Tới rồi!
Lai Qua Lạp Tư ở trong bóng tối chờ đợi, hai mắt chợt sáng lên, đứng phắt dậy.
Y cảm giác được ma pháp nguyên tố đang chuyển động nhanh chóng quanh thân mình theo quỹ tích không thể nắm bắt được, cứ liên tục tụ tập vận chuyển.
Không gian vặn vẹo uốn khúc giống như xoáy nước, trên mặt đất, ngôi sao sáu cánh làm tiêu ký chớp lóe, năng lượng từ những viên ma pháp tinh hạch phun ra ào ạt, càng lúc càng có nhiều ma pháp nguyên tố tụ tập, vô số đạo năng lượng va chạm vào nhau, đột nhiên một đạo quang mang xông thẳng lên trời, trong ánh sáng hai bóng người một lớn một nhỏ dần dần xuất hiện.
Tuy đã nghe Dương Chính nói qua hắn có thêm một đứa con gái, hơn nữa còn ngủ say 1 vạn năm, nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé trốn sau người Dương Chính thì mọi người vẫn cảm thấy kinh ngạc. Dương Chính kéo Mật Tuyết Nhi ở sau lưng ra, đưa tay nhéo mũi nó:"Vừa rồi còn nghịch ngợm, bây giờ lại sợ rồi sao?"
Mật Tuyết Nhi rúc vào lòng Dương Chính, đầu lắc lư không ngừng, bất quá đôi mắt màu vàng linh động vẫn cẩn thận quan sát những người lạ mà nó lần đầu tiên nhìn thấy trừ Dương Chính.
Lai Qua Lạp Tư hiển nhiên có hình dáng dễ gần đối với cả già lẫn trẻ, lúc Mật Tuyết Nhi nhìn y thậm chí còn mỉm cười.
Bất quá ánh mắt hiếu kỳ của hai người kia khiến cho nó rất sợ hãi, đặc biệt ánh mắt đầy vẻ kinh dị và nóng lòng của Mã Tác càng khiến cho Mật Tuyết Nhi cảm thấy mình là đồ chơi.
Thực sự, Mã Tác rất ủy khuất, hắn chỉ là thấy Mật Tuyết Nhi rất đáng yêu nên động đến mẫu tính trời sinh trong người.
Bất kể thế nào, mọi người đều rất ái hộ Mật Tuyết Nhi, cho nên không lâu sau Mật Tuyết Nhi đã nhanh chóng giao lưu với họ.
.........
Thành bảo là một thế giới khác.
Lúc đoàn người thông qua thông đạo không gian tiến vào di tích cách tuyệt thế giới một vạn năm thì họ đều giống như Dương Chính lúc đầu, chấn động mãnh liệt, đúng thực sự là trăm nghe không bằng một thấy.
Cổ bảo hoành vĩ, vũ khí, tài phú số lượng kinh người.
Nếu như để người có dã tâm lấy được thì tuyệt đối có thể kháng cự với bất kỳ quốc gia nào trên Bắc đại lục.
Dương Chính thậm chí còn tin rằng nếu như nền văn minh ma pháp của Bành Thụy Tư vương quốc có thể trùng kiến thì đủ sức thay đổi bố cục của toàn đại lục.
Văn minh ma pháp hiện tại của Bắc đại lục đại biểu cho cảnh giới tối cao của văn minh ma pháp hiện thời.
Nhưng so với văn minh ma pháp của Bành Thụy Tư công quốc thì nền văn minh đó chỉ là ánh sáng của đom đóm so với trăng rằm.
Vì văn minh ma pháp suy bại dẫn đến truyền thống ma pháp sư rất ít ỏi trên đại lục, luyện kim thuận sĩ đã trở thành một môn học mới mẻ. Còn ở Bành Thụy Tư thì luyện kim thuật sĩ giống như khoa học gia hơn, lại thêm số lượng khoa học gia cũng rất ít ỏi.
Một vạn năm trước, đại lục còn chưa chia cắt, hai đại lục Nam Bắc phát triển không ngừng hình thành nên nền văn minh Tát Đức.
Quá khứ huy hoàng khiến cho người ta đắm say.
Dương Chính đã biết qua sự vĩ đại của vương quốc ma pháp Bành Thụy Tư thì không lý do gì không tin nó còn cường đại hơn cả quốc gia ma pháp cường đại nhất hiện nay trên thế giới.
Ma pháp trận đồ phức tạp, vũ khí ma pháp cường đại, ma pháp quyển trục khiến cho người ta kinh hãi, nó có thể giúp cho người bình thường sử dụng được ma pháp, quân đội chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng nhục thể hiện nay sao đủ sức chống lại.
Theo ghi chép trong Tát Đức văn minh đại sự ký, Bành Thụy Tư công quốc chẳng qua chỉ là một công quốc không lớn mạnh gì.
Như vậy có thể tưởng tượng mức độ huy hoàng của nền văn minh Tát Đức một vạn năm trước như thế nào.
Nhưng người ta kinh hãi vì nền văn minh Tát Đức bao nhiêu thì còn hoảng sợ đối với lực lượng hủy diệt nó gấp cả chục lần.
Nền văn minh cường đại như vậy lại bị hủy diệt trong tay bọn Ngư nhân xấu xa đó.
Lai Qua Lạp Tư nhìn thấy cảnh tượng Ngư nhân hủy diệt Ma Huyễn quần đảo trong chớp mắt, uy thế mạnh mẽ như đập đậu hủ thì y trốn trong phòng suốt 1 ngày 1 đêm. Sau khi trở ra, y hai mắt đỏ ngầu, tiến vào Đồ thư quán trong thành bảo, bắt đầu điên cuồng học tập.
Đối với Ngư nhân thì Dương Chính ngoại trừ có gặp cá thể giống vậy ở Phong sào đảo ra thì không còn manh mối gì khác.
Bọn Ngư nhân này với bọn Ngư nhân hắn gặp ở Phong sào đảo tuyệt không hề giống nhau. Bọn chúng cường đại vô cùng, nếu như năm xưa Dương Chính gặp phải chúng thì giờ đây đã trở thành một cỗ thi thể.
Bất quá hắn có thể khẳng định bọn quái vật cường đại này chắc chắn sau lưng còn có người thao túng, bằng không hành động tàn ác của chúng không thể lý giải được, bất cứ cá thể có trí tuệ độc lập nào tuyệt đối không thể hủy diệt nền văn minh mà không có chút lý do, trừ phi đó là công cụ của người khác. Bọn chúng nhất định là công cụ của một dạng tồn tại cường đại hơn.
Hắn hiện tại chỉ muốn biết người điều khiển bọn Ngư nhân này rốt cục là ai.
Hiện tại Dương Chính đã dần dần hòa nhập vào thế giới này, cũng không thể nào dùng ánh mắt lãnh đạm bàng quan nhìn thế giới này nổi cơn mưa gió.
Bọn Ngư nhân đáng sợ và người điều khiển sau lưng chúng đều là thanh kiếm của Đạt ma khắc lợi tư (*) đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu thế giới này. Dương Chính hiện tại có khá nhiều bằng hữu, A Tuyết, vương hậu, Mạc Băng Vân, mục sư Hi Khắc Mạn, tu nữ Ôn Toa, Lai Qua Lạp Tư...
Bọn họ đều sống trên thế giới này, đều tùy lúc nào cũng có thể bị thanh kiếm này chém chết.
Thậm chí ngay cả hắn, còn có Mật Tuyết Nhi khả ái đáng yêu cũng chẳng phải đang sống dưới bóng tối của lưỡi gươm đó sao?
Nếu như chỉ vì tồn tại đó quá cường đại nên hắn chỉ còn cách ngây ngô sống qua ngày, chờ đến khi thanh kiếm Đạt ma khắc lợi tư chém chết thì liệu sống còn gì lạc thú, liệu đó có còn lại Dương Chính hắn hay không?
Hắn cười lạnh, bi thương có, phẫn nộ có, tự trào có...
Cho dù là thiêu thân đâm vào lửa thì đó cũng là bản tính của hắn, thiêu thân trong lúc lao đầu vào lửa mà chết thì có hối hận không?
Ai biết được?
Nhưng mà không thử qua thì con thiêu thân đó chắc chắn sẽ hối hận.
Sau khi hiểu rõ tư tưởng của mình, Dương Chính tự nói một mình, còn chưa tới lúc hết cứu, Dương Chính, đến giờ ngươi vẫn còn là thanh niên trẻ tuổi dốc bầu nhiệt huyết, sớm muộn gì cũng vỡ đầu mà.
Hắn vừa suy nghĩ vừa nhẹ vuốt ve làn da mịn màng của Mật Tuyết Nhi đang nằm trong lòng hắn.
Bất quá, thế giới này cũng phải cần người ngu ngốc.
Không phải sao?
.....
..........
"Lai Qua Lạp Tư, ngươi quyết lưu lại nơi này sao?"
"Đúng, ta cần lực lượng." Lai Qua Lạp Tư yên lặng ngồi ở một góc thư quán, trước mặt hắn có một đống sách ma pháp, chúng đều là di sản của nền văn minh Tát Đức huy hoàng.
Dương Chính gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hắn đi ra khỏi đồ thư quán. Mã Tác, Thụy Ngang, Mật Tuyết Nhi đều đi theo sau hắn.
Hắn ôm Mật Tuyết Nhi lên, nhìn hai người gật đầu:"Bọn ta xuất phát, trước tiên hãy mang Kỳ tích hiệu trở về Đào nguyên."
Mã Tác hưng phấn gật đầu, từ lúc ly khai gia tộc đi theo Dương Chính hắn không hề nghĩ tới sẽ có thể trở về, nào ngờ... lại nhanh chóng gặp được phụ thân như vậy.
Dương Chính quyết định như vậy chính vì trước mắt bọn họ không hề biết gì về Hải tộc, hơn nữa với lực lượng hiện tại của họ thì gặp phải chúng chỉ còn đường chết, ngay cả Lai Qua Lạp Tư cũng không nhắc tới chuyện đi tìm Tinh linh tộc. Vì vậy Dương Chính cần phải làm vậy để tích súc lực lượng, cho dù nhiều thêm một phân một điểm thì sau này đối mặt với hải tộc cũng có thêm được chút hy vọng.
Dương Chính nghĩ tới Đào nguyên, nghĩ tới những người may mắn sống sót của Thái Lan Mễ Á gia tộc.
Hắn cần phải tập hợp lực lượng.
