Mây đen ùn ùn kéo đến, gió lạnh ào ào, thổi quét toàn bộ đỉnh núi.
Ngày ấy, thời tiết không quá tốt, nhưng xưa nay thời tiết ở Ma giới vẫn luôn như thế, mọi người đều đã quen.
Những tảng đá xám rạn nứt trải đầy trên vách núi, đại quân Ma giới đứng khắp đỉnh, trùng trùng điệp điệp, người người đều mang trên mình bộ chiến giáp tối màu, giữa sắc trời âm hàn này lại càng thêm phần áp lực. Mà trong đám người, chỉ có duy nhất đỉnh núi là phát ra chút ánh sáng, giữa quang cảnh này lại càng thêm rực rỡ.
Lăng Yên mặc một thân quần áo màu vàng nhạt, mái tóc dài đen tuyền khẽ phất phơ theo gió, hàng mi cong vút, đôi mắt như sao sa, đăm đắm nhìn về phía chân trời mênh mông ở đằng trước.
Nhìn nàng không giống như người trong Ma giới.
Không có một ma nào lại thích mặc các loại quần áo sắc màu rực rỡ, cũng không cóma nào đầy vẻ chính trực ngay thẳng như vậy.
Thân là Ma tôn, Lăng Yên chính là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong toàn bộ Ma giới, làm việc quả quyết, mạnh mẽ vang dội như sấm rền gió cuốn,không thể kháng cự, thậm chí có khi còn có vẻ ngang ngược lớn lối. Nhưng một người như vậy, không biết vì sao trên người lại luôn tồn tại một cỗ khí thế nghiêm nghị không thể xúc phạm, lúc đánh nhau cũng là vẻ mặt chính khí,lúc giết ngườicũng là vẻ mặt chính khí,thậm chí khi chèn ép thuộc hạ, miệng văng đầy lời tục tĩu, cũng là vẻ mặt chính khí.
Điều này khiến toàn bộ người Ma giới đều vừa kính vừa sợ nàng.
Hiện tại, Lăng Yên đang mang vẻ mặt chính khí đứng đợi người.
Nàng đợi rất rất lâu, đại khái là đã có hơn một vạn năm rồi nàng không tốn nhiều thời gian vào loại chuyện đứng đợi người khác như bây giờ.
Một lúc lâu sau, Lăng Yên thu hồi Danh Lưu đao vào trong vỏ, quay đầu hỏi:“Tin tức của ngươi có đúng không đấy?”
Ma tướng Thanh Minh đổ mồ hôi đầy đầu, cũng không biết là sợ đợi được người kia đến, hay là sợ không đợi được người kia đến. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, lại chỉ thấy trên đầu đầy mây đen, giọng hắn vì thế cũng nhỏ đi, ẩn giấu chút kinh sợ, “Khởi bẩm Ma tôn, tin tức không sai được. Đông Thiên các của Thần giới xảy ra chuyện, họ sẽ nghĩ là do Ma giới chúng ta bắt đám tiểu tiên kia, lúc này hẳn là đang chạy tới muốn tìm chúng ta lý luận đấy.”
“Ồ.” Đợi nửa ngày, trên áo cũng bám một lớp bụi mỏng, Lăng Yên nâng tay phủi một cái, cười lạnh nói,“Đông Thiên các là cái quái gì, bên trong toàn là đám tiểu tiên chả có tí tu vi nào, bắt về để xem bọn chúng khóc lóc ỉ ôi à?”
Nàng nói xong lời này, lại nghĩ đến một chuyện: “Thần giới đưa ai đến?”
“Cái này......” Thanh Minh muốn nói lại thôi, Lăng Yên nhướng mày ý bảo hắn nói tiếp, hắn thấy vậy mới đáp lời: “Lần này là...... Thần tôn tự mình đến.”
“Thần tôn?” Lăng Yên nghe thấy lời này, ý cười trào phúng hiếm thấy vừa thoáng hiện ra trên mặt liền bị thu hồi, trầm giọng nói, “Thanh Quang đã chết thật rồi à?”
Thanh Quang chính là tên của vị Thần tôntiền nhiệm.
