"Vị đại ca này, chúng ta còn bao xa nữa mới tới?" Hải Đồ Lạp ngồi trên thuyền nhỏ hỏi người trước mặt.
Lúc này thuyền nhỏ đã rời xa bờ, thậm chí còn tới gần hải vực nguy hiểm, bốn bên không còn bóng ngư thuyền nào, chỉ còn có mặt biển Lam Mộng hải xanh ngắt và ba nam nhân không thích nói cười mà thôi. Hải Đồ Lạp thậm chí còn tự nghĩ liệu mình có quá mạo hiểm hay không.
Cho dù Phổ Lợi Mã Tư đại nhân (thân phận giả của Dương Chính) nói họ chỉ là ngư dân thông thường nhưng Hải Đồ Lạp vẫn cảm giác bọn họ giống như quân nhân nhiều hơn, khí thế phiêu hãn trên người họ khiến cho hắn phải run sợ.
Một người quay người lạnh lùng nói:"Sẽ tới mau thôi."
Hải Đồ Lạp nuốt nước bọt, những lời định nói cũng nuốt xuống bụng.
Sau một thời thần đứng ngồi không yên, lại chuyển sang mấy lượt thuyền, đến lúc Hải Đồ Lạp chuyển tới một chiếc bát ngôi thuyền thì trên thuyền cũng đã có 20 tên "ngư dân", hơn nữa hắn cũng lạc mất phương hướng, không biết mình đang ở đâu. Nơi này sớm đã được công nhận là cấm địa hải vực, cho dù là ngư dân liều mạng nhất cũng không dám tới vùng biển xa xăm này đánh bắt.
Hải Đồ Lạp mấy lần nhìn thấy cá mập bơi dưới thuyền, bất quá trông dáng vẻ lạnh lùng của những người trên thuyền thì hắn cố gắng bảo trì bình tĩnh, không dám la lên.
Cuối cùng phía trước đã xuất hiện một hòn đảo.
Bát ngôi thuyền tới gần đảo, Hải Đồ Lạp căng thẳng đi theo những "ngư dân" đi vào trong đảo.
Lúc này hắn đã bị tình huống quỷ dị trước mắt chấn kinh, tuy Hải Đồ Lạp yêu tiền nhất nhưng mạng cũng không phải nằm ở vị trí thứ hai, hắn chẳng thể nào hồ đồ bỏ mạng.
Hắn tuyệt đối không tin rằng những người này là thương nhân thông thường.
Men theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo tới một cao điểm trên tiểu đảo, từ phía này nhìn xuống chính là một hải cảng bí ẩn.
Hải Đồ Lạp bị cảnh tượng trước mặt khiến cho ngây người. Trời ạ, trên đời sao có thể có chiếc thuyền khổng lồ như vậy!
Kỳ tích hiệu đậu ở một góc trên đảo, thân thuyền khổng lồ dài đến 150 mét, thoạt nhìn giống như một hòn núi nhỏ, ngay cả cột buồm thậm chí còn cao hơn cả chỗ Hải Đồ Lạp đang đứng, vô số cương thiết phản xạ dưới ánh dương quang khiến cho người ta chói mắt.
Hơn nữa phía sau Kỳ tích hiệu còn có mười mấy chiếc thiết giáp thuyền đậu san sát.
Chỉ những chiếc thiết giáp thuyền thì ít nhất cũng lớn bằng ba chiếc bát ngôi thuyền, hơn nữa thân thuyền làm bằng cương thiết hắn căn bản vẫn còn chưa nghe nói tới.
Hải Đồ Lạp kinh ngạc tới mức suýt ngất đi.
Loại khoa kỹ hơn xa trình độ hiện tại thực sự vô cùng khó tin giống như nhân loại nhìn thấy phi thuyền.
Hải Đồ Lạp lúc này hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể ngơ ngẩn đứng nhìn mọi thứ trước mặt.
Một tên quân sĩ Đào nguyên đi tới vỗ nhẹ lên vai hắn:"Đi xuống đi, lên thuyền xem thử."
Hải Đồ Lạp cũng không biết mình làm sao lên tới Kỳ tích hiệu, hắn hồn vía đều lên mây, đến khi phản ứng lại thì đã đứng trên cương thiết cự hạm khủng bố đó rồi. Hắn dùng sức tát mạnh vào mặt bảy tám cái để hồi tỉnh lại.
Lúc này, trên Kỳ tích hiệu có 200 binh sĩ Đào nguyên đứng thành hai hàng, trên người mặc y giáp giá trị kinh người, hông còn đeo ma pháp vũ khí chói mắt, ánh mắt ai cũng lạnh như băng, tuy chỉ đứng yên nhưng khí thế khiến cho người ta cảm giác đây chính là một chi quân đội bất khả chiến bại.
