Đại Lục Thiên Nguyên, kể từ vụ thẩm phán kinh biến đã trôi qua sáu năm.
Thời gian sáu năm này đối với những đại lục khác thì chỉ là một cái nháy mắt, nhưng đối với Thiên Nguyên lại là khoảng thời gian biến hoá kinh khủng nhất suốt mấy chục vạn năm vừa qua.
Trận đại chiến giữa Cố Sở và ba vị chí cường giả Quy Nguyên, không chỉ đơn thuần phá huỷ vô ngần kiến trúc hay giết chết mấy chục vạn người, mà còn để lại hệ quả tới bố cục của toàn bộ đại lục, thập phương thế lực chỉ cần từ nhị lưu trở lên đều không thể nào thoát khỏi ảnh hưởng.
Vẫn là mười đại thế lực, nhưng thành viên đã không còn như xưa nữa.
Bạch Gia năm đó bị tam đại thế lực vây giết, đã sớm điêu tàn không chịu nổi. Những tưởng có Bạch Chấn Long trở về trấn thủ mà phất lên, ai ngờ chẳng được bao lâu lại bị cường giả diệt sát, chết chẳng toàn thây. Không còn lãnh địa, siêu cấp cường giả tổn thương quá nửa, gia tộc này ngay lập tức bị đá bay khỏi địa vị cự đầu.
Thế vào vị trí của Bạch Gia, còn có thể là thế lực nào khác ngoài Thiên Nguyên Học Viện. Trận chiến năm đó, khi mà Lâm Thanh Phong hiển lộ ra sức mạnh Quy Nguyên bước thứ hai, đả bại Cố Sở, địa vị của ông đã ngay lập tức đăng đỉnh trên đại lục này.
Thiên Nguyên Học Viện dưới sự dẫn dắt của ông ngày càng thêm cường đại, lực ảnh hưởng sớm vượt quá bất cứ thế lực nào, dù cho chín siêu cấp cự đầu cũng chẳng thể so bì. Nhất là sau cuộc giao tranh đầu tiên với tứ đại lục, quân đội của học viện này dũng mãnh vô song, chẳng khác nào bảo kiếm ra khỏi vỏ, lập ra chiến công này đến chiến công khác khiến cho địa vị của họ càng thêm củng cố.
Thậm chí có thể nói, đại lục Thiên Nguyên hiện nay chính là lấy học viện này vi tôn.
Những ngày đầu tiên của tiết khí thanh minh, khí xuân phủ khắp đất trời. Những cơn gió lạnh của phương bắc tràn về Trung Nguyên, mang theo từng đợt mưa phùn đặc trưng của những ngày sau tết, se lạnh và ẩm ướt.
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao phủ khắp thinh không của Thiên Nguyên. Nhưng dưới mặt đất vẫn loé lên muôn trùng tia sáng, từng cái muôn màu rực rỡ. Cổ Thành năm nay đông hơn mọi năm, đèn hoa giăng đầy, nhân khí thịnh vượng náo nhiệt không thể nào tả xiết.
Thiên Nguyên Học Viện thân là siêu cấp thế lực, nên so với bất cứ nơi nào càng thêm đông đúc và phồn hoa. Bên trong khôn viên khổng lồ, hàng vạn nam thanh nữ tú tham gia lễ hội, khe khẽ nõi chuyện dưới tiếng hoà nhạc du dương, quý phái vô cùng. Bọn họ, không ai khác chính là những thành viên nòng cốt của học viện này, cũng là lớp quân đội tinh anh của đại lục Thiên Nguyên.
- Công tử, ngài uống ít một chút, lát nữa còn phải dự hội nghị cùng lão nhân gia.
Bên trong một đình các ven hồ, tiếng đàn du dương lan toả. Một tên thanh niên cao lớn ngồi ở bàn tiệc, hơi cúi đầu. Mái tóc có phần buông xoã che đi phần nào khuôn mặt hắn, nhưng lại không thể nào che giấu được hai luồng ánh mắt ảm đạm, có chút mê man và vô phương vô hướng. Trên tay hắn vẫn nắm lấy một vò rượu ngọc, hơi men bốc lên nồng nàn lan toả, miên man mê người.
- Ta tự có chừng mực.
