Dương Chính dùng tư thế từ trên ngó xuống mười mấy tên hải tặc còn lại.
Tư thái khinh miệt của hắn vẫn chưa tiêu biến, ngữ khí rất lạnh lùng tàn khốc:"Nếu không muốn làm chó thì ta cho các ngươi một cơ hội làm người. Hoàn thành huấn luyện do ta chế định thì số tiền này cũng vẫn thuộc các ngươi."
Hắn đạp lên đống kim tệ, tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng nghe rất vui tai.
Số kim tệ còn lại vẫn là dụ hoặc cực lớn.
Mười bảy người bao gồm cả Tát Phân trong đó đều cố sức ưỡn lưng thẳng dậy.
Thậm chí hai mươi mấy người đã nhận tiền cũng lộ vẻ khát vọng mãnh liệt, chúng đang hối hận vì sao vừa rồi lại không gắng chịu đựng thêm chút nữa, bất quá cũng là huấn luyện thôi mà.
Chẳng qua bọn chúng đã không còn cơ hội.
Dương Chính phân phó chúng đi chặt gỗ đốn cây và săn bắt dã thú.
17 người còn lại đã thông qua khảo nghiệm đầu tiên đứng tại bãi cát ngay giữa trời nắng chói chang.
Dương Chính đứng thẳng người như tiêu thương trước mặt chúng, dưới ánh sáng gay gắt của mặt trời thân hình hắn vẫn tán phát từng tia lãnh khí, cặp tròng mắt màu đen sâu hun hút không thấy đáy.
Bị ánh mắt u ám lạnh lẽo của hắn quét qua, toàn thân như bị rơi vào hố băng, dù đang đứng giữa trời nắng gay gắt nhưng lỗ chân lông toàn thân cũng nở rộng, hơi lạnh như muốn toát ra ngoài.
Bọn hải tặc bị áp bức đến mức không dám phát ra thanh âm.
"Đứng thẳng!"
Thanh âm rít nhọn như tiếng kim loại nghiến vào nhau vang lên lồng lộng.
Bóng roi như độc xà xé toạc không khí, quất thẳng vào người một tên hải tặc vừa hơi khuỵu gối xuống, khiến hắn la thảm một tiếng, thân hình theo phản xạ vội đứng thẳng lên.
Khí tức áp bức nghẹn thở lan tỏa trong không trung, nỗi sợ siết chặt lấy tâm khảm bọn hải tặc, từn giọt mồ hôi lạnh từ gương mặt đen đúa chảy xuống bãi cát, da thịt chúng tê rần nhưng không ai dám đưa tay lau mồ hôi.
"Các ngươi đã không muốn làm chó, muốn làm người thì phải có giác ngộ để làm người. Kể từ giờ không nghe lệnh chỉ huy, giết không tha!"
Thanh âm lạnh lẽo tuy không lớn nhưng không tên hải tặc nào dám hoài nghi, thậm chí cũng không dám oán trách. Thì ra làm người còn thê thảm hơn làm chó, phải đứng giữa trời nắng gắt hơn một thời thần, hơn nữa lại còn phải đứng thẳng bất động.
"Có ai dị nghị không?"
Dương Chính quét mắt nhìn quanh, bọn hải tặc vội cúi đầu.
"Tốt lắm!" Dương Chính vung roi chỉ:"Tát Phân, ngươi làm đội trưởng, còn tên này..." Dương Chính chỉ về tên tiểu tử đầu tiên thét lên phản đối hắn:"Ngươi làm phó đội trưởng."
Tiểu tử này ngẩn người, y chỉ là thiếu niên mới gia nhập hải tặc, là thủy thủ thân phận thấp nhất trên thuyền của Tát Phân.
"Nói ta nghe, có hiểu chưa?" Dương Chính thét lớn, vung roi vút 1 đường xé gió ngay trước thân người y.
Y run người, vội lớn tiếng đáp:"Rõ!"
"Tốt lắm!" Dương Chính hung ác nói:"Nói lại một lần nữa, bọn chó các ngươi nếu muốn làm người thì phải nỗ lực gấp vạn lần người khác, mỗi một người cần phải cố gắng 12 phần tinh thần và nghị lực. Bất cứ ai bỏ trốn, giết! Đây là cơ hội cuối cùng, còn có ai hối hận thì bây giờ rút lui ta cũng không làm khó!"
Thanh âm như kim loại vang vọng trong tai bọn hải tặc.
Dương Chính nhìn chăm chú vào chúng.
Có mấy người không chịu được áp lực tử vong, một hai người nhìn quanh, sắc mặt xanh lè, nếu như bây giờ thối lui, cho dù Dương Chính không xử phạt thì chúng cũng phải chịu đồng bọn khinh bỉ và mắng chửi.
Dương Chính đưa 1 bàn tay lên, từ từ gập ngón tay xuống:"5... 4... 3..."
"Ta..." Một người từ hàng bên trái kinh hoảng nói:"Ta rút lui..."
"Cát Đức, ngươi đúng là hèn nhát!" Tát Phân đứng bên người hắn giận dữ trừng mắt mắng.
Dương Chính nhìn qua Cát Đức đang run rẩy đứng ở một góc, bình thản nói:"Ta đã nói qua, hiện tại người rút lui ta không làm khó, ngươi đi đi."
Cát Đức nhãn thần phức tạp nhìn Dương Chính, im lặng đi về phía mấy chục người kia.
"Đứng lại!" Dương Chính đột nhiên quát lớn.
