Sau phong ba thích khách, vì tăng cường cảnh giới ngoại trừ tăng cường nhân số đội ngũ tuần tra, Dương Lăng còn an bài vài trụ canh gác bí mật. Đồng thời, mệnh lệnh cho gia nhân trồng những cành cây để bố trí một đội Giác phong thú. Cứ như vậy, thích khách xông vào dù có thể tránh thoát đội tuần tra và các trạm gác bí mật, cũng khó có thể thoát Giác phong thú với khứu giác linh mẫn và nhạy bén.
Từ sau khi nha trảo của An tạp gia tộc đều co rút lại trong tòa thành, người dân trong trấn rốt cục cũng có vài ngày sống thật tốt, trên đường mọi người đi lại cũng nhiều hơn. Vô luận là ở trên đường hay là trong quán rượu mọi người đều lớn tiếng chửi An tạp gia tộc những năm gần đây làm các chuyện thất đức, độc ác cũng như ca gợi và tán tụng Dương Lăng.
Được hưởng lợi từ Dương Lăng, người trong phủ khi đi ra ngoài làm việc cũng được mọi người đối đãi rất tốt. Ăn cơm không cần phải chờ đợi, chỗ đông người thì có người nhường đường cho đi qua trước, có đôi khi vào quán rượu cũng có người mời khách, khiến cho đạo tặc Phân Lý Tư Đặc cười mãi không thôi. Không có việc gì cũng chạy ra ngoài tán tụng Dương Lăng hào phóng cỡ nào, thực lực vô cùng mạnh mẽ, làm cho mọi người tranh nhau muốn vào làm người hầu trong phủ của Dương Lăng.
Nhìn trước nhà Dương Lăng có Dã man nhân cao lớn như trâu ngựa, bắn tiễn như thần tinh linh cùng với các kiếm sĩ, mọi người mặt đầy nụ cười, cảm thấy sự an toàn trước đó chưa từng có. Tin tưởng chỉ cần có Dương Lăng, An Tạp gia tộc sẽ không dám làm điều ác. Chỉ có Dương Lăng hiểu được bây giờ chỉ là chút yên lặng trước khi giông tố ập tới, Y Thước Á trả thù càng chậm, cho thấy rằng hắn chuẩn bị càng cẩn thận.
Tòa thành của An Tạp gia tộc cứ năm thước có một trạm gác, đề phòng cẩn thận, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tấn công vào được, Dương Lăng không thể làm gì khác hơn là tận dụng thời gian tăng cường thực lực của mình.
Sau khi dặn dò Tạp Tây tiếp tục chiêu mộ có thực lực kiếm sĩ và dong binh rồi an bài thỏa đáng mọi chuyện sau đó một mình đi tới Đặc Lạp Tư sâm lâm tu luyện.
Trở lại Đặc Lạp Tư sâm lâm, Dương Lăng giống như cá gặp nước vậy. Nơi đây, có không khí thoáng mát, khắp nơi màu xanh biếc, đương nhiên còn có số lượng khổng lồ không thể đếm được ma thú các cấp. Vận khí tốt có khi còn gặp được một gốc cây có linh tính cổ thụ ngàn năm.
Không biết vì sao, Đặc Lạp Tư sâm lâm linh khí vô cùng nồng hậu, mỗi đêm trong khi ngồi ở trên cây tu luyện, Dương Lăng cảm giác được thiên địa linh khí dũng mãnh vào trong cơ thể, vu lực tiến bộ thần tốc. Cứ như vậy, ban ngày hắn mang theo ma thú đại quân đi săn thú, buổi tối và ban đêm lại tu luyện vu quyết, bất tri bất giác ngày càng đi xa khỏi bìa rừng.
Mấy ngày này, sau khi giết chết vài con Thiết bối thu được vài viên huyết châu. Dương Lăng dựa vào ánh trăng nhảy lên một cây diệp tùng cao nhất ở gần đó xếp bằng hai chân mà ngồi xuống. Nuốt vào mấy viên huyết châu rồi mặc niệm vu quyết, chậm rãi vận chuyển vu lực trong cơ thể.
