Khoảng cách được kéo dãn, Hoàng Thiên nhanh chóng chạy tới truyền tống trận. Sau đó trước vẻ mặt nghi hoặc của mấy tên lính canh nhanh chóng truyền tống rời đi.
Nơi mà hắn truyền tống đến là Thạch Nhật thành, một tòa thành nhỏ nằm phía đông Cổ thành. Hắn cũng không dám dừng lại chút nào mà nhanh chóng chạy trốn.
Ngay lúc hắn sắp sáp nhập vào trong sơn lâm vô tận, một đạo thương ảnh như chớp đã phóng tới, suýt nữa xuyên thủng cơ thể hắn.
Tên nam tử trung niên đã đuổi tới.
Hoàng Thiên thầm chửi trong lòng, đúng là bám dai như đỉa.
Tên nam tử đã hồi phục lại thị lực của mình, nhìn thấy Hoàng Thiên lại có thể tránh được công kích của mình. Hắn hừ lạnh đánh tiếp ra một đạo công kích.
Thương ảnh lấp lánh, phóng tới với một tốc độ khủng khiếp, cây cối cản đường đều trực tiếp tan thành tro bụi.
Hoàng Thiên hứng chịu trọn bộ, phòng ngự trực tiếp vỡ tan, cơ thể vốn được cường hóa mạnh mẽ cũng không chịu nổi một kích, rách toác ra. Máu tươi bắn ra tung tóe, khóe miệng phun ra một ngụm máu. Thế nhưng hắn lại nở nụ cười, nụ cười tràn đầy căm hận cùng tà ác.
Tên nam tử kinh ngạc a lên một tiếng. Một kích kia của hắn uy lực như thế nào hắn rất rõ. Đừng nói là Nguyên đan sơ kỳ, dù là Nguyên đan hậu kỳ mà bị trúng thì cũng phải bỏ mạng, vậy mà Hoàng Thiên lại chỉ bị thương một chút như thế.
Ngay sau sau đó mắt hắn sát ý càng thêm nồng đậm, tên thiếu niên này rất mạnh, dù cho đệ nhất thiên tài Bạch gia hắn là Bạch Khôi cũng khó là đối thủ. Hắn không cho phép một kẻ như thế tồn tại, nếu để hắn trưởng thành thì quả thực Bạch Gia sau này khó mà yên ổn.
Hoàng Thiên chạy vào rừng, tên nam tử không thể phi hành được nữa. Vì vậy chút lợi thế về tốc độ của hắn cũng không còn, đành phải cắn răng đuổi theo phía sau, nhưng nhất thời vẫn không thể rút ngắn được khoảng cách.
- Hừ! Để xem ngươi có thể chạy được đến bao giờ?
Tên nam tử hừ lạnh, hắn không tin Nguyên lực của Hoàng Thiên nhiều hơn so với bản thân. Đợi đến khi Hoàng Thiên tiêu hao hết nguyên lực thì làm sao có thể thoát được khỏi tay hắn.
Thế nhưng Hoàng Thiên lại một lần nữa làm hắn tức đến hộc máu, suýt nữa nổi điên. Vì đã hơn hai canh giờ trôi qua mà tốc độ của Hoàng Thiên vẫn không chậm đi chút nào, còn hắn thì đã cảm thấy tiêu hao hơn phân nửa.
Thực ra không phải Nguyên lực của Hoàng Thiên không tiêu hao, mà là do Hỗn Nguyên đan quá mức quỷ dị. Như một nguồn cung cấp năng lượng vô tận khiến hắn dù tiêu hao như thế nào cũng không hết.
Thế nhưng liên tục điên cuồng chạy trốn cũng khiến cơ thể hắn mệt mỏi không thôi, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy nhược, khó mà chống đỡ Hỗn Nguyên lực. Một khi cơ thể không thể khống chế được Hỗn Nguyên lực nữa, cơ thể hắn sẽ nổ tung thành bụi phấn, về với bụi đất. Điều này làm Hoàng Thiên lo lắng không thôi, sự tà ác trong mắt ngày càng thêm đậm.
