Sau khi giết Tát Nhĩ Ngõa Đa rồi thu hồi Ma thú đại quân lại, Dương Lăng quyết đoán rời đi, chạy như bay. Mặc dù giết được một tiểu đội tinh anh của đối phương, nhưng hắn tin tưởng với thực lực và phương pháp làm việc của đối phương tuyệt đối sẽ không bỏ qua, vì đảm bảo an toàn, lúc nào cũng phải duy trì khoảng cách nhất định với bọn chúng.
Dãy núi Khảm Tháp trải dài ngàn dặm, càng đi vào sâu thì cây cối lại càng tươi tốt, sâu trong rừng rậm thậm chí toàn là các cây cao chọc trời, giúp hắn rất nhiều trong việc che dấu hành tung. Lũ chim kền kền Cách Nhĩ Mạch cho dù thị lực có tốt thì sợ rằng cũng không thể thuận lợi tìm được vị trí cụ thể của mình.
Quả nhiên, tiến vào rừng một ngày, sự thật đúng như hắn suy đoán. Trên bầu trời thi thoảng xuất hiện một con chim kền kền Cách Nhĩn Mạch qua lại, có khi thậm chí bay sát ngọn cây, cố gắng tìm kiếm tung tích của hắn.
Chim kền kền Cách Nhĩn Mạch bay rất cao, thị lực rất tốt, nhưng khả năng công kích và phòng ngự lại không cao, chỉ trong hai ngày thời gian Dương Lăng đã chỉ huy Giác phong thú đánh rơi 3 con chim kền kền bay ở tầm thấp.
Ngoại trừ giết chết được 3 con chim kền kền ghê tởm, hắn còn mấy lần phục kích, bố trí mai phục giết bọn đuổi theo, trong đó có cả 2 tên Sát thủ Thiên bảng, tính tổng cộng đã giết 56 tên Hắc y nhân.
Mỗi một lần phục kích, Dương Lăng đều đạt được thắng lợi tuyệt đối, đương nhiên cũng không phải không trả giá.
Đánh chết tên Sát thủ Thiên bảng thứ hai, trong ngực hắn bị đâm một đao, thiết chút nữa bị đối phương giãy chết đâm thủng tim, trong khi giết chết tên Sát thủ Thiên bảng thứ 3 thì bị một tên Hắc y nhân khác chém một đao lên lưng. Nếu không phải đám Giác phong thú không hề sợ chết vây chặt lấy đối phương, thì có lẽ đã bị cao thủ che dấu của đối phương giết chết.
Ngoài ra, Giác phong thú, con nhện và Hấp huyết biên bức cũng tổn thất không nhỏ. Mặc dù chết tại chỗ không nhiều, nhưng bị thương thì vô số, có chút thân bị thương nặng. Thời gian ngắn thì không thể tái chiến, may là sương trắng bên trong Không gian Vu tháp kỳ diệu vô cừng, có lẽ không lâu bọn nó sẽ khôi phục lại.
Dương Lăng trả giá không nhỏ, nhưng nếu so với đám truy binh thì không đáng là bao. Chỉ tính 3 tên Sát thủ Thiên bảng thì đám truy binh đã phải trả giá quá đắt.
Sát thủ Thiên bảng cùng một cấp bậc với Kiếm thánh và Ma đạo sư nhưng vô cùng thưa thớt, rất khó để bồi dưỡng. Cả Thái Luân đại lục cũng không có bao nhiêu tên Sát thủ Thiên bảng kinh nghiệm phong phú.
Phải trả giá quá đắt, đám truy binh không dám hành động lỗ mãng, không còn ai dám một mình hành động, cứ như vậy áp lực lên người Dương Lăng dễ dàng hơn, rốt cuộc không cần cả ngày chờ đợi lo lắng, tập trung tinh lực nhanh chóng chạy đến Tây Bá Lợi Á cách đó vài trăm dặm.
Nếu so sánh với dãy núi Khảm Tháp thì sa mạc Tây Bá Lợi Á càng rộng lớn, trải dài hàng ngàn ngàn dặm. Dương Lăng tin tưởng với bản lãnh của mình, tiến vào sa mạc càng như Cá gặp nước, cho dù đám truy binh nhân số có nhiều hơn nữa, thì sợ rằng cũng khó có thể bao vây mình được.
Dương Lăng rõ ràng chỗ tốt khi đến được Tây Bá Lợi Á thì đám truy binh cũng không phải kẻ ngu, một bên phái tinh anh đuổi giết trong rừng sâu, một bên bố trí trọng binh ở chỗ giao nhau giữa dãy núi Khảm Tháp và sa mạc Tây Bá Lợi Á.
