hắn dung thân.
- Hiện tại là ta hỏi các ngươi, không phải các ngươi hỏi ta.
Bị thái độ của lão giả làm cho khó chịu, Cố Sở lạnh lùng vung tay giáng xuống một cú tát vào mặt lão giả, lạnh lẽo nói ra.
- Ngươi muốn chết.
Bị lăng nhục như thế, lão giả kia nhất thời giận giữ, không biết thi triển bí thuật gì mà có thể thoát được giam cầm của Cố Sở, chớp mắt ẩn mình vào không gian, sau đó điên cuồng xuất kích đánh lén.
Cứ như là từ hư không hình thành, công kích mang theo hàn khí lạnh lẽo chém về vùng đầu Cố Sở, không chút nào lưu tình. Nhưng lão không có cơ hội đắc ý, công kích khi tới gần tựa hồ như bị một bức tường khí lãng ngăn lại, không thể nào vượt qua thêm nữa.
Ngay sau đó không khí bốn phương như vặn vẹo, năng lượng dần lâm vào trạng thái mất kiểm soát, nổ ầm một tiếng nổ tung như sấm động. Thân hình của lảo giả loạng choạng lui về sau, ôm lấy hai bàn tay đã nát bươm thành trăm mảnh, hận ý điên cuồng.
Lão còn không biết được rằng, Cố Sở đây là đang nương tay, nếu không không chỉ đơn giản là hai bàn tay như thế.
- Các ngươi sẽ phải hối hận sớm thôi.
Nữ tử kia sắc mặt âm trầm, trông thấy Cố Sở dễ dàng đả bại thủ hạ của mình lại không có gì ngạc nhiên, lành lạnh nói.
- Tiểu nha đầu, ngươi là đang nghĩ tới Nhiếp Gia, hay là Nhiếp Kinh Kỳ sẽ trả thù giúp ngươi sao?
Cố Sở nhếch môi cười, một lời vừa ra liền khiến cho cả thiếu nữ và lão giả tỏ vẻ kinh hoảng. Đối phương hoá ra đã sớm biết rõ thân phận của bọn họ, vậy mà còn dám ra tay không kiêng nể như vậy, chẳng lẽ thật không sợ Nhiếp Gia bọn họ hay sao?
- Ngươi giết ta, gia tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Sỹ khí không được phép giảm, nữ tử vẫn cắn răng quật cường, trong ánh mắt tràn đầy oán niệm. Nàng dĩ nhiên không tin Cố Sở dám đắc tội Nhiếp Gia. Lão già này biểu hiện ra thực lực mặc dù mạnh mẽ, nhưng nếu so với cha nàng còn lâu mới có tư cách làm đối thủ. Lại thêm Nhiếp Gia hậu thuẫn đằng sau, chỉ cần nàng có mệnh hệ gì, lão tuyệt đối không có đường sống.
- Ha ha! Ta mới rời đi có vài năm, khí phách của Nhiếp Gia càng thêm lớn ah. Còn dám không bỏ qua cho ta?
Cố Sở cuồng tiếu cười, thanh âm mang theo vài tia châm biếm. Nhiếp Gia này với Cố Gia của lão đều là cự đầu thế lực, chênh lệch lực lượng không đáng bao nhiêu. Đều là một loại thế lực đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu, chỉ cần không phải xung đột lợi ích quá lớn, hai bên chắc chắn sẽ không bao giờ xung đột. Mà thân phận của lão tại Cố Gia chính là ở tầng thứ cao nhất, so với gia chủ càng cao hơn một bậc. Chỉ là giết một hai tên hậu bối mà thôi, há lại sợ Nhiếp Gia trả thù.
Chưa kể, lão hiện tại đã là Quy Nguyên bước thứ nhất cường giả, phóng mắt khắp đại lục này chính là chí cường giả đỉnh tiêm, gần như vô địch. Nhiếp Gia còn chưa có tư cách uy hiếp đến lão.
- Không biết sống chết, đợi đến khi cha ta chạy tới, để xem ngươi còn dám buông lời ngông cuồng? Lúc đó, dù cho ngươi có quỳ xuống nhận tội, ta cũng phải khiến cho ngươi sống không bằng chết.
Thái độ xem thường của Cố Sở khiến cho nữ tử giận giữ, nhưng không thể làm gì được, chỉ đành nghiến răng buông lời ác độc.
Cố Sở sẽ sợ sao? Không, chỉ là một cái đứa nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, lão là khinh thường cùng nàng nhiều lời. Trực tiếp bỏ qua nữ tử, lão cách không kéo tên trung niên nam tử lại trước mặt mình, híp mắt hỏi:
- Ngươi là người của Cố Gia?
