Sau khi ngủ một giấc, Mập mạp cảm giác tốt hơn rất nhiều, từ từ khôi phục như bình thường, miệng cả ngày không ngừng cãi nhau với Lệ Nhã, thì sẽ tự hào dạy cho Dương Lăng triệu hồi thuật, thỉnh thoảng gọi ra con lục bì điêu xấu xí của mình ra phô trương.
"Vưu Lý huynh đệ, chỉ cần cố gắng tu luyện, ta đảm bảm sau nửa năm ngươi sẽ có thể gọi về một con ma thú làm chiến sủng" Mập mạp xoa xoa đầu con lục bì điêu, rồi nói tiếp: "Mặc dù vừa mới bắt đầu, ngươi chỉ có thể gọi về ma thú cấp thấp nhất, còn kém lục bì điêu của ta, nhưng dù thế nào thì cũng so với ngươi làm một tên buôn bán nhỏ tốt hơn nhiều"
Còn kém lục bì điêu rất nhiều?
Vừa nghe Mập mạp khoác lác như vậy, Dương Lăng không có phản ứng gì, nhưng Áo Lan Đa và Vưu Na lại không nhịn được cười. So với ma thú đại quân của Dương Lăng thì lục bì điêu của Mập mạp không đáng giá nhắc tới, đừng nói là Giác phong thú mà sợ rằng một con nhện cũng có thể sử dụng nọc độc trong nháy mắt giết chết nó.
"đúng vậy, nếu ngày nào đó ngươi có thể giống ta gọi về một con Lục bì điêu uy phong lẫm liệt, vậy thì sẽ tốt hơn nhiều khi làm một gã buôn bán nhỏ" Nhìn Mập mạp toàn thân đều là thịt, Dương Lăng nói tiếp: "Nếu cứ như vậy tu luyện, không biết chừng một ngày nào đó có thể trở thành một gã triệu hồi sư cao cấp, để cho gia tộc dạng ranh. Đến khi đó, mỗi ngày ta đều nướng một con lợn sữa báo đáp ngươi"
Mỗi ngày đều nướng một con lợn sữa báo đáp?
Vừa nghe Dương Lăng nói như vậy, lại nhìn cái đầu rất là to của Mập mạp, Áo Lan Đa và Vưu Na đều cười phá lên, ngay cả Lệ Nhã và kỵ sĩ Cáp Lôi Lôi cũng không ngoại lệ. chỉ có Mập mạp cưỡi ngựa phía trước, đang dương dương tự đắc là không phát hiện ra ý đồ trêu chọc trong lời nói của Dương Lăng.
"Hắc Hắc, Vưu Lý huynh đệ, có lợn nướng là tốt nhất, nếu không có vậy mỗi ngày có vài con gà rừng nướng cũng được" Liếm liếm môi, Mập mạp nói tiếp: "Đương niheen nếu mỗi ngày mà nướng gà bọc trong bùn, và hai bình rượu Lãng mỗ ngon, thì càng tuyệt vời hơn"
Lắc đầu, nhìn Mập mạp đang liếm liếm môi, Dương Lăng trong lòng vừa động, lặng lẽ phát ra một đạo tinh thần công kích vào ma pháp huy chương trên cổ hắn. Trong nháy mắt, Mập mạp đang mơ màng nghĩ về một chiếc đùi gà quát to lên một tiếng, ôm đầu kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Thấy Mập mạp đột nhiên ôm đầu kêu thảm thiết, mọi người đều nghi hoặc đi lên xem xét. Càng kỳ quái hơn là, bọn họ vừa tới gần, thì Mập mạp lại đột nhiên khôi phục bình thường.
Chẳng lẽ, Mập mạp thật sự gặp gặp phải ác ma Vưu Lợi Tây Tư có thể vô hình nuốt chửng não con người?
Nghi hoặc, dong binh suy nghĩ miên man, ngay cả Áo Lan Đa cũng không ngoại lệ, chỉ có Vưu Na với tinh thần lực cường đại dường như đã nhận ra cái gì. Nhìn Dương Lăng vẫn đang bình tĩnh, lại nhìn Mập mạp đang hừ hừ nghi thần nghi quỷ, lén lút cười.
"Hài, Lệ Nhã, không phải ngươi nguyền rủa sau lưng ta đó chứ?" sờ sờ gáy, Mập mạp nghi thần nghi quỷ.
