Già Lam!
Sau khi Lôi Thần vừa nhìn rõ khuôn mặt thiếu nữ, bỗng nhiên lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng thốt lên một câu.
Ra là Lôi sư đệ! Thiếu nữ áo xanh vừa thấy Lôi Thần, chỉ hờ hững nói một câu, nhưng khi ánh mắt vừa nhìn qua phía Liễu Minh, trong mắt lại hiện lên một chút bất ngờ.
Lôi sư đệ? Ngươi chính là cháu ruột của Lôi sư huynh sao? Mỹ phụ đi trước nghe được lời ấy, ánh mắt sắc như dao quét về phía thiếu niên, lạnh lùng hỏi.
Đệ tử bái kiến Băng sư cô! Lôi Thần nghe xong lời này, thu lại ánh mắt đang nhìn về phía thiếu nữ áo xanh, hơi giật mình vộ vàng thi lễ.
Thiếu nữ xinh xắn bên cạnh cũng cuống quít cúi người thi lễ.
Đứng lên đi, quan hệ giữa ta và Lôi sư huynh cũng coi như không tệ, các ngươi không cần đa lễ. Lúc này thần sắc mỹ phụ mới hòa hoãn xuống một chút, khoát tay để hai người đứng dậy, sau đó ánh mắt đương nhiên tập trung lên người Liễu Minh đang đứng bên cạnh.
Đệ tử Bạch Thông Thiên Cửu Anh Sơn bái kiến Băng sư cô! Liễu Minh mặc dù không rõ mỹ phụ là người phương nào, nhưng cũng chỉ có thể khom người thi lễ.
Cửu Anh Sơn! Mỹ phụ khẽ gật đầu, sau đó cũng không để trong lòng, dẫn theo Già Lam đi tới một góc trong đại điện, đứng yên lặng tại đó chờ đợi.
Bởi vì mỹ phụ đang ở đây, Lôi Thần và nữ tử xinh xắn kia đương nhiên không dám lại tùy tiện nói chuyện với nhau.
Trong lúc này, cả đại điện bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Vẻn vẹn sau thời gian một chung trà, một cánh cửa ở một chỗ nào đó trong đại điện mở ra, một nam tử áo đen chừng bốn mươi tuổi đi tới, trên mặt gã có một cái mũi khoằm rất lớn, thoạt nhìn có chút lạnh lùng.
Băng sư muội, sao ngươi lại ở đây? Nam tử áo đen vừa nhìn thấy mỹ phụ trong đại điện, hơi giật mình nói.
Lý sư huynh, tiểu muội vì sao không thể tới đây? Lần này ta dẫn Già Lam tới U Minh Quỷ Địa muốn làm một số việc. Mỹ phụ thản nhiên nói, dáng vẻ dường như hết sức quen thuộc với nam tử áo đen.
Thì ra là thế. Nhưng sư muội cũng nên biết, Truyền Tống tiến vào U Minh Quỷ Địa, giá cả giữa Linh Đồ và Linh Sư hoàn toàn khác nhau, điểm cống hiến cần thiết lại càng cách biệt như ngày và đêm đấy. Nam tử áo đen nghe vậy, mặt lộ vẻ nghiêm túc nói.
Ta đương nhiên hiểu rõ điều này, cũng may thời gian trước đây ta đã tích lũy được khá nhiều điểm cống hiến, có lẽ cũng đủ để ta đi vào một lần. Mỹ phụ không thèm để ý chút nào trả lời.
Nếu sư muội đã bằng lòng trả điểm cống hiến thì dĩ nhiên là không có vấn đề gì. Nam tử áo đen nghe vậy, thần sắc thả lỏng một chút.
Mỹ phụ cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, ánh mắt nam tử áo đen nhìn qua đám ba người Lôi Thần Liễu Minh một lượt, sau đó nói:
Nếu như bên này còn có ba người nữa, vậy thì vừa vặn đủ một lần Truyền Tống rồi. Các ngươi đều qua đây đi.
