Tuyết cuối cùng cũng bớt rơi hơn một chút, hoa tuyết tung bay khắp trời như lông ngỗng.
Cả đại bản doanh của Vệ Nhung Đông tuyến chiếm cứ khắp ngọn Ngọc Long sơn hiển lộ vẻ đẹp huyền ảo, sườn núi đều biến thành màu trắng.
Lúc đầu cả ngọn núi phía dưới thấp uốn lượn như hình rồng có một lớp tuyết phấn dày đặc che phủ lên trên, tạo thành dáng vẻ cao quý như bạch long đang nằm ngủ, đầy vẻ đẹp yên tĩnh không có cách nào tả được.
Lại nói, sáu năm trước, Đông tuyến đại doanh tịnh không phải kiến lập trên Ngọc Long sơn, sau khi đại doanh bị Khâu Viễn Sơn dẫn quân tiến đánh lần đầu, Đông tuyến đại doanh đã hoàn toàn bị tiêu hủy. Tả Thanh Tử hoành không xuất thế ép Khâu Viễn Sơn đem quân trở về, theo chủ trương của Tả Thanh Tử, Đông tuyến đại doanh mới được dời đến trên Ngọc Long sơn cách xa biên giới hơn.
Ngọc Long chủ phong là ngọn núi cao nhất vùng phụ cận Đông tuyến, nơi này chỉ là một vùng bình nguyên bằng phẳng, chỉ cần ở trên núi nhiều năm thiết lập chòi canh thì có thể dễ dàng nắm vững động tĩnh biên giới trong vòng năm mươi dặm.
Qua nhiều năm phát triển, Ngọc Long sơn sớm đã hình thành một bức bình phong kiên cố, trong đó hầm ngầm đường hào ngầm nhiều vô số kể.
Tả Thanh Tử đã từng nói qua, cho dù một ngày nào đó hắn không còn, Khâu Viễn Sơn muốn tiến đánh Đông tuyến đại doanh lần nữa, tiến nhanh đánh thẳng tịnh không phải là chuyện dễ dàng.
Đứng trên chòi canh tầm nhìn rất xa, gần như thu cả giang sơn vào trong mắt. Tả Thanh Tử trong mắt lại có vẻ ưu thương bình thản, tuyết phấn rơi vào tóc mai của hắn, Tả Thanh Tử phát giác ra khí lạnh càng lúc càng tăng lên trong cơ thể, không nhịn được gấp rút khoác cái áo choàng lông cừu lên thân.
Nhớ đến dĩ vãng của mình, nếu như không có sự bồi dưỡng của tổ chức thì bản thân đã không thể tiếp xúc được nhiều tri thức thần kỳ như vậy, có thể là tổ chức lại có dã tâm đáng sợ đến thế, ài...
Không biết bản thân mình làm sao có thể chống chọi lâu đến thế!
Hắn chậm rãi đi xúông, vệ binh ven đường đều đứng thẳng người hành lễ, ánh mắt mọi người nhìn Tả Thanh Tử đều toát sự sùng kính từ tận đáy lòng.
Trong lòng binh sĩ Đông tuyến, Tả Thanh Tử là một thần thoại, một thần thoại đủ để so sánh với chiến thần Phi tướng quân 30 năm trước ở đại lục.
Tả Thanh Tử tịnh không về quân trướng ngay ngược lại còn đi khắp các doanh trại xem xét.
Đi tới kho chứa hàng quân nhu ở đại doanh phía Tây, tuyết rơi đã được quét sạch, bọn binh sĩ hậu cần đang ở đó chuyển quân nhu mới đến, mấy thớt ngựa phía sau không hề có bánh xe mà bên dưới lại dùng hai phiến gỗ lớn dài thay thế cho bánh xe.
Một đường đi kéo dài thẳng trên nền tuyết.
Đây là công cụ vận chuyển trên địa hình tuyết Tả Thanh Tử mới thiết kế ra mấy ngày trước tên là Tuyết lý phi!
Nhìn thấy Tả Thanh Tử từ xa tiến đến, binh sĩ đều dừng tay kính lễ:"Quân sư!"
Tả Thanh Tử bây giờ khí sắc tựa hồ tốt hơn nhiều, nhìn binh sĩ gật đầu, chỉ vào xe ngựa:"Thứ Tuyết lý phi này dùng có tốt không?"
Một tên tiểu đội trưởng bước tới trước mặt hai người hành lễ rồi nói:"Báo cáo đại nhân, sau khi bọn tôi dùng Tuyết lý phi do ngài thiết kế thì làm cho thời gian đi đường giảm xuống một nửa, lại còn mỗi chiếc xe ngựa trọng lượng gia tăng lên gấp đôi.
Tả Thanh Tử vui vẻ gật đầu.
Lúc này mấy tên binh sĩ đột nhiên từ trong kho chứa quân nhu tranh cãi ầm ĩ chạy ra.
Trong lúc rượt đuổi đánh nhau, mấy người bọn chúng tịnh không chút chú ý đến người cầm đầu trong quân đứng ở đó, còn chạy đụng trúng hai người.
"To gan!"
Mấy tiếng quát vang lên, bọn hộ vệ phía sau Tả Thanh Tử nhanh chóng tiến lên bắt mấy tên lính đó.
Mấy tên binh sĩ lúc này mới phát hiện ra chúng đang nằm trong tình thế nào tức thì sắc mặt trắng bệch.
Trường đao sáng lấp loáng kề trên cổ bọn chúng, khiến chúng run lên không trụ nổi quỳ phục xuống đất.
Hộ vệ đang muốn bắt bọn chúng đem đi xử trí theo quân pháp nhưng Tả Thanh Tử nói:"Các ngươi ngẩng đầu lên."
Mấy tên binh sĩ ngẩng đầu lên, trong tay còn nắm một khối gì đó màu đỏ pha đen, có điểm thêm màu tuyết trắng, có tên miệng còn căng phồng giống như đang nhai thứ đó.
"Ngươi đang ngậm gì trong miệng?"
Tên binh sĩ này ô.. ô mấy tiếng ráng sức nuốt xuống mấy lần rồi mới có thể phun ra, nâng khối thịt đang cầm trong tay lên cung kính nói:"Đại nhân, là cái này, dương nhục xuyến (xâu thịt dê) bọn tôi mua từ Cách Bố Lạp."
"Dương nhục xuyến?" Tả Thanh Tử có chút hứng thú, y trước nay rất thích ăn thức ăn ngon.
Một tên hộ vệ cầm lấy xâu thịt đưa tới trước mặt Tả Thanh Tử.
"Đây là dương nhục xuyến của Cách Bố Lạp?"
"Dạ phải, quân sư đại nhân."
Tả Thanh Tử à một tiếng nhìn ngắm dương nhục xuyến trong tay, đang muốn bỏ vào miệng ăn thử thì hộ vệ hoảng hốt cản:"Đại nhân!"
"Không cần đề phòng!" Tả Thanh Tử cắn một miếng, lông mày từc thì giãn ra.
Tên đứng đầu mấy binh sĩ vội vàng nói tiếp:"Đại nhân, dương nhục xuyến phía ngoài có phết một lớp tương ớt, mới ăn có thể không thích ứng nhưng ăn thêm mấy miếng thì khó mà nhịn được, ngược lại càng ăn càng thơm ngon, hơn nữa cả người đều phát nóng, so với rượu mạnh còn có phần khu trừ khí lạnh tốt hơn."
Tả Thanh Tử nửa tin nửa ngờ, y có thể chắc chắn là binh sĩ thủ hạ tuyệt không dám nói dối y. cẩn thận cắn thêm một miếng. Tức thì một cỗ hương khí cay nồng xông thẳng lên mi tâm, bởi vì đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nên không đến nỗi không chịu nổi, tuy đầu lưỡi có cảm giác như bốc lửa, nhưng cũng có cảm giác khoan khoái khác sinh ra, tức thì lại cắn thêm một miếng... Bất tri bất giác đã ăn hết cả xâu dương nhục xuyến, Tả Thanh Tử toát cả mồi hôi, môi hé lên hít hà.
Ăn hết một xâu, Tả Thanh Tử cảm thấy tiết trời lạnh giá không đến mức không thể chịu được, lại nhịn không được ăn thêm một xâu, qua lại một lúc, gần như toàn bộ dương nhục xuyến đều bị y ăn hết. Tả Thanh Tử tuy môi đỏ ửng nhưng lại cười to nói:"Loại thịt dê có điểm tà môn, lại giống như hồ thiêu tửu, thực sự làm cho người ăn sảng khoái!"
Tên binh sĩ cầm đầu xun xoe nói:"Tướng quân, mấy xâu dương nhục xuyến này đã nguội lạnh rồi, nếu như vừa mới chế biến xong thì ăn càng thêm ngon, tiệm NGưu tạp thang trên tiểu trấn Cách Bố Lạp chế biến dương nhục xuyến mới thực sự là đồ ngon."
Tả Thanh Tử biểu tình vẫn điềm đạm như cũ, bất quá tròng mắt y có thần thái hơn nhiều, bọn hộ vệ bên mình y đã lâu biết rằng quân sư đã động tâm rồi.
Mấy người thu hồi trường đao, sau khi xin chỉ thị của quân sư liền nói vơi tên binh sĩ nói:"NGươi đến Cách Bố Lạp mời bọn người nấu ăn đó đến đây."
####
Dương Chính cầm nắm ớt trong tay, mắt nhìn về phía xa.
Đã qua hai tuần lễ rồi, hiện tại thanh danh bán thức ăn của hắn đã nổi lên hiển hách, tình báo đã nói Tả Thanh Tử rất thích ăn thức ăn ngon, binh sĩ Đông tuyến đại doanh mỗi ngày tới đây không ít, không có khả năng là không đem tin tức này tới đại doanh. Huống gì hắn còn dùng một đồng Kim tệ hối lộ một tên binh sĩ.
Còn đang suy nghĩ thì một con hắc mã từ xa phi nhanh tới.
Dương Chính trong mắt lóe tinh quang: Đến rồi!
Quả nhiên thớt ngựa này phi tới trước hiệu ăn thì một tên binh sĩ nhảy xuống.
Dương Chính bỏ đao trong tay xuống, tên binh sĩ chưa đi tới gần đã cất tiếng cười vang:"An Đạt (tên giả của Dương Chính), lần này để xem ngươi tạ ơn cho ta thế nào đây, nhanh chuẩn bị đi theo ta vào trong doanh."
Mấy người Mông Tầm xung quanh đều nghe được, tất cả đều dừng tay, ánh mắt lóe lên.
"Dọn hàng, dọn hàng!" Mấy người la lớn, đuổi tất cả khách nhân ra ngoài.