Dương Chính tịnh không phải là người có dục vọng mạnh mẽ, càng không có hứng thú trở thành thao khống giả, nhưng tình thế bức bách nên hắn cần phải tích lũy lực lượng, đối mặt với Hải tộc, lực lượng của 1 người thực sự rất có hạn, cho dù có đạt đến trình độ cỡ nào. Từ xưa đến này, nhân loại chính là sinh vật quần cư, con người có thể thống trị thế giới cũng nhờ vào lực lượng tập thể.
Dương Chính trước giờ đều tin chắc vào điều này.
Kỳ tích hiệu phá sóng lướt nhanh trên biển, từ Đào nguyên tới hải vực hiện tại Dương Chính đều đã ghi chép thành hải đồ hoàn chỉnh, cho nên lần trở về này tương đối nhẹ nhàng.
Bọn họ né tránh hải vực nguy hiểm, Kỳ tích hiệu chạy hết tốc lực cả đêm lẫn ngày trở về Đào nguyên đảo.
Mật Tuyết Nhi giống như con khỉ con quấn lấy cổ Dương Chính, đối với tất cả những gì bên ngoài nó đều cảm thấy mới mẻ, trong hai tháng nay nó đã học được ngôn ngữ mới. Mã Tác cũng thành công trong việc lập quan hệ tốt đẹp với Mật Tuyết Nhi. Hiện tại trừ Dương Chính ra thì người hay ôm lấy đứa nhóc này chính là Mã Tác. Điều này khiến cho Dương Chính cảm kích vô cùng, hắn tất nhiên không thể hung dữ với Mật Tuyết Nhi, bất quá nữ hài này thực sự phiền đến chết người.
Có Mã Tác phụ giúp trông coi Mật Tuyết Nhi, Dương Chính cũng có thể tranh thủ nghiên cứu thêm một ít.
Kiến thức lưu lại của văn minh Tát Đức khiến cho hắn được mở mang đầu óc rất nhiều, đối với ma pháp đã kiến giải tới lĩnh vực mới, đặc biệt là không gian ma pháp, hắn không còn thuộc dạng không biết gì cả, hơn nữa Mật Tuyết Nhi thực sự là bảo khố ma pháp, nó kế thừa được lực lượng bổn nguyên của ma pháp hoàng hậu Vi Kỳ, có lực lý giải ma pháp hơn xa người thường.
Vi Kỳ nói Mật Tuyết Nhi là pháp sư vĩ đại nhất tịnh không phải là vọng ngôn.
Hai tháng sau, Đào nguyên đảo đã xuất hiện trước mặt mọi người.
(*) Sword of Damocles: Thanh kiếm của Damocles: Điển này bắt nguồn từ truyền thuyết Hy Lạp. Toàn văn như sau:
Vua Dionysius trị vì ở Syracuse, thành phố giàu nhất trên đảo Sicily thuộc nước Ý ngày nay. Vừa giàu, vừa có quyền lực, nên Dionysius bị nhiều người ganh tị. Trong số đó có Damocles; mà Damocles cũng là một trong những người bạn thân nhất của vua Dionysius. Lúc nào Damocles cũng nói: "Ngài thật là người may mắn! Ngài có đủ mọi thứ mà ai cũng mong ước. Ngài là người hạnh phúc nhất thế gian."
Nghe riết, Dionysius thấy nhàm, bèn gọi:
- Nầy Damocles, có thật không còn ai hạnh phúc hơn ta chăng?
Damocles vội vàng tâu:
- Chắc chắn không còn ai hạnh phúc hơn ngài! Nhìn kho tàng vĩ đại và quyền lực tối cao của ngài đang nắm trong tay. Ngài không phải lo lắng một điều chi, thì cuộc đời còn gì đẹp đẽ hơn nữa?
Dionysius hỏi:
- Thế nhà ngươi có muốn thay thế địa vị của ta không?
Damocles giả vờ kinh ngạc:
- Ôi...dầu có nằm mơ hạ thần cũng không dám ao ước như vậy! Nhưng...nếu được hưởng sự giàu sang và những điều khoái lạc của ngài chỉ trong một ngày thì hạ thần không còn muốn gì hơn thế nữa!
- Rất tốt! Nhà ngươi sẽ được toại nguyện đổi địa vị với ta trong một ngày.
Ngày hôm sau, Damocles được đưa vào hoàng cung, mặc cẩm bào và đội vương miện bằng vàng. Damocles ngồi ở bàn tiệc thưởng thức rượu thơm và các món ăn ngon lạ. Chung quanh có vô số kẻ hầu hạ, lại có gái đẹp đấm bóp, và ca múa dịu dàng trong tiếng nhạc êm ái...Ngồi trên nệm bông, cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trần gian, rồi nhìn Dionysius ngồi lặng lẽ ở cuối bàn ăn, Damocles nở nụ cười sảng khoái, "A...thế nầy mới là cuộc đời! Ta chưa bao giờ được hưởng hương vị của bậc đế vương như hôm nay..."
Thốt xong, Damocles ngửa cổ uống một hớp rượu, bất chợt Damocles lạnh người. Vật gì đang đu đưa trên trần nhà chỉa mũi nhọn xuống ngay đầu Damocles?
Damocles sững sờ, mặt xanh lè, tay chân run rẩy, và nụ cười đã biến mất trên môi. Damocles hết muốn ăn uống, hết muốn vuốt ve cười đùa với mỹ nữ, chỉ muốn thoát ra khỏi hoàng cung ngay lập tức. Vì ngay trên đầu Damocles, một lưỡi gươm to lớn sắc bén ghê gớm treo lơ lửng bằng một sợi lông đuôi ngựa. Damocles muốn xô ghế đúng dậy chạy, nhưng chỉ sợ một cử động nhỏ thôi cũng đủ đánh rớt lưỡi gươm chém phập vào đầu! Damocles ngồi chết lặng trên ghế...
Dionysius ngạc nhiên hỏi:
- Damocles làm sao thế? Dường như bạn có điều gì lo lắng?
Damocles thì thào:
- Lưỡi gươm! Lưỡi gươm! Ngài không thấy đó sao?
Dionysius bật cười:
- Dĩ nhiên ngày nào ta cũng thấy nó ở đó, treo ngay trên đầu ta mà lúc nào cũng có cơ hội tốt cho một kẻ nào hay một cái gì đó có thể cắt đứt sợi dây mỏng manh. Kẻ đó có thể là một trong những thuộc hạ ghen tức quyền lực tìm cách giết ta; hay là tìm cách tuyên truyền nói xấu ta để xúi giục đồng bào nổi loạn chống đối; mà cũng có thể là vua các nước lân bang xua quân đội chiếm đoạt vương quốc ta; hay bất cứ một quyết định kém khôn ngoan nào của ta trong việc cai trị cũng có thể kéo cả triều đình sụp đổ. Nếu bạn muốn làm một nhà lãnh đạo, bạn phải chấp nhận tất cả mọi rủi ro rình rập đi đôi với quyền lực. Bây giờ bạn đã thấy chưa?
Damocles tỏ vẻ xấu hổ, thở dài:
- Hạ thần đã sáng mắt, vì suy nghĩ nông cạn mà ganh tị địa vị giàu sang, quyền lực, và danh tiếng của ngài. Xin ngài tha tội cho hạ thần được trả lại áo mão trở về làm một công dân bình thường!
Thuyền trinh sát quanh quẩn bên đảo phát xuất tín hiệu, tất cả người trong tầng lớp cao của Thái Lan Mễ Á gia tộc, bao gồm cả Tác Bối Áo Phu đều tự mình chạy đến cảng biển Đào nguyên đảo.
Thời gian mấy tháng này nhờ vào các thành viên Thái Lan Mễ Á gia tộc nỗ lực nên Đào nguyên đảo đã biến đổi rất nhiều. Một bến cảng mới được kiến tạo ở phía Đông, tuy diện tích không lớn nhưng mọi người đều là tinh nhuệ của Thuyền vương thế gia nên đã thiết kế hợp lý vô cùng, thậm chí có thể dung nạp Kỳ tích hiệu to lớn.
Dương Chính gặp các thành viên Thái Lan Mễ Á gia tộc ở bến cảng mới, Mã Tác nhào vào lòng Tác Bối Áo Phu, hai cha con nước mắt tuôn trào.
Nhìn thấy nhiều người như vậy Mật Tuyết Nhi càng thêm không dám ra ngoài.
Dương Chính biết tính tình nó, chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ, lại ôm nó thật chặt vào lòng.
Mã Tác rời khỏi phụ thân, xấu hổ nhìn Dương Chính thè lưỡi.
Dương Chính bước lên nói chuyện với Tác Bối Áo Phu, hai người tạm thời không nhắc tới lữ trình của Kỳ tích hiệu. Trên đường vào đảo Tác Bối Áo Phu nhất nhất giới thiệu cho Dương Chính tình huống phát triển hiện tại của Đào nguyên đảo.
Thái Lan Mễ Á gia tộc đã phát hiện ra một loại gỗ rắn chắc vô cùng, chính là vật liệu xây dựng tốt nhất.
Bọn họ đặt tên cho nó là Đào nguyên mộc.
Bến cảng này cũng được xây dựng từ loại gỗ đó, hơn nữa một loạt thuyền trên đảo đều dùng loại gỗ này chế tạo, hôm qua mới vừa hạ thủy.
Họ cứ vừa đi vừa nói chuyện, Dương Chính phát hiện hán tử cường tráng lúc trước lúc này tóc mai đã điểm bạc.
Hắn nhớ tới biến cố cực lớn mấy tháng trước của gia tộc khiến cho nam nhân này phải chịu đựng nhiều thống khổ, lại thêm công tác kiến thiết Đào nguyên đảo cũng khiến y phải khổ tâm không ít.
Bất quá xem ra tâm tình của y cũng không tệ, đối với mỗi hạng mục tiến triển mới của Đào nguyên đảo cũng đều quyến luyến và nhiệt tình giống như hài tử.
Dương Chính thầm cảm khái, càng thêm có thiện cảm với nam nhân này.
Đi tới nơi cư trú của Thái Lan Mễ Á gia tộc, đó chính là bình nguyên ngày trước bọn họ tụ họp. Mấy tháng trước khi bọn Dương Chính nhìn về đại bình nguyên này cũng giống như đàn ông gặp gái đẹp, mới thấy đã mê mệt. Một con sông uốn lượn như một chiếc thắt lưng bằng ngọc chia bình nguyên thành hai nửa, chếch về phía Nam dòng sông hội tụ thành một cái hồ nhỏ rộng chừng mấy dặm. Lúc này dòng sông và hồ nước phản chiếu ánh dương quang lấp lánh, quanh hồ cây cỏ xanh tươi, từng đàn động vật chạy nhảy, các loại chim chóc bay lượn nhởn nhơ không hề có chút đề phòng.
