»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Trong số vật dụng của nam tử áo bào xám, ngoài hai cái túi da lớn đựng đan dược chữa thương cùng một số thứ tạp nham ra thì Bạch Cốt Hạt còn kẹp một hộp ngọc đỏ thẫm. Hộp ngọc này khiến Liễu Minh chú ý.
Liễu Minh hiếu kỳ cầm hộp ngọc lên, mở nắp ra. Một cỗ hàn khí trắng xóa từ bên trong tỏa ra làm Liễu Minh rùng mình một cái.
Trong hộp ngọc đặt một khỏa tinh châu màu xanh lam. Tinh châu tỏa ra năng lượng kỳ hàn vô cùng, cũng không biết lai lịch của nó ra sao.
Lúc này Liễu Minh mới giật mình hiểu được tại sao nam tử áo bào xám kia có thể lao ra khỏi biển lửa.
Vật này hơn phân nữa cũng là một kiện kỳ bảo.
Trong lòng Liễu Minh thầm nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng thu hộp ngọc cùng với những thứ khác lại. Sau đó dò xét xung quanh một vòng, lại liên tiếp thả ra hỏa cầu xóa hết dấu vết chiến đấu. Liễu Minh triệu hồi Bạch Cốt Hạt trở về túi dưỡng hồn, thi triển Đằng Không Thuật bay trở về Quỷ Tông.
Mấy ngày sau, thời điểm Liễu Minh trở về Quỷ Tông, tình hình trong tông vẫn bình yên như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Có vẻ như tin tức chưa được truyền về.
Liễu Minh thấy vậy, trước tiên đi đến Chấp Sự Đường ghi chép báo cáo mình đã quay trở lại tông môn, rồi lập tức bay trở về tiểu viện trên Cửu Anh Sơn. Vừa về tiểu viện của mình, Liễu Minh đi thẳng đến phòng tu luyện, bắt đầu phục dụng đan dược mỗi ngày đều chú tâm vào việc luyện hóa dược lực.
Nháy máy đã bảy tám ngày trôi qua.
Nhưng ngày hôm nay, một tên đệ tử ngoại môn xuất hiện bên ngoài tiểu viện của Liễu Minh cũng lớn tiếng nói Khuê Như Tuyền triệu hoán hắn lên núi.
Liễu Minh nghe tên đệ tử ngoại môn thông báo, trong lòng khẽ động. Hắn thu công rồi đi ra khỏi phòng.
Thời gian chừng một bữa cơm qua đi, Liễu Minh đi vào đại điện trên đỉnh núi.
Trong điện, ngoại trừ Khuê Như Tuyền ra hắn còn nhìn thấy đạo sĩ trung niên Trương sư thúc.
- Quả nhiên là người này.
Đạo sĩ trung niên nhìn thấy Liễu Minh thì mỉm cười.
Khuê Như Tuyền nghe đạo sĩ trung niên nói vậy, thần sắc không đổi, chỉ lên tiếng hỏi Liễu Minh:
- Vài ngày trước, ngươi đi đến phường thị Vệ Châu, trên đường trở về gặp phải đầu Thông Linh Xích Giao kia?
- Đúng vậy! Đệ tử quả thật có đi phường thị Vệ Châu một chuyến.
- Ngươi cũng đã biết, ngoại trừ ngươi và Trương sư thúc đã cứu hai tên đệ tử ra thì những người khác đều đã chết. Sau khi Trương sư thúc rời đi đã xảy ra chuyện gì, ngươi làm sao bảo vệ được tính mạng của mình?
Trên mặt Khuê Như Tuyền hiện lên một tia dị sắc hỏi.
Đạo sĩ trung niên nghe được lời ấy, nét mặt hiện lên một tia xấu hổ.
Lúc đó hắn không thể cứu được Liễu Minh cũng có thể lý giải được. Nhưng bây giờ Khuê Như Tuyền trên danh nghĩa là sư phó của Liễu Minh, hắn tự nhiên có chút ngại ngùng xấu hổ khi đối phương nhắc lại chuyện này.