Một màn xảy ra từ đầu tới giờ, tên nam tử trung niên đều đã thu vào trong mắt. Nội tâm đã sợ đến không nói nên lời, tái nhợt nhìn lấy Cố Sở, hắn lắp bắp trả lời:
- Không… không… ta là người của Cao Gia.
Cố Sở bất ngờ, tại sao lại là người của Cao Gia?
Cao Gia cũng là một siêu cấp cự đầu trên Tuyết Vũ đại lục như Cố Gia. Chỉ là giữa hai gia tộc này xưa nay thường hay xảy ra tranh đấu lợi ích, cho nên luôn đặt ở thế đối đầu lẫn nhau.
Cao thủ Cao Gia xuất hiện tại U Châu thành, lại có nhiệm vụ bảo hộ con cháu của Cố Gia khiến lão có chút âm trầm, hồi sau mới bắt đầu thông suốt, khẽ cười lạnh. Đám không biết sống chết này, lại dám bắt tay cùng Cao Gia để tranh quyền đoạt vị, có khác nào hai tay dâng Cố Gia cho kẻ địch?
- Cánh tay của Cao Gia các ngươi vươn ra cũng thật dài, chuyện nội bộ của Cố Gia cũng dám xen vào, quả thực là chán sống.
Cố Sở nổi giận để cho bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng cực độ. Nữ tử kia thấy Cố Sở lại hỏi chuyện của Cố Gia, tựa như không biết gia tộc này kinh biến, trong lòng không khỏi nổi lên suy đoán.
Cố Gia biến cố đã xảy ra mấy năm nay, trên khắp đại lục có ai là không biết? Nhất là ở cấp bậc cường giả như Cố Sở này, tuyệt đối không thể không biết tới. Trừ khi.
Nghĩ tới đây, thân hình của nữ tử chợt run lên, ánh mắt nhìn vào Cố Sở tràn đầy hoảng sợ.
- Ta… ta nghe nói là Cố Gia tứ tổ chạy tới cầu Cao Gia ủng hộ, còn bỏ ra một cái giá không nhỏ mới lôi kéo được các lão tổ Cao Gia đồng ý.
Nam tử trung niên run rẩy, ngần ngừ một hồi mới tiếp tục nói. Lời của hắn khiến cho Cố Sở cau mày:
- Cố Gia tứ tổ trước đây chẳng phải luôn một mực ủng hộ Cố Hùng nhân mạch ư? Tại sao lại trở mặt, ngược lại còn phải chạy tới cầu Cao Gia các ngươi?
Tứ tổ trong lời nói của nam tử trung niên không ai khác chính là một trong chín vị lão tổ của Cố Gia, địa vị so với Cố Sở còn cao hơn một bậc. Quan hệ giữa hai người mặc dù không tính là thân thiết, nhưng cũng không có đối nghịch, ngược lại trước đây còn cùng nhau đứng bên phe của huynh trưởng, ủng hộ Cố Hùng làm gia chủ. Không nghĩ hiện tại đã trở mặt, thậm chí không tiếc buông xuống danh dự chạy tới cầu cạnh Cao Gia.
- Đó là chuyện của năm năm về trước, hiện tại Cố Gia tứ tổ chỉ sợ căm thù Cố Hùng đến tận xương tuỷ, hận không thể đem hắn giết chết đi.
Nam tử trung niên liếc nhìn Cố Sở, thấy lão có vẻ hoài nghi thì vội vàng nói ra.
Cố Sở lông mày càng thêm nhíu chặt, ẩn hiện ra vài tia giận giữ. Rốt cục là vì lý do gì mà có thể khiến cho tứ tổ điên cuồng như vậy, thậm chí bỏ qua cả lợi ích gia tộc mà lôi kéo Cao Gia? Mấy lão tổ khác thì sao, chẳng nhẽ đều cùng nhau ủng hộ hắn?
Càng tìm hiểu tình hình, Cố Sở càng có cảm giác mọi chuyện này không đơn giản chút nào. Dường như đang có một thế lực vô hình nào đó ẩn núp đằng sau, can thiệp vào mọi chuyện.
Xuất hiện trước mắt mọi người là một thân thể rách nát thấm đẫm máu tươi, thậm trí trên người còn ghim vào một cái chiến mâu bằng dây leo, thê thảm không thể tả.
Nữ tử thấy Hoàng Thiên còn chưa có chết, sát cơ vẫn như cũ không tan. Cánh tay lần nữa huyễn hoá ra dây leo hình chiến đao, cấp tốc bay tới muốn chính thức kết liễu thanh niên này.