Hai bên bờ sông có vô số nhà cửa dựng lên san sát.
Giống như đồng quê Tô Cách Lan, những căn nhà nhỏ này đan xen chằng chịt với nhau, vì đang giờ nấu ăn nên khói bếp bốc lên nóc các căn nhà đó, còn có mấy đứa trẻ đang nô đùa. Một nhóm chiến sĩ đang đứng thẳng tắp thủ hộ ở ngay đó, khôi giáp chiếu sáng dưới ánh mặt trời, rực rỡ vô cùng.
Dương Chính nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đột nhiên có chút cảm động.
Thế giới mỹ lệ như vậy, sao có thể không cống hiến tất cả sức lực để bảo hộ chứ?
Nhớ tới Ma Huyễn quần đảo mỹ lệ như vậy cũng đã bị hủy diệt, Dương Chính trong lòng run rẩy.
Tình hình đáng sợ như vậy, hắn tuyệt không muốn thấy lại lần nữa.
..............
Đêm tĩnh lặng như nước.
Dương Chính ngồi trên đỉnh một tháp canh, tay cầm hồ rượu, nhìn ánh trăng trải dài trên thảo nguyên tráng lệ.
Mật Tuyết Nhi trong lòng hắn đang cật lực đối phó với một cái chân gà, tay dính đầy dầu mỡ, thỉnh thoảng nó lại chùi tay vào áo Dương Chính. Thảo nguyên bên dưới đang đốt lửa cháy bừng bừng. Mọi người vẫn đang vui chơi cuồng nhiệt, hưởng thụ giây phút tươi đẹp của đời người. Dương Chính chỉ đến ứng phó cho qua rồi ôm Mật Tuyết Nhi lên trên tháp canh ngắm trăng.
Hắn còn chưa nói cho Thái Lan Mễ Á gia tộc cảnh tượng đáng sợ đó.Nếu như mọi thứ trước mắt đều là giấc mộng ngọt ngào thì hắn hy vọng bọn họ có thể kéo dài lâu hơn một chút.
Chợt sau lưng hắn có thanh âm vang lên.
Dương Chính không cần quay đầu cũng biết là ai, người kia nắm tay hắn kéo hắn đứng dậy.
"Sao không gặp gỡ phụ thân nhiều hơn chút nữa, Mã Đức Liên Na?" Dương Chính đầu vẫn không quay lại, cất tiếng hỏi.
"Không sao, chỉ là ta biết có cặp mắt đáng sợ đang quan sát chúng ta thì ta không thể nào dung nhập vào cuộc cuồng hoan đó." Mã Đức Liên Na khi trở về đảo đã quay về thân phận thực sự, dùng khăn quấn đầu, mặc váy màu tím, so với lúc mặc y phục võ sĩ thì anh khí vẫn đầy dẫy nhưng có thêm phong tư mê người.
Hành trình mấy tháng đã khiến cho làn da trắng của nàng trở thành màu bánh mật, mắt môi cũng thêm dáng dấp phong tình kỳ dị, Mã Đức Liên Na giờ đây dáng vẻ thành thục lạnh lùng, đối với nam nhân mà nói thì có sức hấp dẫn rất lớn.
"Lý trí có lúc thực sự dày vò người ta rất nhiều, nữ nhân không cần thông minh mới tốt." Dương Chính bình thản cười nói.
"Đó là suy nghĩ của nam nhân các ngươi, muốn cho nữ nhân càng đơn thuần chất phác chẳng qua là để nam nhân các ngươi dễ dàng khống chế mà thôi" Mã Đức Liên Na phản bác chẳng chút lưu tình, sau đó nàng cúi đầu nói với Mật Tuyết Nhi:"Mật Tuyết Nhi, con sau này nhất định không thể làm dạng nữ nhân như thế."
Mật Tuyết Nhi vừa mới ăn xong cái chân gà, mở to mắt ngơ ngác nhìn Mã Đức Liên Na.
Dương Chính cười vang, hớp một ngụm rượu, sau đó đưa bình trượu cho nàng:"Uống không?"
Mã Đức Liên Na tiếp lấy bình rượu, không khách khí uống một hớp lớn, không hề ho sặc gì cả, nàng lúc giả nam trang đã học được cách uống rượu mạnh.
Bất quá dưới ánh trăng nhu hòa, Dương Chính dễ dàng phát hiện hai gò má nàng ửng hồng, tuy nàng không sợ rượu mạnh nhưng mà tửu lượng cũng không dễ luyện thành.
Nàng hướng mắt nhìn bình nguyên rộng lớn dưới ánh trăng thần bí, nhẹ nhàng nói:"Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ta, nhưng hình như cha đã quên rồi..."
Tác Mã và nàng là chị em cùng cha khác mẹ, Dương Chính cũng đã nghe nàng kể qua, mẹ của Mã Đức Liên Na lúc sinh nàng ra thì đã chết.
Dương Chính cảm giác vẻ bi thương trong ngữ ý của nàng, nhẹ đưa tay ra ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn, ánh mắt hướng về thân ảnh cao lớn ở gần đống lửa cháy bập bùng trên bình nguyên.
"Mã Đức Liên Na, vĩnh viễn không nên bị vẻ bề ngoài che mắt, hãy nghĩ cho phụ thân nàng. Ta cho là nàng vốn thông minh tất cũng hiểu, phụ thân nàng yêu quý nàng không phải là vì quá yêu mẫu thân nàng sao? Vì vậy, nữ nhân thông minh không nên vì thân nhân đã mất mà đi trách móc thân nhân còn sống."
Mã Đức Liên Na nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Dương Chính:"Ta chỉ hy vọng tương lai người ta yêu thích vĩnh viễn không bao giờ quên ta...."
...........
Cái gì đến thì rốt cục vẫn phải đến.
Mộng có đẹp đến đâu thì cũng tới lúc tỉnh lại, Dương Chính muốn phát triển Thái Lan Mễ Á thì hắn phải nói tường tận mọi việc cho Tác Bối Áo Phu biết.
Nhìn thấy cảnh tượng trong ma kính, không ai có thể thản nhiên, Tác Bối Áo Phu cũng không ngoại lệ.
Nam nhân này can đảm hơn xa người thường, sau khi chấn động bởi những hình ảnh đó thì y không hề trốn tránh, thậm chí còn bỏ qua quốc cừu gia hận.
Đào nguyên đảo cần phát triển, còn cần nhiều nhân lực vật lực., may mà bọn họ còn có cổ bảo, còn có những thứ ma pháp hoàng hậu Vi Kỳ khẳng khái tặng cho.
Nhờ Mật Tuyết Nhi giúp đỡ, bọn họ mất hết 1 tháng thời gian cuối cùng đã tạo xong không gian thông đạo đi tới trước cổ bảo.
Kim thiết, vũ khí, khôi giáp, tài bảo mọi thứ đều vận chuyển ra khỏi cổ bảo.
Đồng thời, Kỳ tích hiệu cũng không ngừng di chuyển ngang dọc trên Lam Mộng hải, đưa những người còn sống sót của Thái Lan Mễ Á gia tộc đến Đào nguyên đảo.
Hai tháng sau.....
Một con sói từ trong rừng xông ra, liều mạng chạy trốn.
"Tiểu Hắc, bắt lấy nó!" Mật Tuyết Nhi đang ở không trung múa kim tinh pháp trượng, từng đạo thiểm điện phóng ra, phủ chụp phải trái trước sau của con sói.
"Chi" một tiếng rít lên, một đạo hắc ảnh bay từ trong rừng ra, tuy còn chưa thể bay cao nhưng nhờ lực đạo của đôi cánh phụ trợ nên tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã phóng tới lưng của con sói, sau đó quật nó ngã xuống đất.
Con sói tru lên thảm thiết, liều mạng dãy dụa nhưng đã bị một con quái điểu to chừng con chó siết ngay cổ không thể động đậy.
Sau một lúc, con sói co giật mấy cái, một mạng ô hô.
Quái điểu ngẩng đầu, há mỏ lộ hàm răng lởm chởm kêu lớn với tiểu nữ hài, hiển nhiên đắc ý phi thường. Mật Tuyết Nhi cũng cao hứng hạ từ trên không xuống.
Nó xoa đầu quái điểu, cười hi hi nói:"Hay lắm, tối nay sẽ cho ba ba kinh hỉ một phen."
Tiểu Hắc kêu lên mấy tiếng, ánh mắt nhìn về con sói chết, nước dãi chảy đầy miệng.
"Quỷ tham ăn, không được ăn, cái này để cho ba ba!" Mật Tuyết Nhi cười hi hi vỗ lên cái đầu giờ đã trở thành rất cứng của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc kêu lên mấy tiếng nghẹn ngào, vốn đang nhìn con sói chết, đột nhiên nó ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt màu lục lóe hung quang, hàm răng lởm chởm trắng ởn nhe ra, bước mấy bước tới trước Mật Tuyết Nhi, nhìn chăm chú vào một cây đại thụ cao bằng mấy người cách đó không xa.
"Gràooooo..."
Cánh rừng rung động, một tiếng gầm cực lớn vang lên, chấn động khiến cho bầy chim đều bay lên xao, lá cây rơi ào ào xuống. Tiểu Hắc rít lên mấy tiếng, hai cánh chưa phát triển hoàn toàn giang hẳn ra giống như một gà tây đang giận dữ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía phát ra tiếng gầm.
Mật Tuyết Nhi bị tiếng gầm này làm cho kinh hãi, luống cuống đứng nguyên tại chỗ không biết làm gì.
"Gràoooo..." Một tiếng gầm lại vang lên, sau đó một thân ảnh đỏ rực hiện ra.
Một cánh tay gấu khổng lồ gạt cây cối ra, sau đó một thân hình to như ngọn núi xuất hiện.
Trời ạ... Con gấu này cao phải chừng 4 mét, lớp da lông bên ngoài màu đỏ rực như lửa lóe sáng, đôi mắt hung tàn phát ra ánh sáng đỏ rực nhìn chăm chú về phía Mật Tuyết Nhi và Tiểu Hắc, sau đó lại gầm lên một tiếng. Mật Tuyết Nhi sợ đến rú lên, cả người ngã lăn ra đất.
Đứng trước cự thú khủng bố này, Mật Tuyết Nhi dù có năng lực hơn người cũng bị sợ đến mất hết chủ ý.
Nó hiện tại cổ họng như bị tắt nghẹn, nói gì đến phóng ra ma pháp.