Vừa dứt lời, gã liền không thèm nhìn tới ba tên đệ tử Linh Đồ nữa, tay áo run lên, lấy ra một thiết bài đen sì hình đầu Quỷ, sau đó lập tức xoay người bước về phía một vách tường sừng sững một bên đại điện.
Mỹ phụ cũng dẫn theo Già Lam chậm rãi đi tới.
Ba người Lôi Thần Liễu Minh thấy vậy, đương nhiên cũng theo sát phía sau.
Cánh tay nam tử áo đen bào khẽ chuyển động, rung rung thiết bài về phía vách tường ngay trước mắt, lúc này một tia sáng màu đen bắn ra, lóe lên một cái đã chui vào trong vách tường không thấy đâu nữa.
Sau một khắc, vách tường bỗng nhiên mờ đi, cuối cùng hiện ra một cánh cổng ánh sáng màu trắng.
Nam tử áo đen không chút chần chờ bước nhanh vào.
Những người khác đường nhiên cũng theo sau đi vào trong cánh cổng ánh sáng.
Liễu Minh chỉ cảm thấy ánh sáng trắng trước mắt chói lòa một trận, sau nháy mắt đã xuất hiện trong một gian mật thất không lớn lắm.
Trong gian mật thất này, ngoài trừ cánh cổng ánh sáng kia, tất cả bốn phía đều là những vách tường dày sáng bóng lấp lánh ánh kim, hơn nữa phía trên còn khắc rất nhiều Linh văn diễm lệ trông rất huyền diệu, khiến cho cả gian mật thất đều trần ngập một loại mùi vị thần bí khó có thể diễn tả được.
Trung tâm gian mật thất là một pháp trận màu bạc lớn cỡ một trượng, ngoài rìa còn có những lỗ chỗ lõm xuống chuyên môn dùng để khảm nạm Tinh Thạch tạo thành một vòng hoàn chỉnh.
Nam tử áo đen vừa thu lại thiết bài đang cầm trong tay, cánh cổng ánh sáng sau lưng cũng lập tức lóe lên biến mất, trong tay gã lúc này lại có thêm một cây côn ngắn màu vàng nhạt.
Những người khác thấy vậy, bắt đầu lục đục lấy ra Minh bài của riêng mình, sau đó giao ra điểm cống hiến.
Nam tử áo đen sau khi thu hết điểm cống hiến mới thu cây côn màu vàng lại, sau đó mới lấy ra từ trên người từng viên Tinh Thạch lớn cỡ ngón cái, đặt từng viên vào trong những chỗ lõm xuống ở ngoài rìa pháp trận kia.
Những viên Tinh Thạch này hoàn toàn khác so với Liễu Minh nhìn thấy trước đây, chúng vậy mà lại tỏa ra hào quang màu đen nhàn nhạt, lấp lánh như những ngôi sao màu đen vậy.
Thiếu nữ áo xanh khi trông thấy những viên Tinh Thạch này, thần sắc hiện lên chút nghi hoặc.
Những thứ này là Tinh Thạch không gian, cho dù trong số những Tinh Thạch thuộc tính ngoài Ngũ Hành cũng được coi là vô cùng hiếm có. Nếu không truyền tống các ngươi tới U Minh Quỷ Địa, cần gì phải thu nhiều điểm cống hiến như vậy. Tuy nhiên truyền tống bình thường thì chỉ cần ba bốn khối là đủ rồi, hiện giờ có thêm ta nên hao phí mới gấp hơn mười lần như vậy. Mỹ phụ dường như nhận thấy được sự hiếu kỳ của đệ tử mình, hờ hững giải thích hai câu.
Nghe xong lời này, không riêng gì thiếu nữ áo xanh gật đầu, Liễu Minh và hai người Lôi Thần cũng có chút hiểu ra, khẽ gật gật đầu.
Cái tên Tinh Thạch không gian mặc dù bọn hắn đã nghe qua từ trước, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên bọn hắn được trông thấy tận mắt.
Liễu Minh lại càng cẩn thận quan sát số Tinh Thạch này thêm vài lần, dường như muốn khắc sâu hình dáng của chúng vào trong đầu vậy.