"Đi chết đi, tên Mập mạp đáng chết nhà ngươi. Tốt nhất là đau chết ngươi đi, hừ"
Bực tức, Lệ Nhã mắng to tên Mập mạp đang nghi thần nghi quỷ, hai người lại bắt đầu cãi cọ. Cười cười, thấy Mập mạp đã trở lại bình thường, mọi người đều cưỡi ngựa rời xa cái đôi oan gia này, để tránh bị điếc lỗ tai.
Tôn ngộ không ngặp phải vòng kim cô của Đường Tăng?
Nhìn Mập mạp bị lừa phỉnh, Dương Lăng cười cười không hề trêu chọc hắn nữa. Qua vài lần kiểm tra, hắn hiểu được đối với triệu hồi sư mà thực lực không đủ thì ma pháp không gian chính là vòng kim cô đeo ở trên đầu. Chỉ cần bị địch nhân công kích bằng tinh thần thì sẽ giống như Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm chú, mặc cho người khác giết chết.
Phong ba qua đi, mọi người lại lên đường đi về phía tây, cách A Lạp sơn khẩu càng ngày càng gần. Đến buổi tối thì đã chạy đến một cái thôn nhỏ ở gần A Lạp sơn khẩu nhất.
A Lạp sơn khẩu là đường quan đạo duy nhất để ra vào Ma thú lĩnh, cũng là địa điểm phòng ngự của Ma thú lĩnh. Từ khi Dương Lăng phái A Cổ Tô mang theo đại quân đi thảo phạt thổ phỉ hai bên đường, phái Tạp Tây xây dựng pháo đài phòng ngự ở A Lạp sơn khẩu, khiến cho thương nhân lui tới có một sự an toàn chưa từng có.
Dần dần, ở trên một khối bình nguyên nhỏ phía sau pháo đài A Lạp sơn khẩu mười dặm hình thành một thôn nhỏ. Có các bộ lạc bản xứ chuyển về đây, có dong binh và thương nhân lui tới, cũng có một ít nhà buôn bán nhỏ lưu lại kinh doanh.
Bên trong thôn nhỏ, ngoại trừ hai lữ quán nhỏ, còn có một gian tương tự như quán rượu. Ngoài ra, còn có không ít nhà gỗ thô sơ và túp lều.
Thôn nhỏ không lớn, nhưng hai lữ quán sớm đã hết phòng, bất đắc dĩ, mọi người quyết định cũng giống như bình thường ở nơi dã ngoại. Sau khi thu dọn thỏa đáng liền đi vào trong thôn, không nghĩ tới, quán rượu cũng đầy chặt người.
"Các vị huynh đệ, phiền lòng tránh ra cho ta đi vào" Ngừi được mùi rượu thơm lừng, Mập mạp dùng sức cố gắng mở đường. Không ngờ, chẳng những không thể đi vào, ngược lại còn bị một tên đại hán áo đen đẩy ra, bị ngã nằm trên mặt đất.
Tức giận, Mập mạp vốn còn định tìm đối phương nói lý, không nghĩ tới đối phương không nói một câu, không hề do dự dùng cái ghế đập cho hắn một phát. Cũng may Áo Lan Đa thấy tình hình không ổn, dùng sức lôi tên Mập mạp chậm chạp lại, tránh thoát được một kích của đối phương. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Hắc hắc, muốn chết"
Một kích thất bại, đại hán áo đen cười lạnh lùng, ánh mắt ác độc. Phía sau có vài tên võ sĩ mỗi người đều cao khoảng hai mét, cơ bắp nổi lên. Ngoài ra, còn có một gã ma pháp sư mặc áo đen, cầm một cây pháp trượng màu đen dài bằng nửa người bình thường.
Thấy đối phương ngang ngược, tính tình nóng nảy Mã Phổ Thác cầm trọng phủ đi lên, trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, hắn đã hồi phục hoàn toàn, cùng lúc đó Lệ Nhã và Kỵ sĩ Cáp Lôi Lôi cũng lên theo.
Mắt thấy hai bên sắp phát sinh xung đột, đám dong binh đang uống rượu có phản ứng khác nhau, có tên tránh sang một bên xem náo nhiệt, cũng có vài tên lạnh lùng nhìn vài lần rồi tiếp tục uống rượu. Dường như đối với bọn họ thì việc đánh nhau này là chuyện thường xuyên xảy ra.