Không có ngẩng đầu, hắn chỉ hơi lắc lư mái tóc, phất tay về phía người mới khuyên can mình mà nói ra, thanh điệu rất nhẹ nhàng, nhưng nghe vào lại thập phần nặng nề và buồn bã.
Người phục vụ viên thấy hắn không để tâm, sắc mặt có chút do dự khó xử, cuối cùng cũng đành phải im lặng lui mình về sau. Tuy rằng lão nhân gia nhắc nàng không được để công tử uống say, nhưng một khi hắn muốn uống thì nàng cũng chẳng thể làm gì.
- Đầu chó, ngươi không có cách nào sao. Cứ thế này chút nữa chỉ sợ lại ra chuyện.
Ngồi đối diện hắn là một tên nhóc hoà thượng, thập phần khả ái. Nó khoác trên mình một bộ cà sa sờn chỉ, cùng một cái vòng ba mươi sáu hạt bồ đề, anh khí ngời ngời.
Trông thấy tên thanh niên lại sắp uống say, nó không khỏi lo lắng mà nhìn về phía con khỉ bên cạnh.
- Không sao đâu, để cho hắn phát tiết một chút rồi sẽ ổn thôi. Bản hầu chỉ sợ hắn không phát tiết được mà cứ giữ trong lòng, cuối cùng chỉ làm khổ bản thân mình.
Cẩu Thủ vẫn một bộ dáng vô sỉ như năm nào, một mực tựa lưng vào chiếc chén lớn mà than. Không thể không nói, lời của nó rất có đạo lý, khiến cho tiểu hoà thượng chỉ biết gật đầu đồng thuận.
- Ài! Thế sự vô thường, hồng trần lắm bi ai. Năm đó bọn họ thân thiết thế nào, có ai nghĩ sẽ có một ngày này đây.
Nhỏ giọng thì thào, tiểu hoà thượng cũng bắt chước theo thần thái của Cẩu Thủ, có chút nhìn xa xăm như lâm vào hồi ức, cảm nhận lấy thi vị của cuộc đời.
- Nhân sinh muôn vẻ, ngươi còn trẻ nên chưa thể trải nghiệm hết được, còn nhớ năm đó…
Nói trúng chủ đề, hai bọn chúng thoáng chốc biến thành hai ông cụ non, kẻ xướng người than khiến cho bầu không khí thoáng chốc quái lạ vô cùng.
Bên ngoài đường đá, khách nhân nhập tiệc vẫn nối nhau đi vào. Mỗi khi ngang qua đình đá, nghe thấy tiếng đàn êm tai không khỏi dừng bước đôi giây mà thưởng thức. Nhưng khi nhìn thấy nhóm người ngồi trong đó, bọn hắn lại nhanh chóng bước đi như e ngại điều gì.
Không e ngại sao được, khi mà người ngồi trong đó là Lâm Anh Vũ, cháu trai duy nhất của chí cường giả Lâm Thanh Phong, đồng thời cũng là một tên tính khí thất thường, rất hay gây chuyện thị phi.Nhưng đa phần mọi người sợ hãi, không đồng nghĩa với tất cả mọi người đều thế. Chỉ thấy trong khoảnh khắc khi mà tiếng đàn dừng lại, không gian xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng.
- Không hổ là Thanh Hoa tiên tử, âm điệu kỳ cảnh quá mức êm tai. Mỗ nghe mà trong lòng miên man, thổn thức vô cùng.
Không quá khó để người ta nhận ra âm thanh phát ra từ đình các bên kia bờ hồ, nơi có một nhóm năm sáu người trẻ tuổi đang dự tiệc. Mỗi kẻ đều có phong thái thượng vị hơn người, hiển nhiên thân phận không tầm thường.
- Ai… đáng tiếc, một cầm khúc hay như thế lại có kẻ không biết mà thưởng thức, quả thực là đàn gảy tai trâu.
Người nói là một tên thanh niên cao gầy, mặt trắng không râu. Đôi nhãn cầu màu tím lập loè vài tia sắc bén nhìn qua bên này, địch ý tràn đầy trong từng cử chỉ.
Bị người trắng trợn khiêu khích, Anh Vũ lại chẳng tỏ ra quan tâm chút nào. Vẫn cúi đầu, vẫn uống rượu và đắm chìm trong ký ức của mình.
- Biết làm sao đây, người ta thế nhưng là cháu nội của chí cường giả, thân phận cao quý nhường nào. Chúng ta hạng người này có thể so sánh sao?
