Cố Sở nói ra một cách rất tự tin, thậm chí còn có vài phần ý tứ ngông cuồng. Xem Quy Nguyên bước thứ ba là con sâu cái kiến, có lẽ toàn bộ Nguyên Giới cũng chỉ có lão mới dám nói ra lời này.
Đương nhiên, Cố Thần Hoa và Cao Vô Cầu sẽ không tin lời lão mà chỉ xem đó như một câu nói đùa nhất thời. Quy Nguyên bước thứ ba chỉ là sâu kiến, vậy những tồn tại như bọn hắn sẽ là cái gì đây, chẳng lẽ còn không bằng sâu kiến hay sao?
Thật ra, trong mắt của một số người thì chính là vậy. Quy Nguyên nghe thì oai, nhưng sự thật thì đến cánh cửa Tiên cảnh còn chưa chạm tới, giữa thiên địa này bọn hắn cũng chỉ miễn cưỡng được xem là một vài con sâu kiến hơi mạnh mà thôi.
Cố Sở so với bọn hắn cũng chẳng khác gì, nếu có khác thì chính là khác ở chỗ lão có chỗ dựa đằng sau. Một chỗ dựa đủ cường đại để lão xem thường bất cứ tồn tại nào trên Nguyên Giới này.
Lâm Thanh Phong nếu không phải vì là một trong những yếu tố then chốt của sự kiện kia, lại có mối liên hệ không tầm thường với Hoàng Thiên, thì chỉ bằng việc lão xét xử Hoàng Thiên tại Thiên Nguyên Thẩm Phán đã đủ để lão chết trăm vạn lần, há lại có thể sống tới tận bây giờ.
- U… u…
Đang tại thời điểm mà Cố Sở đắc ý nhất, phía bầu trời bỗng nhiên lan tràn tới một cỗ khí thế kinh người, phủ rợp lên toàn bộ trọng địa nơi đây.
Loại khí thế này tuy không phải mạnh mẽ chí cường, nhưng lại hàm ẩn vô tận khí tức uy nghiêm vô thượng, bá đạo không thể ngờ. Dù cho lấy tu vi như ba người, vẫn mơ hồ cảm nhận được một tia áp chế tận sâu trong linh hồn.
- Kẻ nào!
Tự nhiên có người đến lãnh địa của mình thả ra khí thế, tuyệt đối không phải có ý tốt, thậm chí chẳng khác nào một lời khiêu khích tới uy nghiêm gia tộc. Cố Thần Hoa thân là người đứng đầu Cố Gia, đương nhiên sẽ không thể không để ý chuyện này.
Chỉ thấy hắn vội bật dậy khỏi ghế đá, ánh mắt loé lên tia lửa nhìn thấu về phía bầu trời mà quát lên. Khí thế của Quy Nguyên bước thứ nhất nhanh chóng từ thân hắn phát ra, cùng với luồng khí thế xa lạ kia xảy ra đại chiến. Một màn này doạ cho rất nhiều người trong phạm vi kinh hồn táng đảm, suýt chút quỳ phục xuống dập đầu.
- Đại ca, không được…
Cố Sở vốn đang tràn đầy kinh hỉ khi cảm nhận được cỗ khí thế kia hàng lâm, nhưng khi nhìn thấy đại ca mình hành động thì sắc mặt tái đi, vội vàng vươn tay ngăn cản.
- Nhị đệ, làm sao?
Cố Thần Hoa mặc dù không hiểu tại sao Cố Sở lại ngăn mình, nhưng vẫn tin tưởng mà thu tay. Nhị đệ những năm này biến hoá vô cùng, tự lâu đã dựng lên trong lòng hắn một cỗ tin tưởng tuyệt đối.
- Phải chăng là…
Cao Vô Cầu nhìn được thần sắc vui mừng của Cố Sở, trong đầu không khỏi hiển hiện ra một cái tên. Có thể khiến cho Cố Sở trở nên thế này, có lẽ toàn bộ Nguyên Giới cũng chỉ có người kia mà thôi.
