Thấy rõ ràng tình huống bên trong sơn động Dương Lăng không khỏi có một chút bất ngờ. Chỉ thấy Thi vu vương cùng với Bối Ti tiểu cô nương đang ngồi trên mặt đất, đang tập trung toàn bộ tinh thần vào một chú thỏ An Ca Lạp trong lúc sanh con. Chú thỏ con chỉ mới chui ra ngoài được một nữa, máu tươi chảy ròng ròng. Bối Ti tiểu cô nương khe khẽ ngồi cạnh con thỏ đang sinh khó, có lẽ có một chút khẩn trương và sợ hãi nên sắc mặt có điểm trắng bệch. Nhưng khi nhìn thấy chú thỏ con đã chui ra được một nữa, thần thái lại tràn ngập chờ mong.
Dặn Bối Ti giữ chặt con thỏ mẹ không cho giãy dụa, Thi vu vương bận rộn không ngừng. Lúc dùng thủy hệ ma pháp tẩy sạch vết máu trên người con thỏ mẹ, lúc lại gia trì cho nó một cái hồi phục thuật, lại nhân lúc không ai nhìn thấy lặng lẽ nắm lấy thỏ con phấn hồng sắc lôi ra ngoài. Cũng không biết là hắn đang cố gắng giúp con thỏ đáng thương hay là đang muốn hại chết cả hai mẹ con thỏ này đây.
" La cách thúc thúc, như thế này dường như không tốt à?" vuốt ve nhúm lông dài mềm mại của con thỏ mẹ, Bối Ti nhỏ giọng hỏi thì thầm Thi vu vương, tình trạng này đã kéo dài nữa canh giờ, nàng thực sự không đủ kiên nhẫn nữa.
" Bối Ti, không nên lo lắng, sẽ lập tức ổn ngay thôi!"
" La Cách thúc thúc, con thỏ nhỏ sinh ra nên gọi là gì nhỉ?"
" Nga.." Thi vu vương trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lại nói: " Ngươi gọi là Bối Ti, vậy con thỏ nhỏ sau này cứ gọi nó là Bối Bối đi!"
Một già một trẻ hai người này… làm mọi người đang lo lắng muốn chết, nhưng bọn họ lại ở đây lại đi làm cái công việc của bà mụ ? Thật là muốn người khác tức chết mà. Nhìn thấy cả hai người đều tập trung tinh thần, Dương Lăng lắc đầu cười khổ, trong lòng thở dài một hơi. Dù sao Thi vu vương ngay cả Long tộc tiên nữ cũng đã từng bị lão sắc quỷ này thị tẩm qua, không lẽ bây giờ lại có tính vô lại như vậy sao? So với tưởng tượng quả thật tốt hơn rất nhiều.
" Di, đại nhân, người cũng tới à?" Chỉ phân tâm trong chút lát, Thi vu vương lại tập trung cấp cho con thỏ một cái hồi phục thuật lần cuối. Thi vu vương trong lòng vừa động, phát hiện Dương Lăng xuất hiện cách đó không xa.
" La Cách, xem ra ngươi nên dứt khoát đến thợ săn công hội Tuần thú tràng làm thú y đi!" Dương Lăng lắc đầu lại nói: " Tiểu Bối Ti cả ngày không thấy bóng ngươi, cả tòa Duy Sâm Trấn đã sớm bị mẫu thân nàng làm náo động lên cả rồi!"
" Nga…" Thi vu vương xấu hổ cười cười lập tức nói: "Đại nhân người chờ một chút, sẽ lập tức tốt ngay thôi!"
Nhìn thấy Thi vu vương quay tới quay lui bận rộn, lại nhìn Bối Ti và con thỏ đáng thương, Dương Lăng cũng không hối thúc bọn họ. Dù sao cả ngày hai người đều đi chung với nhau, ở nơi vắng vẻ mà cũng không phát sinh chuyện gì không đúng, có chờ thêm một chút cũng không thành vấn đề gì. Đợi đến khi con thỏ mẹ hạ sanh xong chú thỏ con, ba người nhanh chóng trở về Duy Sâm Trấn.
Biết được đầu đuôi mọi chuyện, xác nhận đứa nhỏ Bối Ti không có bị tổn hại gì, Tát Thiết phu nhân cảm ơn Dương Lăng sau đó nhanh chóng nắm tay tiểu cô nương Bối Ti rời đi. Rất nhanh những người vây xung quanh đều lần lượt tản ra, thoáng chốc chỉ còn lại Dương Lăng và Thi vu vương hai người.
Uống một ngụm lãng mỗ tửu, Dương Lăng trong lòng vừa động: " La Cách, ngươi xem Tát Thiết phu nhân thế nào? Nếu được ta sẽ giúp ngươi đề thân cho!"
Mặc dù chỉ một phen lo lắng vô ích, nhưng Dương Lăng có cảm giác nếu cứ để như thế này không phải là một biện pháp hay, có quỷ mới biết lão quái vật Thi vu vương này có thể đem đến phiền toái nào hay không?
" Dát dát dát, đại nhân, ta chỉ thích tiểu cô nương Bối Ti nọ mà thôi!" Thi vu vương đối với Tát Thiết Phu phu nhân xinh đẹp mê người lại có một chút khinh thường, hắn chính là chỉ thích tiểu hài tử ngây thơ, khờ khạo, hiếu động. Còn xinh đẹp như Tát Thiết phu nhân hắn chỉ xem như một công cụ tiết dục mà thôi.
