Trong lúc mọi người ở đây đang nghi ngờ lẫn nhau, thì Thời không chi luân trên không trung chợt vang lên một tiếng ngân khẽ; vận chuyển với tốc độ rất nhanh, phát ra kim quang chói mắt, trong nháy mắt, mọi người cảm thấy mắt mình đau nhức, theo bản năng liền nhắm mắt lại. Chỉ trong nháy mắt, mở mắt ra nhìn không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Thần Điện khắc đầy phù đồng đã biến mất, tòa thành máu chảy thành sông cũng biến mất, thay vào đó xuất hiện trước mắt mọi người là một mảnh rừng rậm nguyên thủy mênh mông! Đưa mắt quan sát, khắp nơi đều là những cây cổ thụ chọc chời, cành lá rậm rạp che khuất ánh mặt trời, gió lạnh thổi từng cơn. Ở chổ sâu sâu bên trong rừng rậm, mơ hồ có thể thấy những hài cốt không biết là của loài người hay của Ma thú.
Trong nháy mắt, mọi người đã đi tới một nơi xa lạ! Trong không trung tràn ngập một cổ Năng lượng ba động mit mờ, cho dù Thần thức có mạnh đến đâu cũng không thể nào cảm ứng được tình huống của cả khu rừng rậm! Dương Lăng thử vài lần, nhưng phát hiện ra không chỉ không cảm ứng được bên ngoài, mà ngay cả Vu Tháp cũng mất đi cảm ứng, tình hình thật sự không ổn!
"Đây…, đây là đâu?"
"Chúa Tể, Chúa Tể xuất hiện rồi!"
…
Nhìn khu rừng rậm âm u, mọi người lấy làm kinh hãi, nhất là mấy Chủ Thần có thực lực tương nhất càng mặt mày tái nhợt. Dù cho tên nào chậm phản ứng, cũng hiểu được đã rơi vào cái bẫy do Chúa Tể bày ra. Vốn tưởng rằng có thể dựa vào người đông thế mạnh mà giết chết Chúa Tể đang tĩnh tu dưỡng thương bên trong Thần Điện, không ngờ rằng vô tình đã bước chân vào cái bẫy do Chúa Tể bày ra từ trước, một lưới bị bắt hết!
"Ha ha ha, những người khiêu chiến đã đến, hoan nghênh các vị đến với Thần Chi quốc độ!" Khi mọi người ở đây còn đang khẩn trương, thì trong không trung truyền đến một thanh âm khàn khàn "Nơi này là nơi Linh hồn an nghĩ, nơi này, là điểm cuối cùng của tánh mạng. Nếu may mắn thoát ra được, thì sẽ chính thức trở thành "Khiêu chiến giả", còn thất bại, thì vĩnh viễn sẽ yên nghỉ nơi đây"
Âm thanh khàn khàn phiêu hốt không chừng, như truyền đến từ chân trời xa xôi, hay là vang lên ngay bên cạnh mình! Sau đó tiếp tục trở lại trạng thái yên tĩnh, mịt mờ không có tiếng gió, không côn trùng kêu hay chim hót. Ngoại trừ những tiếng thở dốc và tiếng tim đập mạnh của mọi người ra thì hoàn toàn im lặng, im một cách đáng sợ.
Thần Chi quốc độ?
Mọi người đều kinh hãi, Dương Lăng cũng không ngoại lệ. Trong khoảng thời gian ngắn, cho dù "Thần thức" có mạnh hơn nữa, hắn cũng không thể nào xác định được rốt cuộc Chúa Tể đang ở đâu, vẫn bị một tòa ảo trận che mất cảm giác. Trong mơ hồ, cảm giác này có đôt chút tương tự như Không gian Vu tháp.