Vết thương khi nãy đã lành lại hơn phân nửa, thế nhưng trạng thái của hắn vẫn không hề tốt một chút nào. Bên trong là Hỗn Nguyên lực cuồng bạo, bên ngoài là vô số những vết thương mới do đối phương gây ra.
Đau đớn dày vò, căm hận thống khổ khiến cơ thể hắn tỏa ra một luồng sát ý khó mà hình dung. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn muốn giết người như thế. Hắn muốn xé xác đối phương ra, hắn muốn đối phương phải chịu đựng thống khổ gấp trăm ngàn lần. Hắn muốn đối phương sống không bằng chết.
Sự tà ác đó… cỗ sát ý đó đáng lẽ không nên có trên người một thiếu niên như hắn.
Nó từ tâm mà xuất hiện? Từ niệm mà sinh ra? Hay là từ một chữ… Ma!
Ác niệm ngày càng mạnh, ngày càng cuồng bạo, dần dần xóa đi lý trí của hắn. Hai mắt hắn đen nhánh sắc lạnh, miệng hắn cười lãnh khốc vô tình, hắn trở nên hoàn toàn khác.
Hắn càng đau đớn, thì càng điên cuồng. Đến khi lý trí của hắn hoàn toàn bị xóa bỏ, chỉ còn một bản năng đến từ huyết mạch, đệ nhị hồn trong cơ thể rốt cục mở mắt.
Tức thì cảm giác đau đớn kịch liệt gia tăng, cả người Hoàng Thiên không thể khống chế được nữa, một cỗ cảm giác đau đớn kinh khủng trực tiếp ăn sâu vào thần kinh của hắn.
Trong tinh không thức hải ma khí ngợp trời, như cuồng phong bạo vũ, hạo hạo đãng đãng lan tràn đi khắp nơi, khiến cơ thể hắn xuất hiện những biến hóa kinh người.
Những vết thương trong nháy mắt liền lành lại, cơ thể cũng không còn một chút dấu hiệu suy nhược. Cơ bắp hắn nở ra khiến cơ thể càng thêm cường tráng, mà trên da hắn lúc này, xuất hiện vô số lân phiến hắc sắc. Những lân phiến này sắc bén đến mức phá huỷ hết y phục của hắn, bao phủ khắc cơ thể, giống như một bộ giáp hộ thể kiên cố.
- Ma Thần đệ nhất biến!
Hoàng Thiên lúc này vẫn còn duy trì được một tia lý trí, cảm giác được một sự cường đại khó có thể hình dung. Giơ tay nhấc chân là có thể đập vỡ cả thiên địa.
Rốt cục hắn cũng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của huyết mạch Ma Thần, sự bá đạo của Ma Thần Cửu Biến.
Mới chỉ là đệ nhất biến, hắn đã có được cảm giác mạnh đến khó mà tưởng tượng nổi, thì đệ cửu biến sẽ mạnh đến mức nào?
Mà Hoàng Thiên lúc này đã không còn chạy trốn nữa, một cỗ ý niệm trong đầu không cho phép hắn bỏ chạy. Uy nghiêm của huyết mạch Ma Thần không cho phép hắn sợ hãi.
- A! Bí pháp thực quỷ dị.
Tên nam tử nhanh chóng đuổi tới, khi thấy biến hóa của Hoàng Thiên thì không khỏi kinh sợ. Trong lòng hắn thầm nghĩ Hoàng Thiên đã thi triển một bí pháp biến thân nào đó mới biến thành bộ dáng như thế.
Hoàng Thiên cũng không nói lời nào mà trực tiếp đánh tới, bởi vì lý trí của hắn đã không còn khả năng khống chế thân thể nữa rồi. Trong hắn lúc này chỉ có một cỗ sát ý vô tận, một cỗ ham muốn giết người mà hắn dù tỉnh táo cũng không kiểm soát nổi.
- Muốn chết!
Tên nam tử cười lớn, vẻ trào phúng trong mắt càng đậm, chỉ một bí pháp thấp kém mà cũng dám ra tay với hắn.