Chẳng qua cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Anh Vũ không muốn chấp nhặt bọn chúng, không đồng nghĩa với bọn chúng buôn tha hắn đây, thậm chí còn được đà lấn tới, ngữ điệu càng thêm châm biến và đầy ý trêu ngươi.
- Hừ! Dựa vào ngoại lực cũng đáng để khoe khoang? Nếu chẳng phải có Thanh Phong tiền bối chở che, năm đó hắn đã bị xử tử cùng với tên huynh đệ phản đồ của mình rồi, há lại còn sống cho tới bây giờ.
Có tung liền có hứng, tên thanh niên mắt tím thoáng nở ra nụ cười khẩy, âm dương quái khí mà than.
- Ngươi nói ai là phản đồ?
Lần đầu tiên trong bữa tiệc, Anh Vũ ngẩng nhẹ đầu. Âm thanh của hắn không lớn, nhưng lại mang cho người ta một cỗ lành lạnh ghê người, như hàm ẩn vô cùng vô tận sát khí.
- Ha ha, vẫn còn muốn bao che nữa hay sao? Cả Thiên Nguyên này có người nào không biết hắn là tên phản bội quê hương, loại người này đáng lẽ phải bị đem chém bêu đầu.
Thành công khiêu khích Anh Vũ, đám thanh niên bỗng tỏ ra hưng phấn lạ thường, cười to mà nói.
- Muốn… chết.
Hai từ phản bội như con dao sắc lẹm đâm sâu vào nội tâm ai đó, để cho hắn đau đến vặn vẹo khuôn mặt, giật mình quát lớn.
Hắn có thể không để tâm người đời soi mói hắn, cũng có thể lơ là người đời khinh thường hắn, nhưng lại không thể nào chịu đựng được người khác nói huynh đệ hắn là phản đồ. Mặc cho lời người ta nói đúng hay sai, mặc cho điều đó là sự thật không thể chối cãi, hắn đều không cho phép bọn chúng nói ra. Bất cứ kẻ nào bôi nhọ danh dự của huynh đệ hắn, đều phải chết.
Mái tóc hắn tung bay, để lộ ra đôi tròng mắt sắc lạnh như liêm đao, thân thể bộc phát ra uy áp kinh thiên động địa. Uy áp này kinh người đến cực điểm, tầng tầng chống xếp mà lan toả, cường đại đến quỷ khóc thần gào.
Một thanh côn dài trầm trọng loé lên trong không khí, nương theo điên cuồng của hắn mà quất về phía đình các bên kia. Ác liệt, lăng lệ và không chút nào nương tay, hắn vừa đánh liền đã sử dụng tiên khí, sử ra siêu cấp sát chiêu mạnh nhất của bản thân mình. Nhiêu đó đủ để thấy lửa giận trong lòng hắn to lớn đến nhường nào.
- Lâm Anh Vũ, ngươi dám…
Không nghĩ tới kẻ này lại đủ điên cuồng đến thế, dám ra tay ngay tại trong khuôn viên lễ hội này, sắc mặt của đám thanh niên không khỏi cuồng biến, vừa sợ vừa giận bỏ chạy về xa. Hứa hẹn của người kia tuy rằng hấp dẫn, nhưng so với tính mạng thì còn lâu mới bằng.
Chẳng là bọn chúng quá đề cao chính mình, cũng như xem thường Anh Vũ. Chỉ thấy Đả Thần Bổng sau khi vụt ra liền biến to lớn cả mấy trăm mét tinh không, từ trên bầu trời quất xuống, đem không gian đều đánh cho điên đảo không ngừng.
- Phanh…
Thiên địa run rẩy, chấn động kinh khủng thoáng chốc lan tràn khắp toàn bộ khuôn viên. Bóng côn khổng lồ cứ thế quất lên đình các phía bên kia, đập thẳng vào đầu đám người đang hốt nhiên bỏ chạy, bốc lên hỗn loạn rung động lòng người.
Nếu không phải mỗi tấc đất nơi này đều có trận pháp phòng ngự chí cường và trận pháp áp chế, chỉ sợ một gậy này hoàn toàn có thể đánh chết cả mấy trăm người ở phương xa.
Quả thực không nghĩ tới sáu năm biến cố trôi qua, Lâm Anh Vũ liền đã mạnh đến một bước này.