"Lôi Mông Đại nhân. Là đội trưởng Lưu Vân chiến đội và là Đại trưởng lão Liên minh, ngươi rất nhiều kinh nghiệm. bây giờ chúng ta nên làm gì? Khiêu chiến giả có nghĩa gì, Thần Chi quốc độ là nơi nào. Chúng ta nên làm thế nào mới có thể đi ra?" Ca Đặc Chủ Thần có thực lực tương đối thấp mặt không còn chút máu, không có biện pháp gì. Khi nãy, mặc dù hắn may mắn thoát được một kiếp. Nhưng lục phủ ngũ tạng bị công kích thiếu chút nữa là vỡ ra, trên ngực đã bê bết máu, bị thương không nhẹ. Nhìn vẻ mặt nặng nề của Lôi Mông, hắn biết việc này không hề đơn giản.
"Đúng vậy. Đại trưởng lão, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tinh không thành chủ Tạp Mai Long khóe miệng lại chảy ra một vết máu. Vừa nói vừa khó khăn hít vào một hơi, nhìn bộ dáng, dường như cũng bị thương không nhẹ.
"Lôi Mông Đại nhân. Làm sao bây giờ?"
…
Đối mặt với tình thế không ổn, mọi người vô cùng lo lắng, đặt hết hy vọng vào Lôi Mông với kinh nghiệm phong phú của. Có thể sống sót sau đợt công kích của Thời không chi luân, mọi người ở đây đều thật không đơn giản. Nhưng nếu nói đến kinh nghiệm phong phú, không ai có thể sánh bằng Lôi Mông. Thân là đội trưởng Lưu Vân chiến đội và Đại trưởng lão của Liên minh, Lôi Mông cả đời đã trải qua biết bao nhiêu phong ba sóng gió, đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú.
"Đây rốt cuộc là nơi nào, ta cũng không rõ lắm!" Thấy Dương Lăng cũng đang khẩn trương nhìn mình, giống như cũng không có biện pháp tốt nào để giải quyết, Lôi Mông âm thầm thở dài một hơi, từ từ nói tiếp: "bây giờ, chúng ta chỉ có thể chọn một hướng mà đi, cho dù khu rừng rậm này có lớn đến đâu, cũng có lúc đi ra khỏi đây!"
Lôi Mông cũng khẩn trương trong lòng, không biết đây rốt cuộc là nơi nào, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Nhưng hắn hiểu ở thời điểm quan trọng này, phải đứng ra ổn định lại sự sợ hãi của mọi người, đem tất cả mọi người đoàn kết lại chung một chỗ. Nếu không, nếu mọi người xảy ra xung đột, thì càng rắc rối hơn.
…
Thảo luận một chút, dưới sự hướng dẫn của Lôi Mông, mọi người chọn điễm mốc là ngọn cây hướng đông mà bay đi, càng bay càng nhanh, hy vọng có thể mau mau bay ra khỏi khu rừng rậm chổ quái này. Nhưng không ngờ, mấy canh giờ sau vẫn không nhìn thấy được bìa rừng, nhìn mãi vẫn không thấy được điểm cuối của khu rừng, mênh mông như Hải dương. Nếu không phải gặp phải những bộ Hài cốt khác nhau, có lẽ vẫn tưởng rằng vẫn ở chổ cũ!
"Không đúng, cứ bay như vậy tuyệt đối không phải biện pháp, chỉ sợ kiệt sức mà chết vẫn chưa ra khỏi khu rừng rậm quỷ quái này!" Mấy người cắn răng bay nhanh với tốc độ nhanh nhất, được một lúc lâu, Ca Đặc Chủ Thần vốn đang bị thương nặng thật sự không chịu đựng nổi nữa, hạ xuống mặt đất mà há mồm thở dốc. Nhìn mọi người đang lần lượt hạ xuống, từ từ nói tiếp : "Khi chưa vào Thần Điện, trong lòng ta đã có một dự cảm xấu. Nếu như không đoán sai thì ngay khi chúng ta đi vào, Chúa Tể có thể đã hóa thân thành một người trong số chúng ta, hoặc là Linh hồn đã nhập vào một ai đó!"