Ngay lập tức trường thương trong tay hắn đảo mạnh, thương ảnh gào thét phô thiên cái địa rất nhanh đã đánh về phía Hoàng Thiên.
Thế nhưng hàng vạn thương ảnh của hắn khi va chạm với Hoàng Thiên lại không giống như hắn nghĩ. Hoàng Thiên vẫn lành lặn không chút tổn hao, dù cho là một vết xước nhỏ cũng không có.
Không để cho hắn có thời gian mà kinh ngạc, Hoàng Thiên tốc độ đã nhanh tới cực hạn đánh về mặt hắn, khiến hắn phun máu tươi. Trường thương trên tay bị Hoàng Thiên bẻ gãy thành bốn đoạn.
Hai mắt tên nam tử co rụt lại kinh hãi, hai tay nâng lên kết pháp quyết muốn lui ra phía sau. Đúng lúc này, tay trái Hoàng Thiên đã túm được cổ hắn mà kéo mạnh tới, đồng thời tay phải phóng một đấm tới.
Bụp một tiếng, mặt của tên nam tử đã bị Hoàng Thiên đấm cho biến dạng, máu thịt be bét.
Hắn đau đớn đến thấu tận tim gan, hai con ngươi co rút mãnh liệt. Một cảm giác hối hận đến cực điểm hiện lên trong đầu hắn, đáng lẽ hắn không nên đáp ứng Bạch Khôi đi giết tên thiếu niên này. Hắn ngàn lần vạn lần không nên.
Từ đau đớn đến sợ hãi, từ sợ hãi đến hối hận, hắn kêu lên thảm thiết, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng. Hắn muốn cầu xin, xin Hoàng Thiên có thể tha mạng cho hắn. Thế nhưng có thể sao, chưa kể hàm răng hắn đã bị đấm cho gãy nát, muốn nói cũng không nói được. Thì trạng thái của Hoàng Thiên lúc này đủ để khiến hắn tuyệt vọng hoàn toàn.
Từ khi tu tiên tới bây giờ, hắn dù không được người ta mệnh danh là thiên tài, nhưng cũng là kẻ rất có tiềm lực, hơn hẳn những kẻ đồng lứa bình thường. Hôm nay hắn mất mạng, mất mạng dưới tay một tên thiếu niên tuổi chưa bằng một nửa của hắn.
Hắn không cam lòng!
Hoàng Thiên đã không còn đấm vào mặt, mà cầm lấy cơ thể của hắn liên tục nện xuống mặt đất. Không còn Nguyên lực hộ thể, cơ thể hắn không khác gì một tên tu sỹ Ngưng nguyên kỳ, làm sao chịu nổi. Lúc này trừ linh hồn đang không ngừng yếu ớt, toàn thân hắn đã lạnh buốt, sinh cơ ảm đạm. Hắn sắp chết.
Nhưng!
Khi mà hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, khi mà sinh cơ của hắn gần như tiêu tán thì Hoàng Thiên bỗng nhiên dừng tay. Bởi trong ánh mắt Hoàng Thiên lúc này xuất hiện một tia thanh quang, mang theo tang thương vô tận. Cơ thể hắn cũng phát ra từng tia sáng nhu hòa khiến sát khí kinh người kia dần áp xuống.
Dường như nội tâm của hắn đang đấu tranh, đang mâu thuẫn.
Thế giới xung quanh bỗng chốc yên tĩnh vô cùng.
Gần nửa ngày sau, sát khí cùng thanh khí tiến tới trạng thái cân bằng. Hắn thả tên nam tử đang thoi thóp xuống đất, sau đó quay người rời đi.
oOo
Bầu trời âm u, không gian yên tĩnh, chỉ có từng cơn gió thoang thoảng thổi qua làm tóc hắn bay phấp phới. Hoàng Thiên bất giác đưa tay lên, lòng bàn tay nắm lại như muốn bắt lấy thứ gì đó.
- Tại sao ngươi lại tha cho hắn?