Cố Sở không nhìn hai người, ánh mắt vẫn một mực dán tại phương xa, nhếch môi cười rạng rỡ:
- Chẳng phải các ngươi vẫn luôn muốn gặp ngài ấy hay sao… Chủ nhân của ta, trở về rồi!
Lưu lại một câu khiến người ngỡ ngàng, Cố Sở thoắt cái di thân biến mất khỏi nơi này.
Cố Thần Hoa và Cao Vô Cầu nhìn nhau hai giây, cuối cùng chỉ biết lắc đầu cười khổ rồi cùng nhau bay về phía cửa lớn. Bọn hắn thật sự cũng rất tò mò muốn biết được người kia là thần thánh phương nào mà có thể khiến Cố Sở cam tâm tình nguyện làm thủ hạ, thậm chí còn luôn miệng nhắc tới suốt sáu năm vừa qua. Cứ như, đối phương không chỉ đơn thuần là chủ nhân của lão, mà còn là tín ngưỡng của cả cuộc đời lão nữa.
Bên ngoài cửa Cố Phủ.
Khi mà khí thế của Hoàng Thiên leo lên đến cực hạn, đám người xung quanh đã không có kẻ nào có thể đứng thẳng, thậm chí một số đã phải quỳ xuống nền đá, khuất phục nhìn lấy hắn ngự trên bầu trời.
Đó là chênh lệch, chênh lệch giữa những kẻ tầm thường và một thần thoại.
- Chủ nhân, chủ mẫu! Các ngươi trở về rồi!
Không bao lâu sau, thân hình của Cố Sở đã xuất hiện tại nơi đây. Trông thấy Hoàng Thiên đang ngự trên nền trời, lão không chút ngần ngại bay tới, cúi đầu thật sâu kích động nói ra.
Một lời so với sấm sét lôi đình càng thêm vang vọng, nổ vào sâu tận trong tâm can của tất cả mọi người.
“Chủ nhân, chủ mẫu”, một trong hai vị lão tổ mạnh nhất của Cố Gia bọn hắn, lại xưng hai người trẻ tuổi này là chủ nhân và chủ mẫu. Làm sao lại có thể như thế, bọn hắn làm sao có thể chấp nhận được đây.
Trông thấy Cố Sở xuất hiện, Hoàng Thiên không khỏi nở một nụ cười, nhanh chóng thu tay chắp tại sau lưng. Nhìn lấy tên thủ hạ lớn tuổi nhất của mình, trong lòng hắn thoáng hiện lên tia tự hào, sau đó gật đầu nói ra:
- Mới có sáu năm, tu vi lại tinh tiến không ít. Ngươi những năm này dường như rất nỗ lực a?
Một lời này đối với Cố Sở thì rất bình thường, nhưng lọt vào tai người khác lại chẳng khác nào chuyện động trời. Một tên nhóc chưa tới ba mươi, đứng trước mặt siêu cấp cường giả Quy Nguyên mà nhận xét tu vi người ta tinh tiến, thật không có ngôn từ nào có thể diễn tả nổi.
- Vâng!
Không chỉ một hai lần bị chủ nhân nhìn thấu, Cố Sở đương nhiên sẽ không kinh ngạc. Gật đầu xác nhận, lão ngập ngừng đôi giây, sau đó mới tiếp lời:
- Chủ nhân, ngài đột phá.
Mặc dù vẫn như trước đây không thể nhìn thấu Hoàng Thiên, nhưng lão vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được ở hắn một sự biến hoá kinh người.
Sáu năm trước, hắn mặc dù tạo cho lão cảm giác phiêu miểu không thể nào nắm bắt, nhưng lão vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được lực lượng mênh mông như biển lớn và khí thế trầm ổn hơn người. Thứ khiến hắn khác biệt hoàn toàn với những con người tầm thường khác.