Hải Đồ Lạp bị bọn họ nhìn chăm chú nhưng không ngờ lại chẳng chút kinh sợ.
Vì tới giờ hắn vẫn cho là những gì nhìn thấy đều là giấc mộng, cho dù hai má còn đau rát nhưng hắn vẫn không dám tin.
Vũ Lôi từ khoang thuyền bước ra.
Hắn theo chỉ thị của Dương Chính, ban đầu dùng khí thế mạnh mẽ chấn nhiếp Hải Đồ Lạp.
Hắn tin chắc rằng khí thế bách chiến của quân sĩ Đào nguyên và Kỳ tích hiệu khủng bố nhất định sẽ khắc sâu dấu ấn vào lòng Hải Đồ Lạp, khiến Hải Đồ Lạp cảm giác quân Đào nguyên là một hình tượng cao lớn vĩ đại tuyệt không thể thua.
"Hải Đồ Lạp bá tước." Thanh âm Vũ Lôi tịnh không cứng rắn, thậm chí còn mang vẻ kính trọng, hắn tin rằng chấn nhiếp nhiêu đó cũng đủ, Hải Đồ Lạp vốn là thương nhân coi trọng lợi ích sẽ biết cách lựa chọn chính xác, cương nhu cùng thi triển mới là vương đạo.
Hải Đồ Lạp cũng từng gặp qua Vũ Lôi, ấn tượng đối với nam nhân âm lãnh này ấn tượng rất sâu đậm, hắn vội vàng cúi người:"Lôi đại nhân."
Vũ Lôi mỉm cười, phong độ hòa nhã nói:"Hải Đồ Lạp bá tước, ta đưa ngài đi tham quan một lát."
Hải Đồ Lạp theo Vũ Lôi đi tham quan khắp Kỳ tích hiệu, cương thiết quái vật này giống như một tòa bảo lũy trên biển, Hải Đồ Lạp càng xem càng kinh hãi không thôi.
Những hình ảnh mà vị cự thương đến từ Thanh Tư quốc khắc sâu vào tận đáy lòng Hải Đồ Lạp.
Rốt cục là thế lực hùng mạnh nào mới có thể chế tạo được kỳ tích cương thiết này?
Hắn không dám thăm dò, lòng thầm run sợ, đồng thời một cảm giác hưng phấn cũng tràn ngập. Một tổ chức hùng mạnh như vậy mà lại tuyển chọn hắn làm người đại diện sao? Hắn đương nhiên hiểu hàm nghĩa của người đại diện, đó chính là hắn đã có một ngọn núi lớn để dựa vào.
Địa vị hắn sẽ có được so với thời kỳ đỉnh cao của gia tộc Mã Tư Lan chừng như chỉ cần với tay là lấy được.
Chỉ là trên đời này không có cái gì cho không, hắn tuy hưng phấn nhưng cũng vẫn thấy rất hoảng sợ, tổ chức thần bí hùng mạnh thế này rốt cục là muốn làm gì, bọn họ giết chết hắn cũng dễ dàng như giết 1 con kiến.
Vũ Lôi phảng phất hiểu được cảm thụ của hắn, dùng ngữ khí ôn hòa nói:"Hải Đồ Lạp bá tước, chỉ cần ngài tận tâm tận lực thì ngài sẽ có được tài phú không thể tưởng tượng, hơn nữa bọn ta chỉ cần ngài trung thành và có năng lực là được... Chỉ là, ngài có biết ý nghĩa của trung thành hay không? Đó là phục tùng tuyệt đối, dung nhập vào tổ chức bọn ta, mọi hành vi đều lấy tổ chức làm trọng, chỉ cần ngài thông qua khảo hạch thì đối với người của mình bọn ta sẽ giống như gió xuân ấm áp, nhưng với người phản bội thì..."
Vũ Lôi không nói thêm nữa, gương mặt vẫn tươi cười như cũ, chỉ là đôi mắt màu máu sau lớp mặt nạ lại sắc nhọn như cương châm.
"So với tài phú vô tận thì mọi thứ có tính là gì..." Vũ Lôi lại nhẹ nhàng nói tiếp.
Câu nói này giống như tia chớp đột ngột đánh vào nội tâm Hải Đồ Lạp, đúng rồi, tài phú vô tận chỉ cần trung thành thì trở tay là có. Giao dịch kiểu này xem ra rất thích hợp, Hải Đồ Lạp hắn chỉ là một thương nhân không có gì phải lo nghĩ, lấy kim tiền làm tín ngưỡng, giờ đây có người cho mình tài phú vô tận thì lẽ nào mình không coi y giống như thần thánh.
Hải Đồ Lạp cúi đầu, ngữ khí trầm trọng:"Ta sẽ tuyệt đối trung thành, đối với ta mà nói thì cho dù là tính mạng cũng có giá, tài phú vô tận mua lấy tính mạng Hải Đồ Lạp cũng không thiệt gì."