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, một thanh âm quen thuộc vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Bên cạnh hắn không biết tự lúc nào đã xuất hiện một người mặc hắc bào, mặt mũi tuy rất rõ nhưng lại không thể ghi nhớ khiến người ta càng thêm mơ hồ. Hắn nhìn về phía Hoàng Thiên mỉm cười thân thiện. Mặc dù chưa gặp hắn bao giờ, nhưng Hoàng Thiên lại không có chút xa lạ nào, ngược lại cảm giác lại vô cùng thân thuộc.
Nghe câu hỏi của đối phương, Hoàng Thiên nhất thời ngẩn người, thần sắc có chút mờ mịt:
- Ta không biết!
Người kia mỉm cười, đưa tay lên, lòng bàn tay nắm lại giống hệt động tác của Hoàng Thiên, nhưng lại khiến hắn kinh ngạc không thôi. Vì người kia lại có thể nắm được thứ mà hắn không thể chạm tới.
Nhìn biểu hiện của Hoàng Thiên, người kia thả tay, sau nó lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi không là Ma sao? Ngươi không thể giết hắn vì ngươi nhân từ sao?
Hoàng Thiên càng thêm mờ mịt, theo bản năng lắc đầu nói:
- Ta không biết!
Người kia lại hỏi:
- Ngươi không là Thần sao? Vậy tại sao trước kia ngươi lại giết người?
Hoàng Thiên trả lời một cách gượng gạo:
- Ta không biết!
Người kia rốt cục cười lớn, nhìn Hoàng Thiên đang mờ mịt mà lắc đầu:
- Hoàng Thiên ơi Hoàng Thiên! Ngươi có thể là Thần, cũng có thể là Ma. Nhưng không thể đồng thời là cả hai. Thiện và ác không thể cùng tồn tại, thiên địa này không cho phép điều đó… Đây là quy luật của thế giới này mà ngươi không thể làm gì khác.
Hoàng Thiên nhìn theo bóng lưng của người kia, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Không được lựa chọn sao?... Như vậy ta liệu có còn là ta sao?
Không có ai trả lời, bởi hắn cần phải tự mình tìm ra đáp án, để có thể nắm lấy vận mệnh của mình.
Không gian yên tĩnh, gió lạnh thổi qua khiến rừng cây rung lên xào xạc. Từng chiếc lá bị gió thổi bay, phiêu tán trong không trung. Hoàng Thiên bất giác đưa tay lên bắt lấy một chiếc lá, nhìn chăm chú:
- Sinh ra là chiếc lá, không được lựa chọn cây. Cho đến lúc chết đi cũng không được chọn nơi mà mình nằm xuống. Sống như thế nào cũng không được lựa chọn, đó còn là nhân sinh sao?
Người khác nhìn thấy mặt trời rực rỡ, chiếu sáng nơi nơi. Nhưng hắn lại nhìn thấy, mỗi khoảnh khắc trôi qua, mặt trời đang thiêu đốt chính sinh mệnh của bản thân nó.
- Nếu như cho nó lựa chọn, nó còn chiếu sáng sao?
Đôi vai Hoàng Thiên không tự chủ được khẽ run lên, hắn lại một lần nữa đưa tay lên nắm lấy, hai mắt nhắm chặt, cẩn thận cảm nhận mọi thứ:
- Sinh đã không được lựa chọn, chết cũng không được lựa chọn. Đến nhân sinh như thế nào cũng không cho ta được quyền quyết định sao?
Bàn tay của hắn càng siết chặt hơn, rốt cục hắn đã chạm tới, đã có thể nắm được:
- Ngươi nói với ta chỉ có thể là Thần, chỉ có thể là Ma, muốn ta phải như thế trong cái cuộc đời này. Nhưng cuối cùng, lựa chọn thứ gì, không phải vẫn là quyền quyết định của ta sao?
- Ngươi nghĩ mình đứng trên thế giới này, ngươi muốn ta phải lựa chọn… nhưng ngươi không có tư cách đó.