Theo vu lực vận chuyển, Dương Lăng vô ý thức niết một loạt thủ ấn huyền ảo, tốc độ càng lúc càng nhanh. Chậm rãi, vu lực vận chuyển trong cơ thể càng lúc càng hùng hậu, từ một dòng nước nhỏ biến thành một dòng suối nhỏ, rồi biến thành hàng ngàn hàng vạn dòng suối nhỏ hình thành một con sông lớn chảy mạnh không thôi.
Cùng lúc đó, linh khí trong không khí tập trung lại ngày càng nhiều, những nhánh cây chung quanh không gió mà tự động. Từ xa nhìn lại chỗ Dương Lăng ngồi, cây cối xung quanh bao phủ một mảnh sương mù dày đặc.
Không biết qua bao lâu, Dương Lăng mơ hồ nghe được ở gần đó truyền đến một trận rít gào và tiếng kêu thảm thiết. Mở to mắt ra nhìn chỉ thấy ở một chỗ trên mặt đất gần đó không biết khi nào xuất hiện một đám võ sĩ can đảm cùng với một con Thú một sừng đang giận dữ, hai bên đang chém giết máu chảy thành thông.
-Qua Tư, thuật đóng băng, nhanh, đóng băng nó lại!
Một gã mặc áo giáp màu lam vừa hét vừa lăn tròn trên đất, may mắn tránh thoát được cú đánh nhanh như tia chớp của Thú một sừng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Bị một tia chớp màu tím bỗng nhiên xuất hiện đánh tới khiến tên ma pháp sư cả người hóa thành màu đen miệng hộc ra một ngụm máu tươi :
-Hán Khắc Tư, ma lực của ta đã không còn, đi, các ngươi chạy mau, bỏ lại ta ở đây.
Không may cho tên ma pháp sư vừa nói dứt lời, đầu đã bị con Thú một sừng nhanh như gió đuổi tới đạp thành hai nửa, máu và não phun ra ngoài. Đừng nói là các võ sĩ ở quanh đó, ngay cả Dương Lăng đang tránh ở trên cây thấy cũng cảm thấy sợ hãi đầu đầy mồ hôi.
Căn cứ vào trí nhớ của Giác phong thú, Dương Lăng hiểu được thực lực con Thú một sừng trước mặt này rất kinh khủng. Là một bát giai ma thú cao cấp, nó không chỉ có sức mạnh vô hạn, quạng hệ ma pháp càng tài giỏi, ma pháp sư bình thường không thể cản lại được nó.
-Nhanh, lập trận, hình thành ma pháp bảo vệ, nhanh!
Theo tên võ sĩ mặc áo giáp nặng nề hô to, võ sĩ đang hoảng sợ nhanh chóng lập thành một vòng tròn phòng ngự nghiêm mật, bao quanh mấy tên ma pháp sư còn lại đang sợ hãi đến nỗi sắc mặt tái nhợt. Cùng lúc đó, mấy tên ma pháp sư cùng lúc giơ tay phải lên, trước mặt mọi người xuất hiện một vòng bảo vệ màu nâu.
Đại ma pháp sư, đại kiếm sư ?
Nhìn trên thân kiếm võ sĩ đấu khí toát ra, nhìn ma pháp sư phát ra vòng bảo vệ ma pháp rất dày, Dương Lăng chấn động trong lòng, thiết chút nữa la lên. Mười hai tên đại kiếm sư, năm tên đại ma pháp sư đừng nói là săn thú, ngay cả giết chóc cả một tòa thành cũng không phải vấn đề, trách không được dám đi trêu chọc kinh khủng Thú một sừng.
Dưới cơn giận dữ, Thú một sừng tốc độ càng cao hơn, thi thoảng bắn ra từng đạo tia chớp màu tím rợn người. Bị nó điên cuồng công kích, vòng bảo vệ trước người các võ sĩ lung lay, lảo đảo muốn vỡ ra, phát ra từng trận âm thanh 'Chi Chi Chi'.