"Đúng là một thương nhân thực tế đến trần trụi, bất quá... ta thích" Vũ Lôi cười ha hả.
"Đến đây, Hải Đồ Lạp bá tước, hiện tại ta cho ngươi thấy lễ vật bọn ta chuẩn bị cho ngươi."
.........
18 chiếc thiết giáp thuyền chở đầy những vật trân quý Hải Đồ Lạp chưa từng thấy qua, trân châu, hải lệ thạch, san hô, bạch tinh sa...
Đó chính là tài phú vô tận đến từ đáy biển, nhưng cũng chỉ mới là một phần tài sản rất nhỏ của Đào nguyên.
Bọn họ có cả Lam Mộng hải, cũng như có cả một kho bảo tàng lớn nhất thế giới.
Hải Đồ Lạp cuối cùng đã khôi phục sự tinh minh vốn có của thương nhân, nếu như hắn trước giờ cứ ngơ ngẩn thì đã không được Dương Chính nhìn trúng. Thân là một người đại diện và la một thương nhân xuất sắc, Hải Đồ Lạp hiểu rõ địa vị của mình, trừ trung thành ra thì phải có năng lực, như vậy mới có giá trị tồn tại.
Loại khoái cảm vận chuyển tài sản khổng lồ này thực sự khiến cho người ta sảng khoái vô cùng.
..........
Ngày hôm sau, Hải Đồ Lạp trở về Hạo Nhiên thành, dùng cực phẩm trân châu và san hô để mở cánh cổng lớn vào nhà chấp nghị trưởng đương nhiệm, đến lúc hắn bước ra thì đã là Hầu tước nhất đẳng của Hạo Nhiên Liên Minh.
Ở khu vực Bạch sắc lưu ly giá trị nhất ở Hạo Nhiên thành, trong vòng 1 đêm đã xuất hiện mấy dãy gian hàng châu bảo tên gọi Đào nguyên, hơn nữa ở những khu vực khác thì quán ăn, tiệm vũ khí mang tên Đào nguyên cũng đã xuất hiện.
Vì để mở thị trường, Đào nguyên dùng phương pháp trực tiếp lấy tiền bạc đè người, cường hành xông thẳng vào Hạo Nhiên thành.
Hơn nữa cách làm độc đáo của Đào nguyên, trong một đêm chiếm cứ nhiều tửu điếm, lữ điếm lớn ở nơi tiền bạc là vua như Hạo Nhiên thành lại thích hợp phi thường. Dùng kim tiền mở lối, những gì không thể đều biến thành có thể, danh tiếng Đào nguyên trong vòng một đêm đã nổi như cồn ở Hạo Nhiên Liên Minh.
Về mặt giá cả và chất lượng thì Đào nguyên có thể nói là làm tốt đến cực điểm.
Thế mạnh của nó khiến cho những thương nhân kinh doanh cùng mặt hàng đều lâm vào khủng hoảng cực lớn.
Ban đầu những thương nhân này đối với Đào nguyên rất là coi thường, thậm chí còn trào phúng vì hệ thống kinh doanh Đào nguyên có quá nhiều hàng hóa và giá bán không thể nào tin nổi, đừng nói là kiếm tiền, thậm chí đừng để lỗ vốn thì đã là may lắm rồi. Vì vậy tất cả thương nhân đều cười chế giễu, thậm chí còn khinh rẻ Hải Đồ Lạp bá tước, không, Hải Đồ Lạp hầu tước, chân chính là hầu tước, chẳng qua họ đều coi Hải Đồ Lạp là khỉ đội mão người, căn bản không hiểu cách làm ăn, khẳng định không qua được mấy ngày thì Đào nguyên sẽ sụp đổ.
Nhưng mà tình cảnh này lại tiếp tục duy trì cho đến ngày khai mạc Hạo Nhiên thị.
Vô số thương gia đổ dồn về Hạo Nhiên Liên Minh.
Lúc này Đào nguyên sớm đã dùng tiền mở ra thị trường rộng lớn, tất cả thương nhân đều biết đến hệ thống Đào nguyên "mua bán lỗ vốn".
Mọi người đều có ý đến Đào nguyên cướp tiền, chỉ sợ chậm chân thì bị người khác cướp hết, đua nhau đi tới Đào nguyên, mua sắm hàng hóa.
Bọn thương nhân đều chờ đợi, Đào nguyên còn chưa sụp đổ sao?
1 ngày, 2 ngày, 1 tuần, 2 tuần...
Đào nguyên vẫn kiên định, hơn nữa phân điếm của nó tăng gia với tốc độ kinh hồn.
Có thương nhân thức dậy vào ngày hôm sau thì chợt phát hiện cách nhà mình hai căn chính là cửa hiệu của Đào nguyên, hơn nữa còn bán sản phẩm giống mình, nhưng giá bán thì rẻ hơn nhiều.
