Xung đột của Hoàng Thiên với Đặng Đạt Đa mặc dù trong mắt người khác rất doạ người, nhưng đối với hắn và Khương Bá lại không tính là gì, chỉ là cản trở chút thời gian mà thôi.
Sau khi phân phó người giải quyết hiện trường và chăm sóc Đặng Đạt Đa, Khương Bá liền dẫn theo hai người tiến về phía trọng địa của Khương Gia. Cố Sở vừa nãy xin phép hắn rời đi chính là để chạy tới nơi này, muốn cùng với cao tầng Khương Gia đàm phán trước một chút. Bây giờ tới thời điểm thích hợp, liền mời hắn vào để bàn chính sự.
Cùng Thiên Phương theo Khương Bá chậm bước vào trong, đập vào mắt hắn là một vùng không gian mênh mông không nhìn thấy điểm cuối, ngập tràn sương mù huyết sắc. Giữa vùng không gian ấy, mười đoá hoa sen khổng lồ trôi nổi phiêu du, từng cái tản mát ra khí tức chí cao vô thượng, thần thánh kinh người.
Mười vị lão tổ của Khương Gia lần lượt toạ trên đài sen, đối nhau trao đổi điều gì. Trông thấy ba người Hoàng Thiên đi vào thì nhất thời đình chỉ, đồng loạt tập trung ánh mắt về phía hắn.
- Vãn bối Hoàng Thiên bái kiến các vị tiền bối.
Hoàng Thiên buông tay Thiên Phương, nhẹ mỉm cười chắp về phía mười vị lão tổ Khương Gia mà chào, thanh âm thập phần chân thành.
- Công tử khách khí.
Lên tiếng hồi đáp là một vị nữ nhân trung tuần, toạ tại đài sen lớn nhất nơi trung tâm. Có thể ngồi tại vị trí tối cao của Khương Gia, có thể là ai khác ngoài Khương Tiểu Diệp, chí cường giả Quy Nguyên đây.
- Công tử không hổ là người mà Cố Sở coi trọng, quả nhiên bất phàm.
Không chỉ một lần nghe Khương Bá kể về Hoàng Thiên và Thiên Phương, nhưng tới lúc này gặp mặt trực tiếp, Khương Tiểu Diệp vẫn không kìm được mà nổi lên kinh sợ. Bởi vì nàng vậy mà nhìn không thấu được hai người tưởng chừng như nhỏ tuổi này.
- Tiền bối quá khen.
Hoàng Thiên nhàn nhạt cười đáp lại, chậm bước tiến về phía bảo toạ phương xa. Vị trí này vốn là ban đầu Khương Gia chuẩn bị cho Cố Sở, nhưng giờ hắn và Thiên Phương tới rồi, Cố Sở đương nhiên không dám tiếp tục ngồi.
Một màn này khiến cho cả mười vị lão tổ Khương Gia đều thoáng biến sắc, bất khả tư nghị nhìn về phía Cố Sở.
Ngày đó Khương Bá trở về, mặc dù đã đem chuyện gặp gỡ Cố Sở kể ra toàn bộ, nhưng tuyệt nhiên không hề đề cập tới chuyện Cố Sở chỉ là thuộc hạ của Hoàng Thiên. Có lẽ một phần vì lần đó lão nhìn ra Thiên Phương khủng bố nên không dám nói, cũng có thể một phần vì chuyện này quá không thể tưởng tượng, dù nói ra cũng chẳng có ai tin, thậm chí còn có thể nghĩ lão bị thần kinh.
Cũng vì vậy mà mấy vị lão tổ Khương Gia này từ đầu đã nghĩ rằng hai người Hoàng Thiên chỉ là tiểu bối đi theo Cố Sở, cùng lắm là có chút bất phàm.
Chuyện Hoàng Thiên muốn mượn Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, có lẽ cũng là Cố Sở thao túng đằng sau, vì lý do nào đó không trực tiếp thực hiện mà phải thông qua Hoàng Thiên.
