Đám người Liễu Minh tự nhiên nhao nhao nói không dám.
Mà đúng lúc này, cửa vào Bí Cảnh lại một lần nữa vang lên, rốt cuộc những người cuối cùng cũng đã xuất hiện trong động quật.
Trong đó có một thanh niên mặc quần áo Quỷ Tông, sắc mặt ngạo nghễ. Người này chính là Cao Trùng.
Liễu Minh nhìn thấy Cao Trùng thì trong mắt lóe lên hàn khí.
Mà chưởng môn Quỷ Tông vừa nhìn thấy Cao Trùng, một tia lo lắng cuối cùng cũng được gõ bỏ. Hắn vẫy tay gọi Cao Trùng tới.
- Bái kiến sư phó, Trương sư thúc!
Cao Trùng nhanh chóng đi tới, cúi người hành lễ.
- Đứng lên đi! Ngươi có thể không có việc gì là vi sư an tâm rồi.
Chưởng môn Quỷ Tông khoát tay chặn lại, hết sức cao hứng nói.
- Đây cũng là nhờ sư phó có ân dưỡng dục, nếu không lần này đệ tử chỉ sợ không cách nào sống sót ra ngoài.
Cao Trùng vô cùng cung kính nói.
Chưởng môn Quỷ Tông nghe Cao Trùng nhu thuận nói, trong lòng hết sức vừa ý, hắn để cho Cao Trùng lùi lại phía sau, đứng trong hàng ngũ đệ tử.
Liễu Minh thấy vậy, hữu ý vô tình nhìn đối phương.
Nhưng lúc này Cao Trùng cúi đầu phục tùng, căn bản không để ý đến Liễu Minh.
Đuôi lông mày Liễu Minh nhíu lại, mặt không biểu tình thu hồi ánh mắt.
Lúc trước, thời điểm ở lối ra Bí Cảnh, Cao Trùng còn trở về sớm hơn Liễu Minh một ngày. Nhưng khi Cao Trùng nhìn thấy Liễu Minh có thể bình yên vô sự trở về, sặc mặt tự nhiên cực kỳ khó coi.
Bất quá đến lúc này, còn có những người khác ở đây. Hai người mặc dù muốn giải quyết đối phương cũng không có cơ hội ra tay.
Trong lòng hai người đều cảm thấy đáng tiếc, tại trong trong Bí Cảnh lại không gặp được đối phương. Nếu như là ai biến mất trong Bí Cảnh, lúc đi ra ngoài trưởng bối tông môn cũng không có truy cứu. Mà bây giờ hai người đã rời khỏi Bí Cảnh, vô luận là ai muốn giải quyết ai cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Thời điểm này, Trương đạo sĩ hết sức quan tâm hỏi tình hình những người khác.
Nhưng đám người Dương Kiền nghe xong, tự nhiên hai mắt nhìn nhau không biết trả lời thấy nào.
Thần sắc Liễu Minh không thay đổi, không có chút ý tứ mở miệng.
Ngược lại, Cao Trùng do dự một chút mới nói chuyện Phong Thiền ở trước mặt hắn bị một quái vật cực giống Thạch Xuyên chém giết.
- Cái gì ngươi nói Phong Thiền bị một quái vật vừa thấy mặt liền chém giết. Mà quái vật kia bộ dáng rất giống Thạch Xuyên. Ngươi có thể nhìn rõ, quái vật kia chính là Thạch Xuyên?
Chưởng môn Quỷ Tông chau mày hỏi.
- Hồi bẩm sư tôn, đệ tử cũng không rõ lắm. Nói quái vật là Thạch Xuyên sư huynh cũng không đúng vì quái vật có thực lực cực kỳ cường đại, hơn nữa ra tay nhanh như chớp. Thạch Xuyên sư huynh vốn không có được thực lực như vậy. Từ đó có thể xác định là không phải, nhưng tướng mạo của quái vật đều giống hết Thạch Xuyên su huynh.
Cao Trùng chần chờ trong chốc lát rồi trả lời.
- Trương sư đệ! Đệ cảm thấy việc này như thế nào?
Chưởng môn Quỷ Tông nhìn về phía Trương đạo sĩ hỏi.
