- Ha ha, đừng nghĩ quá. Lâm Lôi thôn là một trong những địa phương nối tiếp truyền tống của Trần gia, cho nên có chút đặc thù. Trên thực tế, Thành Hoàng làng của các làng xóm khác cũng chỉ tương đương với Hoá Linh hoặc Sinh Thần cảnh giới mà thôi.
Trông thấy thần sắc của hai người, tiểu hoà thượng làm sao không biết ý, rất nhanh liền giải thích với bọn hắn, mới giúp cho hai vị chí cường giả này bình tĩnh trở về.
- Thôn trưởng gia gia, truyền tống trận sẵn sàng chứ?
Không biết móc ra từ đâu mấy trăm quan tiền, tiểu hoà thượng vừa đưa cho Trần Khiết vừa nói.
Trần Khiết nhận lấy xâu tiền, bỏ vào thùng lộ phí, sau đó gật gật đầu trả lời:
- Lúc nào mà chẳng sẵn sàng, trực tiếp về Yên Tử luôn phải không?
Tiểu hoà thượng xoa xoa tay mỉm cười, gật đầu xác định.
Nhóm người rất nhanh theo chân ông lão đi ra phía sau đình các. Đập vào mắt họ là một cái sân đất lớn, chung quanh bày ra mười tám cây cột đá, hoa văn cổ lão phi thường. Khí tức không gian theo từng đường vân của nó quanh quẩn phát ra, khiến cho người ta vừa nhìn vào liền có thể đoán được đây là một cỗ trận pháp không gian.
Trần Khiết hướng dẫn đám người đứng vào vị trí, sau đó lần lượt khảm linh thạch vào mắt trận trên thân cột đá, khoé miệng thì liên tục nhếch lên lẩm bẩm điều gì, trận quang càng ngày càng chói sáng.
- Chậm đã…
Thời điểm mà ông sắp khảm xuống viên linh thạch cuối cùng, một âm thanh vội vã bỗng nhiên vang lên khiến cho ông phải dừng tay lại.
Đám người cũng là có chút bất ngờ, nhao nhao quay đầu nhìn ra phía cửa, nơi không biết tự lúc nào xuất hiện một nhóm mười lăm mười sáu người trẻ tuổi đi vào.
Trang phục gọn gàng lộng lẫy, nam thì áo sam thêu rồng, nữ thì váy dài điểm phượng, nhìn qua liền đoán được con nhà quyền quý.
- Quận chúa…
Dẫn đầu nhóm người là một cô gái độ chừng mười tám, đôi mươi, son phấn điểm nhẹ, nhan sắc tuyệt trần.
Trần Khiết ban đầu còn đang đánh giá nhóm người, khi trông thấy nàng thì thần sắc thoáng lộ ra hoảng sợ, vội vội vàng vàng bỏ qua công việc, chạy tới trước mặt nàng mà hành lễ.
- Thảo dân khấu kiến quận chúa… không biết quận chúa vi hành, tiếp đón chậm trễ, mong quận chúa thứ tội.
Một màn này khiến cho nhóm người Hoàng Thiên cũng lộ ra kinh ngạc, lần nữa đánh giá qua đám người, ánh mắt thoáng chốc lộ ra tán thán.
Mười mấy con người, tuổi đời có lẽ cùng với Hàn Lâm và Kiếm Ma đồng dạng, vậy mà không chỉ có vẻ bề ngoài cao quý, khí tức cũng là cường đại kinh người. Chỉ sợ chọn ra bất cứ một cái nào trong nhóm, cũng có thể cùng với mỗi người bọn hắn đánh ngang tay.
Loại tư chất bậc này, nếu đặt ở thế giới bên ngoài không là thiên kiêu chi tử thì cũng là siêu cấp thiên tài ngàn năm có một, được các thế lực xem như là ngọc quý. Vậy mà, vừa vào tới nơi này bọn hắn liền gặp ngay một nhóm tới mười mấy người, làm sao không tán thán cho được.