"Bỏ đao và kim tệ lại, con chó như ngươi ta không muốn gặp, nhanh chóng cút cho khuất mắt." Dương Chính lạnh lùng châm biếm, tất cả binh sĩ đều cất tiếng cười vang.
"Ngươi..."
Cát Đức sắc mặt đỏ bừng, tay chụp cán đao, hắn vẫn muốn có thể diện với hai mươi mấy người kia.
"Ngươi muốn khiêu chiến với ta sao?"
Nhãn thần của Dương Chính đầy vẻ khinh miệt, chậm rãi đi về phía Cát Đức, không khí giống như lưới cá siết chặt lại, sắc mặt Cát Đức lúc xanh lúc trắng, cánh tay cầm đao run rẩy kịch liệt.
Dương Chính đứng trước mặt hắn, cúi nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên mình hắn.
Mồ hôi lạnh trên mặt Cát Đức không ngừng chảy xuống.
Hắn siết chặt chuôi đao, hơi thở trở nên gấp rút, lồng ngực không ngừng nhô lên hụp xuống, đốt ngón tay bị siết chặt đến trắng nhợt.
"A..."
Hắn đột nhiên thét lớn, quăng thanh đao xuống, giống như điên cuồng chạy sâu vào trong cô đảo, biến mất khỏi thị tuyến mọi người.
"Còn có ai muốn rút lui không?" Dương Chính xoay người nói, giống như chuyện của Cát Đức chưa từng phát sinh.
"Xem ra không còn ai!"
Hắn cất tiếng cười lạnh, thanh âm đầy vẻ quỷ dị khó diễn tả.
Bọn hải tặc cảm giác như có một ác ma lạnh lùng cười nhạo bọn chúng.
Ác ma đó coi bọn chúng như một món đồ chơi.
Dương Chính giống như là chủ nhân điều khiển những con rối gỗ.
Cảm giác đáng sợ này tràn ngập trong tâm khảm bọn hải tặc, khiến chúng cảm thấy vô cùng khuất nhục nhưng lại không dám phản kháng.
"Bắt đầu từ bây giờ, ai rút lui, chết!"
Dương Chính nhẹ nhàng phất tay nói.
..........
"Chạy nhanh lên, bọn phế vật các ngươi, ăn thứ gì cũng dồn xuống dưới cho nữ nhân sao?" Dương Chính ở phía sau đốc thúc, thỉnh thoảng lại quất một roi lên người tên nào chạy chậm bị rớt lại.
"Chạy không nổi sao? Chạy không nổi thì đêm nay không được ăn cơm."
"Tốt lắm, ngươi về đầu tiên. Cho ngươi ba tử toản để khích lệ."
"Bơi qua lại 10km, ở vùng biển có cá mập, mỗi người chỉ được mang theo một thanh chủy thủ."
"Lúc Phổ Mã Tư bị cá mập tấn công chỉ có một mình Thụy Ngang tới trợ giúp. Trừ y ra tất cả phải quay lại bơi thêm 10km nữa. Thụy Ngang, 10 tử toản này thưởng cho ngươi."
"Nhớ kỹ yếu quyết xạ tiễn, ta thị phạm lại cho bọn ngu ngốc các ngươi một lần này thôi."
"Đối mặt với địch thủ lợi hại hơn mình, các ngươi cần phải hiểu cách phối hợp! Phối hợp... thực hành cho ta xem!"
"Hay lắm, Thụy Ngang công kích không tệ. Tát Phân, nếu ngươi còn ngu xuẩn như vậy thì để cho Thụy Ngang làm đội trưởng."
"Hôm nay mọi người thể hiện đều không tệ, đây là một ngàn kim tệ cho các ngươi."
"Cuối cùng các ngươi cũng có chút điểm nhân dạng!"
......
Sau một tháng, Dương Chính tập hợp mười mấy tên hải đạo lại.
Trên người bọn chúng đều mặc bì giáp mới may, mỗi người đều đeo đoản kiếm và trường kiếm bên hông, đầu tóc đều được cạo trọc. Nhìn bọn hán tử râu tóc cạo trọc so với đám hải tặc râu tóc bờm xờm lưu lãng một tháng trước thì khác nhau một trời một vực.
Dương Chính chắp tay sau lưng, đứng thẳng trước mặt chúng.
Hắn nhìn từ trái qua phải, rồi từ phải qua trái hai lần như vậy.
Dương Chính nhẹ gật đầu:"Tuy còn thua xa chiến sĩ chân chính, bất quá cũng có hình dáng con người."
Nghe hắn nói, bọn hải tặc tuy cố sức kềm chế nhưng gương mặt vẫn hiện ra nét hân hoan khó dấu.
Tên ma quỷ trước mặt thao luyện bọn chúng một tháng nay vô cùng thê thảm.
Cuộc sống giống như địa ngục, hiện giờ nghĩ lại còn toát mồ hôi, không biết làm sao chúng có thể vượt qua được.
Nếu như bản thân không nỗ lực thì bây giờ đã giống Cát Đức, mấy ngày trước có người đã phát hiện thi thể của hắn bị dã thú cắn xé ở sâu trong đảo.
Dưới uy hiếp của tử vong, bọn chúng đã bạo phát tiềm lực mà chính mình cũng không dám tin.
Bất quá huấn luyện tàn khốc này cũng giúp cho thực lực chúng mạnh mẽ hơn một tháng trước rất nhiều.
Không chỉ thể lực được nâng cao mà trọng yếu nhất chính là bọn chúng đã phát hiện mình không còn đần độn như trước, chỉ biết sống ngày nào hay ngày đó, hiện tại bọn chúng tràn trề sĩ khí. Không phải sĩ khí, mà là tín tâm đối với cuộc sống.
