Lúc Tư Đế An nhìn thấy Dương Chính ôm mẫu thân, nó tịnh không có phản ứng gì.
Dương Chính trong lòng nó vốn vừa là thầy vừa là cha, đối với nó trên đời này trừ Dương Chính ra thì không còn ai có thể xứng với mẫu thân.
Nó đã 14 tuổi, vốn là giai tầng quý tộc, đối với việc nam nư sớm đã có hiểu biết.
Nó thậm chí còn nháy mắt tỏ vẻ khuyến khích với Dương Chính, nhẹ nhàng theo cửa nhỏ ra khỏi luyện võ trường.
Đến khi Thụy Thu định thần lại thì phát hiện luyện võ trường chỉ còn có hai người nàng và Dương Chính, có chút kinh ngạc và thẹn thùng hỏi:"An tử đâu?"
"Nó vừa mới đi."
"A... vừa rồi nó nhìn thấy chúng ta..." Thụy Thu đôi má ửng hồng.
"Thấy rồi, bất quá nó cũng không bất ngờ gì, xem ra sư phụ này cũng không tệ, nó giao nàng cho ta rất yên tâm." Dương Chính cười gian.
"Đi chết đi!" Thụy Thu da mặt không được dày như hắn, nàng đẩy Dương Chính ra, quay người định đi.
"Khoan!" Dương Chính ôm lấy nàng, mỉm cười nói:"Đêm nay hình như ta chưa mời nàng khiêu vũ."
Trong thịnh yến, Dương Chính và Thụy Thu đều phải thù tiếp khách nhân, rất ít có cơ hội để nhảy với nhau.
Lúc này luyện võ trường yên tĩnh vô cùng, bốn bề hương hoa thoang thoảng, ánh trăng sáng rỏ, trong thiên địa chỉ có hai người.
Thụy Thu còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị Dương Chính ôm siết vào lòng.
"Ai thèm khiêu vũ cùng ngươi?"
Nàng ngoài miệng cự tuyệt, tay lại nhẹ nhàng đặt lên vai Dương Chính.
Dương Chính ôm lấy vòng eo thon của nàng, tay kia nắm lấy tay nàng, bắt đầu vũ điệu.
Thụy Thu tịnh chưa thay đổi trang phục, đầu tóc vấn cao, trên búi tóc có cài một cây trâm trắng sáng, chiếc áo hở vai, lộ ra một khe hở mê hồn, bộ ngực vun cao, Dương Chính từ góc độ này nhìn xuống càng thêm thất hồn lạc phách.
Giữa gò núi cao trắng, một chấm đỏ hồng hiện rõ, giữa đêm khuya càng thêm
nổi bật.
Thụy Thu cúi mắt xuống, thân hình xinh đẹp lả lướt theo điệu nhạc.
"Vì sao không dám nhìn ta?" Dương Chính nhẹ nhàng nói.
Thụy Thu ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Dương Chính một lúc, cuối cùng chừng như không chịu được ánh mắt nóng rực của hắn, nàng lại cúi đầu xuống.
"Sợ ta ăn thịt nàng sao?"
Sau khi gặp lại mấy tháng, vì Dương Chính từng bước bức bách, quan hệ giữa họ đã không còn đơn thuần như trước.
Thụy Thu chìm đắm trong đó, vừa lo sợ lại vừa có cảm giác hưởng thụ.
Nàng không có cách gì thoát được lưới tình của Dương Chính, ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu:"Đừng ép ta!"
Nhìn thấy nữ vương cao cao tại thượng lộ vẻ yếu đuối, Dương Chính cũng dâng lên khoái cảm giống như bất kỳ nam nhân thông thường nào.
"Không muốn nghe ta kể lại cố sự ư?"
"Cố sự gì?"
"Cố sự sau khi ta rời đi, đi đâu và làm những gì?"
"Muốn!" Thụy Thu không chút do dự ngẩng đầu lên, ánh mắt như phát sáng.
Nàng sớm đã muốn biết Dương Chính 4 năm nay đi đâu, chỉ là nàng chờ hắn tự nói ra mà thôi.