Nhìn Thú một sừng đang điên cuồng công kích, Hán Khắc Tư không nhịn được lấy tay lau mồ hôi trên trán :
-Các huynh đệ, thời gian một nén hương đã qua, chắc là tiểu thư bọn họ đã thuận lợi trở lại Duy Sâm Trấn, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Vòng bảo vệ cũng không thể duy trì được bao lâu nữa, lát nữa mọi người phải chia nhau ra ma chạy, tập trung tại Duy Sâm Trấn.
-Hán, Hán Khắc Tư, ngươi mang các huynh đi cùng đi!
Một lão già mặc áo dài màu đen chậm rãi đứng lên, nhổ ra một ngụm máu rồi nói :
-Người già có sống lâu cũng không ích gì, chạy đều chạy không thoát, mà hơn nữa cũng đã đến lúc ta nên đi gặp vợ của ta. Vòng bảo vệ sẽ rất nhanh không thể duy trì được, các ngươi bây giờ chạy đi, nhanh, ta sẽ ở lại ngăn cản Thú một sừng.
Hô to một tiếng, lão già nắm pháp trượng thấp giọng niệm chú, một cỗ ma lực bàng bạc ngưng tụ quanh người.
Nghe thấy chú ngữ huyền ảo lão nhân đọc, sắc mặt mọi người thay đổi, nhất là vài tên Đại ma pháp sư khác, hiểu được hành động ý nghĩa này của lão già, nước mắt tuôn rơi.
-Các huynh đệ, đi, đi mau, không được phụ tâm ý của Cát Bố Sâm đại sư!
Nhìn lão già Cát Bố Sâm một lần nữa lại niệm chú ngữ, võ sĩ Hán Khắc Tư mặc áo giáp nặng nề hiểu được chuyện này đã không có cách nào thay đổi, rưng rưng nước mắt hành lễ một cái rồi dẫn đầu đám người chạy đi như điên. Phía sau vài tên ma pháp sư cũng cắn răng gia tăng cho mình và mọi người một ma pháp phong hệ để tăng tốc, dưới sự bảo vệ của đám võ sĩ cố gắng bám sát.
Mắt thấy mọi người đã chạy ra khỏi vòng bảo vệ, Thú một sừng vô cùng tức giận. Là một ma thú cao cấp, nó hiểu được lão già bên trong vòng bảo vệ đang huy động một ma pháp kinh khủng nên không dám hành động lỗ mãng, nhưng nhìn thấy những người khác chạy càng ngày càng xa lại không cam lòng như vậy.
Sau một lát chần chờ, Thú một sừng rít lên một tiếng, dùng hết tốc độ hướng mọi người ở phía xa đuổi tới. Song mới chạy được vài bước thì vòng bảo hộ màu nâu -Ba một tiếng tan thành mây khói, theo sát sau đó lấy lão gà làm trung tâm một trận nổ mạnh rung trời xảy ra, làm tro bụi bay lên cả một góc trời.
Quay đầu nhìn vụ nổ mạnh rung trời, Hán Khắc Tư cùng mọi người quỳ xuống đất, nước mắt đầy mặt. Cắn chặt răng rồi mang theo mọi người chạy như điên.
Một lúc lâu sau, tro bụi tan đi, trên mặt đất xuất hiện một cái hố như miệng núi lửa. Dương Lăng cẩn thận tìm tòi cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng lão già đâu, đoán chắc rằng đã hồn phi phách tán. Nhưng có chút ngoài ý muốn, trên một cây đại thụ tìm được Thú một sừng người đầy vết máu, hai mắt ảm đạm vô quang, hơi thở mong manh yếu ớt, phỏng chừng không duy trì được lâu.
Dương Lăng cẩn thận quan sát con Thú một sừng đang bị trọng thương, nó cũng cố gắng mở hai mắt nhìn Dương Lăng, hai bên cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau. Chậm rãi, từ hai mắt Thú một sừng chảy xuống hai hàng nước mắt mang theo tơ máu, không biết là nhìn lầm hay là vì cái gì tựa hồ Dương Lăng thấy trong mắt nó sự bi phẫn vô cùng và ưu thương, cùng với sự không cam lòng.
Bi phẫn, ưu thương, không cam lòng?