Ngoại trừ bỏ rất nhiều tiền ra thuê rất nhiều sát thủ tinh nhuệ, bên phía Cách Lý Kỳ còn dùng quyền thế trong tay lẳng lặng điều động quân lính ở biên giới Lợi Văn Tát công quốc phong tỏa ra vào, ý đồ chặn đường lui của Dương Lăng.
Đáng tiếc, đối mặt với Dương Lăng nhanh như gió và Thú một sừng nhanh như tia chớp của hắn thì nhân số nhiều bao nhiêu cũng vô dụng.
Chạy qua được phòng tuyến của đối phương, sau khi tiến vào được sa mạc Tây Bá Lợi Á, Dương Lăng thở dài một hơi, cưỡi Thú một sừng chạy thật nhanh, chỉ nửa ngày sau đã bỏ xa đám truy binh vài trăm dặm, nếu không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thì chỉ 3 ngày sau là có thể trở về được quan khẩu A Lạp Sơn, đến lúc đó tin tưởng không có một tên truy binh nào dám đuổi theo nữa.
Hai ngày sau, nhìn thấy quan khẩu A Lạp Sơn ở xa xa, lại nhìn Thú một sừng đã chạy liên tục 2 ngày qua, hắn dừng lại ở một cái hồ không đóng băng chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm rồi đi tiếp.
Gọi một đội Giác phong thú ra cảnh giới xung quanh, Dương Lăng gọi Vưu Na ra, dựng hai túp lều bên hồ, rồi lấy từ Không gian giới chỉ ra hai bình rượu, một gói lợn quay và một vài cành củi khô. "Ba" một tiếng phát ra, hắn phát ra một hỏa cầu nho nhỏ đốt cháy đám củi khô.
Thời gian này, vu lực càng ngày càng nhiều, nên ma lực cũng càng ngày càng thâm hậu. Mặc dù không lắm giữ Ma pháp cam thâm nhưng phát ra hỏa cầu thì không có vấn đề, thành thạo đến mức không cần niệm chú ngữ. Ở trên chiến trường có lẽ không dùng được, nhưng dùng để châm lửa thì rất dễ dàng, so với dùng bật lửa Zip còn tốt hơn.
"Dương đại ca, vết thương trên lưng ngươi đã tốt hơn chưa, quay sang đây cho ta xem"
Xuyên thịt lợn lên một thanh củi rồi đặt lên trên bếp lửa, Vưu Na như con chim nhỏ ngồi xuống bên cạnh Dương Lăng. Từ khi biết được Dương Lăng bị thương, nàng mỗi ngày đều kiểm tra vết thương cho hắn, lo sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn
Uống một ngụm.
Nhìn vẻ động lòng người của Vưu Na, Dương Lăng tùy ý nàng nhẹ nhàng cuốn áo mình lên. Sinh mệnh năng lượng trong cơ thể càng ngày càng nhiều, thì vết thương trên người khôi phục cũng càng nhanh, chỉ sau vài ngày trên lưng chỉ còn lại vếtt vết sẹo mờ.
Xác nhận vết thương của Dương Lăng không có gì nguy hiểm, Vưu Na thở dài một hơi: "Dương đại ca, lần sau gặp phải nguy hiểm phải cẩn thận, nếu không tránh khỏi, thì phải nhớ là gọi ta ra hỗ trợ"
"Tốt, không có vấn đề gì"
Nhìn Vưu Na đang quan tâm nhìn chằm chằm vào mình, Dương Lăng tùy ý đáp ứng. Uống nốt nửa bình rượu còn lại, hắn bước đến bên hồ, múc một ít nước hồ vào bình.
Nước hồ vô cùng trong suốt, mang theo một hương vị ngọt ngào tự nhiên. Nhưng không biết vì sao, Dương Lăng có cảm giác gì đó không đúng , bản năng cho biết có một mối nguy hiểm.
Chẳng lẽ, địch nhân đã bày mai phục ở đây?
Cảnh giác, hắn nhanh chóng lấy ra thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ sắc bén, cẩn thận quan sát tình huống xung quanh.
Từ khi nhặt được vũ khí trên người Sát thủ Thiên bảng Tát Nhĩ Ngõa Đa, hắn không tự chủ được mà thích cái chuôi chủy thủ này, có tính năng làm suy yếu tê liệt và chậm chạp đối thủ, đúng là một lợi khí giết người.
