- Mau đi.
Vương Đình cuồng nộ, dù là Lâm Thanh Phong cũng phải cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng hướng về phía đám thiên kiêu trẻ tuổi mà quát lên chói tai.
- Bày trận!
Thế rồi cũng chẳng kịp để ý xem bọn chúng làm thế nào để đào thoát, ông lập tức quay về phía đám cao tầng ra lệnh, đồng thời vung ra tiên khí oanh sát phía Vương Đình.
- Oanh…
Toàn bộ Trung Nguyên giới vực thoáng chốc sôi trào hừng hực, rất nhiều núi đá nổ tung, sông hồ dậy sóng. Một cỗ lại một cỗ uy áp phô thiên cái địa không ngừng bộc phát, để cho thế gian này hỗn loạn và cuồng dã.
Vương Đình vừa ra tay đã gần như bộc phát toàn lực, vô tận thần văn cháy sáng, bùng nổ ra hào quang chói mắt nhất, nắm đấm như nắm lấy cả thiên uy mà công phá trời cao.
- Uỳnh…
Đám cường giả của các thế lực mặc dù mạnh, nhưng làm sao đủ khả năng đối kháng với chí cường giả Quy Nguyên. Chỉ thấy gần trăm bóng người bay lên, sau va chạm thì tan tác như ong vỡ tổ, chỉ còn lại duy nhất Lâm Thanh Phong là còn trụ nổi.
- Phanh…
Lại là một lần cực tốc nổ vang, Lâm Thanh Phong thân là chí cường giả Quy Nguyên bước thứ hai, vậy mà cũng không thể cùng Vương Đình đối cứng, nhanh chóng bị đẩy lui ra ngoài.
Vương Đình lúc này đã điên đến cực hạn, không có nhiều lời, không có né tránh, chỉ có sát khí cùng cuồng nộ vô bờ. Nắm tay của ông một lần nữa vung lên, mang theo khí tức chí cường của đất trời tiếp tục truy sát đám cao tầng của thập phương thế lực.
Đổ máu đã bắt đầu, bắt đầu từ những kẻ cầm quyền năm đó tham gia vu hại Hoàng Thiên cho đến những kẻ thừa nước đục thả câu, hôm nay, ông muốn tất cả bọn chúng đều phải trả giá.
- Muốn chết…
Chưa đến nửa phút thời gian đã có người nằm xuống, Lâm Thanh Phong dù e ngại Vương Đình cũng không thể chần chờ thêm nữa.
Khí tức của ông cực tốc tăng lên, đạt đến một trình độ mà trước nay chưa từng có. Bốn bề Thiên Nguyên trong giây phút bỗng nhiên nổi lên gió lạnh, thổi tới ngàn vạn đám lôi vân doạ người.
Lâm Thanh Phong lao đi trong biển sét, kéo theo hàng tỉ tia sáng rực rỡ. Một kích kinh thế gần như vượt qua hiểu biết của thế nhân, không gì sánh nổi, rúng động ra cả ngoài Vũ trụ bao la.
Nếu như Cố Sở có mặt ở đây và trông thấy một tràng này, có lẽ sẽ sợ đến không nói nên lời. Bởi nếu như ngày ấy, Lâm Thanh Phong dùng lấy chiến lực này để ra tay với bọn họ, chỉ sợ chủ tớ hai người sẽ chẳng có mạng trở về.
Đó là sức mạnh cực hạn chí cường của Quy Nguyên bước thứ hai, một sức mạnh mà thường ngày Lâm Thanh Phong chẳng bao giờ thể hiện. Có thể là do để thi triển phải trả giá không nhỏ, cũng có thể là do từ khi thành đạo, ông chưa gặp một người nào có đủ tư cách để ông phải bộc phát nó.
Nhưng hôm nay, Vương Đình có tư cách đó.
Giữa hai người bạo phát đại chiến kịch liệt nhất!
Quy Nguyên chiến, có lẽ đây không phải lần đầu tiên nhân dân Thiên Nguyên chứng kiến, nhưng sức mạnh đến mức này tuyệt đối là duy nhất trong mấy vạn năm lịch sử.