Nhìn Thú một sừng sắp chết, không cách nào cử động, lại nhìn giọt nước mắt to như hạt đậu của nó, Dương Lăng hiểu được đây là một ma thú cao cấp có trí tuệ, sau một lát chần chờ liền cắn ngón trỏ tay phải rồi nhẹ nhàng đặt trên trán của nó.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Từ sau khi nha trảo của An tạp gia tộc đều co rút lại trong tòa thành, người dân trong trấn rốt cục cũng có vài ngày sống thật tốt, trên đường mọi người đi lại cũng nhiều hơn. Vô luận là ở trên đường hay là trong quán rượu mọi người đều lớn tiếng chửi An tạp gia tộc những năm gần đây làm các chuyện thất đức, độc ác cũng như ca gợi và tán tụng Dương Lăng.
Được hưởng lợi từ Dương Lăng, người trong phủ khi đi ra ngoài làm việc cũng được mọi người đối đãi rất tốt. Ăn cơm không cần phải chờ đợi, chỗ đông người thì có người nhường đường cho đi qua trước, có đôi khi vào quán rượu cũng có người mời khách, khiến cho đạo tặc Phân Lý Tư Đặc cười mãi không thôi. Không có việc gì cũng chạy ra ngoài tán tụng Dương Lăng hào phóng cỡ nào, thực lực vô cùng mạnh mẽ, làm cho mọi người tranh nhau muốn vào làm người hầu trong phủ của Dương Lăng.
Nhìn trước nhà Dương Lăng có Dã man nhân cao lớn như trâu ngựa, bắn tiễn như thần tinh linh cùng với các kiếm sĩ, mọi người mặt đầy nụ cười, cảm thấy sự an toàn trước đó chưa từng có. Tin tưởng chỉ cần có Dương Lăng, An Tạp gia tộc sẽ không dám làm điều ác. Chỉ có Dương Lăng hiểu được bây giờ chỉ là chút yên lặng trước khi giông tố ập tới, Y Thước Á trả thù càng chậm, cho thấy rằng hắn chuẩn bị càng cẩn thận.
Tòa thành của An Tạp gia tộc cứ năm thước có một trạm gác, đề phòng cẩn thận, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tấn công vào được, Dương Lăng không thể làm gì khác hơn là tận dụng thời gian tăng cường thực lực của mình.
Sau khi dặn dò Tạp Tây tiếp tục chiêu mộ có thực lực kiếm sĩ và dong binh rồi an bài thỏa đáng mọi chuyện sau đó một mình đi tới Đặc Lạp Tư sâm lâm tu luyện.
Trở lại Đặc Lạp Tư sâm lâm, Dương Lăng giống như cá gặp nước vậy. Nơi đây, có không khí thoáng mát, khắp nơi màu xanh biếc, đương nhiên còn có số lượng khổng lồ không thể đếm được ma thú các cấp. Vận khí tốt có khi còn gặp được một gốc cây có linh tính cổ thụ ngàn năm.
Không biết vì sao, Đặc Lạp Tư sâm lâm linh khí vô cùng nồng hậu, mỗi đêm trong khi ngồi ở trên cây tu luyện, Dương Lăng cảm giác được thiên địa linh khí dũng mãnh vào trong cơ thể, vu lực tiến bộ thần tốc. Cứ như vậy, ban ngày hắn mang theo ma thú đại quân đi săn thú, buổi tối và ban đêm lại tu luyện vu quyết, bất tri bất giác ngày càng đi xa khỏi bìa rừng.
Mấy ngày này, sau khi giết chết vài con Thiết bối thu được vài viên huyết châu. Dương Lăng dựa vào ánh trăng nhảy lên một cây diệp tùng cao nhất ở gần đó xếp bằng hai chân mà ngồi xuống. Nuốt vào mấy viên huyết châu rồi mặc niệm vu quyết, chậm rãi vận chuyển vu lực trong cơ thể.
Theo vu lực vận chuyển, Dương Lăng vô ý thức niết một loạt thủ ấn huyền ảo, tốc độ càng lúc càng nhanh. Chậm rãi, vu lực vận chuyển trong cơ thể càng lúc càng hùng hậu, từ một dòng nước nhỏ biến thành một dòng suối nhỏ, rồi biến thành hàng ngàn hàng vạn dòng suối nhỏ hình thành một con sông lớn chảy mạnh không thôi.