Hoàng Thiên mỉm cười mở mắt, bắn ra thanh quang sáng chói, thốt ra từng chữ:
- Vì ta không thuộc về thế giới này!
Nơi mà hắn truyền tống đến là Thạch Nhật thành, một tòa thành nhỏ nằm phía đông Cổ thành. Hắn cũng không dám dừng lại chút nào mà nhanh chóng chạy trốn.
Ngay lúc hắn sắp sáp nhập vào trong sơn lâm vô tận, một đạo thương ảnh như chớp đã phóng tới, suýt nữa xuyên thủng cơ thể hắn.
Tên nam tử trung niên đã đuổi tới.
Hoàng Thiên thầm chửi trong lòng, đúng là bám dai như đỉa.
Tên nam tử đã hồi phục lại thị lực của mình, nhìn thấy Hoàng Thiên lại có thể tránh được công kích của mình. Hắn hừ lạnh đánh tiếp ra một đạo công kích.
Thương ảnh lấp lánh, phóng tới với một tốc độ khủng khiếp, cây cối cản đường đều trực tiếp tan thành tro bụi.
Hoàng Thiên hứng chịu trọn bộ, phòng ngự trực tiếp vỡ tan, cơ thể vốn được cường hóa mạnh mẽ cũng không chịu nổi một kích, rách toác ra. Máu tươi bắn ra tung tóe, khóe miệng phun ra một ngụm máu. Thế nhưng hắn lại nở nụ cười, nụ cười tràn đầy căm hận cùng tà ác.
Tên nam tử kinh ngạc a lên một tiếng. Một kích kia của hắn uy lực như thế nào hắn rất rõ. Đừng nói là Nguyên đan sơ kỳ, dù là Nguyên đan hậu kỳ mà bị trúng thì cũng phải bỏ mạng, vậy mà Hoàng Thiên lại chỉ bị thương một chút như thế.
Ngay sau sau đó mắt hắn sát ý càng thêm nồng đậm, tên thiếu niên này rất mạnh, dù cho đệ nhất thiên tài Bạch gia hắn là Bạch Khôi cũng khó là đối thủ. Hắn không cho phép một kẻ như thế tồn tại, nếu để hắn trưởng thành thì quả thực Bạch Gia sau này khó mà yên ổn.
Hoàng Thiên chạy vào rừng, tên nam tử không thể phi hành được nữa. Vì vậy chút lợi thế về tốc độ của hắn cũng không còn, đành phải cắn răng đuổi theo phía sau, nhưng nhất thời vẫn không thể rút ngắn được khoảng cách.
- Hừ! Để xem ngươi có thể chạy được đến bao giờ?
Tên nam tử hừ lạnh, hắn không tin Nguyên lực của Hoàng Thiên nhiều hơn so với bản thân. Đợi đến khi Hoàng Thiên tiêu hao hết nguyên lực thì làm sao có thể thoát được khỏi tay hắn.
Thế nhưng Hoàng Thiên lại một lần nữa làm hắn tức đến hộc máu, suýt nữa nổi điên. Vì đã hơn hai canh giờ trôi qua mà tốc độ của Hoàng Thiên vẫn không chậm đi chút nào, còn hắn thì đã cảm thấy tiêu hao hơn phân nửa.
Thực ra không phải Nguyên lực của Hoàng Thiên không tiêu hao, mà là do Hỗn Nguyên đan quá mức quỷ dị. Như một nguồn cung cấp năng lượng vô tận khiến hắn dù tiêu hao như thế nào cũng không hết.
Thế nhưng liên tục điên cuồng chạy trốn cũng khiến cơ thể hắn mệt mỏi không thôi, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy nhược, khó mà chống đỡ Hỗn Nguyên lực. Một khi cơ thể không thể khống chế được Hỗn Nguyên lực nữa, cơ thể hắn sẽ nổ tung thành bụi phấn, về với bụi đất. Điều này làm Hoàng Thiên lo lắng không thôi, sự tà ác trong mắt ngày càng thêm đậm.