Thân là Ma tôn của Ma giới, Lăng Yên đã đối kháng với Thần giới ít nhất cũng phải được tầm hai vạn năm, giao thủ với Thần tôn Thanh Quang không nghìn lần thì cũng phải trăm lần, hai người ai cũng không làm gì được ai, hai vạn năm trôi qua cũng chưa từng phân thắng bại.Nhưng vừa mới cách đây không lâu, trong một trận đại chiến với Yêu vương, Thanh Quang bị thương nặng, vì bảo vệ chúng sinh mà hao hết thần lực, cuối cùng hồn phi phách tán.
Thần giới vì thế mà đại loạn, cuộc tranh đấu giữa hai giới mới thoáng yên tĩnh chút.
Mọi người vốn tưởng rằng Ma giới sẽ nhân cơ hội này tiến công Thần giới, nhưng đối với Lăng Yên mà nói, loại chuyện này chẳng đáng để nàng làm.
Cho nên suốt cả một năm qua, Lăng Yên ở yên tại Ma giới, ăn no uống say, ngẫu nhiên xử lý vài trận đánh lộn đánh lạo trong Ma giới, chẳng có vấn đề gì to tát.
Chẳng một ai ngờ rằng, một chút lòng tốt hiếm hoi của Lăng Yên nàng, lại bị Thần giới coi là có tính toán khác.
Nay Đông Thiên các của Thần giới gặp công kích, Thần giới không chút suy nghĩ liền lập tức chắc chắn việc này là do Ma giới làm, Lăng Yên vừa bực mình vừa buồn cười, nên mới có cảnh nàng đứng canh giữ ở đây, cốt yếu là muốn nhìn xem lần này Thần giới có thểngụy biện kiểu gì.
Ai ngờ lần đợi này lại đợi được vị Thần tôn tân nhiệm.
“Thần quân tân nhiệm là người thế nào?” Rảnh đến phát chán, Lăng Yên lại hỏi thêm một câu.
Tốt xấu gì cũng là đối thủ sẽ giao chiến với mình, nàng cũng nên biết rõ chi tiết về đối phương.
Thanh Minh thở dài một hơi, thầm nghĩ đã đổi Thần tôn được non nửa năm rồi, mà đến bây giờ Ma tôn đại nhân nhà mình mới nhớ tới để hỏi, “Thần tôn tân nhiệm Trầm Ngọc cũng giống với Thần tôn tiền nhiệm, chân thân chính là phượng hoàng trên núi Thiên Ngô.”
Ngô đồng thiên hỏa ở núi Thiên Ngô, phải qua ba vạn năm mới có thể sinh ra một con phượng hoàng. Con phượng hoàng này, từ nhỏ đã tôn quý, có được thần lực tối thượng, rất nhiều người đảm nhiệm vị trí Thần tôn trước kia đều xuất thân từ nơi đây.
Nghe đến đó, Lăng Yên không khỏi phì cười.
“Thanh Quang chết sớm, đừng nói là con phượng hoàng nhỏ kia vừa mới sinh ra đã bị tha đi làm Thần tôn đấy chứ?”
Thanh Minh vùi đầu, cười khổ tính tính ngày rồi ngẩng đầu nói:“Bây giờ hắn cũng phải được...... gần 900 tuổi.”
Lăng Yên bật cười: “Gần 900 tuổi cơ à?” Mấy vị thần thần ma ma này, cứ hở tí là trên mấy ngàn năm vạn năm tuổi, trong mắt mọi người thì 900 tuổi quả thực chỉ giống như một đứa bé con.
“Chân thân có cao được đến cỡ này không?” Nàng đưa tay khua khua trên đỉnh đầu mình một phen, sau đó cảm thấy không thú vị lắc lắc tay, “Con phượng hoàng nhỏ kia, e là đến bay cũng bay không nổi, khó trách tới chậm dữ vậy.”
Thanh Minh nghĩ một hồi vẫn không biết trả lời mấy câu này thế nào, nhưng may mà hắn không cần phải nghĩ ngợi thêm nữa, trên bầu trời đã truyền đến một tiếng phượng kêu, rốt cuộc vị Thần tôn tân nhiệm kia cũng đã đến.
Trên vách đá, Lăng Yên Thanh Minh cùng ngửa đầu lên nhìn.
Bầu trời vốn đang u ám vào thời khắc này dường như sáng hẳn lên, tầng tầng lớp lớp mây giăng tứ phía bị một luồng sáng chói mắt xuyên qua, màu đỏ rực như đang bùng cháy. Khi nhìn lại, chỉ thấy một con phượng hoàng đang ngẩng đầu xòe cánh, dáng vẻ ngạo nghễ, lông vũ toàn thân hiện màu rực rỡ, mỗi một chiếc lông dường như cũng toát lên vẻ tôn quý tự có. Hắn từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt nghiêm nghị nhìn về phía Lăng Yên, sau lưng hắn là mấy trăm thiên thầnđứng cương trực trang nghiêm, chờ Thần tôn mở miệng.