Cùng lúc đó, linh khí trong không khí tập trung lại ngày càng nhiều, những nhánh cây chung quanh không gió mà tự động. Từ xa nhìn lại chỗ Dương Lăng ngồi, cây cối xung quanh bao phủ một mảnh sương mù dày đặc.
Không biết qua bao lâu, Dương Lăng mơ hồ nghe được ở gần đó truyền đến một trận rít gào và tiếng kêu thảm thiết. Mở to mắt ra nhìn chỉ thấy ở một chỗ trên mặt đất gần đó không biết khi nào xuất hiện một đám võ sĩ can đảm cùng với một con Thú một sừng đang giận dữ, hai bên đang chém giết máu chảy thành thông.
-Qua Tư, thuật đóng băng, nhanh, đóng băng nó lại!
Một gã mặc áo giáp màu lam vừa hét vừa lăn tròn trên đất, may mắn tránh thoát được cú đánh nhanh như tia chớp của Thú một sừng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Bị một tia chớp màu tím bỗng nhiên xuất hiện đánh tới khiến tên ma pháp sư cả người hóa thành màu đen miệng hộc ra một ngụm máu tươi :
-Hán Khắc Tư, ma lực của ta đã không còn, đi, các ngươi chạy mau, bỏ lại ta ở đây.
Không may cho tên ma pháp sư vừa nói dứt lời, đầu đã bị con Thú một sừng nhanh như gió đuổi tới đạp thành hai nửa, máu và não phun ra ngoài. Đừng nói là các võ sĩ ở quanh đó, ngay cả Dương Lăng đang tránh ở trên cây thấy cũng cảm thấy sợ hãi đầu đầy mồ hôi.
Căn cứ vào trí nhớ của Giác phong thú, Dương Lăng hiểu được thực lực con Thú một sừng trước mặt này rất kinh khủng. Là một bát giai ma thú cao cấp, nó không chỉ có sức mạnh vô hạn, quạng hệ ma pháp càng tài giỏi, ma pháp sư bình thường không thể cản lại được nó.
-Nhanh, lập trận, hình thành ma pháp bảo vệ, nhanh!
Theo tên võ sĩ mặc áo giáp nặng nề hô to, võ sĩ đang hoảng sợ nhanh chóng lập thành một vòng tròn phòng ngự nghiêm mật, bao quanh mấy tên ma pháp sư còn lại đang sợ hãi đến nỗi sắc mặt tái nhợt. Cùng lúc đó, mấy tên ma pháp sư cùng lúc giơ tay phải lên, trước mặt mọi người xuất hiện một vòng bảo vệ màu nâu.
Đại ma pháp sư, đại kiếm sư ?
Nhìn trên thân kiếm võ sĩ đấu khí toát ra, nhìn ma pháp sư phát ra vòng bảo vệ ma pháp rất dày, Dương Lăng chấn động trong lòng, thiết chút nữa la lên. Mười hai tên đại kiếm sư, năm tên đại ma pháp sư đừng nói là săn thú, ngay cả giết chóc cả một tòa thành cũng không phải vấn đề, trách không được dám đi trêu chọc kinh khủng Thú một sừng.
Dưới cơn giận dữ, Thú một sừng tốc độ càng cao hơn, thi thoảng bắn ra từng đạo tia chớp màu tím rợn người. Bị nó điên cuồng công kích, vòng bảo vệ trước người các võ sĩ lung lay, lảo đảo muốn vỡ ra, phát ra từng trận âm thanh 'Chi Chi Chi'.
Nhìn Thú một sừng đang điên cuồng công kích, Hán Khắc Tư không nhịn được lấy tay lau mồ hôi trên trán :
-Các huynh đệ, thời gian một nén hương đã qua, chắc là tiểu thư bọn họ đã thuận lợi trở lại Duy Sâm Trấn, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Vòng bảo vệ cũng không thể duy trì được bao lâu nữa, lát nữa mọi người phải chia nhau ra ma chạy, tập trung tại Duy Sâm Trấn.