Đúng theo như lời mỹ phụ, nam tử áo đen một hơi lấy ra hơn ba mươi viên Tinh Thạch không gian mới dừng tay, quay người lại nghiêm túc nói với đám người :
Tốt rồi, các ngươi đã có thể tiến vào pháp trận. Có lẽ các ngươi đều đã biết rõ về sự nguy hiểm của U Minh Quỷ Địa, nhưng ta cũng vẫn phải nhắc nhở vài câu theo thông lệ. Bên kia chính là địa phương thuộc về Âm khí Quỷ vật, bất luận tu vi cao thấp đều chỉ có thể ở lại trong đó thời gian tối đa là một tháng, một khi vượt quá thời gian này, thân thể tinh hồn sẽ bị Âm khí đồng hóa, có tỷ lệ rất lớn sẽ trở thành một thành viên trong đám Quỷ vật kia. Cho nên trong vòng một tháng, các ngươi phải thông qua pháp trận đầu kia về tới đây. Nếu muộn, hậu quả tự mình gánh chịu.
Nam tử áo đen vừa nói xong lời này, một tay lập tức bấm niệm pháp quyết, điểm một cái về phía pháp trận.
Tiếng ‘ông ông’ vang lên, toàn bộ pháp trận bắt đầu sáng lên hào quang đủ loại màu sắc.
Đám người mỹ phụ, Liễu Minh thấy vậy, đương nhiên không dám chậm trễ, nhanh chóng đứng vào bên trong pháp trận màu vàng.
Trong một đợt chấn động kịch liệt, bóng người cả đám người mỹ phụ Liễu Minh đều biến mất không thấy bóng dáng.
Nam tử áo đen thở ra một hơi, khoanh chân ngồi xuống ngay bên cạnh pháp trận, hai mắt nhắm lại, bắt đầu tĩnh tọa.
******
Sau một hồi hoa mắt chóng mặt, cuối cùng Liễu Minh cũng mở được hai mắt ra.
Chỉ có điều lúc này, hắn và đám người mỹ phụ đang đứng trong một gian mật thất khác, dưới chân cũng là một pháp trận màu vàng giống hệt pháp trận kia.
Nhưng vách tường bốn phía lại dùng một loại đá đen không biết tên xây thành, hơn nữa còn có một cánh cửa đá đang khép hờ, mà trong phòng ngoại trừ mấy người bọn họ lại không có bất cứ người nào khác.
Đi thôi! Mỹ phụ lạnh lùng nói một câu, sau đó liền dẫn thiếu nữ áo xanh đi ra khỏi pháp trận, đẩy cửa đá bước ra ngoài.
Lôi Thần và thiếu nữ xinh xắn liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng bước theo ra.
Trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại có một mình Liễu Minh.
Liễu Minh hít nhẹ một hơi, hắn lập tức cảm nhận được Nguyên Khí trong không khí xung quanh rõ ràng ít hơn rất nhiều so với Man Quỷ Tông, hơn nữa còn có một luồng năng lượng âm hàn không nói rõ được trộn lẫn trong đó, sau khi hít vào mấy hơi, thậm chi còn khiến cho thân thể có cảm giác không khỏe.
Hắn lắc lắc đầu, sau đó thong thả bước tới cửa đá.
Bên ngoài cửa đá không ngờ lại là một một quảng trường rộng lớn chừng hơn mười mẫu.
Toàn bộ mặt đất trên quảng trường đều được xây từ loại đá đen kia, hơn nữa ở ngoài rìa quảng trường còn dựng đứng từng đám trụ đồng màu xanh cao lớn, phía ngoài lại có một màn sáng màu ngà sữa dày đặc lạ thường bao phủ.
Mà trong quảng trường còn có từng dãy nhà đá màu đen, chừng ba bốn mươi gian.
Trong những gian nhà đá đó, thấp thoáng thấy được chừng mười tên đệ tử Man Quỷ Tông tụ tập lại một chỗ, hình như đang trò chuyện gì đó.
Tiểu gia hỏa, lần đầu tiên tới U Minh Quỷ Địa hả!