Bọn chúng lần đầu tiên phát giác được mục tiêu truy cầu của cuộc sống.
Hoặc giả chính là bọn chúng tìm lại được lý tưởng đã đánh mất ngày xưa.
Hơn nữa, tên ma quỷ này vô tình thì vô tình nhưng thưởng phạt phân minh, xuất thủ rất hào phóng.
Hiện tại bọn chúng ít nhất mỗi người cũng thu được mấy trăm kim tệ, còn như Thụy Ngang, như tên thiếu niên kia đã có tới mấy chục tử toản khiến cho các hải tặc khác phải trầm trồ thèm khát.
Có số tiền này bọn chúng cho dù không làm hải tặc cũng đủ để chúng tự tìm một nơi không ai quen biết để sinh sống giống như người thường.
Vì vậy, chúng đối với ma quỷ Dương còn cảm kích nhiều hơn.
Bất quá chúng hiển nhiên vẫn chưa biết, địa ngục còn xa mới kết thúc.
Trừ Tát Phân còn nhớ những lời ma quỷ Dương nói ra một tháng, không một ai còn biết tới.
Một con duật điểu lông xanh lượn vòng trên không, sau đó nhanh chóng hạ xuống đậu trên tay Lai Qua Lạp Tư.
Sau khi giao lưu với duật điểu xong, Lai Qua Lạp Tư đi tới bên Dương Chính thấp giọng nói mấy câu.
Dương Chính nhướng mày:"Một hòn đảo gần Bắc Yết đảo có động loạn, còn có rất nhiều quân đội xuất hiện?"
Lai Qua Lạp Tư gật đầu.
Chuyện gì đã xảy ra?
Dương Chính ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nhìn mười mấy tên hải tặc vừa huấn luyện xong.
Hắn đột nhiên nói:"Tát Phân, chuẩn bị thuyền cho tốt, cất tất cả thịt rau, khí giới, cung tên, nước uống lên thuyền."
Sau khi phân phó xong, Dương Chính một mình lên Địa tinh Tật tốc thuyền đi về phía Bắc Yết đảo.
Sau hai thời thần, Dương Chính quay trở về.
Lúc này Tát Phân đã dẫn mười mấy tên hải tặc lên thuyền lớn, Dương Chính nhanh chóng áp Tật tốc phàm vào mạn thuyền lớn, men theo dây thừng leo lên thuyền.
Sắc mặt hắn mang một nét cười kỳ quái.
Dương Chính nhìn bọn hải tặc chậm rãi nói:"Cơ hội đánh một trận lớn tới rồi."
...........
Mặt biển rộng 10 hải lý phía Đông Bắc Yết quần đảo.
Từng chiếc hạm thuyền to lớn chạy hết tốc lực tới hòn đảo trước mặt.
Còn trên bến cảng hòn đảo cũng có vô số chiến thuyền lớn nhỏ.
Ánh lửa chiếu sáng rực như ban ngày.
Tên và kiếm giao nhau, tiếng chém giết vang lên ầm ĩ.
Thỉnh thoảng còn có các loại quang mang lóe lên, rõ ràng là ma pháp sư đang thôi động ma pháp.
Chiến hỏa dần lan rộng, có nhiều chiếc thuyền bị cháy, thuyền viên la lớn nhảy xuống biển.
Hỏa quang chiếu rực cả bến cảng, còn có các loại thuyền không ngừng xông ra ngoài đâm thẳng vào nhau. Mặt biển đầy dẫy gỗ thuyền, mũi tên, còn có cả thuyền viên đang vùng vẫy.
Chỉ là thuyền bên ngoài càng lúc càng nhiều, khuyết khẩu bị đánh tan nhanh chóng được các chiến thuyền khác tới bổ sung.
Trên đảo, một bọn võ sĩ hộ vệ cho một thiếu nữ và một nam hài chạy về hướng khác lánh nạn.
Bọn họ chính là người thừa kế của Thái Lan Mễ Á gia tộc, Mã Đức Liên Na và Tác Mã.
Tác Mã sắc mặt kinh hoàng, còn Mã Đức Liên Na vẫn trầm tĩnh dị thường, nàng vừa chạy vừa hỏi lão quản sự:"Rốt cục là chuyện gì? Tại sao quân đội của Thái Gia Nhĩ vương quốc lại tấn công bọn ta? Lẽ nào bọn chúng điên rồi sao, muốn ngọc đá cùng ra tro với bọn ta?"
Thái Lan Mễ Á gia tộc trên danh nghĩa tuy thuộc về quyền thống trị của Thái Gia Nhĩ vương quốc nhưng vì thế lực của họ quá mạnh mẽ, một quốc gia nhỏ như Thái Gia Nhĩ sao có thể khống chế cho được?
Vì vậy lúc này Mã Đức Liên Na tuy kinh ngạc nhưng không hề hoảng sợ.
Nàng không tin ai có thể chống lại Thái Lan Mễ Á gia tộc ở trên biển, bọn họ là thuyền vương thế gia, là vương gia trên mặt biển.
Lão quản sự trầm giọng nói:"Nhất định là việc bọn ta chế tạo khóa hải đại thuyền (thuyền lớn vượt biển đường dài) đã bị bọn họ phát hiện.
Mã Đức Liên Na cũng cho rằng lý do sâu xa đúng là như vậy.
Bất quá cho dù như thế thì Thái Gia Nhĩ hành động lỗ mãng thế này cũng quá mức khả nghi.
