Một thân bầm tím, đầu tóc nổ tung như ổ gà bốc cháy, hai mắt hoa hoa, Ngô Hưng nằm chỏng trơ nhìn trời, tựa hồ đang hoài nghi thế sự.
Hắn bị đánh nữa, bị một con súc sinh đánh cho không còn mặt mũi. Hắn đều bất lực nằm xuống thế này, nhưng nó còn không tha vẫn vác hàng đập hắn, hai mắt đều sắp sưng không nhìn được cái gì.
Nhưng là vì sao a, nó đánh hắn không sao, cướp bảo vật cũng là, còn đánh nát quần áo của hắn làm gì? Áo tơ tre Ái Chân, quần tơ chuối Giao Chỉ[1], dù giá trị không cao, nhưng cũng là hàng đặc chế, há dễ dàng phá vỡ? Vậy mà, bây giờ bị nó quất cho nát bươm ra rồi, chẳng lẽ súc sinh này có ham muốn khác người?
Không có ai trả lời cho hắn cả. Bên kia, năm người còn lại đang còn vây đánh Hoàng Thiên, khi phát hiện ra Ngô Hưng lần thứ hai bị đánh thì đều kinh sợ, ánh mắt nhìn về phía Cẩu Thủ tràn đầy nghiêm nghị.
- Ánh Nguyệt! Địa long!
Ngô Chấn một đòn đánh lùi Hoàng Thiên, bỗng nhiên quay sang phía cô gái bên cạnh và dị thú mà quát, ánh mắt băng hàn.
Ánh Nguyệt là một cô gái xinh đẹp khác trong đoàn, lúc này vừa nghe Ngô Chấn gọi mình liền biết được ý gì, vội vàng gật đầu tách đoàn, lách người sang một bên hội hợp với địa long, giết về Cẩu Thủ.
- Ơ, các ngươi định làm gì?
Thấy có người đánh giết về phía mình, Cẩu Thủ vốn là đang treo Ngô Hưng lên quất, lúc này bỗng nhiên hô lớn. Thuận Thiên gánh ở trên vai, miệng mặc dù hỏi người nhưng bước chân tự lâu phù phiếm, quay đầu chạy biến.
- Chạy đường nào?
Địa long gầm gừ rống, long trảo to lớn phá trời mà qua, bao quát gần dặm không gian, oanh oanh liệt liệt.
Ánh Nguyệt cũng cực kỳ phối hợp, trong tay không biết tự lúc nào lấy ra trường thương, biến lớn xuyên thủng bầu trời.
Cẩu Thủ tuy rằng lắm thủ đoạn, nhưng cùng cứng đối cứng vẫn bị thiệt thòi, thân thể tung bay khắp chốn, sắt vụn leng keng đanh thép.
- A!!!.
Không biết là vô tình hay cố ý, cả địa long và Ánh Nguyệt đều đem nó đánh lộn cổ về gần chiến trường lớn, hại nó suýt nữa bị dư âm trong đó bay qua chém nổ cả đầu.
Vừa sợ vừa tức, Cẩu Thủ hung tợn nhìn về phía một người một rồng đằng xa, nhất là địa long, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống con dị thú này.
Nhưng là, khi mà nó còn đang trợn mắt doạ người, ánh nhìn bỗng nhiên bị dính về phía ngực một cô gái khác trong chiến trường. Hai con ngươi đen nhánh trợn trừng mở lớn, nước dãi chảy ra lộ vẻ thèm khát, bỗng liếm môi thét gào:
- Thiên Tàm Bạch Diệp[2]… tiện nhân kia, ngươi dám ăn trộm áo ngực của bản hầu.
Âm thanh của nó không quá to, nhưng cực kỳ chói. Toàn bộ chiến trường dường như cũng vì nó mà chậm đi một nhịp, mười mấy ánh mắt dồn về tràn đầy quỷ dị.
- Ngươi nói cái gì?
Một tiếng mắng phẫn nộ vang to, cô gái kia bị lời này của nó làm cho tức đến run người, vải quấn ngực theo cơn giận mà rung động muốn nổ tung ra ngoài.
- Nói cái đầu nhà ngươi, cởi áo ngực ra.
Mặc kệ người khác nổi điên, Cẩu Thủ ánh mắt vẫn không rời ngực cô gái, phong kinh vân đạm quát lớn.
- Ngươi muốn chết…
Cẩu Thủ khốn nạn khiến cho cô gái đều điên, tựa hồ hoá thành sư tử cái gầm gừ. Quá đáng giận rồi, thứ súc sinh này lại dám đánh chủ ý lên áo ngực của nàng, tìm chết.