Nhưng bây giờ, lão đã không thể cảm nhận được lực lượng phát ra từ hắn nữa, thậm chí khí thế trầm ổn vô địch cũng không còn. Cứ như hắn chỉ đơn thuần là một phàm nhân không hơn không kém, chẳng hề có chút lực lượng nào của người tu tiên.
Điều này khiến cho lão không thể không nổi lên kinh sợ. Chủ nhân mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn chưa tới ba mươi. Vậy mà hắn đã chạm tới được trạng thái mà biết bao cường giả Quy Nguyên mơ ước – phản phác quy chân, quả thực quá mức doạ người.
Hoàng Thiên mỉm cười gật đầu thay cho câu trả lời, đang định hỏi Cố Sở về việc xuất phát đi Khương Gia, phía trước bỗng hiện ra hai cái bóng người xa lạ khiến hắn nhíu mày. Bởi hắn cảm nhận được từ bọn hắn một tia uy hiếp, thực lực chỉ sợ so với Cố Sở không kém bao nhiêu. Cố Gia tự lúc nào có thêm hai tồn tại mạnh mẽ thế này?
Dường như cảm nhận được thắc mắc của Hoàng Thiên, Cố Sở vội vàng tiến lên giới thiệu. Lúc này mới khiến cho đuôi mày hắn hơi giãn ra, thậm chí khoé môi còn nhếch lên ý cười. Cười vì hắn nghe Cố Sở nói về những chuyện xảy ra với Cao Vô Cầu.
Hoàng Thiên quan sát Cao Vô Cầu và Cố Thần Hoa, hai người kia sao lại không đánh giá hắn cơ chứ. Chủ nhân của một vị chí cường giả, quả thực bọn hắn không muốn tò mò cũng không được.
- Cố Sở, đây là người mà ngươi nói?
Cuối cùng, phải tới hơn mười phút đồng hồ sau, Cao Vô Cầu mới lên tiếng, thanh âm mang theo vài tia chất vấn.
Hắn đi theo Cố Sở gần sáu năm nay, một phần là để đảm bảo cho Cao Gia, phần khác chính là muốn kiến thức vị chủ nhân thần kỳ trong miệng lão già này. Nhưng hắn làm sao có thể ngờ được người đó chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hơi sữa đây. Cố Sở muốn hắn đi theo tên nhóc này, có khác nào sỉ nhục hắn đâu.
- Ngươi là Cao Vô Cầu?
Cố Sở còn chưa kịp mở lời, Hoàng Thiên đã lên tiếng. Ánh mắt hắn hơi híp nhìn về phía Cao Vô Cầu, như có như không để lộ ra tia tinh quang nhàn nhạt. Mà Cố Sở khi nhìn thấy tia tinh quang này, trong lòng bỗng dưng lại có cảm giác rờn rợn, tựa như biết được Hoàng Thiên muốn làm gì.
Năm đó khi chủ nhân đọc được tư liệu về Vân Vũ, chẳng phải cũng có ánh mắt như thế này hay sao.
- Cố Sở! Ngươi cố ý chơi ta phải không? Một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch cũng xứng làm chủ nhân của ta?
Cảm giác như bị Cố Sở chơi khăm, trong lòng Cao Vô Cầu đương nhiên khó chịu vô cùng. Hắn đến nhìn Hoàng Thiên một cái cũng không, mà hừ lạnh về phía Cố Sở.
- Một tên bại tướng mà thôi, chơi ngươi thì lại có sao?
Bị người xem thường, nụ cười trên môi Hoàng Thiên thoáng chốc chuyển lạnh. Tinh quang trong mắt hắn đã sớm ẩn đi, thay vào đó là một tia ý tứ khinh thường, ẩn ẩn một tia châm biếm. Thoạt nhìn, chẳng khác nào hắn bị Cao Vô Cầu làm cho nổi giận buông lời cười chê vậy.
- Ngươi nói cái gì?