Liễu Minh đang chăm chú nhìn bốn phía, chợt nghẹ một giọng nói già nua truyền tới từ sau lưng.
Liễu Minh giật mình, vội vàng quay người lại, lúc này mới phát hiện ra một lão giả tóc xanh mặc một bộ quần áo da màu vàng đang ngồi xếp bằng trước cửa một gian nhà đá gần đó.
Trong tay lão giả này nâng một cái khay tròn màu bạc nhạt, phía trên để một có một thứ màu đỏ tươi trông như kim đồng hồ vậy. Mà trong khoảng cách gần như vậy, thế nhưng vừa rồi hắn lại không phát hiện được tí gì cả.
Vừa rồi ta nhìn thấy Băng nha đầu cũng tới nơi này, chậc chậc, từ sau khi nha đầu kia tiến giai Linh Sư, đây cũng là lần đầu tiên tới đây, quả là hiếm có vô cùng a. Lão giả vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói.
Tiền bối là …
Lão giả đang cúi đầu, cho nên Liễu Minh không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng nghe khẩu khí của lão lớn như vậy, đương nhiên không dám chậm trễ thi lễ hỏi.
Ngươi có thể gọi ta là Quỷ lão, ta là người chuyên môn phụ trách pháp trận Truyền Tống nơi đây, đưa các ngươi trở lại trong tông. Lão giả khoan thai trả lời, cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Liễu Minh vừa nhìn rõ khuôn mặt lão giả, mặc dù luôn lớn gan hơn người, nhưng lúc này trong lòng cũng có chút phát lạnh.
Gương mặt lão giả thoạt nhìn cũng bình thường như những người khác, duy chỉ có hai hốc mắt là trống không, nơi đó vốn phải có hai con người thì lại chỉ có hai ngọn lửa màu xanh lục cỡ hạt đậu đang nhảy nhót không ngừng.
Vãn bối bái kiến Quỷ lão! Ý nghĩ trong đầu Liễu Minh nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng cũng đè nén sự sợ hãi trong lòng xuống, thi lễ một lần nữa, nói.
Khá lắm, trong số những tiểu tử lần đầu tiên gặp ta, ngươi cũng xem như một kẻ khá dũng cảm. Bây giờ ta có một việc giao cho ngươi, nhưng chỉ sau khi hoàn thành, ta mới trả thù lao cho ngươi. Hai đốm lửa màu xanh trong mắt Quỷ lão lóe lên, nói.
Không biết là chuyện gì, vãn bối Pháp lực thấp kém, chỉ sợ không giúp đỡ được gì. Liễu Minh nghe vậy, hơi do dự một chút.
Ha ha, chỉ là việc rất nhỏ, căn bản không cần quan tâm ngươi có bao nhiêu Pháp lực. Ta đây có một cái Âm La Bàn, có thể xác định chính xác vị trí của Quỷ vật trong phạm vi trăm trượng, chỉ cần ngươi có thể giúp ta bắt được vài con Quỷ Kiểm Ngư trong Âm Hà gần đây, ta lập tức sẽ tặng La Bàn này cho ngươi, sao hả? Quỷ lão cười lên một tiếng rồi nói, cũng giơ giơ cái khay bạc trong tay về phía Liễu Minh.
Có thể xác định vị trí Quỷ vật? Chuyện này là thật sao! Liễu Minh nghe xong lời này, trong lòng hơi xao động.
Với thân phận của ta chẳng lẽ lại còn đi trêu đùa một tiểu tử vắt vũi chưa sạch như ngươi sao! Ngươi đi nhanh về nhanh, hướng kia cách ba dặm có một Âm Hà, ngươi mau đi nhanh về nhanh. Quỷ lão dường như đã có chút không kiên nhẫn nổi nữa.
Nếu chỉ là địa điểm cách nơi đây ba dặm, vãn bối liền thử một lần xem sao. Trong lòng Liễu Minh mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng sau khi nghe xong khoảng cách gần như vậy, lại nhìn qua cái khay bạc trong tay đối phương, rút cuộc vẫn gật đầu đồng ý.