Lạnh lùng nhìn Mập mạp và Mã Phổ Thác vài lần, tên hắc y đại hán khỏe như trâu giơ cái trọng phủ lên, mang vài tên võ sĩ bức lên trước. Đằng đằng sát khí, mắt lộ ra vẻ hung ác, vừa nhìn là biết không phải người tốt.
"Dương đại ca, tên ma pháp sư mặc áo dài đen của đối phương không phải đơn giản, ma lực trong cơ thể vô cùng khổng lồ" Cảm giác được ma lực ba động trong cơ thể đối phương, Vưu Na sắc mặt ngưng trọng, lặng lẽ nhắc nhở Dương Lăng.
Đây là dong binh, hay là…
Cho dù không có Vưu Na nhắc nhở, Dương Lăng cũng cảm giác được đối phương sẽ khác với đám dong binh và mạo hiểm giả bình thường. Tên ma pháp sư mặc áo đen ma lực mênh mông, nhưng vài tên tráng hán còn lại cũng không đơn giản, trong cơ thể đều tản mát ra một cỗ năng lượng cường đại, có lẽ thực lực ít nhất cũng là cao cấp kiếm sư.
Gần đây, nghe nói Đặc Lạp Tư rừng rậm phát hiện có bảo tàng cự long, nhân vật thần bí lao vào Duy Sâm Trấn càng ngày càng nhiều. Mấy tên này thực lực rất xuất sắc, không bài trừ là cao thủ của một gia tộc nào đó phái ra.
Đối mặt với một đám tay không tấc sắt, Thái điểu dong binh đều có thể giành lấy cái sống, nếu đánh nhau với mấy tên trước mặt này tuyệt đối không dành được chút tiện nghi nào.
Hiểu được Thái điểu dong binh không phải đối thủ của bọn chúng, Dương Lăng cũng không muốn có phiền toán, để tránh tiết lộ thân phận và hành tung của mình, nói: "Các vị, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ thương lượng"
"Hắc hắc, giao cô gái kia cho chúng ta thì sẽ tha cho các ngươi một con đường sống, nếu không đừng trách ta không khách khí" Tên thủ lĩnh đại hán áo đen rất quá đáng, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Vưu Na.
Hừ, muốn chết !
Mặc dù thực lực đối phương không tầm thường, nhưng Dương Lăng còn không để trúng vào mắ, chỉ là không muốn có phiền toái mà thôi. Vốn hắn còn chuẩn bị giải quyết hòa bình, nhưng thấy đối phương vô lễ như vậy lại còn nhìn chằm chằm vào Vưu Na, quyết định phải cho đối phương một bài học trọn đời không thể nào quên.
Trầm ngâm một lát, nhìn mảnh rừng cây tối tăm ở đối diện quán rượu, hắn nghĩ ra một chủ ý tốt. Nhỏ giọng nói với Áo Lan Đa vài câu, tên này lập tức cả kinh, quyết đoán gật đầu.
Phân phó vài câu, Dương Lăng và Vưu Na nhanh chóng hướng rừng cây đi đến. Ở phía sau, rất nhanh truyền đến tiếng mắng và tiếng đánh nhau.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Dương Lăng, Áo Lan Đa và Thái điểu dong binh vừa rút lui thì đám đại hán áo đen đuổi theo không tha. Tự tin vào lực chiến đấu cường đại của mình, đuổi đến mọi người đang biến mất trong rừng cây, không hề phát giác ra nguy hiểm sắp đến.
"Thiếu gia, không tốt, có mai phục, mau lui lại"
Vừa bước vào trong rừng cây, ma pháp sư mặc áo đen cảm giác có điểm không đúng, lớn tiếng cảnh báo. Đáng tiếc đã quá muộn.
Dưới tuyết, trong bụi cỏ đột nhiên chui ra từng con từng con Giác phong thú to như nắm tay, bắn ra một mảnh châm độc dày đặc. Cùng lúc đó, trên mặt đất đột ngột xuất hiện một loạt cây đinh sắc bén….
