Hắn… hắn là Hắc Minh Long?
Một tràng hình ảnh đập vào mắt để cho rất nhiều người đồng tử co rút, hoảng sợ nhìn về khe nứt, đúng hơn là về phía người thần bí kia mà kinh hô.
Hắc Minh Long, một trong những nhân vật truyền thuyết nổi tiếng nhất của vùng đất Tuyết Vũ, một con quái vật mà bất cứ kẻ nào nghe tên cũng phải kinh hồn bạt vía, đáng sợ tới mức chỉ cần đọc tên hắn ra, trẻ con cũng không dám quấy khóc nữa.
Nghe nói năm đó hắn được sinh ra, bản thể chỉ là một con trăn đen nhỏ bé, thậm chí còn chưa đủ tư cách để xưng làm hung thú. Giữa cái thế giới tàn khốc và đầy giết chóc như tu chân giới, thật sự để sinh tồn được cũng đã là một chuyện khó.
Ấy thế mà chẳng biết nhờ vào điều gì, hắn không những không có chết mà càng sống càng thọ, càng sống càng trở nên mạnh mẽ. Từ dã thú, hắn chật vật sinh tồn cả trăm năm để lột xác thành hung thú, rồi từ hung thú chém giết tới ngàn năm để hoá thành yêu. Hắn cứ thế từng bước đặt chân lên con đường tu luyện, mỗi bước chậm chạp mà chắc chắn, đạp lên vô cùng vô tận mạng sống mà sinh tồn.
Để rồi cuối cùng, hắn đã trở thành một thần thoại đỉnh cao của cả đại lục này, là yêu thú duy nhất đạp bước vào Quy Nguyên bước thứ ba đỉnh phong, hay còn có danh xưng là bán Tiên chi cảnh.
Nếu chẳng phải năm đó hắn đồ sát nhân loại quá mức khiến cho Ngọc Linh chân nhân phải ra tay trấn áp, chỉ sợ nhân loại tu sỹ của Nguyên Giới đã sớm tuyệt chủng từ lâu. Còn nhớ trận chiến ấy long trời lở đất, kéo dài suốt mấy năm trời, Ngọc Linh chân nhân mới miễn cưỡng đem hắn phong ấn tại vùng đất cực Nam của Tuyết Vũ. Vừa thoáng chốc trôi qua, đã là 10 vạn năm.
Không biết một mai hắn xuất thế, thiên địa này sẽ lại loạn loạn đến mức nào.
- Ồ! Không đúng, đây là tiếp điểm không gian.
Dường như chẳng quan tâm đến đám người đang kinh hãi nhìn mình, Hắc Minh Long chỉ chăm chú nhìn về phía vết nứt không gian, có chút nghi hoặc kinh hô.
- Hoá ra là siêu cấp không gian trận? Ha ha… được lắm, còn tưởng phải mất mấy chục năm nữa mới có thể thoát ra khỏi nơi này, không nghĩ tới lại sớm như thế, ha ha.
Nhìn vào ba thanh kiếm khí khổng lồ nơi vết rách, không quá khó để hắn nhận ra được lai lịch của trận pháp này. Đó là một cái siêu cấp không gian trận mở ra tiếp điểm không gian, kết nối không gian bên ngoài đến với dị không gian trong trận pháp phong ấn hắn. Nếu nói trận pháp phong ấn hắn là một cái nhà tù, thì tiếp điểm không gian này chính là một cánh cửa do người bên ngoài tạo ra, chỉ cần bước ra khỏi nó liền có thể trở về với thế giới bên ngoài.
Tự do đến sớm hơn dự định, dù cho là nhân vật huyền thoại cũng không thể nào mà bình tĩnh nổi. Chỉ thấy hắn bỗng nhiên đứng thẳng người dậy, rống lên một tiếng rung trời. Xích sắt răng rắc vỡ tan, truyền ra tiếng vang to lớn đinh tai nhức óc. Hắc khí ngùn ngụt như núi lửa phun trào, hư ảnh thần long trong giây phút hoá thành thực thể, phá vỡ bầu trời mà bay qua.