Chủ Thần Ca Đặc đang bị thương nặng thở hổn hển, vừa nói vừa hoảng sợ nhìn xunh quanh, vô ý thức giữ khoảng cách với mọi người. Mặc dù chưa có chứng cứ, nhưng theo bản năng đã từng tham gia chiến trường trăm ngàn vạn năm qua, làm cho cảm giác bất an trong lòng hắn ngày càng mãnh liệt. Mỗi một người đều có thể là Chúa Tể; bây giờ ngoại trừ bản thân mình ra, hắn không tin vào bất cứ ai.
"Đúng, ta cũng có cảm giác Chúa Tể ngay ở bên chúng ta!" Chủ Thần Lạp Luân Tư chủ tu Linh Hồn pháp tắc cũng nói ra ý của mình. Đám Chủ Thần còn lại đều khóe léo tạo khoảng cách với nhau, quét mắt qua tất cả mọi người, sau đó rơi xuống Thiên Cô đang ôm Cổ cầm trong tay. "Chúa Tể có thể là bất cứ ai, nhưng không trong chúng ta, có vài người là đáng nghi ngờ nhất"
"Ai có quan hệ thân mật nhất với Chúa Tể , ai có thể sử dụng Thời không chi luân, thì kẻ đó rất có thể là Chúa Tể!" Chủ Thần Lạp Luân Tư chỉ đôi chút ám chỉ, nhưng Cường giả tuyệt thế Tang Cổ Lạp cầm trường kiếm trong tay trực tiếp nói rõ mình đang nghi ngờ ai nhất. Vừa nói vừa khẫn trương nhìn chằm chằm vào Thiên Cô ở cách đó không xa.
…
Mọi người đều biết, chỉ có Thiên Cô là hết lòng làm việc cho Chúa Tể, trăm ngàn vạn năm qua đó vẫn một mực canh giữ Thần Chi tù lao. Mặc dù ngoài mặt là nói do tình thế bắt buộc, nhưng ai biết được nàng và Chúa Tể thực sự có quan hệ gì? Ai có thể chứng minh Linh hồn nàng chưa tiêu tan, trở thành hóa thân hay Khôi lỗi của Chúa Tể?
Huống chi trừ Thiên Cô ra, còn có ai đã từng tiếp xúc qua Thời không chi luân trong truyền thuyết, còn ai có thể vận dụng thần thông kinh khủng như vậy?
Vô cùng hoảng sợ, nên ngoại trừ Liên minh đang đứng chắn trước mặt Thiên Cô; thì hầu như tất cả mọi người đều coi mục tiêu là Thiên Cô. Bọn Lôi Bạo Tinh Quân và Lưu Lãng Kiếm tôn không nói gì, nhưng cũng vô ý thức giữ khoảng cách với Thiên Cô! Chúa Tể quá kinh khủng, đúng như Tang Cổ Lạp đã tĩnh tu trong Thần Ma mộ tràng trăm ngàn vạn năm qua nói, không ai có thể khẳng định Thiên Cô lúc này có phải là Thiên Cô của trăm ngàn vạn năm trước hay không.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Ta có thể không tin vào mắt mình, nhưng tuyệt đối sẽ không hoài nghi cái nhìn của Đại trưỡng lão!" Mọi người chĩa mũi nhọn vào Thiên Cô, nhưng Tinh không thành chủ Tạp Mai Long lại đi ra, "Tiên Ni Á không thể nào là Chúa Tể đang ẩn núp bên cạnh chúng ta, nếu không nàng sao có thể toàn lực tấn công Kiếm Nô ở trước cửa Thần Điện, làm sao có thể ở thời khắc mấu chốt không để ý gì hết mà lao về phía Thời không chi luân, để chúng ta có thời gian chuẩn bị. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Lôi Mông Đại nhân kinh nghiệm phong phú, , tự nhiên sẽ không nhìn lầm người. Có điều quan tâm sẽ bị loạn lên, chuyện này liên quan đến người mình yêu nên sẽ khác" Cường giả tuyệt thế Tang Cổ lạp mặt không biến sắc "hô" một tiếng giơ trường kiếm sắc bén trong tay lên không, lạnh lùng nói tiếp: Có một biện pháp rất đơn giản để phá vỡ Thần Chi quốc độ; chính là trực tiếp giết chết dấu Chúa Tể đang ở bên cạnh chúng ta, càng nhanh càng tốt!"