Cảnh tượng này kéo dài đến 1 tháng.
Bọn thương nhân cuối cùng nhịn không được, vì họ phát hiện Đào nguyên không biết từ lúc nào mà đã ngăn chặn hết sinh ý của họ, bọn họ chỉ còn cách đóng cửa chờ thời.
Lúc này là thời gian diễn ra Hạo Nhiên thị, là thời gian sinh ý thịnh vượng nhất trong năm nhưng hiện nay sinh ý của họ lại điêu linh cực điểm, còn thua cả những thời gian làm ăn khác. Bọn họ bỏ công chuẩn bị rất nhiều thương phẩm, thậm chí còn có cả những thương phẩm trái mùa chất thành đống trong kho, hiện nay họ lại không thể bán ra, mỗi ngày đều tốn rất nhiều tiền nhân công, và còn cả nhiều khoản chi phí khác.
Bọn thương nhân đã hết chịu nổi.
Hạo Nhiên Liên Minh chính là đô thị thương nghiệp đầu tiên, bọn họ muốn sử dụng thủ đoạn ngầm nhưng hộ vệ của Đào nguyên quá mức khủng bố, thậm chí còn có cao cấp ma pháp sư tọa trấn.
Mấy lần quấy phá đều bị đánh tơi bời.
Bọn thương nhân không còn lối đi đành đi tới liên danh thương nghiệp tố cáo, yêu cầu chấp nghị hội cấm chỉ Đào nguyên, ít nhất cũng không thể để cho nó điên cuồng khuếch trương như vậy, bọn chúng có điên cũng không sao nhưng không thể để cho các thương nhân khác chết đói.
Rất nhiều chấp nghị viên của Hạo Nhiên Liên Minh đương nhiên cũng bị công kích.
Vì vậy vấn đề này được đưa lên chương trình nghị sự hàng ngày, sau hơn 1 tuần tranh cãi, chấp nghị hội tiến hành bỏ phiếu.
Nhưng kết quả bỏ phiếu cơ hồ ra ngoài ý liệu của các thương nhân, nghị án này không được thông qua, điều này cũng có nghĩa hành động của Đào nguyên hợp pháp hợp lý.
Nhất thời cả thương nghiệp liên minh đều hỗn loạn.
Ở một góc khác, Hải Đồ Lạp hầu tước cầm một ly rượu quý ưu nhã uống vào, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát, lúc trước Đào nguyên lựa chọn tuyệt không buôn bán ảnh hưởng hơn 1 nửa ngành nghề trong chấp nghị hội, chỉ cần không quá số lượng này thì Đào nguyên có thể dùng số tiền khổng lồ để biến hơn nửa chấp nghị viên còn lại đứng về phía mình.
Trọng yếu nhất chính là lão gia hỏa chấp nghị trưởng tham lam thu lấy 1000 viên hỏa nhãn toản thạch, nếu như những thứ này không đủ để lão không giúp bên nào thì còn có nhiều thứ khác để lão thực sự nhìn thấy thần tài.
Trên thế giới này tuyệt không thiếu người tham lam.
Cái gì trung thành, trung thành chẳng qua là vì giá trị để phản bội không đủ mà thôi!
Phổ Lợi Mã Tư đại nhân nói nghe ra thật xấu xa, đen tối, chẳng qua... ta thích!
Hải Đồ Lạp hầu tước cười ha hả đi ra khỏi chấp nghị thính, không lý gì đến bọn chấp nghị viên đang hỗn loạn phía sau.
.......
Quy luật kinh tế kỳ thật rất đơn giản, có đủ tiền thì nó sẽ thành lợi khí trong tay để ngươi làm cá mập càn quét.
Còn như phản kháng không được thì chỉ còn cách thần phục mà thôi.
Đào ngưyên tìm đến mấy thương nhân sắp phá sản, đề xuất giá cả hợp lý để mua lại hàng hóa, đồng thời bảo chứng cho họ có thể cung cấp hàng hóa với giá rẻ để họ có thể bán được ra thị trường, nhưng hàng hóa chỉ có thể do Đào nguyên cung cấp, nếu như phát hiện họ còn mua hàng hóa nơi khác thì Đào nguyên sẽ không tiếc gì mà làm cho họ phá sản.
Giá cả của Đào nguyên rất hợp lý và dụ hoặc.
Đồng thời thái độ của Đào nguyên cũng rất cứng rắn, bọn thương nhân chẳng thể nào cự tuyệt được.
Sau cuộc chiến giá cả điên cuồng kéo dài 2 tháng, thị trường cuối cùng cũng dần ổn định, giá cả của Đào nguyên bắt đầu thống nhất với những gian hàng khác.