- Chủ mẫu…
Hoàng Thiên gặp nạn, Cố Sở trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng Thiên Phương không có cho phép, lão nào dám ra tay ứng cứu, chỉ biết hô lên vội vã.
Thiên Phương ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn chưa rời Hoàng Thiên, thần sắc vẫn lạnh lùng như trước, nhưng khoé mắt đã sớm đỏ lên. Trông thấy nam nhân của mình đổ máu, lòng nàng sao không đau đớn cho được. Nhưng khi nhìn thấy cái nét quật cường trong hắn, nàng lại không dám ra tay ngăn cản. Nàng biết hắn vì sao lại như thế, vì sao lại cứng đầu ương ngạnh, không tiếc đẩy bản thân đến cận kề cái chết để bức phá.
Là hắn muốn biến cường, là hắn khao khát bản thân trở thành cường giả. Và không có ai trên thế giới này có thể ngăn cản được hắn, kể cả nàng. Hắn như vậy, không phải là vì ham muốn ích kỷ của bản thân, không phải là vì hắn xem trọng quyền lực vô nghĩa. Mà là vì hắn biết được, chỉ khi trở thành cường giả, hắn mới có tư cách để bảo hộ nàng.
- Phương lão bà… mau cứu phu quân ah.
Tiếng hô ngượng ngùng của Hoàng Thiên bất chợt vang lên, có chút ngắt quãng vì vô lực. Ngẩng cái đầu quá nửa là vết máu về phía Thiên Phương, hắn nhe răng cười ngây ngô.
Lời nói của hắn khiến Thiên Phương thoáng đỏ mặt, có chút trừng trừng nhìn hắn như đang giận dỗi. Nhưng thực ra trong lòng lại đang ngập tràn ấm áp, hạnh phúc đến không nói nên lời. Tên đầu đất này, ngươi rốt cục phải cầu ta rồi sao.
Công kích của nữ tử kia vẫn còn đang chém về phía Hoàng Thiên, nàng lại như không có nhìn thấy, tuỳ ý búng tay một cái. Thế giới dưới một cái búng tay này như lâm vào lay động, đạo vận vô biên vô hạn trong không gian khuếch tán, không những đánh tan dây leo chiến đao của nữ tử, thậm chí chấn cho hai cánh tay của nàng đều vỡ nát, hoá thành vô cùng mưa máu.
Nữ tử bị áp lực đánh tới mà kinh hồn táng đảm, muốn điên cuồng dãy dụa nhưng không cách nào thoát ra, chỉ có thể buông xuôi cho đôi cánh tay vỡ nát, thân thể bay ngược về phía sau. Cũng may là Thiên Phương đối với nàng không hề có sát ý, chỉ là phế đi hai cánh tay đã đánh thương Hoàng Thiên mà thôi.
- Không biết xấu hổ, ai là lão bà của ngươi?
Nhẹ nhàng bay đến bên cạnh Hoàng Thiên, nàng lườm lườm hắn mà nói. Giọng điệu nghe qua có vẻ hờn dỗi, nhưng cánh tay vẫn ôm lấy hắn, sau đó bay trở lại bàn ăn, nơi duy nhất còn chưa có bị đánh sập của tửu lâu này.
- Các ngươi rốt cục là ai?
Trông thấy Thiên Phương chỉ cần búng nhẹ một cái tay liền phế đi nữ tử, lão giả sợ đến đứng cũng không vững, kinh nghi hỏi. Tiểu thư nhà lão tu vi đã sớm đột phá đến cấp bậc Hồng Trần, lại thêm bí thuật cường đại của gia tộc thì dù đối mặt với Vấn Đỉnh sơ kỳ cũng có khả năng trốn chạy. Vậy mà vừa nãy, thiếu nữ kia chỉ tuỳ ý búng tay liền có thể khiến nàng vô pháp chống cự, làm sao lão không hoảng sợ cho được.
- Ngươi không có tư cách biết.
Cố Sở lạnh lùng nhìn về phí lão giả này, bàn tay bỗng nhiên xoè ra. Một cỗ lực lượng bất chợt ngưng tụ trong không trung, như hoá thành một cái bàn tay vô hình, túm lấy cả ba người kéo về phía bên này.
Quá mạnh mẽ, không có tư cách dãy dụa, cũng không thể nào chống cự. Cả ba người như ba con kiến bị đóng băng, cứ thế lết trở về vị trí bàn ăn.