Trái lại Tiểu Hắc chiến ý xung thiên, cất tiếng rít dài, không ngờ lại chủ động phóng tới trước.
Cự hùng đâu có coi nó ra gì, đạp mạnh xuống một cái, thân hình to như ngọn núi xông thẳng tới.
Nó bước mấy bước đã tới trước người Mật Tuyết Nhi chừng 5, 6 mét.
Đột nhiên hắc quang lóe lên, Tiểu Hắc chợt bay vút lên, trong một sát na, cự hùng cất tiếng rú lên, đưa tay ôm mặt. Nó trong lúc vô ý đã nuốt phải trái đắng, Tiểu Hắc trong chớp mắt đã móc một tròng mắt của nó ra, máu tươi phun ào ạt, cự hùng trở nên điên cuồng.
Nó dùng hai tay quơ chụp Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc rốt cục vẫn còn quá nhỏ, sau khi bay lượn né tránh một lúc cũng không tránh thoát, cuối cùng bị đánh trúng một cú, rít lên thảm thiết, bay như đạn bắn đập mạnh vào tảng đá gần đó.
"Tiểu Hắc!"
Mật Tuyết Nhi nhìn thấy cảnh này, cất tiếng kêu khóc, cũng không biết lực lượng ở đâu ra, một đạo thiểm điện đánh xuống, khiến cho cự hùng cháy đen nửa thân người. Một đòn này cũng khá nặng, cự hùng thân hình run rẩy, cất tiếng gầm vang.
Không khí xung quanh đột nhiên sôi trào, cự hùng há to miệng, một đạo hỏa long bay ra.
Nhìn thấy hỏa lãng nóng rực ập tới, Mật Tuyết Nhi hoàn toàn không còn ý niệm phản kháng gì, đầu óc chợt trở nên trống rỗng.
Mắt thấy nó sắp táng mạng trong tay cự hùng, chợt Mật Tuyết Nhi mắt hoa lên.
Tốc độ này còn nhanh hơn cả phản ứng của thần kinh con người.
Hỏa lãng chợt biến thành một đốm lửa nhỏ, sau đó thân thể cự hùng xuất hiện vô số huyết tuyến. Nói thì chậm chứ mọi việc diễn ra còn chưa đầy thời gian một cái chớp mắt, máu từ thân thể cự hùng phun trào ra ngoài như suối.
Cự hùng ngã ầm xuống đất, sau đó một bóng người xuất hiện sau lưng nó.
Dương Chính hai tay cầm hai thanh chủy thủ, bề mặt máu tươi chảy ròng ròng.
Mật Tuyết Nhi ngơ ngẩn hồi lâu mới cất tiếng khóc òa, lấp vấp chạy về phía Dương Chính. Dương Chính ôm nó vào lòng, đánh mạnh lên mông nó một cái:"Nói con đừng chạy lung tung, sao lại không nghe lời?"
Thanh âm của hắn từ trước đến nay chưa từng nghiêm nghị như vậy.
Mật Tuyết Nhi chỉ biết khóc, Dương Chính mắng thêm mấy câu rồi cũng bất nhẫn, chậm rãi an ủi nó.
Lúc này không ít người mặc đồ săn bắn xuất hiện xung quanh khu rừng. Họ đều là chiến sĩ của Thái Lan Mễ Á gia tộc. Họ nhìn xác cự hùng trên mặt đất, hết thảy đều run sợ. Đây chính là ma thú cấp cao Hỏa hùng vương, may mà Dương Chính tới kịp thời bằng không để con ác thú này hoành hoành thì đoàn săn sẽ tổn thất nặng nề.
Bọn họ trước giờ chưa thấy qua thực lực của Dương Chính lần này đều phục sát đất.
Có được con vật này thì nhiệm vụ săn bắn hôm nay coi như đã thành công rực rỡ, mọi người xúm lại khiêng xác nó về.
Lần này Tiểu Hắc lập đại công, Dương Chính cũng không còn bài xích nó nữa.
Tiểu Hắc da dày thịt rắn, bị Hỏa hùng vương đánh trúng một đòn nặng, nào ngờ mới ngày thứ hai thì đã khỏe mạnh như thường. Chỉ là tiểu gia hỏa này cũng là quái thai, trừ Mật Tuyết Nhi ra thì nó nhìn ai cũng bằng ánh mắt hung tợn và khinh thường. Từng có một chiến sĩ Thái Lan Mễ Á sờ vào nó, bị nó quất đuôi đánh gãy cánh tay, từ đó về sau không còn ai dám tới gần nó.
Có lần Dương Chính nhìn thấy Tiểu Hắc lúc ăn thì thực vật trở thành hòn đá phát quang.
Hắn cũng tra cứu tư liệu trong di tích thành bảo, có ghi chép rằng chỉ có một loại sinh vật là sử dụng tinh thể do nước bọt ngưng kết của mẫu thể để thúc đẩy quá trình sinh trưởng... Đó chính là tộc cự long.
Nhưng mà Tiểu Hắc tịnh không giống như cự long trong lịch sử.
Vì một ngàn năm trước cự long vẫn còn sống sót, thi ca, tiểu thuyết liên quan đến chúng rất nhiều, vì vậy tư liệu về chúng còn khá hoàn chỉnh, nếu như Tiểu Hắc thực sự là cự long tộc thì đừng nói là Dương Chính, ngay cả Tác Bối Áo Phu cũng không thể không biết.
Không phải rồng sao?
Cũng chưa chắc, lúc một vạn năm trước, nền văn minh Tát Đức còn tồn tại, có chủng cự long tộc này hay không cũng khó nói.
Bất kể thế nào, Tiểu Hắc xem ra đối đãi với Mật Tuyết Nhi không tệ, có con thú bảo hộ hung mãnh như vậy bên cạnh nó thì Dương Chính cũng yên tâm không ít. Mật Tuyết Nhi sau lần ngộ hiểm đó thì càng quấn quýt với Dương Chính, Tiểu Hắc, Mã Đức Liên Na cũng thường sang chơi với nó.
Mọi người dần dần hòa nhập vào cuộc sống náo nhiệt.
Dương Chính tự nhiên có phân phối: Săn bắn, xây dựng, trồng trọt, huấn luyện.
Thể hệ Thái Lan Mễ Á gia tộc vốn đã hoàn chỉnh rồi, Dương Chính chỉ cải tiến và giúp đỡ thêm mà thôi.
Ba tháng sau, số người trên Đào nguyên đảo đã tăng đến một ngàn người.
Toàn bộ thành viên Thái Lan Mễ Á gia tộc lưu lạc trên biển đều đã tụ hội lại.
Thành trấn quy mô lớn cũng đã bắt đầu xây dựng.
Còn có xưởng đóng thuyền, hải cảng mới, xưởng quân công... từng loại đều được xây dựng.
Tư nguyên của Dương Chính và tài phú của di tích thành bảo đã phát huy tác dụng rất lớn, cung cấp cho mọi người số lượng nguyên vật liệu và tiền bạc khổng lồ.
Dương Chính bắt đầu tuyển chọn những người ưu tú đưa vào trong di tích ma pháp huấn luyện, vì ở đó thông qua tác dụng ma pháp thì thời gian so với bên ngoài chậm hơn nhiều. Hơn nữa nếu muốn Thái Lan Mễ Á ngày càng cường đại thì cần giúp đỡ của di tích ma pháp huy hoàng này rất nhiều.
Ma pháp thể hệ hiện tại không thể nào sánh bằng ma pháp thể hệ trong thành bảo.
Chỉ có người chiến đấu thì không đủ, còn phải có hậu cần, tình báo, quản lý, các phương diện này đều phải làm một cách chuyên nghiệp, Dương Chính hiểu rõ rằng chuyên nghiệp hóa, hiện đại hóa chính trị và quân sự đều sẽ mang lại lực lượng hùng mạnh. Đây chính là lý do quốc gia hiện đại hóa không ngừng khuếch trương.
Vì vậy hắn sử dụng những kiến thức đã biết từ địa cầu, không ngừng mày mò khám phá thêm, bắt đầu bồi dưỡng một tập đoàn tình báo hiện đại, và các mô hình quản lý, hậu cần.
Phát triển không ngừng như vậy, rốt cục thì nhân thủ không đủ.
Sau khi thấy thời cơ chín mùi, Dương Chính quyết định không chỉ bó hẹp với người trên Đào nguyên đảo, hắn bắt đầu hướng mắt về đại lục. Kỳ tích hiệu trở thành trạm trung chuyển tốt nhất, sau nửa năm kiến thiết đồng thời nhờ tác dụng của không gian ma pháp, hắn đã tạo thành một nhịp cầu nối trên mặt biển thông với đất liền.
Có được nhịp cầu này, Đào nguyên đảo càng có quan hệ gắn bó với đại lục.
Không ít nhân tài được huấn luyện chuyên nghiệp thông qua nhịp cầu này tiềm nhập đại lục, dùng tài phú cực lớn của di tích kiến lập tửu điếm, lữ điếm, tạp hóa các loại, đều lấy tên là Đào nguyên, bọn họ vung tay rộng rãi, dùng kim tiền nối liền trời đất, hơn nữa thân thế thanh bạch, trở thành người thân thiết với quan viên các nơi.
Một mạng lưới tình báo vô hình không ngừng trải dài ra.
Ở thế giới ngầm, bọn họ thông qua mạng lưới tình báo này, tìm kiếm người có thân phận trong sạch và có tài năng tiềm ẩn trong bọn nô lệ, tù phạm, sau đó dùng thủ đoạn kim tiền đả thông tất cả cửa quan, đưa họ lên một hòn đảo nhỏ, lại dùng trọng kim mời thỉnh nhân tài mọi mặt, đưa lên một hòn đảo nhỏ khác, giảng dạy một khóa chuyên nghiệp cho họ.
Ngoài ra, Dương Chính tự mình lên đại lục tìm kiếm tuyển chọn nhiều cô nhi nhỏ tuổi, tư chất không tệ đưa lên một hòn đảo nhỏ khác tiến hành huấn luyện nghiêm khắc, bí mật tẩy não chúng. Khóa dạy này do hắn đích thân chủ trì. Hắn vốn muốn dùng những đứa trẻ này làm lực lượng nòng cốt tương lai.
Nhờ vào phương thức đơn giản mà hữu hiệu này, thế lực bên ngoài của Đào nguyên bắt đầu phát triển mạnh mẽ.
Lấy Đào nguyên đảo làm trung tâm, ưu thế chiếm cứ trên biển của bọn họ dần lan ra xa...
Một năm nhanh chóng trôi qua...