Sau khi Lôi Thần vừa nhìn rõ khuôn mặt thiếu nữ, bỗng nhiên lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng thốt lên một câu.
Ra là Lôi sư đệ! Thiếu nữ áo xanh vừa thấy Lôi Thần, chỉ hờ hững nói một câu, nhưng khi ánh mắt vừa nhìn qua phía Liễu Minh, trong mắt lại hiện lên một chút bất ngờ.
Lôi sư đệ? Ngươi chính là cháu ruột của Lôi sư huynh sao? Mỹ phụ đi trước nghe được lời ấy, ánh mắt sắc như dao quét về phía thiếu niên, lạnh lùng hỏi.
Đệ tử bái kiến Băng sư cô! Lôi Thần nghe xong lời này, thu lại ánh mắt đang nhìn về phía thiếu nữ áo xanh, hơi giật mình vộ vàng thi lễ.
Thiếu nữ xinh xắn bên cạnh cũng cuống quít cúi người thi lễ.
Đứng lên đi, quan hệ giữa ta và Lôi sư huynh cũng coi như không tệ, các ngươi không cần đa lễ. Lúc này thần sắc mỹ phụ mới hòa hoãn xuống một chút, khoát tay để hai người đứng dậy, sau đó ánh mắt đương nhiên tập trung lên người Liễu Minh đang đứng bên cạnh.
Đệ tử Bạch Thông Thiên Cửu Anh Sơn bái kiến Băng sư cô! Liễu Minh mặc dù không rõ mỹ phụ là người phương nào, nhưng cũng chỉ có thể khom người thi lễ.
Cửu Anh Sơn! Mỹ phụ khẽ gật đầu, sau đó cũng không để trong lòng, dẫn theo Già Lam đi tới một góc trong đại điện, đứng yên lặng tại đó chờ đợi.
Bởi vì mỹ phụ đang ở đây, Lôi Thần và nữ tử xinh xắn kia đương nhiên không dám lại tùy tiện nói chuyện với nhau.
Trong lúc này, cả đại điện bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Vẻn vẹn sau thời gian một chung trà, một cánh cửa ở một chỗ nào đó trong đại điện mở ra, một nam tử áo đen chừng bốn mươi tuổi đi tới, trên mặt gã có một cái mũi khoằm rất lớn, thoạt nhìn có chút lạnh lùng.
Băng sư muội, sao ngươi lại ở đây? Nam tử áo đen vừa nhìn thấy mỹ phụ trong đại điện, hơi giật mình nói.
Lý sư huynh, tiểu muội vì sao không thể tới đây? Lần này ta dẫn Già Lam tới U Minh Quỷ Địa muốn làm một số việc. Mỹ phụ thản nhiên nói, dáng vẻ dường như hết sức quen thuộc với nam tử áo đen.
Thì ra là thế. Nhưng sư muội cũng nên biết, Truyền Tống tiến vào U Minh Quỷ Địa, giá cả giữa Linh Đồ và Linh Sư hoàn toàn khác nhau, điểm cống hiến cần thiết lại càng cách biệt như ngày và đêm đấy. Nam tử áo đen nghe vậy, mặt lộ vẻ nghiêm túc nói.
Ta đương nhiên hiểu rõ điều này, cũng may thời gian trước đây ta đã tích lũy được khá nhiều điểm cống hiến, có lẽ cũng đủ để ta đi vào một lần. Mỹ phụ không thèm để ý chút nào trả lời.
Nếu sư muội đã bằng lòng trả điểm cống hiến thì dĩ nhiên là không có vấn đề gì. Nam tử áo đen nghe vậy, thần sắc thả lỏng một chút.
Mỹ phụ cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, ánh mắt nam tử áo đen nhìn qua đám ba người Lôi Thần Liễu Minh một lượt, sau đó nói:
Nếu như bên này còn có ba người nữa, vậy thì vừa vặn đủ một lần Truyền Tống rồi. Các ngươi đều qua đây đi.