"An Đạt, lần này ta thật sự là đem tính mạng ra mạo hiểm, thiếu chút nữa là bị hộ vệ của quân sư chém đầu rồi." Tên binh sĩ này chính là tên lính đứng đầu trong vụ va chạm trong quân doanh.
Dương Chính lấy một đồng Kim tệ hối lộ cho hắn, đưa mấy xâu dương nhục xuyến chế biến đặc biệt cho hắn. Lần này quả nhiên không phụ kỳ vọng, tên lính đã mang tin tức tốt lành đến.
"Đa tạ Phác ca." Dương Chính lấy ra một đồng Kim tệ nhét vào tay hắn:"Tương lai mà được quân sư thưởng thức thì sẽ không quên phần của Phác ca đâu."
Phác ca cười tít mắt cầm tiền nhét vào trong ngực áo. Lúc này hắn sợ rằng không nghĩ tới hai đồng Kim tệ đổi lấy được cái gì.
Lúc Dương Chính mới nhìn thấy Tả Thanh Tử thì y đang vẽ tranh.
Trong màn tuyết trắng bay bay trên NGọc Long sơn, Tả Thanh Tử toàn thân vận bạch y, tay phải cầm một cây Lang hào bút, tay trái cầm một bình Thanh hỏa tửu thượng đẳng, rượu đổ vào họng thì bút vẽ càng nhanh. Lúc đó, Dương Chính phảng phất như nhìn thấy một con bạch hạc lạc đàn cô đơn, vừa cao ngạo vừa bi thương vỗ cánh giữa mưa tuyết mênh mang...
Cách xa thế giới trần tục này, cách xa nơi náo nhiệt này.
Không biết qua bao lâu, gió thổi cuốn theo hoa tuyết thổi tà áo Tả Thanh Tử bay phấp phới.
"Ha ha ha ha..." Một trận cười như điên dại đột nhiên vang lên.
Tả Thanh Tử dốc hết bình Thanh hỏa tửu vào miệng, rồi ném bầu rượu rơi xuống khe sâu.
"Thoải mái, thoải mái!" Thanh âm vút cao lạc vào trong gió, Tả Thanh Tử cầm bút vung thoăn thoắt, chấm một điểm cuối cùng vào bức tranh. Gió đột nhiên thổi mạnh, giấy vẽ căng trên bàn gỗ đột nhiên bay lên không trung.
Giấy da dê bay trong không trung một lúc thì bị gió cuốn xuống núi, lúc đang bay ra khỏi cổng doanh trại thì có một cánh tay vươn ra chụp lấy.
Dương Chính nhìn vào cuộn giấy vẽ đã được mở bung ra.
Hắn ngẩn ra... Bức tranh vẽ một nữ nhân trầm tĩnh và thanh khiết, bình đạm như tuyết trắng ngày đông giá, hơn nữa sâu trong mắt nàng lại tiềm tàng nỗi ưu sầu vô hạn, nét ưu sầu này cũng lờ mờ như một trận gió khẽ thổi qua đồng vắng, dập dờn điểm chút ý thê lương.
Dương Chính từ trước tới này chưa từng nhìn thấy bức họa naò có thể biểu đạt ý cảnh vô cùng như thế.
Lúc này, Ba Bỉ trong lồng ngực Dương Chính đột nhiên rung động kịch liệt, một làn hơi ấm chạy khắp toàn thân hắn.
Hắn ngẩng đầu lên.
"Ngươi chính là người nấu ăn đến từ Lưu Vân quốc?" Môi Tả Thanh Tử lạnh đến tím tái, ánh mắt y nhìn vào người Dương Chính, tựa hồ như không để ý gì lắm.
Dương Chính nhìn y, cũng giống như nhìn thấy nữ nhân trong bức họa, bởi vì trên thân hai người này dường như lộ ra một cảm giác xuất trần như có như không.
Có lúc Dương Chính cảm thấy bản thân mình và thế giới này không hề hợp nhau.
Cũng giống như mỗi đêm trăng sáng, Dương Chính đứng dưới ánh trăng mờ mịt thổi sáo, lúc thanh âm quen thuộc vang lên thì Dương Chính mê man trong cơn mộng tạm thời ngắn ngủi, cảm giác như đang ở trên địa cầu như trước, giống như Tiểu Nhan vẫn còn bầu bạn bên mình như xưa.
Cho nên Dương Chính cảm thấy Tả Thanh Tử và hắn trong lúc đó cùng là một loại người giống nhau, cả nữ nhân trng bức họa cũng vậy, cũng đều cùng là một loại người.
Dương Chính phát hiện ra điều này trong mắt trừ vẻ lạnh lùng vĩnh viễn ra còn xen lẫn vẻ lân mẫn, hoặc nét mừng vui khi gặp được đồng loại.
Hắn thi lễ bình tĩnh nói:"Chính là ta!"
Tả Thanh Tử tịnh không chú ý đến nhãn thần của Dương Chính, lúc này y chìm đắm trong suy tư, không có người nào việc nào có thể xâm nhập vào trong lòng y. Cho nên y chỉ liếc nhìn bức họa trong tay Dương Chính một cái rồi đi về hướng quân doanh ấm áp bên trong, Tả Thanh Tử đi giữa cả trăm tên hộ vệ chầm chậm cất bước như một đám mây phiêu hốt ly kỳ.
Dương Chính trầm lặng nhìn y biến mất trong quân doanh.
Đi theo Phác ca đến gặp Quy Tàng.
Cũng giống như trong tưởng tượng của Dương Chính, Quy Tàng này rất hào sảng, trong thô lỗ có tinh tế nhưng luận về tài năng và khí độ so với Khâu Viễn Sơn đều thua sút một chút, cho nên Dương Chính có thể biết được nếu như Tả Thanh Tử bị hắn ám sát thì đối với Đông tuyến sẽ là sự thật tàn khốc đến mức nào.
Hắn đương nhiên cũng không hề suy nghĩ quá nhiều về vấn đề vô vị này.
NGay như hắn đối với Tả Thanh Tử cũng có chút hiếu kỳ và hảo cảm nhưng nếu có được cơ hội thì hắn cũng không hề do dự mà đâm y một kiếm, Dương Chính thuộc loại người "ích kỷ" như thế.
Hắn tin chắc.
Vận mệnh trước giờ đều phải do chính mình khống chế không phải là nhờ người khác bố thí.
Hồng Thạch và Mông Tầm cùng lên núi với Dương Chính, , Lưu Nhược Phi và Vũ Lôi ở lại tiểu trấn Cách Bố Lạp để tiếp ứng.
Sau khi thưởng thức Ngưu tạp thang do Dương Chính chế biến, Quy Tàng đối với mấy người bọn họ tương đối lễ độ. Bọn họ không ở trong quân doanh của lính hậu cần mà có trướng riêng, thậm chí còn có quyền hạn đặc biệt tự do ra ngoài doanh trại.
Phác ca nhờ đó mà lên được một cấp, đảm nhiệm chức phân đội trưởng của đội hậu cần.
Bởi vì Dương Chính đã mang tới vận may cho hắn, hắn tận tâm tận sức giúp đỡ Dương Chính.
Một tuần lễ nhanh chóng trôi qua, món Ngưu tạp thang và dương nhục xuyến của Dương Chính đã trở thành chiêu bài trong quân, sau khi nhiều binh sĩ thưởng thức qua đều hô lên quá đã, còn Tả Thanh Tử cơ hồ một ngày ba bữa cơm đều ăn mấy thứ đó, mấy người Dương Chính theo đó mà được nâng cao địa vị.
Chỉ là sau ngày nhìn thấy Tả Thanh Tử vẽ tranh Dương Chính chưa hề gặp qua y.
Dương Chính chỉ có thể chờ đợi cơ hội.
Chỉ là hắn không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Đêm, trăng bạc chiếu ánh sáng lạnh lẽo âm u dưới khu rừng đang say ngủ.
Tuyết trắng trên ngọn Ngọc Long sơn phản xạ ánh trăng làm cả thế giới đều mang màu trắng lạnh lùng im ắng, Dương Chính bước trên tuyết đi vào rừng, bông tuyết mang hơi lạnh xuyên thấu qua các bụi cây.
Mỗi khi đến lúc ánh trăng sáng nhất, Dương Chính lại một mình đi tìm nỗi tịch mịch trong lòng.
Cho dù có là lúc nào, ở nơi nào đều không hề thay đổi.
Dương Chính ở trong doanh một tuần lễ, ai cũng biết mặt hắn cho nên không hề ngăn trở, hắn đi ra khỏi cổng, xuyên qua rừng, từng bước đi lên trên vách núi mà ngày đó Tả Thanh Tử vẽ tranh. Sau khi bước lên vách núi hắn mới phát hiện vẻ đẹp của vách núi, cả trời sao chừng như tề tựu lại xung quanh, gạn lọc lại những gì tinh túy nhất.
Cả một hơi thở, nhất tĩnh nhất động cũng đều thuần khiết như vậy.
Từ lúc Dương Chính bước lên vách núi, trong lòng hắn chợt khẽ máy động, sau đó hắn trầm mê vào trong thế giới của chính mình. Hắn từ từ cầm sáo ngọc đưa lên miệng thổi, tiếng nhạc du dương vang lên trong làn gió đêm.
Trăng lẻ, vắng lặng.
Dương Chính tựa hồ như quên hết tất cả, cả thân xác lẫn tâm hồn đều chìm vào trong ý cảnh hắn muốn truy cầu.
Tiếng sáo vang lên sôi nổi nhịp nhàng, từng bông tuyết rơi tán loạn trên không trung bao phủ lấy người và đầu tóc Dương Chính một lớp tuyết mỏng mảnh.
Giờ phút này hắn không biết rằng một khúc nhạc đó đã làm cho quân doanh dưới núi chấn động đến mức nào.
Lúc tiếng sáo vẳng theo gió truyền tới quân doanh, mọi tiếng tán gẫu nói chuyện ồn ào đều im bặt, cả đến những người đang ngủ gật cũng thức dậy mở to đôi mắt còn đang ngái ngủ.
Trướng bồng lúc đầu tối đen như mực giờ đây từng trướng từng trướng đều thắp đèn sáng lên, người trong quân doanh phảng phất như trở thành một bức tranh im lặng, trầm tư trong gió, bên cửa, bên giường...
Trong tiếng sáo giống như giấc mộng huyền hoặc đó, có người tưởng nhớ đến cha mẹ đã cao tuổi ở nhà, có người tưởng nhớ đến ái thê đang chờ đợi mình ở nhà, có người nhớ đến những bất mãn thời niên thiếu... Bọn họ trong lòng đều có mộng mơ, không kềm được đều thể hiện ra những cảm xúc của mình một cách chân thật, vui vẻ tột cùng, ưu thương tột cùng, còn lại những nỗi buồn mac mác, giống như bông tuyết không thể nào chạm tới.