Lai Qua Lạp Tư ở trong bóng tối chờ đợi, hai mắt chợt sáng lên, đứng phắt dậy.
Y cảm giác được ma pháp nguyên tố đang chuyển động nhanh chóng quanh thân mình theo quỹ tích không thể nắm bắt được, cứ liên tục tụ tập vận chuyển.
Không gian vặn vẹo uốn khúc giống như xoáy nước, trên mặt đất, ngôi sao sáu cánh làm tiêu ký chớp lóe, năng lượng từ những viên ma pháp tinh hạch phun ra ào ạt, càng lúc càng có nhiều ma pháp nguyên tố tụ tập, vô số đạo năng lượng va chạm vào nhau, đột nhiên một đạo quang mang xông thẳng lên trời, trong ánh sáng hai bóng người một lớn một nhỏ dần dần xuất hiện.
Tuy đã nghe Dương Chính nói qua hắn có thêm một đứa con gái, hơn nữa còn ngủ say 1 vạn năm, nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé trốn sau người Dương Chính thì mọi người vẫn cảm thấy kinh ngạc. Dương Chính kéo Mật Tuyết Nhi ở sau lưng ra, đưa tay nhéo mũi nó:"Vừa rồi còn nghịch ngợm, bây giờ lại sợ rồi sao?"
Mật Tuyết Nhi rúc vào lòng Dương Chính, đầu lắc lư không ngừng, bất quá đôi mắt màu vàng linh động vẫn cẩn thận quan sát những người lạ mà nó lần đầu tiên nhìn thấy trừ Dương Chính.
Lai Qua Lạp Tư hiển nhiên có hình dáng dễ gần đối với cả già lẫn trẻ, lúc Mật Tuyết Nhi nhìn y thậm chí còn mỉm cười.
Bất quá ánh mắt hiếu kỳ của hai người kia khiến cho nó rất sợ hãi, đặc biệt ánh mắt đầy vẻ kinh dị và nóng lòng của Mã Tác càng khiến cho Mật Tuyết Nhi cảm thấy mình là đồ chơi.
Thực sự, Mã Tác rất ủy khuất, hắn chỉ là thấy Mật Tuyết Nhi rất đáng yêu nên động đến mẫu tính trời sinh trong người.
Bất kể thế nào, mọi người đều rất ái hộ Mật Tuyết Nhi, cho nên không lâu sau Mật Tuyết Nhi đã nhanh chóng giao lưu với họ.
.........
Thành bảo là một thế giới khác.
Lúc đoàn người thông qua thông đạo không gian tiến vào di tích cách tuyệt thế giới một vạn năm thì họ đều giống như Dương Chính lúc đầu, chấn động mãnh liệt, đúng thực sự là trăm nghe không bằng một thấy.
Cổ bảo hoành vĩ, vũ khí, tài phú số lượng kinh người.
Nếu như để người có dã tâm lấy được thì tuyệt đối có thể kháng cự với bất kỳ quốc gia nào trên Bắc đại lục.
Dương Chính thậm chí còn tin rằng nếu như nền văn minh ma pháp của Bành Thụy Tư vương quốc có thể trùng kiến thì đủ sức thay đổi bố cục của toàn đại lục.
Văn minh ma pháp hiện tại của Bắc đại lục đại biểu cho cảnh giới tối cao của văn minh ma pháp hiện thời.
Nhưng so với văn minh ma pháp của Bành Thụy Tư công quốc thì nền văn minh đó chỉ là ánh sáng của đom đóm so với trăng rằm.
Vì văn minh ma pháp suy bại dẫn đến truyền thống ma pháp sư rất ít ỏi trên đại lục, luyện kim thuận sĩ đã trở thành một môn học mới mẻ. Còn ở Bành Thụy Tư thì luyện kim thuật sĩ giống như khoa học gia hơn, lại thêm số lượng khoa học gia cũng rất ít ỏi.
Một vạn năm trước, đại lục còn chưa chia cắt, hai đại lục Nam Bắc phát triển không ngừng hình thành nên nền văn minh Tát Đức.
Quá khứ huy hoàng khiến cho người ta đắm say.
Dương Chính đã biết qua sự vĩ đại của vương quốc ma pháp Bành Thụy Tư thì không lý do gì không tin nó còn cường đại hơn cả quốc gia ma pháp cường đại nhất hiện nay trên thế giới.
Ma pháp trận đồ phức tạp, vũ khí ma pháp cường đại, ma pháp quyển trục khiến cho người ta kinh hãi, nó có thể giúp cho người bình thường sử dụng được ma pháp, quân đội chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng nhục thể hiện nay sao đủ sức chống lại.
Theo ghi chép trong Tát Đức văn minh đại sự ký, Bành Thụy Tư công quốc chẳng qua chỉ là một công quốc không lớn mạnh gì.
Như vậy có thể tưởng tượng mức độ huy hoàng của nền văn minh Tát Đức một vạn năm trước như thế nào.
Nhưng người ta kinh hãi vì nền văn minh Tát Đức bao nhiêu thì còn hoảng sợ đối với lực lượng hủy diệt nó gấp cả chục lần.
Nền văn minh cường đại như vậy lại bị hủy diệt trong tay bọn Ngư nhân xấu xa đó.
Lai Qua Lạp Tư nhìn thấy cảnh tượng Ngư nhân hủy diệt Ma Huyễn quần đảo trong chớp mắt, uy thế mạnh mẽ như đập đậu hủ thì y trốn trong phòng suốt 1 ngày 1 đêm. Sau khi trở ra, y hai mắt đỏ ngầu, tiến vào Đồ thư quán trong thành bảo, bắt đầu điên cuồng học tập.
Đối với Ngư nhân thì Dương Chính ngoại trừ có gặp cá thể giống vậy ở Phong sào đảo ra thì không còn manh mối gì khác.
Bọn Ngư nhân này với bọn Ngư nhân hắn gặp ở Phong sào đảo tuyệt không hề giống nhau. Bọn chúng cường đại vô cùng, nếu như năm xưa Dương Chính gặp phải chúng thì giờ đây đã trở thành một cỗ thi thể.
Bất quá hắn có thể khẳng định bọn quái vật cường đại này chắc chắn sau lưng còn có người thao túng, bằng không hành động tàn ác của chúng không thể lý giải được, bất cứ cá thể có trí tuệ độc lập nào tuyệt đối không thể hủy diệt nền văn minh mà không có chút lý do, trừ phi đó là công cụ của người khác. Bọn chúng nhất định là công cụ của một dạng tồn tại cường đại hơn.
Hắn hiện tại chỉ muốn biết người điều khiển bọn Ngư nhân này rốt cục là ai.
Hiện tại Dương Chính đã dần dần hòa nhập vào thế giới này, cũng không thể nào dùng ánh mắt lãnh đạm bàng quan nhìn thế giới này nổi cơn mưa gió.
Bọn Ngư nhân đáng sợ và người điều khiển sau lưng chúng đều là thanh kiếm của Đạt ma khắc lợi tư (*) đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu thế giới này. Dương Chính hiện tại có khá nhiều bằng hữu, A Tuyết, vương hậu, Mạc Băng Vân, mục sư Hi Khắc Mạn, tu nữ Ôn Toa, Lai Qua Lạp Tư...
Bọn họ đều sống trên thế giới này, đều tùy lúc nào cũng có thể bị thanh kiếm này chém chết.
Thậm chí ngay cả hắn, còn có Mật Tuyết Nhi khả ái đáng yêu cũng chẳng phải đang sống dưới bóng tối của lưỡi gươm đó sao?
Nếu như chỉ vì tồn tại đó quá cường đại nên hắn chỉ còn cách ngây ngô sống qua ngày, chờ đến khi thanh kiếm Đạt ma khắc lợi tư chém chết thì liệu sống còn gì lạc thú, liệu đó có còn lại Dương Chính hắn hay không?
Hắn cười lạnh, bi thương có, phẫn nộ có, tự trào có...
Cho dù là thiêu thân đâm vào lửa thì đó cũng là bản tính của hắn, thiêu thân trong lúc lao đầu vào lửa mà chết thì có hối hận không?
Ai biết được?
Nhưng mà không thử qua thì con thiêu thân đó chắc chắn sẽ hối hận.
Sau khi hiểu rõ tư tưởng của mình, Dương Chính tự nói một mình, còn chưa tới lúc hết cứu, Dương Chính, đến giờ ngươi vẫn còn là thanh niên trẻ tuổi dốc bầu nhiệt huyết, sớm muộn gì cũng vỡ đầu mà.
Hắn vừa suy nghĩ vừa nhẹ vuốt ve làn da mịn màng của Mật Tuyết Nhi đang nằm trong lòng hắn.
Bất quá, thế giới này cũng phải cần người ngu ngốc.
Không phải sao?
.....
..........
"Lai Qua Lạp Tư, ngươi quyết lưu lại nơi này sao?"
"Đúng, ta cần lực lượng." Lai Qua Lạp Tư yên lặng ngồi ở một góc thư quán, trước mặt hắn có một đống sách ma pháp, chúng đều là di sản của nền văn minh Tát Đức huy hoàng.
Dương Chính gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hắn đi ra khỏi đồ thư quán. Mã Tác, Thụy Ngang, Mật Tuyết Nhi đều đi theo sau hắn.
Hắn ôm Mật Tuyết Nhi lên, nhìn hai người gật đầu:"Bọn ta xuất phát, trước tiên hãy mang Kỳ tích hiệu trở về Đào nguyên."
Mã Tác hưng phấn gật đầu, từ lúc ly khai gia tộc đi theo Dương Chính hắn không hề nghĩ tới sẽ có thể trở về, nào ngờ... lại nhanh chóng gặp được phụ thân như vậy.
Dương Chính quyết định như vậy chính vì trước mắt bọn họ không hề biết gì về Hải tộc, hơn nữa với lực lượng hiện tại của họ thì gặp phải chúng chỉ còn đường chết, ngay cả Lai Qua Lạp Tư cũng không nhắc tới chuyện đi tìm Tinh linh tộc. Vì vậy Dương Chính cần phải làm vậy để tích súc lực lượng, cho dù nhiều thêm một phân một điểm thì sau này đối mặt với hải tộc cũng có thêm được chút hy vọng.
Dương Chính nghĩ tới Đào nguyên, nghĩ tới những người may mắn sống sót của Thái Lan Mễ Á gia tộc.
Hắn cần phải tập hợp lực lượng.