- Nghe Cao sư điệt nói, có lẽ có hai loại khả năng. Một là kẻ sát hại Phong sư điệt là một đầu yêu thú am hiểu thuật biến hóa, hơn nữa Thạch sư điệt không có đi ra, nói không chừng đã chết trong tay yêu thú này. Từ đó con yêu thú này mới có thể biến hóa thành bộ dáng của Thạch sư điệt. Hai là Thạch sư điệt tiến vào Bí Cảnh, có chút tao ngộ, thực lực đại tiến hơn nữa tâm thần mất đi sự khống chế. Khi gặp mặt đồng môn mới ra tay điên cuồng như vậy. Mà ta cảm thấy khả năng thứ hai có xác suất nhiều hơn, đừng quên Thạch sư điệt còn mang theo phi sọ bên mình. Rất có thể Thạch sư điệt đã bị ma đầu này khống chế, bản thân bị cắn trả mất đi bản tính.
Trương đạo sĩ trầm ngâm một chút, ngưng trọng nói.
- Ân! Cũng chỉ có thể có hai loại khả năng này. Ta vốn không đồng ý với việc Khuê sư đệ giao phi sọ cho một tên đệ tử Linh Đồ sử dụng. Cho dù có Phục Ma Liên chế tạo từ Thâm Hải Hàn Quang thiết cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế mà thôi.
Chưởng môn Quỷ Tông gật đầu, có vài phần phiền muộn.
- Nếu là như thế, chuyện Thạch Xuyên ngộ hại Phong Thiền có thể xác định. Về phần Đoạn Tàn Tổ, Mẫn Thú, Lôi Chấn vẫn chưa biết đang ở nơi nào. Nhưng hơn phân nửa là đã chết, cũng không biết trong khoảng thời gian còn lại, còn có ai trong số ba người bọn họ đi ra hay không.
Trương đạo sĩ tiếc nuối nói.
- Đúng vậy! Đặc biệt là Lôi sư điệt, hắn có Cửu Lôi Linh Mạch, lại là cháu ruột của Lôi sư đệ. Nếu thật sự bị chết ở trong Bí Cảnh, ta thực không biết trở về bàn giao nhắn nhủ như thế nào.
Chưởng môn Quỷ Tông thở dài một hơi nói.
- Chưởng môn sư huynh cũng không cần quá để ý. Bất kể thế nào đi chăng nữa, Quỷ Tông chúng ta có được một nửa số đệ tử đi ra khỏi Bí Cảnh cũng đã là kết quả không tệ. Thậm chí bài danh lần thí luyện này, nói không chừng có thể lấy được thành tích không tệ.
Trương đạo sĩ tự trấn an một câu.
- Hi vọng là như thế. Hiện tại thời gian đóng của Bí Cảnh chỉ còn lại nửa ngày, các ngươi tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi cho tốt. Đợi cửa Bí Cảnh đóng lại, tất cả các tông môn tụ hội lại kiểm tra thu hoạch trong Bí Cảnh lần này.
Chưởng môn Quỷ Tông gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị nói với đám đệ tử.
Đám người Liễu Minh tự nhiên khom người đồng ý, sau đó mọi người tìm cho mình một vị trí thoải mái, khoanh chân đả tọa.
Mà Dương Kiền lại bị chưởng môn Quỷ Tông gọi lại, cùng với Trương đạo sĩ tìm một góc hỏi thăm kỹ càng tình huống phát sinh trong Bí Cảnh.
Lúc này, ba người truyền âm nói chuyện với nhau. Những người khác căn bản không nghe được điều gì. Chỉ là ánh mắt Dương Kiền ẩn sau mặt nạ chớp động không thôi. Mà thần sắc chưởng môn Quỷ Tông và Trương đạo sĩ cũng ngưng trọng dị thường.
Sau một lúc lâu, chưởng môn Quỷ Tông mới khoát tay chặn lại, để cho Dương Kiền rời đi. Mà hắn cùng Trương đạo sĩ lại thân thiết nói chuyện với nhau.
Bất quá, lần này hai người chỉ đàm thoại vài câu rồi thôi.