Thái Lan Mễ Á không hề báo cáo lên cho Thái Gia Nhĩ biết việc bọn họ chế tạo khóa hải đại thuyền, nhưng Thái Gia Nhĩ sao lại không nói gì mà đã tấn công?
Bọn họ bằng vào đâu mà dám tấn công, lẽ nào họ không biết thực lực của Thái Lan Mễ Á gia tộc sao?
Chỉ với lực lượng của họ mà muốn thôn tính Thái Lan Mễ Á thì đúng là nằm mơ.
Mã Đức Liên Na lòng đầy nghi vấn, lúc này có trinh sát tới báo cáo trên bến cảng có xuất hiện thuyền của Âu Đăng vương quốc.
Mã Đức Liên Na kinh hãi, siết chặt nắm tay.
Cả thuyền của Âu Đăng vương quốc cũng tới? Tên quốc vương ngu xuẩn của Thái Gia Nhĩ này sao lại làm chuyện dẫn sói vào nhà chứ?
Thế lực của Thái Lan Mễ Á càng lúc càng lớn nhưng ít nhất không hề lộ ra ý muốn phản bội, thậm chí còn nhờ có Thái Lan Mễ Á nên Âu Đăng vương quốc mới không dám khinh cử vọng động.
Tên quốc vương ngu ngốc này, ngay cả đạo lý môi hở răng lạnh cũng không biết, thực đúng là ngu hết chỗ nói.
"Báo, Mã Đức Liên Na tiểu thư, bến cảng sắp bị công chiếm rồi, quân đội địch nhân còn có cả ma pháp sư hỏa hệ, bọn ta sắp chống không nổi."
Nghe trinh sát báo cáo xong, Mã Đức Liên Na cơ hồ ngất đi.
Nàng cố gắng trấn định tinh thần, lúc này tuyệt không thể hoảng loạn.
Nàng quay người nói với lão quản sự:"Bồi Căn tiên sinh, xem ra chỉ còn cách sử dụng Kỳ tích hiệu mà thôi."
"Nhưng mà Kỳ tích hiệu vẫn chưa thử nghiệm hạ thủy." Bồi Căn lo lắng nói.
"Kệ nó, tình huống hiện giờ đã không còn biện pháp nào khác, bọn ta nhanh chóng tới bến cảng nhỏ, cho dù chạy không thoát cũng tuyệt không thể để cho thuyền viễn chinh lọt vào tay chúng." Mã Đức Liên Na sắc mặt kiên nghị nói.
Lão quản sự ngẩng người nhìn tiểu thư, Mã Đức Liên Na lúc này trên người khí chất lộ ra không khác gì gia chủ.
Cả đoàn người được võ sĩ hộ tống đi tới bến cảng nhỏ.
Một thuyền hạm khổng lồ đang đậu ở đó.
Chiếc thuyền này dài hơn trăm mét, sống thuyền làm bằng cương thiết. Trước nay chưa có chiếc thuyền nào dùng cương thiết để đóng, chiếc thuyền này kết cấu khung đều làm bằng thép, lộ hẳn ra ngoài khiến người ta nhìn thấy có cảm giác như đang nhìn thấy một chiếc thuyền máy.
Đường nét chiếc thuyền rất thoải mái, dáng vẻ giống như một con hải thú tiềm phục nơi đáy biển.
Nhìn thấy chiếc thuyền này, tất cả mọi người kể cả Mã Đức Liên Na luôn lãnh tỉnh cũng lộ vẻ kích động và tự hào.
Mỗi một người của Thuyền vương thế gia đều biết ý nghĩa của chiếc Kỳ tích hiệu này.
Nó không chỉ là vô số tiền của cùng công lao nhiều năm của Thái Lan Mễ Á gia tộc mà còn là kết tinh của trí tuệ bao đời.
Một chiếc thuyền có thể cải biến được cả lịch sử, sáng tạo được lịch sử.
Đó chính là kỳ tích của cương thiết!
Khóa hải đại thuyền, xuyên qua Lam Mộng hải, đi tới vùng đất chưa biết... Đó chính là tráng cử vĩ đại khiến người ta phải phát điên.
Mã Đức Liên Na hít sâu một hơi, cất tiếng thét vang
"Thái Lan Mễ Á, Kỳ tích!"
Bất kể dùng bất cứ thứ gì, ngay cả sinh mạng, nàng cũng phải bảo hộ chiếc thuyền này.
Tất cả hộ vệ đều giơ cao vũ khí thét lớn
"Thái Lan Mễ Á, Kỳ tích!"
Mã Đức Liên Na kéo tay Tác Mã, men theo chiếc thang leo lên thuyền.
Các võ sĩ cũng đi theo sau họ.
Lúc mọi người đều đã lên thuyền, đột nhiên mấy cái lưới lớn từ xung quanh bung ra, không khí chợt có một mùi vị kỳ quái.
Người ngửi thấy mùi vị này đều cảm thấy mất hết sức lực, chỉ còn cách mở to mắt nhìn chiếc lưới trói chặt lấy mình.
Mã Đức Liên Na kinh nộ vô cùng nhìn bọn võ sĩ từ trong khoang thuyền xông ra.
Trên người họ lại mang y phục võ sĩ của Thái Lan Mễ Á.
"Các ngươi làm gì? Muốn tạo phản sao?"
Mã Đức Liên Na và lão quản sự giận dữ quát.
Một tràng cười đắc ý từ khoang thuyền vang tới, một người trung niên y phục hoa lệ từ đó bước ra.
Mã Đức Liên Na nhìn thấy hắn kinh ngạc thốt lên:"Thúc thúc!"