Hồ nhỏ không lớn, không lớn hơn là bao so với cái hồ vẫn nuôi cá trogn nhà, bên hồ các cây lau mọc rất thưa thớt, hắn không quan sát được bất cứ dấu hiện khả nghi nào; xung quanh hồ nhỏ là một bãi cỏ, ngoại trừ vài tảng đá đen đủi, không có vật gì khác nữa, cơ bản không có chỗ nào để ẩn thân.
Kỳ quái, chẳng lẽ lần này mình bị ảo giác?
Đi một vòng quanh hồ, Dương Lăng lắc đầu nghi hoặc, mặc dù không thể rõ ràng không đúng ở đâu, nhưng cảm giác nguy hiểm trong lòng chẳng những không biến mất mà còn càng lúc càng mãnh liệt, cùng lúc đó ấn ký ở giữa trán cũng càng lúc càng nóng, nhảy lên mãnh liệt.
Hồ nước, hồ nước trong suốt.
Sờ sờ cái ấn ký đang đập mạnh, nhìn hồ nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy, Dương Lăng chấn động cả người, trong nháy mắt rốt cuộc hiểu được không đúng ở đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Một đường đi đến, trên đường đi qa không biết bao nhiêu hồ không bị đóng băng, mặc kệ là hồ lớn hay hồ bé, bên trong hồ đều cá các loài cá bơi, nhưng hồ này thật cổ quái, đừng nói là cá, mà ngay cả một con lăng quăng thường thấy cũng không có, vô cùng kỳ quái.
Chẳng lẽ, trong nước có độc?
Nghi hoặc, Dương Lăng cẩn thận ngửi mùi nước trong bình, quả nhiên ngửi thấy một mùi vô khác thường rất mờ mịt, cái cảm giác này giống như trong một bình lớn bỏ một ít muối, hoặc là một xong cháo lớn bỏ thêm một ít dầu vừng. Nếu không phải đã tiến giai đến Trung cấp địa vu, khứu giác vượt xa người bình thường, sợ rằng còn không thể nào ngửi ra.
"Đi, Vưu Na đi mau"
Xác nhận hồ nước không đúng, Dương Lăng không hề chần chờ, vứt ngay bầu rượu trong tay đi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vưu Na, chạy đến chỗ con Thú một sừng đang nằm nghỉ ngơi cách đó không xa.
Dương Lăng động tác rất nhanh và quyết đoán, đáng tiếc đã quá muộn.
Theo một tiếng cười lạnh, trong không khí đột nhiên rung động, theo sát sau đó một người bịt mặt cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt, ngăn cản đường đi của hai người.
"Ngươi là ai?" Nghiêng người che trước mặt Vưu Na, Dương Lăng cẩn thận giơ thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ lên.
Trên người tên bịt mặt này hắn không cảm giác được ma lực hay Đấu khí ba động, cái này cho thấy thực lực của đối phương vô cùng thâm hậu, sẽ tu luyện đến cảnh giới Thánh giai như trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu, hoặc là có biện pháp che dấu năng lượng ba động, nhưng dù thế nào đi nữa thì người bịt mặt này cũng vô cùng nguy hiểm.
Ngoài ra, cũng không biết là có phải nhìn lầm hay không, nhưng hắn có cảm giác đã gặp người bịt mặt này ở đâu, nhưng trong thời gian ngắn có vắt hết óc cũng không nghĩ ra.
"Tên thật của ta sớm bị mọi người quên rồi, bây giờ bọn họ đều gọi ta là Lưu Độc" Có lẽ vì tự tin, người bịt mặt không hề vội vàng ra tay, có vẻ hứng thú với Dương Lăng lâm nguy không sợ hãi, nói: "Đáng tiếc, quá đáng tiếc, Triệu hồi sư có khả năng tu luyện đến như ngươi bây giờ ngày càng ít, không nghĩ đến sau 80 năm lại gặp một tên Thượng cổ triệu hồi sư"
"Ngươi, ngươi chính là lão già đã mua Hải dương chi tâm?"
Vừa nghe giọng nói khàn khàn của đối phương, Dương Lăng ngay lập tức nhớ đến lão già đã đấu giá thành công Hải dương chi tâm. Chợt hiểu ra, rất nhanh biết được thân phận của đối phương.