Dương Chính tịnh không phải là người có dục vọng mạnh mẽ, càng không có hứng thú trở thành thao khống giả, nhưng tình thế bức bách nên hắn cần phải tích lũy lực lượng, đối mặt với Hải tộc, lực lượng của 1 người thực sự rất có hạn, cho dù có đạt đến trình độ cỡ nào. Từ xưa đến này, nhân loại chính là sinh vật quần cư, con người có thể thống trị thế giới cũng nhờ vào lực lượng tập thể.
Dương Chính trước giờ đều tin chắc vào điều này.
Kỳ tích hiệu phá sóng lướt nhanh trên biển, từ Đào nguyên tới hải vực hiện tại Dương Chính đều đã ghi chép thành hải đồ hoàn chỉnh, cho nên lần trở về này tương đối nhẹ nhàng.
Bọn họ né tránh hải vực nguy hiểm, Kỳ tích hiệu chạy hết tốc lực cả đêm lẫn ngày trở về Đào nguyên đảo.
Mật Tuyết Nhi giống như con khỉ con quấn lấy cổ Dương Chính, đối với tất cả những gì bên ngoài nó đều cảm thấy mới mẻ, trong hai tháng nay nó đã học được ngôn ngữ mới. Mã Tác cũng thành công trong việc lập quan hệ tốt đẹp với Mật Tuyết Nhi. Hiện tại trừ Dương Chính ra thì người hay ôm lấy đứa nhóc này chính là Mã Tác. Điều này khiến cho Dương Chính cảm kích vô cùng, hắn tất nhiên không thể hung dữ với Mật Tuyết Nhi, bất quá nữ hài này thực sự phiền đến chết người.
Có Mã Tác phụ giúp trông coi Mật Tuyết Nhi, Dương Chính cũng có thể tranh thủ nghiên cứu thêm một ít.
Kiến thức lưu lại của văn minh Tát Đức khiến cho hắn được mở mang đầu óc rất nhiều, đối với ma pháp đã kiến giải tới lĩnh vực mới, đặc biệt là không gian ma pháp, hắn không còn thuộc dạng không biết gì cả, hơn nữa Mật Tuyết Nhi thực sự là bảo khố ma pháp, nó kế thừa được lực lượng bổn nguyên của ma pháp hoàng hậu Vi Kỳ, có lực lý giải ma pháp hơn xa người thường.
Vi Kỳ nói Mật Tuyết Nhi là pháp sư vĩ đại nhất tịnh không phải là vọng ngôn.
Hai tháng sau, Đào nguyên đảo đã xuất hiện trước mặt mọi người.
(*) Sword of Damocles: Thanh kiếm của Damocles: Điển này bắt nguồn từ truyền thuyết Hy Lạp. Toàn văn như sau:
Vua Dionysius trị vì ở Syracuse, thành phố giàu nhất trên đảo Sicily thuộc nước Ý ngày nay. Vừa giàu, vừa có quyền lực, nên Dionysius bị nhiều người ganh tị. Trong số đó có Damocles; mà Damocles cũng là một trong những người bạn thân nhất của vua Dionysius. Lúc nào Damocles cũng nói: "Ngài thật là người may mắn! Ngài có đủ mọi thứ mà ai cũng mong ước. Ngài là người hạnh phúc nhất thế gian."
Nghe riết, Dionysius thấy nhàm, bèn gọi:
- Nầy Damocles, có thật không còn ai hạnh phúc hơn ta chăng?
Damocles vội vàng tâu:
- Chắc chắn không còn ai hạnh phúc hơn ngài! Nhìn kho tàng vĩ đại và quyền lực tối cao của ngài đang nắm trong tay. Ngài không phải lo lắng một điều chi, thì cuộc đời còn gì đẹp đẽ hơn nữa?
Dionysius hỏi:
- Thế nhà ngươi có muốn thay thế địa vị của ta không?
Damocles giả vờ kinh ngạc:
- Ôi...dầu có nằm mơ hạ thần cũng không dám ao ước như vậy! Nhưng...nếu được hưởng sự giàu sang và những điều khoái lạc của ngài chỉ trong một ngày thì hạ thần không còn muốn gì hơn thế nữa!
- Rất tốt! Nhà ngươi sẽ được toại nguyện đổi địa vị với ta trong một ngày.
Ngày hôm sau, Damocles được đưa vào hoàng cung, mặc cẩm bào và đội vương miện bằng vàng. Damocles ngồi ở bàn tiệc thưởng thức rượu thơm và các món ăn ngon lạ. Chung quanh có vô số kẻ hầu hạ, lại có gái đẹp đấm bóp, và ca múa dịu dàng trong tiếng nhạc êm ái...Ngồi trên nệm bông, cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trần gian, rồi nhìn Dionysius ngồi lặng lẽ ở cuối bàn ăn, Damocles nở nụ cười sảng khoái, "A...thế nầy mới là cuộc đời! Ta chưa bao giờ được hưởng hương vị của bậc đế vương như hôm nay..."
Thốt xong, Damocles ngửa cổ uống một hớp rượu, bất chợt Damocles lạnh người. Vật gì đang đu đưa trên trần nhà chỉa mũi nhọn xuống ngay đầu Damocles?
Damocles sững sờ, mặt xanh lè, tay chân run rẩy, và nụ cười đã biến mất trên môi. Damocles hết muốn ăn uống, hết muốn vuốt ve cười đùa với mỹ nữ, chỉ muốn thoát ra khỏi hoàng cung ngay lập tức. Vì ngay trên đầu Damocles, một lưỡi gươm to lớn sắc bén ghê gớm treo lơ lửng bằng một sợi lông đuôi ngựa. Damocles muốn xô ghế đúng dậy chạy, nhưng chỉ sợ một cử động nhỏ thôi cũng đủ đánh rớt lưỡi gươm chém phập vào đầu! Damocles ngồi chết lặng trên ghế...
Dionysius ngạc nhiên hỏi:
- Damocles làm sao thế? Dường như bạn có điều gì lo lắng?
Damocles thì thào:
- Lưỡi gươm! Lưỡi gươm! Ngài không thấy đó sao?
Dionysius bật cười:
- Dĩ nhiên ngày nào ta cũng thấy nó ở đó, treo ngay trên đầu ta mà lúc nào cũng có cơ hội tốt cho một kẻ nào hay một cái gì đó có thể cắt đứt sợi dây mỏng manh. Kẻ đó có thể là một trong những thuộc hạ ghen tức quyền lực tìm cách giết ta; hay là tìm cách tuyên truyền nói xấu ta để xúi giục đồng bào nổi loạn chống đối; mà cũng có thể là vua các nước lân bang xua quân đội chiếm đoạt vương quốc ta; hay bất cứ một quyết định kém khôn ngoan nào của ta trong việc cai trị cũng có thể kéo cả triều đình sụp đổ. Nếu bạn muốn làm một nhà lãnh đạo, bạn phải chấp nhận tất cả mọi rủi ro rình rập đi đôi với quyền lực. Bây giờ bạn đã thấy chưa?
Damocles tỏ vẻ xấu hổ, thở dài:
- Hạ thần đã sáng mắt, vì suy nghĩ nông cạn mà ganh tị địa vị giàu sang, quyền lực, và danh tiếng của ngài. Xin ngài tha tội cho hạ thần được trả lại áo mão trở về làm một công dân bình thường!
Thuyền trinh sát quanh quẩn bên đảo phát xuất tín hiệu, tất cả người trong tầng lớp cao của Thái Lan Mễ Á gia tộc, bao gồm cả Tác Bối Áo Phu đều tự mình chạy đến cảng biển Đào nguyên đảo.
Thời gian mấy tháng này nhờ vào các thành viên Thái Lan Mễ Á gia tộc nỗ lực nên Đào nguyên đảo đã biến đổi rất nhiều. Một bến cảng mới được kiến tạo ở phía Đông, tuy diện tích không lớn nhưng mọi người đều là tinh nhuệ của Thuyền vương thế gia nên đã thiết kế hợp lý vô cùng, thậm chí có thể dung nạp Kỳ tích hiệu to lớn.
Dương Chính gặp các thành viên Thái Lan Mễ Á gia tộc ở bến cảng mới, Mã Tác nhào vào lòng Tác Bối Áo Phu, hai cha con nước mắt tuôn trào.
Nhìn thấy nhiều người như vậy Mật Tuyết Nhi càng thêm không dám ra ngoài.
Dương Chính biết tính tình nó, chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ, lại ôm nó thật chặt vào lòng.
Mã Tác rời khỏi phụ thân, xấu hổ nhìn Dương Chính thè lưỡi.
Dương Chính bước lên nói chuyện với Tác Bối Áo Phu, hai người tạm thời không nhắc tới lữ trình của Kỳ tích hiệu. Trên đường vào đảo Tác Bối Áo Phu nhất nhất giới thiệu cho Dương Chính tình huống phát triển hiện tại của Đào nguyên đảo.
Thái Lan Mễ Á gia tộc đã phát hiện ra một loại gỗ rắn chắc vô cùng, chính là vật liệu xây dựng tốt nhất.
Bọn họ đặt tên cho nó là Đào nguyên mộc.
Bến cảng này cũng được xây dựng từ loại gỗ đó, hơn nữa một loạt thuyền trên đảo đều dùng loại gỗ này chế tạo, hôm qua mới vừa hạ thủy.
Họ cứ vừa đi vừa nói chuyện, Dương Chính phát hiện hán tử cường tráng lúc trước lúc này tóc mai đã điểm bạc.
Hắn nhớ tới biến cố cực lớn mấy tháng trước của gia tộc khiến cho nam nhân này phải chịu đựng nhiều thống khổ, lại thêm công tác kiến thiết Đào nguyên đảo cũng khiến y phải khổ tâm không ít.
Bất quá xem ra tâm tình của y cũng không tệ, đối với mỗi hạng mục tiến triển mới của Đào nguyên đảo cũng đều quyến luyến và nhiệt tình giống như hài tử.
Dương Chính thầm cảm khái, càng thêm có thiện cảm với nam nhân này.
Đi tới nơi cư trú của Thái Lan Mễ Á gia tộc, đó chính là bình nguyên ngày trước bọn họ tụ họp. Mấy tháng trước khi bọn Dương Chính nhìn về đại bình nguyên này cũng giống như đàn ông gặp gái đẹp, mới thấy đã mê mệt. Một con sông uốn lượn như một chiếc thắt lưng bằng ngọc chia bình nguyên thành hai nửa, chếch về phía Nam dòng sông hội tụ thành một cái hồ nhỏ rộng chừng mấy dặm. Lúc này dòng sông và hồ nước phản chiếu ánh dương quang lấp lánh, quanh hồ cây cỏ xanh tươi, từng đàn động vật chạy nhảy, các loại chim chóc bay lượn nhởn nhơ không hề có chút đề phòng.