Chỉ là lúc này cơ hồ tất cả các gian hàng đều có thân ảnh của Đào nguyên phía sau...
Lúc này thuyền nhỏ đã rời xa bờ, thậm chí còn tới gần hải vực nguy hiểm, bốn bên không còn bóng ngư thuyền nào, chỉ còn có mặt biển Lam Mộng hải xanh ngắt và ba nam nhân không thích nói cười mà thôi. Hải Đồ Lạp thậm chí còn tự nghĩ liệu mình có quá mạo hiểm hay không.
Cho dù Phổ Lợi Mã Tư đại nhân (thân phận giả của Dương Chính) nói họ chỉ là ngư dân thông thường nhưng Hải Đồ Lạp vẫn cảm giác bọn họ giống như quân nhân nhiều hơn, khí thế phiêu hãn trên người họ khiến cho hắn phải run sợ.
Một người quay người lạnh lùng nói:"Sẽ tới mau thôi."
Hải Đồ Lạp nuốt nước bọt, những lời định nói cũng nuốt xuống bụng.
Sau một thời thần đứng ngồi không yên, lại chuyển sang mấy lượt thuyền, đến lúc Hải Đồ Lạp chuyển tới một chiếc bát ngôi thuyền thì trên thuyền cũng đã có 20 tên "ngư dân", hơn nữa hắn cũng lạc mất phương hướng, không biết mình đang ở đâu. Nơi này sớm đã được công nhận là cấm địa hải vực, cho dù là ngư dân liều mạng nhất cũng không dám tới vùng biển xa xăm này đánh bắt.
Hải Đồ Lạp mấy lần nhìn thấy cá mập bơi dưới thuyền, bất quá trông dáng vẻ lạnh lùng của những người trên thuyền thì hắn cố gắng bảo trì bình tĩnh, không dám la lên.
Cuối cùng phía trước đã xuất hiện một hòn đảo.
Bát ngôi thuyền tới gần đảo, Hải Đồ Lạp căng thẳng đi theo những "ngư dân" đi vào trong đảo.
Lúc này hắn đã bị tình huống quỷ dị trước mắt chấn kinh, tuy Hải Đồ Lạp yêu tiền nhất nhưng mạng cũng không phải nằm ở vị trí thứ hai, hắn chẳng thể nào hồ đồ bỏ mạng.
Hắn tuyệt đối không tin rằng những người này là thương nhân thông thường.
Men theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo tới một cao điểm trên tiểu đảo, từ phía này nhìn xuống chính là một hải cảng bí ẩn.
Hải Đồ Lạp bị cảnh tượng trước mặt khiến cho ngây người. Trời ạ, trên đời sao có thể có chiếc thuyền khổng lồ như vậy!
Kỳ tích hiệu đậu ở một góc trên đảo, thân thuyền khổng lồ dài đến 150 mét, thoạt nhìn giống như một hòn núi nhỏ, ngay cả cột buồm thậm chí còn cao hơn cả chỗ Hải Đồ Lạp đang đứng, vô số cương thiết phản xạ dưới ánh dương quang khiến cho người ta chói mắt.
Hơn nữa phía sau Kỳ tích hiệu còn có mười mấy chiếc thiết giáp thuyền đậu san sát.
Chỉ những chiếc thiết giáp thuyền thì ít nhất cũng lớn bằng ba chiếc bát ngôi thuyền, hơn nữa thân thuyền làm bằng cương thiết hắn căn bản vẫn còn chưa nghe nói tới.
Hải Đồ Lạp kinh ngạc tới mức suýt ngất đi.
Loại khoa kỹ hơn xa trình độ hiện tại thực sự vô cùng khó tin giống như nhân loại nhìn thấy phi thuyền.
Hải Đồ Lạp lúc này hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể ngơ ngẩn đứng nhìn mọi thứ trước mặt.
Một tên quân sĩ Đào nguyên đi tới vỗ nhẹ lên vai hắn:"Đi xuống đi, lên thuyền xem thử."
Hải Đồ Lạp cũng không biết mình làm sao lên tới Kỳ tích hiệu, hắn hồn vía đều lên mây, đến khi phản ứng lại thì đã đứng trên cương thiết cự hạm khủng bố đó rồi. Hắn dùng sức tát mạnh vào mặt bảy tám cái để hồi tỉnh lại.
Lúc này, trên Kỳ tích hiệu có 200 binh sĩ Đào nguyên đứng thành hai hàng, trên người mặc y giáp giá trị kinh người, hông còn đeo ma pháp vũ khí chói mắt, ánh mắt ai cũng lạnh như băng, tuy chỉ đứng yên nhưng khí thế khiến cho người ta cảm giác đây chính là một chi quân đội bất khả chiến bại.
Hải Đồ Lạp bị bọn họ nhìn chăm chú nhưng không ngờ lại chẳng chút kinh sợ.