Lúc ấy, vì muốn cướp lấy Hải dương chi tâm trân quý, hắn đã ghi nhớ kỹ giọng nói, khuôn mặt và dáng người của đối phương. Không nghĩ đến, mình còn chưa tìm đến cửa, đối phương đã xuất hiện trước mặt, càng không nghĩ đến lão già này lại là một sát thủ đứng đầu.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Dãy núi Khảm Tháp trải dài ngàn dặm, càng đi vào sâu thì cây cối lại càng tươi tốt, sâu trong rừng rậm thậm chí toàn là các cây cao chọc trời, giúp hắn rất nhiều trong việc che dấu hành tung. Lũ chim kền kền Cách Nhĩ Mạch cho dù thị lực có tốt thì sợ rằng cũng không thể thuận lợi tìm được vị trí cụ thể của mình.
Quả nhiên, tiến vào rừng một ngày, sự thật đúng như hắn suy đoán. Trên bầu trời thi thoảng xuất hiện một con chim kền kền Cách Nhĩn Mạch qua lại, có khi thậm chí bay sát ngọn cây, cố gắng tìm kiếm tung tích của hắn.
Chim kền kền Cách Nhĩn Mạch bay rất cao, thị lực rất tốt, nhưng khả năng công kích và phòng ngự lại không cao, chỉ trong hai ngày thời gian Dương Lăng đã chỉ huy Giác phong thú đánh rơi 3 con chim kền kền bay ở tầm thấp.
Ngoại trừ giết chết được 3 con chim kền kền ghê tởm, hắn còn mấy lần phục kích, bố trí mai phục giết bọn đuổi theo, trong đó có cả 2 tên Sát thủ Thiên bảng, tính tổng cộng đã giết 56 tên Hắc y nhân.
Mỗi một lần phục kích, Dương Lăng đều đạt được thắng lợi tuyệt đối, đương nhiên cũng không phải không trả giá.
Đánh chết tên Sát thủ Thiên bảng thứ hai, trong ngực hắn bị đâm một đao, thiết chút nữa bị đối phương giãy chết đâm thủng tim, trong khi giết chết tên Sát thủ Thiên bảng thứ 3 thì bị một tên Hắc y nhân khác chém một đao lên lưng. Nếu không phải đám Giác phong thú không hề sợ chết vây chặt lấy đối phương, thì có lẽ đã bị cao thủ che dấu của đối phương giết chết.
Ngoài ra, Giác phong thú, con nhện và Hấp huyết biên bức cũng tổn thất không nhỏ. Mặc dù chết tại chỗ không nhiều, nhưng bị thương thì vô số, có chút thân bị thương nặng. Thời gian ngắn thì không thể tái chiến, may là sương trắng bên trong Không gian Vu tháp kỳ diệu vô cừng, có lẽ không lâu bọn nó sẽ khôi phục lại.
Dương Lăng trả giá không nhỏ, nhưng nếu so với đám truy binh thì không đáng là bao. Chỉ tính 3 tên Sát thủ Thiên bảng thì đám truy binh đã phải trả giá quá đắt.
Sát thủ Thiên bảng cùng một cấp bậc với Kiếm thánh và Ma đạo sư nhưng vô cùng thưa thớt, rất khó để bồi dưỡng. Cả Thái Luân đại lục cũng không có bao nhiêu tên Sát thủ Thiên bảng kinh nghiệm phong phú.
Phải trả giá quá đắt, đám truy binh không dám hành động lỗ mãng, không còn ai dám một mình hành động, cứ như vậy áp lực lên người Dương Lăng dễ dàng hơn, rốt cuộc không cần cả ngày chờ đợi lo lắng, tập trung tinh lực nhanh chóng chạy đến Tây Bá Lợi Á cách đó vài trăm dặm.
Nếu so sánh với dãy núi Khảm Tháp thì sa mạc Tây Bá Lợi Á càng rộng lớn, trải dài hàng ngàn ngàn dặm. Dương Lăng tin tưởng với bản lãnh của mình, tiến vào sa mạc càng như Cá gặp nước, cho dù đám truy binh nhân số có nhiều hơn nữa, thì sợ rằng cũng khó có thể bao vây mình được.
Dương Lăng rõ ràng chỗ tốt khi đến được Tây Bá Lợi Á thì đám truy binh cũng không phải kẻ ngu, một bên phái tinh anh đuổi giết trong rừng sâu, một bên bố trí trọng binh ở chỗ giao nhau giữa dãy núi Khảm Tháp và sa mạc Tây Bá Lợi Á.