Giết Thiên Cô?
Nhìn tên Cường giả tuyệt thế Tang Cổ Lạp đang đằng đằng sát khí, mọi người đều chấn động. Khiếp sợ trôi qua, bọn Lưu Lãng Kiếm tôn và Lôi Bạo Tinh Quân trầm mặc không nói, đứng im không nhúc nhích; nhưng đều vô ý thức giơ trường kiềm trong tay lên!
Người không vì mình, trời tru đất diệt! Lôi Mông rất cường đại, không ai muốn đối đầu với hắn, cũng không ai muốn bị Lưu Vân chiến đội và Liên minh truy sát nếu như ra tay với Thiên Cô. Nhưng đối với tình huống nhạy cảm này, vì muốn nhanh chóng giải vây, bọn Chủ Thần Ca Đặc và Tang Cổ Lạp không có lựa chọn nào tốt hơn. Thà giết sai còn hơn bỏ sót. Dù cho Thiên Cô không phải là Chúa Tể, bọn họ cũng không có biện pháp nào tốt hơn; Thiên Cô là đối tượng nghi ngờ nhất.
" Ta và Tiên Ni Á cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mến nhau đã trăm ngàn vạn năm, không ai có thể quen thuộc nàng đến từng hơi thở như ta, không ai có thể rành về mọi thói quen bình thường của nàng bằng ta!" Từ từ nhìn về phía bọn Chủ Thần Sa Đặc đang đi tới, Lôi Mông lạnh lùng nói. Mặc dù đã sớm chuẩn bị, nhưng không nghĩ là điều hắn lo lắng nhất vẫn xãy ra, dừng lại một chút rồi nói tiếp : "Ta có thể cam đoan Tiên Ni Á tuyệt đối không phải là Chúa Tể. Nhưng các ngươi nếu không tin, ta cũng không còn biện pháp nào. Muốn giết chết Tiên Ni Á, vậy hãy bước qua xác của ta!"
Lôi Mông gắt gao che trước người Thiên Cô, giơ cao Hỏa Văn kiếm sắc bén lên, vừa nói vừa từ từ đảo mắt qua từng người. Dù chết không toàn thây, hắn cũng không cho phép bất cứ kẻ nào làm thương tổn Thiên Cô.
"Lôi Mông, có thể chết cùng huynh, ta cũng mãn nguyện rồi!" Thiên Cô rơi lệ đầy mặt, những kỷ niệm trước kia chợt ùa về trong đầu. Nhớ lúc hai người còn trẻ, và thời gian tu luyện cùng nhau; nhớ về lúc hai người cùng nhau du sơn ngoạn thủy, cùng nhau thăm dò nơi tận cùng Hải Dương"
"Thật ra, muốn phán đoán rốt cuộc ai là Chúa Tể, thì vẫn còn một biện pháp!" Ngay trước khi vụ việc bồng lổ, Dương Lăng dưới sự hộ vệ của mười hai Tổ Vu và Ngũ hổ thượng tướng từ từ đi ra, lạnh nhạt nói tiếp : "Thân là một Linh hồn đại vu, chỉ cần các vị phối hợp ta sẽ rót Thần thức vào trong đầu các ngươi rồi cẩn thận lục soát một lần. như vậy ta có thể đoán được rốt cuộc ai chính là Chúa Tể hoặc đang là Khôi lỗi bị hắn khống chế.
Đúng như lời tên Tang Cổ Lạp này nói, biện pháp tốt nhất cũng là trực tiếp nhất phá vỡ Thần Chi quốc độ chính là trực tiếp giết, hoặc tìm ra Chúa Tể! Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Lăng không biết làm sao phá giải "Thần Chi quốc độ" thần bí này; nhưng đối với Dương Lăng nếu như mọi người hợp tác thì tìm ra Chúa Tể cũng không có gì khó khăn cả.