Dương Chính đương nhiên không phát hiện ra, mỗi lần hắn thổi sáo dường như cả thế giới này không còn liên hệ gì với hắn, mọi thứ bên ngoài đều không còn cảm giác gì.
Khúc nhạc cũng đến lúc kết thúc, âm tiết cuối cùng cũng vang lên.
Tròng mắt mê mang của Dương Chính đột nhiên tỉnh hẳn lại, thân thể vốn đang mềm nhũn trở nên săn chắc mạnh mẽ.
Hắn chống tay xuống đất, xoay người nhanh như gió, tròng mắt trong sát na co rút lại như lỗ kim, tinh quang lóe lên trong mắt, trầm giọng quát:"Ai?"
Tay áo rộng của hắn khẽ động, một cái hộp đen đã nằm trong tay hắn, ngón tay cái đặt trên cơ quan.
Trước mắt chỉ là rừng tùng thưa thớt, trên vách núi nhìn xuống trong mấy chục mét vuông đều trống vắng, thỉnh thoảng có nhánh cây chịu không nổi lượng tuyết bám phía trên cong oằn xuống làm cho tuyết rơi xuống đất.
Trực giác giống như dã thú của Dương Chính làm hắn không dám buông lơi cảnh giới, hắn đứng một lúc, các giác quan mắt mũi tai đều điều động chỉ phát giác có một tia quỷ dị trong không khí.
Có thể là trừ sự im lặng lạnh lẽo, Dương Chính không hề cảm giác bất cứ khí tức của sinh mệnh nào.
Sau khi kiên trì mấy phút, Dương Chính chầm chậm đứng lên, thử bước đi, tiếng chân rơi trên tuyết vang lên khe khẽ.
Hắn liên tục bước mấy bước xuống vách núi, lúc tiến vào trong rừng đột nhiên quét mắt nhìn quanh thét lớn:"Còn không ra đây, ta đã thấy ngươi rồi."
Phản hồi lại tiếng thét này, một đạo bạch ảnh nhanh chóng phóng qua trong rừng, bất quá Dương Chính tay vừa động, đang định phát độn cơ quan lại nhanh chóng thu hồi lại, bởi vì bóng trắng đó chỉ là một con cáo trắng, một động vật nhỏ rất thường gặp.
Dương Chính cảm giác là mình quá nhạy cảm nên không hề lưu lại thêm, nhanh chóng bước xuống vách núi.
Nhưng sau khi hắn đi không lâu, một ngừơi xuất hiện trong rừng.
Tả Thanh Tử cầm một hồ rượu lảo đảo bước ra từ trong rừng, bước chân y yếu ớt, tóc tai xõa rũ rượi trên vai, chỉ liếc về hướng Dương Chính vừa rời đi rồi bước lên trên vách núi.
Sau khi bước lên y ngồi xổm xuống đất, ngửa tay đổ rượu vào miệng, nốc mấy hơi hết nửa bình, rượu chảy ra ngoài ướt cả áo y, tuyết dưới đất cũng bị rượu xoi thành một cái hố nhỏ.
Quăng bình rượu đi, hắn lấy tay áo lau rượu còn dính mép, chầm chậm thở một hơi than:"Đã đến rồi, sao không hiện thân gặp mặt một lần."
Trong rừng chợt truyền đến một tiếng cười nhẹ:"Thánh điện kỵ sĩ ngày xưa, lạc phách quân sư ngày nay, Diệc Lãnh đại nhân, đã lâu không gặp a..."
Thanh âm này chợt cao chợt thấp, mang theo ma lực huyền bí khó dò, lúc nghe thì giống như tiếng tình nhân nũng nịu trong lòng, làm người ta trong lòng khẽ dậy sóng.
"Diệc Lãnh là ai? Ta sớm đã quên rồi, ngày nay chỉ có Tả Thanh Tử, sau này cũng chỉ có Tả Thanh Tử..." Tả Thanh Tử thanh âm đầy vẻ mệt mỏi, chừng như cảm giác không còn chút tinh thần nào, phảng phất không còn chút sinh lực.
Gót sen nhè nhẹ bước, trong bóng tối của rừng tùng một thân ảnh phong hoa tuyệt đại từ từ hiện ra.
Nữ nhân tóc dài trắng như thác nước Lạp Bối Nhĩ Sơn xõa dài chấm eo lưng thon thả nhỏ nhắn, ánh trăng phảng phất như phát ánh sáng xanh từ trên tóc nàng chiếu lên áo lụa trên người.
Cặp mắt cong dài như vầng trăng khuyết trên trời mang một mị lực câu hồn nhiếp phách.
Nàng mang một tấm mạng che mặt mỏng, lờ mờ hiện ra gương mặt thuần khiết vô cùng, mà lại nhìn không rõ làm cho người ta phát sinh ý muốn nhìn thấy chân diện mục của nàng.
Loại sắc đẹp này nhân gian không thể có được, lại còn mang theo vẻ quyến rũ tà ác trầm luân địa ngục, khiến người ta không thể tự thoát khỏi mà cam tâm chấp nhận lao vào.
Chân nàng bước nhẹ trên tuyết, qua hơn mười mét đến đứng bên thân Tả Thanh Tử.
Giống như khói nhẹ thoảng qua, không hề để lại dấu vết gì trên mặt tuyết.
Thế nhưng vẻ đẹp không thể hình dung này Tả Thanh Tử giống như chưa hề nhìn thấy, y lại tiếp tục dốc bình rượu vào miệng uống một hớp.
"Ta và Thánh điện sớm đã không còn quan hệ gì, ngươi tới đây làm chi?" Tả Thanh Tử uống ngụm rượu cuối cùng rồi quăng bình rượu xuống vách núi.
Sau đó rất lâu một âm thanh bình thản mơ hồ phá vỡ tĩnh lặng vang lên.
"Đã vào Thánh điện, cả đời không hối tiếc, thân là thủ lãnh của Tứ đại Thánh điện kỵ sĩ, Diệc Lãnh đại nhân sao lại không biết quy củ này." Nữ tử tóc trắng này chính là Bạch tinh sứ hôm đó ở trên Hồng lâu phường.
Tả Thanh Tử cười lạnh nói:"Địa ngục chi lộ của Thánh điện ta đã đi qua, võ học của Thánh điện ta cũng đã hoàn trả lại, trên người còn bị Ám huyết ma chú, những gì ta trải qua như vậy thì hôm này Thánh điện và ta không còn chút quan hệ gì... Tư Ma Lệ, ngươi còn tới đây làm chi? Nếu như Thánh điện không cho ta ly khai như trước thì đã thu hồi tính mạng của tên nghịch đồ này rồi... Ha ha ha ha..."
Tả Thanh Tử cất tiếng cười dài, giống như đang nói chuyện cười, thế nhưng trong tiếng cười hàm chứa rất nhiều đau khổ và oán hận.
Tư Gia Lệ cười điềm nhiên, nàng đứng trong gió y phục mỏng manh lay động, lại thêm ánh trăng chiếu lên càng làm cho nàng xinh đẹp như tinh linh trong màn đêm.
Nàng chỉ bình thản nói một câu:"Diệc Lãnh đại nhân, ngươi vẫn còn chưa quên nàng ta."
Tiếng cười của Tả Thanh Tử ngưng bặt.
"Không cần nhắc tới nàng, các ngươi không xứng, không xứng!" Tả Thanh Tử đột nhiên quát lớn đứng thẳng dậy, râu tóc dựng ngược, hoàn toàn khác với hình dạng tiêu sái thường ngày.
Tư Gia Lệ nhìn vào Tả Thanh Tử, tròng mắt màu tím phát xuất ánh ngân quang.
Môi cong lên, bình thản nói:"Diệc Lãnh đại nhân, ngài thất thái rồi."
Tả Thanh Tử nắm chặt tay, hô hấp dồn dập, sắc mặt y đột nhiên biến thành đáng sợ vô cùng, môi tím ngắt. Phảng phất như y không có cách nào áp chế được nỗi đau đớn từ trong xương tủy lan ra, huyết nhục toàn thân co rút lại, cơn đau quay lại cắn xé Tả Thanh Tử làm y ngã nhoài xuống đất, toàn thân co rúc, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ cố nén.
Cơn đau này truyền đến thần kinh của y, so với liệt hỏa còn cuồng nhiệt hơn, lại làm cho tinh thần của Tả Thanh Tử vẫn cứ bảo trì thanh tỉnh cực độ, cho dù là muốn hôn mê cũng không được.
Mồ hôi tuôn ra như tắm phút chốc đã ướt đẫm y phục của y, dưới ngọn gió đêm lạnh lùng đã kết thành lớp băng mỏng.
Tư Gia Lệ nhìn nam tử ngã nằm dưới chân, nét cười cợt càng thêm rõ.
Đến lúc Tả Thanh Tử không còn sức phát ra thanh âm, nàng ta mới chầm chậm cúi xuống day tay trên trán Tả Thanh Tử, dần dần thân thể không ngừng co rút của Tả Thanh Tử đã bình tĩnh trở lại.
"Diệc Lãnh đại nhân, tư vị của Ám huyết ma chú phát tác thật không tệ a."
Tư Gia Lệ thanh âm mềm mại giống như gió xuân, nam nhân nào có dục vọng bình thường đều bị hấp dẫn nhưng đối với Tả Thanh Tử thì phảng phất như lời trớ chú độc ác nhất.
Tả Thanh Tử nằm ngửa trên mặt tuyết, cơn đau vừa rồi đã rút cạn thể lực của y, ngay cả sức để máy động một ngón tay y cũng không còn, vô luận là thân thể hay là tinh thần đều đã chịu qua một cuộc tẩy lễ như địa ngục.
Chờ đến lúc hồi phục chút sức lực, Tả Thanh Tử yếu ớt nói:"Ám huyết chú có mạnh mẽ cũng làm sao có thể chiến thắng được tinh thần con người. Tư Gia Lệ, đã qua nhiều năm vậy rồi, ngươi vẫn còn chưa lãnh ngộ được áo nghĩa của lãnh vực này, còn "nàng", bảy năm trước đã tiến nhập vào lĩnh vực này, khụ khụ... Thánh điện cuối cùng so ra cũng không hơn được Vân... Vân này cũng giống như Trì Vân đại tướng ba mươi năm trước, khụ khụ... Ha ha."
Tả Thanh Tử cố gắng chịu đựng thống khổ cực lớn cất tiếng cười vang.
Cuối cùng Tư Gia Lệ gương mặt cũng lộ nét tức giận.
Nàng đột nhiên giơ cao tay, trong tay tức thì hiện ra ánh sáng của đấu khí giống như lửa tím, vung tay hạ xuống muốn một chưởng kết liễu tên khốn này.