- Chớ có hung hăng… này là khăn ngày xưa bản hầu dùng tắm rửa, ngươi quân ăn cắp này còn lôi ra bịt ngực, quá đáng ghét.
Cô gái nổi điên, nhưng Cẩu Thủ so với nàng càng thêm càn rỡ. Thuận Thiên giương lên chỉ thẳng vào ngực của nàng, rồi đột nhiên chúi xuống, một mặt chính nghĩa vô song:
- Còn có cả cái quần này nữa, cởi ra…
Đoàn người đần độn, mẹ nó, còn quần?
Quần mả mẹ ngươi, ngươi con súc sinh này lúc nào thì biết mặc quần phụ nữ, còn có thể mặt dày hơn nữa không.
- Hừ… Quần của tỳ nữ của bản hầu.
Cẩu Thủ lúc này cũng phát hiện ra hớ mồm, nhưng mặt chẳng hề biến sắc đính chính lại lời mình. So vô sỉ, nó so với ai càng thêm vô sỉ, há lại có thể xấu hổ vì chút lời hớ này.- Cởi con bà ngươi… đi chết.
Cô gái nộ muốn nổ tung người, nghiến răng kèn kẹt ôm trường kích lao tới.
Oanh!
Trong giây lát mà thôi, hư không rung động, năng lượng nổ tung, tiếng kêu thét gào vang dứt bên tai.
Trong đám người, mấy kẻ đang còn chìm trong phẫn nộ vì hành vi của Cẩu Thủ, lúc này khoé môi đều rút lên, có chút rùng mình nhìn về phía bóng người con gái.
Chỉ thấy cô gái như là nổi điên, trường kích vụt lên xuống không ngừng, thậm chí còn bạo ra sóng tinh thần, không kiêng nể thương tổn mà đập vào Cẩu Thủ. Lý trí lúc này, có lẽ đã bị lửa giận ép tận về không, chỉ có liều mạng muốn đập chết con thú này.
- Vút… vút… phanh… phanh…
Liên tiếp là tiếng sắt thép va nhau, trường kích điên cuồng quất vào mớ sắt vụn trên người Cẩu Thủ, đánh cho nó dù trốn trong Xung Thiên cũng choáng váng, máu tươi xồ ra trong thất khiếu.
- Ngọc Diễm.
Trông thấy cô gái không còn lý trí bất chấp tự tổn thương mình, Ngô Chấn có chút cau mày quát lớn. Nhưng là không hề có tác dụng.
Cuối cùng, hắn đành phải miễn cưỡng ra hiệu cho địa long và Ánh Nguyệt cùng lên hỗ trợ nàng, trước tiên đem Cẩu Thủ đánh chết.
Bị ba người cùng lúc treo lên đánh, Cẩu Thủ mặt mũi đều xưng, nhưng lại chẳng thèm để ý, ngược lại còn thêm liều mình.
- Chủ nhân, ta ôm chặt nàng, ngươi cởi a…
Lợi dụng lúc Ngọc Diễm áp sát mình, nó từ bỏ chống đỡ đòn đánh của địa long và Ánh Nguyệt, nương theo quán tính phá không lao đi. Nón sắt cắm thẳng một đường nện vào ngực Ngọc Diễm, sau đó nó bỗng nhiên vặn lưng, dẻo dai vòng qua eo nàng ôm chặt bờ vai, một tay siết chặt vào quấn ngực, há miệng máu về phía Hoàng Thiên mà gào to.
Hoàng Thiên nghe nó gào mà co giật cơ mồm, búa tạ trong tay rất có cảm xúc muốn quất chết ranh con này.
- SÚC… SINH… Cùng chết đi.
Mà ngay ở khoảnh khắc sau đó, toàn bộ mọi người đều biến sắc mặt, vội vàng từ bỏ chiến đấu quay đầu bỏ chạy.
Oanh!
Trong hư không, Cẩu Thủ vốn còn đang cực kỳ ngông cuồng ôm chặt Ngọc Diễm, chớp mắt bị một vùng không gian lĩnh vực áp súc bao trùm. Hoa lửa rực, kim lôi càn, không gian trung tâm đều như sụp xuống, sau đó nổ tung ra quang mang kinh người.
Ngọc Diễm, vậy mà uất tới mức tự bạo cả lĩnh vực và thân thể của mình.
