Biệt viện Khương Gia, nơi được sắp xếp cho khách nhân Cố Gia cư ngụ, trời tờ mờ sáng.
Cố Anh ngồi giữa đình đài, xếp bằng vận khí. Lôi điện tí tách lượn lờ giữa những lỗ chân lông của hắn, tam sắc lập loè. Một cỗ khí tức bùng nổ ẩn ẩn trong tấc da tấc thịt, cương mãnh và tràn đầy tính bạo.
Trái nghịch với thân thể, khuôn mặt của hắn khá tĩnh, lại thêm hơi thở nhẹ nhàng, trầm trầm khiến cho người ta không khỏi có cảm giác rợn tóc gáy. Tựa hồ như phải đối diện với đầu mãnh hổ đang rình mồi, rất chậm, rất nhẹ, nhưng ngập tràn sát tính đang trên đà bạo phát.
Đó là kết quả của việc hắn lĩnh ngộ được lôi điện áo nghĩa, đem sức mạnh của bản thân tăng lên toàn diện, lột xác cả bên trong và bên ngoài.
- Ca! Ngươi tìm ta?
Vừa hoàn thành thêm một chu thiên điều Nguyên, âm thanh của Cố Lệ Yên đã vang lên khiến hắn tỉnh lại từ trong đả toạ. Nhìn muội muội mình một hồi, hắn khẽ gật đầu xác nhận:
- Ngươi trở lại nhắc nhở mọi người thu dọn một chút, chiều nay chúng ta sẽ trở về.
Nghe thấy đến lúc trở về, sắc mặt Cố Lệ Yên thoáng hiện lên nét mừng. Ngốc ở Khương Gia hơn một tháng, nàng quả thực so với ai càng mong sớm về nhà. Nếu chẳng phải lần này tới vì công chuyện của Hoàng Thiên, chỉ sợ nàng đã sớm trốn về.
Nhưng rồi như nhớ ra thứ gì, nàng khẽ cau mày:
- Chỉ sợ sẽ có kẻ không muốn chúng ta đi thôi.
Lời này để cho Cố Anh khẽ cau mày, một hồi sau bỗng chuyển sang rét lạnh, tựa hồ đã đoán ra được đáp án. Tại Khương Gia, kẻ dám đối đầu gây khó dễ bọn hắn, còn có thể là ai khác ngoài anh em Đặng Côn đây.
Quả nhiên, Cố Lệ Yên nhanh chóng đưa ra một bức thiệp vàng, sắc mặt có chút lo âu.
Cố Anh tiếp nhận thiệp vàng, ngón tay mở ra.
- Chiến!
Không gian vốn đang được rọi sáng từ ánh mai nhàn nhạt, lúc này bỗng nhiên ngập tràn trong hào quang màu máu.
Giữa thiệp vàng, một chữ “Chiến” đỏ rực như lửa, bạo phát ra khí thế kinh người. Chỉ là một chữ viết, nhưng lại chẳng khác nào bản thể giáng lâm, vừa có ngạo ý, cũng có cả kiêu hùng.
Đó, là tư thái quân lâm thiên hạ, muốn dẫm trên thiên địa, muốn bao quát chúng sinh, ý chí vô địch bao phủ đất trời.
Cố Lệ Yên chỉ thấy trước mắt mình sát đao tung hoành, áp lực to lớn khiến nàng khó lòng đứng vững, liên tiếp lui về. Cứ nói nàng là thiên tài, nhưng chung quy tu vi còn yếu, đối diện với một chữ hàm chứa ý cảnh đạo niệm cường đại thế này cũng không là chuyện dễ dàng.
- Thật cuồng…
Trông thấy muội muội thiệt thòi, Cố Anh đành phải gấp lại thiệp mời, đồng thời nhẹ nói.
Đã từng giao thủ với Đặng Côn, hắn đương nhiên biết đối phương mạnh mẽ cỡ nào. Nếu như đổi lại thời điểm một tháng trước, chỉ sợ hắn khi đối diện với chữ “Chiến” này cũng không ung dung như vậy.