Không hổ là điệu bộ của thiên thần, cũng không thẹn là Thần giới chí tôn, khí thế quả nhiên vô cùng thích hợp.
Chỉ đáng tiếc một chỗ, con phượng hoàng này quả thực hơi nhỏ tí.
Lăng Yên thật sự không nín được, nhìncon phượng hoàng nhỏ cao bằng nửa người trước mắt, bật cười ra tiếng.
Tiếng kêu to trong suốt của phượng hoàng lại từ trên đỉnh đầu truyền đếnlần nữa, biểu đạt sự bất mãn của mình.
Vị Thần tôn này không giận tự uy, toàn thân đều phiếm vẻ chính trực ngay thẳng, nhưng bởi vì cơ thể thật sự quá mức nhỏ xinh, vì vậy hình tượng của hắn trong mắt Lăng Yên lập tức giảm giá trầm trọng.
“Ngươi chính là Ma tôn Lăng Yên?”
Trong tiếng cười của Lăng Yên, con phượng hoàng nhỏ trước mắt rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói như của một thanh niên, mát lạnh nghiêm túc, khác hẳn với tưởng tượng của Lăng Yên.
Rốt cuộc Lăng Yên cũng nghiêm túc hơn một chút, cắm Danh Lưu đao lên mặt đất, ung dung đáp:“Thì sao?”Dù sao hắn cũng là đối thủ sẽ chiến đấu với mình trong vài năm tới, dù gì cũng nên làm quen một chút.
Tuy không nhìn ra được động tĩnh gì từ Thần tôn Trầm Ngọc, nhưng Lăng Yên cảm thấy tên kia nhất định là đang nhíu mày. Một lát sau, hắn nói:“Hôm nay bản tôn đến đây, là vì Đông Thiên các......”
Quả nhiên là vì chuyện đó.
Lăng Yên híp mắt lại, cường ngạnh cắt ngang lời của đối phương: “Chuyện ở Đông Thiên các cũng đâu phải do Ma giới gây ra, nếu ngươi đến vì việc này, thì bây giờ về được rồi đó. Cơ hội cho chúng ta giao thủ sẽ rất nhiều, hiện tại ta cũng không gấp.”
Con phượng hoàng nhỏ trước mắt đang nói chuyện lại bị cắt ngang, xem ra có chút không vui, nhưng khiến cho Lăng Yên thoáng kinh ngạc là,tuổi của con phượng hoàng nhỏ này không lớn lắm, thế mà tính tình lại không quá tệ, trầm mặc một lát mới đáp: “Những dấu vết đánh nhau còn lưu lại trong Đông Thiên các đều là do thuật pháp của Ma giới các ngươi gây nên, ngươi cần gì phải......”
Đáng tiếc lần này hắn vẫn không thể nói cho hết lời, Lăng Yên thoáng chốc trầm mặt, giọng nói cũng lạnh đi: “Trước nay Ma giới làm việc luôn quang minh chính đại, phải là phải, không phải chính là không phải. Phượng hoàng nhỏ, nếu ngươi còn đứng đây dây dưa không ngừng, ta sẽ đích thânđộng thủ, đưa ngươi trở về Thần giới.”
Thanh Minh đứng một bên che mặt, chỉ thầm nói, trận ác chiến hôm nay e là khó tránh khỏi rồi.
Lời này Lăng Yên nói ra rất có khí phách, vốn tưởng rằng như vậy là đã đủ để cho người Thần giới nghe hiểu được, nhưng mà cái vị tiểu Thần tôn thoạt nhìn tính tình trầm ổn ấy, không biết làdo có lòng muốn chống đối lại ba chữ“Phượng Hoàng Nhỏ” kia, hay là do liên tiếp bị cắt lời mà thẹn quá hóa giận, ngay sau khi nàng vừa dứt lời, một luồng ánh sáng lung linh đột nhiên đánh úp lại, đợi đến khi Lăng Yên hoàn hồn, mới phát hiện ra đó là do con phượng hoàng nhỏ kia đang không muốn sống mà vọt tới.