Sóng năng lượng cuồng bạo quét ra, không chỉ kéo lên cương phong mà còn có cả sóng đất. Ánh Nguyệt và địa long thậm chí còn chẳng kịp quay đi, đã bị lực lượng bạo phát bao trùm, tan xác thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
Phía xa, dù là Hoàng Thiên cũng là cắm đầu bỏ chạy, trong lòng cuồng mắng Cẩu Thủ, ngoài miệng thì điên cuồng phụt máu.
- Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp…
Đằng sau cách hắn không xa, Ngô Chấn như là kẻ điên nhìn về mưa máu đằng sau, khoé miệng không ngừng gào thét, gào phun cả nội tạng và máu đỏ.
Hắn không điên làm sao được, khi mà địa long là hắn bỏ ra cái giá cực lớn mới có thể thu phục, thậm chí vì nó mà đánh mất cơ hội bắt được kê tinh, vậy mà bây giờ đều bị nổ chết tươi rồi.
Không phải giống như Ánh Nguyệt và Ngọc Diễm có quy tắc tinh diện thế thân, có thể hồi sinh sau chiến đấu, mà là thật sự chết, đi đời nhà ma.
Ngọc Diễm khốn kiếp, súc sinh khốn kiếp, tên kia cũng khốn kiếp, hắn chưa bao giờ có cảm giác muốn giết người như bây giờ.
Lại nhìn về phía Hoàng Thiên, hai tròng mắt của hắn đều trở nên đỏ rực, phẫn nộ gào thét đâm đầu tới. Hai người còn lại trong đoàn cũng không khá hơn chút nào, nghiến răng nghiến lợi vây lại Hoàng Thiên, lĩnh vực chớp mắt bao trùm.
Hoàng Thiên lúc này cũng là khóc không ra nước mắt, hắn là rủ đầu chó đi kéo thù hận, nhưng không phải là đi chọc người điên dại à. Hắn có thể bắt nạt người thường, nhưng bắt nạt người điên, đúng là đang tìm đường chết.
Thế là hắn không dám đánh nhau thêm rồi, chớp mắt thi triển Cửu Đạp Hoành Không, mang theo một tốc độ không thể nào tưởng tượng tách rời khỏi ba người, lúc ngang qua hỗn độn thuận tay kéo lên một đống bầy nhầy, hoá thành ánh sáng biến mất không còn bóng dáng.
- Khốn kiếp… khốn kiếp.Hai mắt căng trừng bất lực nhìn kẻ thù bỏ đi, Ngô Chấn đều tức đến phun máu ra ngoài, mắng lớn. Đồng thời nghiến răng nghiến lợi cầm binh khí trong tay mà đập xuống mười mấy lần, phát tiết uất ức cực hạn trong lòng.
Hắn không biết là, ngay bên dưới hắn, Ngô Hưng vốn không tham chiến nên may mắn thoát được một kiếp, vừa trông thấy hắn tới thì vui mừng ngồi dậy, há miệng định nói gì, chỉ là chưa kịp nói liền trợn mắt hãi nhiên, bị binh khí trong tay hắn đánh cho chết dở, vỡ toác cái đầu.
Đến lúc chết, ánh mắt của Ngô Hưng vẫn cực kỳ trợn lớn, tựa hồ đang tự hỏi mình, nhân sinh sao mà bi thảm thế.
…
Mà ngay tại thời điểm đó, cách nơi nhóm người chiến đấu không xa, khoảng chừng bốn năm mươi dặm đường, một chiến đội sáu người đang trên đường lao tới, sắc mặt tràn đầy kinh nghi.
Bọn hắn vừa rồi vẫn đang trên đường truy tìm chiến đội Ngô Gia, sau đó đột nhiên cảm nhận được dư ba giao chiến, còn chưa kịp truy sát tới liền nghe được tiếng nổ kinh hoàng, thậm chí ở tận ngoài mấy chục dặm cũng cảm thấy nặng nề.
Có thể bạo phát uy năng bậc này, nếu không phải sử dụng siêu cấp sát chiêu thì chính là có người tự bạo, bạo cả lĩnh vực và thân thể mới đủ. Chiến đấu diễn ra không lâu, vậy mà có thể bức một đội đến mức này, chỉ sợ chiến đấu so với bọn hắn nghĩ càng thêm ác liệt.
- Là đám người Ngô Chấn.
Dẫn đầu đoàn người là một cô gái, xinh đẹp diễm lệ động lòng người.
Nàng ngồi trên lưng của một con yêu cầm, có nửa phần như gà, nửa phần như phượng, toàn thân bốc lên quang mang ngũ sắc.