Đặng Côn này cuồng, nhưng là có chỗ dựa để cuồng. Chí ít cho tới hiện tại, Cố Anh còn không đủ tự tin để chiến thắng.
- Không cần lo lắng, cứ trở về thu dọn đồ đạc đi.
Thu thiệp mời vào trữ vật, hắn đứng dậy bước về phía muội muội mình mà nói, vẻ mặt tựa hồ như chẳng có gì xảy ra.
- Chuyện này… chúng ta phải báo cho ông chứ?
Tin tưởng ca ca mình, nhưng lo lắng vẫn không chút giảm bớt, Cố Lệ Yên do dự mà nói.
- Đương nhiên, ta sẽ đi báo cho ông ngay bây giờ, nhưng ta nghĩ hắn sẽ không ứng chiến đâu.
Ông trong lời của hai người đương nhiên là Cố Sở, còn “hắn” có thể là ai khác ngoài Hoàng Thiên.
Cố Anh vừa nói, vừa hồi tưởng lại bóng hình trẻ tuổi đó, nội tâm không hiểu sao lại tràn về một cỗ cảm giác không nói nên lời. Đó vừa là kính ý, vừa là hâm mộ, cũng là bất lực.
- Tại sao? Không phải hắn rất mạnh ư?
Cố Lệ Yên không hiểu.
- Đúng vậy, bởi vì hắn mạnh cho nên hắn sẽ không ứng chiến.
Nhìn muội muội mình mơ hồ, Cố Anh loé lên tia cười xán lạn. Hắn càng nói càng tỏ ra thần bí, càng khiến cho Cố Lệ Yên không hiểu.
Cuối cùng, hắn mới xoa xoa đầu nàng, nhẹ nói:
- Khi ngươi là mãnh hổ, có bao giờ ngươi để ý đến con ruồi khiêu chiến chăng?
Một lời để cho cô gái trẻ ngẩn người, ánh mắt ngước nhìn ca ca của mình, rồi lại nhìn về đâu đó phương xa. Hình dáng trẻ tuổi ấy lướt qua trong tâm trí, in lên trong nàng những ký ức nhẹ nhàng, lan dần lan dần rồi biến hoá.
…
Xế chiều ngày hôm ấy, mặt trời lấp ló nơi Tây phương.
Nơi trọng địa truyền tống của Khương Gia, khí tức không gian lượn lờ huyền ảo. Hoàng Thiên cùng Hàn Lâm sóng bước trên đường đá, thi thoảng nói cười.
Hàn Lâm sau mấy ngày phục sinh đã bắt đầu quen với trạng thái hồn thể của bản thân mình. Quỷ khí của hắn nội liễm, hồn thể ngưng thực, để lộ ra làn da có phần hơi ngăm đặc thù của tầng lớp nông dân.
Trước khi chết, tu vi của hắn mới chỉ đạt tới Nguyên Đan hậu kỳ, hồn lực thập phần yếu đuối. Đừng nói là gặp phải người có bí pháp công kích linh hồn, mà chỉ cần một đầu vong ác cũng đủ khiến hắn tiêu tan.
Nhưng mà bây giờ mọi chuyện đã hoàn toàn khác. Mười một năm tồn tại dưới dạng hồn thể, được Cố Tinh Cực Đạo thạch sinh dưỡng, hắn đã sớm không còn như xưa nữa.
Còn nhớ bên trong Đại Việt Tâm Linh huyền bí điển có viết:
Người chết hồn phiêu nhập môn Quỷ
Môn Quỷ ngưng hồn biến Dạ Xoa
Dạ Xoa tiến hoá sinh Ngạ Quỷ
Ngạ Quỷ tu hành, Đạo Quỷ sanh.