Hai bên bờ sông có vô số nhà cửa dựng lên san sát.
Giống như đồng quê Tô Cách Lan, những căn nhà nhỏ này đan xen chằng chịt với nhau, vì đang giờ nấu ăn nên khói bếp bốc lên nóc các căn nhà đó, còn có mấy đứa trẻ đang nô đùa. Một nhóm chiến sĩ đang đứng thẳng tắp thủ hộ ở ngay đó, khôi giáp chiếu sáng dưới ánh mặt trời, rực rỡ vô cùng.
Dương Chính nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đột nhiên có chút cảm động.
Thế giới mỹ lệ như vậy, sao có thể không cống hiến tất cả sức lực để bảo hộ chứ?
Nhớ tới Ma Huyễn quần đảo mỹ lệ như vậy cũng đã bị hủy diệt, Dương Chính trong lòng run rẩy.
Tình hình đáng sợ như vậy, hắn tuyệt không muốn thấy lại lần nữa.
..............
Đêm tĩnh lặng như nước.
Dương Chính ngồi trên đỉnh một tháp canh, tay cầm hồ rượu, nhìn ánh trăng trải dài trên thảo nguyên tráng lệ.
Mật Tuyết Nhi trong lòng hắn đang cật lực đối phó với một cái chân gà, tay dính đầy dầu mỡ, thỉnh thoảng nó lại chùi tay vào áo Dương Chính. Thảo nguyên bên dưới đang đốt lửa cháy bừng bừng. Mọi người vẫn đang vui chơi cuồng nhiệt, hưởng thụ giây phút tươi đẹp của đời người. Dương Chính chỉ đến ứng phó cho qua rồi ôm Mật Tuyết Nhi lên trên tháp canh ngắm trăng.
Hắn còn chưa nói cho Thái Lan Mễ Á gia tộc cảnh tượng đáng sợ đó.Nếu như mọi thứ trước mắt đều là giấc mộng ngọt ngào thì hắn hy vọng bọn họ có thể kéo dài lâu hơn một chút.
Chợt sau lưng hắn có thanh âm vang lên.
Dương Chính không cần quay đầu cũng biết là ai, người kia nắm tay hắn kéo hắn đứng dậy.
"Sao không gặp gỡ phụ thân nhiều hơn chút nữa, Mã Đức Liên Na?" Dương Chính đầu vẫn không quay lại, cất tiếng hỏi.
"Không sao, chỉ là ta biết có cặp mắt đáng sợ đang quan sát chúng ta thì ta không thể nào dung nhập vào cuộc cuồng hoan đó." Mã Đức Liên Na khi trở về đảo đã quay về thân phận thực sự, dùng khăn quấn đầu, mặc váy màu tím, so với lúc mặc y phục võ sĩ thì anh khí vẫn đầy dẫy nhưng có thêm phong tư mê người.
Hành trình mấy tháng đã khiến cho làn da trắng của nàng trở thành màu bánh mật, mắt môi cũng thêm dáng dấp phong tình kỳ dị, Mã Đức Liên Na giờ đây dáng vẻ thành thục lạnh lùng, đối với nam nhân mà nói thì có sức hấp dẫn rất lớn.
"Lý trí có lúc thực sự dày vò người ta rất nhiều, nữ nhân không cần thông minh mới tốt." Dương Chính bình thản cười nói.
"Đó là suy nghĩ của nam nhân các ngươi, muốn cho nữ nhân càng đơn thuần chất phác chẳng qua là để nam nhân các ngươi dễ dàng khống chế mà thôi" Mã Đức Liên Na phản bác chẳng chút lưu tình, sau đó nàng cúi đầu nói với Mật Tuyết Nhi:"Mật Tuyết Nhi, con sau này nhất định không thể làm dạng nữ nhân như thế."
Mật Tuyết Nhi vừa mới ăn xong cái chân gà, mở to mắt ngơ ngác nhìn Mã Đức Liên Na.
Dương Chính cười vang, hớp một ngụm rượu, sau đó đưa bình trượu cho nàng:"Uống không?"
Mã Đức Liên Na tiếp lấy bình rượu, không khách khí uống một hớp lớn, không hề ho sặc gì cả, nàng lúc giả nam trang đã học được cách uống rượu mạnh.
Bất quá dưới ánh trăng nhu hòa, Dương Chính dễ dàng phát hiện hai gò má nàng ửng hồng, tuy nàng không sợ rượu mạnh nhưng mà tửu lượng cũng không dễ luyện thành.
Nàng hướng mắt nhìn bình nguyên rộng lớn dưới ánh trăng thần bí, nhẹ nhàng nói:"Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ta, nhưng hình như cha đã quên rồi..."
Tác Mã và nàng là chị em cùng cha khác mẹ, Dương Chính cũng đã nghe nàng kể qua, mẹ của Mã Đức Liên Na lúc sinh nàng ra thì đã chết.
Dương Chính cảm giác vẻ bi thương trong ngữ ý của nàng, nhẹ đưa tay ra ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn, ánh mắt hướng về thân ảnh cao lớn ở gần đống lửa cháy bập bùng trên bình nguyên.
"Mã Đức Liên Na, vĩnh viễn không nên bị vẻ bề ngoài che mắt, hãy nghĩ cho phụ thân nàng. Ta cho là nàng vốn thông minh tất cũng hiểu, phụ thân nàng yêu quý nàng không phải là vì quá yêu mẫu thân nàng sao? Vì vậy, nữ nhân thông minh không nên vì thân nhân đã mất mà đi trách móc thân nhân còn sống."
Mã Đức Liên Na nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Dương Chính:"Ta chỉ hy vọng tương lai người ta yêu thích vĩnh viễn không bao giờ quên ta...."
...........
Cái gì đến thì rốt cục vẫn phải đến.
Mộng có đẹp đến đâu thì cũng tới lúc tỉnh lại, Dương Chính muốn phát triển Thái Lan Mễ Á thì hắn phải nói tường tận mọi việc cho Tác Bối Áo Phu biết.
Nhìn thấy cảnh tượng trong ma kính, không ai có thể thản nhiên, Tác Bối Áo Phu cũng không ngoại lệ.
Nam nhân này can đảm hơn xa người thường, sau khi chấn động bởi những hình ảnh đó thì y không hề trốn tránh, thậm chí còn bỏ qua quốc cừu gia hận.
Đào nguyên đảo cần phát triển, còn cần nhiều nhân lực vật lực., may mà bọn họ còn có cổ bảo, còn có những thứ ma pháp hoàng hậu Vi Kỳ khẳng khái tặng cho.
Nhờ Mật Tuyết Nhi giúp đỡ, bọn họ mất hết 1 tháng thời gian cuối cùng đã tạo xong không gian thông đạo đi tới trước cổ bảo.
Kim thiết, vũ khí, khôi giáp, tài bảo mọi thứ đều vận chuyển ra khỏi cổ bảo.
Đồng thời, Kỳ tích hiệu cũng không ngừng di chuyển ngang dọc trên Lam Mộng hải, đưa những người còn sống sót của Thái Lan Mễ Á gia tộc đến Đào nguyên đảo.
Hai tháng sau.....
Một con sói từ trong rừng xông ra, liều mạng chạy trốn.
"Tiểu Hắc, bắt lấy nó!" Mật Tuyết Nhi đang ở không trung múa kim tinh pháp trượng, từng đạo thiểm điện phóng ra, phủ chụp phải trái trước sau của con sói.
"Chi" một tiếng rít lên, một đạo hắc ảnh bay từ trong rừng ra, tuy còn chưa thể bay cao nhưng nhờ lực đạo của đôi cánh phụ trợ nên tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã phóng tới lưng của con sói, sau đó quật nó ngã xuống đất.
Con sói tru lên thảm thiết, liều mạng dãy dụa nhưng đã bị một con quái điểu to chừng con chó siết ngay cổ không thể động đậy.
Sau một lúc, con sói co giật mấy cái, một mạng ô hô.
Quái điểu ngẩng đầu, há mỏ lộ hàm răng lởm chởm kêu lớn với tiểu nữ hài, hiển nhiên đắc ý phi thường. Mật Tuyết Nhi cũng cao hứng hạ từ trên không xuống.
Nó xoa đầu quái điểu, cười hi hi nói:"Hay lắm, tối nay sẽ cho ba ba kinh hỉ một phen."
Tiểu Hắc kêu lên mấy tiếng, ánh mắt nhìn về con sói chết, nước dãi chảy đầy miệng.
"Quỷ tham ăn, không được ăn, cái này để cho ba ba!" Mật Tuyết Nhi cười hi hi vỗ lên cái đầu giờ đã trở thành rất cứng của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc kêu lên mấy tiếng nghẹn ngào, vốn đang nhìn con sói chết, đột nhiên nó ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt màu lục lóe hung quang, hàm răng lởm chởm trắng ởn nhe ra, bước mấy bước tới trước Mật Tuyết Nhi, nhìn chăm chú vào một cây đại thụ cao bằng mấy người cách đó không xa.
"Gràooooo..."
Cánh rừng rung động, một tiếng gầm cực lớn vang lên, chấn động khiến cho bầy chim đều bay lên xao, lá cây rơi ào ào xuống. Tiểu Hắc rít lên mấy tiếng, hai cánh chưa phát triển hoàn toàn giang hẳn ra giống như một gà tây đang giận dữ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía phát ra tiếng gầm.
Mật Tuyết Nhi bị tiếng gầm này làm cho kinh hãi, luống cuống đứng nguyên tại chỗ không biết làm gì.
"Gràoooo..." Một tiếng gầm lại vang lên, sau đó một thân ảnh đỏ rực hiện ra.
Một cánh tay gấu khổng lồ gạt cây cối ra, sau đó một thân hình to như ngọn núi xuất hiện.
Trời ạ... Con gấu này cao phải chừng 4 mét, lớp da lông bên ngoài màu đỏ rực như lửa lóe sáng, đôi mắt hung tàn phát ra ánh sáng đỏ rực nhìn chăm chú về phía Mật Tuyết Nhi và Tiểu Hắc, sau đó lại gầm lên một tiếng. Mật Tuyết Nhi sợ đến rú lên, cả người ngã lăn ra đất.
Đứng trước cự thú khủng bố này, Mật Tuyết Nhi dù có năng lực hơn người cũng bị sợ đến mất hết chủ ý.
Nó hiện tại cổ họng như bị tắt nghẹn, nói gì đến phóng ra ma pháp.