- Đứng lên đi…
Miễn lễ cho Trần Khiết, vị quận chúa này mới quay về phía nhóm người Hoàng Thiên, hơi chắp tay chào hỏi, sau đó mới mỉm cười nói ra:
- Xin lỗi vì đã làm phiền mấy vị, chúng ta là người của Trần Gia, có công chuyện rất gấp cần phải về gia tộc ngay bây giờ. Các ngươi có thể nhường lại lượt truyền tống này được không, chi phí truyền tống ta có thể trả giúp các ngươi coi như là phí bồi thường.
Không có kiêu căng ngạo mạn, vị quận chúa này nói chuyện cực kỳ gần gũi, khiến cho nhóm người Hoàng Thiên thập phần có hảo cảm.
- Chuyện này…
Người ta thường nói không ai đánh người đang cười, vị quận chúa này lịch sự và biết ý như thế, đám người Hoàng Thiên dù có không muốn nhường cũng khó nói thành lời, ánh mắt đều tập trung về phía tiểu hoà thượng, hiển nhiên là thăm dò ý kiến của nó.
Tiểu hoà thượng ngẫm ngẫm, thấy việc mình không tính quá gấp, lại thêm đối phương thỉnh cầu như thế, nhường một chút cũng không tính là vấn đề.
- Còn do dự? Thật là một đám không biết điều.
Nhưng ngay tại thời điểm mà nó định mở lời, một âm thanh không mấy hay ho đột nhiên vang vọng.
Người nói là một tên thanh niên tóc xám, trên mặt hiện rõ nét kiêu căng và phách lối. Địa vị của hắn trong nhóm mặc dù so ra kém quận chúa, nhưng cũng là một cái vương gia hoàng tộc, xưa nay đi đâu cũng có người cung cung kính kính, nào có chuyện phải mở miệng xin đường.
Vậy mà hôm nay đi với quận chúa, lại trông thấy quận chúa hạ mình thỉnh cầu, đám người kia còn tỏ ra do dự khiến hắn khó chịu cực kỳ.
- Không biết điều? Vậy theo ngươi là chỉ cần các ngươi yêu cầu, chúng ta đều không được do dự nhường đường?
Bị người ta nói mình không biết điều, tiểu hoà thượng vốn muốn nhường đường lúc này liền nổi giận, âm dương quái khí nhìn về phía tên thanh niên như nhìn một tên đần độn.
- Làm sao? Còn thật không muốn nhường? Đừng thấy quận chúa lịch sự liền nghĩ có thể lớn lối, nếu vì các ngươi mà ảnh hưởng tới đại sự của Trần Gia, đám các ngươi một cái cũng đừng nghĩ sống tiếp.
Thấy tiểu hoà thượng tỏ thái độ, tên thanh niên không khỏi hừ lạnh, uy hiếp nói ra.
- Trần Lỗ…
Quận chúa trông thấy bầu không khí bỗng nhiên bị tên thanh niên phá nát, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi trầm xuống, quát lớn. Chỉ là thân phận nàng mặc dù cao hơn hắn, nhưng vẫn tính là cùng chung bối phận trong tộc, cho nên cũng chẳng thể nào nặng lời với hắn được.
- Vương gia, quận chúa xin bớt giận, nó chỉ là…
Trần Khiết bên này trông thấy hai bên muốn đánh nhau, khuôn mặt có chút hốt hoảng hướng về phía Trần Lỗ van xin.
- Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với ta? Cút!
Nhưng ông không nói thì thôi, vừa nói ra liền như mồi lửa khiến cho tên vương gia này phát hoả, quất ra một tát không chút nương tình.
Trần Khiết thân chỉ là một cái phàm nhân, lại tuổi cao sức yếu, làm sao có thể đỡ được một cú tát của đối phương. Chỉ thấy thân hình của ông ngã ngửa ra ngoài, khoé môi phun trào máu đỏ, hấp hối nằm gục xuống dưới nền.
- Ngươi muốn chết.