Nhưng hiện tại xem ra, Hoàng Thiên không hề đơn giản như bọn họ nghĩ.
- Ta cũng không muốn tốn thêm thời gian của mọi người. Khương Bá và Cố Sở hẳn đã thảo luận với các vị rồi, không biết ý kiến của các vị thế nào?
Vừa ngồi xuống bảo toạ, Hoàng Thiên đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đến cấp độ này của mấy người bọn họ, không cần phải vòng vo lấp liếm nữa. Trực tiếp một chút, ngược lại tiết kiệm không ít thời gian.
Hoàng Thiên thẳng thắn như vậy, dĩ nhiên để cho mấy vị lão tổ Khương Gia hơi bất ngờ. Khương Tử Diệp ánh mắt thâm thuý nhìn lấy hắn, mỉm cười mà nói:
- Công tử, ngươi biết được sự tồn tại của Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, hẳn cũng phải biết được tầm quan trọng của nó đối với Khương Gia như thế nào? Ngươi nghĩ chúng ta có thể đem nó ra để đánh cược hay sao?
Mặc dù không có trực tiếp trả lời, nhưng trong ý tứ của nàng đã hàm ẩn tia chối từ.
Nghe Khương Tử Diệp có ý từ chối, Hoàng Thiên lại không chút hoang mang. Hắn hơi ngả mình dựa vào ghế rồng, gật nhẹ đầu mà nói:
- Ta đương nhiên biết Phượng Hoàng Niết Bàn hoả đối với Khương Gia có ý nghĩa như thế nào. Thậm chí xưng nó làm mệnh căn của Khương Gia cũng không phải nói quá. Không có Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả thì không có Khương Gia.
Lời của hắn rất trực tiếp, không khỏi khiến cho đám lão tổ Khương Gia cau mày. Một vị ngồi bên phải Khương Tử Diệp nhịn không được nói:
- Nếu công tử đã tường tận như vậy, sao vẫn muốn đến Khương Gia. Ngươi hẳn phải biết chúng ta không thể nào đem Phượng Hoàng Niết Bàn hoả ra đánh đổi, như vậy chẳng phải chuyến này tốn công vô ích hay sao.
Hoàng Thiên nghe vậy thì bật cười, lắc đầu:
- Tiền bối lời ấy sai rồi. Thứ nhất, ta không hề nói muốn cùng các ngươi trao đổi Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, mà chỉ là mượn nhờ sức mạnh của nó một đoạn thời gian. Phượng Hoàng Niết Bàn hoả từ đầu tới cuối vẫn là đồ vật của Khương Gia.
Ngưng lại một lát, hắn lại nhìn về phía Khương Tử Diệp nói ra:
- Thứ hai, ta không phải là đến mượn không, mà là có trả giá. Huyết mạch Khổng Tước thuần huyết, tin tưởng so với một chút sức mạnh của Phượng Hoàng Niết Bàn hoả càng thêm ý nghĩa với Khương Gia. Nên nhớ, sức mạnh của thần hoả có thể yếu đi nhưng qua thời gian vẫn có thể khôi phục lại, còn huyết mạch Khổng Tước thuần huyết, nếu không có ta giúp đỡ, các ngươi không bao giờ có thể tạo ra.
Lời của hắn mặc dù có chút bá đạo, nhưng lại không phải là không có căn cứ. Có Cố Tinh Cực Đạo thạch trong tay, hắn muốn giúp một hai người Khương Gia phản tổ không phải là chuyện khó. Nhưng Khương Gia muốn tự mình tạo ra huyết mạch thuần huyết, quả thực so với lên trời còn khó.
- Ha ha, thật là cuồng ngôn. Lão tử sống bao nhiêu năm tháng còn chưa bao giờ gặp được người mang huyết mạch Khổng Tước thuần huyết. Ngươi chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi mùi sữa, chỉ sợ đến khái niệm huyết mạch thuần huyết là gì còn không biết, nói gì đến việc tạo ra. Thật là nực cười.