- A…
Siêu cấp đại ma đầu hướng về phía này bay tới, doạ cho không ít người kinh hồn táng đảm, đua nhau bỏ trốn về phía xa. Hung danh của Hắc Minh Long khắp Tuyết Vũ này có ai là không biết, hắn một khi thực sự thoát ra, chỉ sợ so với chết dưới tai kiếp của Đặng Dung càng đáng sợ hơn bội phần.
- Phanh… anh.
Nhưng, dường như tất cả mọi người đều đang nghĩ quá. Chỉ thấy Hắc Minh Long vừa lao về phía không gian tiếp điểm, thân hình bỗng nhiên như va phải lá chắn gì đó mà bật ngửa trở lại, nổ ra tiếng vang động trời.
- Grao…
Cao thiên mù tối, tự xa xôi như truyền đến tiếng rống kinh thiên, tràn ngập phẫn nộ và điên cuồng chi ý. Hắc Minh Long lơ lửng đằng sau tiếp điểm không gian, trước mặt là vô tận không gian trùng điệp, lấp lánh như muôn trùng tấm pha lê phối thành. Hắn thực không thể nào ngờ tới, chủ nhân của đại trận lại dám mượn năng lượng của dị không gian đại trận để ngăn cản hắn thoát ra trước khi tiếp điểm đóng lại, thực là gan to tày trời.
- Nhân loại ngu ngốc, ngươi có biết mình đang đắc tội với ai không?
Không thể phá vỡ không gian trùng điệp, Hắc Minh Long chỉ có thể điên cuồng bay ở bên kia bờ không gian, trơ mắt nhìn tiếp điểm dần khép lại, nộ ý kinh người. Âm thanh của hắn vang vọng trầm bổng, dội qua muôn trùng khoảng cách mà ập sang cả không gian bên này.
- Ồ! Nói một chút xem ngươi là ai?
Đáp trả hắn là một âm thanh cười nhạt, Hoàng Thiên chẳng biết tự lúc nào đã bay đến bên bờ của tiếp điểm không gian, nhìn hắn mà nói ra.
- Ha ha, ta là ai sao? Tên nhóc con, ngươi hẳn so với ai càng thêm rõ ràng mới đúng. Dám lợi dụng bản tôn để giết chết kẻ thù, còn chặn mất đường thoát của ta, ngươi thật là can đảm.
Tiếng cười vang ra, không có rõ ràng bao nhiêu tức giận, nhưng ai ai cũng biết được nó hàm ẩn nộ khí lớn đến thế nào. Hắc Minh Long hắn đường đường là chí cường giả của nhân gian, đã từng đánh khắp thiên hạ không địch thủ, vậy mà hết lần này đến lần khác bị một tên nhóc xoay vần, làm sao không thể nộ cho được.
- Nào có can đảm, chỉ là thu của ngươi chút lợi tức mà thôi!
Bị đối phương nhìn ra được tính toán của mình, Hoàng Thiên cũng không có bao nhiêu bất ngờ, chỉ buông một câu rồi mỉm cười.
Hắc Minh Long này mặc dù bị phong ấn trong chiều không gian trận pháp của Ngọc Linh chân nhân suốt mười vạn năm, thực lực suy yếu đi nhiều, nhưng kiến thức vẫn là tuyệt đỉnh hơn người. Muốn mượn tay hắn giết chết Đặng Dung không khó, nhưng muốn che giấu là điều không thể nào.
Chưa kể, Hoàng Thiên cũng không hề có ý định che giấu. Dù sao giữa hai bên từ lâu đã đứng ở thế đối nghịch, bây giờ chồng thêm chút thù hận cũng chẳng khác bao nhiêu. Mấy chục năm, nói ngắn không ngắn nói dài không dài, nhưng là quá đủ để hắn lên kế hoạch chào đón vị cường giả bán Tiên này.
Nên nhớ, hôm nay hắn mới chỉ Sinh Thần đã có thể khiến cho Chí cường giả Quy Nguyên bước thứ hai phải bỏ mạng, thì chẳng có lý do gì mà mấy chục năm sau hắn không hạ được một đầu Bán tiên.
- Có ý gì?