- Chết cho ta.
Tiếng thét như tiếng đất trời, Lục Tiểu Ca mang theo nộ và sát lao vào quần chiến. Hắn mặc dù chưa phải Quy Nguyên bước thứ hai, nhưng cũng là kẻ đi đến cực hạn của bước thứ nhất, sức mạnh làm sao có thể tầm thường.
Chỉ thấy bầu trời hoành không một màu đỏ máu, bóng tối biến tan. Ba cái tia sáng rực rỡ không nhìn ra hình dạng cứ thế thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần va chạm đều để cho thiên không ảm đạm đổ vỡ, đại địa hoang tàn.
Tam Quy Nguyên chiến, đánh đến kinh thiên động địa, đánh cho quỷ khóc thần gào. Tỷ tỷ sinh linh Thiên Nguyên đều sợ đến không dám động người, dưới khí thế và dư ba của Quy Nguyên càng là nằm rạp trên nền đất.
Bên dưới chiến trường, mặc dù có siêu cấp trận pháp phòng ngự bảo hộ, nhưng kiến trúc của học viện cũng không thể nào thoát khỏi tai kiếp, bị dư ba đánh nát hơn phân nửa. Thấp thoáng dưới từng công trình đổ nát, gần trăm siêu cấp thiên tài tuấn kiệt đã không còn bóng dáng, sớm hoà vào dòng người đang bỏ chạy đào thân.
- Đầu trọc, ngươi nhận biết lão sao?
Trái ngược với vẻ hoảng hốt của hầu hết mọi người, Cẩu Thủ với tiểu hoà thượng lại khá là bình tĩnh, cùng nhau đứng ở một góc tối trên đỉnh Thông Thiên Phong, quan sát bầu trời.
Ánh mắt không rời ba siêu cấp cường giả đang giao đấu trên không, tiểu hoà thượng nghe Cẩu Thủ hỏi thì không khỏi gật nhẹ đầu xác nhận:
- Biết. Vương Đình… đệ tử đời thứ mười bảy của Diệt Hỷ Pháp Vân, so với ta còn cao hơn hẳn một bối phận.
Cẩu Thủ giật mình không nhẹ:
- Một trong năm đại thiền phái của Đại Việt cổ? Bọn hắn vậy mà vẫn còn truyền thừa trên thế giới này sao?
Thân phận của tiểu hoà thượng từ trước tới nay đối với tất cả mọi người đều thần bí cực kỳ, nhưng đối với một tồn tại sống qua vạn cổ như Cẩu Thủ lại không tính là bí mật. Thậm chí theo một cách nhìn nào đó, nó cùng với tiên tổ tiểu hoà thượng đều cùng một dạng thân phận giống nhau, phụng sự cho một người.
Vốn nghĩ đại chiến năm đó qua đi, Thượng Cổ tận diệt, chư Hoàng chúng Thánh vẫn lạc gần hết thì những thế lực này cũng không còn. Thực không nghĩ mấy năm trước gặp được tên nhóc của Trúc Lâm Yên Tử, hôm nay lại gặp được người của Diệt Hỷ Pháp Vân, nó không bất ngờ mới là lạ.
Chỉ là ngẫm lại một chút lại thấy bình thường, năm đại thiền phái có thực lực không chênh lệch bao nhiêu, Trúc Lâm Yên Tử có thể tồn tại được cho tới bây giờ thì Diệt Hỷ Pháp Vân còn truyền thừa cũng là chuyện dễ hiểu.
- Đương nhiên… không chỉ còn truyền thừa mà còn ngày càng phát triển, ngày càng mạnh mẽ.
Bày ra một bộ dáng dương dương đắc ý, tên nhóc này bốc phét mà không chút đỏ mặt.
- Ha…
Cẩu Thủ khinh khỉnh cười, vậy mà lại không có ý cùng tranh luận với tên đầu trọc này. Là kẻ may mắn sống sót qua Thượng Cổ, nó so với bất cứ ai càng rõ ràng những thế lực này năm đó là mạnh mẽ tới mức nào. Không cần nói đến đỉnh cấp tồn tại như Hoàng giả, chỉ cần số lượng thánh nhân cũng đã đủ tư cách nghiền ép chư tiên rồi.