Cánh phượng hoàng mang theo ngọn lửa sáng rực đập vào mặt, Lăng Yên cười lạnh rút Danh Lưu đao ra, vung đao chém xuống. Hai người đều ra tay cực nhanh, không ai nhìn thấy rõ bóng dáng của ai, chỉ thấy sắc trời trong một khắc đó bất chợt thay đổi, ma tức cuồng loạn cùng thần khíbắt đầu khởi động vô cùng hỗn loạn, chấn động đến mức nhân mã hai bên đều phải liên tục lui về phía sau.
Giữa những quang ảnh hỗn độn ấy, một mảnh lông chim đỏ đậm lướt qua rơi xuống đất, còn Lăng Yên lại thu đao vào vỏ, trên cánh tay bị con phượng hoàng nhỏ kia mổ ra một cái lỗ be bé.
Lăng Yên cúi đầu nhìn vết thương nho nhỏ trên cánh tay, nhất thời giận quá hóa cười: “Thần tôn quả thật là khá vô cùng, ta còn nghĩ hiện tại con phượng hoàng nhỏ ngươi mới chỉ biết uống rượu quỳnh tiên lộ,không ngờ ngươi còn biết mổ người nữa cơ đấy.”
Cũng giống con nít nhân giới uống sữa để lớn, nhóm tiểu thần tiểu tiên mới sinh ở Thần giới đều uống rượu quỳnh tiên lộ lớn lên, hương vị trong veo ngon miệng, được cho là thứ mà nhóm tiểu tiên thích nhất.
Lăng Yên nói như vậy, rõ ràng là đang trào phúng Thần tôn. Nàng nắm đao trong tay, chờ phượng hoàng nhỏ tức giận phản kích rồi sẽ giáo huấn đối phương một phen cho thật tốt. Ai ngờ đợi một lúc mà con phượng hoàng nhỏ kia lại chỉ thu hồi đám lông phượng đang xù ra của mình, mắt lạnh nhìn nàng.
Lăng Yên nhìn ra đằng sau hắn mới phát hiện, ra là có người đang khuyên vị Thần tôn này.
Đôi mắt hẹp dài của phượng hoàng nhỏ hơi nheo lại, trầm giọng nói: “Ngươi có thể chứng minh, chuyện này thật sự không phải do Ma giới làm không?”
Lăng Yên cười nhạo một tiếng. Theo nàng thấy, việc này vốn không phải là do Ma giới làm, nàng vốn không cần phải chứng minh cái quái gì cả. Nhưng nghĩ lại, trong Đông Thiên các còn có dấu vết của thuật pháp Ma giới để lại, cảm thấy việc này khá là kỳ quái. Suy nghĩ của nàng chợt đổi, ngoài dự kiến của mọi người, gật đầu đáp: “Trong vòng ba tháng, ta sẽ điều tra rõ chân tướng rồi nói cho ngươi.”
Thần tôn trầm mặc một lát, gật đầu đáp ứng.
Thanh Minh đứng bên cạnh thấy Thần tôn đại nhân mang theo đám thiên thần phía sau quay đầu rời đi, vẫn còn hơi không tin rằng trận chiến này vậy mà lại không đánh nữa.
“Nghĩ gì mà nghĩ, nếu nên đánh thì ta sẽ không nương tay, nhưng trận hôm nay không cần thiết phải đánh.” Lăng Yên cười khẽ một tiếng, thu hồi tầm mắt, ngược lại mắng, “Nhưng mà tính khí của con phượng hoàng nhỏ kia lại không nhỏ, ta lớn từng này tuổi rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bị phượng hoàng mổ cho đấy.” Nàng vừa nói vừa nhíu mày nhìn vết thương trên tay, may mà bị thương không nặng.
Thanh Minh liên tục vâng dạ. Ở Ma giới này, ai mà dám bảo lời Ma tôn có chỗ nào không đúng chứ.
Lăng Yên trầm ngâm một lát, thu lại tươi cười, vỗ vai Thanh Minh nói: “Ta có chút việc, muốn đi đến một nơi. Ngươi về trước đi.”
“Ma tôn đại nhân.” Mắt thấy Lăng Yên lướt qua người mình bỏ đi, Thanh Minh vội vàng quay đầu hỏi,“Ngài đi đến An Nhạc trấn sao?”
Lăng Yên quay đầu, tóc dài bị gió thổi tung, nụ cười nơi khóe mắt toát ra chút ấm áp: “Đúng vậy.”