Thần Điện khắc đầy phù đồng đã biến mất, tòa thành máu chảy thành sông cũng biến mất, thay vào đó xuất hiện trước mắt mọi người là một mảnh rừng rậm nguyên thủy mênh mông! Đưa mắt quan sát, khắp nơi đều là những cây cổ thụ chọc chời, cành lá rậm rạp che khuất ánh mặt trời, gió lạnh thổi từng cơn. Ở chổ sâu sâu bên trong rừng rậm, mơ hồ có thể thấy những hài cốt không biết là của loài người hay của Ma thú.
Trong nháy mắt, mọi người đã đi tới một nơi xa lạ! Trong không trung tràn ngập một cổ Năng lượng ba động mit mờ, cho dù Thần thức có mạnh đến đâu cũng không thể nào cảm ứng được tình huống của cả khu rừng rậm! Dương Lăng thử vài lần, nhưng phát hiện ra không chỉ không cảm ứng được bên ngoài, mà ngay cả Vu Tháp cũng mất đi cảm ứng, tình hình thật sự không ổn!
"Đây…, đây là đâu?"
"Chúa Tể, Chúa Tể xuất hiện rồi!"
…
Nhìn khu rừng rậm âm u, mọi người lấy làm kinh hãi, nhất là mấy Chủ Thần có thực lực tương nhất càng mặt mày tái nhợt. Dù cho tên nào chậm phản ứng, cũng hiểu được đã rơi vào cái bẫy do Chúa Tể bày ra. Vốn tưởng rằng có thể dựa vào người đông thế mạnh mà giết chết Chúa Tể đang tĩnh tu dưỡng thương bên trong Thần Điện, không ngờ rằng vô tình đã bước chân vào cái bẫy do Chúa Tể bày ra từ trước, một lưới bị bắt hết!
"Ha ha ha, những người khiêu chiến đã đến, hoan nghênh các vị đến với Thần Chi quốc độ!" Khi mọi người ở đây còn đang khẩn trương, thì trong không trung truyền đến một thanh âm khàn khàn "Nơi này là nơi Linh hồn an nghĩ, nơi này, là điểm cuối cùng của tánh mạng. Nếu may mắn thoát ra được, thì sẽ chính thức trở thành "Khiêu chiến giả", còn thất bại, thì vĩnh viễn sẽ yên nghỉ nơi đây"
Âm thanh khàn khàn phiêu hốt không chừng, như truyền đến từ chân trời xa xôi, hay là vang lên ngay bên cạnh mình! Sau đó tiếp tục trở lại trạng thái yên tĩnh, mịt mờ không có tiếng gió, không côn trùng kêu hay chim hót. Ngoại trừ những tiếng thở dốc và tiếng tim đập mạnh của mọi người ra thì hoàn toàn im lặng, im một cách đáng sợ.
Thần Chi quốc độ?
Mọi người đều kinh hãi, Dương Lăng cũng không ngoại lệ. Trong khoảng thời gian ngắn, cho dù "Thần thức" có mạnh hơn nữa, hắn cũng không thể nào xác định được rốt cuộc Chúa Tể đang ở đâu, vẫn bị một tòa ảo trận che mất cảm giác. Trong mơ hồ, cảm giác này có đôt chút tương tự như Không gian Vu tháp.
"Lôi Mông Đại nhân. Là đội trưởng Lưu Vân chiến đội và là Đại trưởng lão Liên minh, ngươi rất nhiều kinh nghiệm. bây giờ chúng ta nên làm gì? Khiêu chiến giả có nghĩa gì, Thần Chi quốc độ là nơi nào. Chúng ta nên làm thế nào mới có thể đi ra?" Ca Đặc Chủ Thần có thực lực tương đối thấp mặt không còn chút máu, không có biện pháp gì. Khi nãy, mặc dù hắn may mắn thoát được một kiếp. Nhưng lục phủ ngũ tạng bị công kích thiếu chút nữa là vỡ ra, trên ngực đã bê bết máu, bị thương không nhẹ. Nhìn vẻ mặt nặng nề của Lôi Mông, hắn biết việc này không hề đơn giản.