Bị Hoàng Thiên chọc vào chỗ đau, Cao Vô Cầu giận đến bặm môi trợn mắt, thiếu chút nữa là ra tay.
- Ta nói không đúng hay sao? Ngươi đến thủ hạ của ta còn đánh không lại, vậy mà còn dám đứng trước mặt ta huênh hoang? Ngươi có tư cách sao?
Không chút nể tình, Hoàng Thiên lành lạnh nói ra.
- Ngươi…
Lời của hắn rất ngông cuồng, nhưng lại khiến cho Cao Vô Cầu không thể phản bác được chút nào. Quả thực đâu sai, đến Cố Sở còn không đánh lại, ngươi lấy tư cách gì đứng trước mặt chủ nhân lão mà kiêu ngạo đây?
- Được rồi, ta không biết Cố Sở nói với ngươi những gì. Nhưng ngươi… ta thu không nổi, đi đi thôi!
Đã vạch mặt, Hoàng Thiên mới không để ý thái độ của đối phương là gì. Một lời của hắn không những không nể tình, mà còn trực tiếp để lộ ra ý tiễn khách.
Đuổi đi một siêu cấp cường giả như Cao Vô Cầu, dù cho Cố Gia cũng khó lòng mà bày ra được khí phách ấy. Cố Thần Hoa từ đầu tới cuối im lặng, lúc này chân mày cũng phải nhếch lên, nhìn về phía Hoàng Thiên lộ nét không hài lòng.
Hắn không biết vì sao đệ đệ của mình lại tôn kính với Hoàng Thiên như vậy, nhưng cách ứng xử vừa rồi của người trẻ tuổi này để hắn rất không ủng hộ. Kiêu căng ngạo mạn, đây không phải là tính cách mà một thượng vị giả nên có.
- Được… Được! Cố Sở, đây cũng là ý của ngươi sao?
Bị Hoàng Thiên xem thường, Cao Vô Cầu thân là tuyệt thế thiên tài trong truyền thuyết, làm sao thụ nổi. Chỉ thấy hắn giận quá hoá cười, liên tiếp nói được hai tiếng, sau đó hướng về Cố Sở mà hỏi.
Chỉ là Cố Sở còn có thể nghĩ thế nào đây? Chủ nhân đã nói như thế, cho lão mười vạn lá gan cũng không dám trái lời. Chưa kể, thái độ của Cao Vô Cầu đối với Hoàng Thiên cũng khiến lão không vui chút nào.
- Ha ha… Ta hỏi hơi thừa rồi. Nếu nơi này đã không chào đón ta như thế, vậy cáo từ!
Thấy Cố Sở lặng yên không nói, Cao Vô Cầu như đã nhận được đáp án, sắc mặt phức tạp một hồi, sau đó cười lạnh quay người bay đi.
- Chủ nhân, để hắn đi như vậy sao?
Cho tới thời điểm mà bóng dáng của Cao Vô Cầu khuất hẳn, Cố Sở mới khom người cẩn thận dò hỏi. Lão không hiểu vì sao Hoàng Thiên lại tỏ ra thái độ bất thường như thế. Cao Vô Cầu này mặc dù so với đám người Lâm Dương thì không tính là gì, nhưng so tiềm lực với Kiếm Ma thì lại không kém bao nhiêu, tuyệt đối đáng giá để chủ nhân thu vào.
- Ngươi có nhớ năm đó khi ta tiến hành thu phục Kiếm Ma đã từng nói gì không?
Không trả lời câu hỏi của Cố Sở, Hoàng Thiên chỉ hỏi một câu khiến lão lặng người nửa ngày, sau đó mới chầm chậm nói ra:
- Muốn đánh bại một con hung thú? Rất đơn giản, chỉ cần mạnh hơn nó là được. Nhưng muốn thu phục một con hung thú, chỉ mạnh hơn là chưa đủ.