Quỷ tu chi đạo, ngay cả việc tồn tại cũng đã là nghịch thiên. Muốn từ hồn thể biến hoá thành Quỷ tu, không chỉ đơn giản là hô biến liền có thể, mà phải trải qua muôn trùng nỗ lực. Năm đó Hàn Lâm nếu như không có Cố Tinh Cực Đạo thạch giữ hồn, chỉ sợ lúc này đến trở thành Dạ Xoa cũng không có cơ hội chứ đừng nói đến bước lên Quỷ tu chi đạo.
Đường tu hành gian khó, đương nhiên cũng phải có những thành quả kinh người cho kẻ nỗ lực. Mỗi một bước tiến lên, đều là lột xác. Đạo Quỷ bước đầu, đã có thể sánh với Sinh Thần cảnh giới, hay còn được tu sỹ gọi chung hệ với yêu thú là Quỷ tu cấp bảy.
Hàn Lâm lúc này, chính là dừng lại ở cảnh giới ấy.
- Nàng không tới tiễn ngươi thật à?
Bước chân vào trong đại môn truyền tống, trông thấy Hàn Lâm hết sức muộn phiền, Hoàng Thiên không khỏi mở miệng, tít mắt cười.
Nhìn cái thái độ này của hắn, nội tâm của Hàn Lâm càng thêm trùng xuống, nghiến răng nghiến lợn nhiếc:
- Ngươi còn dám nhắc, nếu không phải ngươi xúi dại thì ta và nàng đâu có đi đến tình trạng này.
Bộ dáng rất muốn đấm Hoàng Thiên, Hàn Lâm hối hận nhớ về mấy ngày thê thảm của mình. Tiểu Lan lúc này chỉ sợ muốn xé xác hắn không được, làm gì có chuyện đến tiễn hắn đây.
- Ngươi rốt cục nói gì với nàng vậy hả?
Hoàng Thiên nghe vậy, không khỏi nhớ tới hôm qua lúc Hàn Lâm trở lại, quần áo tan tành, tóc tai rối mù cháy xém, thê thảm không thể nào mà tả nổi. Hắn vừa buồn cười, vừa thấy tội nghiệp cho tên huynh đệ của mình, nhưng càng nhiều hơn là sự tò mò, không biết tên này nói nhăng nói cuội gì mà bị người ta đánh thành dạng này.
Hàn Lâm hậm hực:
- Thì ta tới nói xin lỗi, sau đó khẳng định sẽ chịu trách nhiệm với nàng.
Hoàng Thiên lườm lườm:
- Chỉ vậy thôi sao?
Hắn dĩ nhiên sẽ không tin tưởng Hàn Lâm chỉ nói những lời này. Khương Tiểu Lan mặc dù tính cách có hơi chanh chua, nhưng còn chưa tới mức đánh người vô lý đến như vậy. Tên này chắc chắn đã nói gì đó quá ngu ngốc rồi.
Hàn Lâm nhìn Hoàng Thiên, ánh mắt như thể muốn giết người:
- Sau đó chúng ta cùng nhau đi dạo, ta nói chuyện với nàng một hồi liền áp dụng tuyệt chiêu mà ngươi chỉ, ai ngờ được nàng vừa nghe xong liền nổi điên đánh ta á.
Bước chân hơi chậm lại, Hoàng Thiên nhìn Hàn Lâm càng thêm tò mò, tiếp tục hỏi vặn:
- Tuyệt chiêu thứ mấy? Ngươi nói thế nào?
Hàn Lâm nhẹ giọng:
- Tuyệt chiêu thứ bốn, buông lời khen ngợi đó. Ta khen ngực của nàng rất đẹp, lại còn to và mềm mại nữa, bóp rất đã.
- Phốc!
Suýt nữa ngã sấp mặt xuống con đường, Hoàng Thiên loạng choạng lấy lại thăng bằng. Nét mặt hắn nổi lên trận trận hắc tuyến, biến hoá cảm xúc liên tục, đặc sắc vô cùng.