Ngày ấy, thời tiết không quá tốt, nhưng xưa nay thời tiết ở Ma giới vẫn luôn như thế, mọi người đều đã quen.
Những tảng đá xám rạn nứt trải đầy trên vách núi, đại quân Ma giới đứng khắp đỉnh, trùng trùng điệp điệp, người người đều mang trên mình bộ chiến giáp tối màu, giữa sắc trời âm hàn này lại càng thêm phần áp lực. Mà trong đám người, chỉ có duy nhất đỉnh núi là phát ra chút ánh sáng, giữa quang cảnh này lại càng thêm rực rỡ.
Lăng Yên mặc một thân quần áo màu vàng nhạt, mái tóc dài đen tuyền khẽ phất phơ theo gió, hàng mi cong vút, đôi mắt như sao sa, đăm đắm nhìn về phía chân trời mênh mông ở đằng trước.
Nhìn nàng không giống như người trong Ma giới.
Không có một ma nào lại thích mặc các loại quần áo sắc màu rực rỡ, cũng không cóma nào đầy vẻ chính trực ngay thẳng như vậy.
Thân là Ma tôn, Lăng Yên chính là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong toàn bộ Ma giới, làm việc quả quyết, mạnh mẽ vang dội như sấm rền gió cuốn,không thể kháng cự, thậm chí có khi còn có vẻ ngang ngược lớn lối. Nhưng một người như vậy, không biết vì sao trên người lại luôn tồn tại một cỗ khí thế nghiêm nghị không thể xúc phạm, lúc đánh nhau cũng là vẻ mặt chính khí,lúc giết ngườicũng là vẻ mặt chính khí,thậm chí khi chèn ép thuộc hạ, miệng văng đầy lời tục tĩu, cũng là vẻ mặt chính khí.
Điều này khiến toàn bộ người Ma giới đều vừa kính vừa sợ nàng.
Hiện tại, Lăng Yên đang mang vẻ mặt chính khí đứng đợi người.
Nàng đợi rất rất lâu, đại khái là đã có hơn một vạn năm rồi nàng không tốn nhiều thời gian vào loại chuyện đứng đợi người khác như bây giờ.
Một lúc lâu sau, Lăng Yên thu hồi Danh Lưu đao vào trong vỏ, quay đầu hỏi:“Tin tức của ngươi có đúng không đấy?”
Ma tướng Thanh Minh đổ mồ hôi đầy đầu, cũng không biết là sợ đợi được người kia đến, hay là sợ không đợi được người kia đến. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, lại chỉ thấy trên đầu đầy mây đen, giọng hắn vì thế cũng nhỏ đi, ẩn giấu chút kinh sợ, “Khởi bẩm Ma tôn, tin tức không sai được. Đông Thiên các của Thần giới xảy ra chuyện, họ sẽ nghĩ là do Ma giới chúng ta bắt đám tiểu tiên kia, lúc này hẳn là đang chạy tới muốn tìm chúng ta lý luận đấy.”
“Ồ.” Đợi nửa ngày, trên áo cũng bám một lớp bụi mỏng, Lăng Yên nâng tay phủi một cái, cười lạnh nói,“Đông Thiên các là cái quái gì, bên trong toàn là đám tiểu tiên chả có tí tu vi nào, bắt về để xem bọn chúng khóc lóc ỉ ôi à?”
Nàng nói xong lời này, lại nghĩ đến một chuyện: “Thần giới đưa ai đến?”
“Cái này......” Thanh Minh muốn nói lại thôi, Lăng Yên nhướng mày ý bảo hắn nói tiếp, hắn thấy vậy mới đáp lời: “Lần này là...... Thần tôn tự mình đến.”
“Thần tôn?” Lăng Yên nghe thấy lời này, ý cười trào phúng hiếm thấy vừa thoáng hiện ra trên mặt liền bị thu hồi, trầm giọng nói, “Thanh Quang đã chết thật rồi à?”
Thanh Quang chính là tên của vị Thần tôntiền nhiệm.
Thân là Ma tôn của Ma giới, Lăng Yên đã đối kháng với Thần giới ít nhất cũng phải được tầm hai vạn năm, giao thủ với Thần tôn Thanh Quang không nghìn lần thì cũng phải trăm lần, hai người ai cũng không làm gì được ai, hai vạn năm trôi qua cũng chưa từng phân thắng bại.Nhưng vừa mới cách đây không lâu, trong một trận đại chiến với Yêu vương, Thanh Quang bị thương nặng, vì bảo vệ chúng sinh mà hao hết thần lực, cuối cùng hồn phi phách tán.