Ba chữ một câu, kèm theo sát khí đùng đùng. Tiểu hoà thượng thoắt cái như là bốc hơi khỏi vị trí, ánh mắt khép mở liền xuất hiện trước tại trường. Bàn tay trong suốt như ngọc xoẹt qua huyết sắc, vung ra một tát đem khuôn mặt Trần Lỗ tát nổ ra năm ngón đỏ hằn, cả thân thể càng là vút ngược về sau hàng chục mét.
Thế rồi nhìn cũng không thèm nhìn đối thủ, nó vội vàng quay đầu đỡ lấy thân xác Trần Khiết, chân nguyên hùng hậu điên cuồng truyền tới, hòng ngăn cản sinh cơ của ông tiêu tán.
Chỉ là cuối cùng tất cả nỗ lực của nó đều trở nên vô nghĩa, bởi ông lão đã chết ngay từ khi bị ngã xuống nền.
- Điêu dân to gan dám đánh lén bản vương... ngươi muốn chết.
Bị tiểu hoà thượng tát bay trước mặt mọi người, Trần Lỗ tức giận đến xanh mét cả mặt mày. Trông thấy nó thậm chí còn không thèm nhìn mình thì trong mắt lộ ra ác độc, đột nhiên chuyển mình lao tới.
Tu vi tự lâu đã đạt tới Sinh Thần cảnh giới, chiến lực của hắn không cần phải nói tuyệt đối siêu cường. Công kích còn chưa có tới, mọi người xung quanh đã bất giác bị một cỗ khí thế phả vào mặt, mạnh mẽ phi thường.
Chỉ là hắn mạnh, nhưng tiểu hoà thượng há lại là kẻ tầm thường? Công kích của Trần Lỗ còn chưa qua được nửa đường, sắc mặt của nó đã nổi lên hàn sương.
- Hừ!
Chỉ nghe một tiếng hừ tràn đầy sát cơ, tròng mắt của nó bỗng bắn ra huyết quang tàn ngược, sát ý kinh khủng cực kỳ cháy sáng, khiến cho gần như toàn bộ mọi người đều có cảm giác lạnh tim, mơ hồ muốn lui trốn về phía sau.
Một tên nhóc hoà thượng, lúc nào cũng hồn nhiên yêu đời, vui vui vẻ vẻ như nó, lúc này đây tròng mắt lại bắn ra sát khí bậc này, có thể hiểu được trong lòng nó đang giận giữ cỡ nào.
Leng keng một tiếng, phật quang chợt loé. Ba mươi sáu viên bồ đề phật nhãn trong tay nó vòng qua, lao đi với một tốc độ quỷ thần đều kinh hãi.
Thoáng chốc sau đó, toàn bộ đình các chung quanh bỗng nhiên rung lắc như lâm vào địa chấn, hư không trên đầu loé lôi quang.
- Vút… phốc.
Vừa mới chạm vào, chênh lệch liền hiện rõ. Trần Lỗ tới nhanh bao nhiêu, khi bắn ngược về đều nhanh thế ấy, suýt nữa đụng đổ cả vách đình đằng sau. Trên thân mặc dù không có vết máu, nhưng trên khuôn mặt lần nữa hằn lên mấy vết thâm quầng, quần áo cũng bị nổ cho rách nát.
- Chuyện này…
Biến cố bậc này, để cho đám người quận chúa đều hoảng sợ run rẩy, hiển nhiên không thể nào tin được Trần Lỗ sẽ thua thiệt.
Nếu như lúc đầu bị tiểu hoà thượng tát bay, bọn hắn còn có thể nghĩ rằng Trần Lỗ bị đánh lén mới không kịp phản kháng. Nhưng đến vừa rồi trực tiếp giao tranh, Trần Lỗ vẫn bị đánh ngược thì còn gì để nói.
Thực lực của Trần Lỗ trong nhóm không tính là mạnh nhất, nhưng cũng không là kẻ yếu, vậy mà hết lần này đến lần khác đánh không lại một tên nhóc con, chuyện này quả thực khó mà tưởng tượng nổi.