Vừa dứt lời, gã liền không thèm nhìn tới ba tên đệ tử Linh Đồ nữa, tay áo run lên, lấy ra một thiết bài đen sì hình đầu Quỷ, sau đó lập tức xoay người bước về phía một vách tường sừng sững một bên đại điện.
Mỹ phụ cũng dẫn theo Già Lam chậm rãi đi tới.
Ba người Lôi Thần Liễu Minh thấy vậy, đương nhiên cũng theo sát phía sau.
Cánh tay nam tử áo đen bào khẽ chuyển động, rung rung thiết bài về phía vách tường ngay trước mắt, lúc này một tia sáng màu đen bắn ra, lóe lên một cái đã chui vào trong vách tường không thấy đâu nữa.
Sau một khắc, vách tường bỗng nhiên mờ đi, cuối cùng hiện ra một cánh cổng ánh sáng màu trắng.
Nam tử áo đen không chút chần chờ bước nhanh vào.
Những người khác đường nhiên cũng theo sau đi vào trong cánh cổng ánh sáng.
Liễu Minh chỉ cảm thấy ánh sáng trắng trước mắt chói lòa một trận, sau nháy mắt đã xuất hiện trong một gian mật thất không lớn lắm.
Trong gian mật thất này, ngoài trừ cánh cổng ánh sáng kia, tất cả bốn phía đều là những vách tường dày sáng bóng lấp lánh ánh kim, hơn nữa phía trên còn khắc rất nhiều Linh văn diễm lệ trông rất huyền diệu, khiến cho cả gian mật thất đều trần ngập một loại mùi vị thần bí khó có thể diễn tả được.
Trung tâm gian mật thất là một pháp trận màu bạc lớn cỡ một trượng, ngoài rìa còn có những lỗ chỗ lõm xuống chuyên môn dùng để khảm nạm Tinh Thạch tạo thành một vòng hoàn chỉnh.
Nam tử áo đen vừa thu lại thiết bài đang cầm trong tay, cánh cổng ánh sáng sau lưng cũng lập tức lóe lên biến mất, trong tay gã lúc này lại có thêm một cây côn ngắn màu vàng nhạt.
Những người khác thấy vậy, bắt đầu lục đục lấy ra Minh bài của riêng mình, sau đó giao ra điểm cống hiến.
Nam tử áo đen sau khi thu hết điểm cống hiến mới thu cây côn màu vàng lại, sau đó mới lấy ra từ trên người từng viên Tinh Thạch lớn cỡ ngón cái, đặt từng viên vào trong những chỗ lõm xuống ở ngoài rìa pháp trận kia.
Những viên Tinh Thạch này hoàn toàn khác so với Liễu Minh nhìn thấy trước đây, chúng vậy mà lại tỏa ra hào quang màu đen nhàn nhạt, lấp lánh như những ngôi sao màu đen vậy.
Thiếu nữ áo xanh khi trông thấy những viên Tinh Thạch này, thần sắc hiện lên chút nghi hoặc.
Những thứ này là Tinh Thạch không gian, cho dù trong số những Tinh Thạch thuộc tính ngoài Ngũ Hành cũng được coi là vô cùng hiếm có. Nếu không truyền tống các ngươi tới U Minh Quỷ Địa, cần gì phải thu nhiều điểm cống hiến như vậy. Tuy nhiên truyền tống bình thường thì chỉ cần ba bốn khối là đủ rồi, hiện giờ có thêm ta nên hao phí mới gấp hơn mười lần như vậy. Mỹ phụ dường như nhận thấy được sự hiếu kỳ của đệ tử mình, hờ hững giải thích hai câu.
Nghe xong lời này, không riêng gì thiếu nữ áo xanh gật đầu, Liễu Minh và hai người Lôi Thần cũng có chút hiểu ra, khẽ gật gật đầu.
Cái tên Tinh Thạch không gian mặc dù bọn hắn đã nghe qua từ trước, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên bọn hắn được trông thấy tận mắt.
Liễu Minh lại càng cẩn thận quan sát số Tinh Thạch này thêm vài lần, dường như muốn khắc sâu hình dáng của chúng vào trong đầu vậy.