Vết thương khi nãy đã lành lại hơn phân nửa, thế nhưng trạng thái của hắn vẫn không hề tốt một chút nào. Bên trong là Hỗn Nguyên lực cuồng bạo, bên ngoài là vô số những vết thương mới do đối phương gây ra.
Đau đớn dày vò, căm hận thống khổ khiến cơ thể hắn tỏa ra một luồng sát ý khó mà hình dung. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn muốn giết người như thế. Hắn muốn xé xác đối phương ra, hắn muốn đối phương phải chịu đựng thống khổ gấp trăm ngàn lần. Hắn muốn đối phương sống không bằng chết.
Sự tà ác đó… cỗ sát ý đó đáng lẽ không nên có trên người một thiếu niên như hắn.
Nó từ tâm mà xuất hiện? Từ niệm mà sinh ra? Hay là từ một chữ… Ma!
Ác niệm ngày càng mạnh, ngày càng cuồng bạo, dần dần xóa đi lý trí của hắn. Hai mắt hắn đen nhánh sắc lạnh, miệng hắn cười lãnh khốc vô tình, hắn trở nên hoàn toàn khác.
Hắn càng đau đớn, thì càng điên cuồng. Đến khi lý trí của hắn hoàn toàn bị xóa bỏ, chỉ còn một bản năng đến từ huyết mạch, đệ nhị hồn trong cơ thể rốt cục mở mắt.
Tức thì cảm giác đau đớn kịch liệt gia tăng, cả người Hoàng Thiên không thể khống chế được nữa, một cỗ cảm giác đau đớn kinh khủng trực tiếp ăn sâu vào thần kinh của hắn.
Trong tinh không thức hải ma khí ngợp trời, như cuồng phong bạo vũ, hạo hạo đãng đãng lan tràn đi khắp nơi, khiến cơ thể hắn xuất hiện những biến hóa kinh người.
Những vết thương trong nháy mắt liền lành lại, cơ thể cũng không còn một chút dấu hiệu suy nhược. Cơ bắp hắn nở ra khiến cơ thể càng thêm cường tráng, mà trên da hắn lúc này, xuất hiện vô số lân phiến hắc sắc. Những lân phiến này sắc bén đến mức phá huỷ hết y phục của hắn, bao phủ khắc cơ thể, giống như một bộ giáp hộ thể kiên cố.
- Ma Thần đệ nhất biến!
Hoàng Thiên lúc này vẫn còn duy trì được một tia lý trí, cảm giác được một sự cường đại khó có thể hình dung. Giơ tay nhấc chân là có thể đập vỡ cả thiên địa.
Rốt cục hắn cũng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của huyết mạch Ma Thần, sự bá đạo của Ma Thần Cửu Biến.
Mới chỉ là đệ nhất biến, hắn đã có được cảm giác mạnh đến khó mà tưởng tượng nổi, thì đệ cửu biến sẽ mạnh đến mức nào?
Mà Hoàng Thiên lúc này đã không còn chạy trốn nữa, một cỗ ý niệm trong đầu không cho phép hắn bỏ chạy. Uy nghiêm của huyết mạch Ma Thần không cho phép hắn sợ hãi.
- A! Bí pháp thực quỷ dị.
Tên nam tử nhanh chóng đuổi tới, khi thấy biến hóa của Hoàng Thiên thì không khỏi kinh sợ. Trong lòng hắn thầm nghĩ Hoàng Thiên đã thi triển một bí pháp biến thân nào đó mới biến thành bộ dáng như thế.
Hoàng Thiên cũng không nói lời nào mà trực tiếp đánh tới, bởi vì lý trí của hắn đã không còn khả năng khống chế thân thể nữa rồi. Trong hắn lúc này chỉ có một cỗ sát ý vô tận, một cỗ ham muốn giết người mà hắn dù tỉnh táo cũng không kiểm soát nổi.
- Muốn chết!
Tên nam tử cười lớn, vẻ trào phúng trong mắt càng đậm, chỉ một bí pháp thấp kém mà cũng dám ra tay với hắn.