Tư thái khinh miệt của hắn vẫn chưa tiêu biến, ngữ khí rất lạnh lùng tàn khốc:"Nếu không muốn làm chó thì ta cho các ngươi một cơ hội làm người. Hoàn thành huấn luyện do ta chế định thì số tiền này cũng vẫn thuộc các ngươi."
Hắn đạp lên đống kim tệ, tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng nghe rất vui tai.
Số kim tệ còn lại vẫn là dụ hoặc cực lớn.
Mười bảy người bao gồm cả Tát Phân trong đó đều cố sức ưỡn lưng thẳng dậy.
Thậm chí hai mươi mấy người đã nhận tiền cũng lộ vẻ khát vọng mãnh liệt, chúng đang hối hận vì sao vừa rồi lại không gắng chịu đựng thêm chút nữa, bất quá cũng là huấn luyện thôi mà.
Chẳng qua bọn chúng đã không còn cơ hội.
Dương Chính phân phó chúng đi chặt gỗ đốn cây và săn bắt dã thú.
17 người còn lại đã thông qua khảo nghiệm đầu tiên đứng tại bãi cát ngay giữa trời nắng chói chang.
Dương Chính đứng thẳng người như tiêu thương trước mặt chúng, dưới ánh sáng gay gắt của mặt trời thân hình hắn vẫn tán phát từng tia lãnh khí, cặp tròng mắt màu đen sâu hun hút không thấy đáy.
Bị ánh mắt u ám lạnh lẽo của hắn quét qua, toàn thân như bị rơi vào hố băng, dù đang đứng giữa trời nắng gay gắt nhưng lỗ chân lông toàn thân cũng nở rộng, hơi lạnh như muốn toát ra ngoài.
Bọn hải tặc bị áp bức đến mức không dám phát ra thanh âm.
"Đứng thẳng!"
Thanh âm rít nhọn như tiếng kim loại nghiến vào nhau vang lên lồng lộng.
Bóng roi như độc xà xé toạc không khí, quất thẳng vào người một tên hải tặc vừa hơi khuỵu gối xuống, khiến hắn la thảm một tiếng, thân hình theo phản xạ vội đứng thẳng lên.
Khí tức áp bức nghẹn thở lan tỏa trong không trung, nỗi sợ siết chặt lấy tâm khảm bọn hải tặc, từn giọt mồ hôi lạnh từ gương mặt đen đúa chảy xuống bãi cát, da thịt chúng tê rần nhưng không ai dám đưa tay lau mồ hôi.
"Các ngươi đã không muốn làm chó, muốn làm người thì phải có giác ngộ để làm người. Kể từ giờ không nghe lệnh chỉ huy, giết không tha!"
Thanh âm lạnh lẽo tuy không lớn nhưng không tên hải tặc nào dám hoài nghi, thậm chí cũng không dám oán trách. Thì ra làm người còn thê thảm hơn làm chó, phải đứng giữa trời nắng gắt hơn một thời thần, hơn nữa lại còn phải đứng thẳng bất động.
"Có ai dị nghị không?"
Dương Chính quét mắt nhìn quanh, bọn hải tặc vội cúi đầu.
"Tốt lắm!" Dương Chính vung roi chỉ:"Tát Phân, ngươi làm đội trưởng, còn tên này..." Dương Chính chỉ về tên tiểu tử đầu tiên thét lên phản đối hắn:"Ngươi làm phó đội trưởng."
Tiểu tử này ngẩn người, y chỉ là thiếu niên mới gia nhập hải tặc, là thủy thủ thân phận thấp nhất trên thuyền của Tát Phân.
"Nói ta nghe, có hiểu chưa?" Dương Chính thét lớn, vung roi vút 1 đường xé gió ngay trước thân người y.
Y run người, vội lớn tiếng đáp:"Rõ!"
"Tốt lắm!" Dương Chính hung ác nói:"Nói lại một lần nữa, bọn chó các ngươi nếu muốn làm người thì phải nỗ lực gấp vạn lần người khác, mỗi một người cần phải cố gắng 12 phần tinh thần và nghị lực. Bất cứ ai bỏ trốn, giết! Đây là cơ hội cuối cùng, còn có ai hối hận thì bây giờ rút lui ta cũng không làm khó!"
Thanh âm như kim loại vang vọng trong tai bọn hải tặc.
Dương Chính nhìn chăm chú vào chúng.
Có mấy người không chịu được áp lực tử vong, một hai người nhìn quanh, sắc mặt xanh lè, nếu như bây giờ thối lui, cho dù Dương Chính không xử phạt thì chúng cũng phải chịu đồng bọn khinh bỉ và mắng chửi.
Dương Chính đưa 1 bàn tay lên, từ từ gập ngón tay xuống:"5... 4... 3..."
"Ta..." Một người từ hàng bên trái kinh hoảng nói:"Ta rút lui..."
"Cát Đức, ngươi đúng là hèn nhát!" Tát Phân đứng bên người hắn giận dữ trừng mắt mắng.
Dương Chính nhìn qua Cát Đức đang run rẩy đứng ở một góc, bình thản nói:"Ta đã nói qua, hiện tại người rút lui ta không làm khó, ngươi đi đi."
Cát Đức nhãn thần phức tạp nhìn Dương Chính, im lặng đi về phía mấy chục người kia.
"Đứng lại!" Dương Chính đột nhiên quát lớn.
"Bỏ đao và kim tệ lại, con chó như ngươi ta không muốn gặp, nhanh chóng cút cho khuất mắt." Dương Chính lạnh lùng châm biếm, tất cả binh sĩ đều cất tiếng cười vang.