Đúng theo như lời mỹ phụ, nam tử áo đen một hơi lấy ra hơn ba mươi viên Tinh Thạch không gian mới dừng tay, quay người lại nghiêm túc nói với đám người :
Tốt rồi, các ngươi đã có thể tiến vào pháp trận. Có lẽ các ngươi đều đã biết rõ về sự nguy hiểm của U Minh Quỷ Địa, nhưng ta cũng vẫn phải nhắc nhở vài câu theo thông lệ. Bên kia chính là địa phương thuộc về Âm khí Quỷ vật, bất luận tu vi cao thấp đều chỉ có thể ở lại trong đó thời gian tối đa là một tháng, một khi vượt quá thời gian này, thân thể tinh hồn sẽ bị Âm khí đồng hóa, có tỷ lệ rất lớn sẽ trở thành một thành viên trong đám Quỷ vật kia. Cho nên trong vòng một tháng, các ngươi phải thông qua pháp trận đầu kia về tới đây. Nếu muộn, hậu quả tự mình gánh chịu.
Nam tử áo đen vừa nói xong lời này, một tay lập tức bấm niệm pháp quyết, điểm một cái về phía pháp trận.
Tiếng ‘ông ông’ vang lên, toàn bộ pháp trận bắt đầu sáng lên hào quang đủ loại màu sắc.
Đám người mỹ phụ, Liễu Minh thấy vậy, đương nhiên không dám chậm trễ, nhanh chóng đứng vào bên trong pháp trận màu vàng.
Trong một đợt chấn động kịch liệt, bóng người cả đám người mỹ phụ Liễu Minh đều biến mất không thấy bóng dáng.
Nam tử áo đen thở ra một hơi, khoanh chân ngồi xuống ngay bên cạnh pháp trận, hai mắt nhắm lại, bắt đầu tĩnh tọa.
******
Sau một hồi hoa mắt chóng mặt, cuối cùng Liễu Minh cũng mở được hai mắt ra.
Chỉ có điều lúc này, hắn và đám người mỹ phụ đang đứng trong một gian mật thất khác, dưới chân cũng là một pháp trận màu vàng giống hệt pháp trận kia.
Nhưng vách tường bốn phía lại dùng một loại đá đen không biết tên xây thành, hơn nữa còn có một cánh cửa đá đang khép hờ, mà trong phòng ngoại trừ mấy người bọn họ lại không có bất cứ người nào khác.
Đi thôi! Mỹ phụ lạnh lùng nói một câu, sau đó liền dẫn thiếu nữ áo xanh đi ra khỏi pháp trận, đẩy cửa đá bước ra ngoài.
Lôi Thần và thiếu nữ xinh xắn liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng bước theo ra.
Trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại có một mình Liễu Minh.
Liễu Minh hít nhẹ một hơi, hắn lập tức cảm nhận được Nguyên Khí trong không khí xung quanh rõ ràng ít hơn rất nhiều so với Man Quỷ Tông, hơn nữa còn có một luồng năng lượng âm hàn không nói rõ được trộn lẫn trong đó, sau khi hít vào mấy hơi, thậm chi còn khiến cho thân thể có cảm giác không khỏe.
Hắn lắc lắc đầu, sau đó thong thả bước tới cửa đá.
Bên ngoài cửa đá không ngờ lại là một một quảng trường rộng lớn chừng hơn mười mẫu.
Toàn bộ mặt đất trên quảng trường đều được xây từ loại đá đen kia, hơn nữa ở ngoài rìa quảng trường còn dựng đứng từng đám trụ đồng màu xanh cao lớn, phía ngoài lại có một màn sáng màu ngà sữa dày đặc lạ thường bao phủ.
Mà trong quảng trường còn có từng dãy nhà đá màu đen, chừng ba bốn mươi gian.
Trong những gian nhà đá đó, thấp thoáng thấy được chừng mười tên đệ tử Man Quỷ Tông tụ tập lại một chỗ, hình như đang trò chuyện gì đó.
Tiểu gia hỏa, lần đầu tiên tới U Minh Quỷ Địa hả!