- Hồi bẩm Khuê sư, ngoại trừ hai người Tiễn sư tỉ ra thì chỉ sợ đệ tử là người duy nhất bảo trì được thanh tỉnh trước tiếng rống của đầu Thông Linh Xích Giao kia. Cho nên sau khi Vụ Chu bị Thông Linh Xích Giao dùng thần thông phá hủy, đệ tử cũng chỉ có thể vận dụng hết mọi thủ đoạn để cứu lấy chính mình.
Liễu Minh cũng không có nửa điểm giấu diễm, hắn kể lại diễn biến lúc đó.
Nhưng chuyện có liên quan đế Bạch Cốt Hạt và một tên phong phỉ có thể bảo vệ được tính mạng cùng với chuyện thanh đoản kiếm kia tự nhiên không đề cập tới nửa chữ. Liễu Minh chỉ nói lúc còn ở phường thị đã mua khá nhiều Phù Lục phòng ngự, cho nên lúc đó mới có thể may mắn thoát khỏi biển lửa.
- Nguyên lai là như vậy, thảo nào khi ta quay lại thi thể của các đệ tử khác đều tìm không thấy, dĩ nhiên bị đầu Xích Giao kia thiêu hủy toàn bộ. Nhưng Bạch sư điệt cũng có vận khí không tệ, vừa vặn mua được một số Phù Lục phòng ngự ở trong phường thị. nếu không chỉ sợ không bảo vệ được tính mạng của mình. Nếu không phải ta từ Chấp Sự Đường biết được ngươi đã đến báo danh trở về tông môn, sợ rằng ta cũng không biết còn có đệ tử còn sống sót.
Đạo sĩ trung niên thở dài một hơi.
- Trương sự đệ không cần tự trách mình, ai có thể nghĩ đến chỉ vì muốn bắt một đám phong phỉ tôm tép mà dẫn tới đầu Thông Linh Xích Giao kia. Hơn nữa trong ba Linh Sư đi làm nhiệm vụ thì cũng chỉ có mình Trương sư đệ là sống sót trở về, xem như may mắn trong bất hạnh rồi.
Khuê Như Tuyền an ủi một câu.
- Ta cũng vì có Xích Dương tiền bối của Phong Hỏa Môn đột nhiên hiện thân, nếu không cũng không chạy thoát khỏi đầu Xích Giao kia, toàn mạng trở về. Đầu Thông Linh Xích Giao này vô cùng lợi hại, vượt xa những gì đồn thổi bên ngoài. Cho dù bản thân nó bị trọng thương nhưng tuyệt đối không phải là những Linh Sư như chúng ta có thể trêu trọc. Đáng tiếc là Xích Dương tiền bối truy đuổi nó hai ngày vẫn chưa thể bắt được nó.
Đạo sĩ trung niên cười khổ nói.
- Đây đã là kết quả không tệ rồi. Tiếp qua một thời gian ngắn nữa, Ngạn sư thúc có thể sẽ xuất quan, đến lúc đó bổn tông còn có hi vọng kiếm được một phần.
Khuê Như Tuyền mỉm cười nói.
- Hi vọng là như thế. Đúng rồi, Bạch sư điệt có thể trở về, mặt khác chuyện của đầu Thông Linh Xích Giao kia cũng không có truyền ra ngoài. Nếu không ngươi chính là vi phạm môn quy.
Đạo sĩ trung niên gật đầu, nghiêm túc nhìn Liễu Minh nói.
- Vâng! Đệ tử biết rõ.
Liễu Minh thầm rùng mình, lúc này mới đáp ứng một tiếng rồi lui ra ngoài.
- Tên đệ tử này của ngươi không tệ. Dưới một tiếng rống của đầu Thông Linh Xích Giao kia mà vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh, đây không phải chuyện của một đệ tử bình thường có thể làm được.
Liễu Minh vừa rời khỏi đại điện, đạo sĩ trung niên lên tiếng khen ngợi.
- Ân! Người này vô luận là tâm tính hay cơ trí đều thuộc hàng thượng giai. Chỉ tiếc là hắn chỉ có tư chất Tam Linh Mạch. Nếu không ta đã sớm thu hắn làm đệ tử thân truyền.