"Ngươi..."
Cát Đức sắc mặt đỏ bừng, tay chụp cán đao, hắn vẫn muốn có thể diện với hai mươi mấy người kia.
"Ngươi muốn khiêu chiến với ta sao?"
Nhãn thần của Dương Chính đầy vẻ khinh miệt, chậm rãi đi về phía Cát Đức, không khí giống như lưới cá siết chặt lại, sắc mặt Cát Đức lúc xanh lúc trắng, cánh tay cầm đao run rẩy kịch liệt.
Dương Chính đứng trước mặt hắn, cúi nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên mình hắn.
Mồ hôi lạnh trên mặt Cát Đức không ngừng chảy xuống.
Hắn siết chặt chuôi đao, hơi thở trở nên gấp rút, lồng ngực không ngừng nhô lên hụp xuống, đốt ngón tay bị siết chặt đến trắng nhợt.
"A..."
Hắn đột nhiên thét lớn, quăng thanh đao xuống, giống như điên cuồng chạy sâu vào trong cô đảo, biến mất khỏi thị tuyến mọi người.
"Còn có ai muốn rút lui không?" Dương Chính xoay người nói, giống như chuyện của Cát Đức chưa từng phát sinh.
"Xem ra không còn ai!"
Hắn cất tiếng cười lạnh, thanh âm đầy vẻ quỷ dị khó diễn tả.
Bọn hải tặc cảm giác như có một ác ma lạnh lùng cười nhạo bọn chúng.
Ác ma đó coi bọn chúng như một món đồ chơi.
Dương Chính giống như là chủ nhân điều khiển những con rối gỗ.
Cảm giác đáng sợ này tràn ngập trong tâm khảm bọn hải tặc, khiến chúng cảm thấy vô cùng khuất nhục nhưng lại không dám phản kháng.
"Bắt đầu từ bây giờ, ai rút lui, chết!"
Dương Chính nhẹ nhàng phất tay nói.
..........
"Chạy nhanh lên, bọn phế vật các ngươi, ăn thứ gì cũng dồn xuống dưới cho nữ nhân sao?" Dương Chính ở phía sau đốc thúc, thỉnh thoảng lại quất một roi lên người tên nào chạy chậm bị rớt lại.
"Chạy không nổi sao? Chạy không nổi thì đêm nay không được ăn cơm."
"Tốt lắm, ngươi về đầu tiên. Cho ngươi ba tử toản để khích lệ."
"Bơi qua lại 10km, ở vùng biển có cá mập, mỗi người chỉ được mang theo một thanh chủy thủ."
"Lúc Phổ Mã Tư bị cá mập tấn công chỉ có một mình Thụy Ngang tới trợ giúp. Trừ y ra tất cả phải quay lại bơi thêm 10km nữa. Thụy Ngang, 10 tử toản này thưởng cho ngươi."
"Nhớ kỹ yếu quyết xạ tiễn, ta thị phạm lại cho bọn ngu ngốc các ngươi một lần này thôi."
"Đối mặt với địch thủ lợi hại hơn mình, các ngươi cần phải hiểu cách phối hợp! Phối hợp... thực hành cho ta xem!"
"Hay lắm, Thụy Ngang công kích không tệ. Tát Phân, nếu ngươi còn ngu xuẩn như vậy thì để cho Thụy Ngang làm đội trưởng."
"Hôm nay mọi người thể hiện đều không tệ, đây là một ngàn kim tệ cho các ngươi."
"Cuối cùng các ngươi cũng có chút điểm nhân dạng!"
......
Sau một tháng, Dương Chính tập hợp mười mấy tên hải đạo lại.
Trên người bọn chúng đều mặc bì giáp mới may, mỗi người đều đeo đoản kiếm và trường kiếm bên hông, đầu tóc đều được cạo trọc. Nhìn bọn hán tử râu tóc cạo trọc so với đám hải tặc râu tóc bờm xờm lưu lãng một tháng trước thì khác nhau một trời một vực.
Dương Chính chắp tay sau lưng, đứng thẳng trước mặt chúng.
Hắn nhìn từ trái qua phải, rồi từ phải qua trái hai lần như vậy.
Dương Chính nhẹ gật đầu:"Tuy còn thua xa chiến sĩ chân chính, bất quá cũng có hình dáng con người."
Nghe hắn nói, bọn hải tặc tuy cố sức kềm chế nhưng gương mặt vẫn hiện ra nét hân hoan khó dấu.
Tên ma quỷ trước mặt thao luyện bọn chúng một tháng nay vô cùng thê thảm.
Cuộc sống giống như địa ngục, hiện giờ nghĩ lại còn toát mồ hôi, không biết làm sao chúng có thể vượt qua được.
Nếu như bản thân không nỗ lực thì bây giờ đã giống Cát Đức, mấy ngày trước có người đã phát hiện thi thể của hắn bị dã thú cắn xé ở sâu trong đảo.
Dưới uy hiếp của tử vong, bọn chúng đã bạo phát tiềm lực mà chính mình cũng không dám tin.
Bất quá huấn luyện tàn khốc này cũng giúp cho thực lực chúng mạnh mẽ hơn một tháng trước rất nhiều.
Không chỉ thể lực được nâng cao mà trọng yếu nhất chính là bọn chúng đã phát hiện mình không còn đần độn như trước, chỉ biết sống ngày nào hay ngày đó, hiện tại bọn chúng tràn trề sĩ khí. Không phải sĩ khí, mà là tín tâm đối với cuộc sống.