Dương Chính cười cười, kéo Thụy Thu lại gần, hai tay ôm eo nàng, cảm thụ được sức nóng từ thân hình kiều diễm động lòng, nhẹ giọng nói:"Ta từ từ nói."
Xung quanh thỉnh thoảng có tiếng côn trùng vang lên, ánh trăng ôn nhu chiếu xuống hoa cỏ, khiến người ta lưu luyến không rời.
Thụy Thu hai tay ôm lấy cổ Dương Chính, nhắm mắt lại chậm rãi hưởng thụ cảm giác an tĩnh hiếm có này, bên tai nàng, thanh âm trầm trầm hấp dẫn của Dương Chính từ từ vang lên. Nghe đến đoạn khẩn trương, tim nàng đập kịch liệt, nghe đến chỗ sảng khoái, gương mặt nàng chừng như dãn ra rất thoải mái.
Dương Chính không muốn phá vỡ bầu không khí này, chỉnh sửa nhiều việc, tuyệt không nghe ra bất kỳ chỗ nào thảm liệt trong quá trình mạo hiểm mấy năm.
........
"Đào nguyên, cái tên thật hay, địa điểm cũng rất đẹp." Thụy Thu lẩm nhẩm.
"Tương lai ta sẽ đưa nàng tới đó, bọn ta có thể cùng nhau ngắm nhìn mặt trời mọc trên biển, có thể săn bắn trên biển, nàng nhất định chưa biết Lam Mộng hải rộng lớn đến cỡ nào đâu, nhìn không thấy tận đầu, trời màu xanh, biển cũng màu xanh, đó là một thế giới sạch sẽ thanh tịnh, nàng nhất định sẽ yêu thích nó..."
Thụy Thu mở to mắt, giận dữ nói:"Ngươi không cần mê hoặc ta, bây giờ ta muốn đi."
Nghe thấy thanh âm nũng nịu của nàng, Dương Chính mỉm cười, tinh nghịch nói:"Hiện tại còn sợ ta không?"
Thụy Thu tức giận cắn vào vai hắn, đáng tiếc Dương Chính da dày cũng không có cảm giác.
"Ta hôm nay muốn ở lại đây." Dương Chính mơn man bên tai Thụy Thu.
Thụy Thu thân hình rung động không ngừng.
Một tầng ngăn cách mỏng manh giữa hai người đã bị phá tan, đã đến nước này Thụy Thu tuy khẩn trương nhưng cũng khó mà cự tuyệt.
"Đừng... làm vậy... Dương!"
Cả nàng cũng cảm thấy thanh âm của mình quá yếu ớt, không có chút sức kháng cự, phảng phất lại như dẫn dụ.
Dương Chính đưa tay ve vuốt lưng và eo của nàng, ánh mắt lộ nét cười tà ác, hắn cúi người chiếm lấy cặp môi đỏ mọng của Thụy Thu. Ánh trăng bạc chiếu xuống chỗ hai người dung hợp, tạo thành một cái bóng dài.
Cánh tay của Dương Chính nhanh nhẹn cởi những hàng nút phía sau của lễ phục trên người Thụy Thu.
Thụy Thu gần như mê man, cố gắng dùng một tia linh trí cản tay hắn lại, van cầu:"Đừng ở chỗ này..."
"Không có ai tới gần đâu!" Dương Chính nhẹ nhàng an ủi:"Ta có thế cảm giác được động tĩnh của một con kiến trong vòng trăm mét..."
Bàn tay hắn đột nhiên dùng sức, lễ phục trên người Thụy Thu tuột xuống, cặp nhũ hoa căng phồng cao vút lộ ra, hai chấm đỏ hồng phát xuất ánh sáng mê người trên làn da trắng như tuyết. Dương Chính ánh mắt như bị dán chặt vào đó, nhịn không được thốt lên:"Thật đẹp!"
Thụy Thu cổ họng bật lên tiếng rên, nước mắt chừng như trào ra, nàng đưa tay muốn ngăn lại nhưng đã bị Dương Chính nhanh mắt ôm lấy.
Dương Chính ôm lấy người nàng, ngồi ở một chiếc ghế dựa có lót da, một tay án lên bầu ngực trắng như tuyết, một tay thâm nhập vào từ bên dưới, thân hình Thụy Thu run lên không ngừng.
Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, Thụy Thu vẫn bị cảm giác chưa từng có này khiến cho toàn thân căng cứng, trong lòng cảm thấy sợ hãi và kích thích, dòng điện như những ngón tay của Dương Chính không ngừng xung kích đầu óc nàng, đôi môi mím chặt không nén được, cuối cùng cũng hé ra, thốt lên tiếng rên khiến nàng hổ thẹn.
Nàng càng lúc càng ôm chặt lấy Dương Chính.
Cảm giác ngón tay càng lúc càng ẩm ướt, Dương Chính rút tay ra, nhẹ lắc lắc trước mắt Thụy Thu, Thụy Thu cơ hồ phát khóc.
Xoay người đè nàng lên ghế, Dương Chính cười cười:"Tỷ tỷ thân ái, trò chơi chỉ mới bắt đầu, đêm còn dài lắm..."
Trong luyện võ trường, tiếng rên của Thụy Thu bắt đầu vang vọng không ngừng...
............
Đợt tuyết đầu tiên của tiết đông đã rơi trên Vệ Nhung quốc.
Ở vương thành, nhà nhà giăng đèn kết hoa, chuẩn bị ăn mừng tiết Thụy tuyết mỗi năm một lần này.
Ở thế giới này, cách phân chia ngày tết chính là lấy lúc tuyết rơi mà làm hạn mức.
Đợt tuyết rơi đầu tiên đại biểu cho một năm mới lại đến, dân chúng đoàn viên, thỉnh thần bái thần, cầu khấn năm tới mưa thuận gió hòa, có được thu hoạch tốt.
Đặc biệt giai cấp quý tộc cũng tổng kết thành quả một năm, hy vọng năm sau có được thành quả tốt hơn.
Ma thần giáo hưng khởi khiến cho tiết Thụy tiết năm nay của Vệ Nhung không giống như những năm trước.
Giáo đường các nơi đều nhận được thông báo mở hết cửa trong tiết Thụy tuyết cho tín đồ cầu đảo, giáo đường cũng chuẩn bị lượng lớn thức ăn, tín đồ có thể tự do vào đó lấy ăn, hơn nữa còn được thần phủ chúc phúc.
Trẻ con mới sinh hoặc người mới thành niên đều được tẩy rửa do thần phủ chủ trì.
Giáo nghĩa Ma thần giáo lưu truyền rộng rãi, càng lúc càng có nhiều người tín ngưỡng.
Giáo nghĩa tuyên truyền thiên đường tự do, mỹ lệ, không có tật bệnh tai nạn khiến cho dân chúng một lòng hướng về. Vì để lên được thiên đường sau khi chết, dân chúng không còn sinh hoạt nhàm chán như trước, bắt đầu thường làm việc thiện, người làm sai vì sợ sau khi chết phải vào địa ngục đáng sợ, đều tới giáo đường sám hối, lại còn cải tà quy chính, phong khí dân gian cải thiện rất nhiều.
Dương Chính bôn ba khắp nơi.
Ma thần quân hôm nay đã đi đúng quỹ đạo, Đào nguyên thương hành ở nở rộ khắp nơi trong Vệ Nhung quốc.
Vô luận là quốc lực của Vệ Nhung hay tài lực của Đào nguyên thì đều phát triển mạnh mẽ trong vòng nửa năm.
Bên ngoài, Dương Chính là Ma thần giáo hoàng của Vệ Nhung quốc, thống lĩnh của Ma thần quân, Vệ Nhung quốc phụ, bên trong hắn lại là ông chủ phía sau của Đào nguyên.
Chỉ luận về thực lực thì hắn chính là người có thế lực mạnh nhất Nam đại lục.
.............
Đường Tuyết Lan trong vương đô, người người qua lại, các quý tộc phu nhân tay cầm dù nhỏ, đi trên con đường tuyết mới rơi, vệ đường có rất nhiều trẻ con dùng tuyết đắp thành người tuyết, lấy trúc làm tay, lấy cà rốt làm mũi, lấy đá đen làm mắt, vừa làm vừa cười.