Thần giới vì thế mà đại loạn, cuộc tranh đấu giữa hai giới mới thoáng yên tĩnh chút.
Mọi người vốn tưởng rằng Ma giới sẽ nhân cơ hội này tiến công Thần giới, nhưng đối với Lăng Yên mà nói, loại chuyện này chẳng đáng để nàng làm.
Cho nên suốt cả một năm qua, Lăng Yên ở yên tại Ma giới, ăn no uống say, ngẫu nhiên xử lý vài trận đánh lộn đánh lạo trong Ma giới, chẳng có vấn đề gì to tát.
Chẳng một ai ngờ rằng, một chút lòng tốt hiếm hoi của Lăng Yên nàng, lại bị Thần giới coi là có tính toán khác.
Nay Đông Thiên các của Thần giới gặp công kích, Thần giới không chút suy nghĩ liền lập tức chắc chắn việc này là do Ma giới làm, Lăng Yên vừa bực mình vừa buồn cười, nên mới có cảnh nàng đứng canh giữ ở đây, cốt yếu là muốn nhìn xem lần này Thần giới có thểngụy biện kiểu gì.
Ai ngờ lần đợi này lại đợi được vị Thần tôn tân nhiệm.
“Thần quân tân nhiệm là người thế nào?” Rảnh đến phát chán, Lăng Yên lại hỏi thêm một câu.
Tốt xấu gì cũng là đối thủ sẽ giao chiến với mình, nàng cũng nên biết rõ chi tiết về đối phương.
Thanh Minh thở dài một hơi, thầm nghĩ đã đổi Thần tôn được non nửa năm rồi, mà đến bây giờ Ma tôn đại nhân nhà mình mới nhớ tới để hỏi, “Thần tôn tân nhiệm Trầm Ngọc cũng giống với Thần tôn tiền nhiệm, chân thân chính là phượng hoàng trên núi Thiên Ngô.”
Ngô đồng thiên hỏa ở núi Thiên Ngô, phải qua ba vạn năm mới có thể sinh ra một con phượng hoàng. Con phượng hoàng này, từ nhỏ đã tôn quý, có được thần lực tối thượng, rất nhiều người đảm nhiệm vị trí Thần tôn trước kia đều xuất thân từ nơi đây.
Nghe đến đó, Lăng Yên không khỏi phì cười.
“Thanh Quang chết sớm, đừng nói là con phượng hoàng nhỏ kia vừa mới sinh ra đã bị tha đi làm Thần tôn đấy chứ?”
Thanh Minh vùi đầu, cười khổ tính tính ngày rồi ngẩng đầu nói:“Bây giờ hắn cũng phải được...... gần 900 tuổi.”
Lăng Yên bật cười: “Gần 900 tuổi cơ à?” Mấy vị thần thần ma ma này, cứ hở tí là trên mấy ngàn năm vạn năm tuổi, trong mắt mọi người thì 900 tuổi quả thực chỉ giống như một đứa bé con.
“Chân thân có cao được đến cỡ này không?” Nàng đưa tay khua khua trên đỉnh đầu mình một phen, sau đó cảm thấy không thú vị lắc lắc tay, “Con phượng hoàng nhỏ kia, e là đến bay cũng bay không nổi, khó trách tới chậm dữ vậy.”
Thanh Minh nghĩ một hồi vẫn không biết trả lời mấy câu này thế nào, nhưng may mà hắn không cần phải nghĩ ngợi thêm nữa, trên bầu trời đã truyền đến một tiếng phượng kêu, rốt cuộc vị Thần tôn tân nhiệm kia cũng đã đến.
Trên vách đá, Lăng Yên Thanh Minh cùng ngửa đầu lên nhìn.
Bầu trời vốn đang u ám vào thời khắc này dường như sáng hẳn lên, tầng tầng lớp lớp mây giăng tứ phía bị một luồng sáng chói mắt xuyên qua, màu đỏ rực như đang bùng cháy. Khi nhìn lại, chỉ thấy một con phượng hoàng đang ngẩng đầu xòe cánh, dáng vẻ ngạo nghễ, lông vũ toàn thân hiện màu rực rỡ, mỗi một chiếc lông dường như cũng toát lên vẻ tôn quý tự có. Hắn từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt nghiêm nghị nhìn về phía Lăng Yên, sau lưng hắn là mấy trăm thiên thầnđứng cương trực trang nghiêm, chờ Thần tôn mở miệng.