Sau đó chưởng môn Quỷ Tông khẽ động thân, nhanh chóng đi đến chỗ bệ đá của Ngạn sư thúc tổ, thấp giọng nói gì đó.
Ngạn sư thúc tổ nghe xong, sắc mặt hơi đổi.
Mà một màn này đều diễn ra ở các tông môn khác.
Thậm chí ở trước mặt Mộ Dung Huyễn cũng có một nam đệ tử Hóa Nhất môn tiến vào Bí Cảnh nhanh chóng chạy lại bẩm báo.
Vị cường giả Hóa Tinh Kỳ của Hóa Nhất Môn này, sau khi nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Mà ánh mắt của hắn chớp động vài cái bỗng nhiên mở miệng nói:
- Mấy vị đạo hữu, các ngươi các hẳn đã nghe nói ở trong Bí Cảnh xuất hiện bàn tay của cự ma thượng cổ. Nếu ta đoán không nhầm, đây cũng không phải là Bí Cảnh tự nhiên mà là Bí Cảnh do một vị tu sĩ đại năng thời thượng cổ dùng để phong ấn một phần thân thể của cự ma thượng cổ. Tuy theo lý thuyết bàn tay cự ma này không có khả năng chạy ra khỏi Bí Cảnh, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, ta đề nghị vẫn nên lập tức đóng cửa lối ra vào Bí Cảnh này. Nếu không vạn nhất xảy ra sai lầm gì, căn bản không phải chư tông chúng ta có thể gánh chịu được. Mà cả Vân Xuyên đại lục cũng sẽ gặp phải một trận kiếp nạn.
Mộ Dung Huyễn nói không lớn, nhưng ai cũng nghe rõ những lời hắn nói.
Tất cả cao tầng chư tông nghe vậy, đều biến sắc.
Mà hơn phân nửa đệ tử bình thường không hiểu ra sao. Không biết cự ma thượng cổ là tồn tại như thế nào/
Trong lòng Liễu Minh hơi động một chút, không tự chủ được ghi nhớ bốn chữ cự ma thượng cổ lại.
- Thế nhưng mà, có khả năng còn có đệ tử ở bên trong chưa đi ra. Dù sao chúng ta cũng hứa hẹn là thời gian nửa tháng. Bây giờ còn gần nửa ngày nữa mới hết hạn.
Linh Ngọc thượng nhân nhướng mày nói.
- Linh Ngọc thượng nhân, mấy vị đệ tử Linh Đồ kia so với cự ma thượng cổ, ai trọng ai nhẹ ngươi còn không biết sao? Huống hồ, Lam thị huynh muội xuất sắc nhất của bổn tông cũng không có đi ra, ta cũng phải hi sinh vì đại cục. Lãnh Nguyệt đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?
Mộ Dung Huyễn hừ lạnh một tiếng, lại hỏi Lãnh Nguyệt sư thái.
- Chuyện này liên quan đến cự ma thượng cổ bị phong ấn, dù thận trọng thế nào cũng không đủ. Cho dù đệ tử không có đi ra, nhưng bọn hắn có thể hiểu được cách làm của chúng ta. Ta cũng đồng ý việc lập tức đóng cửa.
Hai mắt Lãnh Nguyệt sư thái nhíu lại, lạnh như băng đồng ý.
Bốn người khác nhìn nhau, trong đó Xích Dương và nam tử mặc huyết bào gật đầu đồng ý. Hai người khác mặc dù không nói nhưng hiển nhiên cam chịu.
Mộ Dung Huyễn thấy vậy, sắc mặt cũng thoáng hòa hoãn lại. Không hề nói nhảm, một tay bấm niệm pháp quyết, tay kia chỉ vào cự đỉnh màu vàng trước mặt.
- Ông! Ông!
Cự đỉnh lóe lên quang mang, nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ còn vài xích, quay trở về, chui vào trong tay áo Mộ Dung Huyễn không thấy bóng dáng.
Mà Lãnh Nguyệt sư thái cùng những người khác cũng thúc dục Pháp lực thi lại bảo vật của mình, hoàn toàn đình chỉ việc gia trì Pháp lực ở cửa vào Bí Cảnh.