Vì tới giờ hắn vẫn cho là những gì nhìn thấy đều là giấc mộng, cho dù hai má còn đau rát nhưng hắn vẫn không dám tin.
Vũ Lôi từ khoang thuyền bước ra.
Hắn theo chỉ thị của Dương Chính, ban đầu dùng khí thế mạnh mẽ chấn nhiếp Hải Đồ Lạp.
Hắn tin chắc rằng khí thế bách chiến của quân sĩ Đào nguyên và Kỳ tích hiệu khủng bố nhất định sẽ khắc sâu dấu ấn vào lòng Hải Đồ Lạp, khiến Hải Đồ Lạp cảm giác quân Đào nguyên là một hình tượng cao lớn vĩ đại tuyệt không thể thua.
"Hải Đồ Lạp bá tước." Thanh âm Vũ Lôi tịnh không cứng rắn, thậm chí còn mang vẻ kính trọng, hắn tin rằng chấn nhiếp nhiêu đó cũng đủ, Hải Đồ Lạp vốn là thương nhân coi trọng lợi ích sẽ biết cách lựa chọn chính xác, cương nhu cùng thi triển mới là vương đạo.
Hải Đồ Lạp cũng từng gặp qua Vũ Lôi, ấn tượng đối với nam nhân âm lãnh này ấn tượng rất sâu đậm, hắn vội vàng cúi người:"Lôi đại nhân."
Vũ Lôi mỉm cười, phong độ hòa nhã nói:"Hải Đồ Lạp bá tước, ta đưa ngài đi tham quan một lát."
Hải Đồ Lạp theo Vũ Lôi đi tham quan khắp Kỳ tích hiệu, cương thiết quái vật này giống như một tòa bảo lũy trên biển, Hải Đồ Lạp càng xem càng kinh hãi không thôi.
Những hình ảnh mà vị cự thương đến từ Thanh Tư quốc khắc sâu vào tận đáy lòng Hải Đồ Lạp.
Rốt cục là thế lực hùng mạnh nào mới có thể chế tạo được kỳ tích cương thiết này?
Hắn không dám thăm dò, lòng thầm run sợ, đồng thời một cảm giác hưng phấn cũng tràn ngập. Một tổ chức hùng mạnh như vậy mà lại tuyển chọn hắn làm người đại diện sao? Hắn đương nhiên hiểu hàm nghĩa của người đại diện, đó chính là hắn đã có một ngọn núi lớn để dựa vào.
Địa vị hắn sẽ có được so với thời kỳ đỉnh cao của gia tộc Mã Tư Lan chừng như chỉ cần với tay là lấy được.
Chỉ là trên đời này không có cái gì cho không, hắn tuy hưng phấn nhưng cũng vẫn thấy rất hoảng sợ, tổ chức thần bí hùng mạnh thế này rốt cục là muốn làm gì, bọn họ giết chết hắn cũng dễ dàng như giết 1 con kiến.
Vũ Lôi phảng phất hiểu được cảm thụ của hắn, dùng ngữ khí ôn hòa nói:"Hải Đồ Lạp bá tước, chỉ cần ngài tận tâm tận lực thì ngài sẽ có được tài phú không thể tưởng tượng, hơn nữa bọn ta chỉ cần ngài trung thành và có năng lực là được... Chỉ là, ngài có biết ý nghĩa của trung thành hay không? Đó là phục tùng tuyệt đối, dung nhập vào tổ chức bọn ta, mọi hành vi đều lấy tổ chức làm trọng, chỉ cần ngài thông qua khảo hạch thì đối với người của mình bọn ta sẽ giống như gió xuân ấm áp, nhưng với người phản bội thì..."
Vũ Lôi không nói thêm nữa, gương mặt vẫn tươi cười như cũ, chỉ là đôi mắt màu máu sau lớp mặt nạ lại sắc nhọn như cương châm.
"So với tài phú vô tận thì mọi thứ có tính là gì..." Vũ Lôi lại nhẹ nhàng nói tiếp.
Câu nói này giống như tia chớp đột ngột đánh vào nội tâm Hải Đồ Lạp, đúng rồi, tài phú vô tận chỉ cần trung thành thì trở tay là có. Giao dịch kiểu này xem ra rất thích hợp, Hải Đồ Lạp hắn chỉ là một thương nhân không có gì phải lo nghĩ, lấy kim tiền làm tín ngưỡng, giờ đây có người cho mình tài phú vô tận thì lẽ nào mình không coi y giống như thần thánh.
Hải Đồ Lạp cúi đầu, ngữ khí trầm trọng:"Ta sẽ tuyệt đối trung thành, đối với ta mà nói thì cho dù là tính mạng cũng có giá, tài phú vô tận mua lấy tính mạng Hải Đồ Lạp cũng không thiệt gì."