Khuê Như Tuyền gật đầu, vẻ mặt tươi cười trả lời.
- Nguyên lai là Tam Linh Mạch, điều này thực sự quá đáng tiếc. Nhưng hắn rất có hi vọng bước vào Linh Đồ hậu kỳ, đoạt được một danh ngạch trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm.
Đạo sĩ trung niên nghe vậy, cũng có chút tiếc hận nói,
- Đúng rồi ta còn chưa chúc mừng sư huynh một tiếng. Nghe nói Chu sư huynh cùng Chung sư muội đi đến phường thị Hải tộc đổi về một khối thâm hải hàn quang thiết. Chậc chậc, vật này là một trong những tài liệu để luyện chế kiếm phôi phi kiếm. Chỉ sợ không lâu nữa Thiên Nguyệt Tông sẽ phái người đến tìm sư huynh.
Đạo sĩ trung niên nghĩ tới chuyện khác liền chúc mừng nói.
- Ha ha! Đây là phúc duyên của Chu sư đệ. Nhưng vật này tuy rằng có thể dùng để luyện chế kiếm phôi nhưng cũng chỉ có thể luyện chế ra phi kiếm hạ phẩm. Huống hồ trong ta chúng ta còn có trọng dụng khác, cũng không có ý định bán lại cho Thiên Nguyệt Tông.
Khuê Như Tuyền vân vê chòm râu của mình, có vài phần hào hứng nói.
- Ah! Thì ra là thế, vậy cũng rất đáng tiếc. Gần đây Thiên Nguyệt Tông đối với tài liệu luyện chế kiếm phôi phi kiếm không tiếc ra giá cao để thu mua.
Đạo sĩ trung niên giật mình, hắn có chút không tin điều Khuê Như Tuyền vừa nói.
- Hắc hắc! Sau này sư đệ sẽ biết rõ.
Khuê Như Tuyền cười lớn một tiếng, hắn không muốn nói quá nhiều về chuyện này.
Sau đó hai người đàm đạo trong chốc lát, đạo sĩ trung niên liền cáo từ trở về.
Liễu Minh quay trở lại tiểu viện của mình liền tiến vào trong phòng tu luyện, sắc mặt ngưng trọng, tự đánh giá. Sau đó hắn mới lấy ra một khỏa đan dược nuốt vào bụng, tiếp tục luyện hóa dược lực.
Đối với Liễu Minh bây giờ, tiến vào Linh Đồ hậu kỳ mới là chuyện trọng yếu nhất.
Hắn thúc dục Minh Cốt Công tầng thứ ba, đồng thời cảm thụ Pháp lực trong cơ thể không ngừng gia tăng.
Nửa tháng sau, đang trong quá trình tu luyện, Liễu Minh bỗng cảm thấy thân hình chấn động. Linh Hải bỗng nhiên thoát khỏi sự khống chế của bản thân tự động chuyển động quay tròn. Đồng thời hai cỗ năng lượng nóng lạnh khác nhau tràn ra đi khắp toàn thân hắn rồi chuyển hướng đi lên đỉnh đầu.
- Oanh!
Liễu Minh chỉ cảm thấy ở trong đầu mình vang lên một tiếng nổ nhỏ, hai cỗ năng lượng nóng lạnh bỗng nhiên ở trong thần thức gặp nhau cùng một chỗ, bắt đầu dung hợp thành một thể. Đồng thời thân thể Liễu Minh cũng tự động bay bồng bềnh trên không, toàn thân hắn không có chỗ nào là không cảm thấy thoải mái.
- Thành công! Minh Cốt Công này thật thần kỳ, có thể dễ dàng tiến vào Linh Đồ hậu kỳ mà không gặp phải bất kỳ bình cảnh nào.
Liễu Minh đứng dậy, cảm thụ Pháp lực trong cơ thể tăng vọt tới mấy lần, trong lòng vui mừng.
Kể từ bây giờ hắn cũng không cần phải lo lắng đợt bộc phát tiếp theo của bọt khí.