Vừa nhìn thấý thiếu phụ xinh đẹp động lòng người Tát Thiết phu nhân, hắn tựu nhịn không được nhớ đến con tiện nhân năm đó, hận không thể một trảo đem lại đây hành hạ phát tiết, triệu ra một cái trường mãn xúc thủ địa dâm ma ( cái này ta biết –devilbat. Cứ xem phim hentai là thấy nó liền à, dạng quái vật có nhiều tay nhiều đầu) để cho nàng sống không được chết không thôi. Đáng tiếc Ma Thú Lĩnh này dù sao cũng là địa bàn của Dương Lăng, cho dù điên cuồng như thế nào, hắn cũng không dám vuốt mặt không nể mũi mà loạn động.
Chỉ thích tiểu cô nương?
Chẳng lẽ Thi vu vương thật sự là một tên biến thái, hay là do bị phong ấn 8000 năm nên giờ đối với chuyện này có hơi chút có vấn đề? Dương Lăng không khỏi có một chút bực bội, nếu vấn đề quá nghiêm trọng, hắn có thể nhờ Ngả Lỵ Ti bào chế một ít xuân dược đặc hiệu có thể giải quyết vần đề. Nhưng trước mắt phải xử lý làm sao thật khiến hắn đau đầu. Một lão quái vật cả vạn năm tuổi thực lực cường đại, hết lần này đến lần khác có tính cách biến thái, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết phải làm sao để xử lý cho thõa đáng, chẳng lẽ đem hắn cả ngày giam vào không gian vu tháp.
" Đại nhân, kỳ thật ta cũng từng có một nữ nhi như Bối Ti!"
Xuất ngôn xem sắc, hiểu được ý tứ của Dương Lăng đối với mình, Thi vu vương uống một ngụm lớn lang mỗ tửu, sau đó chậm rãi lên tiếng nhớ lại chuyện đau buồn lúc trước.
Nguyên lai thật lâu thật lâu trước kia, trên thái luân đại lục có rất nhiều người tu luyện vong linh ma pháp ở khắp mọi nơi . Thi vu vương La Đức Lý Cách Tư lúc ấy chỉ là một gã vong linh vu sư bình thường, ngoại trừ ma pháp xuất sắc ra thi so với người bình thường cũng không có gì khác. Lúc ấy hắn đối với ma pháp quả thực vô cùng hứng thú, cả ngày cứ chú tâm vào nghiên cứu các loại vong linh ma pháp, cho dù hắn cưới một thê tử như hoa như ngọc cũng không làm hắn giảm bớt si mê đối với vong linh ma pháp. Thời gian trôi qua, nữ nhi của hắn ra đời rồi lớn lên, theo áp lực cuộc sống ngày càng khó khăn, hắn một mặt nghiên cứu các loại vong linh ma pháp, một mặt lại giúp người khác chế tác ma pháp trượng để kiếm tinh tệ chi tiêu cho cuộc sống, hắn hồn nhiên không phát giác ra thê tử chẳng biết lúc nào cùng với một tên bá tước ở địa phương đã giở trò đầu mày cuối mắt. Cho đến một ngày hắn phát hiện ra thì mọi chuyện đã quá muộn.
Cho tới bây giờ, La Đức Lý Cách Tư vẫn còn nhớ kỹ…vào một đêm gió lạnh gào thét, người thê tử suốt ngày chỉ biết ngồi ăn lại mở miệng bảo hạ nhân để tự mình làm một bàn mỹ thực. Lúc ấy hắn thực sự cảm khái vì đã có được một người thê tử tốt. Nhưng uống xong một chén lớn rượu ngon, hắn phát hiện nữ nhi mới 12 tuổi của mình sau khi uống một ngụm lớn rượu thì thất khiếu đổ máu, ngay sau đó chính mình lại cảm thấy cà người vô lực, ý thức càng ngày càng mê muội. Phát hiện mọi chuyện không ổn, hắn điên cuồng giết đến chổ tên bá tước, dùng vong linh ma pháp biến cặp gian phu dâm phụ này thành hai bộ xương khô. Nhưng không cẩn thận, sau khi uống xong kịch độc, hắn đem hết tất cả giải dược trên người cũng không có biện pháp cứu được tính mạng của nữ nhi. Bạo nộ, hắn dứt khoát thông qua ma pháp tại vong linh vi diện sống lại, thuận lợi trở thành một gã bất tử thi vu.
" Theo truyền thuyết, làm thi vu sau khi tu luyện đến thần giai, là có thể tìm lại được linh hồn của thân nhân biến mất tại vong linh vi diện" Thi vu vương âm thanh trầm thấp, nhấp một ngụm lãng mỗ tửu lạnh như băng rồi lại nói: "Vì muốn nhanh chóng tu luyện đến thần giai, ta tại vong linh vi diện không từ thủ đoạn liều mạng tu luyện, thậm chí không tiếc mạo hiểm tính mạng thông qua khe hở không gian trở lại Thái luân đại lục. Không nghĩ tới đã 8000 năm qua đi, vẫn không có tiến bộ!"
Cửa nát nhà tan?
Sau khi hiểu được chuyện gì xảy ra, Dương Lăng rất bất ngờ, không nghĩ tới trong mắt thường nhân Thi vu vương không khác gì một cương thi, sau lưng lại có một đoạn quá khứ đau buồn đến như vậy. Trách không được hắn đối với các thiếu phụ xinh đẹp không hề có cảm giác, thậm chí còn ghét đến tận xương tủy.