Một vị lão tổ khác rất không ưa Hoàng Thiên, cười lạnh châm biếm.
Khương Gia đại tộc trải qua bao nhiêu tháng năm tồn tại, huyết mạch đã sớm bị pha loãng trăm vạn lần, hỗn tạp không chịu nổi. Huyết mạch mỏng manh như vậy, nếu không phải có cơ duyên nghịch thiên thì muốn phản tổ còn khó hơn lên trời.
Đâu phải tự nhiên mà ấp ủ suốt mấy chục vạn năm, Khương Gia mới cho ra được một Khương Tiểu Lan huyết mạch bán thuần. Hoàng Thiên trong mắt bọn họ chỉ là một tên nhóc, vậy mà dám nói có thể tạo ra huyết mạch thuần huyết, thậm chí còn khẳng định Khương Gia không có hắn giúp đỡ thì không bao giờ làm được, có khác gì chuyện cười.
- Nhị tổ mặc dù lời lẽ khó nghe, nhưng cũng không phải không có lý. Công tử chỉ nói khơi khơi như vậy, chúng ta làm sao tin tưởng đây?
Khương Tử Diệp nghe Nhị tổ nói, cũng bày tỏ ra suy nghĩ của mình. Không cần phải nói, điều kiện mà Hoàng Thiên đưa ra cực kỳ mê người, dù cho tồn tại như nàng cũng phải cảm thấy động lòng.
Nhưng mấu chốt nhất là ở chỗ, lời hắn nói ra chỉ là đơn phương, có ai biết được thật giả. Đặt một vật quyết định tồn vong của gia tộc vào cuộc giao dịch không đảm bảo, khi xảy ra chuyện thì bọn họ có khác nào tội đồ của gia tộc.
Hoàng Thiên sớm lường trước được những người này sẽ không tin hắn, nhưng đương nhiên không nghĩ đối phương lại xem thường mình đến vậy, trong lòng làm sao thoải mái?
Hay cho một câu tên nhóc miệng còng hôi mùi sữa. Các ngươi có thể không tin tưởng ta, nhưng không đồng nghĩa với việc ngươi có thể xem thường và đả kích ta như vậy.
Chỉ thấy hắn sắc mặt thoáng biến một hồi, cuối cùng là nghiêm túc hẳn lại, nhàn nhạt nói:
- Ta chưa bao giờ yêu cầu các ngươi phải tin tưởng ta cả. Đây là một cuộc trao đổi công bằng, ta tạo cho các ngươi huyết mạch Khổng Tước thuần huyết, các ngươi cho ta mượn nhờ sức mạnh của Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, mỗi bên đều nhận được thứ mình muốn, tiền trao cháo múc.
Ngữ khí và giọng điệu hoàn toàn thay đổi, lần đầu tiên trước mặt các vị tiền bối này, hắn lộ ra uy thế của mình. Không phải là uy thế của sức mạnh tu vi, mà là uy thế của thượng vị giả, của tôn nghiêm.
Nãy giờ hắn xưng bọn họ là tiền bối, chỉ đơn giản là lấy tư cách một người nhỏ tuổi tôn trọng trưởng bối. Hắn tôn trọng không có nghĩa là bọn họ có thể xem thường cùng chèn ép hắn.
Nên nhớ, đây là một cuộc trao đổi công bằng, không phải là hắn đi cầu xin người khác.
- Ý của công tử là, ngươi sẽ giúp chúng ta tạo ra huyết mạch thuần huyết ngay khi trông thấy Phượng Hoàng Niết Bàn hoả?
Ngữ khí của Hoàng Thiên thay đổi như vậy, đương nhiên khiến cho mấy vị lão tổ vốn cao cao tại thượng này cảm thấy khó chịu. Chỉ có Khương Tử Diệp là trầm ổn nhất, không có tức giận mà cẩn thận phân tích lời lẽ của hắn.
- Không được, Phượng Hoàng Niết Bàn hoả là cấm địa, há có thể cho ngươi tuỳ tiện xông vào. Muốn chúng ta tin tưởng ngươi, trước tiên hãy tạo ra huyết mạch thuần huyết đi đã.