Đầu cầm màu đỏ máu, mắt sáng như sao, thần tình hung dữ, ánh nhìn tràn đầy hiếu chiến. Nhưng nổi bật nhất, không phải những thứ đó là lại chính là hai chân của nó. Cổ chân to hơn thân người, vàng đậm màu rơm cũ, mỗi bên đều mọc ra ba cái cựa dài, đều đặn cong vút như lưỡi câu liêm, sắc bén lạnh người.
Nó, không gì khác chính là Lục Cựa Kê Tinh trong miệng nhóm người Ngô Chấn. Mà cô gái, có thể là ai khác ngoài Thạch Thanh Trúc.
Nàng vừa mới nói, ánh mắt bỗng nhiên giật mình nhìn về đằng xa, ánh mắt nghiêm nghị không gì tả nổi.
Bởi vì phía trước nàng, đang có một vệt sáng lao đi với một tốc độ kinh hoàng, sóng năng lượng dạt ra khiến cho cường giả như nàng cũng cảm thấy cực kỳ áp bức.
- Ái chà… Kê Tinh.
Vệt sáng lao đi rất nhanh, thoáng chốc chỉ cách nàng không tới ba dặm đường. Chưa biết mục đích của đối phương, nàng đang định lên tiếng hỏi dò, bên trong vệt sáng bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô, dù xa đến ba dặm cũng nghe thấy rõ ràng.
- Chủ nhân, làm thịt nó.
Xác nhận được thân phận của kê tinh, âm thanh kia lại lần nữa vang lên, dường như có chút hưng phấn. Một lời khiến cho Trúc Thanh đều ngẩn ra, còn con yêu cầm thì tức giận gáy lớn, tựa hồ muốn lao lên chặn đường.
- Á à, á à, gáy à, ranh con này, lại đây, bản hầu đập chết bà ngươi.
Nhìn thấy kê tinh bày ra thái độ, âm thanh kia lại lần nữa vang lên, cực kỳ phách lối thách thức.
Lai giả bất thiện, Trúc Thanh lúc này cũng không còn ý định hỏi dò, mà hừ lạnh rút kiếm phanh ra một đường. Không gian lay động, sát khí ngút trời, một đạo bóng kiếm đỏ tươi như máu vụt đi, hướng thẳng vào vệt sáng kia mà chém.
Bị bóng kiếm chặn đường, vệt sáng dù muốn hay không cũng phải giảm dần tốc độ, dần dần hiển lộ ra một bóng người thanh niên, trên tay còn xách theo một mớ sắt vụn bầy nhầy.
- Hừ.
Nhìn xem bóng kiếm chém về phía mình, người thanh niên lạnh rên trong lòng, ánh mắt sắc lên phanh ra một búa.
Sát na mà thôi, một đạo ánh sáng so với kiếm mang càng thêm khủng bố bỗng nhiên vụt qua không gian, chói mắt ập vào bóng kiếm, nổ ra âm thanh kinh thiên động địa, truyền khắp hư không.
Kiếm mang vậy mà bị đập cho ảm đạm, hoá sứ vỡ tung ra, tan tành mây khói. Thậm chí là chủ nhân của nó, Thanh Trúc ở đằng xa cũng chịu phản phệ, bước chân phù phiếm bay ngược ra ngoài.
- Khí tức này… con bà nó, bản hầu tìm được các ngươi rồi, người Thạch Gia. Chủ nhân thả ta xuống a, ta chém chết bọn chúng.
Hư không loạn loạn, Cẩu Thủ vùng vẫy cái thân xác bầy nhầy, âm thanh tràn đầy phẫn uất. Thạch Thiên Ngân ơi Thạch Thiên Ngân, bản hầu tìm thấy con gái ngươi rồi, chờ đó a.
Hoàng Thiên mới không thèm để ý tới nó, ánh mắt lành lạnh nhìn về Thanh Trúc đằng xa, tựa cười mà không phải cười, nhẹ nói:
- Ngươi muốn chặn đường ta?
[1] Áo tơ tre, quần tơ chuối: Hay còn gọi là vải Giao Chỉ, là một loại vải phổ biến của thời Ngô, một sản phẩm rất đặc trưng cho nền văn hóa nông nghiệp Việt thời cổ đại.
[2] Khăn bông bạch diệp: Trang phục quý giá thời Ngô, được dệt bằng tơ tằm hoặc những loại chất liệu quý khác nhau, sau đó được thợ thủ công thêu thùa,trang trí hoa văn, thường có giá cao nên chỉ có phụ nữ thuộc tầng lớp quý tộcmới có thể sử dụng.