Hoàng Thiên đợi Cố Sở nói xong, mới nhếch môi cười nhẹ:
- Hắn mang trong mình lòng kiêu hãnh bất khuất của một tuyệt thế thiên tài. Hôm nay ta đạp đổ nó, hắn sẽ sớm quay lại thôi
Đương nhiên, Cố Thần Hoa và Cao Vô Cầu sẽ không tin lời lão mà chỉ xem đó như một câu nói đùa nhất thời. Quy Nguyên bước thứ ba chỉ là sâu kiến, vậy những tồn tại như bọn hắn sẽ là cái gì đây, chẳng lẽ còn không bằng sâu kiến hay sao?
Thật ra, trong mắt của một số người thì chính là vậy. Quy Nguyên nghe thì oai, nhưng sự thật thì đến cánh cửa Tiên cảnh còn chưa chạm tới, giữa thiên địa này bọn hắn cũng chỉ miễn cưỡng được xem là một vài con sâu kiến hơi mạnh mà thôi.
Cố Sở so với bọn hắn cũng chẳng khác gì, nếu có khác thì chính là khác ở chỗ lão có chỗ dựa đằng sau. Một chỗ dựa đủ cường đại để lão xem thường bất cứ tồn tại nào trên Nguyên Giới này.
Lâm Thanh Phong nếu không phải vì là một trong những yếu tố then chốt của sự kiện kia, lại có mối liên hệ không tầm thường với Hoàng Thiên, thì chỉ bằng việc lão xét xử Hoàng Thiên tại Thiên Nguyên Thẩm Phán đã đủ để lão chết trăm vạn lần, há lại có thể sống tới tận bây giờ.
- U… u…
Đang tại thời điểm mà Cố Sở đắc ý nhất, phía bầu trời bỗng nhiên lan tràn tới một cỗ khí thế kinh người, phủ rợp lên toàn bộ trọng địa nơi đây.
Loại khí thế này tuy không phải mạnh mẽ chí cường, nhưng lại hàm ẩn vô tận khí tức uy nghiêm vô thượng, bá đạo không thể ngờ. Dù cho lấy tu vi như ba người, vẫn mơ hồ cảm nhận được một tia áp chế tận sâu trong linh hồn.
- Kẻ nào!
Tự nhiên có người đến lãnh địa của mình thả ra khí thế, tuyệt đối không phải có ý tốt, thậm chí chẳng khác nào một lời khiêu khích tới uy nghiêm gia tộc. Cố Thần Hoa thân là người đứng đầu Cố Gia, đương nhiên sẽ không thể không để ý chuyện này.
Chỉ thấy hắn vội bật dậy khỏi ghế đá, ánh mắt loé lên tia lửa nhìn thấu về phía bầu trời mà quát lên. Khí thế của Quy Nguyên bước thứ nhất nhanh chóng từ thân hắn phát ra, cùng với luồng khí thế xa lạ kia xảy ra đại chiến. Một màn này doạ cho rất nhiều người trong phạm vi kinh hồn táng đảm, suýt chút quỳ phục xuống dập đầu.
- Đại ca, không được…
Cố Sở vốn đang tràn đầy kinh hỉ khi cảm nhận được cỗ khí thế kia hàng lâm, nhưng khi nhìn thấy đại ca mình hành động thì sắc mặt tái đi, vội vàng vươn tay ngăn cản.
- Nhị đệ, làm sao?
Cố Thần Hoa mặc dù không hiểu tại sao Cố Sở lại ngăn mình, nhưng vẫn tin tưởng mà thu tay. Nhị đệ những năm này biến hoá vô cùng, tự lâu đã dựng lên trong lòng hắn một cỗ tin tưởng tuyệt đối.
- Phải chăng là…
Cao Vô Cầu nhìn được thần sắc vui mừng của Cố Sở, trong đầu không khỏi hiển hiện ra một cái tên. Có thể khiến cho Cố Sở trở nên thế này, có lẽ toàn bộ Nguyên Giới cũng chỉ có người kia mà thôi.