Kể từ đó cửa vào Bí Cảnh ở trong hư không lóe lên một cái, không gian chấn động, cửa vào Bí Cảnh nổ vang biến mất.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng cảm thấy phát lạnh.
May là trước đó một ngày hắn đã trở lại lối ra, nếu không chỉ cần chậm trễ một chút thôi sẽ bị vây khốn ở bên trong. Xem ra bất cứ kẻ nào hứa hẹn điều gì, chỉ có thể tạm thời nghe qua, quyết không thể tin là thật.
- Tốt! Cửa Bí Cảnh đã đóng, hiện tại để cho đám vãn bối lấy thu hoạch ra ra, thuận tiện sắp xếp thứ tự lần thí luyện này.
Mắt thấy cửa Bí Cảnh không còn, Lãnh Nguyệt sư thái chậm rãi nói.
- Hắc hắc! Hóa Nhất Tông chúng ta cũng không cần bài danh gì cả. Ta còn có một số việc, trước hết xin rời đi.
Mộ Dung Huyễn bỗng nhiên đứng lên nói một câu.
- Chậm đã! Mộ Dung đạo hữu cần gì phải rời đi vội vã như vậy. Tuy quý tông không cần tham gia việc xếp hạng này nhưng cũng nên để cho chúng ta biết được quý tông thu hoạch như thế nào chứ. Chẳng nhẽ điều này không được!
Linh Ngọc thượng nhân nhíu mày, lập tức lên tiếng cản trở.
- Linh Ngọc đạo hữu, lời này của ngươi là có ý gì? Ta nên xuất lực cũng đã xuất lực rồi, chẳng lẽ đạo hữu còn muốn đối ý.
Mộ Dung Huyễn nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
- Mộ Dung đạo hữu hiểu lầm rồi! Chư tông chúng ta tuy không cách nào so sánh với Hóa Nhất Tông, nhưng còn không có làm ra chuyện thất đức như vậy. Nhưng chẳng lẽ đạo hữu không muốn biết đầu Xích Giao kia rốt cuộc rơi vào tay tông môn nào sao?
Lãnh Nguyệt sư thái lạnh nhạt ngắt lời nói.
Mà đúng lúc này, cửa vào Bí Cảnh lại một lần nữa vang lên, rốt cuộc những người cuối cùng cũng đã xuất hiện trong động quật.
Trong đó có một thanh niên mặc quần áo Quỷ Tông, sắc mặt ngạo nghễ. Người này chính là Cao Trùng.
Liễu Minh nhìn thấy Cao Trùng thì trong mắt lóe lên hàn khí.
Mà chưởng môn Quỷ Tông vừa nhìn thấy Cao Trùng, một tia lo lắng cuối cùng cũng được gõ bỏ. Hắn vẫy tay gọi Cao Trùng tới.
- Bái kiến sư phó, Trương sư thúc!
Cao Trùng nhanh chóng đi tới, cúi người hành lễ.
- Đứng lên đi! Ngươi có thể không có việc gì là vi sư an tâm rồi.
Chưởng môn Quỷ Tông khoát tay chặn lại, hết sức cao hứng nói.
- Đây cũng là nhờ sư phó có ân dưỡng dục, nếu không lần này đệ tử chỉ sợ không cách nào sống sót ra ngoài.
Cao Trùng vô cùng cung kính nói.
Chưởng môn Quỷ Tông nghe Cao Trùng nhu thuận nói, trong lòng hết sức vừa ý, hắn để cho Cao Trùng lùi lại phía sau, đứng trong hàng ngũ đệ tử.
Liễu Minh thấy vậy, hữu ý vô tình nhìn đối phương.
Nhưng lúc này Cao Trùng cúi đầu phục tùng, căn bản không để ý đến Liễu Minh.
Đuôi lông mày Liễu Minh nhíu lại, mặt không biểu tình thu hồi ánh mắt.
Lúc trước, thời điểm ở lối ra Bí Cảnh, Cao Trùng còn trở về sớm hơn Liễu Minh một ngày. Nhưng khi Cao Trùng nhìn thấy Liễu Minh có thể bình yên vô sự trở về, sặc mặt tự nhiên cực kỳ khó coi.