Hắn bị đánh nữa, bị một con súc sinh đánh cho không còn mặt mũi. Hắn đều bất lực nằm xuống thế này, nhưng nó còn không tha vẫn vác hàng đập hắn, hai mắt đều sắp sưng không nhìn được cái gì.
Nhưng là vì sao a, nó đánh hắn không sao, cướp bảo vật cũng là, còn đánh nát quần áo của hắn làm gì? Áo tơ tre Ái Chân, quần tơ chuối Giao Chỉ[1], dù giá trị không cao, nhưng cũng là hàng đặc chế, há dễ dàng phá vỡ? Vậy mà, bây giờ bị nó quất cho nát bươm ra rồi, chẳng lẽ súc sinh này có ham muốn khác người?
Không có ai trả lời cho hắn cả. Bên kia, năm người còn lại đang còn vây đánh Hoàng Thiên, khi phát hiện ra Ngô Hưng lần thứ hai bị đánh thì đều kinh sợ, ánh mắt nhìn về phía Cẩu Thủ tràn đầy nghiêm nghị.
- Ánh Nguyệt! Địa long!
Ngô Chấn một đòn đánh lùi Hoàng Thiên, bỗng nhiên quay sang phía cô gái bên cạnh và dị thú mà quát, ánh mắt băng hàn.
Ánh Nguyệt là một cô gái xinh đẹp khác trong đoàn, lúc này vừa nghe Ngô Chấn gọi mình liền biết được ý gì, vội vàng gật đầu tách đoàn, lách người sang một bên hội hợp với địa long, giết về Cẩu Thủ.
- Ơ, các ngươi định làm gì?
Thấy có người đánh giết về phía mình, Cẩu Thủ vốn là đang treo Ngô Hưng lên quất, lúc này bỗng nhiên hô lớn. Thuận Thiên gánh ở trên vai, miệng mặc dù hỏi người nhưng bước chân tự lâu phù phiếm, quay đầu chạy biến.
- Chạy đường nào?
Địa long gầm gừ rống, long trảo to lớn phá trời mà qua, bao quát gần dặm không gian, oanh oanh liệt liệt.
Ánh Nguyệt cũng cực kỳ phối hợp, trong tay không biết tự lúc nào lấy ra trường thương, biến lớn xuyên thủng bầu trời.
Cẩu Thủ tuy rằng lắm thủ đoạn, nhưng cùng cứng đối cứng vẫn bị thiệt thòi, thân thể tung bay khắp chốn, sắt vụn leng keng đanh thép.
- A!!!.
Không biết là vô tình hay cố ý, cả địa long và Ánh Nguyệt đều đem nó đánh lộn cổ về gần chiến trường lớn, hại nó suýt nữa bị dư âm trong đó bay qua chém nổ cả đầu.
Vừa sợ vừa tức, Cẩu Thủ hung tợn nhìn về phía một người một rồng đằng xa, nhất là địa long, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống con dị thú này.
Nhưng là, khi mà nó còn đang trợn mắt doạ người, ánh nhìn bỗng nhiên bị dính về phía ngực một cô gái khác trong chiến trường. Hai con ngươi đen nhánh trợn trừng mở lớn, nước dãi chảy ra lộ vẻ thèm khát, bỗng liếm môi thét gào:
- Thiên Tàm Bạch Diệp[2]… tiện nhân kia, ngươi dám ăn trộm áo ngực của bản hầu.
Âm thanh của nó không quá to, nhưng cực kỳ chói. Toàn bộ chiến trường dường như cũng vì nó mà chậm đi một nhịp, mười mấy ánh mắt dồn về tràn đầy quỷ dị.
- Ngươi nói cái gì?
Một tiếng mắng phẫn nộ vang to, cô gái kia bị lời này của nó làm cho tức đến run người, vải quấn ngực theo cơn giận mà rung động muốn nổ tung ra ngoài.
- Nói cái đầu nhà ngươi, cởi áo ngực ra.
Mặc kệ người khác nổi điên, Cẩu Thủ ánh mắt vẫn không rời ngực cô gái, phong kinh vân đạm quát lớn.
- Ngươi muốn chết…
Cẩu Thủ khốn nạn khiến cho cô gái đều điên, tựa hồ hoá thành sư tử cái gầm gừ. Quá đáng giận rồi, thứ súc sinh này lại dám đánh chủ ý lên áo ngực của nàng, tìm chết.