Nhưng rồi qua Thượng Cổ tận diệt, bọn hắn còn sống được bao nhiêu người? Có lẽ, cái mạnh mẽ trong lời của tiểu hoà thượng cũng chỉ dừng lại ở góc nhìn của sinh linh trong Nguyên Giới mà thôi. Ví như Vương Đình kia, đường đường là đệ tử đời thứ mười bảy của Diệt Hỷ, sống cả mấy vạn năm trời mà còn chưa đặt chân vào tiên cảnh.
- Ít nhất đối với thế giới này thì chúng ta vẫn có tư cách xưng là chúa tể.
Biết là bản thân khoác lác nhầm người, lại nhìn vẻ mặt không coi trọng của Cẩu Thủ, tiểu hoà thượng tức đến nghiến răng ken két, cuối cùng thở phì phì mà nói.
- Oanh… oanh…
Nó còn đang muốn hơn thua với Cẩu Thủ, phía trời cao bất ngờ vụt xuống một tia sáng khổng lồ đâm vào ngọn núi, để cả toà Thông Thiên Phong vĩ ngạn đổ sụp xuống, phút chốc tan thành mây khói.
Dư ba khủng khiếp quét đi, mang theo sức mạnh có thể diệt sát bất cứ sinh linh nào chưa tới Hồng Trần cảnh giới. Nhưng khi phủ lên đầu hai bọn chúng lại bị một luồng phật quang ngăn lại, không thể nào xuyên phá dù chỉ một chút.
Khói mờ tan đi, giữa đại địa hoang tàn lộ ra thân thể của một người, không ngờ lại là Lục Tiểu Ca. Máu đã sớm ngấm đầy toàn thân hắn, chảy dài từ những vết rách vỡ trên người. Vốn là một tồn tại đỉnh tiêm, một vị siêu cấp chí cường, vậy mà lúc này đây lại bị người dùng khí hoá thương đâm xuyên cả bụng trái, ghim cứng vào nền đá của Thông Thiên Phong.
- Một kích này, vì oan khuất của Thiên nhi.
Nền trời, Vương Đình như một vị thần minh anh dũng, hai tròng mắt cháy lên lửa thần hừng hực, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh.
Ông nói như gằn giọng, hai tay chớp mắt chắp lên trên đỉnh đầu kéo ra một luồng tử lôi. Tiếng thét dài trầm thấp, tử lôi ngưng thụ hoá thành thần thương, phá trời diệt sát.
- Một kích này, là vì đôi mắt của nó.
Thương sét rời tay, vụt đi cùng với tiếng sấm đì đùng, đánh cho không gian vỡ tan, thời gian đoạn gãy. Đến cả nền trời hắc ám cũng bị khí thế của nó ép đến rách ra, nương theo đường bay của nó mà hoá thành một vệt tử tuyến dài thẳng tắp.
Một đám cường giả cự đầu thế lực vốn đang cùng nhau lược trận, lúc này quay đầu đã thấy tử thần sát cổ.
- Không…
Máu tươi như vòi nước phun ra từ cổ của mấy tên cao tầng Bạch Gia, thậm chí là mạnh mẽ như Bạch Ly cũng không thể nào tránh thoát, bị lôi thương xuyên qua cổ họng mà lôi đi.
Đắng chát nhìn toàn bộ cường giả còn lại của tộc mình mất đi sinh mạng, vị lão tổ này chỉ còn vô tận hối hận trong lòng mà nhắm mắt. Có lẽ, từ hôm nay sẽ không còn Bạch Gia nữa. Có lẽ, năm đó hắn không nên đối đầu với tên thiếu niên ấy. Có lẽ… hắn sai rồi.