Bất quá đến lúc này, còn có những người khác ở đây. Hai người mặc dù muốn giải quyết đối phương cũng không có cơ hội ra tay.
Trong lòng hai người đều cảm thấy đáng tiếc, tại trong trong Bí Cảnh lại không gặp được đối phương. Nếu như là ai biến mất trong Bí Cảnh, lúc đi ra ngoài trưởng bối tông môn cũng không có truy cứu. Mà bây giờ hai người đã rời khỏi Bí Cảnh, vô luận là ai muốn giải quyết ai cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Thời điểm này, Trương đạo sĩ hết sức quan tâm hỏi tình hình những người khác.
Nhưng đám người Dương Kiền nghe xong, tự nhiên hai mắt nhìn nhau không biết trả lời thấy nào.
Thần sắc Liễu Minh không thay đổi, không có chút ý tứ mở miệng.
Ngược lại, Cao Trùng do dự một chút mới nói chuyện Phong Thiền ở trước mặt hắn bị một quái vật cực giống Thạch Xuyên chém giết.
- Cái gì ngươi nói Phong Thiền bị một quái vật vừa thấy mặt liền chém giết. Mà quái vật kia bộ dáng rất giống Thạch Xuyên. Ngươi có thể nhìn rõ, quái vật kia chính là Thạch Xuyên?
Chưởng môn Quỷ Tông chau mày hỏi.
- Hồi bẩm sư tôn, đệ tử cũng không rõ lắm. Nói quái vật là Thạch Xuyên sư huynh cũng không đúng vì quái vật có thực lực cực kỳ cường đại, hơn nữa ra tay nhanh như chớp. Thạch Xuyên sư huynh vốn không có được thực lực như vậy. Từ đó có thể xác định là không phải, nhưng tướng mạo của quái vật đều giống hết Thạch Xuyên su huynh.
Cao Trùng chần chờ trong chốc lát rồi trả lời.
- Trương sư đệ! Đệ cảm thấy việc này như thế nào?
Chưởng môn Quỷ Tông nhìn về phía Trương đạo sĩ hỏi.
- Nghe Cao sư điệt nói, có lẽ có hai loại khả năng. Một là kẻ sát hại Phong sư điệt là một đầu yêu thú am hiểu thuật biến hóa, hơn nữa Thạch sư điệt không có đi ra, nói không chừng đã chết trong tay yêu thú này. Từ đó con yêu thú này mới có thể biến hóa thành bộ dáng của Thạch sư điệt. Hai là Thạch sư điệt tiến vào Bí Cảnh, có chút tao ngộ, thực lực đại tiến hơn nữa tâm thần mất đi sự khống chế. Khi gặp mặt đồng môn mới ra tay điên cuồng như vậy. Mà ta cảm thấy khả năng thứ hai có xác suất nhiều hơn, đừng quên Thạch sư điệt còn mang theo phi sọ bên mình. Rất có thể Thạch sư điệt đã bị ma đầu này khống chế, bản thân bị cắn trả mất đi bản tính.
Trương đạo sĩ trầm ngâm một chút, ngưng trọng nói.
- Ân! Cũng chỉ có thể có hai loại khả năng này. Ta vốn không đồng ý với việc Khuê sư đệ giao phi sọ cho một tên đệ tử Linh Đồ sử dụng. Cho dù có Phục Ma Liên chế tạo từ Thâm Hải Hàn Quang thiết cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế mà thôi.
Chưởng môn Quỷ Tông gật đầu, có vài phần phiền muộn.
- Nếu là như thế, chuyện Thạch Xuyên ngộ hại Phong Thiền có thể xác định. Về phần Đoạn Tàn Tổ, Mẫn Thú, Lôi Chấn vẫn chưa biết đang ở nơi nào. Nhưng hơn phân nửa là đã chết, cũng không biết trong khoảng thời gian còn lại, còn có ai trong số ba người bọn họ đi ra hay không.
Trương đạo sĩ tiếc nuối nói.
- Đúng vậy! Đặc biệt là Lôi sư điệt, hắn có Cửu Lôi Linh Mạch, lại là cháu ruột của Lôi sư đệ. Nếu thật sự bị chết ở trong Bí Cảnh, ta thực không biết trở về bàn giao nhắn nhủ như thế nào.