Hắc Minh Long mặc dù đang ngập tràn hung ý, nhưng khi nghe thấy Hoàng Thiên nói thì không khỏi híp lại cặp mắt rồng. Hắn và Hoàng Thiên trước nay chưa bao giờ gặp mặt, làm sao lại có thù hận được đây. Chẳng lẽ tên nhóc này là hậu duệ của kẻ thù năm xưa nào đó?
Chẳng để cho hắn phải đoán già đoán non quá lâu, Cố Sở nhanh chóng từ phương xa bay tới, đứng ở bên cạnh Hoàng Thiên. Ánh mắt nhìn lấy con rồng khổng lồ trước mắt, tồn tại mà có thể giết chết lão dễ dàng như con kiến, nhưng lại không thể khiến lão e sợ dù chỉ một giây.
Tóc bạc nhẹ bay trong gió mát, lão giương lên trường kích chỉ về phía Hắc Minh long mà mở lời, tràn ngập tự tin và đầy cao ngạo:
- Bởi vì… hắn là chủ nhân của ta.
Sững sờ và tĩnh lặng.
Tiếp điểm đóng lại.
Ma long mỉm cười.
…
Tại một nơi xa xôi nào đó của đại lục Tuyết Vũ, băng tuyết đầy trời. Từng cơn mưa tuyết liên miên phủ xuống, để cho khắp nơi chìm trong màu trắng xoá. Không ai biết tuyết từ khi nào rơi, cũng chẳng biết được lúc nào sẽ dừng. Chỉ biết được từ khi người ta tới tuyết đã rơi, cho đến khi người ta đi nó vẫn thế, tựa hồ là vĩnh hằng. Cái tên Tuyết Vũ, có lẽ cũng chính là tại nơi này mà ra.
Điều kỳ lạ là giữa vùng đất trắng xoá một màu ấy, không hiểu sao lại toạ lạc lấy năm cái cột đá khổng lồ, xuyên thấu tận trời cao. Mặc cho vạn vật bên ngoài phủ đầy tuyết trắng, năm cột đá lại bóng loáng như gương, thi thoảng còn toả ra phù văn nhè nhẹ, huyền bí vô cùng.
Nếu như có một vị trận pháp sư nào ngang qua đây, ắt hẳn liền nhìn ra được huyền bí. Năm cái cột đá này, không ngờ lại liên kết thành một trận pháp phong ấn siêu cường.
- U…u…
Thời không vặn vẹo, thần quang tràn ngập toàn bộ không gian. Hai cái bóng người một già một trẻ nháy mắt xuất hiện giữa thiên không bên ngoài năm cột đá, lẳng lặng đứng nhìn vào bên trong.
Người trẻ là một thiếu nữ ước chừng hai lăm, dung mạo không tính là tuyệt thế, nhưng dáng người lại hoàn mỹ vô cùng. Nhất là khi kết hợp với khí tức toát ra khiến nàng càng thêm tuyệt vời, lãnh ngạo mà hấp dẫn, lạnh lùng nhưng cũng cuốn hút vô cùng.
Trái ngược với nét đặc biệt của thiếu nữ, vị lão nhân bên cạnh lại thập phần bình phàm. Bình phàm từ trang phục, ngoại hình cho tới cả khí chất bên trong.
- Sư phụ, hắn trốn thoát rồi sao?
Trông thấy sắc mặt của sư phụ thập phần ngưng trọng, thiếu nữ không khỏi nghĩ tới hậu quả xấu nhất, nhẹ giọng nói ra.
Lão nhân ánh mắt không rời năm cột đá, tựa hồ nhìn thấu hẳn vào hư vô trong đó, lắc đầu:
- Không! Hắn không những không trốn được mà còn bị người phong ấn ngược trở lại. Tầng gia cố này mặc dù không mạnh, nhưng kết hợp với đại trận của ta lại hoàn hảo vô cùng, chí ít có thể khiến cho hắn an phận đến năm mươi năm nữa.