Ngay lập tức trường thương trong tay hắn đảo mạnh, thương ảnh gào thét phô thiên cái địa rất nhanh đã đánh về phía Hoàng Thiên.
Thế nhưng hàng vạn thương ảnh của hắn khi va chạm với Hoàng Thiên lại không giống như hắn nghĩ. Hoàng Thiên vẫn lành lặn không chút tổn hao, dù cho là một vết xước nhỏ cũng không có.
Không để cho hắn có thời gian mà kinh ngạc, Hoàng Thiên tốc độ đã nhanh tới cực hạn đánh về mặt hắn, khiến hắn phun máu tươi. Trường thương trên tay bị Hoàng Thiên bẻ gãy thành bốn đoạn.
Hai mắt tên nam tử co rụt lại kinh hãi, hai tay nâng lên kết pháp quyết muốn lui ra phía sau. Đúng lúc này, tay trái Hoàng Thiên đã túm được cổ hắn mà kéo mạnh tới, đồng thời tay phải phóng một đấm tới.
Bụp một tiếng, mặt của tên nam tử đã bị Hoàng Thiên đấm cho biến dạng, máu thịt be bét.
Hắn đau đớn đến thấu tận tim gan, hai con ngươi co rút mãnh liệt. Một cảm giác hối hận đến cực điểm hiện lên trong đầu hắn, đáng lẽ hắn không nên đáp ứng Bạch Khôi đi giết tên thiếu niên này. Hắn ngàn lần vạn lần không nên.
Từ đau đớn đến sợ hãi, từ sợ hãi đến hối hận, hắn kêu lên thảm thiết, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng. Hắn muốn cầu xin, xin Hoàng Thiên có thể tha mạng cho hắn. Thế nhưng có thể sao, chưa kể hàm răng hắn đã bị đấm cho gãy nát, muốn nói cũng không nói được. Thì trạng thái của Hoàng Thiên lúc này đủ để khiến hắn tuyệt vọng hoàn toàn.
Từ khi tu tiên tới bây giờ, hắn dù không được người ta mệnh danh là thiên tài, nhưng cũng là kẻ rất có tiềm lực, hơn hẳn những kẻ đồng lứa bình thường. Hôm nay hắn mất mạng, mất mạng dưới tay một tên thiếu niên tuổi chưa bằng một nửa của hắn.
Hắn không cam lòng!
Hoàng Thiên đã không còn đấm vào mặt, mà cầm lấy cơ thể của hắn liên tục nện xuống mặt đất. Không còn Nguyên lực hộ thể, cơ thể hắn không khác gì một tên tu sỹ Ngưng nguyên kỳ, làm sao chịu nổi. Lúc này trừ linh hồn đang không ngừng yếu ớt, toàn thân hắn đã lạnh buốt, sinh cơ ảm đạm. Hắn sắp chết.
Nhưng!
Khi mà hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, khi mà sinh cơ của hắn gần như tiêu tán thì Hoàng Thiên bỗng nhiên dừng tay. Bởi trong ánh mắt Hoàng Thiên lúc này xuất hiện một tia thanh quang, mang theo tang thương vô tận. Cơ thể hắn cũng phát ra từng tia sáng nhu hòa khiến sát khí kinh người kia dần áp xuống.
Dường như nội tâm của hắn đang đấu tranh, đang mâu thuẫn.
Thế giới xung quanh bỗng chốc yên tĩnh vô cùng.
Gần nửa ngày sau, sát khí cùng thanh khí tiến tới trạng thái cân bằng. Hắn thả tên nam tử đang thoi thóp xuống đất, sau đó quay người rời đi.
oOo
Bầu trời âm u, không gian yên tĩnh, chỉ có từng cơn gió thoang thoảng thổi qua làm tóc hắn bay phấp phới. Hoàng Thiên bất giác đưa tay lên, lòng bàn tay nắm lại như muốn bắt lấy thứ gì đó.
- Tại sao ngươi lại tha cho hắn?