- Các ngươi muốn làm gì? ]
Lão giả mặc dù hoảng sợ trước thực lực của đối phương, nhưng ngữ khí vẫn mang trong đó sự cao ngạo tự đại. Thân phận của lão và nữ tử kia rất không tầm thường, đối phương lại mạnh hơn nữa thì lại như thế nào. Chỉ cần đụng tới tính mệnh của hai người, cả Tuyết Vũ đại lục này sẽ không có chốn cho bọn hắn dung thân.
- Hiện tại là ta hỏi các ngươi, không phải các ngươi hỏi ta.
Bị thái độ của lão giả làm cho khó chịu, Cố Sở lạnh lùng vung tay giáng xuống một cú tát vào mặt lão giả, lạnh lẽo nói ra.
- Ngươi muốn chết.
Bị lăng nhục như thế, lão giả kia nhất thời giận giữ, không biết thi triển bí thuật gì mà có thể thoát được giam cầm của Cố Sở, chớp mắt ẩn mình vào không gian, sau đó điên cuồng xuất kích đánh lén.
Cứ như là từ hư không hình thành, công kích mang theo hàn khí lạnh lẽo chém về vùng đầu Cố Sở, không chút nào lưu tình. Nhưng lão không có cơ hội đắc ý, công kích khi tới gần tựa hồ như bị một bức tường khí lãng ngăn lại, không thể nào vượt qua thêm nữa.
Ngay sau đó không khí bốn phương như vặn vẹo, năng lượng dần lâm vào trạng thái mất kiểm soát, nổ ầm một tiếng nổ tung như sấm động. Thân hình của lảo giả loạng choạng lui về sau, ôm lấy hai bàn tay đã nát bươm thành trăm mảnh, hận ý điên cuồng.
Lão còn không biết được rằng, Cố Sở đây là đang nương tay, nếu không không chỉ đơn giản là hai bàn tay như thế.
- Các ngươi sẽ phải hối hận sớm thôi.
Nữ tử kia sắc mặt âm trầm, trông thấy Cố Sở dễ dàng đả bại thủ hạ của mình lại không có gì ngạc nhiên, lành lạnh nói.
- Tiểu nha đầu, ngươi là đang nghĩ tới Nhiếp Gia, hay là Nhiếp Kinh Kỳ sẽ trả thù giúp ngươi sao?
Cố Sở nhếch môi cười, một lời vừa ra liền khiến cho cả thiếu nữ và lão giả tỏ vẻ kinh hoảng. Đối phương hoá ra đã sớm biết rõ thân phận của bọn họ, vậy mà còn dám ra tay không kiêng nể như vậy, chẳng lẽ thật không sợ Nhiếp Gia bọn họ hay sao?
- Ngươi giết ta, gia tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Sỹ khí không được phép giảm, nữ tử vẫn cắn răng quật cường, trong ánh mắt tràn đầy oán niệm. Nàng dĩ nhiên không tin Cố Sở dám đắc tội Nhiếp Gia. Lão già này biểu hiện ra thực lực mặc dù mạnh mẽ, nhưng nếu so với cha nàng còn lâu mới có tư cách làm đối thủ. Lại thêm Nhiếp Gia hậu thuẫn đằng sau, chỉ cần nàng có mệnh hệ gì, lão tuyệt đối không có đường sống.
- Ha ha! Ta mới rời đi có vài năm, khí phách của Nhiếp Gia càng thêm lớn ah. Còn dám không bỏ qua cho ta?
Cố Sở cuồng tiếu cười, thanh âm mang theo vài tia châm biếm. Nhiếp Gia này với Cố Gia của lão đều là cự đầu thế lực, chênh lệch lực lượng không đáng bao nhiêu. Đều là một loại thế lực đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu, chỉ cần không phải xung đột lợi ích quá lớn, hai bên chắc chắn sẽ không bao giờ xung đột. Mà thân phận của lão tại Cố Gia chính là ở tầng thứ cao nhất, so với gia chủ càng cao hơn một bậc. Chỉ là giết một hai tên hậu bối mà thôi, há lại sợ Nhiếp Gia trả thù.
Chưa kể, lão hiện tại đã là Quy Nguyên bước thứ nhất cường giả, phóng mắt khắp đại lục này chính là chí cường giả đỉnh tiêm, gần như vô địch. Nhiếp Gia còn chưa có tư cách uy hiếp đến lão.
- Không biết sống chết, đợi đến khi cha ta chạy tới, để xem ngươi còn dám buông lời ngông cuồng? Lúc đó, dù cho ngươi có quỳ xuống nhận tội, ta cũng phải khiến cho ngươi sống không bằng chết.