- Chớ có hung hăng… này là khăn ngày xưa bản hầu dùng tắm rửa, ngươi quân ăn cắp này còn lôi ra bịt ngực, quá đáng ghét.
Cô gái nổi điên, nhưng Cẩu Thủ so với nàng càng thêm càn rỡ. Thuận Thiên giương lên chỉ thẳng vào ngực của nàng, rồi đột nhiên chúi xuống, một mặt chính nghĩa vô song:
- Còn có cả cái quần này nữa, cởi ra…
Đoàn người đần độn, mẹ nó, còn quần?
Quần mả mẹ ngươi, ngươi con súc sinh này lúc nào thì biết mặc quần phụ nữ, còn có thể mặt dày hơn nữa không.
- Hừ… Quần của tỳ nữ của bản hầu.
Cẩu Thủ lúc này cũng phát hiện ra hớ mồm, nhưng mặt chẳng hề biến sắc đính chính lại lời mình. So vô sỉ, nó so với ai càng thêm vô sỉ, há lại có thể xấu hổ vì chút lời hớ này.- Cởi con bà ngươi… đi chết.
Cô gái nộ muốn nổ tung người, nghiến răng kèn kẹt ôm trường kích lao tới.
Oanh!
Trong giây lát mà thôi, hư không rung động, năng lượng nổ tung, tiếng kêu thét gào vang dứt bên tai.
Trong đám người, mấy kẻ đang còn chìm trong phẫn nộ vì hành vi của Cẩu Thủ, lúc này khoé môi đều rút lên, có chút rùng mình nhìn về phía bóng người con gái.
Chỉ thấy cô gái như là nổi điên, trường kích vụt lên xuống không ngừng, thậm chí còn bạo ra sóng tinh thần, không kiêng nể thương tổn mà đập vào Cẩu Thủ. Lý trí lúc này, có lẽ đã bị lửa giận ép tận về không, chỉ có liều mạng muốn đập chết con thú này.
- Vút… vút… phanh… phanh…
Liên tiếp là tiếng sắt thép va nhau, trường kích điên cuồng quất vào mớ sắt vụn trên người Cẩu Thủ, đánh cho nó dù trốn trong Xung Thiên cũng choáng váng, máu tươi xồ ra trong thất khiếu.
- Ngọc Diễm.
Trông thấy cô gái không còn lý trí bất chấp tự tổn thương mình, Ngô Chấn có chút cau mày quát lớn. Nhưng là không hề có tác dụng.
Cuối cùng, hắn đành phải miễn cưỡng ra hiệu cho địa long và Ánh Nguyệt cùng lên hỗ trợ nàng, trước tiên đem Cẩu Thủ đánh chết.
Bị ba người cùng lúc treo lên đánh, Cẩu Thủ mặt mũi đều xưng, nhưng lại chẳng thèm để ý, ngược lại còn thêm liều mình.
- Chủ nhân, ta ôm chặt nàng, ngươi cởi a…
Lợi dụng lúc Ngọc Diễm áp sát mình, nó từ bỏ chống đỡ đòn đánh của địa long và Ánh Nguyệt, nương theo quán tính phá không lao đi. Nón sắt cắm thẳng một đường nện vào ngực Ngọc Diễm, sau đó nó bỗng nhiên vặn lưng, dẻo dai vòng qua eo nàng ôm chặt bờ vai, một tay siết chặt vào quấn ngực, há miệng máu về phía Hoàng Thiên mà gào to.
Hoàng Thiên nghe nó gào mà co giật cơ mồm, búa tạ trong tay rất có cảm xúc muốn quất chết ranh con này.
- SÚC… SINH… Cùng chết đi.
Mà ngay ở khoảnh khắc sau đó, toàn bộ mọi người đều biến sắc mặt, vội vàng từ bỏ chiến đấu quay đầu bỏ chạy.
Oanh!
Trong hư không, Cẩu Thủ vốn còn đang cực kỳ ngông cuồng ôm chặt Ngọc Diễm, chớp mắt bị một vùng không gian lĩnh vực áp súc bao trùm. Hoa lửa rực, kim lôi càn, không gian trung tâm đều như sụp xuống, sau đó nổ tung ra quang mang kinh người.
Ngọc Diễm, vậy mà uất tới mức tự bạo cả lĩnh vực và thân thể của mình.