Sau một lúc lâu, Liễu Minh mới quyết tâm dẹp bỏ sự hưng phần trong lòng. Thời gian tới hắn cũng không có ý định ra ngoài mà muốn khống chế Pháp lực của mình một cách tự nhiên.
Có như vậy trừ khi cùng người khác đấu pháp, nếu không người bình thường cũng không thể nào nhìn ta cảnh giới chính thức của hắn.
Tất nhiên có thể trong thời gian ngắn tiến vào cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ mà bản thân hắn cũng chỉ có tư chất Tam Linh Mạch thật sự cũng quá kinh người.
Lại hai tháng trôi qua, Liễu Minh phục dụng hết số đan dược còn lại, thậm chí trong cơ thể đối với vài loại đan dược đã sinh ra kháng tính nhất định. Cho dù có tiếp tục phục dụng cũng không thể gia tăng được bao nhiêu Pháp lực. Hắn bắt đầu ngồi thổ nạp mỗi ngày, củng cố cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ.
Nhưng khiến cho Liễu Minh buồn bực là đã hơn nửa năm trôi qua mà bọt khí trong cơ thể vẫn chưa có phản ứng nào.
Trong lòng hắn cũng rất kinh ngạc, lại càng không muốn mang theo tâm trạng bất an đi ra ngoài làm nhiệm vụ tông môn.
Cuối cùng Liễu Minh quyết định trước đi Linh Pháp Các trên Cửu Anh Sơn, tìm một vài điển tịch giảng giải về Linh Khí rồi quay trở về tiểu viện tìm hiểu.
Mấy ngày trôi qua, Liễu Minh cũng đã nghiên cứu thấu triệt toàn bộ. Lúc này hắn kích động mang thanh đoản kiếm màu xanh ra. Liễu Minh há miệng phun ra từng đoàn tinh khí, một tay bấm niệm pháp quyết.
- Phốc! Phốc!
Thanh đoản kiếm thu nạp tinh khí mà Liễu Minh phun ra hầu như không còn, mặt ngoài cũng bắt đầu xuất hiện phù văn màu xanh chằng chịt lớn bằng một hạt gạo. Sau đó quay tít một vòng rồi ngưng tụ thành một vân trận màu xanh bao quanh thanh đoản kiếm. Trong nháy mắt đã xuất hiện hơn mười tầng vân trận.
Hai mắt Liễu Minh ngưng tụ, bắt đầu cẩn thận phân biệt những vân trận này. Một lúc lâu sau hắn mới tự nói một câu.
- Mười sáu tầng cấm chế. Linh Khí trung phẩm! So với Linh Khí trung phẩm bình thường thì mạnh hơn rất nhiều, thật tốt!
Dựa theo những gì Liễu Minh xem được trong điểm tịch thì uy lực của Linh Khí có thể phán đoán từ đẳng cấp của nó. Trên cơ bản có thể dựa vào số lượng cấm chế trên Linh Khí mà phán đoán.
Lại nói Linh Khí có được chín tầng cấm chế là Linh Khí hạ phẩm, từ mười tầng đến mười tám tầng cấm chế là Linh Khí trung phẩm. Từ mười chín tầng đến hai mươi bẩy tầng là Linh Khí thượng phẩm. Còn từ hai mươi bẩy tầng đến ba mươi sáu tầng là Linh Khí cực phẩm
Về phần Linh Khí có trên ba mươi sáu tầng cấm chế sẽ trở thành Pháp Bảo trong truyền thuyết có được năng lực bài sơn đảo hải. Trong mấy bản điển tịch Liễu Minh mượn về cũng chỉ thoáng nhắc tới như vậy, cũng không có nói cụ thể,
Đương nhiên loại phán đoán phẩm chất Linh Khí này để suy ra uy lực của Linh Khí cũng chỉ tương đối mà thôi. Dù sao Linh Khí với Linh Khí cũng có sự khắc chế nhau. Hơn nữa còn phải xem bản thân người sử dụng nó như thế nào, còn cần phải tu luyện công pháp tương thích với Linh Khí. Tóm lại ở trong tay những người khác nhau thì uy lực phát ra cũng hoàn toàn khác nhau.