- Đầu trọc, ngươi có biết bản vương là ai chăng?
Phía bên kia, Trần Lỗ sau hai lần ăn thiệt thòi dưới tay tiểu hoà thượng, nhưng không có tiếp tục nổi điên mà lại trở nên lãnh tĩnh vô cùng. Chỉ thấy hắn khẽ đưa tay xoa xoa vết bỏng rát trên mặt, chậm rãi ổn định lại thân hình.
Nhìn về phía tiểu hoà thượng, hắn nói ra mang theo một nụ cười nhạt tàn khốc, tròng mắt như rắn độc khẽ híp, lộ ra âm hàn đến doạ người.
- Tự cho là mình cao quý, xem tính mạng người thường như cỏ rác, ngươi cũng xứng xưng hai chữ vương gia?
Mặt đất rung chuyển, hư không nổ đùng, tiểu hoà thượng buông thân xác trưởng thôn mà đứng dậy, lành lạnh nói lớn. Ba mươi sáu viên bồ đề phật nhãn điên cuồng quay chung quanh nó, để cho toàn bộ vùng không gian run rẩy, tường đá nứt toạc, đình đài đổ nát.
- Trần Gia năm xưa là hùng mạnh cỡ nào, huy hoàng ra sao? Cuối cùng cũng chỉ vì sinh ra một lũ ngu ngốc, tự cho mình hơn người như các ngươi mới để mất nước, mới bị suy tàn…
Tiếng quát non nớt của vang lên, như là mồi lửa xúc phạm ranh giới cuối cùng của nhóm người. Thậm chí là quận chúa vốn ôn hoà lúc này sắc mặt cũng là trầm xuống, nhìn về phía nó tỏ ra âm hàn:
- Tiểu sư phụ… chú ý lời nói của ngươi.
Chỉ là tiểu hoà thượng dám nói ra lời này, há lại có thể e sợ bọn hắn. Nó không những không sợ, ngược lại còn nhìn về quận chúa như là nhìn một con ngốc:
- Ta nói không đúng ư? Hay là ngươi còn muốn dung túng cho hắn làm ác?
Trông thấy thần sắc của hai người, tiểu hoà thượng làm sao không biết ý, rất nhanh liền giải thích với bọn hắn, mới giúp cho hai vị chí cường giả này bình tĩnh trở về.
- Thôn trưởng gia gia, truyền tống trận sẵn sàng chứ?
Không biết móc ra từ đâu mấy trăm quan tiền, tiểu hoà thượng vừa đưa cho Trần Khiết vừa nói.
Trần Khiết nhận lấy xâu tiền, bỏ vào thùng lộ phí, sau đó gật gật đầu trả lời:
- Lúc nào mà chẳng sẵn sàng, trực tiếp về Yên Tử luôn phải không?
Tiểu hoà thượng xoa xoa tay mỉm cười, gật đầu xác định.
Nhóm người rất nhanh theo chân ông lão đi ra phía sau đình các. Đập vào mắt họ là một cái sân đất lớn, chung quanh bày ra mười tám cây cột đá, hoa văn cổ lão phi thường. Khí tức không gian theo từng đường vân của nó quanh quẩn phát ra, khiến cho người ta vừa nhìn vào liền có thể đoán được đây là một cỗ trận pháp không gian.
Trần Khiết hướng dẫn đám người đứng vào vị trí, sau đó lần lượt khảm linh thạch vào mắt trận trên thân cột đá, khoé miệng thì liên tục nhếch lên lẩm bẩm điều gì, trận quang càng ngày càng chói sáng.
- Chậm đã…
Thời điểm mà ông sắp khảm xuống viên linh thạch cuối cùng, một âm thanh vội vã bỗng nhiên vang lên khiến cho ông phải dừng tay lại.
Đám người cũng là có chút bất ngờ, nhao nhao quay đầu nhìn ra phía cửa, nơi không biết tự lúc nào xuất hiện một nhóm mười lăm mười sáu người trẻ tuổi đi vào.