"Đúng vậy. Đại trưởng lão, bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tinh không thành chủ Tạp Mai Long khóe miệng lại chảy ra một vết máu. Vừa nói vừa khó khăn hít vào một hơi, nhìn bộ dáng, dường như cũng bị thương không nhẹ.
"Lôi Mông Đại nhân. Làm sao bây giờ?"
…
Đối mặt với tình thế không ổn, mọi người vô cùng lo lắng, đặt hết hy vọng vào Lôi Mông với kinh nghiệm phong phú của. Có thể sống sót sau đợt công kích của Thời không chi luân, mọi người ở đây đều thật không đơn giản. Nhưng nếu nói đến kinh nghiệm phong phú, không ai có thể sánh bằng Lôi Mông. Thân là đội trưởng Lưu Vân chiến đội và Đại trưởng lão của Liên minh, Lôi Mông cả đời đã trải qua biết bao nhiêu phong ba sóng gió, đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú.
"Đây rốt cuộc là nơi nào, ta cũng không rõ lắm!" Thấy Dương Lăng cũng đang khẩn trương nhìn mình, giống như cũng không có biện pháp tốt nào để giải quyết, Lôi Mông âm thầm thở dài một hơi, từ từ nói tiếp: "bây giờ, chúng ta chỉ có thể chọn một hướng mà đi, cho dù khu rừng rậm này có lớn đến đâu, cũng có lúc đi ra khỏi đây!"
Lôi Mông cũng khẩn trương trong lòng, không biết đây rốt cuộc là nơi nào, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Nhưng hắn hiểu ở thời điểm quan trọng này, phải đứng ra ổn định lại sự sợ hãi của mọi người, đem tất cả mọi người đoàn kết lại chung một chỗ. Nếu không, nếu mọi người xảy ra xung đột, thì càng rắc rối hơn.
…
Thảo luận một chút, dưới sự hướng dẫn của Lôi Mông, mọi người chọn điễm mốc là ngọn cây hướng đông mà bay đi, càng bay càng nhanh, hy vọng có thể mau mau bay ra khỏi khu rừng rậm chổ quái này. Nhưng không ngờ, mấy canh giờ sau vẫn không nhìn thấy được bìa rừng, nhìn mãi vẫn không thấy được điểm cuối của khu rừng, mênh mông như Hải dương. Nếu không phải gặp phải những bộ Hài cốt khác nhau, có lẽ vẫn tưởng rằng vẫn ở chổ cũ!
"Không đúng, cứ bay như vậy tuyệt đối không phải biện pháp, chỉ sợ kiệt sức mà chết vẫn chưa ra khỏi khu rừng rậm quỷ quái này!" Mấy người cắn răng bay nhanh với tốc độ nhanh nhất, được một lúc lâu, Ca Đặc Chủ Thần vốn đang bị thương nặng thật sự không chịu đựng nổi nữa, hạ xuống mặt đất mà há mồm thở dốc. Nhìn mọi người đang lần lượt hạ xuống, từ từ nói tiếp : "Khi chưa vào Thần Điện, trong lòng ta đã có một dự cảm xấu. Nếu như không đoán sai thì ngay khi chúng ta đi vào, Chúa Tể có thể đã hóa thân thành một người trong số chúng ta, hoặc là Linh hồn đã nhập vào một ai đó!"
Chủ Thần Ca Đặc đang bị thương nặng thở hổn hển, vừa nói vừa hoảng sợ nhìn xunh quanh, vô ý thức giữ khoảng cách với mọi người. Mặc dù chưa có chứng cứ, nhưng theo bản năng đã từng tham gia chiến trường trăm ngàn vạn năm qua, làm cho cảm giác bất an trong lòng hắn ngày càng mãnh liệt. Mỗi một người đều có thể là Chúa Tể; bây giờ ngoại trừ bản thân mình ra, hắn không tin vào bất cứ ai.