Lúc tay nàng vừa áp lên ngực Tả Thanh Tử thì ngập ngừng dừng lại. Môi Tư Gia Lệ cong lên:"Diệc Lãnh đại nhân, xem ra ngài thực sự muốn tìm chết, đáng tiếc Thánh điện có lệnh, bất cứ tên phản đồ nào cũng phải chết trong thống khổ vô tận do Ám huyết ma chú... Ta thân là Bạch tinh sứ của Thánh điện, tự nhiên không làm việc trái với Thánh điện. Bất quá... Ngươi cũng sống được bao lâu nữa, tự nhiên sẽ có người đến thu thập ngươi, lần này ta đến chẳng qua cũng vì đưa hắn tiến vào Thánh điện thôi."
"Ngươi nói là người thanh niên vừa rồi thổi sáo ở đây sao." Tả Thanh Tử gương mặt tịnh không chút kinh ngạc.
"Thì ra ngươi đã sớm biết." Tư Gia Lệ thoáng ngạc nhiên.
Tả Thanh Tử khuôn mặt lộ ra vẻ cao ngạo:"Đừng quên ta từng là Thánh điện kỵ sĩ, tuy tu vi võ công đều đã hoàn trả cho Thánh điện nhưng nhãn lực vẫn còn, Tư Gia Lệ..."
Tư Gia Lệ điểm chân một cái, nhanh chóng thối lui ẩn nấp trong rừng...
Ngay lúc đó
Dương Chính thổi sáo xong, đang lúc đi xuống núi, trước ngực đột nhiên có luồng sức mạnh mạnh mẽ cuộn trào, cảm giác ấm nóng lưu chuyển khắp toàn thân hắn.
Hắn kinh ngạc cởi y phục trước ngực ra, chỉ thấy Ba Bỉ đang phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, hơn nữa ở giữa tinh thể đó còn có một luồng lửa nóng màu xanh lục bừng bừng cháy.
Đây là lần đầu tiên Ba Bỉ xuất hiện dị trạng, Dương Chính nhanh chóng cởi nó xuống.
Cầm trên tay, đầu Dương Chính phảng phất như bị kim châm vào, bóng đêm ảm đạm lúc đầu chợt sáng lên.
Dương Chính không hề phát hiện tròng mắt của hắn đã hiện ra ánh sáng màu xanh lục, giống như con sói trong đêm tối.
Trong đầu không ngừng hiện ra ý thức rõ nét, muốn hắn xoay người trở lại trên núi.
Dương Chính trong lòng kinh ngạc, thế nên lúc ý thức kỳ quái xuất hiện trong đầu, hắn đã cố ý chống lại, tuy ý thức này xem ra không hề có ác ý, đây lại là tập quán của Dương Chính chỉ tin tưởng vào bản thân, ý thức càng lúc càng mạnh mẽ làm Dương Chính đứng ngơ ngẩn hồi lâu tại chỗ.
Cuối cùng hắn cũng bị Ba Bỉ ép đi về phía vách núi vừa mới thổi sáo.
Lúc đến gần đỉnh, hắn lờ mờ phát hiện bóng người trên vách núi.
Dương Chính nhìn Tả Thanh Tử nằm dưới chân, trong lòng vô cùng nghi vấn. Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, thần kinh và toàn thân đều căng thẳng cực điểm.
"Đừng nhìn nữa... Không có ai đâu." Tả Thanh Tử nói.
Dương Chính chầm chậm cúi người xuống, hắn đã nhìn ra lúc này Tả Thanh Tử không hề có năng lực phản kháng, Ba Bỉ trong tay không ngừng rung động, ý thức xâm nhập vào trong người hắn đã lui lại, chẳng qua là Ba Bỉ phảng phất như trở thành một thể sinh mệnh có ý thức, im lặng quan sát cảnh tượng chung quanh, đây là việc chưa từng xảy ra.
Lúc đầu Dương Chính rơi vào dị thế giới này, từng cười đùa đặt cho khối đá này tên Ba Bỉ, chẳng qua cũng là một ký thác của tinh thần, không hề nghĩ đến khối đá này thực sự là vật sống.
Hiện tại không phải là lúc tìm hiểu bí mật này, Dương Chính nhìn Tả Thanh Tử, ánh mắt trở nên lăng lệ.
Hắn nhớ tới mục đích trà trộn vào Đông tuyến đại doanh chính là giết chết Tả Thanh Tử.
Như lúc này đây không có cơ hội nào tốt hơn, Tả Thanh Tử nằm dưới chân không hề có chút phản kháng.
Chỉ cần giết chết y thì không cần phí công tìm cơ hội, cũng không phải chịu nguy hiểm to lớn, bốn bề không có người, Tả Thanh Tử chết đi ít nhất ngày mai mới bị người ta phát hiện nhưng đến lúc đó thì Dương Chính sớm đã mang bọn Hồng Thạch trốn đi thật xa rồi.
Nhìn thấy ánh mắt của Dương Chính, Tả Thanh Tử nhãn thần lộ vẻ giải thoát bình thản.
Y cũng biết nói gì cũng không thể thay đổi quyết định của thanh niên trước mắt, loại ánh mắt này chỉ có người đã rèn luyện tâm tính kiên cường vô cùng mới có.
Dương Chính rút thanh M9 ở thắt lưng ra, mũi nhọn dưới ánh trăng giống như hàm răng của ác ma.
Hàn quang xanh lè mờ mịt bức người.
"Ngươi dụng tâm dùng thức ăn ngon dụ hoặc binh sĩ, trà trộn quân doanh để ám sát ta?" Tả Thanh Tử thở dài.
Dương Chính gật đầu, đối với một người chết không cần phải dấu diếm gì.
"Thảo nào Tư Gia Lệ nói nàng không cần ra tay, ta sớm đã biết rồi, Thánh điện xưa nay không dễ dàng buông tay..." Tả Thanh Tử lẩm bẩm, ánh mắt y nhìn Dương Chính có chút lân mẫn:"Tuy không có tác dụng gì nhưng người trẻ tuổi, ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu, sau khi giết ta, ngươi có thể trốn bao xa thì cứ trốn, tương lai đối với ngươi sẽ tàn khốc phi thường."
Dương Chính đối với loại uy hiếp này không hề để tâm, hắn không hề sợ hãi Đông tuyến đại doanh.
"Ngươi nghĩ ta lo lắng Vệ Nhung quốc đối với ngươi bất lợi sao?" Tả Thanh Tử cười nhẹ:"Người tuổi trẻ, ngươi còn phải đối diện với thứ tàn khốc hơn nhiều, trên thế giới này còn có loại tồn tại mà ngươi không bao giờ nghĩ tới, bọn họ mới thực sự là chúa tể chân chính của thế giới này."
Dương Chính nhếch mép không hề do dự đâm thẳng vào tim Tả Thanh Tử.
Máu tươi phút chốc đã đẫm ướt tà áo trắng trước ngực của Tả Thanh Tử.
Thân thể Tả Thanh Tử giần giật, tròng mắt y co lại, miệng khẽ phun ra một luồng bạch khí.
"Ta không hề nhận ai có thể là chúa tể của ta." Dương Chính nhìn Tả Thanh Tử đang hấp hối lạnh lùng nói.
Lúc này Ba Bỉ đột nhiên phát sáng, ánh sáng chiếu xuyên qua kẽ tay của Dương Chính.
Tả Thanh Tử nhìn thấy ánh sáng Ba Bỉ phát ra.
Cả người y như là hồi quang phản chiếu, sắc mặt vốn trắng bệch giờ hồng hào trở lại, thổ ra một búng máu, mắt nhìn chăm chăm vào tinh thể màu đỏ đang phát ánh sáng rực rỡ trong tay Dương Chính.
"Nhanh... Cho ta xem cái thứ trong tay ngươi... Nhanh..." Tả Thanh Tử liều mạng dùng một hơi cuối cùng nói nhanh.
Máu từ ngực y chảy ra càng lúc càng nhanh đã nhuộm đỏ cả mặt tuyết dưới thân.
Dương Chính tịnh không muốn nói chuyện với người chết dưới tay mình nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt khao khát của Tả Thanh Tử, lại nhớ đến nhãn thần tịch mịch cao ngạo ngày y vẽ tranh hôm đó... Vì vậy hắn khe khẽ mở tay ra đưa Ba Bỉ tới trước mặt Tả Thanh Tử.
"Ha ha ... Ha ha... Khụ khụ..." Tả Thanh Tử đột nhiên cất tiếng cười vang, vừa cười vừa thổ huyết.
Dương Chính cảm thấy y điên mất rồi, dù không sợ chết đi nữa thì cũng không cần cười to lúc sắp chết chứ.
Lẽ nào y biết bí mật của Ba Bỉ, Dương Chính rất là hiếu kỳ với việc này, Ba Bỉ chính là thứ quan trọng nhất có thể đưa hắn trở về địa cầu, ý niệm này mạnh mẽ như thế làm người lạnh lùng như Dương Chính cũng thoáng cảm thấy kích động, hắn tạm ngưng ý định rút thanh M9 ra, thử hỏi:"Ngươi cười cái gì, ngươi biết khối đá này sao?"
Tả Thanh Tử nhìn Dương Chính, nhãn thần đầy thâm ý bất quá ý tứ lân mẫn đã không còn.
Y không trả lời Dương Chính, ngược lại chăm chú nhìn Ba Bỉ, cất tiếng cười giải thoát:"Tư Gia Lệ ơi Tư Gia Lệ... Người tính cuối cùng cũng không bằng trời tính, lần này bàn tính như ý của ngươi sợ là đã không còn."
Dương Chính cảm thấy Tả Thanh Tử đang ăn nói linh tinh.
Hắn muốn rút thanh M9, Tả Thanh Tử chụp tay hắn:"Chờ chút!"
Tính mạng người này sao lại mạnh như thế, Dương Chính cười khóc không xong:"Ngươi còn muốn gì đây?"
"Người tuổi trả, ngươi có thể đáp ứng một thỉnh cầu của ta hay không?"
"Nói đi!"
"Ngày ta vẽ tranh bị ngươi nhìn thấy khuôn mặt người trong tranh, ngươi có còn nhớ mặt nữ nhân đó không? Nếu như có một ngày ngươi gặp nàng, mong ngươi nói với nàng là Diệc Lãnh không hề quên nàng."
Nhìn thấy Dương Chính gật đầu, Tả Thanh Tử chầm chậm nhắm mắt, thân thể nhanh chóng lạnh đi.
Dương Chính rút thanh M9 ra, lau vết máu trên mặt tuyết.
Hắn ánh mắt phức tạp nhìn về quân doanh sườn núi, Tả Thanh Tử đã chết trong tay hắn, ngày mai nơi này sẽ đại loạn. Cục thế của Thương Nguyệt, Vệ Nhung, Lưu Vân ba nước cũng chấn động thêm lần nữa.