Thái độ xem thường của Cố Sở khiến cho nữ tử giận giữ, nhưng không thể làm gì được, chỉ đành nghiến răng buông lời ác độc.
Cố Sở sẽ sợ sao? Không, chỉ là một cái đứa nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, lão là khinh thường cùng nàng nhiều lời. Trực tiếp bỏ qua nữ tử, lão cách không kéo tên trung niên nam tử lại trước mặt mình, híp mắt hỏi:
- Ngươi là người của Cố Gia?
Một màn xảy ra từ đầu tới giờ, tên nam tử trung niên đều đã thu vào trong mắt. Nội tâm đã sợ đến không nói nên lời, tái nhợt nhìn lấy Cố Sở, hắn lắp bắp trả lời:
- Không… không… ta là người của Cao Gia.
Cố Sở bất ngờ, tại sao lại là người của Cao Gia?
Cao Gia cũng là một siêu cấp cự đầu trên Tuyết Vũ đại lục như Cố Gia. Chỉ là giữa hai gia tộc này xưa nay thường hay xảy ra tranh đấu lợi ích, cho nên luôn đặt ở thế đối đầu lẫn nhau.
Cao thủ Cao Gia xuất hiện tại U Châu thành, lại có nhiệm vụ bảo hộ con cháu của Cố Gia khiến lão có chút âm trầm, hồi sau mới bắt đầu thông suốt, khẽ cười lạnh. Đám không biết sống chết này, lại dám bắt tay cùng Cao Gia để tranh quyền đoạt vị, có khác nào hai tay dâng Cố Gia cho kẻ địch?
- Cánh tay của Cao Gia các ngươi vươn ra cũng thật dài, chuyện nội bộ của Cố Gia cũng dám xen vào, quả thực là chán sống.
Cố Sở nổi giận để cho bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng cực độ. Nữ tử kia thấy Cố Sở lại hỏi chuyện của Cố Gia, tựa như không biết gia tộc này kinh biến, trong lòng không khỏi nổi lên suy đoán.
Cố Gia biến cố đã xảy ra mấy năm nay, trên khắp đại lục có ai là không biết? Nhất là ở cấp bậc cường giả như Cố Sở này, tuyệt đối không thể không biết tới. Trừ khi.
Nghĩ tới đây, thân hình của nữ tử chợt run lên, ánh mắt nhìn vào Cố Sở tràn đầy hoảng sợ.
- Ta… ta nghe nói là Cố Gia tứ tổ chạy tới cầu Cao Gia ủng hộ, còn bỏ ra một cái giá không nhỏ mới lôi kéo được các lão tổ Cao Gia đồng ý.
Nam tử trung niên run rẩy, ngần ngừ một hồi mới tiếp tục nói. Lời của hắn khiến cho Cố Sở cau mày:
- Cố Gia tứ tổ trước đây chẳng phải luôn một mực ủng hộ Cố Hùng nhân mạch ư? Tại sao lại trở mặt, ngược lại còn phải chạy tới cầu Cao Gia các ngươi?
Tứ tổ trong lời nói của nam tử trung niên không ai khác chính là một trong chín vị lão tổ của Cố Gia, địa vị so với Cố Sở còn cao hơn một bậc. Quan hệ giữa hai người mặc dù không tính là thân thiết, nhưng cũng không có đối nghịch, ngược lại trước đây còn cùng nhau đứng bên phe của huynh trưởng, ủng hộ Cố Hùng làm gia chủ. Không nghĩ hiện tại đã trở mặt, thậm chí không tiếc buông xuống danh dự chạy tới cầu cạnh Cao Gia.
- Đó là chuyện của năm năm về trước, hiện tại Cố Gia tứ tổ chỉ sợ căm thù Cố Hùng đến tận xương tuỷ, hận không thể đem hắn giết chết đi.
Nam tử trung niên liếc nhìn Cố Sở, thấy lão có vẻ hoài nghi thì vội vàng nói ra.
Cố Sở lông mày càng thêm nhíu chặt, ẩn hiện ra vài tia giận giữ. Rốt cục là vì lý do gì mà có thể khiến cho tứ tổ điên cuồng như vậy, thậm chí bỏ qua cả lợi ích gia tộc mà lôi kéo Cao Gia? Mấy lão tổ khác thì sao, chẳng nhẽ đều cùng nhau ủng hộ hắn?
Càng tìm hiểu tình hình, Cố Sở càng có cảm giác mọi chuyện này không đơn giản chút nào. Dường như đang có một thế lực vô hình nào đó ẩn núp đằng sau, can thiệp vào mọi chuyện.
/463
|