Nhị tổ tính cách rất khó chịu, Hoàng Thiên còn chưa kịp xác nhận với Khương Tử Diệp đã bị hắn cướp lời. Ngữ khí tràn đầy vẻ bề trên.
- Ta đã nói không yêu cầu các ngươi phải tin tưởng. Muốn biết có thật hay không, chẳng phải chỉ cần thử là biết liền hay sao. Một khi ta trông thấy Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, lập tức sẽ giúp các ngươi tạo ra huyết mạch thuần huyết, sau khi thành công mới mượn nhờ thần hoả. Tử Diệp tiền bối, ngươi suy nghĩ một chút rồi cho ta đáp án.
Hoàng Thiên bắt đầu không đủ kiên nhẫn đối vỡi Nhị tổ, hắn chỉ nói với lão nửa lời, sau đó trực tiếp bỏ qua mà hướng về phía Khương Tử Diệp, mong muốn một cái đáp án.
- Hừ, thật ngông cuồng.
Thái độ này của hắn đương nhiên khiến cho Nhị tổ nổi giận, ánh mắt loé lên tia tàn độc.
Nương theo tiếng quát của hắn, một cỗ uy thế mênh mông như biển rộng đột nhiên hàng lâm, điên cuồng đè ép về phía Hoàng Thiên. Chỉ một tên tiểu bối cũng dám hướng tới hắn ngông cuồng, không dậy dỗ một chút liền nghĩ bản thân mình vô địch thiên hạ.
- Muốn chết…
Nhưng tiếc thay, hắn quên mất một điều là phía sau Hoàng Thiên còn có Cố Sở. Hướng về phía một vị Chí cường giả mà thị uy, chẳng khác nào chán sống.
Cố Sở từ đầu tới cuối lắng nghe, trong lòng đã rất khó chịu thái độ của đám người này. Khi trông thấy Nhị tổ kia lại dám ra tay với chủ nhân thì bạo nộ, khí thế Quy Nguyên bùng ra doạ người.
Sau khi phân phó người giải quyết hiện trường và chăm sóc Đặng Đạt Đa, Khương Bá liền dẫn theo hai người tiến về phía trọng địa của Khương Gia. Cố Sở vừa nãy xin phép hắn rời đi chính là để chạy tới nơi này, muốn cùng với cao tầng Khương Gia đàm phán trước một chút. Bây giờ tới thời điểm thích hợp, liền mời hắn vào để bàn chính sự.
Cùng Thiên Phương theo Khương Bá chậm bước vào trong, đập vào mắt hắn là một vùng không gian mênh mông không nhìn thấy điểm cuối, ngập tràn sương mù huyết sắc. Giữa vùng không gian ấy, mười đoá hoa sen khổng lồ trôi nổi phiêu du, từng cái tản mát ra khí tức chí cao vô thượng, thần thánh kinh người.
Mười vị lão tổ của Khương Gia lần lượt toạ trên đài sen, đối nhau trao đổi điều gì. Trông thấy ba người Hoàng Thiên đi vào thì nhất thời đình chỉ, đồng loạt tập trung ánh mắt về phía hắn.
- Vãn bối Hoàng Thiên bái kiến các vị tiền bối.
Hoàng Thiên buông tay Thiên Phương, nhẹ mỉm cười chắp về phía mười vị lão tổ Khương Gia mà chào, thanh âm thập phần chân thành.
- Công tử khách khí.
Lên tiếng hồi đáp là một vị nữ nhân trung tuần, toạ tại đài sen lớn nhất nơi trung tâm. Có thể ngồi tại vị trí tối cao của Khương Gia, có thể là ai khác ngoài Khương Tiểu Diệp, chí cường giả Quy Nguyên đây.
- Công tử không hổ là người mà Cố Sở coi trọng, quả nhiên bất phàm.