Thiếu nữ chăm chú, khi nghe tới có người phong ấn quái vật ngược trở về thì kinh sợ vô cùng. Hơn ai hết, nàng hiểu rõ con quái vật kia mạnh mẽ đến mức nào. Sư phụ của nàng năm đó để phong ấn được nó cũng phải trả một cái giá không nhỏ, đại chiến đến mấy năm trời mới làm được. Vậy mà bây giờ nàng lại nghe sư phụ nói có người có thể ngăn cản nó trốn thoát, còn phong ấn ngược nó trở lại, thực khó lòng mà tin tưởng nổi.
Nhìn thấy nét mặt của đồ đệ mình, lão nhân không khỏi mỉm cười hài lòng. Đó cũng chính là lí do hôm nay ông ta mang nàng đi theo, muốn nàng kiến thức được thế giới bên ngoài, biết được thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Quan sát đại trận thêm vài lần nữa, ánh mắt của ông bỗng nhiên dừng tại một góc khuất phía sau cột đá, nhanh chóng chuyển mình bay tới.
- Đây là…
Người lên tiếng là thiếu nữ, hiển nhiên nàng không nhận ra thứ đồ này.
- Là mắt trận của trận pháp định vị không gian của siêu cấp đại trận không gian, một trong những trận pháp cơ bản của Kỳ Môn Độn Giáp.
Lão nhân vươn tay nắm lấy mảnh vỡ đã không còn năng lượng, sau đó lại nhìn về phía những cây cột khác, không khó để nhận ra được mười bảy vị trí còn lại của trận nhãn, gật đầu giải thích cho thiếu nữ.
Vừa giải thích, sắc mặt của lão cũng theo đó mà tràn xuống mấy đường hắc tuyến. Thực không nghĩ tới truyền nhân của Đồng Tử Thiên Vương lại vô sỉ như thế, không chỉ phá vỡ trận pháp của ông để mượn tay Hắc Minh Long giết người, mà còn tiện tay cầm đi mất một khối Tiên Vân Thiết của mắt trận, khốn nạn vô cùng.
Ngưng lại một lát, sắc mặt của ông chợt nặng nề trở lại, ánh mắt xa xăm:
- Hắn cũng đã hiện thế rồi. Chằn tinh ơi chằn tinh, ngươi khi nào mới chịu tỉnh ngộ đây.
Một tràng hình ảnh đập vào mắt để cho rất nhiều người đồng tử co rút, hoảng sợ nhìn về khe nứt, đúng hơn là về phía người thần bí kia mà kinh hô.
Hắc Minh Long, một trong những nhân vật truyền thuyết nổi tiếng nhất của vùng đất Tuyết Vũ, một con quái vật mà bất cứ kẻ nào nghe tên cũng phải kinh hồn bạt vía, đáng sợ tới mức chỉ cần đọc tên hắn ra, trẻ con cũng không dám quấy khóc nữa.
Nghe nói năm đó hắn được sinh ra, bản thể chỉ là một con trăn đen nhỏ bé, thậm chí còn chưa đủ tư cách để xưng làm hung thú. Giữa cái thế giới tàn khốc và đầy giết chóc như tu chân giới, thật sự để sinh tồn được cũng đã là một chuyện khó.
Ấy thế mà chẳng biết nhờ vào điều gì, hắn không những không có chết mà càng sống càng thọ, càng sống càng trở nên mạnh mẽ. Từ dã thú, hắn chật vật sinh tồn cả trăm năm để lột xác thành hung thú, rồi từ hung thú chém giết tới ngàn năm để hoá thành yêu. Hắn cứ thế từng bước đặt chân lên con đường tu luyện, mỗi bước chậm chạp mà chắc chắn, đạp lên vô cùng vô tận mạng sống mà sinh tồn.
Để rồi cuối cùng, hắn đã trở thành một thần thoại đỉnh cao của cả đại lục này, là yêu thú duy nhất đạp bước vào Quy Nguyên bước thứ ba đỉnh phong, hay còn có danh xưng là bán Tiên chi cảnh.
Nếu chẳng phải năm đó hắn đồ sát nhân loại quá mức khiến cho Ngọc Linh chân nhân phải ra tay trấn áp, chỉ sợ nhân loại tu sỹ của Nguyên Giới đã sớm tuyệt chủng từ lâu. Còn nhớ trận chiến ấy long trời lở đất, kéo dài suốt mấy năm trời, Ngọc Linh chân nhân mới miễn cưỡng đem hắn phong ấn tại vùng đất cực Nam của Tuyết Vũ. Vừa thoáng chốc trôi qua, đã là 10 vạn năm.