Bọn chúng lần đầu tiên phát giác được mục tiêu truy cầu của cuộc sống.
Hoặc giả chính là bọn chúng tìm lại được lý tưởng đã đánh mất ngày xưa.
Hơn nữa, tên ma quỷ này vô tình thì vô tình nhưng thưởng phạt phân minh, xuất thủ rất hào phóng.
Hiện tại bọn chúng ít nhất mỗi người cũng thu được mấy trăm kim tệ, còn như Thụy Ngang, như tên thiếu niên kia đã có tới mấy chục tử toản khiến cho các hải tặc khác phải trầm trồ thèm khát.
Có số tiền này bọn chúng cho dù không làm hải tặc cũng đủ để chúng tự tìm một nơi không ai quen biết để sinh sống giống như người thường.
Vì vậy, chúng đối với ma quỷ Dương còn cảm kích nhiều hơn.
Bất quá chúng hiển nhiên vẫn chưa biết, địa ngục còn xa mới kết thúc.
Trừ Tát Phân còn nhớ những lời ma quỷ Dương nói ra một tháng, không một ai còn biết tới.
Một con duật điểu lông xanh lượn vòng trên không, sau đó nhanh chóng hạ xuống đậu trên tay Lai Qua Lạp Tư.
Sau khi giao lưu với duật điểu xong, Lai Qua Lạp Tư đi tới bên Dương Chính thấp giọng nói mấy câu.
Dương Chính nhướng mày:"Một hòn đảo gần Bắc Yết đảo có động loạn, còn có rất nhiều quân đội xuất hiện?"
Lai Qua Lạp Tư gật đầu.
Chuyện gì đã xảy ra?
Dương Chính ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nhìn mười mấy tên hải tặc vừa huấn luyện xong.
Hắn đột nhiên nói:"Tát Phân, chuẩn bị thuyền cho tốt, cất tất cả thịt rau, khí giới, cung tên, nước uống lên thuyền."
Sau khi phân phó xong, Dương Chính một mình lên Địa tinh Tật tốc thuyền đi về phía Bắc Yết đảo.
Sau hai thời thần, Dương Chính quay trở về.
Lúc này Tát Phân đã dẫn mười mấy tên hải tặc lên thuyền lớn, Dương Chính nhanh chóng áp Tật tốc phàm vào mạn thuyền lớn, men theo dây thừng leo lên thuyền.
Sắc mặt hắn mang một nét cười kỳ quái.
Dương Chính nhìn bọn hải tặc chậm rãi nói:"Cơ hội đánh một trận lớn tới rồi."
...........
Mặt biển rộng 10 hải lý phía Đông Bắc Yết quần đảo.
Từng chiếc hạm thuyền to lớn chạy hết tốc lực tới hòn đảo trước mặt.
Còn trên bến cảng hòn đảo cũng có vô số chiến thuyền lớn nhỏ.
Ánh lửa chiếu sáng rực như ban ngày.
Tên và kiếm giao nhau, tiếng chém giết vang lên ầm ĩ.
Thỉnh thoảng còn có các loại quang mang lóe lên, rõ ràng là ma pháp sư đang thôi động ma pháp.
Chiến hỏa dần lan rộng, có nhiều chiếc thuyền bị cháy, thuyền viên la lớn nhảy xuống biển.
Hỏa quang chiếu rực cả bến cảng, còn có các loại thuyền không ngừng xông ra ngoài đâm thẳng vào nhau. Mặt biển đầy dẫy gỗ thuyền, mũi tên, còn có cả thuyền viên đang vùng vẫy.
Chỉ là thuyền bên ngoài càng lúc càng nhiều, khuyết khẩu bị đánh tan nhanh chóng được các chiến thuyền khác tới bổ sung.
Trên đảo, một bọn võ sĩ hộ vệ cho một thiếu nữ và một nam hài chạy về hướng khác lánh nạn.
Bọn họ chính là người thừa kế của Thái Lan Mễ Á gia tộc, Mã Đức Liên Na và Tác Mã.
Tác Mã sắc mặt kinh hoàng, còn Mã Đức Liên Na vẫn trầm tĩnh dị thường, nàng vừa chạy vừa hỏi lão quản sự:"Rốt cục là chuyện gì? Tại sao quân đội của Thái Gia Nhĩ vương quốc lại tấn công bọn ta? Lẽ nào bọn chúng điên rồi sao, muốn ngọc đá cùng ra tro với bọn ta?"
Thái Lan Mễ Á gia tộc trên danh nghĩa tuy thuộc về quyền thống trị của Thái Gia Nhĩ vương quốc nhưng vì thế lực của họ quá mạnh mẽ, một quốc gia nhỏ như Thái Gia Nhĩ sao có thể khống chế cho được?
Vì vậy lúc này Mã Đức Liên Na tuy kinh ngạc nhưng không hề hoảng sợ.
Nàng không tin ai có thể chống lại Thái Lan Mễ Á gia tộc ở trên biển, bọn họ là thuyền vương thế gia, là vương gia trên mặt biển.
Lão quản sự trầm giọng nói:"Nhất định là việc bọn ta chế tạo khóa hải đại thuyền (thuyền lớn vượt biển đường dài) đã bị bọn họ phát hiện.
Mã Đức Liên Na cũng cho rằng lý do sâu xa đúng là như vậy.
Bất quá cho dù như thế thì Thái Gia Nhĩ hành động lỗ mãng thế này cũng quá mức khả nghi.