Diệt sát toàn bộ cường giả của Bạch Gia, lửa giận của Vương Đình không những không giảm mà càng thêm bùng cháy. Ông nhìn về phía Lâm Thanh Phong một cách lạnh lùng, đồng dạng vươn tay lên súc tích ra một công kích cuối cùng:
- Và một kích này… là vì ngươi đã phản bội lòng tin của nó.
Vẫn là một thanh thần thương ngưng tụ từ tử lôi, nhưng cấp độ đã không còn như trước. Toàn bộ Thiên Nguyên thoáng chốc hoành hoành một màu tím, cường liệt và bỏng rát.
- Là ta có lỗi với nó…
Lâm Thanh Phong cúi đầu, sâu trong mắt lộ ra ưu thương và buồn bã. Trước thế tới kinh thiên động địa của Vương Đình, ông chỉ biết thì thào xin lỗi, nhưng sau đó bỗng vươn tay ra không gian nắm lấy. Một thanh siêu cấp tiên khí đột nhiên biến ảo mà ra, đáp vào trong lòng bàn tay đó.
- Nhưng ta chưa bao giờ hối hận vì điều đó…
Trong một phút giây nhìn về phía cháu của mình đang đứng quan chiến tại đằng xa, nụ cười trên môi ông vậy mà chuyển biến thành thoả mãn, ngẩng đầu quát lớn.
Một bổng sau cùng nổ ra vô tận quang mang màu vàng sáng chói, đạp phá màn đêm bắn phá về phía trời cao xa xăm.
Cả Trung Nguyên, thậm chí là cả Thiên Nguyên đại lục, mỗi một góc đều có thể nhìn rõ đạo quang mang khủng khiếp này. Không… là hai đạo quang mang khủng khiếp đang điên cuồng lao vào nhau, một tím, một vàng.
Chúng va chạm mà không có âm thanh, chỉ có một tràng cảnh huỷ diệt rung động lòng người. Bởi giờ khắc ấy khí tức chí cường của Quy Nguyên vậy mà như vỡ nát, tản mạn che phủ bầu trời, quang mang rực rỡ xán lạn thấu ra cả ngoài vũ trụ mịt mờ.
Vương Đình cuồng nộ, dù là Lâm Thanh Phong cũng phải cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng hướng về phía đám thiên kiêu trẻ tuổi mà quát lên chói tai.
- Bày trận!
Thế rồi cũng chẳng kịp để ý xem bọn chúng làm thế nào để đào thoát, ông lập tức quay về phía đám cao tầng ra lệnh, đồng thời vung ra tiên khí oanh sát phía Vương Đình.
- Oanh…
Toàn bộ Trung Nguyên giới vực thoáng chốc sôi trào hừng hực, rất nhiều núi đá nổ tung, sông hồ dậy sóng. Một cỗ lại một cỗ uy áp phô thiên cái địa không ngừng bộc phát, để cho thế gian này hỗn loạn và cuồng dã.
Vương Đình vừa ra tay đã gần như bộc phát toàn lực, vô tận thần văn cháy sáng, bùng nổ ra hào quang chói mắt nhất, nắm đấm như nắm lấy cả thiên uy mà công phá trời cao.
- Uỳnh…
Đám cường giả của các thế lực mặc dù mạnh, nhưng làm sao đủ khả năng đối kháng với chí cường giả Quy Nguyên. Chỉ thấy gần trăm bóng người bay lên, sau va chạm thì tan tác như ong vỡ tổ, chỉ còn lại duy nhất Lâm Thanh Phong là còn trụ nổi.
- Phanh…
Lại là một lần cực tốc nổ vang, Lâm Thanh Phong thân là chí cường giả Quy Nguyên bước thứ hai, vậy mà cũng không thể cùng Vương Đình đối cứng, nhanh chóng bị đẩy lui ra ngoài.
Vương Đình lúc này đã điên đến cực hạn, không có nhiều lời, không có né tránh, chỉ có sát khí cùng cuồng nộ vô bờ. Nắm tay của ông một lần nữa vung lên, mang theo khí tức chí cường của đất trời tiếp tục truy sát đám cao tầng của thập phương thế lực.