Không chỉ một lần nghe Khương Bá kể về Hoàng Thiên và Thiên Phương, nhưng tới lúc này gặp mặt trực tiếp, Khương Tiểu Diệp vẫn không kìm được mà nổi lên kinh sợ. Bởi vì nàng vậy mà nhìn không thấu được hai người tưởng chừng như nhỏ tuổi này.
- Tiền bối quá khen.
Hoàng Thiên nhàn nhạt cười đáp lại, chậm bước tiến về phía bảo toạ phương xa. Vị trí này vốn là ban đầu Khương Gia chuẩn bị cho Cố Sở, nhưng giờ hắn và Thiên Phương tới rồi, Cố Sở đương nhiên không dám tiếp tục ngồi.
Một màn này khiến cho cả mười vị lão tổ Khương Gia đều thoáng biến sắc, bất khả tư nghị nhìn về phía Cố Sở.
Ngày đó Khương Bá trở về, mặc dù đã đem chuyện gặp gỡ Cố Sở kể ra toàn bộ, nhưng tuyệt nhiên không hề đề cập tới chuyện Cố Sở chỉ là thuộc hạ của Hoàng Thiên. Có lẽ một phần vì lần đó lão nhìn ra Thiên Phương khủng bố nên không dám nói, cũng có thể một phần vì chuyện này quá không thể tưởng tượng, dù nói ra cũng chẳng có ai tin, thậm chí còn có thể nghĩ lão bị thần kinh.
Cũng vì vậy mà mấy vị lão tổ Khương Gia này từ đầu đã nghĩ rằng hai người Hoàng Thiên chỉ là tiểu bối đi theo Cố Sở, cùng lắm là có chút bất phàm.
Chuyện Hoàng Thiên muốn mượn Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, có lẽ cũng là Cố Sở thao túng đằng sau, vì lý do nào đó không trực tiếp thực hiện mà phải thông qua Hoàng Thiên.
Nhưng hiện tại xem ra, Hoàng Thiên không hề đơn giản như bọn họ nghĩ.
- Ta cũng không muốn tốn thêm thời gian của mọi người. Khương Bá và Cố Sở hẳn đã thảo luận với các vị rồi, không biết ý kiến của các vị thế nào?
Vừa ngồi xuống bảo toạ, Hoàng Thiên đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đến cấp độ này của mấy người bọn họ, không cần phải vòng vo lấp liếm nữa. Trực tiếp một chút, ngược lại tiết kiệm không ít thời gian.
Hoàng Thiên thẳng thắn như vậy, dĩ nhiên để cho mấy vị lão tổ Khương Gia hơi bất ngờ. Khương Tử Diệp ánh mắt thâm thuý nhìn lấy hắn, mỉm cười mà nói:
- Công tử, ngươi biết được sự tồn tại của Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, hẳn cũng phải biết được tầm quan trọng của nó đối với Khương Gia như thế nào? Ngươi nghĩ chúng ta có thể đem nó ra để đánh cược hay sao?
Mặc dù không có trực tiếp trả lời, nhưng trong ý tứ của nàng đã hàm ẩn tia chối từ.
Nghe Khương Tử Diệp có ý từ chối, Hoàng Thiên lại không chút hoang mang. Hắn hơi ngả mình dựa vào ghế rồng, gật nhẹ đầu mà nói:
- Ta đương nhiên biết Phượng Hoàng Niết Bàn hoả đối với Khương Gia có ý nghĩa như thế nào. Thậm chí xưng nó làm mệnh căn của Khương Gia cũng không phải nói quá. Không có Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả thì không có Khương Gia.
Lời của hắn rất trực tiếp, không khỏi khiến cho đám lão tổ Khương Gia cau mày. Một vị ngồi bên phải Khương Tử Diệp nhịn không được nói:
- Nếu công tử đã tường tận như vậy, sao vẫn muốn đến Khương Gia. Ngươi hẳn phải biết chúng ta không thể nào đem Phượng Hoàng Niết Bàn hoả ra đánh đổi, như vậy chẳng phải chuyến này tốn công vô ích hay sao.