Không biết một mai hắn xuất thế, thiên địa này sẽ lại loạn loạn đến mức nào.
- Ồ! Không đúng, đây là tiếp điểm không gian.
Dường như chẳng quan tâm đến đám người đang kinh hãi nhìn mình, Hắc Minh Long chỉ chăm chú nhìn về phía vết nứt không gian, có chút nghi hoặc kinh hô.
- Hoá ra là siêu cấp không gian trận? Ha ha… được lắm, còn tưởng phải mất mấy chục năm nữa mới có thể thoát ra khỏi nơi này, không nghĩ tới lại sớm như thế, ha ha.
Nhìn vào ba thanh kiếm khí khổng lồ nơi vết rách, không quá khó để hắn nhận ra được lai lịch của trận pháp này. Đó là một cái siêu cấp không gian trận mở ra tiếp điểm không gian, kết nối không gian bên ngoài đến với dị không gian trong trận pháp phong ấn hắn. Nếu nói trận pháp phong ấn hắn là một cái nhà tù, thì tiếp điểm không gian này chính là một cánh cửa do người bên ngoài tạo ra, chỉ cần bước ra khỏi nó liền có thể trở về với thế giới bên ngoài.
Tự do đến sớm hơn dự định, dù cho là nhân vật huyền thoại cũng không thể nào mà bình tĩnh nổi. Chỉ thấy hắn bỗng nhiên đứng thẳng người dậy, rống lên một tiếng rung trời. Xích sắt răng rắc vỡ tan, truyền ra tiếng vang to lớn đinh tai nhức óc. Hắc khí ngùn ngụt như núi lửa phun trào, hư ảnh thần long trong giây phút hoá thành thực thể, phá vỡ bầu trời mà bay qua.
- A…
Siêu cấp đại ma đầu hướng về phía này bay tới, doạ cho không ít người kinh hồn táng đảm, đua nhau bỏ trốn về phía xa. Hung danh của Hắc Minh Long khắp Tuyết Vũ này có ai là không biết, hắn một khi thực sự thoát ra, chỉ sợ so với chết dưới tai kiếp của Đặng Dung càng đáng sợ hơn bội phần.
- Phanh… anh.
Nhưng, dường như tất cả mọi người đều đang nghĩ quá. Chỉ thấy Hắc Minh Long vừa lao về phía không gian tiếp điểm, thân hình bỗng nhiên như va phải lá chắn gì đó mà bật ngửa trở lại, nổ ra tiếng vang động trời.
- Grao…
Cao thiên mù tối, tự xa xôi như truyền đến tiếng rống kinh thiên, tràn ngập phẫn nộ và điên cuồng chi ý. Hắc Minh Long lơ lửng đằng sau tiếp điểm không gian, trước mặt là vô tận không gian trùng điệp, lấp lánh như muôn trùng tấm pha lê phối thành. Hắn thực không thể nào ngờ tới, chủ nhân của đại trận lại dám mượn năng lượng của dị không gian đại trận để ngăn cản hắn thoát ra trước khi tiếp điểm đóng lại, thực là gan to tày trời.
- Nhân loại ngu ngốc, ngươi có biết mình đang đắc tội với ai không?
Không thể phá vỡ không gian trùng điệp, Hắc Minh Long chỉ có thể điên cuồng bay ở bên kia bờ không gian, trơ mắt nhìn tiếp điểm dần khép lại, nộ ý kinh người. Âm thanh của hắn vang vọng trầm bổng, dội qua muôn trùng khoảng cách mà ập sang cả không gian bên này.
- Ồ! Nói một chút xem ngươi là ai?
Đáp trả hắn là một âm thanh cười nhạt, Hoàng Thiên chẳng biết tự lúc nào đã bay đến bên bờ của tiếp điểm không gian, nhìn hắn mà nói ra.