Đổ máu đã bắt đầu, bắt đầu từ những kẻ cầm quyền năm đó tham gia vu hại Hoàng Thiên cho đến những kẻ thừa nước đục thả câu, hôm nay, ông muốn tất cả bọn chúng đều phải trả giá.
- Muốn chết…
Chưa đến nửa phút thời gian đã có người nằm xuống, Lâm Thanh Phong dù e ngại Vương Đình cũng không thể chần chờ thêm nữa.
Khí tức của ông cực tốc tăng lên, đạt đến một trình độ mà trước nay chưa từng có. Bốn bề Thiên Nguyên trong giây phút bỗng nhiên nổi lên gió lạnh, thổi tới ngàn vạn đám lôi vân doạ người.
Lâm Thanh Phong lao đi trong biển sét, kéo theo hàng tỉ tia sáng rực rỡ. Một kích kinh thế gần như vượt qua hiểu biết của thế nhân, không gì sánh nổi, rúng động ra cả ngoài Vũ trụ bao la.
Nếu như Cố Sở có mặt ở đây và trông thấy một tràng này, có lẽ sẽ sợ đến không nói nên lời. Bởi nếu như ngày ấy, Lâm Thanh Phong dùng lấy chiến lực này để ra tay với bọn họ, chỉ sợ chủ tớ hai người sẽ chẳng có mạng trở về.
Đó là sức mạnh cực hạn chí cường của Quy Nguyên bước thứ hai, một sức mạnh mà thường ngày Lâm Thanh Phong chẳng bao giờ thể hiện. Có thể là do để thi triển phải trả giá không nhỏ, cũng có thể là do từ khi thành đạo, ông chưa gặp một người nào có đủ tư cách để ông phải bộc phát nó.
Nhưng hôm nay, Vương Đình có tư cách đó.
Giữa hai người bạo phát đại chiến kịch liệt nhất!
Quy Nguyên chiến, có lẽ đây không phải lần đầu tiên nhân dân Thiên Nguyên chứng kiến, nhưng sức mạnh đến mức này tuyệt đối là duy nhất trong mấy vạn năm lịch sử.
- Chết cho ta.
Tiếng thét như tiếng đất trời, Lục Tiểu Ca mang theo nộ và sát lao vào quần chiến. Hắn mặc dù chưa phải Quy Nguyên bước thứ hai, nhưng cũng là kẻ đi đến cực hạn của bước thứ nhất, sức mạnh làm sao có thể tầm thường.
Chỉ thấy bầu trời hoành không một màu đỏ máu, bóng tối biến tan. Ba cái tia sáng rực rỡ không nhìn ra hình dạng cứ thế thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần va chạm đều để cho thiên không ảm đạm đổ vỡ, đại địa hoang tàn.
Tam Quy Nguyên chiến, đánh đến kinh thiên động địa, đánh cho quỷ khóc thần gào. Tỷ tỷ sinh linh Thiên Nguyên đều sợ đến không dám động người, dưới khí thế và dư ba của Quy Nguyên càng là nằm rạp trên nền đất.
Bên dưới chiến trường, mặc dù có siêu cấp trận pháp phòng ngự bảo hộ, nhưng kiến trúc của học viện cũng không thể nào thoát khỏi tai kiếp, bị dư ba đánh nát hơn phân nửa. Thấp thoáng dưới từng công trình đổ nát, gần trăm siêu cấp thiên tài tuấn kiệt đã không còn bóng dáng, sớm hoà vào dòng người đang bỏ chạy đào thân.
- Đầu trọc, ngươi nhận biết lão sao?
Trái ngược với vẻ hoảng hốt của hầu hết mọi người, Cẩu Thủ với tiểu hoà thượng lại khá là bình tĩnh, cùng nhau đứng ở một góc tối trên đỉnh Thông Thiên Phong, quan sát bầu trời.
Ánh mắt không rời ba siêu cấp cường giả đang giao đấu trên không, tiểu hoà thượng nghe Cẩu Thủ hỏi thì không khỏi gật nhẹ đầu xác nhận:
- Biết. Vương Đình… đệ tử đời thứ mười bảy của Diệt Hỷ Pháp Vân, so với ta còn cao hơn hẳn một bối phận.