Trang phục gọn gàng lộng lẫy, nam thì áo sam thêu rồng, nữ thì váy dài điểm phượng, nhìn qua liền đoán được con nhà quyền quý.
- Quận chúa…
Dẫn đầu nhóm người là một cô gái độ chừng mười tám, đôi mươi, son phấn điểm nhẹ, nhan sắc tuyệt trần.
Trần Khiết ban đầu còn đang đánh giá nhóm người, khi trông thấy nàng thì thần sắc thoáng lộ ra hoảng sợ, vội vội vàng vàng bỏ qua công việc, chạy tới trước mặt nàng mà hành lễ.
- Thảo dân khấu kiến quận chúa… không biết quận chúa vi hành, tiếp đón chậm trễ, mong quận chúa thứ tội.
Một màn này khiến cho nhóm người Hoàng Thiên cũng lộ ra kinh ngạc, lần nữa đánh giá qua đám người, ánh mắt thoáng chốc lộ ra tán thán.
Mười mấy con người, tuổi đời có lẽ cùng với Hàn Lâm và Kiếm Ma đồng dạng, vậy mà không chỉ có vẻ bề ngoài cao quý, khí tức cũng là cường đại kinh người. Chỉ sợ chọn ra bất cứ một cái nào trong nhóm, cũng có thể cùng với mỗi người bọn hắn đánh ngang tay.
Loại tư chất bậc này, nếu đặt ở thế giới bên ngoài không là thiên kiêu chi tử thì cũng là siêu cấp thiên tài ngàn năm có một, được các thế lực xem như là ngọc quý. Vậy mà, vừa vào tới nơi này bọn hắn liền gặp ngay một nhóm tới mười mấy người, làm sao không tán thán cho được.
- Đứng lên đi…
Miễn lễ cho Trần Khiết, vị quận chúa này mới quay về phía nhóm người Hoàng Thiên, hơi chắp tay chào hỏi, sau đó mới mỉm cười nói ra:
- Xin lỗi vì đã làm phiền mấy vị, chúng ta là người của Trần Gia, có công chuyện rất gấp cần phải về gia tộc ngay bây giờ. Các ngươi có thể nhường lại lượt truyền tống này được không, chi phí truyền tống ta có thể trả giúp các ngươi coi như là phí bồi thường.
Không có kiêu căng ngạo mạn, vị quận chúa này nói chuyện cực kỳ gần gũi, khiến cho nhóm người Hoàng Thiên thập phần có hảo cảm.
- Chuyện này…
Người ta thường nói không ai đánh người đang cười, vị quận chúa này lịch sự và biết ý như thế, đám người Hoàng Thiên dù có không muốn nhường cũng khó nói thành lời, ánh mắt đều tập trung về phía tiểu hoà thượng, hiển nhiên là thăm dò ý kiến của nó.
Tiểu hoà thượng ngẫm ngẫm, thấy việc mình không tính quá gấp, lại thêm đối phương thỉnh cầu như thế, nhường một chút cũng không tính là vấn đề.
- Còn do dự? Thật là một đám không biết điều.
Nhưng ngay tại thời điểm mà nó định mở lời, một âm thanh không mấy hay ho đột nhiên vang vọng.
Người nói là một tên thanh niên tóc xám, trên mặt hiện rõ nét kiêu căng và phách lối. Địa vị của hắn trong nhóm mặc dù so ra kém quận chúa, nhưng cũng là một cái vương gia hoàng tộc, xưa nay đi đâu cũng có người cung cung kính kính, nào có chuyện phải mở miệng xin đường.
Vậy mà hôm nay đi với quận chúa, lại trông thấy quận chúa hạ mình thỉnh cầu, đám người kia còn tỏ ra do dự khiến hắn khó chịu cực kỳ.
- Không biết điều? Vậy theo ngươi là chỉ cần các ngươi yêu cầu, chúng ta đều không được do dự nhường đường?