- Ha ha, ta là ai sao? Tên nhóc con, ngươi hẳn so với ai càng thêm rõ ràng mới đúng. Dám lợi dụng bản tôn để giết chết kẻ thù, còn chặn mất đường thoát của ta, ngươi thật là can đảm.
Tiếng cười vang ra, không có rõ ràng bao nhiêu tức giận, nhưng ai ai cũng biết được nó hàm ẩn nộ khí lớn đến thế nào. Hắc Minh Long hắn đường đường là chí cường giả của nhân gian, đã từng đánh khắp thiên hạ không địch thủ, vậy mà hết lần này đến lần khác bị một tên nhóc xoay vần, làm sao không thể nộ cho được.
- Nào có can đảm, chỉ là thu của ngươi chút lợi tức mà thôi!
Bị đối phương nhìn ra được tính toán của mình, Hoàng Thiên cũng không có bao nhiêu bất ngờ, chỉ buông một câu rồi mỉm cười.
Hắc Minh Long này mặc dù bị phong ấn trong chiều không gian trận pháp của Ngọc Linh chân nhân suốt mười vạn năm, thực lực suy yếu đi nhiều, nhưng kiến thức vẫn là tuyệt đỉnh hơn người. Muốn mượn tay hắn giết chết Đặng Dung không khó, nhưng muốn che giấu là điều không thể nào.
Chưa kể, Hoàng Thiên cũng không hề có ý định che giấu. Dù sao giữa hai bên từ lâu đã đứng ở thế đối nghịch, bây giờ chồng thêm chút thù hận cũng chẳng khác bao nhiêu. Mấy chục năm, nói ngắn không ngắn nói dài không dài, nhưng là quá đủ để hắn lên kế hoạch chào đón vị cường giả bán Tiên này.
Nên nhớ, hôm nay hắn mới chỉ Sinh Thần đã có thể khiến cho Chí cường giả Quy Nguyên bước thứ hai phải bỏ mạng, thì chẳng có lý do gì mà mấy chục năm sau hắn không hạ được một đầu Bán tiên.
- Có ý gì?
Hắc Minh Long mặc dù đang ngập tràn hung ý, nhưng khi nghe thấy Hoàng Thiên nói thì không khỏi híp lại cặp mắt rồng. Hắn và Hoàng Thiên trước nay chưa bao giờ gặp mặt, làm sao lại có thù hận được đây. Chẳng lẽ tên nhóc này là hậu duệ của kẻ thù năm xưa nào đó?
Chẳng để cho hắn phải đoán già đoán non quá lâu, Cố Sở nhanh chóng từ phương xa bay tới, đứng ở bên cạnh Hoàng Thiên. Ánh mắt nhìn lấy con rồng khổng lồ trước mắt, tồn tại mà có thể giết chết lão dễ dàng như con kiến, nhưng lại không thể khiến lão e sợ dù chỉ một giây.
Tóc bạc nhẹ bay trong gió mát, lão giương lên trường kích chỉ về phía Hắc Minh long mà mở lời, tràn ngập tự tin và đầy cao ngạo:
- Bởi vì… hắn là chủ nhân của ta.
Sững sờ và tĩnh lặng.
Tiếp điểm đóng lại.
Ma long mỉm cười.
…
Tại một nơi xa xôi nào đó của đại lục Tuyết Vũ, băng tuyết đầy trời. Từng cơn mưa tuyết liên miên phủ xuống, để cho khắp nơi chìm trong màu trắng xoá. Không ai biết tuyết từ khi nào rơi, cũng chẳng biết được lúc nào sẽ dừng. Chỉ biết được từ khi người ta tới tuyết đã rơi, cho đến khi người ta đi nó vẫn thế, tựa hồ là vĩnh hằng. Cái tên Tuyết Vũ, có lẽ cũng chính là tại nơi này mà ra.
Điều kỳ lạ là giữa vùng đất trắng xoá một màu ấy, không hiểu sao lại toạ lạc lấy năm cái cột đá khổng lồ, xuyên thấu tận trời cao. Mặc cho vạn vật bên ngoài phủ đầy tuyết trắng, năm cột đá lại bóng loáng như gương, thi thoảng còn toả ra phù văn nhè nhẹ, huyền bí vô cùng.