Cẩu Thủ giật mình không nhẹ:
- Một trong năm đại thiền phái của Đại Việt cổ? Bọn hắn vậy mà vẫn còn truyền thừa trên thế giới này sao?
Thân phận của tiểu hoà thượng từ trước tới nay đối với tất cả mọi người đều thần bí cực kỳ, nhưng đối với một tồn tại sống qua vạn cổ như Cẩu Thủ lại không tính là bí mật. Thậm chí theo một cách nhìn nào đó, nó cùng với tiên tổ tiểu hoà thượng đều cùng một dạng thân phận giống nhau, phụng sự cho một người.
Vốn nghĩ đại chiến năm đó qua đi, Thượng Cổ tận diệt, chư Hoàng chúng Thánh vẫn lạc gần hết thì những thế lực này cũng không còn. Thực không nghĩ mấy năm trước gặp được tên nhóc của Trúc Lâm Yên Tử, hôm nay lại gặp được người của Diệt Hỷ Pháp Vân, nó không bất ngờ mới là lạ.
Chỉ là ngẫm lại một chút lại thấy bình thường, năm đại thiền phái có thực lực không chênh lệch bao nhiêu, Trúc Lâm Yên Tử có thể tồn tại được cho tới bây giờ thì Diệt Hỷ Pháp Vân còn truyền thừa cũng là chuyện dễ hiểu.
- Đương nhiên… không chỉ còn truyền thừa mà còn ngày càng phát triển, ngày càng mạnh mẽ.
Bày ra một bộ dáng dương dương đắc ý, tên nhóc này bốc phét mà không chút đỏ mặt.
- Ha…
Cẩu Thủ khinh khỉnh cười, vậy mà lại không có ý cùng tranh luận với tên đầu trọc này. Là kẻ may mắn sống sót qua Thượng Cổ, nó so với bất cứ ai càng rõ ràng những thế lực này năm đó là mạnh mẽ tới mức nào. Không cần nói đến đỉnh cấp tồn tại như Hoàng giả, chỉ cần số lượng thánh nhân cũng đã đủ tư cách nghiền ép chư tiên rồi.
Nhưng rồi qua Thượng Cổ tận diệt, bọn hắn còn sống được bao nhiêu người? Có lẽ, cái mạnh mẽ trong lời của tiểu hoà thượng cũng chỉ dừng lại ở góc nhìn của sinh linh trong Nguyên Giới mà thôi. Ví như Vương Đình kia, đường đường là đệ tử đời thứ mười bảy của Diệt Hỷ, sống cả mấy vạn năm trời mà còn chưa đặt chân vào tiên cảnh.
- Ít nhất đối với thế giới này thì chúng ta vẫn có tư cách xưng là chúa tể.
Biết là bản thân khoác lác nhầm người, lại nhìn vẻ mặt không coi trọng của Cẩu Thủ, tiểu hoà thượng tức đến nghiến răng ken két, cuối cùng thở phì phì mà nói.
- Oanh… oanh…
Nó còn đang muốn hơn thua với Cẩu Thủ, phía trời cao bất ngờ vụt xuống một tia sáng khổng lồ đâm vào ngọn núi, để cả toà Thông Thiên Phong vĩ ngạn đổ sụp xuống, phút chốc tan thành mây khói.
Dư ba khủng khiếp quét đi, mang theo sức mạnh có thể diệt sát bất cứ sinh linh nào chưa tới Hồng Trần cảnh giới. Nhưng khi phủ lên đầu hai bọn chúng lại bị một luồng phật quang ngăn lại, không thể nào xuyên phá dù chỉ một chút.
Khói mờ tan đi, giữa đại địa hoang tàn lộ ra thân thể của một người, không ngờ lại là Lục Tiểu Ca. Máu đã sớm ngấm đầy toàn thân hắn, chảy dài từ những vết rách vỡ trên người. Vốn là một tồn tại đỉnh tiêm, một vị siêu cấp chí cường, vậy mà lúc này đây lại bị người dùng khí hoá thương đâm xuyên cả bụng trái, ghim cứng vào nền đá của Thông Thiên Phong.