Trong lòng hắn lúc này vừa có ý muốn chửi thề, lại cũng có cả bội phục, thậm chí có cả tia khinh bỉ vị đạo. Cứ như hắn đang nói với Hàn Lâm, ngươi bị nàng đánh không oan chút nào.
Phía sau bọn hắn, đám thiên kiêu Cố Gia đều cười đến nghiêng ngả, nước mắt nước miếng dàn dụa. Thậm chí cả Cố Sở cũng phải phùng râu trợn mắt, suýt nữa há miệng chửi thề. Còn đám cao tầng Khương Gia thì xạm mặt lại, đen như da chó thui, ánh mắt nhìn lấy Hàn Lâm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Khá khen cho tiểu tử nhà ngươi, dám tán tỉnh thánh nữ của chúng ta, còn buông lời tục tĩu, quả thực bị đánh như vậy còn quá nhẹ đây.
Hoàng Thiên sau phút giây thất thố, vội vàng ho khan hai ba lần, sau đó mới vỗ vỗ vai Hàn Lâm:
- Được rồi… là nàng chưa hiểu tâm ý của ngươi thôi. Thời gian còn nhiều, cứ nỗ lực rồi một ngày sẽ gặt thành quả.
Một mặt nói với Hàn Lâm, mặt khác lại đánh lãng sang chuyện khác. Hắn sợ nếu như còn nói đến chuyện này, hắn sẽ phải cười từ nơi này cho tới Cố Gia, rất mất hình tượng.
- Các vị lão tổ, truyền tống trận đã chuẩn bị xong.
Đúng lúc mà mọi người đang nghiêng ngả, một tên đệ tử của Khương Gia bỗng chạy ra từ trong khu vực truyền tống mà thông báo. Trông thấy thái độ của đám người quái lạ, hắn không khỏi nổi lên tò mò, không biết là nguyên do gì mà các vị lão tổ thường ngày nghiêm nghị cũng không giữ được hình tượng đến thế.
Đương nhiên sẽ không ai cho hắn câu trả lời, chỉ thấy Cố Sở là phản ứng nhanh nhất, trừng mắt để đám nhóc im lặng, sau đó mới quay người chắp tay với đám cao tầng Khương Gia, khách sáo nói:
- Các vị, tiễn tới đây được rồi. Sau này gặp lại.
Cố Sở hữu lễ, đám người Khương Gia đương nhiên không thể làm ngơ. Chỉ thấy bọn hắn đều gật đầu đáp lễ, Khương Tử Diệp dẫn đầu cười nói:
- Sở huynh lên đường mạnh khoẻ. Sau này có dịp, đừng ngại tới nhà chúng ta làm khách. Đại môn Khương Gia lúc nào cũng mở cửa nghênh đón các vị.
Nàng vừa nói, ánh mắt vừa liếc nhìn về phía Hoàng Thiên, lộ ra tia ẩn ý. Một lời này, bề ngoài là nói với Cố Sở, nhưng thật ra Hoàng Thiên mới là chủ thể chính. Nàng biết, giá trị khi lôi kéo được hắn so với Cố Sở còn to lớn gấp vô số lần.
Bởi vì có được Hoàng Thiên chính là có được Cố Sở, mà có được Cố Sở chưa chắc đã có được Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đương nhiên nhìn ra được suy nghĩ của nàng, chỉ là hắn cũng không quá để tâm. Mục đích chuyến đi lần này đã đạt được, hắn chỉ muốn nhanh nhanh trở lại tiếp tục kế hoạch của mình. Còn việc có nên chuyển hướng liên minh với Khương Gia hay không, để cho Cố Sở lo liệu là tốt rồi.
Bởi thế mà hắn chỉ khách khí lại vài câu với Khương Tử Diệp, sau đó nhanh chóng dẫn theo nhóm người bước vào đại trận.
- Chậm đã!
Khi mà người thủ trận đang chuẩn bị khởi phát truyền tống, một thanh âm bỗng nhiên vang tới từ xa, khiến tất cả mọi người đều ngưng lại nhìn tới.