Chưởng môn Quỷ Tông thở dài một hơi nói.
- Chưởng môn sư huynh cũng không cần quá để ý. Bất kể thế nào đi chăng nữa, Quỷ Tông chúng ta có được một nửa số đệ tử đi ra khỏi Bí Cảnh cũng đã là kết quả không tệ. Thậm chí bài danh lần thí luyện này, nói không chừng có thể lấy được thành tích không tệ.
Trương đạo sĩ tự trấn an một câu.
- Hi vọng là như thế. Hiện tại thời gian đóng của Bí Cảnh chỉ còn lại nửa ngày, các ngươi tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi cho tốt. Đợi cửa Bí Cảnh đóng lại, tất cả các tông môn tụ hội lại kiểm tra thu hoạch trong Bí Cảnh lần này.
Chưởng môn Quỷ Tông gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị nói với đám đệ tử.
Đám người Liễu Minh tự nhiên khom người đồng ý, sau đó mọi người tìm cho mình một vị trí thoải mái, khoanh chân đả tọa.
Mà Dương Kiền lại bị chưởng môn Quỷ Tông gọi lại, cùng với Trương đạo sĩ tìm một góc hỏi thăm kỹ càng tình huống phát sinh trong Bí Cảnh.
Lúc này, ba người truyền âm nói chuyện với nhau. Những người khác căn bản không nghe được điều gì. Chỉ là ánh mắt Dương Kiền ẩn sau mặt nạ chớp động không thôi. Mà thần sắc chưởng môn Quỷ Tông và Trương đạo sĩ cũng ngưng trọng dị thường.
Sau một lúc lâu, chưởng môn Quỷ Tông mới khoát tay chặn lại, để cho Dương Kiền rời đi. Mà hắn cùng Trương đạo sĩ lại thân thiết nói chuyện với nhau.
Bất quá, lần này hai người chỉ đàm thoại vài câu rồi thôi.
Sau đó chưởng môn Quỷ Tông khẽ động thân, nhanh chóng đi đến chỗ bệ đá của Ngạn sư thúc tổ, thấp giọng nói gì đó.
Ngạn sư thúc tổ nghe xong, sắc mặt hơi đổi.
Mà một màn này đều diễn ra ở các tông môn khác.
Thậm chí ở trước mặt Mộ Dung Huyễn cũng có một nam đệ tử Hóa Nhất môn tiến vào Bí Cảnh nhanh chóng chạy lại bẩm báo.
Vị cường giả Hóa Tinh Kỳ của Hóa Nhất Môn này, sau khi nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Mà ánh mắt của hắn chớp động vài cái bỗng nhiên mở miệng nói:
- Mấy vị đạo hữu, các ngươi các hẳn đã nghe nói ở trong Bí Cảnh xuất hiện bàn tay của cự ma thượng cổ. Nếu ta đoán không nhầm, đây cũng không phải là Bí Cảnh tự nhiên mà là Bí Cảnh do một vị tu sĩ đại năng thời thượng cổ dùng để phong ấn một phần thân thể của cự ma thượng cổ. Tuy theo lý thuyết bàn tay cự ma này không có khả năng chạy ra khỏi Bí Cảnh, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, ta đề nghị vẫn nên lập tức đóng cửa lối ra vào Bí Cảnh này. Nếu không vạn nhất xảy ra sai lầm gì, căn bản không phải chư tông chúng ta có thể gánh chịu được. Mà cả Vân Xuyên đại lục cũng sẽ gặp phải một trận kiếp nạn.
Mộ Dung Huyễn nói không lớn, nhưng ai cũng nghe rõ những lời hắn nói.
Tất cả cao tầng chư tông nghe vậy, đều biến sắc.
Mà hơn phân nửa đệ tử bình thường không hiểu ra sao. Không biết cự ma thượng cổ là tồn tại như thế nào/
Trong lòng Liễu Minh hơi động một chút, không tự chủ được ghi nhớ bốn chữ cự ma thượng cổ lại.