"Đúng, ta cũng có cảm giác Chúa Tể ngay ở bên chúng ta!" Chủ Thần Lạp Luân Tư chủ tu Linh Hồn pháp tắc cũng nói ra ý của mình. Đám Chủ Thần còn lại đều khóe léo tạo khoảng cách với nhau, quét mắt qua tất cả mọi người, sau đó rơi xuống Thiên Cô đang ôm Cổ cầm trong tay. "Chúa Tể có thể là bất cứ ai, nhưng không trong chúng ta, có vài người là đáng nghi ngờ nhất"
"Ai có quan hệ thân mật nhất với Chúa Tể , ai có thể sử dụng Thời không chi luân, thì kẻ đó rất có thể là Chúa Tể!" Chủ Thần Lạp Luân Tư chỉ đôi chút ám chỉ, nhưng Cường giả tuyệt thế Tang Cổ Lạp cầm trường kiếm trong tay trực tiếp nói rõ mình đang nghi ngờ ai nhất. Vừa nói vừa khẫn trương nhìn chằm chằm vào Thiên Cô ở cách đó không xa.
…
Mọi người đều biết, chỉ có Thiên Cô là hết lòng làm việc cho Chúa Tể, trăm ngàn vạn năm qua đó vẫn một mực canh giữ Thần Chi tù lao. Mặc dù ngoài mặt là nói do tình thế bắt buộc, nhưng ai biết được nàng và Chúa Tể thực sự có quan hệ gì? Ai có thể chứng minh Linh hồn nàng chưa tiêu tan, trở thành hóa thân hay Khôi lỗi của Chúa Tể?
Huống chi trừ Thiên Cô ra, còn có ai đã từng tiếp xúc qua Thời không chi luân trong truyền thuyết, còn ai có thể vận dụng thần thông kinh khủng như vậy?
Vô cùng hoảng sợ, nên ngoại trừ Liên minh đang đứng chắn trước mặt Thiên Cô; thì hầu như tất cả mọi người đều coi mục tiêu là Thiên Cô. Bọn Lôi Bạo Tinh Quân và Lưu Lãng Kiếm tôn không nói gì, nhưng cũng vô ý thức giữ khoảng cách với Thiên Cô! Chúa Tể quá kinh khủng, đúng như Tang Cổ Lạp đã tĩnh tu trong Thần Ma mộ tràng trăm ngàn vạn năm qua nói, không ai có thể khẳng định Thiên Cô lúc này có phải là Thiên Cô của trăm ngàn vạn năm trước hay không.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Ta có thể không tin vào mắt mình, nhưng tuyệt đối sẽ không hoài nghi cái nhìn của Đại trưỡng lão!" Mọi người chĩa mũi nhọn vào Thiên Cô, nhưng Tinh không thành chủ Tạp Mai Long lại đi ra, "Tiên Ni Á không thể nào là Chúa Tể đang ẩn núp bên cạnh chúng ta, nếu không nàng sao có thể toàn lực tấn công Kiếm Nô ở trước cửa Thần Điện, làm sao có thể ở thời khắc mấu chốt không để ý gì hết mà lao về phía Thời không chi luân, để chúng ta có thời gian chuẩn bị. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Lôi Mông Đại nhân kinh nghiệm phong phú, , tự nhiên sẽ không nhìn lầm người. Có điều quan tâm sẽ bị loạn lên, chuyện này liên quan đến người mình yêu nên sẽ khác" Cường giả tuyệt thế Tang Cổ lạp mặt không biến sắc "hô" một tiếng giơ trường kiếm sắc bén trong tay lên không, lạnh lùng nói tiếp: Có một biện pháp rất đơn giản để phá vỡ Thần Chi quốc độ; chính là trực tiếp giết chết dấu Chúa Tể đang ở bên cạnh chúng ta, càng nhanh càng tốt!"