Ngoại trừ bỏ rất nhiều tiền ra thuê rất nhiều sát thủ tinh nhuệ, bên phía Cách Lý Kỳ còn dùng quyền thế trong tay lẳng lặng điều động quân lính ở biên giới Lợi Văn Tát công quốc phong tỏa ra vào, ý đồ chặn đường lui của Dương Lăng.
Đáng tiếc, đối mặt với Dương Lăng nhanh như gió và Thú một sừng nhanh như tia chớp của hắn thì nhân số nhiều bao nhiêu cũng vô dụng.
Chạy qua được phòng tuyến của đối phương, sau khi tiến vào được sa mạc Tây Bá Lợi Á, Dương Lăng thở dài một hơi, cưỡi Thú một sừng chạy thật nhanh, chỉ nửa ngày sau đã bỏ xa đám truy binh vài trăm dặm, nếu không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thì chỉ 3 ngày sau là có thể trở về được quan khẩu A Lạp Sơn, đến lúc đó tin tưởng không có một tên truy binh nào dám đuổi theo nữa.
Hai ngày sau, nhìn thấy quan khẩu A Lạp Sơn ở xa xa, lại nhìn Thú một sừng đã chạy liên tục 2 ngày qua, hắn dừng lại ở một cái hồ không đóng băng chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm rồi đi tiếp.
Gọi một đội Giác phong thú ra cảnh giới xung quanh, Dương Lăng gọi Vưu Na ra, dựng hai túp lều bên hồ, rồi lấy từ Không gian giới chỉ ra hai bình rượu, một gói lợn quay và một vài cành củi khô. "Ba" một tiếng phát ra, hắn phát ra một hỏa cầu nho nhỏ đốt cháy đám củi khô.
Thời gian này, vu lực càng ngày càng nhiều, nên ma lực cũng càng ngày càng thâm hậu. Mặc dù không lắm giữ Ma pháp cam thâm nhưng phát ra hỏa cầu thì không có vấn đề, thành thạo đến mức không cần niệm chú ngữ. Ở trên chiến trường có lẽ không dùng được, nhưng dùng để châm lửa thì rất dễ dàng, so với dùng bật lửa Zip còn tốt hơn.
"Dương đại ca, vết thương trên lưng ngươi đã tốt hơn chưa, quay sang đây cho ta xem"
Xuyên thịt lợn lên một thanh củi rồi đặt lên trên bếp lửa, Vưu Na như con chim nhỏ ngồi xuống bên cạnh Dương Lăng. Từ khi biết được Dương Lăng bị thương, nàng mỗi ngày đều kiểm tra vết thương cho hắn, lo sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn
Uống một ngụm.
Nhìn vẻ động lòng người của Vưu Na, Dương Lăng tùy ý nàng nhẹ nhàng cuốn áo mình lên. Sinh mệnh năng lượng trong cơ thể càng ngày càng nhiều, thì vết thương trên người khôi phục cũng càng nhanh, chỉ sau vài ngày trên lưng chỉ còn lại vếtt vết sẹo mờ.
Xác nhận vết thương của Dương Lăng không có gì nguy hiểm, Vưu Na thở dài một hơi: "Dương đại ca, lần sau gặp phải nguy hiểm phải cẩn thận, nếu không tránh khỏi, thì phải nhớ là gọi ta ra hỗ trợ"
"Tốt, không có vấn đề gì"
Nhìn Vưu Na đang quan tâm nhìn chằm chằm vào mình, Dương Lăng tùy ý đáp ứng. Uống nốt nửa bình rượu còn lại, hắn bước đến bên hồ, múc một ít nước hồ vào bình.
Nước hồ vô cùng trong suốt, mang theo một hương vị ngọt ngào tự nhiên. Nhưng không biết vì sao, Dương Lăng có cảm giác gì đó không đúng , bản năng cho biết có một mối nguy hiểm.
Chẳng lẽ, địch nhân đã bày mai phục ở đây?
Cảnh giác, hắn nhanh chóng lấy ra thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ sắc bén, cẩn thận quan sát tình huống xung quanh.
Từ khi nhặt được vũ khí trên người Sát thủ Thiên bảng Tát Nhĩ Ngõa Đa, hắn không tự chủ được mà thích cái chuôi chủy thủ này, có tính năng làm suy yếu tê liệt và chậm chạp đối thủ, đúng là một lợi khí giết người.