Bị người ta nói mình không biết điều, tiểu hoà thượng vốn muốn nhường đường lúc này liền nổi giận, âm dương quái khí nhìn về phía tên thanh niên như nhìn một tên đần độn.
- Làm sao? Còn thật không muốn nhường? Đừng thấy quận chúa lịch sự liền nghĩ có thể lớn lối, nếu vì các ngươi mà ảnh hưởng tới đại sự của Trần Gia, đám các ngươi một cái cũng đừng nghĩ sống tiếp.
Thấy tiểu hoà thượng tỏ thái độ, tên thanh niên không khỏi hừ lạnh, uy hiếp nói ra.
- Trần Lỗ…
Quận chúa trông thấy bầu không khí bỗng nhiên bị tên thanh niên phá nát, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi trầm xuống, quát lớn. Chỉ là thân phận nàng mặc dù cao hơn hắn, nhưng vẫn tính là cùng chung bối phận trong tộc, cho nên cũng chẳng thể nào nặng lời với hắn được.
- Vương gia, quận chúa xin bớt giận, nó chỉ là…
Trần Khiết bên này trông thấy hai bên muốn đánh nhau, khuôn mặt có chút hốt hoảng hướng về phía Trần Lỗ van xin.
- Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với ta? Cút!
Nhưng ông không nói thì thôi, vừa nói ra liền như mồi lửa khiến cho tên vương gia này phát hoả, quất ra một tát không chút nương tình.
Trần Khiết thân chỉ là một cái phàm nhân, lại tuổi cao sức yếu, làm sao có thể đỡ được một cú tát của đối phương. Chỉ thấy thân hình của ông ngã ngửa ra ngoài, khoé môi phun trào máu đỏ, hấp hối nằm gục xuống dưới nền.
- Ngươi muốn chết.
Ba chữ một câu, kèm theo sát khí đùng đùng. Tiểu hoà thượng thoắt cái như là bốc hơi khỏi vị trí, ánh mắt khép mở liền xuất hiện trước tại trường. Bàn tay trong suốt như ngọc xoẹt qua huyết sắc, vung ra một tát đem khuôn mặt Trần Lỗ tát nổ ra năm ngón đỏ hằn, cả thân thể càng là vút ngược về sau hàng chục mét.
Thế rồi nhìn cũng không thèm nhìn đối thủ, nó vội vàng quay đầu đỡ lấy thân xác Trần Khiết, chân nguyên hùng hậu điên cuồng truyền tới, hòng ngăn cản sinh cơ của ông tiêu tán.
Chỉ là cuối cùng tất cả nỗ lực của nó đều trở nên vô nghĩa, bởi ông lão đã chết ngay từ khi bị ngã xuống nền.
- Điêu dân to gan dám đánh lén bản vương... ngươi muốn chết.
Bị tiểu hoà thượng tát bay trước mặt mọi người, Trần Lỗ tức giận đến xanh mét cả mặt mày. Trông thấy nó thậm chí còn không thèm nhìn mình thì trong mắt lộ ra ác độc, đột nhiên chuyển mình lao tới.
Tu vi tự lâu đã đạt tới Sinh Thần cảnh giới, chiến lực của hắn không cần phải nói tuyệt đối siêu cường. Công kích còn chưa có tới, mọi người xung quanh đã bất giác bị một cỗ khí thế phả vào mặt, mạnh mẽ phi thường.
Chỉ là hắn mạnh, nhưng tiểu hoà thượng há lại là kẻ tầm thường? Công kích của Trần Lỗ còn chưa qua được nửa đường, sắc mặt của nó đã nổi lên hàn sương.
- Hừ!
Chỉ nghe một tiếng hừ tràn đầy sát cơ, tròng mắt của nó bỗng bắn ra huyết quang tàn ngược, sát ý kinh khủng cực kỳ cháy sáng, khiến cho gần như toàn bộ mọi người đều có cảm giác lạnh tim, mơ hồ muốn lui trốn về phía sau.