Không hổ là điệu bộ của thiên thần, cũng không thẹn là Thần giới chí tôn, khí thế quả nhiên vô cùng thích hợp.
Chỉ đáng tiếc một chỗ, con phượng hoàng này quả thực hơi nhỏ tí.
Lăng Yên thật sự không nín được, nhìncon phượng hoàng nhỏ cao bằng nửa người trước mắt, bật cười ra tiếng.
Tiếng kêu to trong suốt của phượng hoàng lại từ trên đỉnh đầu truyền đếnlần nữa, biểu đạt sự bất mãn của mình.
Vị Thần tôn này không giận tự uy, toàn thân đều phiếm vẻ chính trực ngay thẳng, nhưng bởi vì cơ thể thật sự quá mức nhỏ xinh, vì vậy hình tượng của hắn trong mắt Lăng Yên lập tức giảm giá trầm trọng.
“Ngươi chính là Ma tôn Lăng Yên?”
Trong tiếng cười của Lăng Yên, con phượng hoàng nhỏ trước mắt rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói như của một thanh niên, mát lạnh nghiêm túc, khác hẳn với tưởng tượng của Lăng Yên.
Rốt cuộc Lăng Yên cũng nghiêm túc hơn một chút, cắm Danh Lưu đao lên mặt đất, ung dung đáp:“Thì sao?”Dù sao hắn cũng là đối thủ sẽ chiến đấu với mình trong vài năm tới, dù gì cũng nên làm quen một chút.
Tuy không nhìn ra được động tĩnh gì từ Thần tôn Trầm Ngọc, nhưng Lăng Yên cảm thấy tên kia nhất định là đang nhíu mày. Một lát sau, hắn nói:“Hôm nay bản tôn đến đây, là vì Đông Thiên các......”
Quả nhiên là vì chuyện đó.
Lăng Yên híp mắt lại, cường ngạnh cắt ngang lời của đối phương: “Chuyện ở Đông Thiên các cũng đâu phải do Ma giới gây ra, nếu ngươi đến vì việc này, thì bây giờ về được rồi đó. Cơ hội cho chúng ta giao thủ sẽ rất nhiều, hiện tại ta cũng không gấp.”
Con phượng hoàng nhỏ trước mắt đang nói chuyện lại bị cắt ngang, xem ra có chút không vui, nhưng khiến cho Lăng Yên thoáng kinh ngạc là,tuổi của con phượng hoàng nhỏ này không lớn lắm, thế mà tính tình lại không quá tệ, trầm mặc một lát mới đáp: “Những dấu vết đánh nhau còn lưu lại trong Đông Thiên các đều là do thuật pháp của Ma giới các ngươi gây nên, ngươi cần gì phải......”
Đáng tiếc lần này hắn vẫn không thể nói cho hết lời, Lăng Yên thoáng chốc trầm mặt, giọng nói cũng lạnh đi: “Trước nay Ma giới làm việc luôn quang minh chính đại, phải là phải, không phải chính là không phải. Phượng hoàng nhỏ, nếu ngươi còn đứng đây dây dưa không ngừng, ta sẽ đích thânđộng thủ, đưa ngươi trở về Thần giới.”
Thanh Minh đứng một bên che mặt, chỉ thầm nói, trận ác chiến hôm nay e là khó tránh khỏi rồi.
Lời này Lăng Yên nói ra rất có khí phách, vốn tưởng rằng như vậy là đã đủ để cho người Thần giới nghe hiểu được, nhưng mà cái vị tiểu Thần tôn thoạt nhìn tính tình trầm ổn ấy, không biết làdo có lòng muốn chống đối lại ba chữ“Phượng Hoàng Nhỏ” kia, hay là do liên tiếp bị cắt lời mà thẹn quá hóa giận, ngay sau khi nàng vừa dứt lời, một luồng ánh sáng lung linh đột nhiên đánh úp lại, đợi đến khi Lăng Yên hoàn hồn, mới phát hiện ra đó là do con phượng hoàng nhỏ kia đang không muốn sống mà vọt tới.