Không kịp ứng phó, đám đại hán áp đen căn bản không có chỗ chạy trốn, đều trúng chiêu. Ngoại trừ đại hán áo đen cầm đầu và ma pháp sư theo sát phía sau, các tên võ sĩ còn lại đều chết tại chỗ, nếu tên ma pháp sư không kịp thời phát ra vòng bảo hộ ma pháp ngăn cản thì hắn và tên thủ lĩnh đại hán áo đen cũng không thể giữ được mạng.
"Ma thú khổng lồ, Thao ma sư, chạy, thiếu gia, chạy mau"
Nôn ra một ngụm máu tươi, ma pháp sư mặc áo màu đen nhanh chóng mở ra một tấm truyền tống trận, chuẩn bị cùng với thiếu gia đang bị thương nặng chạy trốn chết. Đáng tiếc, trong nháy mắt khi ma pháp trận trống rỗng xuất hiện trước mặt hắn, một thanh chủy thủ sắc bén đột nhiên xuất hiện, trực tiếp cắt vỡ yết hầu của hắn.
Thao ma sư?
Chẳng lẽ trên Thái Luân đại lục còn có người giống như mình, cũng có thể gọi về rất nhiều ma thú để tác chiến?
Dựa vào thổ độn thuấn di hắn một đao giết chết ma pháp sư và tên đại hán áo đen, Dương Lăng trầm ngâm không nói. Vốn hắn không muốn giết hết tất cả đối phương, chỉ là cho một bài học nhớ đời mà thôi, rồi để cho bọn họ tạm thời mất đi trí nhớ. Nhưng thấy đối phương mở ra Truyền tống trận để chạy trốn, vì tránh tiết lộ hành tung của mình, không còn cách nào khác là giết chết hết đối phương.
Không có thực lực thì đừng đi hiếp người quá đáng. Muốn trách thì chỉ có trách các ngươi không biết tốt xấu.
Thu hết các đồ hữu dụng trên người đối phương, vì đề phòng bất trắc, Dương Lăng đem chôn thật sâu thi thể bọn họ xuống, sau đó bảo Vưu Na ra tay. Vưu Na phát ra một đạo đóng băng ma pháp cao cấp, từ trên trời liền xuất hiện tuyết dày đặc, che dấu hết dấu vết, sau đó cùng Dương Lăng rời khỏi.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Hôm nay trở đi sẽ có hàng nhiều cho mọi người. Thanks all đã theo dõi MTLC. (Tự chúc mừng sinh nhật vậy. Hehe)
"Vưu Lý huynh đệ, chỉ cần cố gắng tu luyện, ta đảm bảm sau nửa năm ngươi sẽ có thể gọi về một con ma thú làm chiến sủng" Mập mạp xoa xoa đầu con lục bì điêu, rồi nói tiếp: "Mặc dù vừa mới bắt đầu, ngươi chỉ có thể gọi về ma thú cấp thấp nhất, còn kém lục bì điêu của ta, nhưng dù thế nào thì cũng so với ngươi làm một tên buôn bán nhỏ tốt hơn nhiều"
Còn kém lục bì điêu rất nhiều?
Vừa nghe Mập mạp khoác lác như vậy, Dương Lăng không có phản ứng gì, nhưng Áo Lan Đa và Vưu Na lại không nhịn được cười. So với ma thú đại quân của Dương Lăng thì lục bì điêu của Mập mạp không đáng giá nhắc tới, đừng nói là Giác phong thú mà sợ rằng một con nhện cũng có thể sử dụng nọc độc trong nháy mắt giết chết nó.
"đúng vậy, nếu ngày nào đó ngươi có thể giống ta gọi về một con Lục bì điêu uy phong lẫm liệt, vậy thì sẽ tốt hơn nhiều khi làm một gã buôn bán nhỏ" Nhìn Mập mạp toàn thân đều là thịt, Dương Lăng nói tiếp: "Nếu cứ như vậy tu luyện, không biết chừng một ngày nào đó có thể trở thành một gã triệu hồi sư cao cấp, để cho gia tộc dạng ranh. Đến khi đó, mỗi ngày ta đều nướng một con lợn sữa báo đáp ngươi"
Mỗi ngày đều nướng một con lợn sữa báo đáp?
Vừa nghe Dương Lăng nói như vậy, lại nhìn cái đầu rất là to của Mập mạp, Áo Lan Đa và Vưu Na đều cười phá lên, ngay cả Lệ Nhã và kỵ sĩ Cáp Lôi Lôi cũng không ngoại lệ. chỉ có Mập mạp cưỡi ngựa phía trước, đang dương dương tự đắc là không phát hiện ra ý đồ trêu chọc trong lời nói của Dương Lăng.