Trong số vật dụng của nam tử áo bào xám, ngoài hai cái túi da lớn đựng đan dược chữa thương cùng một số thứ tạp nham ra thì Bạch Cốt Hạt còn kẹp một hộp ngọc đỏ thẫm. Hộp ngọc này khiến Liễu Minh chú ý.
Liễu Minh hiếu kỳ cầm hộp ngọc lên, mở nắp ra. Một cỗ hàn khí trắng xóa từ bên trong tỏa ra làm Liễu Minh rùng mình một cái.
Trong hộp ngọc đặt một khỏa tinh châu màu xanh lam. Tinh châu tỏa ra năng lượng kỳ hàn vô cùng, cũng không biết lai lịch của nó ra sao.
Lúc này Liễu Minh mới giật mình hiểu được tại sao nam tử áo bào xám kia có thể lao ra khỏi biển lửa.
Vật này hơn phân nữa cũng là một kiện kỳ bảo.
Trong lòng Liễu Minh thầm nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng thu hộp ngọc cùng với những thứ khác lại. Sau đó dò xét xung quanh một vòng, lại liên tiếp thả ra hỏa cầu xóa hết dấu vết chiến đấu. Liễu Minh triệu hồi Bạch Cốt Hạt trở về túi dưỡng hồn, thi triển Đằng Không Thuật bay trở về Quỷ Tông.
Mấy ngày sau, thời điểm Liễu Minh trở về Quỷ Tông, tình hình trong tông vẫn bình yên như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Có vẻ như tin tức chưa được truyền về.
Liễu Minh thấy vậy, trước tiên đi đến Chấp Sự Đường ghi chép báo cáo mình đã quay trở lại tông môn, rồi lập tức bay trở về tiểu viện trên Cửu Anh Sơn. Vừa về tiểu viện của mình, Liễu Minh đi thẳng đến phòng tu luyện, bắt đầu phục dụng đan dược mỗi ngày đều chú tâm vào việc luyện hóa dược lực.
Nháy máy đã bảy tám ngày trôi qua.
Nhưng ngày hôm nay, một tên đệ tử ngoại môn xuất hiện bên ngoài tiểu viện của Liễu Minh cũng lớn tiếng nói Khuê Như Tuyền triệu hoán hắn lên núi.
Liễu Minh nghe tên đệ tử ngoại môn thông báo, trong lòng khẽ động. Hắn thu công rồi đi ra khỏi phòng.
Thời gian chừng một bữa cơm qua đi, Liễu Minh đi vào đại điện trên đỉnh núi.
Trong điện, ngoại trừ Khuê Như Tuyền ra hắn còn nhìn thấy đạo sĩ trung niên Trương sư thúc.
- Quả nhiên là người này.
Đạo sĩ trung niên nhìn thấy Liễu Minh thì mỉm cười.
Khuê Như Tuyền nghe đạo sĩ trung niên nói vậy, thần sắc không đổi, chỉ lên tiếng hỏi Liễu Minh:
- Vài ngày trước, ngươi đi đến phường thị Vệ Châu, trên đường trở về gặp phải đầu Thông Linh Xích Giao kia?
- Đúng vậy! Đệ tử quả thật có đi phường thị Vệ Châu một chuyến.
- Ngươi cũng đã biết, ngoại trừ ngươi và Trương sư thúc đã cứu hai tên đệ tử ra thì những người khác đều đã chết. Sau khi Trương sư thúc rời đi đã xảy ra chuyện gì, ngươi làm sao bảo vệ được tính mạng của mình?
Trên mặt Khuê Như Tuyền hiện lên một tia dị sắc hỏi.
Đạo sĩ trung niên nghe được lời ấy, nét mặt hiện lên một tia xấu hổ.
Lúc đó hắn không thể cứu được Liễu Minh cũng có thể lý giải được. Nhưng bây giờ Khuê Như Tuyền trên danh nghĩa là sư phó của Liễu Minh, hắn tự nhiên có chút ngại ngùng xấu hổ khi đối phương nhắc lại chuyện này.