Cố Anh ngồi giữa đình đài, xếp bằng vận khí. Lôi điện tí tách lượn lờ giữa những lỗ chân lông của hắn, tam sắc lập loè. Một cỗ khí tức bùng nổ ẩn ẩn trong tấc da tấc thịt, cương mãnh và tràn đầy tính bạo.
Trái nghịch với thân thể, khuôn mặt của hắn khá tĩnh, lại thêm hơi thở nhẹ nhàng, trầm trầm khiến cho người ta không khỏi có cảm giác rợn tóc gáy. Tựa hồ như phải đối diện với đầu mãnh hổ đang rình mồi, rất chậm, rất nhẹ, nhưng ngập tràn sát tính đang trên đà bạo phát.
Đó là kết quả của việc hắn lĩnh ngộ được lôi điện áo nghĩa, đem sức mạnh của bản thân tăng lên toàn diện, lột xác cả bên trong và bên ngoài.
- Ca! Ngươi tìm ta?
Vừa hoàn thành thêm một chu thiên điều Nguyên, âm thanh của Cố Lệ Yên đã vang lên khiến hắn tỉnh lại từ trong đả toạ. Nhìn muội muội mình một hồi, hắn khẽ gật đầu xác nhận:
- Ngươi trở lại nhắc nhở mọi người thu dọn một chút, chiều nay chúng ta sẽ trở về.
Nghe thấy đến lúc trở về, sắc mặt Cố Lệ Yên thoáng hiện lên nét mừng. Ngốc ở Khương Gia hơn một tháng, nàng quả thực so với ai càng mong sớm về nhà. Nếu chẳng phải lần này tới vì công chuyện của Hoàng Thiên, chỉ sợ nàng đã sớm trốn về.
Nhưng rồi như nhớ ra thứ gì, nàng khẽ cau mày:
- Chỉ sợ sẽ có kẻ không muốn chúng ta đi thôi.
Lời này để cho Cố Anh khẽ cau mày, một hồi sau bỗng chuyển sang rét lạnh, tựa hồ đã đoán ra được đáp án. Tại Khương Gia, kẻ dám đối đầu gây khó dễ bọn hắn, còn có thể là ai khác ngoài anh em Đặng Côn đây.
Quả nhiên, Cố Lệ Yên nhanh chóng đưa ra một bức thiệp vàng, sắc mặt có chút lo âu.
Cố Anh tiếp nhận thiệp vàng, ngón tay mở ra.
- Chiến!
Không gian vốn đang được rọi sáng từ ánh mai nhàn nhạt, lúc này bỗng nhiên ngập tràn trong hào quang màu máu.
Giữa thiệp vàng, một chữ “Chiến” đỏ rực như lửa, bạo phát ra khí thế kinh người. Chỉ là một chữ viết, nhưng lại chẳng khác nào bản thể giáng lâm, vừa có ngạo ý, cũng có cả kiêu hùng.
Đó, là tư thái quân lâm thiên hạ, muốn dẫm trên thiên địa, muốn bao quát chúng sinh, ý chí vô địch bao phủ đất trời.
Cố Lệ Yên chỉ thấy trước mắt mình sát đao tung hoành, áp lực to lớn khiến nàng khó lòng đứng vững, liên tiếp lui về. Cứ nói nàng là thiên tài, nhưng chung quy tu vi còn yếu, đối diện với một chữ hàm chứa ý cảnh đạo niệm cường đại thế này cũng không là chuyện dễ dàng.
- Thật cuồng…
Trông thấy muội muội thiệt thòi, Cố Anh đành phải gấp lại thiệp mời, đồng thời nhẹ nói.
Đã từng giao thủ với Đặng Côn, hắn đương nhiên biết đối phương mạnh mẽ cỡ nào. Nếu như đổi lại thời điểm một tháng trước, chỉ sợ hắn khi đối diện với chữ “Chiến” này cũng không ung dung như vậy.