Thời gian sáu năm này đối với những đại lục khác thì chỉ là một cái nháy mắt, nhưng đối với Thiên Nguyên lại là khoảng thời gian biến hoá kinh khủng nhất suốt mấy chục vạn năm vừa qua.
Trận đại chiến giữa Cố Sở và ba vị chí cường giả Quy Nguyên, không chỉ đơn thuần phá huỷ vô ngần kiến trúc hay giết chết mấy chục vạn người, mà còn để lại hệ quả tới bố cục của toàn bộ đại lục, thập phương thế lực chỉ cần từ nhị lưu trở lên đều không thể nào thoát khỏi ảnh hưởng.
Vẫn là mười đại thế lực, nhưng thành viên đã không còn như xưa nữa.
Bạch Gia năm đó bị tam đại thế lực vây giết, đã sớm điêu tàn không chịu nổi. Những tưởng có Bạch Chấn Long trở về trấn thủ mà phất lên, ai ngờ chẳng được bao lâu lại bị cường giả diệt sát, chết chẳng toàn thây. Không còn lãnh địa, siêu cấp cường giả tổn thương quá nửa, gia tộc này ngay lập tức bị đá bay khỏi địa vị cự đầu.
Thế vào vị trí của Bạch Gia, còn có thể là thế lực nào khác ngoài Thiên Nguyên Học Viện. Trận chiến năm đó, khi mà Lâm Thanh Phong hiển lộ ra sức mạnh Quy Nguyên bước thứ hai, đả bại Cố Sở, địa vị của ông đã ngay lập tức đăng đỉnh trên đại lục này.
Thiên Nguyên Học Viện dưới sự dẫn dắt của ông ngày càng thêm cường đại, lực ảnh hưởng sớm vượt quá bất cứ thế lực nào, dù cho chín siêu cấp cự đầu cũng chẳng thể so bì. Nhất là sau cuộc giao tranh đầu tiên với tứ đại lục, quân đội của học viện này dũng mãnh vô song, chẳng khác nào bảo kiếm ra khỏi vỏ, lập ra chiến công này đến chiến công khác khiến cho địa vị của họ càng thêm củng cố.
Thậm chí có thể nói, đại lục Thiên Nguyên hiện nay chính là lấy học viện này vi tôn.
Những ngày đầu tiên của tiết khí thanh minh, khí xuân phủ khắp đất trời. Những cơn gió lạnh của phương bắc tràn về Trung Nguyên, mang theo từng đợt mưa phùn đặc trưng của những ngày sau tết, se lạnh và ẩm ướt.
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao phủ khắp thinh không của Thiên Nguyên. Nhưng dưới mặt đất vẫn loé lên muôn trùng tia sáng, từng cái muôn màu rực rỡ. Cổ Thành năm nay đông hơn mọi năm, đèn hoa giăng đầy, nhân khí thịnh vượng náo nhiệt không thể nào tả xiết.
Thiên Nguyên Học Viện thân là siêu cấp thế lực, nên so với bất cứ nơi nào càng thêm đông đúc và phồn hoa. Bên trong khôn viên khổng lồ, hàng vạn nam thanh nữ tú tham gia lễ hội, khe khẽ nõi chuyện dưới tiếng hoà nhạc du dương, quý phái vô cùng. Bọn họ, không ai khác chính là những thành viên nòng cốt của học viện này, cũng là lớp quân đội tinh anh của đại lục Thiên Nguyên.
- Công tử, ngài uống ít một chút, lát nữa còn phải dự hội nghị cùng lão nhân gia.
Bên trong một đình các ven hồ, tiếng đàn du dương lan toả. Một tên thanh niên cao lớn ngồi ở bàn tiệc, hơi cúi đầu. Mái tóc có phần buông xoã che đi phần nào khuôn mặt hắn, nhưng lại không thể nào che giấu được hai luồng ánh mắt ảm đạm, có chút mê man và vô phương vô hướng. Trên tay hắn vẫn nắm lấy một vò rượu ngọc, hơi men bốc lên nồng nàn lan toả, miên man mê người.
- Ta tự có chừng mực.
Không có ngẩng đầu, hắn chỉ hơi lắc lư mái tóc, phất tay về phía người mới khuyên can mình mà nói ra, thanh điệu rất nhẹ nhàng, nhưng nghe vào lại thập phần nặng nề và buồn bã.