Thái Lan Mễ Á không hề báo cáo lên cho Thái Gia Nhĩ biết việc bọn họ chế tạo khóa hải đại thuyền, nhưng Thái Gia Nhĩ sao lại không nói gì mà đã tấn công?
Bọn họ bằng vào đâu mà dám tấn công, lẽ nào họ không biết thực lực của Thái Lan Mễ Á gia tộc sao?
Chỉ với lực lượng của họ mà muốn thôn tính Thái Lan Mễ Á thì đúng là nằm mơ.
Mã Đức Liên Na lòng đầy nghi vấn, lúc này có trinh sát tới báo cáo trên bến cảng có xuất hiện thuyền của Âu Đăng vương quốc.
Mã Đức Liên Na kinh hãi, siết chặt nắm tay.
Cả thuyền của Âu Đăng vương quốc cũng tới? Tên quốc vương ngu xuẩn của Thái Gia Nhĩ này sao lại làm chuyện dẫn sói vào nhà chứ?
Thế lực của Thái Lan Mễ Á càng lúc càng lớn nhưng ít nhất không hề lộ ra ý muốn phản bội, thậm chí còn nhờ có Thái Lan Mễ Á nên Âu Đăng vương quốc mới không dám khinh cử vọng động.
Tên quốc vương ngu ngốc này, ngay cả đạo lý môi hở răng lạnh cũng không biết, thực đúng là ngu hết chỗ nói.
"Báo, Mã Đức Liên Na tiểu thư, bến cảng sắp bị công chiếm rồi, quân đội địch nhân còn có cả ma pháp sư hỏa hệ, bọn ta sắp chống không nổi."
Nghe trinh sát báo cáo xong, Mã Đức Liên Na cơ hồ ngất đi.
Nàng cố gắng trấn định tinh thần, lúc này tuyệt không thể hoảng loạn.
Nàng quay người nói với lão quản sự:"Bồi Căn tiên sinh, xem ra chỉ còn cách sử dụng Kỳ tích hiệu mà thôi."
"Nhưng mà Kỳ tích hiệu vẫn chưa thử nghiệm hạ thủy." Bồi Căn lo lắng nói.
"Kệ nó, tình huống hiện giờ đã không còn biện pháp nào khác, bọn ta nhanh chóng tới bến cảng nhỏ, cho dù chạy không thoát cũng tuyệt không thể để cho thuyền viễn chinh lọt vào tay chúng." Mã Đức Liên Na sắc mặt kiên nghị nói.
Lão quản sự ngẩng người nhìn tiểu thư, Mã Đức Liên Na lúc này trên người khí chất lộ ra không khác gì gia chủ.
Cả đoàn người được võ sĩ hộ tống đi tới bến cảng nhỏ.
Một thuyền hạm khổng lồ đang đậu ở đó.
Chiếc thuyền này dài hơn trăm mét, sống thuyền làm bằng cương thiết. Trước nay chưa có chiếc thuyền nào dùng cương thiết để đóng, chiếc thuyền này kết cấu khung đều làm bằng thép, lộ hẳn ra ngoài khiến người ta nhìn thấy có cảm giác như đang nhìn thấy một chiếc thuyền máy.
Đường nét chiếc thuyền rất thoải mái, dáng vẻ giống như một con hải thú tiềm phục nơi đáy biển.
Nhìn thấy chiếc thuyền này, tất cả mọi người kể cả Mã Đức Liên Na luôn lãnh tỉnh cũng lộ vẻ kích động và tự hào.
Mỗi một người của Thuyền vương thế gia đều biết ý nghĩa của chiếc Kỳ tích hiệu này.
Nó không chỉ là vô số tiền của cùng công lao nhiều năm của Thái Lan Mễ Á gia tộc mà còn là kết tinh của trí tuệ bao đời.
Một chiếc thuyền có thể cải biến được cả lịch sử, sáng tạo được lịch sử.
Đó chính là kỳ tích của cương thiết!
Khóa hải đại thuyền, xuyên qua Lam Mộng hải, đi tới vùng đất chưa biết... Đó chính là tráng cử vĩ đại khiến người ta phải phát điên.
Mã Đức Liên Na hít sâu một hơi, cất tiếng thét vang
"Thái Lan Mễ Á, Kỳ tích!"
Bất kể dùng bất cứ thứ gì, ngay cả sinh mạng, nàng cũng phải bảo hộ chiếc thuyền này.
Tất cả hộ vệ đều giơ cao vũ khí thét lớn
"Thái Lan Mễ Á, Kỳ tích!"
Mã Đức Liên Na kéo tay Tác Mã, men theo chiếc thang leo lên thuyền.
Các võ sĩ cũng đi theo sau họ.
Lúc mọi người đều đã lên thuyền, đột nhiên mấy cái lưới lớn từ xung quanh bung ra, không khí chợt có một mùi vị kỳ quái.
Người ngửi thấy mùi vị này đều cảm thấy mất hết sức lực, chỉ còn cách mở to mắt nhìn chiếc lưới trói chặt lấy mình.
Mã Đức Liên Na kinh nộ vô cùng nhìn bọn võ sĩ từ trong khoang thuyền xông ra.
Trên người họ lại mang y phục võ sĩ của Thái Lan Mễ Á.
"Các ngươi làm gì? Muốn tạo phản sao?"
Mã Đức Liên Na và lão quản sự giận dữ quát.
Một tràng cười đắc ý từ khoang thuyền vang tới, một người trung niên y phục hoa lệ từ đó bước ra.
Mã Đức Liên Na nhìn thấy hắn kinh ngạc thốt lên:"Thúc thúc!"
/218
|