Cả đại bản doanh của Vệ Nhung Đông tuyến chiếm cứ khắp ngọn Ngọc Long sơn hiển lộ vẻ đẹp huyền ảo, sườn núi đều biến thành màu trắng.
Lúc đầu cả ngọn núi phía dưới thấp uốn lượn như hình rồng có một lớp tuyết phấn dày đặc che phủ lên trên, tạo thành dáng vẻ cao quý như bạch long đang nằm ngủ, đầy vẻ đẹp yên tĩnh không có cách nào tả được.
Lại nói, sáu năm trước, Đông tuyến đại doanh tịnh không phải kiến lập trên Ngọc Long sơn, sau khi đại doanh bị Khâu Viễn Sơn dẫn quân tiến đánh lần đầu, Đông tuyến đại doanh đã hoàn toàn bị tiêu hủy. Tả Thanh Tử hoành không xuất thế ép Khâu Viễn Sơn đem quân trở về, theo chủ trương của Tả Thanh Tử, Đông tuyến đại doanh mới được dời đến trên Ngọc Long sơn cách xa biên giới hơn.
Ngọc Long chủ phong là ngọn núi cao nhất vùng phụ cận Đông tuyến, nơi này chỉ là một vùng bình nguyên bằng phẳng, chỉ cần ở trên núi nhiều năm thiết lập chòi canh thì có thể dễ dàng nắm vững động tĩnh biên giới trong vòng năm mươi dặm.
Qua nhiều năm phát triển, Ngọc Long sơn sớm đã hình thành một bức bình phong kiên cố, trong đó hầm ngầm đường hào ngầm nhiều vô số kể.
Tả Thanh Tử đã từng nói qua, cho dù một ngày nào đó hắn không còn, Khâu Viễn Sơn muốn tiến đánh Đông tuyến đại doanh lần nữa, tiến nhanh đánh thẳng tịnh không phải là chuyện dễ dàng.
Đứng trên chòi canh tầm nhìn rất xa, gần như thu cả giang sơn vào trong mắt. Tả Thanh Tử trong mắt lại có vẻ ưu thương bình thản, tuyết phấn rơi vào tóc mai của hắn, Tả Thanh Tử phát giác ra khí lạnh càng lúc càng tăng lên trong cơ thể, không nhịn được gấp rút khoác cái áo choàng lông cừu lên thân.
Nhớ đến dĩ vãng của mình, nếu như không có sự bồi dưỡng của tổ chức thì bản thân đã không thể tiếp xúc được nhiều tri thức thần kỳ như vậy, có thể là tổ chức lại có dã tâm đáng sợ đến thế, ài...
Không biết bản thân mình làm sao có thể chống chọi lâu đến thế!
Hắn chậm rãi đi xúông, vệ binh ven đường đều đứng thẳng người hành lễ, ánh mắt mọi người nhìn Tả Thanh Tử đều toát sự sùng kính từ tận đáy lòng.
Trong lòng binh sĩ Đông tuyến, Tả Thanh Tử là một thần thoại, một thần thoại đủ để so sánh với chiến thần Phi tướng quân 30 năm trước ở đại lục.
Tả Thanh Tử tịnh không về quân trướng ngay ngược lại còn đi khắp các doanh trại xem xét.
Đi tới kho chứa hàng quân nhu ở đại doanh phía Tây, tuyết rơi đã được quét sạch, bọn binh sĩ hậu cần đang ở đó chuyển quân nhu mới đến, mấy thớt ngựa phía sau không hề có bánh xe mà bên dưới lại dùng hai phiến gỗ lớn dài thay thế cho bánh xe.
Một đường đi kéo dài thẳng trên nền tuyết.
Đây là công cụ vận chuyển trên địa hình tuyết Tả Thanh Tử mới thiết kế ra mấy ngày trước tên là Tuyết lý phi!
Nhìn thấy Tả Thanh Tử từ xa tiến đến, binh sĩ đều dừng tay kính lễ:"Quân sư!"
Tả Thanh Tử bây giờ khí sắc tựa hồ tốt hơn nhiều, nhìn binh sĩ gật đầu, chỉ vào xe ngựa:"Thứ Tuyết lý phi này dùng có tốt không?"
Một tên tiểu đội trưởng bước tới trước mặt hai người hành lễ rồi nói:"Báo cáo đại nhân, sau khi bọn tôi dùng Tuyết lý phi do ngài thiết kế thì làm cho thời gian đi đường giảm xuống một nửa, lại còn mỗi chiếc xe ngựa trọng lượng gia tăng lên gấp đôi.
Tả Thanh Tử vui vẻ gật đầu.
Lúc này mấy tên binh sĩ đột nhiên từ trong kho chứa quân nhu tranh cãi ầm ĩ chạy ra.
Trong lúc rượt đuổi đánh nhau, mấy người bọn chúng tịnh không chút chú ý đến người cầm đầu trong quân đứng ở đó, còn chạy đụng trúng hai người.
"To gan!"
Mấy tiếng quát vang lên, bọn hộ vệ phía sau Tả Thanh Tử nhanh chóng tiến lên bắt mấy tên lính đó.
Mấy tên binh sĩ lúc này mới phát hiện ra chúng đang nằm trong tình thế nào tức thì sắc mặt trắng bệch.
Trường đao sáng lấp loáng kề trên cổ bọn chúng, khiến chúng run lên không trụ nổi quỳ phục xuống đất.
Hộ vệ đang muốn bắt bọn chúng đem đi xử trí theo quân pháp nhưng Tả Thanh Tử nói:"Các ngươi ngẩng đầu lên."
Mấy tên binh sĩ ngẩng đầu lên, trong tay còn nắm một khối gì đó màu đỏ pha đen, có điểm thêm màu tuyết trắng, có tên miệng còn căng phồng giống như đang nhai thứ đó.
"Ngươi đang ngậm gì trong miệng?"
Tên binh sĩ này ô.. ô mấy tiếng ráng sức nuốt xuống mấy lần rồi mới có thể phun ra, nâng khối thịt đang cầm trong tay lên cung kính nói:"Đại nhân, là cái này, dương nhục xuyến (xâu thịt dê) bọn tôi mua từ Cách Bố Lạp."
"Dương nhục xuyến?" Tả Thanh Tử có chút hứng thú, y trước nay rất thích ăn thức ăn ngon.
Một tên hộ vệ cầm lấy xâu thịt đưa tới trước mặt Tả Thanh Tử.
"Đây là dương nhục xuyến của Cách Bố Lạp?"
"Dạ phải, quân sư đại nhân."
Tả Thanh Tử à một tiếng nhìn ngắm dương nhục xuyến trong tay, đang muốn bỏ vào miệng ăn thử thì hộ vệ hoảng hốt cản:"Đại nhân!"
"Không cần đề phòng!" Tả Thanh Tử cắn một miếng, lông mày từc thì giãn ra.
Tên đứng đầu mấy binh sĩ vội vàng nói tiếp:"Đại nhân, dương nhục xuyến phía ngoài có phết một lớp tương ớt, mới ăn có thể không thích ứng nhưng ăn thêm mấy miếng thì khó mà nhịn được, ngược lại càng ăn càng thơm ngon, hơn nữa cả người đều phát nóng, so với rượu mạnh còn có phần khu trừ khí lạnh tốt hơn."
Tả Thanh Tử nửa tin nửa ngờ, y có thể chắc chắn là binh sĩ thủ hạ tuyệt không dám nói dối y. cẩn thận cắn thêm một miếng. Tức thì một cỗ hương khí cay nồng xông thẳng lên mi tâm, bởi vì đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nên không đến nỗi không chịu nổi, tuy đầu lưỡi có cảm giác như bốc lửa, nhưng cũng có cảm giác khoan khoái khác sinh ra, tức thì lại cắn thêm một miếng... Bất tri bất giác đã ăn hết cả xâu dương nhục xuyến, Tả Thanh Tử toát cả mồi hôi, môi hé lên hít hà.
Ăn hết một xâu, Tả Thanh Tử cảm thấy tiết trời lạnh giá không đến mức không thể chịu được, lại nhịn không được ăn thêm một xâu, qua lại một lúc, gần như toàn bộ dương nhục xuyến đều bị y ăn hết. Tả Thanh Tử tuy môi đỏ ửng nhưng lại cười to nói:"Loại thịt dê có điểm tà môn, lại giống như hồ thiêu tửu, thực sự làm cho người ăn sảng khoái!"
Tên binh sĩ cầm đầu xun xoe nói:"Tướng quân, mấy xâu dương nhục xuyến này đã nguội lạnh rồi, nếu như vừa mới chế biến xong thì ăn càng thêm ngon, tiệm NGưu tạp thang trên tiểu trấn Cách Bố Lạp chế biến dương nhục xuyến mới thực sự là đồ ngon."
Tả Thanh Tử biểu tình vẫn điềm đạm như cũ, bất quá tròng mắt y có thần thái hơn nhiều, bọn hộ vệ bên mình y đã lâu biết rằng quân sư đã động tâm rồi.
Mấy người thu hồi trường đao, sau khi xin chỉ thị của quân sư liền nói vơi tên binh sĩ nói:"NGươi đến Cách Bố Lạp mời bọn người nấu ăn đó đến đây."
####
Dương Chính cầm nắm ớt trong tay, mắt nhìn về phía xa.
Đã qua hai tuần lễ rồi, hiện tại thanh danh bán thức ăn của hắn đã nổi lên hiển hách, tình báo đã nói Tả Thanh Tử rất thích ăn thức ăn ngon, binh sĩ Đông tuyến đại doanh mỗi ngày tới đây không ít, không có khả năng là không đem tin tức này tới đại doanh. Huống gì hắn còn dùng một đồng Kim tệ hối lộ một tên binh sĩ.
Còn đang suy nghĩ thì một con hắc mã từ xa phi nhanh tới.
Dương Chính trong mắt lóe tinh quang: Đến rồi!
Quả nhiên thớt ngựa này phi tới trước hiệu ăn thì một tên binh sĩ nhảy xuống.
Dương Chính bỏ đao trong tay xuống, tên binh sĩ chưa đi tới gần đã cất tiếng cười vang:"An Đạt (tên giả của Dương Chính), lần này để xem ngươi tạ ơn cho ta thế nào đây, nhanh chuẩn bị đi theo ta vào trong doanh."
Mấy người Mông Tầm xung quanh đều nghe được, tất cả đều dừng tay, ánh mắt lóe lên.
"Dọn hàng, dọn hàng!" Mấy người la lớn, đuổi tất cả khách nhân ra ngoài.
"An Đạt, lần này ta thật sự là đem tính mạng ra mạo hiểm, thiếu chút nữa là bị hộ vệ của quân sư chém đầu rồi." Tên binh sĩ này chính là tên lính đứng đầu trong vụ va chạm trong quân doanh.