Đặng Côn này cuồng, nhưng là có chỗ dựa để cuồng. Chí ít cho tới hiện tại, Cố Anh còn không đủ tự tin để chiến thắng.
- Không cần lo lắng, cứ trở về thu dọn đồ đạc đi.
Thu thiệp mời vào trữ vật, hắn đứng dậy bước về phía muội muội mình mà nói, vẻ mặt tựa hồ như chẳng có gì xảy ra.
- Chuyện này… chúng ta phải báo cho ông chứ?
Tin tưởng ca ca mình, nhưng lo lắng vẫn không chút giảm bớt, Cố Lệ Yên do dự mà nói.
- Đương nhiên, ta sẽ đi báo cho ông ngay bây giờ, nhưng ta nghĩ hắn sẽ không ứng chiến đâu.
Ông trong lời của hai người đương nhiên là Cố Sở, còn “hắn” có thể là ai khác ngoài Hoàng Thiên.
Cố Anh vừa nói, vừa hồi tưởng lại bóng hình trẻ tuổi đó, nội tâm không hiểu sao lại tràn về một cỗ cảm giác không nói nên lời. Đó vừa là kính ý, vừa là hâm mộ, cũng là bất lực.
- Tại sao? Không phải hắn rất mạnh ư?
Cố Lệ Yên không hiểu.
- Đúng vậy, bởi vì hắn mạnh cho nên hắn sẽ không ứng chiến.
Nhìn muội muội mình mơ hồ, Cố Anh loé lên tia cười xán lạn. Hắn càng nói càng tỏ ra thần bí, càng khiến cho Cố Lệ Yên không hiểu.
Cuối cùng, hắn mới xoa xoa đầu nàng, nhẹ nói:
- Khi ngươi là mãnh hổ, có bao giờ ngươi để ý đến con ruồi khiêu chiến chăng?
Một lời để cho cô gái trẻ ngẩn người, ánh mắt ngước nhìn ca ca của mình, rồi lại nhìn về đâu đó phương xa. Hình dáng trẻ tuổi ấy lướt qua trong tâm trí, in lên trong nàng những ký ức nhẹ nhàng, lan dần lan dần rồi biến hoá.
…
Xế chiều ngày hôm ấy, mặt trời lấp ló nơi Tây phương.
Nơi trọng địa truyền tống của Khương Gia, khí tức không gian lượn lờ huyền ảo. Hoàng Thiên cùng Hàn Lâm sóng bước trên đường đá, thi thoảng nói cười.
Hàn Lâm sau mấy ngày phục sinh đã bắt đầu quen với trạng thái hồn thể của bản thân mình. Quỷ khí của hắn nội liễm, hồn thể ngưng thực, để lộ ra làn da có phần hơi ngăm đặc thù của tầng lớp nông dân.
Trước khi chết, tu vi của hắn mới chỉ đạt tới Nguyên Đan hậu kỳ, hồn lực thập phần yếu đuối. Đừng nói là gặp phải người có bí pháp công kích linh hồn, mà chỉ cần một đầu vong ác cũng đủ khiến hắn tiêu tan.
Nhưng mà bây giờ mọi chuyện đã hoàn toàn khác. Mười một năm tồn tại dưới dạng hồn thể, được Cố Tinh Cực Đạo thạch sinh dưỡng, hắn đã sớm không còn như xưa nữa.
Còn nhớ bên trong Đại Việt Tâm Linh huyền bí điển có viết:
Người chết hồn phiêu nhập môn Quỷ
Môn Quỷ ngưng hồn biến Dạ Xoa
Dạ Xoa tiến hoá sinh Ngạ Quỷ
Ngạ Quỷ tu hành, Đạo Quỷ sanh.