Một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại ven đường, một cặp nam nữ từ trên xe bước xuống...
Dương Chính trong lòng nó vốn vừa là thầy vừa là cha, đối với nó trên đời này trừ Dương Chính ra thì không còn ai có thể xứng với mẫu thân.
Nó đã 14 tuổi, vốn là giai tầng quý tộc, đối với việc nam nư sớm đã có hiểu biết.
Nó thậm chí còn nháy mắt tỏ vẻ khuyến khích với Dương Chính, nhẹ nhàng theo cửa nhỏ ra khỏi luyện võ trường.
Đến khi Thụy Thu định thần lại thì phát hiện luyện võ trường chỉ còn có hai người nàng và Dương Chính, có chút kinh ngạc và thẹn thùng hỏi:"An tử đâu?"
"Nó vừa mới đi."
"A... vừa rồi nó nhìn thấy chúng ta..." Thụy Thu đôi má ửng hồng.
"Thấy rồi, bất quá nó cũng không bất ngờ gì, xem ra sư phụ này cũng không tệ, nó giao nàng cho ta rất yên tâm." Dương Chính cười gian.
"Đi chết đi!" Thụy Thu da mặt không được dày như hắn, nàng đẩy Dương Chính ra, quay người định đi.
"Khoan!" Dương Chính ôm lấy nàng, mỉm cười nói:"Đêm nay hình như ta chưa mời nàng khiêu vũ."
Trong thịnh yến, Dương Chính và Thụy Thu đều phải thù tiếp khách nhân, rất ít có cơ hội để nhảy với nhau.
Lúc này luyện võ trường yên tĩnh vô cùng, bốn bề hương hoa thoang thoảng, ánh trăng sáng rỏ, trong thiên địa chỉ có hai người.
Thụy Thu còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị Dương Chính ôm siết vào lòng.
"Ai thèm khiêu vũ cùng ngươi?"
Nàng ngoài miệng cự tuyệt, tay lại nhẹ nhàng đặt lên vai Dương Chính.
Dương Chính ôm lấy vòng eo thon của nàng, tay kia nắm lấy tay nàng, bắt đầu vũ điệu.
Thụy Thu tịnh chưa thay đổi trang phục, đầu tóc vấn cao, trên búi tóc có cài một cây trâm trắng sáng, chiếc áo hở vai, lộ ra một khe hở mê hồn, bộ ngực vun cao, Dương Chính từ góc độ này nhìn xuống càng thêm thất hồn lạc phách.
Giữa gò núi cao trắng, một chấm đỏ hồng hiện rõ, giữa đêm khuya càng thêm
nổi bật.
Thụy Thu cúi mắt xuống, thân hình xinh đẹp lả lướt theo điệu nhạc.
"Vì sao không dám nhìn ta?" Dương Chính nhẹ nhàng nói.
Thụy Thu ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Dương Chính một lúc, cuối cùng chừng như không chịu được ánh mắt nóng rực của hắn, nàng lại cúi đầu xuống.
"Sợ ta ăn thịt nàng sao?"
Sau khi gặp lại mấy tháng, vì Dương Chính từng bước bức bách, quan hệ giữa họ đã không còn đơn thuần như trước.
Thụy Thu chìm đắm trong đó, vừa lo sợ lại vừa có cảm giác hưởng thụ.
Nàng không có cách gì thoát được lưới tình của Dương Chính, ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu:"Đừng ép ta!"
Nhìn thấy nữ vương cao cao tại thượng lộ vẻ yếu đuối, Dương Chính cũng dâng lên khoái cảm giống như bất kỳ nam nhân thông thường nào.
"Không muốn nghe ta kể lại cố sự ư?"
"Cố sự gì?"
"Cố sự sau khi ta rời đi, đi đâu và làm những gì?"
"Muốn!" Thụy Thu không chút do dự ngẩng đầu lên, ánh mắt như phát sáng.
Nàng sớm đã muốn biết Dương Chính 4 năm nay đi đâu, chỉ là nàng chờ hắn tự nói ra mà thôi.
Dương Chính cười cười, kéo Thụy Thu lại gần, hai tay ôm eo nàng, cảm thụ được sức nóng từ thân hình kiều diễm động lòng, nhẹ giọng nói:"Ta từ từ nói."