Nếu như có một vị trận pháp sư nào ngang qua đây, ắt hẳn liền nhìn ra được huyền bí. Năm cái cột đá này, không ngờ lại liên kết thành một trận pháp phong ấn siêu cường.
- U…u…
Thời không vặn vẹo, thần quang tràn ngập toàn bộ không gian. Hai cái bóng người một già một trẻ nháy mắt xuất hiện giữa thiên không bên ngoài năm cột đá, lẳng lặng đứng nhìn vào bên trong.
Người trẻ là một thiếu nữ ước chừng hai lăm, dung mạo không tính là tuyệt thế, nhưng dáng người lại hoàn mỹ vô cùng. Nhất là khi kết hợp với khí tức toát ra khiến nàng càng thêm tuyệt vời, lãnh ngạo mà hấp dẫn, lạnh lùng nhưng cũng cuốn hút vô cùng.
Trái ngược với nét đặc biệt của thiếu nữ, vị lão nhân bên cạnh lại thập phần bình phàm. Bình phàm từ trang phục, ngoại hình cho tới cả khí chất bên trong.
- Sư phụ, hắn trốn thoát rồi sao?
Trông thấy sắc mặt của sư phụ thập phần ngưng trọng, thiếu nữ không khỏi nghĩ tới hậu quả xấu nhất, nhẹ giọng nói ra.
Lão nhân ánh mắt không rời năm cột đá, tựa hồ nhìn thấu hẳn vào hư vô trong đó, lắc đầu:
- Không! Hắn không những không trốn được mà còn bị người phong ấn ngược trở lại. Tầng gia cố này mặc dù không mạnh, nhưng kết hợp với đại trận của ta lại hoàn hảo vô cùng, chí ít có thể khiến cho hắn an phận đến năm mươi năm nữa.
Thiếu nữ chăm chú, khi nghe tới có người phong ấn quái vật ngược trở về thì kinh sợ vô cùng. Hơn ai hết, nàng hiểu rõ con quái vật kia mạnh mẽ đến mức nào. Sư phụ của nàng năm đó để phong ấn được nó cũng phải trả một cái giá không nhỏ, đại chiến đến mấy năm trời mới làm được. Vậy mà bây giờ nàng lại nghe sư phụ nói có người có thể ngăn cản nó trốn thoát, còn phong ấn ngược nó trở lại, thực khó lòng mà tin tưởng nổi.
Nhìn thấy nét mặt của đồ đệ mình, lão nhân không khỏi mỉm cười hài lòng. Đó cũng chính là lí do hôm nay ông ta mang nàng đi theo, muốn nàng kiến thức được thế giới bên ngoài, biết được thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Quan sát đại trận thêm vài lần nữa, ánh mắt của ông bỗng nhiên dừng tại một góc khuất phía sau cột đá, nhanh chóng chuyển mình bay tới.
- Đây là…
Người lên tiếng là thiếu nữ, hiển nhiên nàng không nhận ra thứ đồ này.
- Là mắt trận của trận pháp định vị không gian của siêu cấp đại trận không gian, một trong những trận pháp cơ bản của Kỳ Môn Độn Giáp.
Lão nhân vươn tay nắm lấy mảnh vỡ đã không còn năng lượng, sau đó lại nhìn về phía những cây cột khác, không khó để nhận ra được mười bảy vị trí còn lại của trận nhãn, gật đầu giải thích cho thiếu nữ.
Vừa giải thích, sắc mặt của lão cũng theo đó mà tràn xuống mấy đường hắc tuyến. Thực không nghĩ tới truyền nhân của Đồng Tử Thiên Vương lại vô sỉ như thế, không chỉ phá vỡ trận pháp của ông để mượn tay Hắc Minh Long giết người, mà còn tiện tay cầm đi mất một khối Tiên Vân Thiết của mắt trận, khốn nạn vô cùng.
Ngưng lại một lát, sắc mặt của ông chợt nặng nề trở lại, ánh mắt xa xăm:
- Hắn cũng đã hiện thế rồi. Chằn tinh ơi chằn tinh, ngươi khi nào mới chịu tỉnh ngộ đây.
/463
|