Thích tiểu cô nương hơn mười tuổi hơn.
Thi vu vẫn là thi vu, một tên gia hỏa nguy hiểm, cực độ hung tàn!
Thông qua trí nhớ của Thi vu vương, sau khi biết được hắn hơn 8000 năm trước từng triệu một đám trường mãn xúc thủ đích dâm ma, giết sạch nam nhân của một thành thị. Đem tất cả phụ nữ trên 12 tuổi đến 60 tuổi ra hành hạ, Dương Lăng lắc lắc đầu hiểu được đây là một tên gia hỏa cực độ nguy hiểm.
Làm sao bây giờ?
Đem hắn giam cả ngày tại Vu tháp không gian, hay là dứt khoát luyện hóa trí nhớ của hắn, biến hắn thành một kẻ ngu ngốc?
Nắm trong tay cái chén bằng thủy tinh trong suốt, Dương Lăng bên ngoài không chút biểu lộ, nhưng trong lòng lại trầm tư suy nghĩ. Hiểu được Thi vu vương La Đức Lý Cách Tư khắc cốt ghi tâm cừu hận có rất nhiều khúc mắc trong đó, mặc dù không hề lo lắng Thi vu vương lại ra tay với Bối Ti một tiểu cô nương hơn mười tuổi, nhưng không khỏi vì các thiếu phụ thành thục mê người trong lãnh địa mà thấy ớn lạnh.
Thi vu vương có thể nói như là một con dao hai lưỡi, cho thể giúp Dương Lăng ra mặt giải quyết một số vấn đề, đối phó với các thế lực uy hiếp lãnh địa của mình. Nếu khống chế không tốt có thể đem đến cho lãnh địa một hồi tai nạn. Nhưng nếu cứ như vậy, hủy đi một gã siêu cấp đả thủ, trong khoảng thời gian ngắn thật sự có chút không cam lòng. Muốn giải quyết vấn đề thì phải bắt đầu từ ngọn nguồn của nó, chỉ cần triệu hồi được linh hồn nữ nhi của Thi vu vương, giải tỏa tâm kết trong lòng hắn, như vậy có lẽ hết thảy vấn đề tự nhiên sẽ được giải quyết.
Trầm ngâm một lát, Dương Lăng trong lòng vừa động, nghĩ tới một cái chủ ý hoàn mỹ cả đôi đường: "La Đức Lý Cách Tư, thực sự không nhất thiết phải tu luyện đến thần giai mới có thể triệu hồi linh hồn của nữ nhi ngươi! Chỉ cần có biện pháp đến vong linh vi diện, có lẽ ta có biện pháp dùng chiêu hồn thuật triệu hồi linh hồn nữ nhi của ngươi. Cho các ngươi phụ tử đoàn tụ!"
Chiêu hồn thuật?
Nghe Dương Lăng nói như vậy, Thi vu vương hai mắt sáng ngời, " Ba" một tiếng, quỳ xuống trước mặt Dương Lăng: " Đại nhân, chỉ cần có thể tái kiến nữ nhi của ta dù chỉ một lần, cho dù có chết ta cũng cam lòng!"
Mặc dù Dương Lăng hoàn toàn không có hoàn toàn chắc chắn làm được, nhưng Thi vu vương hiểu được là chủ nhân của mình, Dương Lăng căn bản không cần phải nói dối chính mình. Nếu không có một phần nắm chắc, Dương Lăng tuyệt sẽ không nói như vậy. Nghĩ đến rốt cuộc cũng có hy vọng cùng với nữ nhi của mình đoàn tụ, hắn kích động không thôi.
Mười ngàn năm rồi, thực sự không sai biệt lắm, đã mười ngàn năm rồi.
Trong mắt người khác, Thi vu vương chỉ là một kẻ kinh khủng vô cùng tàn bạo, nhưng có mấy ai hiểu được hắn liều mạng tu luyện như vậy để làm gì, lại có ai biết được hắn ngày đêm phải chịu biết bao nhiêu thống khổ? Trong khi còn tại vong linh vi diện, hắn hành hạ biết bao nữ nhân dâm đãng xinh đẹp mê người, hơn tám ngàn năm trước trở lại Thái Luân đại lục, gặp nữ nhân có chút tư sắc hắn cũng điên cuồng hành hạ, ngay cả tiên nữ long tộc cường đại hắn cũng không buông tha. Nhưng sau mỗi lần hành hạ, cơn điên cuồng qua đi, nhớ đến cảnh nữ nhi mới mười hai tuổi chết ngay trước mặt mình, hắn tựu thống khổ đến không muốn sống, hận không thể giết được tất cả các nữ nhân dâm đãng ti tiện trên đời này.
" La Đức Lý Cách Tư, yên tâm đi, phụ tử các người sẽ nhanh chóng đoàn tụ thôi" Dương Lăng an ủi Thi vu vương vài câu, lập tức nói: " Đối với giáo đình ngươi ra tay thế nào ta cũng mặc kệ, nhưng bất kể ai là cư dân trong lãnh địa của ta, ngươi tuuyệt đối không được làm loạn, nếu không hậu quả ngươi hẳn rất rõ ràng !"
" Đại nhân, thuộc hạ hiểu được!"