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, một thanh âm quen thuộc vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Bên cạnh hắn không biết tự lúc nào đã xuất hiện một người mặc hắc bào, mặt mũi tuy rất rõ nhưng lại không thể ghi nhớ khiến người ta càng thêm mơ hồ. Hắn nhìn về phía Hoàng Thiên mỉm cười thân thiện. Mặc dù chưa gặp hắn bao giờ, nhưng Hoàng Thiên lại không có chút xa lạ nào, ngược lại cảm giác lại vô cùng thân thuộc.
Nghe câu hỏi của đối phương, Hoàng Thiên nhất thời ngẩn người, thần sắc có chút mờ mịt:
- Ta không biết!
Người kia mỉm cười, đưa tay lên, lòng bàn tay nắm lại giống hệt động tác của Hoàng Thiên, nhưng lại khiến hắn kinh ngạc không thôi. Vì người kia lại có thể nắm được thứ mà hắn không thể chạm tới.
Nhìn biểu hiện của Hoàng Thiên, người kia thả tay, sau nó lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi không là Ma sao? Ngươi không thể giết hắn vì ngươi nhân từ sao?
Hoàng Thiên càng thêm mờ mịt, theo bản năng lắc đầu nói:
- Ta không biết!
Người kia lại hỏi:
- Ngươi không là Thần sao? Vậy tại sao trước kia ngươi lại giết người?
Hoàng Thiên trả lời một cách gượng gạo:
- Ta không biết!
Người kia rốt cục cười lớn, nhìn Hoàng Thiên đang mờ mịt mà lắc đầu:
- Hoàng Thiên ơi Hoàng Thiên! Ngươi có thể là Thần, cũng có thể là Ma. Nhưng không thể đồng thời là cả hai. Thiện và ác không thể cùng tồn tại, thiên địa này không cho phép điều đó… Đây là quy luật của thế giới này mà ngươi không thể làm gì khác.
Hoàng Thiên nhìn theo bóng lưng của người kia, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Không được lựa chọn sao?... Như vậy ta liệu có còn là ta sao?
Không có ai trả lời, bởi hắn cần phải tự mình tìm ra đáp án, để có thể nắm lấy vận mệnh của mình.
Không gian yên tĩnh, gió lạnh thổi qua khiến rừng cây rung lên xào xạc. Từng chiếc lá bị gió thổi bay, phiêu tán trong không trung. Hoàng Thiên bất giác đưa tay lên bắt lấy một chiếc lá, nhìn chăm chú:
- Sinh ra là chiếc lá, không được lựa chọn cây. Cho đến lúc chết đi cũng không được chọn nơi mà mình nằm xuống. Sống như thế nào cũng không được lựa chọn, đó còn là nhân sinh sao?
Người khác nhìn thấy mặt trời rực rỡ, chiếu sáng nơi nơi. Nhưng hắn lại nhìn thấy, mỗi khoảnh khắc trôi qua, mặt trời đang thiêu đốt chính sinh mệnh của bản thân nó.
- Nếu như cho nó lựa chọn, nó còn chiếu sáng sao?
Đôi vai Hoàng Thiên không tự chủ được khẽ run lên, hắn lại một lần nữa đưa tay lên nắm lấy, hai mắt nhắm chặt, cẩn thận cảm nhận mọi thứ:
- Sinh đã không được lựa chọn, chết cũng không được lựa chọn. Đến nhân sinh như thế nào cũng không cho ta được quyền quyết định sao?
Bàn tay của hắn càng siết chặt hơn, rốt cục hắn đã chạm tới, đã có thể nắm được:
- Ngươi nói với ta chỉ có thể là Thần, chỉ có thể là Ma, muốn ta phải như thế trong cái cuộc đời này. Nhưng cuối cùng, lựa chọn thứ gì, không phải vẫn là quyền quyết định của ta sao?
- Ngươi nghĩ mình đứng trên thế giới này, ngươi muốn ta phải lựa chọn… nhưng ngươi không có tư cách đó.
Hoàng Thiên mỉm cười mở mắt, bắn ra thanh quang sáng chói, thốt ra từng chữ:
- Vì ta không thuộc về thế giới này!
/463
|