- Thế nhưng mà, có khả năng còn có đệ tử ở bên trong chưa đi ra. Dù sao chúng ta cũng hứa hẹn là thời gian nửa tháng. Bây giờ còn gần nửa ngày nữa mới hết hạn.
Linh Ngọc thượng nhân nhướng mày nói.
- Linh Ngọc thượng nhân, mấy vị đệ tử Linh Đồ kia so với cự ma thượng cổ, ai trọng ai nhẹ ngươi còn không biết sao? Huống hồ, Lam thị huynh muội xuất sắc nhất của bổn tông cũng không có đi ra, ta cũng phải hi sinh vì đại cục. Lãnh Nguyệt đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?
Mộ Dung Huyễn hừ lạnh một tiếng, lại hỏi Lãnh Nguyệt sư thái.
- Chuyện này liên quan đến cự ma thượng cổ bị phong ấn, dù thận trọng thế nào cũng không đủ. Cho dù đệ tử không có đi ra, nhưng bọn hắn có thể hiểu được cách làm của chúng ta. Ta cũng đồng ý việc lập tức đóng cửa.
Hai mắt Lãnh Nguyệt sư thái nhíu lại, lạnh như băng đồng ý.
Bốn người khác nhìn nhau, trong đó Xích Dương và nam tử mặc huyết bào gật đầu đồng ý. Hai người khác mặc dù không nói nhưng hiển nhiên cam chịu.
Mộ Dung Huyễn thấy vậy, sắc mặt cũng thoáng hòa hoãn lại. Không hề nói nhảm, một tay bấm niệm pháp quyết, tay kia chỉ vào cự đỉnh màu vàng trước mặt.
- Ông! Ông!
Cự đỉnh lóe lên quang mang, nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ còn vài xích, quay trở về, chui vào trong tay áo Mộ Dung Huyễn không thấy bóng dáng.
Mà Lãnh Nguyệt sư thái cùng những người khác cũng thúc dục Pháp lực thi lại bảo vật của mình, hoàn toàn đình chỉ việc gia trì Pháp lực ở cửa vào Bí Cảnh.
Kể từ đó cửa vào Bí Cảnh ở trong hư không lóe lên một cái, không gian chấn động, cửa vào Bí Cảnh nổ vang biến mất.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng cảm thấy phát lạnh.
May là trước đó một ngày hắn đã trở lại lối ra, nếu không chỉ cần chậm trễ một chút thôi sẽ bị vây khốn ở bên trong. Xem ra bất cứ kẻ nào hứa hẹn điều gì, chỉ có thể tạm thời nghe qua, quyết không thể tin là thật.
- Tốt! Cửa Bí Cảnh đã đóng, hiện tại để cho đám vãn bối lấy thu hoạch ra ra, thuận tiện sắp xếp thứ tự lần thí luyện này.
Mắt thấy cửa Bí Cảnh không còn, Lãnh Nguyệt sư thái chậm rãi nói.
- Hắc hắc! Hóa Nhất Tông chúng ta cũng không cần bài danh gì cả. Ta còn có một số việc, trước hết xin rời đi.
Mộ Dung Huyễn bỗng nhiên đứng lên nói một câu.
- Chậm đã! Mộ Dung đạo hữu cần gì phải rời đi vội vã như vậy. Tuy quý tông không cần tham gia việc xếp hạng này nhưng cũng nên để cho chúng ta biết được quý tông thu hoạch như thế nào chứ. Chẳng nhẽ điều này không được!
Linh Ngọc thượng nhân nhíu mày, lập tức lên tiếng cản trở.
- Linh Ngọc đạo hữu, lời này của ngươi là có ý gì? Ta nên xuất lực cũng đã xuất lực rồi, chẳng lẽ đạo hữu còn muốn đối ý.
Mộ Dung Huyễn nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
- Mộ Dung đạo hữu hiểu lầm rồi! Chư tông chúng ta tuy không cách nào so sánh với Hóa Nhất Tông, nhưng còn không có làm ra chuyện thất đức như vậy. Nhưng chẳng lẽ đạo hữu không muốn biết đầu Xích Giao kia rốt cuộc rơi vào tay tông môn nào sao?
Lãnh Nguyệt sư thái lạnh nhạt ngắt lời nói.
/1550
|