Không cần nhiều lời, Thi vu vương cũng hiểu được ý tứ của Dương Lăng, cho dù Dương Lăng không cảnh cáo, hắn cũng không dám bên trong lãnh địa mà phóng túng. Cho dù thực lực của mình có cường thịnh trở lại, cũng căn bản không có khả năng phản kháng chủ nhân Dương Lăng này. Hơn nữa chỉ khi có Dương Lăng ra tay, hắn mới có hy vọng gặp lại được nữ nhi của mình.
Dặn dò Thi vu vương vài câu, Dương Lăng nhanh chóng rời đi. Không ngờ còn chưa ra khỏi đại sảnh, thị vệ Áo Lan Đa đã đi nhanh đến: " Đại nhân, đoàn trưởng Quần Lang dong binh đoàn Cổ Nhĩ Bang Đức cầu kiến, bảo có chuyện vô cùng khẩn cấp cần cùng người thương lượng"
Cổ Nhĩ Bang Đức?
Đã trễ thế này, hắn có chuyện gì gấp đến nỗi phải đến gặp mình? Chẳng lẽ, tin tức thần khí đếu nắm trên người mình bị tiết lộ ra bên ngoài?
Trầm ngâm một lát, Dương Lăng phân phó Áo Lan Đa để cho Cổ Nhĩ Bang Đức tiến vào. Chuyện gì đến thì sớm muộn cũng sẽ đến, trốn tránh không phải là biện pháp, có thể lẫn tránh được một lần, cũng không tránh khỏi những lần sau.
" Lĩnh chủ đại nhân, đại sự bất hảo" vừa vào cửa, Cổ Nhĩ Bang Đức đã lớn tiếng kêu lên, đến khi thấy Thi vu vương đứng phía sau Dương Lăng, hắn mới nhanh chóng tắt tiếng.
" Cổ Nhĩ Bang Đức đại nhân, đây là tùy tùng bên cạnh ta La Cách, có chuyện gì có thể nói thẳng!" Thấy Cổ Nhĩ Bang Đức sắc mặc âm trầm, Dương Lăng cũng không muốn nói nhiều lời vô ích.
" Đại nhân, để cho dong binh công hội và thợ săn công hội không còn đối nghịch nhau mà tiến hành hợp tác, ta đã nhanh chóng đến gặp một số chấp sự trưởng lão, nhưng vẫn chậm một bước!" Cổ Nhĩ Bang Đức lắc đầu, chần chờ một chút lại nói tiếp:
" Căn cứ vào một nguồn tin đáng tin cậy, Kiếm Hoàng Ai Duy Tư sẽ mau chóng đến Ma Thú Lĩnh, hắn sẽ tự mình khiêu chiến với Đại trưởng lão của Thợ Săn công hội!"
Tại tòa thành dưới mặt đất, kiến thức được thực lực thâm sâu khôn lường của Dương Lăng, lại thêm việc Dương Lăng cùng với Quần Lang dong binh đoàn cùng nhau hành động. Tình huống nhanh chóng đuợc cấp báo lại cho các chấp sự trưởng lão trong dong binh công hội đã tác động đến ý nghĩ đối kháng cùng Thợ Săn công hội của trưởng lão. Dưới sự thuyết phục của Cổ Bang Đức, không ít chấp sự trưởng lão đều đồng ý hủy bỏ hành động công kích đối với thợ săn công hội, đáng tiếc việc đã quá muộn.
Kiếm Hoàng Ai Duy Tư, một đời cao ngạo, không quy phục bất cứ một thế lực nào, nhưng bình sinh lại vô cùng thích thú với việc khiêu chiến với các cường giả có thực lực mạnh hơn mình, hằng năm thường đi lịch lãm khắp nơi trên Thái Luân đại lục. Vì để đả kích Thợ Săn công hội, Dong binh công hội cố gắng phái người tìm được Ai Duy Tư, trước mặt hắn phóng đại thực lực của Dương Lăng. Vốn định mượn đao giết người, không ngờ lại lộng xảo thành chân, đến khi lập trường thay đổi, căn bản không cách nào hủy bỏ hành động.
" Cổ Nhĩ Bang Đức đại nhân, ngươi … ngươi xác định người kia được xưng là xuất kiếm tất huyết, sát nhân vô ảnh Kiếm Hoàng Ai Duy Tư?"
Sau khi biết được tin tức, Dương Lăng bất động thanh sắc, nhưng Áo Lan Đa đứng một bên sắc mặt lại trắng bệch, thậm chí hai tay cũng run rẫy nhè nhẹ.
Ai Duy Tư mấy trăm năm trước một kiếm chém chết một người có lực phòng thủ kinh người được xưng là đại địa kiếm thánh, đánh một trận đó mà thành danh. Sau đó lại chém chết một người có tốc độ trứ danh – Phong hệ ma đạo sư Hà Tư Thái, danh dương đại lục, được xưng là đệ nhất thiên tài Kiếm Thánh. Sau khi biến mất vài chục năm, ngay khi mọi người truyền nhau nói hắn bị thánh giai ma pháp sư giết chết, hắn lại đột nhiên xuất hiện tại nơi xa xôi Bắc Bộ Băng Xuyên, một kiếm chém chết thánh giai võ sĩ Ma Lạp Địch, lại khiến cho tất cả mọi người oanh động.