"Đúng là một thương nhân thực tế đến trần trụi, bất quá... ta thích" Vũ Lôi cười ha hả.
"Đến đây, Hải Đồ Lạp bá tước, hiện tại ta cho ngươi thấy lễ vật bọn ta chuẩn bị cho ngươi."
.........
18 chiếc thiết giáp thuyền chở đầy những vật trân quý Hải Đồ Lạp chưa từng thấy qua, trân châu, hải lệ thạch, san hô, bạch tinh sa...
Đó chính là tài phú vô tận đến từ đáy biển, nhưng cũng chỉ mới là một phần tài sản rất nhỏ của Đào nguyên.
Bọn họ có cả Lam Mộng hải, cũng như có cả một kho bảo tàng lớn nhất thế giới.
Hải Đồ Lạp cuối cùng đã khôi phục sự tinh minh vốn có của thương nhân, nếu như hắn trước giờ cứ ngơ ngẩn thì đã không được Dương Chính nhìn trúng. Thân là một người đại diện và la một thương nhân xuất sắc, Hải Đồ Lạp hiểu rõ địa vị của mình, trừ trung thành ra thì phải có năng lực, như vậy mới có giá trị tồn tại.
Loại khoái cảm vận chuyển tài sản khổng lồ này thực sự khiến cho người ta sảng khoái vô cùng.
..........
Ngày hôm sau, Hải Đồ Lạp trở về Hạo Nhiên thành, dùng cực phẩm trân châu và san hô để mở cánh cổng lớn vào nhà chấp nghị trưởng đương nhiệm, đến lúc hắn bước ra thì đã là Hầu tước nhất đẳng của Hạo Nhiên Liên Minh.
Ở khu vực Bạch sắc lưu ly giá trị nhất ở Hạo Nhiên thành, trong vòng 1 đêm đã xuất hiện mấy dãy gian hàng châu bảo tên gọi Đào nguyên, hơn nữa ở những khu vực khác thì quán ăn, tiệm vũ khí mang tên Đào nguyên cũng đã xuất hiện.
Vì để mở thị trường, Đào nguyên dùng phương pháp trực tiếp lấy tiền bạc đè người, cường hành xông thẳng vào Hạo Nhiên thành.
Hơn nữa cách làm độc đáo của Đào nguyên, trong một đêm chiếm cứ nhiều tửu điếm, lữ điếm lớn ở nơi tiền bạc là vua như Hạo Nhiên thành lại thích hợp phi thường. Dùng kim tiền mở lối, những gì không thể đều biến thành có thể, danh tiếng Đào nguyên trong vòng một đêm đã nổi như cồn ở Hạo Nhiên Liên Minh.
Về mặt giá cả và chất lượng thì Đào nguyên có thể nói là làm tốt đến cực điểm.
Thế mạnh của nó khiến cho những thương nhân kinh doanh cùng mặt hàng đều lâm vào khủng hoảng cực lớn.
Ban đầu những thương nhân này đối với Đào nguyên rất là coi thường, thậm chí còn trào phúng vì hệ thống kinh doanh Đào nguyên có quá nhiều hàng hóa và giá bán không thể nào tin nổi, đừng nói là kiếm tiền, thậm chí đừng để lỗ vốn thì đã là may lắm rồi. Vì vậy tất cả thương nhân đều cười chế giễu, thậm chí còn khinh rẻ Hải Đồ Lạp bá tước, không, Hải Đồ Lạp hầu tước, chân chính là hầu tước, chẳng qua họ đều coi Hải Đồ Lạp là khỉ đội mão người, căn bản không hiểu cách làm ăn, khẳng định không qua được mấy ngày thì Đào nguyên sẽ sụp đổ.
Nhưng mà tình cảnh này lại tiếp tục duy trì cho đến ngày khai mạc Hạo Nhiên thị.
Vô số thương gia đổ dồn về Hạo Nhiên Liên Minh.
Lúc này Đào nguyên sớm đã dùng tiền mở ra thị trường rộng lớn, tất cả thương nhân đều biết đến hệ thống Đào nguyên "mua bán lỗ vốn".
Mọi người đều có ý đến Đào nguyên cướp tiền, chỉ sợ chậm chân thì bị người khác cướp hết, đua nhau đi tới Đào nguyên, mua sắm hàng hóa.
Bọn thương nhân đều chờ đợi, Đào nguyên còn chưa sụp đổ sao?
1 ngày, 2 ngày, 1 tuần, 2 tuần...
Đào nguyên vẫn kiên định, hơn nữa phân điếm của nó tăng gia với tốc độ kinh hồn.
Có thương nhân thức dậy vào ngày hôm sau thì chợt phát hiện cách nhà mình hai căn chính là cửa hiệu của Đào nguyên, hơn nữa còn bán sản phẩm giống mình, nhưng giá bán thì rẻ hơn nhiều.