Quỷ tu chi đạo, ngay cả việc tồn tại cũng đã là nghịch thiên. Muốn từ hồn thể biến hoá thành Quỷ tu, không chỉ đơn giản là hô biến liền có thể, mà phải trải qua muôn trùng nỗ lực. Năm đó Hàn Lâm nếu như không có Cố Tinh Cực Đạo thạch giữ hồn, chỉ sợ lúc này đến trở thành Dạ Xoa cũng không có cơ hội chứ đừng nói đến bước lên Quỷ tu chi đạo.
Đường tu hành gian khó, đương nhiên cũng phải có những thành quả kinh người cho kẻ nỗ lực. Mỗi một bước tiến lên, đều là lột xác. Đạo Quỷ bước đầu, đã có thể sánh với Sinh Thần cảnh giới, hay còn được tu sỹ gọi chung hệ với yêu thú là Quỷ tu cấp bảy.
Hàn Lâm lúc này, chính là dừng lại ở cảnh giới ấy.
- Nàng không tới tiễn ngươi thật à?
Bước chân vào trong đại môn truyền tống, trông thấy Hàn Lâm hết sức muộn phiền, Hoàng Thiên không khỏi mở miệng, tít mắt cười.
Nhìn cái thái độ này của hắn, nội tâm của Hàn Lâm càng thêm trùng xuống, nghiến răng nghiến lợn nhiếc:
- Ngươi còn dám nhắc, nếu không phải ngươi xúi dại thì ta và nàng đâu có đi đến tình trạng này.
Bộ dáng rất muốn đấm Hoàng Thiên, Hàn Lâm hối hận nhớ về mấy ngày thê thảm của mình. Tiểu Lan lúc này chỉ sợ muốn xé xác hắn không được, làm gì có chuyện đến tiễn hắn đây.
- Ngươi rốt cục nói gì với nàng vậy hả?
Hoàng Thiên nghe vậy, không khỏi nhớ tới hôm qua lúc Hàn Lâm trở lại, quần áo tan tành, tóc tai rối mù cháy xém, thê thảm không thể nào mà tả nổi. Hắn vừa buồn cười, vừa thấy tội nghiệp cho tên huynh đệ của mình, nhưng càng nhiều hơn là sự tò mò, không biết tên này nói nhăng nói cuội gì mà bị người ta đánh thành dạng này.
Hàn Lâm hậm hực:
- Thì ta tới nói xin lỗi, sau đó khẳng định sẽ chịu trách nhiệm với nàng.
Hoàng Thiên lườm lườm:
- Chỉ vậy thôi sao?
Hắn dĩ nhiên sẽ không tin tưởng Hàn Lâm chỉ nói những lời này. Khương Tiểu Lan mặc dù tính cách có hơi chanh chua, nhưng còn chưa tới mức đánh người vô lý đến như vậy. Tên này chắc chắn đã nói gì đó quá ngu ngốc rồi.
Hàn Lâm nhìn Hoàng Thiên, ánh mắt như thể muốn giết người:
- Sau đó chúng ta cùng nhau đi dạo, ta nói chuyện với nàng một hồi liền áp dụng tuyệt chiêu mà ngươi chỉ, ai ngờ được nàng vừa nghe xong liền nổi điên đánh ta á.
Bước chân hơi chậm lại, Hoàng Thiên nhìn Hàn Lâm càng thêm tò mò, tiếp tục hỏi vặn:
- Tuyệt chiêu thứ mấy? Ngươi nói thế nào?
Hàn Lâm nhẹ giọng:
- Tuyệt chiêu thứ bốn, buông lời khen ngợi đó. Ta khen ngực của nàng rất đẹp, lại còn to và mềm mại nữa, bóp rất đã.
- Phốc!
Suýt nữa ngã sấp mặt xuống con đường, Hoàng Thiên loạng choạng lấy lại thăng bằng. Nét mặt hắn nổi lên trận trận hắc tuyến, biến hoá cảm xúc liên tục, đặc sắc vô cùng.