Kế tiếp mấy trăm năm thời gian gần đây, số thánh giai cường giả chết trong tay hắn càng ngày lại càng nhiều, làm cho người khác oanh động không thôi, được xưng là Kiếm trung chi hoàng, trăm ngàn năm qua là người duy nhất có hy vọng đột phá được cánh cửa lĩnh vực của võ sĩ. Đừng nói đến loài người, ngay cả bán thú nhân, tinh linh tộc hay các chủng tộc ẩn cư đều biết đến hung danh của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Dặn Bối Ti giữ chặt con thỏ mẹ không cho giãy dụa, Thi vu vương bận rộn không ngừng. Lúc dùng thủy hệ ma pháp tẩy sạch vết máu trên người con thỏ mẹ, lúc lại gia trì cho nó một cái hồi phục thuật, lại nhân lúc không ai nhìn thấy lặng lẽ nắm lấy thỏ con phấn hồng sắc lôi ra ngoài. Cũng không biết là hắn đang cố gắng giúp con thỏ đáng thương hay là đang muốn hại chết cả hai mẹ con thỏ này đây.
" La cách thúc thúc, như thế này dường như không tốt à?" vuốt ve nhúm lông dài mềm mại của con thỏ mẹ, Bối Ti nhỏ giọng hỏi thì thầm Thi vu vương, tình trạng này đã kéo dài nữa canh giờ, nàng thực sự không đủ kiên nhẫn nữa.
" Bối Ti, không nên lo lắng, sẽ lập tức ổn ngay thôi!"
" La Cách thúc thúc, con thỏ nhỏ sinh ra nên gọi là gì nhỉ?"
" Nga.." Thi vu vương trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lại nói: " Ngươi gọi là Bối Ti, vậy con thỏ nhỏ sau này cứ gọi nó là Bối Bối đi!"
Một già một trẻ hai người này… làm mọi người đang lo lắng muốn chết, nhưng bọn họ lại ở đây lại đi làm cái công việc của bà mụ ? Thật là muốn người khác tức chết mà. Nhìn thấy cả hai người đều tập trung tinh thần, Dương Lăng lắc đầu cười khổ, trong lòng thở dài một hơi. Dù sao Thi vu vương ngay cả Long tộc tiên nữ cũng đã từng bị lão sắc quỷ này thị tẩm qua, không lẽ bây giờ lại có tính vô lại như vậy sao? So với tưởng tượng quả thật tốt hơn rất nhiều.
" Di, đại nhân, người cũng tới à?" Chỉ phân tâm trong chút lát, Thi vu vương lại tập trung cấp cho con thỏ một cái hồi phục thuật lần cuối. Thi vu vương trong lòng vừa động, phát hiện Dương Lăng xuất hiện cách đó không xa.
" La Cách, xem ra ngươi nên dứt khoát đến thợ săn công hội Tuần thú tràng làm thú y đi!" Dương Lăng lắc đầu lại nói: " Tiểu Bối Ti cả ngày không thấy bóng ngươi, cả tòa Duy Sâm Trấn đã sớm bị mẫu thân nàng làm náo động lên cả rồi!"
" Nga…" Thi vu vương xấu hổ cười cười lập tức nói: "Đại nhân người chờ một chút, sẽ lập tức tốt ngay thôi!"
Nhìn thấy Thi vu vương quay tới quay lui bận rộn, lại nhìn Bối Ti và con thỏ đáng thương, Dương Lăng cũng không hối thúc bọn họ. Dù sao cả ngày hai người đều đi chung với nhau, ở nơi vắng vẻ mà cũng không phát sinh chuyện gì không đúng, có chờ thêm một chút cũng không thành vấn đề gì. Đợi đến khi con thỏ mẹ hạ sanh xong chú thỏ con, ba người nhanh chóng trở về Duy Sâm Trấn.
Biết được đầu đuôi mọi chuyện, xác nhận đứa nhỏ Bối Ti không có bị tổn hại gì, Tát Thiết phu nhân cảm ơn Dương Lăng sau đó nhanh chóng nắm tay tiểu cô nương Bối Ti rời đi. Rất nhanh những người vây xung quanh đều lần lượt tản ra, thoáng chốc chỉ còn lại Dương Lăng và Thi vu vương hai người.
Uống một ngụm lãng mỗ tửu, Dương Lăng trong lòng vừa động: " La Cách, ngươi xem Tát Thiết phu nhân thế nào? Nếu được ta sẽ giúp ngươi đề thân cho!"
Mặc dù chỉ một phen lo lắng vô ích, nhưng Dương Lăng có cảm giác nếu cứ để như thế này không phải là một biện pháp hay, có quỷ mới biết lão quái vật Thi vu vương này có thể đem đến phiền toái nào hay không?
" Dát dát dát, đại nhân, ta chỉ thích tiểu cô nương Bối Ti nọ mà thôi!" Thi vu vương đối với Tát Thiết Phu phu nhân xinh đẹp mê người lại có một chút khinh thường, hắn chính là chỉ thích tiểu hài tử ngây thơ, khờ khạo, hiếu động. Còn xinh đẹp như Tát Thiết phu nhân hắn chỉ xem như một công cụ tiết dục mà thôi.