Sóng năng lượng cuồng bạo quét ra, không chỉ kéo lên cương phong mà còn có cả sóng đất. Ánh Nguyệt và địa long thậm chí còn chẳng kịp quay đi, đã bị lực lượng bạo phát bao trùm, tan xác thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
Phía xa, dù là Hoàng Thiên cũng là cắm đầu bỏ chạy, trong lòng cuồng mắng Cẩu Thủ, ngoài miệng thì điên cuồng phụt máu.
- Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp…
Đằng sau cách hắn không xa, Ngô Chấn như là kẻ điên nhìn về mưa máu đằng sau, khoé miệng không ngừng gào thét, gào phun cả nội tạng và máu đỏ.
Hắn không điên làm sao được, khi mà địa long là hắn bỏ ra cái giá cực lớn mới có thể thu phục, thậm chí vì nó mà đánh mất cơ hội bắt được kê tinh, vậy mà bây giờ đều bị nổ chết tươi rồi.
Không phải giống như Ánh Nguyệt và Ngọc Diễm có quy tắc tinh diện thế thân, có thể hồi sinh sau chiến đấu, mà là thật sự chết, đi đời nhà ma.
Ngọc Diễm khốn kiếp, súc sinh khốn kiếp, tên kia cũng khốn kiếp, hắn chưa bao giờ có cảm giác muốn giết người như bây giờ.
Lại nhìn về phía Hoàng Thiên, hai tròng mắt của hắn đều trở nên đỏ rực, phẫn nộ gào thét đâm đầu tới. Hai người còn lại trong đoàn cũng không khá hơn chút nào, nghiến răng nghiến lợi vây lại Hoàng Thiên, lĩnh vực chớp mắt bao trùm.
Hoàng Thiên lúc này cũng là khóc không ra nước mắt, hắn là rủ đầu chó đi kéo thù hận, nhưng không phải là đi chọc người điên dại à. Hắn có thể bắt nạt người thường, nhưng bắt nạt người điên, đúng là đang tìm đường chết.
Thế là hắn không dám đánh nhau thêm rồi, chớp mắt thi triển Cửu Đạp Hoành Không, mang theo một tốc độ không thể nào tưởng tượng tách rời khỏi ba người, lúc ngang qua hỗn độn thuận tay kéo lên một đống bầy nhầy, hoá thành ánh sáng biến mất không còn bóng dáng.
- Khốn kiếp… khốn kiếp.Hai mắt căng trừng bất lực nhìn kẻ thù bỏ đi, Ngô Chấn đều tức đến phun máu ra ngoài, mắng lớn. Đồng thời nghiến răng nghiến lợi cầm binh khí trong tay mà đập xuống mười mấy lần, phát tiết uất ức cực hạn trong lòng.
Hắn không biết là, ngay bên dưới hắn, Ngô Hưng vốn không tham chiến nên may mắn thoát được một kiếp, vừa trông thấy hắn tới thì vui mừng ngồi dậy, há miệng định nói gì, chỉ là chưa kịp nói liền trợn mắt hãi nhiên, bị binh khí trong tay hắn đánh cho chết dở, vỡ toác cái đầu.
Đến lúc chết, ánh mắt của Ngô Hưng vẫn cực kỳ trợn lớn, tựa hồ đang tự hỏi mình, nhân sinh sao mà bi thảm thế.
…
Mà ngay tại thời điểm đó, cách nơi nhóm người chiến đấu không xa, khoảng chừng bốn năm mươi dặm đường, một chiến đội sáu người đang trên đường lao tới, sắc mặt tràn đầy kinh nghi.
Bọn hắn vừa rồi vẫn đang trên đường truy tìm chiến đội Ngô Gia, sau đó đột nhiên cảm nhận được dư ba giao chiến, còn chưa kịp truy sát tới liền nghe được tiếng nổ kinh hoàng, thậm chí ở tận ngoài mấy chục dặm cũng cảm thấy nặng nề.
Có thể bạo phát uy năng bậc này, nếu không phải sử dụng siêu cấp sát chiêu thì chính là có người tự bạo, bạo cả lĩnh vực và thân thể mới đủ. Chiến đấu diễn ra không lâu, vậy mà có thể bức một đội đến mức này, chỉ sợ chiến đấu so với bọn hắn nghĩ càng thêm ác liệt.
- Là đám người Ngô Chấn.
Dẫn đầu đoàn người là một cô gái, xinh đẹp diễm lệ động lòng người.
Nàng ngồi trên lưng của một con yêu cầm, có nửa phần như gà, nửa phần như phượng, toàn thân bốc lên quang mang ngũ sắc.