"Hắc Hắc, Vưu Lý huynh đệ, có lợn nướng là tốt nhất, nếu không có vậy mỗi ngày có vài con gà rừng nướng cũng được" Liếm liếm môi, Mập mạp nói tiếp: "Đương niheen nếu mỗi ngày mà nướng gà bọc trong bùn, và hai bình rượu Lãng mỗ ngon, thì càng tuyệt vời hơn"
Lắc đầu, nhìn Mập mạp đang liếm liếm môi, Dương Lăng trong lòng vừa động, lặng lẽ phát ra một đạo tinh thần công kích vào ma pháp huy chương trên cổ hắn. Trong nháy mắt, Mập mạp đang mơ màng nghĩ về một chiếc đùi gà quát to lên một tiếng, ôm đầu kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Thấy Mập mạp đột nhiên ôm đầu kêu thảm thiết, mọi người đều nghi hoặc đi lên xem xét. Càng kỳ quái hơn là, bọn họ vừa tới gần, thì Mập mạp lại đột nhiên khôi phục bình thường.
Chẳng lẽ, Mập mạp thật sự gặp gặp phải ác ma Vưu Lợi Tây Tư có thể vô hình nuốt chửng não con người?
Nghi hoặc, dong binh suy nghĩ miên man, ngay cả Áo Lan Đa cũng không ngoại lệ, chỉ có Vưu Na với tinh thần lực cường đại dường như đã nhận ra cái gì. Nhìn Dương Lăng vẫn đang bình tĩnh, lại nhìn Mập mạp đang hừ hừ nghi thần nghi quỷ, lén lút cười.
"Hài, Lệ Nhã, không phải ngươi nguyền rủa sau lưng ta đó chứ?" sờ sờ gáy, Mập mạp nghi thần nghi quỷ.
"Đi chết đi, tên Mập mạp đáng chết nhà ngươi. Tốt nhất là đau chết ngươi đi, hừ"
Bực tức, Lệ Nhã mắng to tên Mập mạp đang nghi thần nghi quỷ, hai người lại bắt đầu cãi cọ. Cười cười, thấy Mập mạp đã trở lại bình thường, mọi người đều cưỡi ngựa rời xa cái đôi oan gia này, để tránh bị điếc lỗ tai.
Tôn ngộ không ngặp phải vòng kim cô của Đường Tăng?
Nhìn Mập mạp bị lừa phỉnh, Dương Lăng cười cười không hề trêu chọc hắn nữa. Qua vài lần kiểm tra, hắn hiểu được đối với triệu hồi sư mà thực lực không đủ thì ma pháp không gian chính là vòng kim cô đeo ở trên đầu. Chỉ cần bị địch nhân công kích bằng tinh thần thì sẽ giống như Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm chú, mặc cho người khác giết chết.
Phong ba qua đi, mọi người lại lên đường đi về phía tây, cách A Lạp sơn khẩu càng ngày càng gần. Đến buổi tối thì đã chạy đến một cái thôn nhỏ ở gần A Lạp sơn khẩu nhất.
A Lạp sơn khẩu là đường quan đạo duy nhất để ra vào Ma thú lĩnh, cũng là địa điểm phòng ngự của Ma thú lĩnh. Từ khi Dương Lăng phái A Cổ Tô mang theo đại quân đi thảo phạt thổ phỉ hai bên đường, phái Tạp Tây xây dựng pháo đài phòng ngự ở A Lạp sơn khẩu, khiến cho thương nhân lui tới có một sự an toàn chưa từng có.
Dần dần, ở trên một khối bình nguyên nhỏ phía sau pháo đài A Lạp sơn khẩu mười dặm hình thành một thôn nhỏ. Có các bộ lạc bản xứ chuyển về đây, có dong binh và thương nhân lui tới, cũng có một ít nhà buôn bán nhỏ lưu lại kinh doanh.
Bên trong thôn nhỏ, ngoại trừ hai lữ quán nhỏ, còn có một gian tương tự như quán rượu. Ngoài ra, còn có không ít nhà gỗ thô sơ và túp lều.