Giết Thiên Cô?
Nhìn tên Cường giả tuyệt thế Tang Cổ Lạp đang đằng đằng sát khí, mọi người đều chấn động. Khiếp sợ trôi qua, bọn Lưu Lãng Kiếm tôn và Lôi Bạo Tinh Quân trầm mặc không nói, đứng im không nhúc nhích; nhưng đều vô ý thức giơ trường kiềm trong tay lên!
Người không vì mình, trời tru đất diệt! Lôi Mông rất cường đại, không ai muốn đối đầu với hắn, cũng không ai muốn bị Lưu Vân chiến đội và Liên minh truy sát nếu như ra tay với Thiên Cô. Nhưng đối với tình huống nhạy cảm này, vì muốn nhanh chóng giải vây, bọn Chủ Thần Ca Đặc và Tang Cổ Lạp không có lựa chọn nào tốt hơn. Thà giết sai còn hơn bỏ sót. Dù cho Thiên Cô không phải là Chúa Tể, bọn họ cũng không có biện pháp nào tốt hơn; Thiên Cô là đối tượng nghi ngờ nhất.
" Ta và Tiên Ni Á cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mến nhau đã trăm ngàn vạn năm, không ai có thể quen thuộc nàng đến từng hơi thở như ta, không ai có thể rành về mọi thói quen bình thường của nàng bằng ta!" Từ từ nhìn về phía bọn Chủ Thần Sa Đặc đang đi tới, Lôi Mông lạnh lùng nói. Mặc dù đã sớm chuẩn bị, nhưng không nghĩ là điều hắn lo lắng nhất vẫn xãy ra, dừng lại một chút rồi nói tiếp : "Ta có thể cam đoan Tiên Ni Á tuyệt đối không phải là Chúa Tể. Nhưng các ngươi nếu không tin, ta cũng không còn biện pháp nào. Muốn giết chết Tiên Ni Á, vậy hãy bước qua xác của ta!"
Lôi Mông gắt gao che trước người Thiên Cô, giơ cao Hỏa Văn kiếm sắc bén lên, vừa nói vừa từ từ đảo mắt qua từng người. Dù chết không toàn thây, hắn cũng không cho phép bất cứ kẻ nào làm thương tổn Thiên Cô.
"Lôi Mông, có thể chết cùng huynh, ta cũng mãn nguyện rồi!" Thiên Cô rơi lệ đầy mặt, những kỷ niệm trước kia chợt ùa về trong đầu. Nhớ lúc hai người còn trẻ, và thời gian tu luyện cùng nhau; nhớ về lúc hai người cùng nhau du sơn ngoạn thủy, cùng nhau thăm dò nơi tận cùng Hải Dương"
"Thật ra, muốn phán đoán rốt cuộc ai là Chúa Tể, thì vẫn còn một biện pháp!" Ngay trước khi vụ việc bồng lổ, Dương Lăng dưới sự hộ vệ của mười hai Tổ Vu và Ngũ hổ thượng tướng từ từ đi ra, lạnh nhạt nói tiếp : "Thân là một Linh hồn đại vu, chỉ cần các vị phối hợp ta sẽ rót Thần thức vào trong đầu các ngươi rồi cẩn thận lục soát một lần. như vậy ta có thể đoán được rốt cuộc ai chính là Chúa Tể hoặc đang là Khôi lỗi bị hắn khống chế.
Đúng như lời tên Tang Cổ Lạp này nói, biện pháp tốt nhất cũng là trực tiếp nhất phá vỡ Thần Chi quốc độ chính là trực tiếp giết, hoặc tìm ra Chúa Tể! Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Lăng không biết làm sao phá giải "Thần Chi quốc độ" thần bí này; nhưng đối với Dương Lăng nếu như mọi người hợp tác thì tìm ra Chúa Tể cũng không có gì khó khăn cả.
/832
|