- Hồi bẩm Khuê sư, ngoại trừ hai người Tiễn sư tỉ ra thì chỉ sợ đệ tử là người duy nhất bảo trì được thanh tỉnh trước tiếng rống của đầu Thông Linh Xích Giao kia. Cho nên sau khi Vụ Chu bị Thông Linh Xích Giao dùng thần thông phá hủy, đệ tử cũng chỉ có thể vận dụng hết mọi thủ đoạn để cứu lấy chính mình.
Liễu Minh cũng không có nửa điểm giấu diễm, hắn kể lại diễn biến lúc đó.
Nhưng chuyện có liên quan đế Bạch Cốt Hạt và một tên phong phỉ có thể bảo vệ được tính mạng cùng với chuyện thanh đoản kiếm kia tự nhiên không đề cập tới nửa chữ. Liễu Minh chỉ nói lúc còn ở phường thị đã mua khá nhiều Phù Lục phòng ngự, cho nên lúc đó mới có thể may mắn thoát khỏi biển lửa.
- Nguyên lai là như vậy, thảo nào khi ta quay lại thi thể của các đệ tử khác đều tìm không thấy, dĩ nhiên bị đầu Xích Giao kia thiêu hủy toàn bộ. Nhưng Bạch sư điệt cũng có vận khí không tệ, vừa vặn mua được một số Phù Lục phòng ngự ở trong phường thị. nếu không chỉ sợ không bảo vệ được tính mạng của mình. Nếu không phải ta từ Chấp Sự Đường biết được ngươi đã đến báo danh trở về tông môn, sợ rằng ta cũng không biết còn có đệ tử còn sống sót.
Đạo sĩ trung niên thở dài một hơi.
- Trương sự đệ không cần tự trách mình, ai có thể nghĩ đến chỉ vì muốn bắt một đám phong phỉ tôm tép mà dẫn tới đầu Thông Linh Xích Giao kia. Hơn nữa trong ba Linh Sư đi làm nhiệm vụ thì cũng chỉ có mình Trương sư đệ là sống sót trở về, xem như may mắn trong bất hạnh rồi.
Khuê Như Tuyền an ủi một câu.
- Ta cũng vì có Xích Dương tiền bối của Phong Hỏa Môn đột nhiên hiện thân, nếu không cũng không chạy thoát khỏi đầu Xích Giao kia, toàn mạng trở về. Đầu Thông Linh Xích Giao này vô cùng lợi hại, vượt xa những gì đồn thổi bên ngoài. Cho dù bản thân nó bị trọng thương nhưng tuyệt đối không phải là những Linh Sư như chúng ta có thể trêu trọc. Đáng tiếc là Xích Dương tiền bối truy đuổi nó hai ngày vẫn chưa thể bắt được nó.
Đạo sĩ trung niên cười khổ nói.
- Đây đã là kết quả không tệ rồi. Tiếp qua một thời gian ngắn nữa, Ngạn sư thúc có thể sẽ xuất quan, đến lúc đó bổn tông còn có hi vọng kiếm được một phần.
Khuê Như Tuyền mỉm cười nói.
- Hi vọng là như thế. Đúng rồi, Bạch sư điệt có thể trở về, mặt khác chuyện của đầu Thông Linh Xích Giao kia cũng không có truyền ra ngoài. Nếu không ngươi chính là vi phạm môn quy.
Đạo sĩ trung niên gật đầu, nghiêm túc nhìn Liễu Minh nói.
- Vâng! Đệ tử biết rõ.
Liễu Minh thầm rùng mình, lúc này mới đáp ứng một tiếng rồi lui ra ngoài.
- Tên đệ tử này của ngươi không tệ. Dưới một tiếng rống của đầu Thông Linh Xích Giao kia mà vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh, đây không phải chuyện của một đệ tử bình thường có thể làm được.
Liễu Minh vừa rời khỏi đại điện, đạo sĩ trung niên lên tiếng khen ngợi.
- Ân! Người này vô luận là tâm tính hay cơ trí đều thuộc hàng thượng giai. Chỉ tiếc là hắn chỉ có tư chất Tam Linh Mạch. Nếu không ta đã sớm thu hắn làm đệ tử thân truyền.