Vừa nhìn thấý thiếu phụ xinh đẹp động lòng người Tát Thiết phu nhân, hắn tựu nhịn không được nhớ đến con tiện nhân năm đó, hận không thể một trảo đem lại đây hành hạ phát tiết, triệu ra một cái trường mãn xúc thủ địa dâm ma ( cái này ta biết –devilbat. Cứ xem phim hentai là thấy nó liền à, dạng quái vật có nhiều tay nhiều đầu) để cho nàng sống không được chết không thôi. Đáng tiếc Ma Thú Lĩnh này dù sao cũng là địa bàn của Dương Lăng, cho dù điên cuồng như thế nào, hắn cũng không dám vuốt mặt không nể mũi mà loạn động.
Chỉ thích tiểu cô nương?
Chẳng lẽ Thi vu vương thật sự là một tên biến thái, hay là do bị phong ấn 8000 năm nên giờ đối với chuyện này có hơi chút có vấn đề? Dương Lăng không khỏi có một chút bực bội, nếu vấn đề quá nghiêm trọng, hắn có thể nhờ Ngả Lỵ Ti bào chế một ít xuân dược đặc hiệu có thể giải quyết vần đề. Nhưng trước mắt phải xử lý làm sao thật khiến hắn đau đầu. Một lão quái vật cả vạn năm tuổi thực lực cường đại, hết lần này đến lần khác có tính cách biến thái, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết phải làm sao để xử lý cho thõa đáng, chẳng lẽ đem hắn cả ngày giam vào không gian vu tháp.
" Đại nhân, kỳ thật ta cũng từng có một nữ nhi như Bối Ti!"
Xuất ngôn xem sắc, hiểu được ý tứ của Dương Lăng đối với mình, Thi vu vương uống một ngụm lớn lang mỗ tửu, sau đó chậm rãi lên tiếng nhớ lại chuyện đau buồn lúc trước.
Nguyên lai thật lâu thật lâu trước kia, trên thái luân đại lục có rất nhiều người tu luyện vong linh ma pháp ở khắp mọi nơi . Thi vu vương La Đức Lý Cách Tư lúc ấy chỉ là một gã vong linh vu sư bình thường, ngoại trừ ma pháp xuất sắc ra thi so với người bình thường cũng không có gì khác. Lúc ấy hắn đối với ma pháp quả thực vô cùng hứng thú, cả ngày cứ chú tâm vào nghiên cứu các loại vong linh ma pháp, cho dù hắn cưới một thê tử như hoa như ngọc cũng không làm hắn giảm bớt si mê đối với vong linh ma pháp. Thời gian trôi qua, nữ nhi của hắn ra đời rồi lớn lên, theo áp lực cuộc sống ngày càng khó khăn, hắn một mặt nghiên cứu các loại vong linh ma pháp, một mặt lại giúp người khác chế tác ma pháp trượng để kiếm tinh tệ chi tiêu cho cuộc sống, hắn hồn nhiên không phát giác ra thê tử chẳng biết lúc nào cùng với một tên bá tước ở địa phương đã giở trò đầu mày cuối mắt. Cho đến một ngày hắn phát hiện ra thì mọi chuyện đã quá muộn.
Cho tới bây giờ, La Đức Lý Cách Tư vẫn còn nhớ kỹ…vào một đêm gió lạnh gào thét, người thê tử suốt ngày chỉ biết ngồi ăn lại mở miệng bảo hạ nhân để tự mình làm một bàn mỹ thực. Lúc ấy hắn thực sự cảm khái vì đã có được một người thê tử tốt. Nhưng uống xong một chén lớn rượu ngon, hắn phát hiện nữ nhi mới 12 tuổi của mình sau khi uống một ngụm lớn rượu thì thất khiếu đổ máu, ngay sau đó chính mình lại cảm thấy cà người vô lực, ý thức càng ngày càng mê muội. Phát hiện mọi chuyện không ổn, hắn điên cuồng giết đến chổ tên bá tước, dùng vong linh ma pháp biến cặp gian phu dâm phụ này thành hai bộ xương khô. Nhưng không cẩn thận, sau khi uống xong kịch độc, hắn đem hết tất cả giải dược trên người cũng không có biện pháp cứu được tính mạng của nữ nhi. Bạo nộ, hắn dứt khoát thông qua ma pháp tại vong linh vi diện sống lại, thuận lợi trở thành một gã bất tử thi vu.
" Theo truyền thuyết, làm thi vu sau khi tu luyện đến thần giai, là có thể tìm lại được linh hồn của thân nhân biến mất tại vong linh vi diện" Thi vu vương âm thanh trầm thấp, nhấp một ngụm lãng mỗ tửu lạnh như băng rồi lại nói: "Vì muốn nhanh chóng tu luyện đến thần giai, ta tại vong linh vi diện không từ thủ đoạn liều mạng tu luyện, thậm chí không tiếc mạo hiểm tính mạng thông qua khe hở không gian trở lại Thái luân đại lục. Không nghĩ tới đã 8000 năm qua đi, vẫn không có tiến bộ!"
Cửa nát nhà tan?
Sau khi hiểu được chuyện gì xảy ra, Dương Lăng rất bất ngờ, không nghĩ tới trong mắt thường nhân Thi vu vương không khác gì một cương thi, sau lưng lại có một đoạn quá khứ đau buồn đến như vậy. Trách không được hắn đối với các thiếu phụ xinh đẹp không hề có cảm giác, thậm chí còn ghét đến tận xương tủy.
Thích tiểu cô nương hơn mười tuổi hơn.
Thi vu vẫn là thi vu, một tên gia hỏa nguy hiểm, cực độ hung tàn!
