hắn vô tình để lộ tin tức này cho Nhan Thư Minh thì chẳng biết sẽ giận dữ đến mức nào. Huống hồ hắncàng không đoán được bước kế tiếp của Nhan Thư Minh sau khi đến được nơi đó, vì thế trong lòng càng thêm thấp thỏm lo âu, bước chân cũng vô thức sải nhanh hơn một chút.
Chỉ một lát, hắn đã chạy vào trong rừng trúc.
Mảnh rừng trúc này dường như tác biệt với thế giới bên ngoài. Bất luận vào khoảng thời gian nào, chỗ này cũng bao trùm bởi một bầu yên ắng đến khác thường, tựa như bầu không khí hỗn độn huyên náo ở phương xa không thể tiến vào được nơi này. Ánh mặt trời mềm mại ấm áp dù len lỏi qua từng kẽ lá nhưng vẫn không át được khí lạnh trong rừng. Trầm Ngọc đến đây thì bước chân đã thoáng chậm lại, hắn đi đến phần mộ quen thuộc ở đằng trước, bất giác liền rơi vào trầm mặc.
Nhan Thư Minh đã đứng ở đó, ánh mắt vừa nhu hòa vừa thấp thoáng ý cười, lưu luyến nhìn ngôi mộ đến không nỡ rời mắt.
quay đầu, liền thấy Hạ Dung Tinh bước ra từ chỗ đó, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Trầm Ngọc kinh ngạc nhìn Lăng Yên, chẳng qua cũng chỉ không gặp mấy ngày nhưng với hắn mà nói, hắn không thể chịu đựng cái cảm giác này thêm lần nào nữa.
“A Tinh.” Trầm Ngọc khẽ nhấc chân, dường như có ý muốn đi tới nhưng bỗng dưng lại chùn bước, tựa như đang e dè do dự điều gì đó, rốt cuộc vẫn lùi bước trở về.
Lăng Yên đã ở trong đây từ trước, vừa rồi dự định sẽ trở về An Nhạc trấn nhưng lại bị sự xuất hiện bọn tiểu yêu quái kia làm nàng phải nán lại giải quyết, đến khi dứt điểm được chúng rồi thì dũng khí muốn trở về nhà lại một hơi bay mất sạch.
Rốt cuộc thân phận khác biệt đã trở thành gông xiềng trói buộc hai người, ngày nào nàng còn nghĩ đến tương lai thì ngày đó nàng không thể đi tìm hắn.
/124
|