Liễu Minh đang chăm chú nhìn bốn phía, chợt nghẹ một giọng nói già nua truyền tới từ sau lưng.
Liễu Minh giật mình, vội vàng quay người lại, lúc này mới phát hiện ra một lão giả tóc xanh mặc một bộ quần áo da màu vàng đang ngồi xếp bằng trước cửa một gian nhà đá gần đó.
Trong tay lão giả này nâng một cái khay tròn màu bạc nhạt, phía trên để một có một thứ màu đỏ tươi trông như kim đồng hồ vậy. Mà trong khoảng cách gần như vậy, thế nhưng vừa rồi hắn lại không phát hiện được tí gì cả.
Vừa rồi ta nhìn thấy Băng nha đầu cũng tới nơi này, chậc chậc, từ sau khi nha đầu kia tiến giai Linh Sư, đây cũng là lần đầu tiên tới đây, quả là hiếm có vô cùng a. Lão giả vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói.
Tiền bối là …
Lão giả đang cúi đầu, cho nên Liễu Minh không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng nghe khẩu khí của lão lớn như vậy, đương nhiên không dám chậm trễ thi lễ hỏi.
Ngươi có thể gọi ta là Quỷ lão, ta là người chuyên môn phụ trách pháp trận Truyền Tống nơi đây, đưa các ngươi trở lại trong tông. Lão giả khoan thai trả lời, cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Liễu Minh vừa nhìn rõ khuôn mặt lão giả, mặc dù luôn lớn gan hơn người, nhưng lúc này trong lòng cũng có chút phát lạnh.
Gương mặt lão giả thoạt nhìn cũng bình thường như những người khác, duy chỉ có hai hốc mắt là trống không, nơi đó vốn phải có hai con người thì lại chỉ có hai ngọn lửa màu xanh lục cỡ hạt đậu đang nhảy nhót không ngừng.
Vãn bối bái kiến Quỷ lão! Ý nghĩ trong đầu Liễu Minh nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng cũng đè nén sự sợ hãi trong lòng xuống, thi lễ một lần nữa, nói.
Khá lắm, trong số những tiểu tử lần đầu tiên gặp ta, ngươi cũng xem như một kẻ khá dũng cảm. Bây giờ ta có một việc giao cho ngươi, nhưng chỉ sau khi hoàn thành, ta mới trả thù lao cho ngươi. Hai đốm lửa màu xanh trong mắt Quỷ lão lóe lên, nói.
Không biết là chuyện gì, vãn bối Pháp lực thấp kém, chỉ sợ không giúp đỡ được gì. Liễu Minh nghe vậy, hơi do dự một chút.
Ha ha, chỉ là việc rất nhỏ, căn bản không cần quan tâm ngươi có bao nhiêu Pháp lực. Ta đây có một cái Âm La Bàn, có thể xác định chính xác vị trí của Quỷ vật trong phạm vi trăm trượng, chỉ cần ngươi có thể giúp ta bắt được vài con Quỷ Kiểm Ngư trong Âm Hà gần đây, ta lập tức sẽ tặng La Bàn này cho ngươi, sao hả? Quỷ lão cười lên một tiếng rồi nói, cũng giơ giơ cái khay bạc trong tay về phía Liễu Minh.
Có thể xác định vị trí Quỷ vật? Chuyện này là thật sao! Liễu Minh nghe xong lời này, trong lòng hơi xao động.
Với thân phận của ta chẳng lẽ lại còn đi trêu đùa một tiểu tử vắt vũi chưa sạch như ngươi sao! Ngươi đi nhanh về nhanh, hướng kia cách ba dặm có một Âm Hà, ngươi mau đi nhanh về nhanh. Quỷ lão dường như đã có chút không kiên nhẫn nổi nữa.
Nếu chỉ là địa điểm cách nơi đây ba dặm, vãn bối liền thử một lần xem sao. Trong lòng Liễu Minh mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng sau khi nghe xong khoảng cách gần như vậy, lại nhìn qua cái khay bạc trong tay đối phương, rút cuộc vẫn gật đầu đồng ý.
/1550
|