Cảnh tượng này kéo dài đến 1 tháng.
Bọn thương nhân cuối cùng nhịn không được, vì họ phát hiện Đào nguyên không biết từ lúc nào mà đã ngăn chặn hết sinh ý của họ, bọn họ chỉ còn cách đóng cửa chờ thời.
Lúc này là thời gian diễn ra Hạo Nhiên thị, là thời gian sinh ý thịnh vượng nhất trong năm nhưng hiện nay sinh ý của họ lại điêu linh cực điểm, còn thua cả những thời gian làm ăn khác. Bọn họ bỏ công chuẩn bị rất nhiều thương phẩm, thậm chí còn có cả những thương phẩm trái mùa chất thành đống trong kho, hiện nay họ lại không thể bán ra, mỗi ngày đều tốn rất nhiều tiền nhân công, và còn cả nhiều khoản chi phí khác.
Bọn thương nhân đã hết chịu nổi.
Hạo Nhiên Liên Minh chính là đô thị thương nghiệp đầu tiên, bọn họ muốn sử dụng thủ đoạn ngầm nhưng hộ vệ của Đào nguyên quá mức khủng bố, thậm chí còn có cao cấp ma pháp sư tọa trấn.
Mấy lần quấy phá đều bị đánh tơi bời.
Bọn thương nhân không còn lối đi đành đi tới liên danh thương nghiệp tố cáo, yêu cầu chấp nghị hội cấm chỉ Đào nguyên, ít nhất cũng không thể để cho nó điên cuồng khuếch trương như vậy, bọn chúng có điên cũng không sao nhưng không thể để cho các thương nhân khác chết đói.
Rất nhiều chấp nghị viên của Hạo Nhiên Liên Minh đương nhiên cũng bị công kích.
Vì vậy vấn đề này được đưa lên chương trình nghị sự hàng ngày, sau hơn 1 tuần tranh cãi, chấp nghị hội tiến hành bỏ phiếu.
Nhưng kết quả bỏ phiếu cơ hồ ra ngoài ý liệu của các thương nhân, nghị án này không được thông qua, điều này cũng có nghĩa hành động của Đào nguyên hợp pháp hợp lý.
Nhất thời cả thương nghiệp liên minh đều hỗn loạn.
Ở một góc khác, Hải Đồ Lạp hầu tước cầm một ly rượu quý ưu nhã uống vào, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát, lúc trước Đào nguyên lựa chọn tuyệt không buôn bán ảnh hưởng hơn 1 nửa ngành nghề trong chấp nghị hội, chỉ cần không quá số lượng này thì Đào nguyên có thể dùng số tiền khổng lồ để biến hơn nửa chấp nghị viên còn lại đứng về phía mình.
Trọng yếu nhất chính là lão gia hỏa chấp nghị trưởng tham lam thu lấy 1000 viên hỏa nhãn toản thạch, nếu như những thứ này không đủ để lão không giúp bên nào thì còn có nhiều thứ khác để lão thực sự nhìn thấy thần tài.
Trên thế giới này tuyệt không thiếu người tham lam.
Cái gì trung thành, trung thành chẳng qua là vì giá trị để phản bội không đủ mà thôi!
Phổ Lợi Mã Tư đại nhân nói nghe ra thật xấu xa, đen tối, chẳng qua... ta thích!
Hải Đồ Lạp hầu tước cười ha hả đi ra khỏi chấp nghị thính, không lý gì đến bọn chấp nghị viên đang hỗn loạn phía sau.
.......
Quy luật kinh tế kỳ thật rất đơn giản, có đủ tiền thì nó sẽ thành lợi khí trong tay để ngươi làm cá mập càn quét.
Còn như phản kháng không được thì chỉ còn cách thần phục mà thôi.
Đào ngưyên tìm đến mấy thương nhân sắp phá sản, đề xuất giá cả hợp lý để mua lại hàng hóa, đồng thời bảo chứng cho họ có thể cung cấp hàng hóa với giá rẻ để họ có thể bán được ra thị trường, nhưng hàng hóa chỉ có thể do Đào nguyên cung cấp, nếu như phát hiện họ còn mua hàng hóa nơi khác thì Đào nguyên sẽ không tiếc gì mà làm cho họ phá sản.
Giá cả của Đào nguyên rất hợp lý và dụ hoặc.
Đồng thời thái độ của Đào nguyên cũng rất cứng rắn, bọn thương nhân chẳng thể nào cự tuyệt được.
Sau cuộc chiến giá cả điên cuồng kéo dài 2 tháng, thị trường cuối cùng cũng dần ổn định, giá cả của Đào nguyên bắt đầu thống nhất với những gian hàng khác.
Chỉ là lúc này cơ hồ tất cả các gian hàng đều có thân ảnh của Đào nguyên phía sau...
/218
|