Dương Chính lấy một đồng Kim tệ hối lộ cho hắn, đưa mấy xâu dương nhục xuyến chế biến đặc biệt cho hắn. Lần này quả nhiên không phụ kỳ vọng, tên lính đã mang tin tức tốt lành đến.
"Đa tạ Phác ca." Dương Chính lấy ra một đồng Kim tệ nhét vào tay hắn:"Tương lai mà được quân sư thưởng thức thì sẽ không quên phần của Phác ca đâu."
Phác ca cười tít mắt cầm tiền nhét vào trong ngực áo. Lúc này hắn sợ rằng không nghĩ tới hai đồng Kim tệ đổi lấy được cái gì.
Lúc Dương Chính mới nhìn thấy Tả Thanh Tử thì y đang vẽ tranh.
Trong màn tuyết trắng bay bay trên NGọc Long sơn, Tả Thanh Tử toàn thân vận bạch y, tay phải cầm một cây Lang hào bút, tay trái cầm một bình Thanh hỏa tửu thượng đẳng, rượu đổ vào họng thì bút vẽ càng nhanh. Lúc đó, Dương Chính phảng phất như nhìn thấy một con bạch hạc lạc đàn cô đơn, vừa cao ngạo vừa bi thương vỗ cánh giữa mưa tuyết mênh mang...
Cách xa thế giới trần tục này, cách xa nơi náo nhiệt này.
Không biết qua bao lâu, gió thổi cuốn theo hoa tuyết thổi tà áo Tả Thanh Tử bay phấp phới.
"Ha ha ha ha..." Một trận cười như điên dại đột nhiên vang lên.
Tả Thanh Tử dốc hết bình Thanh hỏa tửu vào miệng, rồi ném bầu rượu rơi xuống khe sâu.
"Thoải mái, thoải mái!" Thanh âm vút cao lạc vào trong gió, Tả Thanh Tử cầm bút vung thoăn thoắt, chấm một điểm cuối cùng vào bức tranh. Gió đột nhiên thổi mạnh, giấy vẽ căng trên bàn gỗ đột nhiên bay lên không trung.
Giấy da dê bay trong không trung một lúc thì bị gió cuốn xuống núi, lúc đang bay ra khỏi cổng doanh trại thì có một cánh tay vươn ra chụp lấy.
Dương Chính nhìn vào cuộn giấy vẽ đã được mở bung ra.
Hắn ngẩn ra... Bức tranh vẽ một nữ nhân trầm tĩnh và thanh khiết, bình đạm như tuyết trắng ngày đông giá, hơn nữa sâu trong mắt nàng lại tiềm tàng nỗi ưu sầu vô hạn, nét ưu sầu này cũng lờ mờ như một trận gió khẽ thổi qua đồng vắng, dập dờn điểm chút ý thê lương.
Dương Chính từ trước tới này chưa từng nhìn thấy bức họa naò có thể biểu đạt ý cảnh vô cùng như thế.
Lúc này, Ba Bỉ trong lồng ngực Dương Chính đột nhiên rung động kịch liệt, một làn hơi ấm chạy khắp toàn thân hắn.
Hắn ngẩng đầu lên.
"Ngươi chính là người nấu ăn đến từ Lưu Vân quốc?" Môi Tả Thanh Tử lạnh đến tím tái, ánh mắt y nhìn vào người Dương Chính, tựa hồ như không để ý gì lắm.
Dương Chính nhìn y, cũng giống như nhìn thấy nữ nhân trong bức họa, bởi vì trên thân hai người này dường như lộ ra một cảm giác xuất trần như có như không.
Có lúc Dương Chính cảm thấy bản thân mình và thế giới này không hề hợp nhau.
Cũng giống như mỗi đêm trăng sáng, Dương Chính đứng dưới ánh trăng mờ mịt thổi sáo, lúc thanh âm quen thuộc vang lên thì Dương Chính mê man trong cơn mộng tạm thời ngắn ngủi, cảm giác như đang ở trên địa cầu như trước, giống như Tiểu Nhan vẫn còn bầu bạn bên mình như xưa.
Cho nên Dương Chính cảm thấy Tả Thanh Tử và hắn trong lúc đó cùng là một loại người giống nhau, cả nữ nhân trng bức họa cũng vậy, cũng đều cùng là một loại người.
Dương Chính phát hiện ra điều này trong mắt trừ vẻ lạnh lùng vĩnh viễn ra còn xen lẫn vẻ lân mẫn, hoặc nét mừng vui khi gặp được đồng loại.
Hắn thi lễ bình tĩnh nói:"Chính là ta!"
Tả Thanh Tử tịnh không chú ý đến nhãn thần của Dương Chính, lúc này y chìm đắm trong suy tư, không có người nào việc nào có thể xâm nhập vào trong lòng y. Cho nên y chỉ liếc nhìn bức họa trong tay Dương Chính một cái rồi đi về hướng quân doanh ấm áp bên trong, Tả Thanh Tử đi giữa cả trăm tên hộ vệ chầm chậm cất bước như một đám mây phiêu hốt ly kỳ.
Dương Chính trầm lặng nhìn y biến mất trong quân doanh.
Đi theo Phác ca đến gặp Quy Tàng.
Cũng giống như trong tưởng tượng của Dương Chính, Quy Tàng này rất hào sảng, trong thô lỗ có tinh tế nhưng luận về tài năng và khí độ so với Khâu Viễn Sơn đều thua sút một chút, cho nên Dương Chính có thể biết được nếu như Tả Thanh Tử bị hắn ám sát thì đối với Đông tuyến sẽ là sự thật tàn khốc đến mức nào.
Hắn đương nhiên cũng không hề suy nghĩ quá nhiều về vấn đề vô vị này.
NGay như hắn đối với Tả Thanh Tử cũng có chút hiếu kỳ và hảo cảm nhưng nếu có được cơ hội thì hắn cũng không hề do dự mà đâm y một kiếm, Dương Chính thuộc loại người "ích kỷ" như thế.
Hắn tin chắc.
Vận mệnh trước giờ đều phải do chính mình khống chế không phải là nhờ người khác bố thí.
Hồng Thạch và Mông Tầm cùng lên núi với Dương Chính, , Lưu Nhược Phi và Vũ Lôi ở lại tiểu trấn Cách Bố Lạp để tiếp ứng.
Sau khi thưởng thức Ngưu tạp thang do Dương Chính chế biến, Quy Tàng đối với mấy người bọn họ tương đối lễ độ. Bọn họ không ở trong quân doanh của lính hậu cần mà có trướng riêng, thậm chí còn có quyền hạn đặc biệt tự do ra ngoài doanh trại.
Phác ca nhờ đó mà lên được một cấp, đảm nhiệm chức phân đội trưởng của đội hậu cần.
Bởi vì Dương Chính đã mang tới vận may cho hắn, hắn tận tâm tận sức giúp đỡ Dương Chính.
Một tuần lễ nhanh chóng trôi qua, món Ngưu tạp thang và dương nhục xuyến của Dương Chính đã trở thành chiêu bài trong quân, sau khi nhiều binh sĩ thưởng thức qua đều hô lên quá đã, còn Tả Thanh Tử cơ hồ một ngày ba bữa cơm đều ăn mấy thứ đó, mấy người Dương Chính theo đó mà được nâng cao địa vị.
Chỉ là sau ngày nhìn thấy Tả Thanh Tử vẽ tranh Dương Chính chưa hề gặp qua y.
Dương Chính chỉ có thể chờ đợi cơ hội.
Chỉ là hắn không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Đêm, trăng bạc chiếu ánh sáng lạnh lẽo âm u dưới khu rừng đang say ngủ.
Tuyết trắng trên ngọn Ngọc Long sơn phản xạ ánh trăng làm cả thế giới đều mang màu trắng lạnh lùng im ắng, Dương Chính bước trên tuyết đi vào rừng, bông tuyết mang hơi lạnh xuyên thấu qua các bụi cây.
Mỗi khi đến lúc ánh trăng sáng nhất, Dương Chính lại một mình đi tìm nỗi tịch mịch trong lòng.
Cho dù có là lúc nào, ở nơi nào đều không hề thay đổi.
Dương Chính ở trong doanh một tuần lễ, ai cũng biết mặt hắn cho nên không hề ngăn trở, hắn đi ra khỏi cổng, xuyên qua rừng, từng bước đi lên trên vách núi mà ngày đó Tả Thanh Tử vẽ tranh. Sau khi bước lên vách núi hắn mới phát hiện vẻ đẹp của vách núi, cả trời sao chừng như tề tựu lại xung quanh, gạn lọc lại những gì tinh túy nhất.
Cả một hơi thở, nhất tĩnh nhất động cũng đều thuần khiết như vậy.
Từ lúc Dương Chính bước lên vách núi, trong lòng hắn chợt khẽ máy động, sau đó hắn trầm mê vào trong thế giới của chính mình. Hắn từ từ cầm sáo ngọc đưa lên miệng thổi, tiếng nhạc du dương vang lên trong làn gió đêm.
Trăng lẻ, vắng lặng.
Dương Chính tựa hồ như quên hết tất cả, cả thân xác lẫn tâm hồn đều chìm vào trong ý cảnh hắn muốn truy cầu.
Tiếng sáo vang lên sôi nổi nhịp nhàng, từng bông tuyết rơi tán loạn trên không trung bao phủ lấy người và đầu tóc Dương Chính một lớp tuyết mỏng mảnh.
Giờ phút này hắn không biết rằng một khúc nhạc đó đã làm cho quân doanh dưới núi chấn động đến mức nào.
Lúc tiếng sáo vẳng theo gió truyền tới quân doanh, mọi tiếng tán gẫu nói chuyện ồn ào đều im bặt, cả đến những người đang ngủ gật cũng thức dậy mở to đôi mắt còn đang ngái ngủ.
Trướng bồng lúc đầu tối đen như mực giờ đây từng trướng từng trướng đều thắp đèn sáng lên, người trong quân doanh phảng phất như trở thành một bức tranh im lặng, trầm tư trong gió, bên cửa, bên giường...
Trong tiếng sáo giống như giấc mộng huyền hoặc đó, có người tưởng nhớ đến cha mẹ đã cao tuổi ở nhà, có người tưởng nhớ đến ái thê đang chờ đợi mình ở nhà, có người nhớ đến những bất mãn thời niên thiếu... Bọn họ trong lòng đều có mộng mơ, không kềm được đều thể hiện ra những cảm xúc của mình một cách chân thật, vui vẻ tột cùng, ưu thương tột cùng, còn lại những nỗi buồn mac mác, giống như bông tuyết không thể nào chạm tới.