Cố Sở không nhìn hai người, ánh mắt vẫn một mực dán tại phương xa, nhếch môi cười rạng rỡ:
- Chẳng phải các ngươi vẫn luôn muốn gặp ngài ấy hay sao… Chủ nhân của ta, trở về rồi!
Lưu lại một câu khiến người ngỡ ngàng, Cố Sở thoắt cái di thân biến mất khỏi nơi này.
Cố Thần Hoa và Cao Vô Cầu nhìn nhau hai giây, cuối cùng chỉ biết lắc đầu cười khổ rồi cùng nhau bay về phía cửa lớn. Bọn hắn thật sự cũng rất tò mò muốn biết được người kia là thần thánh phương nào mà có thể khiến Cố Sở cam tâm tình nguyện làm thủ hạ, thậm chí còn luôn miệng nhắc tới suốt sáu năm vừa qua. Cứ như, đối phương không chỉ đơn thuần là chủ nhân của lão, mà còn là tín ngưỡng của cả cuộc đời lão nữa.
Bên ngoài cửa Cố Phủ.
Khi mà khí thế của Hoàng Thiên leo lên đến cực hạn, đám người xung quanh đã không có kẻ nào có thể đứng thẳng, thậm chí một số đã phải quỳ xuống nền đá, khuất phục nhìn lấy hắn ngự trên bầu trời.
Đó là chênh lệch, chênh lệch giữa những kẻ tầm thường và một thần thoại.
- Chủ nhân, chủ mẫu! Các ngươi trở về rồi!
Không bao lâu sau, thân hình của Cố Sở đã xuất hiện tại nơi đây. Trông thấy Hoàng Thiên đang ngự trên nền trời, lão không chút ngần ngại bay tới, cúi đầu thật sâu kích động nói ra.
Một lời so với sấm sét lôi đình càng thêm vang vọng, nổ vào sâu tận trong tâm can của tất cả mọi người.
“Chủ nhân, chủ mẫu”, một trong hai vị lão tổ mạnh nhất của Cố Gia bọn hắn, lại xưng hai người trẻ tuổi này là chủ nhân và chủ mẫu. Làm sao lại có thể như thế, bọn hắn làm sao có thể chấp nhận được đây.
Trông thấy Cố Sở xuất hiện, Hoàng Thiên không khỏi nở một nụ cười, nhanh chóng thu tay chắp tại sau lưng. Nhìn lấy tên thủ hạ lớn tuổi nhất của mình, trong lòng hắn thoáng hiện lên tia tự hào, sau đó gật đầu nói ra:
- Mới có sáu năm, tu vi lại tinh tiến không ít. Ngươi những năm này dường như rất nỗ lực a?
Một lời này đối với Cố Sở thì rất bình thường, nhưng lọt vào tai người khác lại chẳng khác nào chuyện động trời. Một tên nhóc chưa tới ba mươi, đứng trước mặt siêu cấp cường giả Quy Nguyên mà nhận xét tu vi người ta tinh tiến, thật không có ngôn từ nào có thể diễn tả nổi.
- Vâng!
Không chỉ một hai lần bị chủ nhân nhìn thấu, Cố Sở đương nhiên sẽ không kinh ngạc. Gật đầu xác nhận, lão ngập ngừng đôi giây, sau đó mới tiếp lời:
- Chủ nhân, ngài đột phá.
Mặc dù vẫn như trước đây không thể nhìn thấu Hoàng Thiên, nhưng lão vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được ở hắn một sự biến hoá kinh người.
Sáu năm trước, hắn mặc dù tạo cho lão cảm giác phiêu miểu không thể nào nắm bắt, nhưng lão vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được lực lượng mênh mông như biển lớn và khí thế trầm ổn hơn người. Thứ khiến hắn khác biệt hoàn toàn với những con người tầm thường khác.
Nhưng bây giờ, lão đã không thể cảm nhận được lực lượng phát ra từ hắn nữa, thậm chí khí thế trầm ổn vô địch cũng không còn. Cứ như hắn chỉ đơn thuần là một phàm nhân không hơn không kém, chẳng hề có chút lực lượng nào của người tu tiên.