Thôn nhỏ không lớn, nhưng hai lữ quán sớm đã hết phòng, bất đắc dĩ, mọi người quyết định cũng giống như bình thường ở nơi dã ngoại. Sau khi thu dọn thỏa đáng liền đi vào trong thôn, không nghĩ tới, quán rượu cũng đầy chặt người.
"Các vị huynh đệ, phiền lòng tránh ra cho ta đi vào" Ngừi được mùi rượu thơm lừng, Mập mạp dùng sức cố gắng mở đường. Không ngờ, chẳng những không thể đi vào, ngược lại còn bị một tên đại hán áo đen đẩy ra, bị ngã nằm trên mặt đất.
Tức giận, Mập mạp vốn còn định tìm đối phương nói lý, không nghĩ tới đối phương không nói một câu, không hề do dự dùng cái ghế đập cho hắn một phát. Cũng may Áo Lan Đa thấy tình hình không ổn, dùng sức lôi tên Mập mạp chậm chạp lại, tránh thoát được một kích của đối phương. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Hắc hắc, muốn chết"
Một kích thất bại, đại hán áo đen cười lạnh lùng, ánh mắt ác độc. Phía sau có vài tên võ sĩ mỗi người đều cao khoảng hai mét, cơ bắp nổi lên. Ngoài ra, còn có một gã ma pháp sư mặc áo đen, cầm một cây pháp trượng màu đen dài bằng nửa người bình thường.
Thấy đối phương ngang ngược, tính tình nóng nảy Mã Phổ Thác cầm trọng phủ đi lên, trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, hắn đã hồi phục hoàn toàn, cùng lúc đó Lệ Nhã và Kỵ sĩ Cáp Lôi Lôi cũng lên theo.
Mắt thấy hai bên sắp phát sinh xung đột, đám dong binh đang uống rượu có phản ứng khác nhau, có tên tránh sang một bên xem náo nhiệt, cũng có vài tên lạnh lùng nhìn vài lần rồi tiếp tục uống rượu. Dường như đối với bọn họ thì việc đánh nhau này là chuyện thường xuyên xảy ra.
Lạnh lùng nhìn Mập mạp và Mã Phổ Thác vài lần, tên hắc y đại hán khỏe như trâu giơ cái trọng phủ lên, mang vài tên võ sĩ bức lên trước. Đằng đằng sát khí, mắt lộ ra vẻ hung ác, vừa nhìn là biết không phải người tốt.
"Dương đại ca, tên ma pháp sư mặc áo dài đen của đối phương không phải đơn giản, ma lực trong cơ thể vô cùng khổng lồ" Cảm giác được ma lực ba động trong cơ thể đối phương, Vưu Na sắc mặt ngưng trọng, lặng lẽ nhắc nhở Dương Lăng.
Đây là dong binh, hay là…
Cho dù không có Vưu Na nhắc nhở, Dương Lăng cũng cảm giác được đối phương sẽ khác với đám dong binh và mạo hiểm giả bình thường. Tên ma pháp sư mặc áo đen ma lực mênh mông, nhưng vài tên tráng hán còn lại cũng không đơn giản, trong cơ thể đều tản mát ra một cỗ năng lượng cường đại, có lẽ thực lực ít nhất cũng là cao cấp kiếm sư.
Gần đây, nghe nói Đặc Lạp Tư rừng rậm phát hiện có bảo tàng cự long, nhân vật thần bí lao vào Duy Sâm Trấn càng ngày càng nhiều. Mấy tên này thực lực rất xuất sắc, không bài trừ là cao thủ của một gia tộc nào đó phái ra.
Đối mặt với một đám tay không tấc sắt, Thái điểu dong binh đều có thể giành lấy cái sống, nếu đánh nhau với mấy tên trước mặt này tuyệt đối không dành được chút tiện nghi nào.
Hiểu được Thái điểu dong binh không phải đối thủ của bọn chúng, Dương Lăng cũng không muốn có phiền toán, để tránh tiết lộ thân phận và hành tung của mình, nói: "Các vị, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ thương lượng"
"Hắc hắc, giao cô gái kia cho chúng ta thì sẽ tha cho các ngươi một con đường sống, nếu không đừng trách ta không khách khí" Tên thủ lĩnh đại hán áo đen rất quá đáng, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Vưu Na.
Hừ, muốn chết !