Hoàng Thiên nghe vậy thì bật cười, lắc đầu:
- Tiền bối lời ấy sai rồi. Thứ nhất, ta không hề nói muốn cùng các ngươi trao đổi Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, mà chỉ là mượn nhờ sức mạnh của nó một đoạn thời gian. Phượng Hoàng Niết Bàn hoả từ đầu tới cuối vẫn là đồ vật của Khương Gia.
Ngưng lại một lát, hắn lại nhìn về phía Khương Tử Diệp nói ra:
- Thứ hai, ta không phải là đến mượn không, mà là có trả giá. Huyết mạch Khổng Tước thuần huyết, tin tưởng so với một chút sức mạnh của Phượng Hoàng Niết Bàn hoả càng thêm ý nghĩa với Khương Gia. Nên nhớ, sức mạnh của thần hoả có thể yếu đi nhưng qua thời gian vẫn có thể khôi phục lại, còn huyết mạch Khổng Tước thuần huyết, nếu không có ta giúp đỡ, các ngươi không bao giờ có thể tạo ra.
Lời của hắn mặc dù có chút bá đạo, nhưng lại không phải là không có căn cứ. Có Cố Tinh Cực Đạo thạch trong tay, hắn muốn giúp một hai người Khương Gia phản tổ không phải là chuyện khó. Nhưng Khương Gia muốn tự mình tạo ra huyết mạch thuần huyết, quả thực so với lên trời còn khó.
- Ha ha, thật là cuồng ngôn. Lão tử sống bao nhiêu năm tháng còn chưa bao giờ gặp được người mang huyết mạch Khổng Tước thuần huyết. Ngươi chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi mùi sữa, chỉ sợ đến khái niệm huyết mạch thuần huyết là gì còn không biết, nói gì đến việc tạo ra. Thật là nực cười.
Một vị lão tổ khác rất không ưa Hoàng Thiên, cười lạnh châm biếm.
Khương Gia đại tộc trải qua bao nhiêu tháng năm tồn tại, huyết mạch đã sớm bị pha loãng trăm vạn lần, hỗn tạp không chịu nổi. Huyết mạch mỏng manh như vậy, nếu không phải có cơ duyên nghịch thiên thì muốn phản tổ còn khó hơn lên trời.
Đâu phải tự nhiên mà ấp ủ suốt mấy chục vạn năm, Khương Gia mới cho ra được một Khương Tiểu Lan huyết mạch bán thuần. Hoàng Thiên trong mắt bọn họ chỉ là một tên nhóc, vậy mà dám nói có thể tạo ra huyết mạch thuần huyết, thậm chí còn khẳng định Khương Gia không có hắn giúp đỡ thì không bao giờ làm được, có khác gì chuyện cười.
- Nhị tổ mặc dù lời lẽ khó nghe, nhưng cũng không phải không có lý. Công tử chỉ nói khơi khơi như vậy, chúng ta làm sao tin tưởng đây?
Khương Tử Diệp nghe Nhị tổ nói, cũng bày tỏ ra suy nghĩ của mình. Không cần phải nói, điều kiện mà Hoàng Thiên đưa ra cực kỳ mê người, dù cho tồn tại như nàng cũng phải cảm thấy động lòng.
Nhưng mấu chốt nhất là ở chỗ, lời hắn nói ra chỉ là đơn phương, có ai biết được thật giả. Đặt một vật quyết định tồn vong của gia tộc vào cuộc giao dịch không đảm bảo, khi xảy ra chuyện thì bọn họ có khác nào tội đồ của gia tộc.
Hoàng Thiên sớm lường trước được những người này sẽ không tin hắn, nhưng đương nhiên không nghĩ đối phương lại xem thường mình đến vậy, trong lòng làm sao thoải mái?
Hay cho một câu tên nhóc miệng còng hôi mùi sữa. Các ngươi có thể không tin tưởng ta, nhưng không đồng nghĩa với việc ngươi có thể xem thường và đả kích ta như vậy.