Người phục vụ viên thấy hắn không để tâm, sắc mặt có chút do dự khó xử, cuối cùng cũng đành phải im lặng lui mình về sau. Tuy rằng lão nhân gia nhắc nàng không được để công tử uống say, nhưng một khi hắn muốn uống thì nàng cũng chẳng thể làm gì.
- Đầu chó, ngươi không có cách nào sao. Cứ thế này chút nữa chỉ sợ lại ra chuyện.
Ngồi đối diện hắn là một tên nhóc hoà thượng, thập phần khả ái. Nó khoác trên mình một bộ cà sa sờn chỉ, cùng một cái vòng ba mươi sáu hạt bồ đề, anh khí ngời ngời.
Trông thấy tên thanh niên lại sắp uống say, nó không khỏi lo lắng mà nhìn về phía con khỉ bên cạnh.
- Không sao đâu, để cho hắn phát tiết một chút rồi sẽ ổn thôi. Bản hầu chỉ sợ hắn không phát tiết được mà cứ giữ trong lòng, cuối cùng chỉ làm khổ bản thân mình.
Cẩu Thủ vẫn một bộ dáng vô sỉ như năm nào, một mực tựa lưng vào chiếc chén lớn mà than. Không thể không nói, lời của nó rất có đạo lý, khiến cho tiểu hoà thượng chỉ biết gật đầu đồng thuận.
- Ài! Thế sự vô thường, hồng trần lắm bi ai. Năm đó bọn họ thân thiết thế nào, có ai nghĩ sẽ có một ngày này đây.
Nhỏ giọng thì thào, tiểu hoà thượng cũng bắt chước theo thần thái của Cẩu Thủ, có chút nhìn xa xăm như lâm vào hồi ức, cảm nhận lấy thi vị của cuộc đời.
- Nhân sinh muôn vẻ, ngươi còn trẻ nên chưa thể trải nghiệm hết được, còn nhớ năm đó…
Nói trúng chủ đề, hai bọn chúng thoáng chốc biến thành hai ông cụ non, kẻ xướng người than khiến cho bầu không khí thoáng chốc quái lạ vô cùng.
Bên ngoài đường đá, khách nhân nhập tiệc vẫn nối nhau đi vào. Mỗi khi ngang qua đình đá, nghe thấy tiếng đàn êm tai không khỏi dừng bước đôi giây mà thưởng thức. Nhưng khi nhìn thấy nhóm người ngồi trong đó, bọn hắn lại nhanh chóng bước đi như e ngại điều gì.
Không e ngại sao được, khi mà người ngồi trong đó là Lâm Anh Vũ, cháu trai duy nhất của chí cường giả Lâm Thanh Phong, đồng thời cũng là một tên tính khí thất thường, rất hay gây chuyện thị phi.Nhưng đa phần mọi người sợ hãi, không đồng nghĩa với tất cả mọi người đều thế. Chỉ thấy trong khoảnh khắc khi mà tiếng đàn dừng lại, không gian xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng.
- Không hổ là Thanh Hoa tiên tử, âm điệu kỳ cảnh quá mức êm tai. Mỗ nghe mà trong lòng miên man, thổn thức vô cùng.
Không quá khó để người ta nhận ra âm thanh phát ra từ đình các bên kia bờ hồ, nơi có một nhóm năm sáu người trẻ tuổi đang dự tiệc. Mỗi kẻ đều có phong thái thượng vị hơn người, hiển nhiên thân phận không tầm thường.
- Ai… đáng tiếc, một cầm khúc hay như thế lại có kẻ không biết mà thưởng thức, quả thực là đàn gảy tai trâu.
Người nói là một tên thanh niên cao gầy, mặt trắng không râu. Đôi nhãn cầu màu tím lập loè vài tia sắc bén nhìn qua bên này, địch ý tràn đầy trong từng cử chỉ.
Bị người trắng trợn khiêu khích, Anh Vũ lại chẳng tỏ ra quan tâm chút nào. Vẫn cúi đầu, vẫn uống rượu và đắm chìm trong ký ức của mình.
- Biết làm sao đây, người ta thế nhưng là cháu nội của chí cường giả, thân phận cao quý nhường nào. Chúng ta hạng người này có thể so sánh sao?
