Mà Thiên Cương môn đây đã xuống dốc nhiều năm như vậy, lại chưa từng thấy chiến thần Cửu Tiêu kia có chút động thái nào. Hoa Nhạn cũng từng trăn trở rất nhiều về việc này, cũng từng suy đoán về tung tích của chiến thần Cửu Tiêu, nhưng đó vẫn chỉ dừng lại tại hai từ “suy đoán”.
Mãi cho đến bây giờ, suy đoán ấy được Lăng Yên thẳng thừng nói ra.
Hoa Nhạn chợt cả kinh, đứng dậy nói: “Ngươi nói cái gì?!”
Lăng Yên quay đầu nhìn Hoa Nhạn, thản nhiên nói: “Ta nói, các ngươi nên nghĩ đến chuyện đổi môn phái đi, cần gì phải tử thủ tại đây.”
“không được!” Hoa Nhạn không chút do dự nói: “Đây là nơi mà sư phụ sư tổ bọn họ lưu lại, nói thế nào ta cũng sẽ không rời đi.”
“Phải không?” Lăng Yên lẩm bẩm một câu, ánh mắt nặng nề dừng trên mặt nàng.
Trầm Ngọc đứng bên cạnh xem hết một màn này, vẫn chưa phát biểu câu nào.
hắn biết chiến thần Cửu Tiêu kia là ai, nay hắn muốn biết, với tình trạng hiện giờ, Lăng Yên sẽ lực chọn thế nào.
cả nỗi niềm ăn năn hối hận trong mấy năm gần đây. Vì vậy, Trầm Ngọc mở miệng nói: “Ta từng nhìn thấy bản ghi chép công pháp mà ngươi đưa cho hắn.”
Lời này vừa thốt ra, đừng nói là Hoa Nhạn, mà ngay cả Lăng Yên cũng không nhịn được híp mắt lại, biểu cảm trên mặt khó mà nói rõ: “Thần tôn đại nhân với Bộ Duyên Khê thân nhau thật đó nha, thậm chí cả những thứ đồ riêng tư thế này cũng thấy được.”
Nhờ ơn Lăng Yên mỗi lần chạm mặt đều ba lần bảy lượt công kích hắn, nên thần kinh của Trầm Ngọc đãthô đến trình độ bất ngờ, chẳng thèm đoái hoài gì đến mấy lời châm chích ấy, chỉ nói với Hoa Nhạn: “Công pháp ấy sai rồi.”
“Sao lại......” Sắc mặt Hoa Nhạn đột ngột biết đổi, định nói gì đó, nhưng Trầm Ngọc đã lại cất tiếng: “Ta nghĩ bộ công pháp ấy chỉ cần cải tiến một ít, hiệu quả thu được sẽ không ngờ tới. Bộ Duyên Khê khôngphải thiên phú không tốt, chỉ là luyện sai công pháp, chỉ cần sửa đổi một ít là sẽ khác ngay.”
/124
|