Xung quanh thỉnh thoảng có tiếng côn trùng vang lên, ánh trăng ôn nhu chiếu xuống hoa cỏ, khiến người ta lưu luyến không rời.
Thụy Thu hai tay ôm lấy cổ Dương Chính, nhắm mắt lại chậm rãi hưởng thụ cảm giác an tĩnh hiếm có này, bên tai nàng, thanh âm trầm trầm hấp dẫn của Dương Chính từ từ vang lên. Nghe đến đoạn khẩn trương, tim nàng đập kịch liệt, nghe đến chỗ sảng khoái, gương mặt nàng chừng như dãn ra rất thoải mái.
Dương Chính không muốn phá vỡ bầu không khí này, chỉnh sửa nhiều việc, tuyệt không nghe ra bất kỳ chỗ nào thảm liệt trong quá trình mạo hiểm mấy năm.
........
"Đào nguyên, cái tên thật hay, địa điểm cũng rất đẹp." Thụy Thu lẩm nhẩm.
"Tương lai ta sẽ đưa nàng tới đó, bọn ta có thể cùng nhau ngắm nhìn mặt trời mọc trên biển, có thể săn bắn trên biển, nàng nhất định chưa biết Lam Mộng hải rộng lớn đến cỡ nào đâu, nhìn không thấy tận đầu, trời màu xanh, biển cũng màu xanh, đó là một thế giới sạch sẽ thanh tịnh, nàng nhất định sẽ yêu thích nó..."
Thụy Thu mở to mắt, giận dữ nói:"Ngươi không cần mê hoặc ta, bây giờ ta muốn đi."
Nghe thấy thanh âm nũng nịu của nàng, Dương Chính mỉm cười, tinh nghịch nói:"Hiện tại còn sợ ta không?"
Thụy Thu tức giận cắn vào vai hắn, đáng tiếc Dương Chính da dày cũng không có cảm giác.
"Ta hôm nay muốn ở lại đây." Dương Chính mơn man bên tai Thụy Thu.
Thụy Thu thân hình rung động không ngừng.
Một tầng ngăn cách mỏng manh giữa hai người đã bị phá tan, đã đến nước này Thụy Thu tuy khẩn trương nhưng cũng khó mà cự tuyệt.
"Đừng... làm vậy... Dương!"
Cả nàng cũng cảm thấy thanh âm của mình quá yếu ớt, không có chút sức kháng cự, phảng phất lại như dẫn dụ.
Dương Chính đưa tay ve vuốt lưng và eo của nàng, ánh mắt lộ nét cười tà ác, hắn cúi người chiếm lấy cặp môi đỏ mọng của Thụy Thu. Ánh trăng bạc chiếu xuống chỗ hai người dung hợp, tạo thành một cái bóng dài.
Cánh tay của Dương Chính nhanh nhẹn cởi những hàng nút phía sau của lễ phục trên người Thụy Thu.
Thụy Thu gần như mê man, cố gắng dùng một tia linh trí cản tay hắn lại, van cầu:"Đừng ở chỗ này..."
"Không có ai tới gần đâu!" Dương Chính nhẹ nhàng an ủi:"Ta có thế cảm giác được động tĩnh của một con kiến trong vòng trăm mét..."
Bàn tay hắn đột nhiên dùng sức, lễ phục trên người Thụy Thu tuột xuống, cặp nhũ hoa căng phồng cao vút lộ ra, hai chấm đỏ hồng phát xuất ánh sáng mê người trên làn da trắng như tuyết. Dương Chính ánh mắt như bị dán chặt vào đó, nhịn không được thốt lên:"Thật đẹp!"
Thụy Thu cổ họng bật lên tiếng rên, nước mắt chừng như trào ra, nàng đưa tay muốn ngăn lại nhưng đã bị Dương Chính nhanh mắt ôm lấy.
Dương Chính ôm lấy người nàng, ngồi ở một chiếc ghế dựa có lót da, một tay án lên bầu ngực trắng như tuyết, một tay thâm nhập vào từ bên dưới, thân hình Thụy Thu run lên không ngừng.
Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, Thụy Thu vẫn bị cảm giác chưa từng có này khiến cho toàn thân căng cứng, trong lòng cảm thấy sợ hãi và kích thích, dòng điện như những ngón tay của Dương Chính không ngừng xung kích đầu óc nàng, đôi môi mím chặt không nén được, cuối cùng cũng hé ra, thốt lên tiếng rên khiến nàng hổ thẹn.
Nàng càng lúc càng ôm chặt lấy Dương Chính.
Cảm giác ngón tay càng lúc càng ẩm ướt, Dương Chính rút tay ra, nhẹ lắc lắc trước mắt Thụy Thu, Thụy Thu cơ hồ phát khóc.
Xoay người đè nàng lên ghế, Dương Chính cười cười:"Tỷ tỷ thân ái, trò chơi chỉ mới bắt đầu, đêm còn dài lắm..."
Trong luyện võ trường, tiếng rên của Thụy Thu bắt đầu vang vọng không ngừng...
............
Đợt tuyết đầu tiên của tiết đông đã rơi trên Vệ Nhung quốc.
Ở vương thành, nhà nhà giăng đèn kết hoa, chuẩn bị ăn mừng tiết Thụy tuyết mỗi năm một lần này.
Ở thế giới này, cách phân chia ngày tết chính là lấy lúc tuyết rơi mà làm hạn mức.
Đợt tuyết rơi đầu tiên đại biểu cho một năm mới lại đến, dân chúng đoàn viên, thỉnh thần bái thần, cầu khấn năm tới mưa thuận gió hòa, có được thu hoạch tốt.
Đặc biệt giai cấp quý tộc cũng tổng kết thành quả một năm, hy vọng năm sau có được thành quả tốt hơn.
Ma thần giáo hưng khởi khiến cho tiết Thụy tiết năm nay của Vệ Nhung không giống như những năm trước.
Giáo đường các nơi đều nhận được thông báo mở hết cửa trong tiết Thụy tuyết cho tín đồ cầu đảo, giáo đường cũng chuẩn bị lượng lớn thức ăn, tín đồ có thể tự do vào đó lấy ăn, hơn nữa còn được thần phủ chúc phúc.
Trẻ con mới sinh hoặc người mới thành niên đều được tẩy rửa do thần phủ chủ trì.
Giáo nghĩa Ma thần giáo lưu truyền rộng rãi, càng lúc càng có nhiều người tín ngưỡng.
Giáo nghĩa tuyên truyền thiên đường tự do, mỹ lệ, không có tật bệnh tai nạn khiến cho dân chúng một lòng hướng về. Vì để lên được thiên đường sau khi chết, dân chúng không còn sinh hoạt nhàm chán như trước, bắt đầu thường làm việc thiện, người làm sai vì sợ sau khi chết phải vào địa ngục đáng sợ, đều tới giáo đường sám hối, lại còn cải tà quy chính, phong khí dân gian cải thiện rất nhiều.
Dương Chính bôn ba khắp nơi.
Ma thần quân hôm nay đã đi đúng quỹ đạo, Đào nguyên thương hành ở nở rộ khắp nơi trong Vệ Nhung quốc.
Vô luận là quốc lực của Vệ Nhung hay tài lực của Đào nguyên thì đều phát triển mạnh mẽ trong vòng nửa năm.
Bên ngoài, Dương Chính là Ma thần giáo hoàng của Vệ Nhung quốc, thống lĩnh của Ma thần quân, Vệ Nhung quốc phụ, bên trong hắn lại là ông chủ phía sau của Đào nguyên.
Chỉ luận về thực lực thì hắn chính là người có thế lực mạnh nhất Nam đại lục.
.............
Đường Tuyết Lan trong vương đô, người người qua lại, các quý tộc phu nhân tay cầm dù nhỏ, đi trên con đường tuyết mới rơi, vệ đường có rất nhiều trẻ con dùng tuyết đắp thành người tuyết, lấy trúc làm tay, lấy cà rốt làm mũi, lấy đá đen làm mắt, vừa làm vừa cười.
Một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại ven đường, một cặp nam nữ từ trên xe bước xuống...
/218
|