Dương Chính đương nhiên không phát hiện ra, mỗi lần hắn thổi sáo dường như cả thế giới này không còn liên hệ gì với hắn, mọi thứ bên ngoài đều không còn cảm giác gì.
Khúc nhạc cũng đến lúc kết thúc, âm tiết cuối cùng cũng vang lên.
Tròng mắt mê mang của Dương Chính đột nhiên tỉnh hẳn lại, thân thể vốn đang mềm nhũn trở nên săn chắc mạnh mẽ.
Hắn chống tay xuống đất, xoay người nhanh như gió, tròng mắt trong sát na co rút lại như lỗ kim, tinh quang lóe lên trong mắt, trầm giọng quát:"Ai?"
Tay áo rộng của hắn khẽ động, một cái hộp đen đã nằm trong tay hắn, ngón tay cái đặt trên cơ quan.
Trước mắt chỉ là rừng tùng thưa thớt, trên vách núi nhìn xuống trong mấy chục mét vuông đều trống vắng, thỉnh thoảng có nhánh cây chịu không nổi lượng tuyết bám phía trên cong oằn xuống làm cho tuyết rơi xuống đất.
Trực giác giống như dã thú của Dương Chính làm hắn không dám buông lơi cảnh giới, hắn đứng một lúc, các giác quan mắt mũi tai đều điều động chỉ phát giác có một tia quỷ dị trong không khí.
Có thể là trừ sự im lặng lạnh lẽo, Dương Chính không hề cảm giác bất cứ khí tức của sinh mệnh nào.
Sau khi kiên trì mấy phút, Dương Chính chầm chậm đứng lên, thử bước đi, tiếng chân rơi trên tuyết vang lên khe khẽ.
Hắn liên tục bước mấy bước xuống vách núi, lúc tiến vào trong rừng đột nhiên quét mắt nhìn quanh thét lớn:"Còn không ra đây, ta đã thấy ngươi rồi."
Phản hồi lại tiếng thét này, một đạo bạch ảnh nhanh chóng phóng qua trong rừng, bất quá Dương Chính tay vừa động, đang định phát độn cơ quan lại nhanh chóng thu hồi lại, bởi vì bóng trắng đó chỉ là một con cáo trắng, một động vật nhỏ rất thường gặp.
Dương Chính cảm giác là mình quá nhạy cảm nên không hề lưu lại thêm, nhanh chóng bước xuống vách núi.
Nhưng sau khi hắn đi không lâu, một ngừơi xuất hiện trong rừng.
Tả Thanh Tử cầm một hồ rượu lảo đảo bước ra từ trong rừng, bước chân y yếu ớt, tóc tai xõa rũ rượi trên vai, chỉ liếc về hướng Dương Chính vừa rời đi rồi bước lên trên vách núi.
Sau khi bước lên y ngồi xổm xuống đất, ngửa tay đổ rượu vào miệng, nốc mấy hơi hết nửa bình, rượu chảy ra ngoài ướt cả áo y, tuyết dưới đất cũng bị rượu xoi thành một cái hố nhỏ.
Quăng bình rượu đi, hắn lấy tay áo lau rượu còn dính mép, chầm chậm thở một hơi than:"Đã đến rồi, sao không hiện thân gặp mặt một lần."
Trong rừng chợt truyền đến một tiếng cười nhẹ:"Thánh điện kỵ sĩ ngày xưa, lạc phách quân sư ngày nay, Diệc Lãnh đại nhân, đã lâu không gặp a..."
Thanh âm này chợt cao chợt thấp, mang theo ma lực huyền bí khó dò, lúc nghe thì giống như tiếng tình nhân nũng nịu trong lòng, làm người ta trong lòng khẽ dậy sóng.
"Diệc Lãnh là ai? Ta sớm đã quên rồi, ngày nay chỉ có Tả Thanh Tử, sau này cũng chỉ có Tả Thanh Tử..." Tả Thanh Tử thanh âm đầy vẻ mệt mỏi, chừng như cảm giác không còn chút tinh thần nào, phảng phất không còn chút sinh lực.
Gót sen nhè nhẹ bước, trong bóng tối của rừng tùng một thân ảnh phong hoa tuyệt đại từ từ hiện ra.
Nữ nhân tóc dài trắng như thác nước Lạp Bối Nhĩ Sơn xõa dài chấm eo lưng thon thả nhỏ nhắn, ánh trăng phảng phất như phát ánh sáng xanh từ trên tóc nàng chiếu lên áo lụa trên người.
Cặp mắt cong dài như vầng trăng khuyết trên trời mang một mị lực câu hồn nhiếp phách.
Nàng mang một tấm mạng che mặt mỏng, lờ mờ hiện ra gương mặt thuần khiết vô cùng, mà lại nhìn không rõ làm cho người ta phát sinh ý muốn nhìn thấy chân diện mục của nàng.
Loại sắc đẹp này nhân gian không thể có được, lại còn mang theo vẻ quyến rũ tà ác trầm luân địa ngục, khiến người ta không thể tự thoát khỏi mà cam tâm chấp nhận lao vào.
Chân nàng bước nhẹ trên tuyết, qua hơn mười mét đến đứng bên thân Tả Thanh Tử.
Giống như khói nhẹ thoảng qua, không hề để lại dấu vết gì trên mặt tuyết.
Thế nhưng vẻ đẹp không thể hình dung này Tả Thanh Tử giống như chưa hề nhìn thấy, y lại tiếp tục dốc bình rượu vào miệng uống một hớp.
"Ta và Thánh điện sớm đã không còn quan hệ gì, ngươi tới đây làm chi?" Tả Thanh Tử uống ngụm rượu cuối cùng rồi quăng bình rượu xuống vách núi.
Sau đó rất lâu một âm thanh bình thản mơ hồ phá vỡ tĩnh lặng vang lên.
"Đã vào Thánh điện, cả đời không hối tiếc, thân là thủ lãnh của Tứ đại Thánh điện kỵ sĩ, Diệc Lãnh đại nhân sao lại không biết quy củ này." Nữ tử tóc trắng này chính là Bạch tinh sứ hôm đó ở trên Hồng lâu phường.
Tả Thanh Tử cười lạnh nói:"Địa ngục chi lộ của Thánh điện ta đã đi qua, võ học của Thánh điện ta cũng đã hoàn trả lại, trên người còn bị Ám huyết ma chú, những gì ta trải qua như vậy thì hôm này Thánh điện và ta không còn chút quan hệ gì... Tư Ma Lệ, ngươi còn tới đây làm chi? Nếu như Thánh điện không cho ta ly khai như trước thì đã thu hồi tính mạng của tên nghịch đồ này rồi... Ha ha ha ha..."
Tả Thanh Tử cất tiếng cười dài, giống như đang nói chuyện cười, thế nhưng trong tiếng cười hàm chứa rất nhiều đau khổ và oán hận.
Tư Gia Lệ cười điềm nhiên, nàng đứng trong gió y phục mỏng manh lay động, lại thêm ánh trăng chiếu lên càng làm cho nàng xinh đẹp như tinh linh trong màn đêm.
Nàng chỉ bình thản nói một câu:"Diệc Lãnh đại nhân, ngươi vẫn còn chưa quên nàng ta."
Tiếng cười của Tả Thanh Tử ngưng bặt.
"Không cần nhắc tới nàng, các ngươi không xứng, không xứng!" Tả Thanh Tử đột nhiên quát lớn đứng thẳng dậy, râu tóc dựng ngược, hoàn toàn khác với hình dạng tiêu sái thường ngày.
Tư Gia Lệ nhìn vào Tả Thanh Tử, tròng mắt màu tím phát xuất ánh ngân quang.
Môi cong lên, bình thản nói:"Diệc Lãnh đại nhân, ngài thất thái rồi."
Tả Thanh Tử nắm chặt tay, hô hấp dồn dập, sắc mặt y đột nhiên biến thành đáng sợ vô cùng, môi tím ngắt. Phảng phất như y không có cách nào áp chế được nỗi đau đớn từ trong xương tủy lan ra, huyết nhục toàn thân co rút lại, cơn đau quay lại cắn xé Tả Thanh Tử làm y ngã nhoài xuống đất, toàn thân co rúc, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ cố nén.
Cơn đau này truyền đến thần kinh của y, so với liệt hỏa còn cuồng nhiệt hơn, lại làm cho tinh thần của Tả Thanh Tử vẫn cứ bảo trì thanh tỉnh cực độ, cho dù là muốn hôn mê cũng không được.
Mồ hôi tuôn ra như tắm phút chốc đã ướt đẫm y phục của y, dưới ngọn gió đêm lạnh lùng đã kết thành lớp băng mỏng.
Tư Gia Lệ nhìn nam tử ngã nằm dưới chân, nét cười cợt càng thêm rõ.
Đến lúc Tả Thanh Tử không còn sức phát ra thanh âm, nàng ta mới chầm chậm cúi xuống day tay trên trán Tả Thanh Tử, dần dần thân thể không ngừng co rút của Tả Thanh Tử đã bình tĩnh trở lại.
"Diệc Lãnh đại nhân, tư vị của Ám huyết ma chú phát tác thật không tệ a."
Tư Gia Lệ thanh âm mềm mại giống như gió xuân, nam nhân nào có dục vọng bình thường đều bị hấp dẫn nhưng đối với Tả Thanh Tử thì phảng phất như lời trớ chú độc ác nhất.
Tả Thanh Tử nằm ngửa trên mặt tuyết, cơn đau vừa rồi đã rút cạn thể lực của y, ngay cả sức để máy động một ngón tay y cũng không còn, vô luận là thân thể hay là tinh thần đều đã chịu qua một cuộc tẩy lễ như địa ngục.
Chờ đến lúc hồi phục chút sức lực, Tả Thanh Tử yếu ớt nói:"Ám huyết chú có mạnh mẽ cũng làm sao có thể chiến thắng được tinh thần con người. Tư Gia Lệ, đã qua nhiều năm vậy rồi, ngươi vẫn còn chưa lãnh ngộ được áo nghĩa của lãnh vực này, còn "nàng", bảy năm trước đã tiến nhập vào lĩnh vực này, khụ khụ... Thánh điện cuối cùng so ra cũng không hơn được Vân... Vân này cũng giống như Trì Vân đại tướng ba mươi năm trước, khụ khụ... Ha ha."
Tả Thanh Tử cố gắng chịu đựng thống khổ cực lớn cất tiếng cười vang.
Cuối cùng Tư Gia Lệ gương mặt cũng lộ nét tức giận.
Nàng đột nhiên giơ cao tay, trong tay tức thì hiện ra ánh sáng của đấu khí giống như lửa tím, vung tay hạ xuống muốn một chưởng kết liễu tên khốn này.