- Một kích này, vì oan khuất của Thiên nhi.
Nền trời, Vương Đình như một vị thần minh anh dũng, hai tròng mắt cháy lên lửa thần hừng hực, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh.
Ông nói như gằn giọng, hai tay chớp mắt chắp lên trên đỉnh đầu kéo ra một luồng tử lôi. Tiếng thét dài trầm thấp, tử lôi ngưng thụ hoá thành thần thương, phá trời diệt sát.
- Một kích này, là vì đôi mắt của nó.
Thương sét rời tay, vụt đi cùng với tiếng sấm đì đùng, đánh cho không gian vỡ tan, thời gian đoạn gãy. Đến cả nền trời hắc ám cũng bị khí thế của nó ép đến rách ra, nương theo đường bay của nó mà hoá thành một vệt tử tuyến dài thẳng tắp.
Một đám cường giả cự đầu thế lực vốn đang cùng nhau lược trận, lúc này quay đầu đã thấy tử thần sát cổ.
- Không…
Máu tươi như vòi nước phun ra từ cổ của mấy tên cao tầng Bạch Gia, thậm chí là mạnh mẽ như Bạch Ly cũng không thể nào tránh thoát, bị lôi thương xuyên qua cổ họng mà lôi đi.
Đắng chát nhìn toàn bộ cường giả còn lại của tộc mình mất đi sinh mạng, vị lão tổ này chỉ còn vô tận hối hận trong lòng mà nhắm mắt. Có lẽ, từ hôm nay sẽ không còn Bạch Gia nữa. Có lẽ, năm đó hắn không nên đối đầu với tên thiếu niên ấy. Có lẽ… hắn sai rồi.
Diệt sát toàn bộ cường giả của Bạch Gia, lửa giận của Vương Đình không những không giảm mà càng thêm bùng cháy. Ông nhìn về phía Lâm Thanh Phong một cách lạnh lùng, đồng dạng vươn tay lên súc tích ra một công kích cuối cùng:
- Và một kích này… là vì ngươi đã phản bội lòng tin của nó.
Vẫn là một thanh thần thương ngưng tụ từ tử lôi, nhưng cấp độ đã không còn như trước. Toàn bộ Thiên Nguyên thoáng chốc hoành hoành một màu tím, cường liệt và bỏng rát.
- Là ta có lỗi với nó…
Lâm Thanh Phong cúi đầu, sâu trong mắt lộ ra ưu thương và buồn bã. Trước thế tới kinh thiên động địa của Vương Đình, ông chỉ biết thì thào xin lỗi, nhưng sau đó bỗng vươn tay ra không gian nắm lấy. Một thanh siêu cấp tiên khí đột nhiên biến ảo mà ra, đáp vào trong lòng bàn tay đó.
- Nhưng ta chưa bao giờ hối hận vì điều đó…
Trong một phút giây nhìn về phía cháu của mình đang đứng quan chiến tại đằng xa, nụ cười trên môi ông vậy mà chuyển biến thành thoả mãn, ngẩng đầu quát lớn.
Một bổng sau cùng nổ ra vô tận quang mang màu vàng sáng chói, đạp phá màn đêm bắn phá về phía trời cao xa xăm.
Cả Trung Nguyên, thậm chí là cả Thiên Nguyên đại lục, mỗi một góc đều có thể nhìn rõ đạo quang mang khủng khiếp này. Không… là hai đạo quang mang khủng khiếp đang điên cuồng lao vào nhau, một tím, một vàng.
Chúng va chạm mà không có âm thanh, chỉ có một tràng cảnh huỷ diệt rung động lòng người. Bởi giờ khắc ấy khí tức chí cường của Quy Nguyên vậy mà như vỡ nát, tản mạn che phủ bầu trời, quang mang rực rỡ xán lạn thấu ra cả ngoài vũ trụ mịt mờ.
/463
|