Điều này khiến cho lão không thể không nổi lên kinh sợ. Chủ nhân mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn chưa tới ba mươi. Vậy mà hắn đã chạm tới được trạng thái mà biết bao cường giả Quy Nguyên mơ ước – phản phác quy chân, quả thực quá mức doạ người.
Hoàng Thiên mỉm cười gật đầu thay cho câu trả lời, đang định hỏi Cố Sở về việc xuất phát đi Khương Gia, phía trước bỗng hiện ra hai cái bóng người xa lạ khiến hắn nhíu mày. Bởi hắn cảm nhận được từ bọn hắn một tia uy hiếp, thực lực chỉ sợ so với Cố Sở không kém bao nhiêu. Cố Gia tự lúc nào có thêm hai tồn tại mạnh mẽ thế này?
Dường như cảm nhận được thắc mắc của Hoàng Thiên, Cố Sở vội vàng tiến lên giới thiệu. Lúc này mới khiến cho đuôi mày hắn hơi giãn ra, thậm chí khoé môi còn nhếch lên ý cười. Cười vì hắn nghe Cố Sở nói về những chuyện xảy ra với Cao Vô Cầu.
Hoàng Thiên quan sát Cao Vô Cầu và Cố Thần Hoa, hai người kia sao lại không đánh giá hắn cơ chứ. Chủ nhân của một vị chí cường giả, quả thực bọn hắn không muốn tò mò cũng không được.
- Cố Sở, đây là người mà ngươi nói?
Cuối cùng, phải tới hơn mười phút đồng hồ sau, Cao Vô Cầu mới lên tiếng, thanh âm mang theo vài tia chất vấn.
Hắn đi theo Cố Sở gần sáu năm nay, một phần là để đảm bảo cho Cao Gia, phần khác chính là muốn kiến thức vị chủ nhân thần kỳ trong miệng lão già này. Nhưng hắn làm sao có thể ngờ được người đó chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hơi sữa đây. Cố Sở muốn hắn đi theo tên nhóc này, có khác nào sỉ nhục hắn đâu.
- Ngươi là Cao Vô Cầu?
Cố Sở còn chưa kịp mở lời, Hoàng Thiên đã lên tiếng. Ánh mắt hắn hơi híp nhìn về phía Cao Vô Cầu, như có như không để lộ ra tia tinh quang nhàn nhạt. Mà Cố Sở khi nhìn thấy tia tinh quang này, trong lòng bỗng dưng lại có cảm giác rờn rợn, tựa như biết được Hoàng Thiên muốn làm gì.
Năm đó khi chủ nhân đọc được tư liệu về Vân Vũ, chẳng phải cũng có ánh mắt như thế này hay sao.
- Cố Sở! Ngươi cố ý chơi ta phải không? Một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch cũng xứng làm chủ nhân của ta?
Cảm giác như bị Cố Sở chơi khăm, trong lòng Cao Vô Cầu đương nhiên khó chịu vô cùng. Hắn đến nhìn Hoàng Thiên một cái cũng không, mà hừ lạnh về phía Cố Sở.
- Một tên bại tướng mà thôi, chơi ngươi thì lại có sao?
Bị người xem thường, nụ cười trên môi Hoàng Thiên thoáng chốc chuyển lạnh. Tinh quang trong mắt hắn đã sớm ẩn đi, thay vào đó là một tia ý tứ khinh thường, ẩn ẩn một tia châm biếm. Thoạt nhìn, chẳng khác nào hắn bị Cao Vô Cầu làm cho nổi giận buông lời cười chê vậy.
- Ngươi nói cái gì?
Bị Hoàng Thiên chọc vào chỗ đau, Cao Vô Cầu giận đến bặm môi trợn mắt, thiếu chút nữa là ra tay.