Lúc tay nàng vừa áp lên ngực Tả Thanh Tử thì ngập ngừng dừng lại. Môi Tư Gia Lệ cong lên:"Diệc Lãnh đại nhân, xem ra ngài thực sự muốn tìm chết, đáng tiếc Thánh điện có lệnh, bất cứ tên phản đồ nào cũng phải chết trong thống khổ vô tận do Ám huyết ma chú... Ta thân là Bạch tinh sứ của Thánh điện, tự nhiên không làm việc trái với Thánh điện. Bất quá... Ngươi cũng sống được bao lâu nữa, tự nhiên sẽ có người đến thu thập ngươi, lần này ta đến chẳng qua cũng vì đưa hắn tiến vào Thánh điện thôi."
"Ngươi nói là người thanh niên vừa rồi thổi sáo ở đây sao." Tả Thanh Tử gương mặt tịnh không chút kinh ngạc.
"Thì ra ngươi đã sớm biết." Tư Gia Lệ thoáng ngạc nhiên.
Tả Thanh Tử khuôn mặt lộ ra vẻ cao ngạo:"Đừng quên ta từng là Thánh điện kỵ sĩ, tuy tu vi võ công đều đã hoàn trả cho Thánh điện nhưng nhãn lực vẫn còn, Tư Gia Lệ..."
Tư Gia Lệ điểm chân một cái, nhanh chóng thối lui ẩn nấp trong rừng...
Ngay lúc đó
Dương Chính thổi sáo xong, đang lúc đi xuống núi, trước ngực đột nhiên có luồng sức mạnh mạnh mẽ cuộn trào, cảm giác ấm nóng lưu chuyển khắp toàn thân hắn.
Hắn kinh ngạc cởi y phục trước ngực ra, chỉ thấy Ba Bỉ đang phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, hơn nữa ở giữa tinh thể đó còn có một luồng lửa nóng màu xanh lục bừng bừng cháy.
Đây là lần đầu tiên Ba Bỉ xuất hiện dị trạng, Dương Chính nhanh chóng cởi nó xuống.
Cầm trên tay, đầu Dương Chính phảng phất như bị kim châm vào, bóng đêm ảm đạm lúc đầu chợt sáng lên.
Dương Chính không hề phát hiện tròng mắt của hắn đã hiện ra ánh sáng màu xanh lục, giống như con sói trong đêm tối.
Trong đầu không ngừng hiện ra ý thức rõ nét, muốn hắn xoay người trở lại trên núi.
Dương Chính trong lòng kinh ngạc, thế nên lúc ý thức kỳ quái xuất hiện trong đầu, hắn đã cố ý chống lại, tuy ý thức này xem ra không hề có ác ý, đây lại là tập quán của Dương Chính chỉ tin tưởng vào bản thân, ý thức càng lúc càng mạnh mẽ làm Dương Chính đứng ngơ ngẩn hồi lâu tại chỗ.
Cuối cùng hắn cũng bị Ba Bỉ ép đi về phía vách núi vừa mới thổi sáo.
Lúc đến gần đỉnh, hắn lờ mờ phát hiện bóng người trên vách núi.
Dương Chính nhìn Tả Thanh Tử nằm dưới chân, trong lòng vô cùng nghi vấn. Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, thần kinh và toàn thân đều căng thẳng cực điểm.
"Đừng nhìn nữa... Không có ai đâu." Tả Thanh Tử nói.
Dương Chính chầm chậm cúi người xuống, hắn đã nhìn ra lúc này Tả Thanh Tử không hề có năng lực phản kháng, Ba Bỉ trong tay không ngừng rung động, ý thức xâm nhập vào trong người hắn đã lui lại, chẳng qua là Ba Bỉ phảng phất như trở thành một thể sinh mệnh có ý thức, im lặng quan sát cảnh tượng chung quanh, đây là việc chưa từng xảy ra.
Lúc đầu Dương Chính rơi vào dị thế giới này, từng cười đùa đặt cho khối đá này tên Ba Bỉ, chẳng qua cũng là một ký thác của tinh thần, không hề nghĩ đến khối đá này thực sự là vật sống.
Hiện tại không phải là lúc tìm hiểu bí mật này, Dương Chính nhìn Tả Thanh Tử, ánh mắt trở nên lăng lệ.
Hắn nhớ tới mục đích trà trộn vào Đông tuyến đại doanh chính là giết chết Tả Thanh Tử.
Như lúc này đây không có cơ hội nào tốt hơn, Tả Thanh Tử nằm dưới chân không hề có chút phản kháng.
Chỉ cần giết chết y thì không cần phí công tìm cơ hội, cũng không phải chịu nguy hiểm to lớn, bốn bề không có người, Tả Thanh Tử chết đi ít nhất ngày mai mới bị người ta phát hiện nhưng đến lúc đó thì Dương Chính sớm đã mang bọn Hồng Thạch trốn đi thật xa rồi.
Nhìn thấy ánh mắt của Dương Chính, Tả Thanh Tử nhãn thần lộ vẻ giải thoát bình thản.
Y cũng biết nói gì cũng không thể thay đổi quyết định của thanh niên trước mắt, loại ánh mắt này chỉ có người đã rèn luyện tâm tính kiên cường vô cùng mới có.
Dương Chính rút thanh M9 ở thắt lưng ra, mũi nhọn dưới ánh trăng giống như hàm răng của ác ma.
Hàn quang xanh lè mờ mịt bức người.
"Ngươi dụng tâm dùng thức ăn ngon dụ hoặc binh sĩ, trà trộn quân doanh để ám sát ta?" Tả Thanh Tử thở dài.
Dương Chính gật đầu, đối với một người chết không cần phải dấu diếm gì.
"Thảo nào Tư Gia Lệ nói nàng không cần ra tay, ta sớm đã biết rồi, Thánh điện xưa nay không dễ dàng buông tay..." Tả Thanh Tử lẩm bẩm, ánh mắt y nhìn Dương Chính có chút lân mẫn:"Tuy không có tác dụng gì nhưng người trẻ tuổi, ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu, sau khi giết ta, ngươi có thể trốn bao xa thì cứ trốn, tương lai đối với ngươi sẽ tàn khốc phi thường."
Dương Chính đối với loại uy hiếp này không hề để tâm, hắn không hề sợ hãi Đông tuyến đại doanh.
"Ngươi nghĩ ta lo lắng Vệ Nhung quốc đối với ngươi bất lợi sao?" Tả Thanh Tử cười nhẹ:"Người tuổi trẻ, ngươi còn phải đối diện với thứ tàn khốc hơn nhiều, trên thế giới này còn có loại tồn tại mà ngươi không bao giờ nghĩ tới, bọn họ mới thực sự là chúa tể chân chính của thế giới này."
Dương Chính nhếch mép không hề do dự đâm thẳng vào tim Tả Thanh Tử.
Máu tươi phút chốc đã đẫm ướt tà áo trắng trước ngực của Tả Thanh Tử.
Thân thể Tả Thanh Tử giần giật, tròng mắt y co lại, miệng khẽ phun ra một luồng bạch khí.
"Ta không hề nhận ai có thể là chúa tể của ta." Dương Chính nhìn Tả Thanh Tử đang hấp hối lạnh lùng nói.
Lúc này Ba Bỉ đột nhiên phát sáng, ánh sáng chiếu xuyên qua kẽ tay của Dương Chính.
Tả Thanh Tử nhìn thấy ánh sáng Ba Bỉ phát ra.
Cả người y như là hồi quang phản chiếu, sắc mặt vốn trắng bệch giờ hồng hào trở lại, thổ ra một búng máu, mắt nhìn chăm chăm vào tinh thể màu đỏ đang phát ánh sáng rực rỡ trong tay Dương Chính.
"Nhanh... Cho ta xem cái thứ trong tay ngươi... Nhanh..." Tả Thanh Tử liều mạng dùng một hơi cuối cùng nói nhanh.
Máu từ ngực y chảy ra càng lúc càng nhanh đã nhuộm đỏ cả mặt tuyết dưới thân.
Dương Chính tịnh không muốn nói chuyện với người chết dưới tay mình nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt khao khát của Tả Thanh Tử, lại nhớ đến nhãn thần tịch mịch cao ngạo ngày y vẽ tranh hôm đó... Vì vậy hắn khe khẽ mở tay ra đưa Ba Bỉ tới trước mặt Tả Thanh Tử.
"Ha ha ... Ha ha... Khụ khụ..." Tả Thanh Tử đột nhiên cất tiếng cười vang, vừa cười vừa thổ huyết.
Dương Chính cảm thấy y điên mất rồi, dù không sợ chết đi nữa thì cũng không cần cười to lúc sắp chết chứ.
Lẽ nào y biết bí mật của Ba Bỉ, Dương Chính rất là hiếu kỳ với việc này, Ba Bỉ chính là thứ quan trọng nhất có thể đưa hắn trở về địa cầu, ý niệm này mạnh mẽ như thế làm người lạnh lùng như Dương Chính cũng thoáng cảm thấy kích động, hắn tạm ngưng ý định rút thanh M9 ra, thử hỏi:"Ngươi cười cái gì, ngươi biết khối đá này sao?"
Tả Thanh Tử nhìn Dương Chính, nhãn thần đầy thâm ý bất quá ý tứ lân mẫn đã không còn.
Y không trả lời Dương Chính, ngược lại chăm chú nhìn Ba Bỉ, cất tiếng cười giải thoát:"Tư Gia Lệ ơi Tư Gia Lệ... Người tính cuối cùng cũng không bằng trời tính, lần này bàn tính như ý của ngươi sợ là đã không còn."
Dương Chính cảm thấy Tả Thanh Tử đang ăn nói linh tinh.
Hắn muốn rút thanh M9, Tả Thanh Tử chụp tay hắn:"Chờ chút!"
Tính mạng người này sao lại mạnh như thế, Dương Chính cười khóc không xong:"Ngươi còn muốn gì đây?"
"Người tuổi trả, ngươi có thể đáp ứng một thỉnh cầu của ta hay không?"
"Nói đi!"
"Ngày ta vẽ tranh bị ngươi nhìn thấy khuôn mặt người trong tranh, ngươi có còn nhớ mặt nữ nhân đó không? Nếu như có một ngày ngươi gặp nàng, mong ngươi nói với nàng là Diệc Lãnh không hề quên nàng."
Nhìn thấy Dương Chính gật đầu, Tả Thanh Tử chầm chậm nhắm mắt, thân thể nhanh chóng lạnh đi.
Dương Chính rút thanh M9 ra, lau vết máu trên mặt tuyết.
Hắn ánh mắt phức tạp nhìn về quân doanh sườn núi, Tả Thanh Tử đã chết trong tay hắn, ngày mai nơi này sẽ đại loạn. Cục thế của Thương Nguyệt, Vệ Nhung, Lưu Vân ba nước cũng chấn động thêm lần nữa.
/218
|