Khuê Như Tuyền gật đầu, vẻ mặt tươi cười trả lời.
- Nguyên lai là Tam Linh Mạch, điều này thực sự quá đáng tiếc. Nhưng hắn rất có hi vọng bước vào Linh Đồ hậu kỳ, đoạt được một danh ngạch trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm.
Đạo sĩ trung niên nghe vậy, cũng có chút tiếc hận nói,
- Đúng rồi ta còn chưa chúc mừng sư huynh một tiếng. Nghe nói Chu sư huynh cùng Chung sư muội đi đến phường thị Hải tộc đổi về một khối thâm hải hàn quang thiết. Chậc chậc, vật này là một trong những tài liệu để luyện chế kiếm phôi phi kiếm. Chỉ sợ không lâu nữa Thiên Nguyệt Tông sẽ phái người đến tìm sư huynh.
Đạo sĩ trung niên nghĩ tới chuyện khác liền chúc mừng nói.
- Ha ha! Đây là phúc duyên của Chu sư đệ. Nhưng vật này tuy rằng có thể dùng để luyện chế kiếm phôi nhưng cũng chỉ có thể luyện chế ra phi kiếm hạ phẩm. Huống hồ trong ta chúng ta còn có trọng dụng khác, cũng không có ý định bán lại cho Thiên Nguyệt Tông.
Khuê Như Tuyền vân vê chòm râu của mình, có vài phần hào hứng nói.
- Ah! Thì ra là thế, vậy cũng rất đáng tiếc. Gần đây Thiên Nguyệt Tông đối với tài liệu luyện chế kiếm phôi phi kiếm không tiếc ra giá cao để thu mua.
Đạo sĩ trung niên giật mình, hắn có chút không tin điều Khuê Như Tuyền vừa nói.
- Hắc hắc! Sau này sư đệ sẽ biết rõ.
Khuê Như Tuyền cười lớn một tiếng, hắn không muốn nói quá nhiều về chuyện này.
Sau đó hai người đàm đạo trong chốc lát, đạo sĩ trung niên liền cáo từ trở về.
Liễu Minh quay trở lại tiểu viện của mình liền tiến vào trong phòng tu luyện, sắc mặt ngưng trọng, tự đánh giá. Sau đó hắn mới lấy ra một khỏa đan dược nuốt vào bụng, tiếp tục luyện hóa dược lực.
Đối với Liễu Minh bây giờ, tiến vào Linh Đồ hậu kỳ mới là chuyện trọng yếu nhất.
Hắn thúc dục Minh Cốt Công tầng thứ ba, đồng thời cảm thụ Pháp lực trong cơ thể không ngừng gia tăng.
Nửa tháng sau, đang trong quá trình tu luyện, Liễu Minh bỗng cảm thấy thân hình chấn động. Linh Hải bỗng nhiên thoát khỏi sự khống chế của bản thân tự động chuyển động quay tròn. Đồng thời hai cỗ năng lượng nóng lạnh khác nhau tràn ra đi khắp toàn thân hắn rồi chuyển hướng đi lên đỉnh đầu.
- Oanh!
Liễu Minh chỉ cảm thấy ở trong đầu mình vang lên một tiếng nổ nhỏ, hai cỗ năng lượng nóng lạnh bỗng nhiên ở trong thần thức gặp nhau cùng một chỗ, bắt đầu dung hợp thành một thể. Đồng thời thân thể Liễu Minh cũng tự động bay bồng bềnh trên không, toàn thân hắn không có chỗ nào là không cảm thấy thoải mái.
- Thành công! Minh Cốt Công này thật thần kỳ, có thể dễ dàng tiến vào Linh Đồ hậu kỳ mà không gặp phải bất kỳ bình cảnh nào.
Liễu Minh đứng dậy, cảm thụ Pháp lực trong cơ thể tăng vọt tới mấy lần, trong lòng vui mừng.
Kể từ bây giờ hắn cũng không cần phải lo lắng đợt bộc phát tiếp theo của bọt khí.