Thông qua trí nhớ của Thi vu vương, sau khi biết được hắn hơn 8000 năm trước từng triệu một đám trường mãn xúc thủ đích dâm ma, giết sạch nam nhân của một thành thị. Đem tất cả phụ nữ trên 12 tuổi đến 60 tuổi ra hành hạ, Dương Lăng lắc lắc đầu hiểu được đây là một tên gia hỏa cực độ nguy hiểm.
Làm sao bây giờ?
Đem hắn giam cả ngày tại Vu tháp không gian, hay là dứt khoát luyện hóa trí nhớ của hắn, biến hắn thành một kẻ ngu ngốc?
Nắm trong tay cái chén bằng thủy tinh trong suốt, Dương Lăng bên ngoài không chút biểu lộ, nhưng trong lòng lại trầm tư suy nghĩ. Hiểu được Thi vu vương La Đức Lý Cách Tư khắc cốt ghi tâm cừu hận có rất nhiều khúc mắc trong đó, mặc dù không hề lo lắng Thi vu vương lại ra tay với Bối Ti một tiểu cô nương hơn mười tuổi, nhưng không khỏi vì các thiếu phụ thành thục mê người trong lãnh địa mà thấy ớn lạnh.
Thi vu vương có thể nói như là một con dao hai lưỡi, cho thể giúp Dương Lăng ra mặt giải quyết một số vấn đề, đối phó với các thế lực uy hiếp lãnh địa của mình. Nếu khống chế không tốt có thể đem đến cho lãnh địa một hồi tai nạn. Nhưng nếu cứ như vậy, hủy đi một gã siêu cấp đả thủ, trong khoảng thời gian ngắn thật sự có chút không cam lòng. Muốn giải quyết vấn đề thì phải bắt đầu từ ngọn nguồn của nó, chỉ cần triệu hồi được linh hồn nữ nhi của Thi vu vương, giải tỏa tâm kết trong lòng hắn, như vậy có lẽ hết thảy vấn đề tự nhiên sẽ được giải quyết.
Trầm ngâm một lát, Dương Lăng trong lòng vừa động, nghĩ tới một cái chủ ý hoàn mỹ cả đôi đường: "La Đức Lý Cách Tư, thực sự không nhất thiết phải tu luyện đến thần giai mới có thể triệu hồi linh hồn của nữ nhi ngươi! Chỉ cần có biện pháp đến vong linh vi diện, có lẽ ta có biện pháp dùng chiêu hồn thuật triệu hồi linh hồn nữ nhi của ngươi. Cho các ngươi phụ tử đoàn tụ!"
Chiêu hồn thuật?
Nghe Dương Lăng nói như vậy, Thi vu vương hai mắt sáng ngời, " Ba" một tiếng, quỳ xuống trước mặt Dương Lăng: " Đại nhân, chỉ cần có thể tái kiến nữ nhi của ta dù chỉ một lần, cho dù có chết ta cũng cam lòng!"
Mặc dù Dương Lăng hoàn toàn không có hoàn toàn chắc chắn làm được, nhưng Thi vu vương hiểu được là chủ nhân của mình, Dương Lăng căn bản không cần phải nói dối chính mình. Nếu không có một phần nắm chắc, Dương Lăng tuyệt sẽ không nói như vậy. Nghĩ đến rốt cuộc cũng có hy vọng cùng với nữ nhi của mình đoàn tụ, hắn kích động không thôi.
Mười ngàn năm rồi, thực sự không sai biệt lắm, đã mười ngàn năm rồi.
Trong mắt người khác, Thi vu vương chỉ là một kẻ kinh khủng vô cùng tàn bạo, nhưng có mấy ai hiểu được hắn liều mạng tu luyện như vậy để làm gì, lại có ai biết được hắn ngày đêm phải chịu biết bao nhiêu thống khổ? Trong khi còn tại vong linh vi diện, hắn hành hạ biết bao nữ nhân dâm đãng xinh đẹp mê người, hơn tám ngàn năm trước trở lại Thái Luân đại lục, gặp nữ nhân có chút tư sắc hắn cũng điên cuồng hành hạ, ngay cả tiên nữ long tộc cường đại hắn cũng không buông tha. Nhưng sau mỗi lần hành hạ, cơn điên cuồng qua đi, nhớ đến cảnh nữ nhi mới mười hai tuổi chết ngay trước mặt mình, hắn tựu thống khổ đến không muốn sống, hận không thể giết được tất cả các nữ nhân dâm đãng ti tiện trên đời này.
" La Đức Lý Cách Tư, yên tâm đi, phụ tử các người sẽ nhanh chóng đoàn tụ thôi" Dương Lăng an ủi Thi vu vương vài câu, lập tức nói: " Đối với giáo đình ngươi ra tay thế nào ta cũng mặc kệ, nhưng bất kể ai là cư dân trong lãnh địa của ta, ngươi tuuyệt đối không được làm loạn, nếu không hậu quả ngươi hẳn rất rõ ràng !"
" Đại nhân, thuộc hạ hiểu được!"
Không cần nhiều lời, Thi vu vương cũng hiểu được ý tứ của Dương Lăng, cho dù Dương Lăng không cảnh cáo, hắn cũng không dám bên trong lãnh địa mà phóng túng. Cho dù thực lực của mình có cường thịnh trở lại, cũng căn bản không có khả năng phản kháng chủ nhân Dương Lăng này. Hơn nữa chỉ khi có Dương Lăng ra tay, hắn mới có hy vọng gặp lại được nữ nhi của mình.