Chỉ thấy hắn sắc mặt thoáng biến một hồi, cuối cùng là nghiêm túc hẳn lại, nhàn nhạt nói:
- Ta chưa bao giờ yêu cầu các ngươi phải tin tưởng ta cả. Đây là một cuộc trao đổi công bằng, ta tạo cho các ngươi huyết mạch Khổng Tước thuần huyết, các ngươi cho ta mượn nhờ sức mạnh của Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, mỗi bên đều nhận được thứ mình muốn, tiền trao cháo múc.
Ngữ khí và giọng điệu hoàn toàn thay đổi, lần đầu tiên trước mặt các vị tiền bối này, hắn lộ ra uy thế của mình. Không phải là uy thế của sức mạnh tu vi, mà là uy thế của thượng vị giả, của tôn nghiêm.
Nãy giờ hắn xưng bọn họ là tiền bối, chỉ đơn giản là lấy tư cách một người nhỏ tuổi tôn trọng trưởng bối. Hắn tôn trọng không có nghĩa là bọn họ có thể xem thường cùng chèn ép hắn.
Nên nhớ, đây là một cuộc trao đổi công bằng, không phải là hắn đi cầu xin người khác.
- Ý của công tử là, ngươi sẽ giúp chúng ta tạo ra huyết mạch thuần huyết ngay khi trông thấy Phượng Hoàng Niết Bàn hoả?
Ngữ khí của Hoàng Thiên thay đổi như vậy, đương nhiên khiến cho mấy vị lão tổ vốn cao cao tại thượng này cảm thấy khó chịu. Chỉ có Khương Tử Diệp là trầm ổn nhất, không có tức giận mà cẩn thận phân tích lời lẽ của hắn.
- Không được, Phượng Hoàng Niết Bàn hoả là cấm địa, há có thể cho ngươi tuỳ tiện xông vào. Muốn chúng ta tin tưởng ngươi, trước tiên hãy tạo ra huyết mạch thuần huyết đi đã.
Nhị tổ tính cách rất khó chịu, Hoàng Thiên còn chưa kịp xác nhận với Khương Tử Diệp đã bị hắn cướp lời. Ngữ khí tràn đầy vẻ bề trên.
- Ta đã nói không yêu cầu các ngươi phải tin tưởng. Muốn biết có thật hay không, chẳng phải chỉ cần thử là biết liền hay sao. Một khi ta trông thấy Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, lập tức sẽ giúp các ngươi tạo ra huyết mạch thuần huyết, sau khi thành công mới mượn nhờ thần hoả. Tử Diệp tiền bối, ngươi suy nghĩ một chút rồi cho ta đáp án.
Hoàng Thiên bắt đầu không đủ kiên nhẫn đối vỡi Nhị tổ, hắn chỉ nói với lão nửa lời, sau đó trực tiếp bỏ qua mà hướng về phía Khương Tử Diệp, mong muốn một cái đáp án.
- Hừ, thật ngông cuồng.
Thái độ này của hắn đương nhiên khiến cho Nhị tổ nổi giận, ánh mắt loé lên tia tàn độc.
Nương theo tiếng quát của hắn, một cỗ uy thế mênh mông như biển rộng đột nhiên hàng lâm, điên cuồng đè ép về phía Hoàng Thiên. Chỉ một tên tiểu bối cũng dám hướng tới hắn ngông cuồng, không dậy dỗ một chút liền nghĩ bản thân mình vô địch thiên hạ.
- Muốn chết…
Nhưng tiếc thay, hắn quên mất một điều là phía sau Hoàng Thiên còn có Cố Sở. Hướng về phía một vị Chí cường giả mà thị uy, chẳng khác nào chán sống.
Cố Sở từ đầu tới cuối lắng nghe, trong lòng đã rất khó chịu thái độ của đám người này. Khi trông thấy Nhị tổ kia lại dám ra tay với chủ nhân thì bạo nộ, khí thế Quy Nguyên bùng ra doạ người.
/463
|