- Ta nói không đúng hay sao? Ngươi đến thủ hạ của ta còn đánh không lại, vậy mà còn dám đứng trước mặt ta huênh hoang? Ngươi có tư cách sao?
Không chút nể tình, Hoàng Thiên lành lạnh nói ra.
- Ngươi…
Lời của hắn rất ngông cuồng, nhưng lại khiến cho Cao Vô Cầu không thể phản bác được chút nào. Quả thực đâu sai, đến Cố Sở còn không đánh lại, ngươi lấy tư cách gì đứng trước mặt chủ nhân lão mà kiêu ngạo đây?
- Được rồi, ta không biết Cố Sở nói với ngươi những gì. Nhưng ngươi… ta thu không nổi, đi đi thôi!
Đã vạch mặt, Hoàng Thiên mới không để ý thái độ của đối phương là gì. Một lời của hắn không những không nể tình, mà còn trực tiếp để lộ ra ý tiễn khách.
Đuổi đi một siêu cấp cường giả như Cao Vô Cầu, dù cho Cố Gia cũng khó lòng mà bày ra được khí phách ấy. Cố Thần Hoa từ đầu tới cuối im lặng, lúc này chân mày cũng phải nhếch lên, nhìn về phía Hoàng Thiên lộ nét không hài lòng.
Hắn không biết vì sao đệ đệ của mình lại tôn kính với Hoàng Thiên như vậy, nhưng cách ứng xử vừa rồi của người trẻ tuổi này để hắn rất không ủng hộ. Kiêu căng ngạo mạn, đây không phải là tính cách mà một thượng vị giả nên có.
- Được… Được! Cố Sở, đây cũng là ý của ngươi sao?
Bị Hoàng Thiên xem thường, Cao Vô Cầu thân là tuyệt thế thiên tài trong truyền thuyết, làm sao thụ nổi. Chỉ thấy hắn giận quá hoá cười, liên tiếp nói được hai tiếng, sau đó hướng về Cố Sở mà hỏi.
Chỉ là Cố Sở còn có thể nghĩ thế nào đây? Chủ nhân đã nói như thế, cho lão mười vạn lá gan cũng không dám trái lời. Chưa kể, thái độ của Cao Vô Cầu đối với Hoàng Thiên cũng khiến lão không vui chút nào.
- Ha ha… Ta hỏi hơi thừa rồi. Nếu nơi này đã không chào đón ta như thế, vậy cáo từ!
Thấy Cố Sở lặng yên không nói, Cao Vô Cầu như đã nhận được đáp án, sắc mặt phức tạp một hồi, sau đó cười lạnh quay người bay đi.
- Chủ nhân, để hắn đi như vậy sao?
Cho tới thời điểm mà bóng dáng của Cao Vô Cầu khuất hẳn, Cố Sở mới khom người cẩn thận dò hỏi. Lão không hiểu vì sao Hoàng Thiên lại tỏ ra thái độ bất thường như thế. Cao Vô Cầu này mặc dù so với đám người Lâm Dương thì không tính là gì, nhưng so tiềm lực với Kiếm Ma thì lại không kém bao nhiêu, tuyệt đối đáng giá để chủ nhân thu vào.
- Ngươi có nhớ năm đó khi ta tiến hành thu phục Kiếm Ma đã từng nói gì không?
Không trả lời câu hỏi của Cố Sở, Hoàng Thiên chỉ hỏi một câu khiến lão lặng người nửa ngày, sau đó mới chầm chậm nói ra:
- Muốn đánh bại một con hung thú? Rất đơn giản, chỉ cần mạnh hơn nó là được. Nhưng muốn thu phục một con hung thú, chỉ mạnh hơn là chưa đủ.
Hoàng Thiên đợi Cố Sở nói xong, mới nhếch môi cười nhẹ:
- Hắn mang trong mình lòng kiêu hãnh bất khuất của một tuyệt thế thiên tài. Hôm nay ta đạp đổ nó, hắn sẽ sớm quay lại thôi
/463
|