Mặc dù thực lực đối phương không tầm thường, nhưng Dương Lăng còn không để trúng vào mắ, chỉ là không muốn có phiền toái mà thôi. Vốn hắn còn chuẩn bị giải quyết hòa bình, nhưng thấy đối phương vô lễ như vậy lại còn nhìn chằm chằm vào Vưu Na, quyết định phải cho đối phương một bài học trọn đời không thể nào quên.
Trầm ngâm một lát, nhìn mảnh rừng cây tối tăm ở đối diện quán rượu, hắn nghĩ ra một chủ ý tốt. Nhỏ giọng nói với Áo Lan Đa vài câu, tên này lập tức cả kinh, quyết đoán gật đầu.
Phân phó vài câu, Dương Lăng và Vưu Na nhanh chóng hướng rừng cây đi đến. Ở phía sau, rất nhanh truyền đến tiếng mắng và tiếng đánh nhau.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Dương Lăng, Áo Lan Đa và Thái điểu dong binh vừa rút lui thì đám đại hán áo đen đuổi theo không tha. Tự tin vào lực chiến đấu cường đại của mình, đuổi đến mọi người đang biến mất trong rừng cây, không hề phát giác ra nguy hiểm sắp đến.
"Thiếu gia, không tốt, có mai phục, mau lui lại"
Vừa bước vào trong rừng cây, ma pháp sư mặc áo đen cảm giác có điểm không đúng, lớn tiếng cảnh báo. Đáng tiếc đã quá muộn.
Dưới tuyết, trong bụi cỏ đột nhiên chui ra từng con từng con Giác phong thú to như nắm tay, bắn ra một mảnh châm độc dày đặc. Cùng lúc đó, trên mặt đất đột ngột xuất hiện một loạt cây đinh sắc bén….
Không kịp ứng phó, đám đại hán áp đen căn bản không có chỗ chạy trốn, đều trúng chiêu. Ngoại trừ đại hán áo đen cầm đầu và ma pháp sư theo sát phía sau, các tên võ sĩ còn lại đều chết tại chỗ, nếu tên ma pháp sư không kịp thời phát ra vòng bảo hộ ma pháp ngăn cản thì hắn và tên thủ lĩnh đại hán áo đen cũng không thể giữ được mạng.
"Ma thú khổng lồ, Thao ma sư, chạy, thiếu gia, chạy mau"
Nôn ra một ngụm máu tươi, ma pháp sư mặc áo màu đen nhanh chóng mở ra một tấm truyền tống trận, chuẩn bị cùng với thiếu gia đang bị thương nặng chạy trốn chết. Đáng tiếc, trong nháy mắt khi ma pháp trận trống rỗng xuất hiện trước mặt hắn, một thanh chủy thủ sắc bén đột nhiên xuất hiện, trực tiếp cắt vỡ yết hầu của hắn.
Thao ma sư?
Chẳng lẽ trên Thái Luân đại lục còn có người giống như mình, cũng có thể gọi về rất nhiều ma thú để tác chiến?
Dựa vào thổ độn thuấn di hắn một đao giết chết ma pháp sư và tên đại hán áo đen, Dương Lăng trầm ngâm không nói. Vốn hắn không muốn giết hết tất cả đối phương, chỉ là cho một bài học nhớ đời mà thôi, rồi để cho bọn họ tạm thời mất đi trí nhớ. Nhưng thấy đối phương mở ra Truyền tống trận để chạy trốn, vì tránh tiết lộ hành tung của mình, không còn cách nào khác là giết chết hết đối phương.
Không có thực lực thì đừng đi hiếp người quá đáng. Muốn trách thì chỉ có trách các ngươi không biết tốt xấu.
Thu hết các đồ hữu dụng trên người đối phương, vì đề phòng bất trắc, Dương Lăng đem chôn thật sâu thi thể bọn họ xuống, sau đó bảo Vưu Na ra tay. Vưu Na phát ra một đạo đóng băng ma pháp cao cấp, từ trên trời liền xuất hiện tuyết dày đặc, che dấu hết dấu vết, sau đó cùng Dương Lăng rời khỏi.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Hôm nay trở đi sẽ có hàng nhiều cho mọi người. Thanks all đã theo dõi MTLC. (Tự chúc mừng sinh nhật vậy. Hehe)
/832
|