Sau một lúc lâu, Liễu Minh mới quyết tâm dẹp bỏ sự hưng phần trong lòng. Thời gian tới hắn cũng không có ý định ra ngoài mà muốn khống chế Pháp lực của mình một cách tự nhiên.
Có như vậy trừ khi cùng người khác đấu pháp, nếu không người bình thường cũng không thể nào nhìn ta cảnh giới chính thức của hắn.
Tất nhiên có thể trong thời gian ngắn tiến vào cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ mà bản thân hắn cũng chỉ có tư chất Tam Linh Mạch thật sự cũng quá kinh người.
Lại hai tháng trôi qua, Liễu Minh phục dụng hết số đan dược còn lại, thậm chí trong cơ thể đối với vài loại đan dược đã sinh ra kháng tính nhất định. Cho dù có tiếp tục phục dụng cũng không thể gia tăng được bao nhiêu Pháp lực. Hắn bắt đầu ngồi thổ nạp mỗi ngày, củng cố cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ.
Nhưng khiến cho Liễu Minh buồn bực là đã hơn nửa năm trôi qua mà bọt khí trong cơ thể vẫn chưa có phản ứng nào.
Trong lòng hắn cũng rất kinh ngạc, lại càng không muốn mang theo tâm trạng bất an đi ra ngoài làm nhiệm vụ tông môn.
Cuối cùng Liễu Minh quyết định trước đi Linh Pháp Các trên Cửu Anh Sơn, tìm một vài điển tịch giảng giải về Linh Khí rồi quay trở về tiểu viện tìm hiểu.
Mấy ngày trôi qua, Liễu Minh cũng đã nghiên cứu thấu triệt toàn bộ. Lúc này hắn kích động mang thanh đoản kiếm màu xanh ra. Liễu Minh há miệng phun ra từng đoàn tinh khí, một tay bấm niệm pháp quyết.
- Phốc! Phốc!
Thanh đoản kiếm thu nạp tinh khí mà Liễu Minh phun ra hầu như không còn, mặt ngoài cũng bắt đầu xuất hiện phù văn màu xanh chằng chịt lớn bằng một hạt gạo. Sau đó quay tít một vòng rồi ngưng tụ thành một vân trận màu xanh bao quanh thanh đoản kiếm. Trong nháy mắt đã xuất hiện hơn mười tầng vân trận.
Hai mắt Liễu Minh ngưng tụ, bắt đầu cẩn thận phân biệt những vân trận này. Một lúc lâu sau hắn mới tự nói một câu.
- Mười sáu tầng cấm chế. Linh Khí trung phẩm! So với Linh Khí trung phẩm bình thường thì mạnh hơn rất nhiều, thật tốt!
Dựa theo những gì Liễu Minh xem được trong điểm tịch thì uy lực của Linh Khí có thể phán đoán từ đẳng cấp của nó. Trên cơ bản có thể dựa vào số lượng cấm chế trên Linh Khí mà phán đoán.
Lại nói Linh Khí có được chín tầng cấm chế là Linh Khí hạ phẩm, từ mười tầng đến mười tám tầng cấm chế là Linh Khí trung phẩm. Từ mười chín tầng đến hai mươi bẩy tầng là Linh Khí thượng phẩm. Còn từ hai mươi bẩy tầng đến ba mươi sáu tầng là Linh Khí cực phẩm
Về phần Linh Khí có trên ba mươi sáu tầng cấm chế sẽ trở thành Pháp Bảo trong truyền thuyết có được năng lực bài sơn đảo hải. Trong mấy bản điển tịch Liễu Minh mượn về cũng chỉ thoáng nhắc tới như vậy, cũng không có nói cụ thể,
Đương nhiên loại phán đoán phẩm chất Linh Khí này để suy ra uy lực của Linh Khí cũng chỉ tương đối mà thôi. Dù sao Linh Khí với Linh Khí cũng có sự khắc chế nhau. Hơn nữa còn phải xem bản thân người sử dụng nó như thế nào, còn cần phải tu luyện công pháp tương thích với Linh Khí. Tóm lại ở trong tay những người khác nhau thì uy lực phát ra cũng hoàn toàn khác nhau.
/1550
|