Một tên nhóc hoà thượng, lúc nào cũng hồn nhiên yêu đời, vui vui vẻ vẻ như nó, lúc này đây tròng mắt lại bắn ra sát khí bậc này, có thể hiểu được trong lòng nó đang giận giữ cỡ nào.
Leng keng một tiếng, phật quang chợt loé. Ba mươi sáu viên bồ đề phật nhãn trong tay nó vòng qua, lao đi với một tốc độ quỷ thần đều kinh hãi.
Thoáng chốc sau đó, toàn bộ đình các chung quanh bỗng nhiên rung lắc như lâm vào địa chấn, hư không trên đầu loé lôi quang.
- Vút… phốc.
Vừa mới chạm vào, chênh lệch liền hiện rõ. Trần Lỗ tới nhanh bao nhiêu, khi bắn ngược về đều nhanh thế ấy, suýt nữa đụng đổ cả vách đình đằng sau. Trên thân mặc dù không có vết máu, nhưng trên khuôn mặt lần nữa hằn lên mấy vết thâm quầng, quần áo cũng bị nổ cho rách nát.
- Chuyện này…
Biến cố bậc này, để cho đám người quận chúa đều hoảng sợ run rẩy, hiển nhiên không thể nào tin được Trần Lỗ sẽ thua thiệt.
Nếu như lúc đầu bị tiểu hoà thượng tát bay, bọn hắn còn có thể nghĩ rằng Trần Lỗ bị đánh lén mới không kịp phản kháng. Nhưng đến vừa rồi trực tiếp giao tranh, Trần Lỗ vẫn bị đánh ngược thì còn gì để nói.
Thực lực của Trần Lỗ trong nhóm không tính là mạnh nhất, nhưng cũng không là kẻ yếu, vậy mà hết lần này đến lần khác đánh không lại một tên nhóc con, chuyện này quả thực khó mà tưởng tượng nổi.
- Đầu trọc, ngươi có biết bản vương là ai chăng?
Phía bên kia, Trần Lỗ sau hai lần ăn thiệt thòi dưới tay tiểu hoà thượng, nhưng không có tiếp tục nổi điên mà lại trở nên lãnh tĩnh vô cùng. Chỉ thấy hắn khẽ đưa tay xoa xoa vết bỏng rát trên mặt, chậm rãi ổn định lại thân hình.
Nhìn về phía tiểu hoà thượng, hắn nói ra mang theo một nụ cười nhạt tàn khốc, tròng mắt như rắn độc khẽ híp, lộ ra âm hàn đến doạ người.
- Tự cho là mình cao quý, xem tính mạng người thường như cỏ rác, ngươi cũng xứng xưng hai chữ vương gia?
Mặt đất rung chuyển, hư không nổ đùng, tiểu hoà thượng buông thân xác trưởng thôn mà đứng dậy, lành lạnh nói lớn. Ba mươi sáu viên bồ đề phật nhãn điên cuồng quay chung quanh nó, để cho toàn bộ vùng không gian run rẩy, tường đá nứt toạc, đình đài đổ nát.
- Trần Gia năm xưa là hùng mạnh cỡ nào, huy hoàng ra sao? Cuối cùng cũng chỉ vì sinh ra một lũ ngu ngốc, tự cho mình hơn người như các ngươi mới để mất nước, mới bị suy tàn…
Tiếng quát non nớt của vang lên, như là mồi lửa xúc phạm ranh giới cuối cùng của nhóm người. Thậm chí là quận chúa vốn ôn hoà lúc này sắc mặt cũng là trầm xuống, nhìn về phía nó tỏ ra âm hàn:
- Tiểu sư phụ… chú ý lời nói của ngươi.
Chỉ là tiểu hoà thượng dám nói ra lời này, há lại có thể e sợ bọn hắn. Nó không những không sợ, ngược lại còn nhìn về quận chúa như là nhìn một con ngốc:
- Ta nói không đúng ư? Hay là ngươi còn muốn dung túng cho hắn làm ác?
/463
|