Trong lòng hắn lúc này vừa có ý muốn chửi thề, lại cũng có cả bội phục, thậm chí có cả tia khinh bỉ vị đạo. Cứ như hắn đang nói với Hàn Lâm, ngươi bị nàng đánh không oan chút nào.
Phía sau bọn hắn, đám thiên kiêu Cố Gia đều cười đến nghiêng ngả, nước mắt nước miếng dàn dụa. Thậm chí cả Cố Sở cũng phải phùng râu trợn mắt, suýt nữa há miệng chửi thề. Còn đám cao tầng Khương Gia thì xạm mặt lại, đen như da chó thui, ánh mắt nhìn lấy Hàn Lâm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Khá khen cho tiểu tử nhà ngươi, dám tán tỉnh thánh nữ của chúng ta, còn buông lời tục tĩu, quả thực bị đánh như vậy còn quá nhẹ đây.
Hoàng Thiên sau phút giây thất thố, vội vàng ho khan hai ba lần, sau đó mới vỗ vỗ vai Hàn Lâm:
- Được rồi… là nàng chưa hiểu tâm ý của ngươi thôi. Thời gian còn nhiều, cứ nỗ lực rồi một ngày sẽ gặt thành quả.
Một mặt nói với Hàn Lâm, mặt khác lại đánh lãng sang chuyện khác. Hắn sợ nếu như còn nói đến chuyện này, hắn sẽ phải cười từ nơi này cho tới Cố Gia, rất mất hình tượng.
- Các vị lão tổ, truyền tống trận đã chuẩn bị xong.
Đúng lúc mà mọi người đang nghiêng ngả, một tên đệ tử của Khương Gia bỗng chạy ra từ trong khu vực truyền tống mà thông báo. Trông thấy thái độ của đám người quái lạ, hắn không khỏi nổi lên tò mò, không biết là nguyên do gì mà các vị lão tổ thường ngày nghiêm nghị cũng không giữ được hình tượng đến thế.
Đương nhiên sẽ không ai cho hắn câu trả lời, chỉ thấy Cố Sở là phản ứng nhanh nhất, trừng mắt để đám nhóc im lặng, sau đó mới quay người chắp tay với đám cao tầng Khương Gia, khách sáo nói:
- Các vị, tiễn tới đây được rồi. Sau này gặp lại.
Cố Sở hữu lễ, đám người Khương Gia đương nhiên không thể làm ngơ. Chỉ thấy bọn hắn đều gật đầu đáp lễ, Khương Tử Diệp dẫn đầu cười nói:
- Sở huynh lên đường mạnh khoẻ. Sau này có dịp, đừng ngại tới nhà chúng ta làm khách. Đại môn Khương Gia lúc nào cũng mở cửa nghênh đón các vị.
Nàng vừa nói, ánh mắt vừa liếc nhìn về phía Hoàng Thiên, lộ ra tia ẩn ý. Một lời này, bề ngoài là nói với Cố Sở, nhưng thật ra Hoàng Thiên mới là chủ thể chính. Nàng biết, giá trị khi lôi kéo được hắn so với Cố Sở còn to lớn gấp vô số lần.
Bởi vì có được Hoàng Thiên chính là có được Cố Sở, mà có được Cố Sở chưa chắc đã có được Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đương nhiên nhìn ra được suy nghĩ của nàng, chỉ là hắn cũng không quá để tâm. Mục đích chuyến đi lần này đã đạt được, hắn chỉ muốn nhanh nhanh trở lại tiếp tục kế hoạch của mình. Còn việc có nên chuyển hướng liên minh với Khương Gia hay không, để cho Cố Sở lo liệu là tốt rồi.
Bởi thế mà hắn chỉ khách khí lại vài câu với Khương Tử Diệp, sau đó nhanh chóng dẫn theo nhóm người bước vào đại trận.
- Chậm đã!
Khi mà người thủ trận đang chuẩn bị khởi phát truyền tống, một thanh âm bỗng nhiên vang tới từ xa, khiến tất cả mọi người đều ngưng lại nhìn tới.
/463
|