Đầu cầm màu đỏ máu, mắt sáng như sao, thần tình hung dữ, ánh nhìn tràn đầy hiếu chiến. Nhưng nổi bật nhất, không phải những thứ đó là lại chính là hai chân của nó. Cổ chân to hơn thân người, vàng đậm màu rơm cũ, mỗi bên đều mọc ra ba cái cựa dài, đều đặn cong vút như lưỡi câu liêm, sắc bén lạnh người.
Nó, không gì khác chính là Lục Cựa Kê Tinh trong miệng nhóm người Ngô Chấn. Mà cô gái, có thể là ai khác ngoài Thạch Thanh Trúc.
Nàng vừa mới nói, ánh mắt bỗng nhiên giật mình nhìn về đằng xa, ánh mắt nghiêm nghị không gì tả nổi.
Bởi vì phía trước nàng, đang có một vệt sáng lao đi với một tốc độ kinh hoàng, sóng năng lượng dạt ra khiến cho cường giả như nàng cũng cảm thấy cực kỳ áp bức.
- Ái chà… Kê Tinh.
Vệt sáng lao đi rất nhanh, thoáng chốc chỉ cách nàng không tới ba dặm đường. Chưa biết mục đích của đối phương, nàng đang định lên tiếng hỏi dò, bên trong vệt sáng bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô, dù xa đến ba dặm cũng nghe thấy rõ ràng.
- Chủ nhân, làm thịt nó.
Xác nhận được thân phận của kê tinh, âm thanh kia lại lần nữa vang lên, dường như có chút hưng phấn. Một lời khiến cho Trúc Thanh đều ngẩn ra, còn con yêu cầm thì tức giận gáy lớn, tựa hồ muốn lao lên chặn đường.
- Á à, á à, gáy à, ranh con này, lại đây, bản hầu đập chết bà ngươi.
Nhìn thấy kê tinh bày ra thái độ, âm thanh kia lại lần nữa vang lên, cực kỳ phách lối thách thức.
Lai giả bất thiện, Trúc Thanh lúc này cũng không còn ý định hỏi dò, mà hừ lạnh rút kiếm phanh ra một đường. Không gian lay động, sát khí ngút trời, một đạo bóng kiếm đỏ tươi như máu vụt đi, hướng thẳng vào vệt sáng kia mà chém.
Bị bóng kiếm chặn đường, vệt sáng dù muốn hay không cũng phải giảm dần tốc độ, dần dần hiển lộ ra một bóng người thanh niên, trên tay còn xách theo một mớ sắt vụn bầy nhầy.
- Hừ.
Nhìn xem bóng kiếm chém về phía mình, người thanh niên lạnh rên trong lòng, ánh mắt sắc lên phanh ra một búa.
Sát na mà thôi, một đạo ánh sáng so với kiếm mang càng thêm khủng bố bỗng nhiên vụt qua không gian, chói mắt ập vào bóng kiếm, nổ ra âm thanh kinh thiên động địa, truyền khắp hư không.
Kiếm mang vậy mà bị đập cho ảm đạm, hoá sứ vỡ tung ra, tan tành mây khói. Thậm chí là chủ nhân của nó, Thanh Trúc ở đằng xa cũng chịu phản phệ, bước chân phù phiếm bay ngược ra ngoài.
- Khí tức này… con bà nó, bản hầu tìm được các ngươi rồi, người Thạch Gia. Chủ nhân thả ta xuống a, ta chém chết bọn chúng.
Hư không loạn loạn, Cẩu Thủ vùng vẫy cái thân xác bầy nhầy, âm thanh tràn đầy phẫn uất. Thạch Thiên Ngân ơi Thạch Thiên Ngân, bản hầu tìm thấy con gái ngươi rồi, chờ đó a.
Hoàng Thiên mới không thèm để ý tới nó, ánh mắt lành lạnh nhìn về Thanh Trúc đằng xa, tựa cười mà không phải cười, nhẹ nói:
- Ngươi muốn chặn đường ta?
[1] Áo tơ tre, quần tơ chuối: Hay còn gọi là vải Giao Chỉ, là một loại vải phổ biến của thời Ngô, một sản phẩm rất đặc trưng cho nền văn hóa nông nghiệp Việt thời cổ đại.
[2] Khăn bông bạch diệp: Trang phục quý giá thời Ngô, được dệt bằng tơ tằm hoặc những loại chất liệu quý khác nhau, sau đó được thợ thủ công thêu thùa,trang trí hoa văn, thường có giá cao nên chỉ có phụ nữ thuộc tầng lớp quý tộcmới có thể sử dụng.
/463
|