Trái lại Tiểu Hắc chiến ý xung thiên, cất tiếng rít dài, không ngờ lại chủ động phóng tới trước.
Cự hùng đâu có coi nó ra gì, đạp mạnh xuống một cái, thân hình to như ngọn núi xông thẳng tới.
Nó bước mấy bước đã tới trước người Mật Tuyết Nhi chừng 5, 6 mét.
Đột nhiên hắc quang lóe lên, Tiểu Hắc chợt bay vút lên, trong một sát na, cự hùng cất tiếng rú lên, đưa tay ôm mặt. Nó trong lúc vô ý đã nuốt phải trái đắng, Tiểu Hắc trong chớp mắt đã móc một tròng mắt của nó ra, máu tươi phun ào ạt, cự hùng trở nên điên cuồng.
Nó dùng hai tay quơ chụp Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc rốt cục vẫn còn quá nhỏ, sau khi bay lượn né tránh một lúc cũng không tránh thoát, cuối cùng bị đánh trúng một cú, rít lên thảm thiết, bay như đạn bắn đập mạnh vào tảng đá gần đó.
"Tiểu Hắc!"
Mật Tuyết Nhi nhìn thấy cảnh này, cất tiếng kêu khóc, cũng không biết lực lượng ở đâu ra, một đạo thiểm điện đánh xuống, khiến cho cự hùng cháy đen nửa thân người. Một đòn này cũng khá nặng, cự hùng thân hình run rẩy, cất tiếng gầm vang.
Không khí xung quanh đột nhiên sôi trào, cự hùng há to miệng, một đạo hỏa long bay ra.
Nhìn thấy hỏa lãng nóng rực ập tới, Mật Tuyết Nhi hoàn toàn không còn ý niệm phản kháng gì, đầu óc chợt trở nên trống rỗng.
Mắt thấy nó sắp táng mạng trong tay cự hùng, chợt Mật Tuyết Nhi mắt hoa lên.
Tốc độ này còn nhanh hơn cả phản ứng của thần kinh con người.
Hỏa lãng chợt biến thành một đốm lửa nhỏ, sau đó thân thể cự hùng xuất hiện vô số huyết tuyến. Nói thì chậm chứ mọi việc diễn ra còn chưa đầy thời gian một cái chớp mắt, máu từ thân thể cự hùng phun trào ra ngoài như suối.
Cự hùng ngã ầm xuống đất, sau đó một bóng người xuất hiện sau lưng nó.
Dương Chính hai tay cầm hai thanh chủy thủ, bề mặt máu tươi chảy ròng ròng.
Mật Tuyết Nhi ngơ ngẩn hồi lâu mới cất tiếng khóc òa, lấp vấp chạy về phía Dương Chính. Dương Chính ôm nó vào lòng, đánh mạnh lên mông nó một cái:"Nói con đừng chạy lung tung, sao lại không nghe lời?"
Thanh âm của hắn từ trước đến nay chưa từng nghiêm nghị như vậy.
Mật Tuyết Nhi chỉ biết khóc, Dương Chính mắng thêm mấy câu rồi cũng bất nhẫn, chậm rãi an ủi nó.
Lúc này không ít người mặc đồ săn bắn xuất hiện xung quanh khu rừng. Họ đều là chiến sĩ của Thái Lan Mễ Á gia tộc. Họ nhìn xác cự hùng trên mặt đất, hết thảy đều run sợ. Đây chính là ma thú cấp cao Hỏa hùng vương, may mà Dương Chính tới kịp thời bằng không để con ác thú này hoành hoành thì đoàn săn sẽ tổn thất nặng nề.
Bọn họ trước giờ chưa thấy qua thực lực của Dương Chính lần này đều phục sát đất.
Có được con vật này thì nhiệm vụ săn bắn hôm nay coi như đã thành công rực rỡ, mọi người xúm lại khiêng xác nó về.
Lần này Tiểu Hắc lập đại công, Dương Chính cũng không còn bài xích nó nữa.
Tiểu Hắc da dày thịt rắn, bị Hỏa hùng vương đánh trúng một đòn nặng, nào ngờ mới ngày thứ hai thì đã khỏe mạnh như thường. Chỉ là tiểu gia hỏa này cũng là quái thai, trừ Mật Tuyết Nhi ra thì nó nhìn ai cũng bằng ánh mắt hung tợn và khinh thường. Từng có một chiến sĩ Thái Lan Mễ Á sờ vào nó, bị nó quất đuôi đánh gãy cánh tay, từ đó về sau không còn ai dám tới gần nó.
Có lần Dương Chính nhìn thấy Tiểu Hắc lúc ăn thì thực vật trở thành hòn đá phát quang.
Hắn cũng tra cứu tư liệu trong di tích thành bảo, có ghi chép rằng chỉ có một loại sinh vật là sử dụng tinh thể do nước bọt ngưng kết của mẫu thể để thúc đẩy quá trình sinh trưởng... Đó chính là tộc cự long.
Nhưng mà Tiểu Hắc tịnh không giống như cự long trong lịch sử.
Vì một ngàn năm trước cự long vẫn còn sống sót, thi ca, tiểu thuyết liên quan đến chúng rất nhiều, vì vậy tư liệu về chúng còn khá hoàn chỉnh, nếu như Tiểu Hắc thực sự là cự long tộc thì đừng nói là Dương Chính, ngay cả Tác Bối Áo Phu cũng không thể không biết.
Không phải rồng sao?
Cũng chưa chắc, lúc một vạn năm trước, nền văn minh Tát Đức còn tồn tại, có chủng cự long tộc này hay không cũng khó nói.
Bất kể thế nào, Tiểu Hắc xem ra đối đãi với Mật Tuyết Nhi không tệ, có con thú bảo hộ hung mãnh như vậy bên cạnh nó thì Dương Chính cũng yên tâm không ít. Mật Tuyết Nhi sau lần ngộ hiểm đó thì càng quấn quýt với Dương Chính, Tiểu Hắc, Mã Đức Liên Na cũng thường sang chơi với nó.
Mọi người dần dần hòa nhập vào cuộc sống náo nhiệt.
Dương Chính tự nhiên có phân phối: Săn bắn, xây dựng, trồng trọt, huấn luyện.
Thể hệ Thái Lan Mễ Á gia tộc vốn đã hoàn chỉnh rồi, Dương Chính chỉ cải tiến và giúp đỡ thêm mà thôi.
Ba tháng sau, số người trên Đào nguyên đảo đã tăng đến một ngàn người.
Toàn bộ thành viên Thái Lan Mễ Á gia tộc lưu lạc trên biển đều đã tụ hội lại.
Thành trấn quy mô lớn cũng đã bắt đầu xây dựng.
Còn có xưởng đóng thuyền, hải cảng mới, xưởng quân công... từng loại đều được xây dựng.
Tư nguyên của Dương Chính và tài phú của di tích thành bảo đã phát huy tác dụng rất lớn, cung cấp cho mọi người số lượng nguyên vật liệu và tiền bạc khổng lồ.
Dương Chính bắt đầu tuyển chọn những người ưu tú đưa vào trong di tích ma pháp huấn luyện, vì ở đó thông qua tác dụng ma pháp thì thời gian so với bên ngoài chậm hơn nhiều. Hơn nữa nếu muốn Thái Lan Mễ Á ngày càng cường đại thì cần giúp đỡ của di tích ma pháp huy hoàng này rất nhiều.
Ma pháp thể hệ hiện tại không thể nào sánh bằng ma pháp thể hệ trong thành bảo.
Chỉ có người chiến đấu thì không đủ, còn phải có hậu cần, tình báo, quản lý, các phương diện này đều phải làm một cách chuyên nghiệp, Dương Chính hiểu rõ rằng chuyên nghiệp hóa, hiện đại hóa chính trị và quân sự đều sẽ mang lại lực lượng hùng mạnh. Đây chính là lý do quốc gia hiện đại hóa không ngừng khuếch trương.
Vì vậy hắn sử dụng những kiến thức đã biết từ địa cầu, không ngừng mày mò khám phá thêm, bắt đầu bồi dưỡng một tập đoàn tình báo hiện đại, và các mô hình quản lý, hậu cần.
Phát triển không ngừng như vậy, rốt cục thì nhân thủ không đủ.
Sau khi thấy thời cơ chín mùi, Dương Chính quyết định không chỉ bó hẹp với người trên Đào nguyên đảo, hắn bắt đầu hướng mắt về đại lục. Kỳ tích hiệu trở thành trạm trung chuyển tốt nhất, sau nửa năm kiến thiết đồng thời nhờ tác dụng của không gian ma pháp, hắn đã tạo thành một nhịp cầu nối trên mặt biển thông với đất liền.
Có được nhịp cầu này, Đào nguyên đảo càng có quan hệ gắn bó với đại lục.
Không ít nhân tài được huấn luyện chuyên nghiệp thông qua nhịp cầu này tiềm nhập đại lục, dùng tài phú cực lớn của di tích kiến lập tửu điếm, lữ điếm, tạp hóa các loại, đều lấy tên là Đào nguyên, bọn họ vung tay rộng rãi, dùng kim tiền nối liền trời đất, hơn nữa thân thế thanh bạch, trở thành người thân thiết với quan viên các nơi.
Một mạng lưới tình báo vô hình không ngừng trải dài ra.
Ở thế giới ngầm, bọn họ thông qua mạng lưới tình báo này, tìm kiếm người có thân phận trong sạch và có tài năng tiềm ẩn trong bọn nô lệ, tù phạm, sau đó dùng thủ đoạn kim tiền đả thông tất cả cửa quan, đưa họ lên một hòn đảo nhỏ, lại dùng trọng kim mời thỉnh nhân tài mọi mặt, đưa lên một hòn đảo nhỏ khác, giảng dạy một khóa chuyên nghiệp cho họ.
Ngoài ra, Dương Chính tự mình lên đại lục tìm kiếm tuyển chọn nhiều cô nhi nhỏ tuổi, tư chất không tệ đưa lên một hòn đảo nhỏ khác tiến hành huấn luyện nghiêm khắc, bí mật tẩy não chúng. Khóa dạy này do hắn đích thân chủ trì. Hắn vốn muốn dùng những đứa trẻ này làm lực lượng nòng cốt tương lai.
Nhờ vào phương thức đơn giản mà hữu hiệu này, thế lực bên ngoài của Đào nguyên bắt đầu phát triển mạnh mẽ.
Lấy Đào nguyên đảo làm trung tâm, ưu thế chiếm cứ trên biển của bọn họ dần lan ra xa...
Một năm nhanh chóng trôi qua...
/218
|