Dặn dò Thi vu vương vài câu, Dương Lăng nhanh chóng rời đi. Không ngờ còn chưa ra khỏi đại sảnh, thị vệ Áo Lan Đa đã đi nhanh đến: " Đại nhân, đoàn trưởng Quần Lang dong binh đoàn Cổ Nhĩ Bang Đức cầu kiến, bảo có chuyện vô cùng khẩn cấp cần cùng người thương lượng"
Cổ Nhĩ Bang Đức?
Đã trễ thế này, hắn có chuyện gì gấp đến nỗi phải đến gặp mình? Chẳng lẽ, tin tức thần khí đếu nắm trên người mình bị tiết lộ ra bên ngoài?
Trầm ngâm một lát, Dương Lăng phân phó Áo Lan Đa để cho Cổ Nhĩ Bang Đức tiến vào. Chuyện gì đến thì sớm muộn cũng sẽ đến, trốn tránh không phải là biện pháp, có thể lẫn tránh được một lần, cũng không tránh khỏi những lần sau.
" Lĩnh chủ đại nhân, đại sự bất hảo" vừa vào cửa, Cổ Nhĩ Bang Đức đã lớn tiếng kêu lên, đến khi thấy Thi vu vương đứng phía sau Dương Lăng, hắn mới nhanh chóng tắt tiếng.
" Cổ Nhĩ Bang Đức đại nhân, đây là tùy tùng bên cạnh ta La Cách, có chuyện gì có thể nói thẳng!" Thấy Cổ Nhĩ Bang Đức sắc mặc âm trầm, Dương Lăng cũng không muốn nói nhiều lời vô ích.
" Đại nhân, để cho dong binh công hội và thợ săn công hội không còn đối nghịch nhau mà tiến hành hợp tác, ta đã nhanh chóng đến gặp một số chấp sự trưởng lão, nhưng vẫn chậm một bước!" Cổ Nhĩ Bang Đức lắc đầu, chần chờ một chút lại nói tiếp:
" Căn cứ vào một nguồn tin đáng tin cậy, Kiếm Hoàng Ai Duy Tư sẽ mau chóng đến Ma Thú Lĩnh, hắn sẽ tự mình khiêu chiến với Đại trưởng lão của Thợ Săn công hội!"
Tại tòa thành dưới mặt đất, kiến thức được thực lực thâm sâu khôn lường của Dương Lăng, lại thêm việc Dương Lăng cùng với Quần Lang dong binh đoàn cùng nhau hành động. Tình huống nhanh chóng đuợc cấp báo lại cho các chấp sự trưởng lão trong dong binh công hội đã tác động đến ý nghĩ đối kháng cùng Thợ Săn công hội của trưởng lão. Dưới sự thuyết phục của Cổ Bang Đức, không ít chấp sự trưởng lão đều đồng ý hủy bỏ hành động công kích đối với thợ săn công hội, đáng tiếc việc đã quá muộn.
Kiếm Hoàng Ai Duy Tư, một đời cao ngạo, không quy phục bất cứ một thế lực nào, nhưng bình sinh lại vô cùng thích thú với việc khiêu chiến với các cường giả có thực lực mạnh hơn mình, hằng năm thường đi lịch lãm khắp nơi trên Thái Luân đại lục. Vì để đả kích Thợ Săn công hội, Dong binh công hội cố gắng phái người tìm được Ai Duy Tư, trước mặt hắn phóng đại thực lực của Dương Lăng. Vốn định mượn đao giết người, không ngờ lại lộng xảo thành chân, đến khi lập trường thay đổi, căn bản không cách nào hủy bỏ hành động.
" Cổ Nhĩ Bang Đức đại nhân, ngươi … ngươi xác định người kia được xưng là xuất kiếm tất huyết, sát nhân vô ảnh Kiếm Hoàng Ai Duy Tư?"
Sau khi biết được tin tức, Dương Lăng bất động thanh sắc, nhưng Áo Lan Đa đứng một bên sắc mặt lại trắng bệch, thậm chí hai tay cũng run rẫy nhè nhẹ.
Ai Duy Tư mấy trăm năm trước một kiếm chém chết một người có lực phòng thủ kinh người được xưng là đại địa kiếm thánh, đánh một trận đó mà thành danh. Sau đó lại chém chết một người có tốc độ trứ danh – Phong hệ ma đạo sư Hà Tư Thái, danh dương đại lục, được xưng là đệ nhất thiên tài Kiếm Thánh. Sau khi biến mất vài chục năm, ngay khi mọi người truyền nhau nói hắn bị thánh giai ma pháp sư giết chết, hắn lại đột nhiên xuất hiện tại nơi xa xôi Bắc Bộ Băng Xuyên, một kiếm chém chết thánh giai võ sĩ Ma Lạp Địch, lại khiến cho tất cả mọi người oanh động.
Kế tiếp mấy trăm năm thời gian gần đây, số thánh giai cường giả chết trong tay hắn càng ngày lại càng nhiều, làm cho người khác oanh động không thôi, được xưng là Kiếm trung chi hoàng, trăm ngàn năm qua là người duy nhất có hy vọng đột phá được cánh cửa lĩnh vực của võ sĩ. Đừng nói đến loài người, ngay cả bán thú nhân, tinh linh tộc hay các chủng tộc ẩn cư đều biết đến hung danh của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
/832
|