Đối với Lăng Yên cùng Trầm Ngọc, những trận pháp bình thường đều không phải là vấn đề gì to tát. Nhưng đây là đại trận mà Yêu giới đã tốn mất một quãng thời gian dài đàng đẵng tỉ mỉ thiết kế nên, nhằm đối phó với Hoàn Ly, vì vậy ngay cả vị trí nơi Thần tôn Ma tôn đang đứng cũng vẫn bị ảnh hưởng đến.
Chấn động càng lúc càng trầm trọng, những văn tự cổ quái trên tường kia đã phóng thích ra sức mạnh tương đương với mấy ngàn linh hồn của yêu ma, khiến Lăng Yên Trầm Ngọc trong phút chốc cũng không thể nào sử dụng sức mạnh của chính mình.
Ngay giữa tình cảnh đá văng tứ tung đất trời sụp đổ ấy, cảm thấy toàn bộ thạch thất này không còn chịu được bao lâu, Lăng Yên chỉ kịp bắt lấy bàn tay Trầm Ngọc, nắm chặt không chịu buông ra!
Thật may, chỉ qua một thời gian ngắn, yêu lực phóng thích ra đã yếu hơn nhiều, chỉ còn lại chút dư chấn yếu ớt. Lúc này Lăng Yên mới giương mắt nhìn lên người hiện đang gần trong gang tấc.
Trong cơn chấn động nghiêm trọng vừa rồi, Trầm Ngọc sợ nàng bị thương, liền nóng vội ôm lấy nàng thật chặt, bao bọc trong lòng mình.
Nay xung quanh đã an tĩnh lại, Trầm Ngọc định buông ra, Lăng Yên lại vòng tay ra sau lưng hắn, đè hắn lại.
Cơ thể Trầm Ngọc ấm áp, lại còn tỏa ra mùi hương cực kỳ dễ chịu, Lăng Yên không biết diễn tả mùi ấy như thế nào, nhưng nếu thật sự phải diễn tả, thì mùi hương ấy thoang thoảng giống Túy Quỳnh tiên lộ của Thần giới. (Giai Giai: mũi chị thính thật ) )
Giờ khắc này vốn không thích hợp để quyến luyến với nhau, nhưng khi Lăng Yên chăm chú nhìn Trầm Ngọc, tâm tình lập tức tốt hơn rất nhiều, bây giờ cho dù có gặp chuyện kinh thiên động địa gì đi nữa, nàng cũng không cảm thấy có cái gì phải quá lo lắng.
Huống hồ việc Hoàn Ly tranh đấu với Thi gia thật ra cũng không liên quan gì đến nàng, bọn họ muốn đánh kiểu nào cứ việc đánh, nàng chỉ cần lấy được đáp án mà mình muốn là đủ rồi. Nghĩ vậy, Lăng Yên cũng không quan tâm nhiều nữa, trong nháy mắt đã ép Trầm Ngọc vào sát vách tường, nghiêng người hôn lên.
/124
|