Chẳng qua cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Anh Vũ không muốn chấp nhặt bọn chúng, không đồng nghĩa với bọn chúng buôn tha hắn đây, thậm chí còn được đà lấn tới, ngữ điệu càng thêm châm biến và đầy ý trêu ngươi.
- Hừ! Dựa vào ngoại lực cũng đáng để khoe khoang? Nếu chẳng phải có Thanh Phong tiền bối chở che, năm đó hắn đã bị xử tử cùng với tên huynh đệ phản đồ của mình rồi, há lại còn sống cho tới bây giờ.
Có tung liền có hứng, tên thanh niên mắt tím thoáng nở ra nụ cười khẩy, âm dương quái khí mà than.
- Ngươi nói ai là phản đồ?
Lần đầu tiên trong bữa tiệc, Anh Vũ ngẩng nhẹ đầu. Âm thanh của hắn không lớn, nhưng lại mang cho người ta một cỗ lành lạnh ghê người, như hàm ẩn vô cùng vô tận sát khí.
- Ha ha, vẫn còn muốn bao che nữa hay sao? Cả Thiên Nguyên này có người nào không biết hắn là tên phản bội quê hương, loại người này đáng lẽ phải bị đem chém bêu đầu.
Thành công khiêu khích Anh Vũ, đám thanh niên bỗng tỏ ra hưng phấn lạ thường, cười to mà nói.
- Muốn… chết.
Hai từ phản bội như con dao sắc lẹm đâm sâu vào nội tâm ai đó, để cho hắn đau đến vặn vẹo khuôn mặt, giật mình quát lớn.
Hắn có thể không để tâm người đời soi mói hắn, cũng có thể lơ là người đời khinh thường hắn, nhưng lại không thể nào chịu đựng được người khác nói huynh đệ hắn là phản đồ. Mặc cho lời người ta nói đúng hay sai, mặc cho điều đó là sự thật không thể chối cãi, hắn đều không cho phép bọn chúng nói ra. Bất cứ kẻ nào bôi nhọ danh dự của huynh đệ hắn, đều phải chết.
Mái tóc hắn tung bay, để lộ ra đôi tròng mắt sắc lạnh như liêm đao, thân thể bộc phát ra uy áp kinh thiên động địa. Uy áp này kinh người đến cực điểm, tầng tầng chống xếp mà lan toả, cường đại đến quỷ khóc thần gào.
Một thanh côn dài trầm trọng loé lên trong không khí, nương theo điên cuồng của hắn mà quất về phía đình các bên kia. Ác liệt, lăng lệ và không chút nào nương tay, hắn vừa đánh liền đã sử dụng tiên khí, sử ra siêu cấp sát chiêu mạnh nhất của bản thân mình. Nhiêu đó đủ để thấy lửa giận trong lòng hắn to lớn đến nhường nào.
- Lâm Anh Vũ, ngươi dám…
Không nghĩ tới kẻ này lại đủ điên cuồng đến thế, dám ra tay ngay tại trong khuôn viên lễ hội này, sắc mặt của đám thanh niên không khỏi cuồng biến, vừa sợ vừa giận bỏ chạy về xa. Hứa hẹn của người kia tuy rằng hấp dẫn, nhưng so với tính mạng thì còn lâu mới bằng.
Chẳng là bọn chúng quá đề cao chính mình, cũng như xem thường Anh Vũ. Chỉ thấy Đả Thần Bổng sau khi vụt ra liền biến to lớn cả mấy trăm mét tinh không, từ trên bầu trời quất xuống, đem không gian đều đánh cho điên đảo không ngừng.
- Phanh…
Thiên địa run rẩy, chấn động kinh khủng thoáng chốc lan tràn khắp toàn bộ khuôn viên. Bóng côn khổng lồ cứ thế quất lên đình các phía bên kia, đập thẳng vào đầu đám người đang hốt nhiên bỏ chạy, bốc lên hỗn loạn rung động lòng người.
Nếu không phải mỗi tấc đất nơi này đều có trận pháp phòng ngự chí cường và trận pháp áp chế, chỉ sợ một gậy này hoàn toàn có thể đánh chết cả mấy trăm người ở phương xa.
Quả thực không nghĩ tới sáu năm biến cố trôi qua, Lâm Anh Vũ liền đã mạnh đến một bước này.
/463
|