-Hán, Hán Khắc Tư, ngươi mang các huynh đi cùng đi!
Một lão già mặc áo dài màu đen chậm rãi đứng lên, nhổ ra một ngụm máu rồi nói :
-Người già có sống lâu cũng không ích gì, chạy đều chạy không thoát, mà hơn nữa cũng đã đến lúc ta nên đi gặp vợ của ta. Vòng bảo vệ sẽ rất nhanh không thể duy trì được, các ngươi bây giờ chạy đi, nhanh, ta sẽ ở lại ngăn cản Thú một sừng.
Hô to một tiếng, lão già nắm pháp trượng thấp giọng niệm chú, một cỗ ma lực bàng bạc ngưng tụ quanh người.
Nghe thấy chú ngữ huyền ảo lão nhân đọc, sắc mặt mọi người thay đổi, nhất là vài tên Đại ma pháp sư khác, hiểu được hành động ý nghĩa này của lão già, nước mắt tuôn rơi.
-Các huynh đệ, đi, đi mau, không được phụ tâm ý của Cát Bố Sâm đại sư!
Nhìn lão già Cát Bố Sâm một lần nữa lại niệm chú ngữ, võ sĩ Hán Khắc Tư mặc áo giáp nặng nề hiểu được chuyện này đã không có cách nào thay đổi, rưng rưng nước mắt hành lễ một cái rồi dẫn đầu đám người chạy đi như điên. Phía sau vài tên ma pháp sư cũng cắn răng gia tăng cho mình và mọi người một ma pháp phong hệ để tăng tốc, dưới sự bảo vệ của đám võ sĩ cố gắng bám sát.
Mắt thấy mọi người đã chạy ra khỏi vòng bảo vệ, Thú một sừng vô cùng tức giận. Là một ma thú cao cấp, nó hiểu được lão già bên trong vòng bảo vệ đang huy động một ma pháp kinh khủng nên không dám hành động lỗ mãng, nhưng nhìn thấy những người khác chạy càng ngày càng xa lại không cam lòng như vậy.
Sau một lát chần chờ, Thú một sừng rít lên một tiếng, dùng hết tốc độ hướng mọi người ở phía xa đuổi tới. Song mới chạy được vài bước thì vòng bảo hộ màu nâu -Ba một tiếng tan thành mây khói, theo sát sau đó lấy lão gà làm trung tâm một trận nổ mạnh rung trời xảy ra, làm tro bụi bay lên cả một góc trời.
Quay đầu nhìn vụ nổ mạnh rung trời, Hán Khắc Tư cùng mọi người quỳ xuống đất, nước mắt đầy mặt. Cắn chặt răng rồi mang theo mọi người chạy như điên.
Một lúc lâu sau, tro bụi tan đi, trên mặt đất xuất hiện một cái hố như miệng núi lửa. Dương Lăng cẩn thận tìm tòi cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng lão già đâu, đoán chắc rằng đã hồn phi phách tán. Nhưng có chút ngoài ý muốn, trên một cây đại thụ tìm được Thú một sừng người đầy vết máu, hai mắt ảm đạm vô quang, hơi thở mong manh yếu ớt, phỏng chừng không duy trì được lâu.
Dương Lăng cẩn thận quan sát con Thú một sừng đang bị trọng thương, nó cũng cố gắng mở hai mắt nhìn Dương Lăng, hai bên cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau. Chậm rãi, từ hai mắt Thú một sừng chảy xuống hai hàng nước mắt mang theo tơ máu, không biết là nhìn lầm hay là vì cái gì tựa hồ Dương Lăng thấy trong mắt nó sự bi phẫn vô cùng và ưu thương, cùng với sự không cam lòng.
Bi phẫn, ưu thương, không cam lòng?
Nhìn Thú một sừng sắp chết, không cách nào cử động, lại nhìn giọt nước mắt to như hạt đậu của nó, Dương Lăng hiểu được đây là một ma thú cao cấp có trí tuệ, sau một lát chần chờ liền cắn ngón trỏ tay phải rồi nhẹ nhàng đặt trên trán của nó.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
/832
|