Hồ nhỏ không lớn, không lớn hơn là bao so với cái hồ vẫn nuôi cá trogn nhà, bên hồ các cây lau mọc rất thưa thớt, hắn không quan sát được bất cứ dấu hiện khả nghi nào; xung quanh hồ nhỏ là một bãi cỏ, ngoại trừ vài tảng đá đen đủi, không có vật gì khác nữa, cơ bản không có chỗ nào để ẩn thân.
Kỳ quái, chẳng lẽ lần này mình bị ảo giác?
Đi một vòng quanh hồ, Dương Lăng lắc đầu nghi hoặc, mặc dù không thể rõ ràng không đúng ở đâu, nhưng cảm giác nguy hiểm trong lòng chẳng những không biến mất mà còn càng lúc càng mãnh liệt, cùng lúc đó ấn ký ở giữa trán cũng càng lúc càng nóng, nhảy lên mãnh liệt.
Hồ nước, hồ nước trong suốt.
Sờ sờ cái ấn ký đang đập mạnh, nhìn hồ nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy, Dương Lăng chấn động cả người, trong nháy mắt rốt cuộc hiểu được không đúng ở đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Một đường đi đến, trên đường đi qa không biết bao nhiêu hồ không bị đóng băng, mặc kệ là hồ lớn hay hồ bé, bên trong hồ đều cá các loài cá bơi, nhưng hồ này thật cổ quái, đừng nói là cá, mà ngay cả một con lăng quăng thường thấy cũng không có, vô cùng kỳ quái.
Chẳng lẽ, trong nước có độc?
Nghi hoặc, Dương Lăng cẩn thận ngửi mùi nước trong bình, quả nhiên ngửi thấy một mùi vô khác thường rất mờ mịt, cái cảm giác này giống như trong một bình lớn bỏ một ít muối, hoặc là một xong cháo lớn bỏ thêm một ít dầu vừng. Nếu không phải đã tiến giai đến Trung cấp địa vu, khứu giác vượt xa người bình thường, sợ rằng còn không thể nào ngửi ra.
"Đi, Vưu Na đi mau"
Xác nhận hồ nước không đúng, Dương Lăng không hề chần chờ, vứt ngay bầu rượu trong tay đi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vưu Na, chạy đến chỗ con Thú một sừng đang nằm nghỉ ngơi cách đó không xa.
Dương Lăng động tác rất nhanh và quyết đoán, đáng tiếc đã quá muộn.
Theo một tiếng cười lạnh, trong không khí đột nhiên rung động, theo sát sau đó một người bịt mặt cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt, ngăn cản đường đi của hai người.
"Ngươi là ai?" Nghiêng người che trước mặt Vưu Na, Dương Lăng cẩn thận giơ thanh Huyết Tinh Linh chủy thủ lên.
Trên người tên bịt mặt này hắn không cảm giác được ma lực hay Đấu khí ba động, cái này cho thấy thực lực của đối phương vô cùng thâm hậu, sẽ tu luyện đến cảnh giới Thánh giai như trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu, hoặc là có biện pháp che dấu năng lượng ba động, nhưng dù thế nào đi nữa thì người bịt mặt này cũng vô cùng nguy hiểm.
Ngoài ra, cũng không biết là có phải nhìn lầm hay không, nhưng hắn có cảm giác đã gặp người bịt mặt này ở đâu, nhưng trong thời gian ngắn có vắt hết óc cũng không nghĩ ra.
"Tên thật của ta sớm bị mọi người quên rồi, bây giờ bọn họ đều gọi ta là Lưu Độc" Có lẽ vì tự tin, người bịt mặt không hề vội vàng ra tay, có vẻ hứng thú với Dương Lăng lâm nguy không sợ hãi, nói: "Đáng tiếc, quá đáng tiếc, Triệu hồi sư có khả năng tu luyện đến như ngươi bây giờ ngày càng ít, không nghĩ đến sau 80 năm lại gặp một tên Thượng cổ triệu hồi sư"
"Ngươi, ngươi chính là lão già đã mua Hải dương chi tâm?"
Vừa nghe giọng nói khàn khàn của đối phương, Dương Lăng ngay lập tức nhớ đến lão già đã đấu giá thành công Hải dương chi tâm. Chợt hiểu ra, rất nhanh biết được thân phận của đối phương.
Lúc ấy, vì muốn cướp lấy Hải dương chi tâm trân quý, hắn đã ghi nhớ kỹ giọng nói, khuôn mặt và dáng người của đối phương. Không nghĩ đến, mình còn chưa tìm đến cửa, đối phương đã xuất hiện trước mặt, càng không nghĩ đến lão già này lại là một sát thủ đứng đầu.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
/832
|