Cánh phượng hoàng mang theo ngọn lửa sáng rực đập vào mặt, Lăng Yên cười lạnh rút Danh Lưu đao ra, vung đao chém xuống. Hai người đều ra tay cực nhanh, không ai nhìn thấy rõ bóng dáng của ai, chỉ thấy sắc trời trong một khắc đó bất chợt thay đổi, ma tức cuồng loạn cùng thần khíbắt đầu khởi động vô cùng hỗn loạn, chấn động đến mức nhân mã hai bên đều phải liên tục lui về phía sau.
Giữa những quang ảnh hỗn độn ấy, một mảnh lông chim đỏ đậm lướt qua rơi xuống đất, còn Lăng Yên lại thu đao vào vỏ, trên cánh tay bị con phượng hoàng nhỏ kia mổ ra một cái lỗ be bé.
Lăng Yên cúi đầu nhìn vết thương nho nhỏ trên cánh tay, nhất thời giận quá hóa cười: “Thần tôn quả thật là khá vô cùng, ta còn nghĩ hiện tại con phượng hoàng nhỏ ngươi mới chỉ biết uống rượu quỳnh tiên lộ,không ngờ ngươi còn biết mổ người nữa cơ đấy.”
Cũng giống con nít nhân giới uống sữa để lớn, nhóm tiểu thần tiểu tiên mới sinh ở Thần giới đều uống rượu quỳnh tiên lộ lớn lên, hương vị trong veo ngon miệng, được cho là thứ mà nhóm tiểu tiên thích nhất.
Lăng Yên nói như vậy, rõ ràng là đang trào phúng Thần tôn. Nàng nắm đao trong tay, chờ phượng hoàng nhỏ tức giận phản kích rồi sẽ giáo huấn đối phương một phen cho thật tốt. Ai ngờ đợi một lúc mà con phượng hoàng nhỏ kia lại chỉ thu hồi đám lông phượng đang xù ra của mình, mắt lạnh nhìn nàng.
Lăng Yên nhìn ra đằng sau hắn mới phát hiện, ra là có người đang khuyên vị Thần tôn này.
Đôi mắt hẹp dài của phượng hoàng nhỏ hơi nheo lại, trầm giọng nói: “Ngươi có thể chứng minh, chuyện này thật sự không phải do Ma giới làm không?”
Lăng Yên cười nhạo một tiếng. Theo nàng thấy, việc này vốn không phải là do Ma giới làm, nàng vốn không cần phải chứng minh cái quái gì cả. Nhưng nghĩ lại, trong Đông Thiên các còn có dấu vết của thuật pháp Ma giới để lại, cảm thấy việc này khá là kỳ quái. Suy nghĩ của nàng chợt đổi, ngoài dự kiến của mọi người, gật đầu đáp: “Trong vòng ba tháng, ta sẽ điều tra rõ chân tướng rồi nói cho ngươi.”
Thần tôn trầm mặc một lát, gật đầu đáp ứng.
Thanh Minh đứng bên cạnh thấy Thần tôn đại nhân mang theo đám thiên thần phía sau quay đầu rời đi, vẫn còn hơi không tin rằng trận chiến này vậy mà lại không đánh nữa.
“Nghĩ gì mà nghĩ, nếu nên đánh thì ta sẽ không nương tay, nhưng trận hôm nay không cần thiết phải đánh.” Lăng Yên cười khẽ một tiếng, thu hồi tầm mắt, ngược lại mắng, “Nhưng mà tính khí của con phượng hoàng nhỏ kia lại không nhỏ, ta lớn từng này tuổi rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bị phượng hoàng mổ cho đấy.” Nàng vừa nói vừa nhíu mày nhìn vết thương trên tay, may mà bị thương không nặng.
Thanh Minh liên tục vâng dạ. Ở Ma giới này, ai mà dám bảo lời Ma tôn có chỗ nào không đúng chứ.
Lăng Yên trầm ngâm một lát, thu lại tươi cười, vỗ vai Thanh Minh nói: “Ta có chút việc, muốn đi đến một nơi. Ngươi về trước đi.”
“Ma tôn đại nhân.” Mắt thấy Lăng Yên lướt qua người mình bỏ đi, Thanh Minh vội vàng quay đầu hỏi,“Ngài đi đến An Nhạc trấn sao?”
Lăng Yên quay đầu, tóc dài bị gió thổi tung, nụ cười nơi khóe mắt toát ra chút ấm áp: “Đúng vậy.”
/124
|